Bữa tiệc ngạc nhiên
Ba người đang đợi trước một bộ đàm liên lạc nội bộ. Một khoảnh khắc lạ lùng. Chính xác hơn, một khoảnh khắc gượng gạo, gò bó.
“Ông cũng tới đây dự sinh nhật Avner à?” một trong số họ, một người đàn ông có bộ ria xám, hỏi người vừa bấm chuông. Người đàn ông bấm chuông gật đầu. Một người thứ ba, cao lớn có miếng dán mũi cũng gật đầu. “Thật sao,” người đàn ông có ria mép bồn chồn xoa xoa cổ, “các ông là bạn của ông ấy à?” Cả hai người kia cùng gật đầu. Một giọng nữ vọng ra từ bộ đàm liên lạc nội bộ.
“Mọi người lên đi, tầng hai mươi mốt,” và sau đó có tiếng rì rì cửa mở. Các nút bấm thang máy chỉ lên tới tầng hai mươi mốt; Avner của chúng ta sống trên tầng cao nhất.
Trên đường lên, người đàn ông có ria mép thú thực ông ta không thật sự quen Avner. Ria Mép chỉ là giám đốc điều hành ngân hàng ở Ramat Aviv, nơi Avner và Pnina Katzman mở tài khoản. Ông này chưa bao giờ gặp họ vì mới chỉ bắt đầu làm việc tại chi nhánh đó hai tháng trước. Trước đó, ông ta quản lý một chi nhánh nhỏ hơn tại Ra’anana. Đó là lý do vì sao ông ta ngạc nhiên khi Pnina gọi điện mời mình tới dự bữa tiệc này, song bà ta nhất quyết nói rằng Avner sẽ rất vui.
Miếng-dán-mũi hóa ra cũng không phải là bạn thân. Ông này là người bán bảo hiểm cho ông chồng, chỉ mới gặp ông ta có vài lần. Và vài lần đó cũng từ khá lâu rồi. Trong mấy năm vừa qua, họ đã thực hiện toàn bộ chuyện làm ăn qua email.
Người đàn ông bấm chuông trông điển trai nhưng lại có hai bên lông mày dính liền nhau, biết vợ chồng nhà Katzman rõ nhất. Ông này là nha sĩ của họ. Ông ta đã bốn lần trám răng cho Pnina và làm thân răng cho một răng hàm của bà này. Ông ta cũng đã chữa răng cho Avner, một lần trám răng và một lần bít ống tủy chân răng, nhưng cũng không thể xem vị chủ nhà là một người bạn.
“Thật lạ là bà ấy lại mời chúng ta,” Ria Mép nói.
“Tôi đã không định đến,” Lông Mày thừa nhận, “nhưng Pnina thật nhạy cảm.”
“Bà ấy có đẹp không?” Ria Mép hỏi. Ông ta biết một giám đốc ngân hàng không nên hỏi câu đó. Lông Mày gật đầu và nhún vai cùng một lúc như thể để nói, “Có, nhưng chuyện đó thì ích gì cho chúng ta?”
Pnina thực sự đẹp. Bà đã ngoài bốn mươi và trông đẹp mặn mà. Không hề nâng mặt để xóa đi các nếp nhăn. Nếu bạn có thể gắn một mường tượng tình dục cụ thể vào mỗi người phụ nữ, Ria Mép nghĩ trong lúc bắt bàn tay yếu ớt của bà chủ nhà, thì Pnina sẽ là mẫu damsel-in-distress (1) . Ở bà có vẻ gì đó thiếu tự tin, một sự bất lực. Ngoài ba người bọn họ, hóa ra chưa có ai tới. Chỉ có các nhân viên phục vụ đang bày ra mỗi lúc một nhiều những cái bát to đậy giấy nhôm và những cái khay xếp chật những lát bánh mì kèm đồ ăn. Không, Pnina quả quyết với họ, họ không đến sớm. Chỉ là những người khác đến muộn.
“Đó là lỗi của tôi,” bà chủ nhà giải thích. “Tôi quyết định mọi thứ vào phút chót. Đó là lý do vì sao tôi đã không mời ai trong các vị cho tới tận hôm nay. Tôi xin lỗi.” Ria Mép nói bà không có gì phải xin lỗi.
Lông Mày đã đến đứng bên một cái khay, bắt tay vào thưởng thức những lát bruschetta (2) . Chúng được bày biện đẹp đến mức nỗi miếng ông ta nhặt lên đều để lại một sự vắng mặt rất dễ nhận ra, giống như một cái răng bị nhổ vậy.
