← Quay lại trang sách

Quả ổi

Không có âm thanh nào từ động cơ máy bay. Không có âm thanh nào hết. Có lẽ ngoại trừ tiếng khóc khe khẽ của mấy cô tiếp viên hàng không ở sau anh ta vài hàng ghế. Qua ô cửa sổ hình bầu dục, Shkedi nhìn xuống đám mây bồng bềnh ngay bên dưới anh ta. Anh ta có thể hình dung ra chiếc máy bay rơi xuống qua đám mây như một tảng đá, đập thủng một lỗ to rồi sẽ được lấp lại nhanh chóng cùng cơn gió đầu tiên, không để lại một dấu vết nào. “Đừng rơi,” Shkedi nói. “Đừng rơi.”

Bốn mươi giây trước khi Shkedi chết, một thiên thần xuất hiện, mặc toàn màu trắng, và nói với anh ta là anh ta được thưởng một điều ước cuối cùng. Shkedi cố tìm hiểu xem “được thưởng” nghĩa là gì. Có phải đó là một phần thưởng giống như trúng xổ số hay điều gì đó tâng bốc hơn: được thưởng theo nghĩa một thành tựu, để ghi nhận những điều tốt anh ta đã làm? Thiên thần nhún vai. “Không biết,” vị thiên thần nói với sự chân thành thánh thiện thuần khiết. “Họ bảo ta tới đây thực hiện việc đó, thật khẩn trương. Họ không nói vì sao.” “Thật tiếc quá,” Shkedi nói. “Vì điều đó thực sự hấp dẫn. Nhất là vào lúc này, khi tôi chuẩn bị rời khỏi thế giới này và mọi thứ, tôi thực sự muốn biết liệu tôi đang rời bỏ nó như một kẻ may mắn hay tôi rời khỏi thế giới với một lời an ủi.” “Bốn mươi giây nữa và ngươi sẽ nổ tung,” thiên thần nói đều đều. “Nếu ngươi muốn dành bốn mươi giây này để lải nhải vô nghĩa, với ta cũng tốt thôi. Không vấn đề gì. Chỉ nhớ cho là cửa sổ cơ hội của ngươi sắp đóng lại rồi.” Shkedi cân nhắc, và nhanh chóng đưa ra điều ước. Nhưng chỉ sau khi đã bỏ công chỉ ra cho thiên thần thấy vị này có một cách nói năng thật lạ. Nghĩa là với một thiên thần. Vị thiên thần phật ý. “Ý ngươi là sao, với một thiên thần ư? Ngươi đã bao giờ nghe một thiên thần nói trước đây chưa mà chụp mũ một thứ như thế lên ta?” “Chưa từng,” Shkedi thừa nhận. Đột nhiên, thiên thần trông ít thánh thiện và dễ gần hơn, nhưng đó chẳng là gì nếu so với vẻ mặt vị này sau khi nghe điều ước.

“Hòa bình trên trái đất ư?” vị thiên thần la lên. “Hòa bình trên trái đất ư? Mi bỡn ta chắc!”

Và rồi sau đó Shkedi chết.

Shkedi đã chết và vị thiên thần bị bỏ lại sau. Bỏ lại sau với điều ước phiền phức rắc rối nhất ông ta từng được yêu cầu thực hiện. Phần lớn người ta ước một chiếc xe hơi mới cho vợ, một căn hộ cho con gái họ. Những thứ hợp lý. Những thứ cụ thể. Nhưng hòa bình trên trái đất là một việc kinh khủng. Thứ nhất, gã này đã vặn vẹo ông ta với những câu hỏi cứ như thể hắn là người của Ủy ban điều tra, rồi hắn lại láo xược bình phẩm về cách ông ta nói năng, và hơn hết, gã lại trút xuống đầu ông ta đòi hỏi về hòa bình trên trái đất. Nếu không phải Shkedi đã chết, vị thiên thần chắc đã bám nhằng nhẵng lấy anh ta như chứng mụn giộp, và sẽ không buông ra cho tới khi anh ta sửa lại điều ước của mình. Nhưng linh hồn anh ta giờ đã ở trên Tầng trời Thứ Bảy, và ai mà biết ông ta có thể tìm được nó hay không.

Vị thiên thần hít một hơi sâu. “Hòa bình trên trái đất, chỉ có thế,” ông ta lẩm bẩm. “Chỉ hòa bình trên trái đất, thế thôi.”

Và trong khi tất cả chuyện này đang xảy ra, linh hồn Shkedi đã hoàn toàn quên béng rằng nó từng thuộc về một người tên là Shkedi, và đã được đầu thai, tinh khiết không chút tì vết, đồ cũ nhưng tốt như mới, dưới dạng một quả. Phải, một quả. Một quả ổi.

Linh hồn mới không có ý nghĩ. Những quả ổi không có ý nghĩ. Nhưng nó có cảm nhận. Nó cảm thấy một nỗi sợ tột bực. Sợ bị rơi xuống khỏi cây. Không có nghĩa là nó có từ ngữ để mô tả nỗi sợ này. Nhưng nếu nó có, những lời đó hẳn đã là thứ gì đó đại loại như “Ôi Chúa ơi, đừng rơi!” Và trong khi nó treo trên đó, trên cây, hóa đá, hòa bình bắt đầu ngự trị trên trái đất. Người ta rèn kiếm thành lưỡi cày, các lò phản ứng hạt nhân chẳng mấy chốc được dùng vào mục đích hòa bình. Nhưng chẳng có gì trong những chuyện này làm quả ổi yên tâm. Vì cái cây rất cao mà mặt đất có vẻ thật xa và rơi xuống sẽ thật đau đớn. Xin đừng để tôi rơi, quả ổi rùng mình không thành lời, xin đừng rơi.