Ông ta biết làm thế không được lịch sự lắm và mình nên chờ những vị khách còn lại, nhưng ông ta đang đói cồn cào. Vị nha sĩ đã phải phẫu thuật cả lợi hàm trên và hàm dưới cho một ông già vào hôm nay, một quá trình kéo dài ba tiếng rưỡi đồng hồ, sau đó ông ta chỉ kịp thay đồ và tới dự tiệc. Thậm chí vị nha sĩ còn chẳng kịp có thời gian rẽ qua nhà. Lúc này ông ta đang đói, đói và bối rối. Những miếng bruschetta thật ngon. Vị nha sĩ cầm thêm một miếng nữa, miếng thứ năm, rồi đi ra đứng bên cạnh.
Phòng khách của căn hộ có thể nói là mênh mông, còn có cả một cánh cửa kính dẫn lên mái. Pnina nói với họ là bà mời ba trăm người, tất cả những người bà tìm thấy trên danh bạ chiếc BlackBerry của Avner. Không phải tất cả họ đều tới, bà biết thế, chắc chắn là vậy khi mời gấp gáp như vậy, nhưng sẽ thật vui.
Lần cuối cùng bà chủ nhà tổ chức một bữa tiệc ngạc nhiên là từ mười năm trước. Lúc đó vợ chồng họ đang sống ở Ấn Độ vì công việc kinh doanh của Avner và một vị khách mang tới cho họ một con sư tử con làm quà. Ở Ấn Độ, có vẻ người ta mềm dẻo hơn về luật bảo tồn động vật hoang dã, hay cũng có thể dân tình ít tuân thủ luật hơn. Con sư tử con đó là tạo vật đáng yêu nhất Pnina từng thấy trong đời. Kỳ thực, cả bữa tiệc đó là một thành công vang dội. Không phải bà trông đợi hôm nay ai đó sẽ mang tặng mình một con sư tử, song các vị khách sẽ tới, rồi họ sẽ cùng nhau uống và cười, và sẽ rất vui.
“Để mình được thả lỏng như thế chính là điều tất cả chúng ta đều cần, đặc biệt là Avner, người đã làm việc quần quật suốt mấy tháng gần đây,” Pnina nói.
Câu chuyện về Ấn Độ đó làm Ria Mép nhớ tới một điều – ông ta cũng mang theo một món quà. Ông ta thò tay vào túi và lấy ra một cái hộp dài gói giấy màu có in hình logo của ngân hàng.
“Chỉ là một chút quà nhỏ thôi,” ông ta nói bằng giọng ngại ngùng, “và không phải của tôi, mà của toàn chi nhánh.”
Dù sao đi nữa, thật khó đưa ra một món quà sau một câu chuyện kỳ thú như thế về một con sư tử. Pnina ngỏ lời cảm ơn và ôm hôn Ria Mép – một cử chỉ khá ngạc nhiên nếu tính đến chuyện hai người không hề biết nhau, hay ít nhất đó là những gì Miếng Dán Mũi nghĩ. Pnina nhất định đề nghị Ria Mép tạm giữ lại món quà trong lúc này để tận tay trao cho Avner.
Bà tin chắc, bà chủ nhà nói, là Avner sẽ rất vui, vì ông luôn thích những món quà.
Nhận xét cuối cùng này làm Lông Mày cảm thấy lúng túng vì đã không mang gì theo. Miếng Dán Mũi cũng không mang theo quà, nhưng thế đấy, ông ta chưa ăn thứ gì, và Lông Mày đã chén xong sáu miếng bruschetta, hai miếng cá trích và vài miếng sushi mực, món cậu nhân viên bưng khay cố cẩn thận nhắc nhở hai lần, là không thích hợp với quy định ẩm thực Do Thái. Lông Mày biết đáng lẽ ông ta không nên tới, nhưng giờ tất cả những gì ông ta có thể làm là đợi cho tới khi Avner và các vị khách khác xuất hiện, rồi sau đó, khi mọi người đang bận rộn tiệc tùng, sẽ lặng lẽ rút lui. Nhưng cho tới lúc đó, ông ta biết mình bị mắc kẹt ở đây, hoàn toàn mắc kẹt, và trong hai mươi phút kể từ khi ông ta bước vào qua cửa, chưa có thêm vị khách nào xuất hiện.
“Bà vừa nói lúc nào ông Avner sẽ về tới đây nhỉ?” Lông Mày hỏi, cố tỏ vẻ như vô tình. Nhưng không ăn thua. Pnina tỏ ra bối rối.
“Đáng lẽ đến giờ anh ấy phải có mặt ở đây rồi,” bà nói, “nhưng anh ấy không biết về bữa tiệc, vì thế có lẽ anh ấy sẽ có mặt hơi trễ một chút.” Bà chủ nhà rót cho Lông Mày một ly rượu vang. Ông ta cố từ chối một cách lịch sự, song bà nhất định nài nỉ.
Miếng Dán Mũi hỏi liệu có cognac không. Câu hỏi khiến Pnina rất hân hoan, bà chủ nhà liền lênh khênh bước tới tủ rượu trên đôi gót giày cao nhọn hoắt và lấy ra một cái chai.
“Các nhà cung cấp dịch vụ có lẽ có cognac,” bà nói, “nhưng không ngon bằng thứ này. Chừng này có thể không đủ cho tất cả khách khứa, nhưng đây là dành cho nhóm nhỏ thân tình chúng ta, vậy mời mọi người nâng ly nào.”
Bà chủ nhà rót cognac cho Ria Mép và cả chính mình, và họ nâng ly. Thấy không ai khác định nói gì, Ria Mép nhanh nhẹn lấp chỗ trống. Ông ta chúc tất cả những ai có mặt có thật nhiều bữa tiệc và thật nhiều ngạc nhiên – những ngạc nhiên thú vị, tất nhiên rồi. Và với Avner ông ta chúc một cuộc trở về tức khắc, nếu không sẽ chẳng còn gì để ông này ăn hay uống. Vị khách và Pnina bật cười.
Lông Mày cảm thấy lời nhận xét đó có vẻ như nhắm vào mình. Đúng là ông ta đã ăn kha khá kể từ khi bước vào, nhưng ông ta vẫn nghĩ Ria Mép thật xấu tính khi lấy mình ra làm trò đùa như thế. Và cả Pnina nữa – thật xúc phạm làm sao, cái cách bà ta cười trước trò đùa nhạt nhẽo kia, trưng ra những thân răng nhân tạo mà lẽ ra đã chẳng có mặt ở đó nếu không nhờ ông ta. Vị nha sĩ quyết định đã đến lúc ra về. Ông ta sẽ làm vậy thật lịch thiệp để không làm tổn thương cảm xúc của bất cứ ai, nhưng bằng tất cả sự tôn trọng, ông ta có một người vợ đang chờ ở nhà, và tất cả những gì ông ta nhận được ở nơi này là không khí có phần căng thẳng và món sushi không phù hợp quy định ẩm thực Do Thái.
Câu trả lời Pnina dành cho lời tạm biệt lắp bắp của Lông Mày lại hết sức cương quyết. “Ông không thể về,” bà chủ nhà nói, nắm chặt tay vị nha sĩ, “bữa tiệc này rất quan trọng với Avner, và nếu không có ông… thực tế và gần như chưa có thêm ai khác tới. Nhưng họ sẽ có mặt ở đây,” bà chủ nhà nhanh chóng trấn tĩnh lại, “có lẽ họ chỉ bị kẹt trên đường, giờ này đường rất đông, nhưng nếu Avner về trước họ, anh ấy sẽ mở cửa ra và thấy có vẻn vẹn hai người. Những người tuyệt vời, nhưng chỉ có hai. Tất nhiên là không kể tới các nhân viên phục vụ. Đó có thể là một sự thất vọng. Và điều cuối cùng người ta cần tới vào ngày sinh nhật thứ năm mươi của mình là một sự thất vọng. Bản thân độ tuổi đó đã là nặng nề rồi. Và Avner đã không có được một quãng thời gian dễ dàng trong mấy tháng vừa qua, vì thế điều cuối cùng anh ấy cần là khi về lại được một phòng khách trống không chào đón.”
“Thậm chí có là ba người cũng không phải nhiều,” Ria Mép cay nghiệt vạch ra thực tế. Sự thực, ông này nói thêm, là nếu ông ta ở vào vị trí của Pnina, ông ta sẽ cho hủy bỏ tất cả việc này và cố gắng thu dọn xong xuôi trước khi Avner về đến nhà.
Pnina nhanh chóng đồng ý. Bà gọi điện cho người phụ trách công ty cung cấp và bảo ông ta không mang thêm thức ăn lên nữa, đồng thời rút nhân viên xuống dưới nhà tạm thời đợi trong xe. Khi những người khách còn lại tới, bà sẽ nhắn tin cho họ và họ có thể lên trở lại.
Cho tới lúc đó, bà chủ nhà giải thích với tất cả mấy vị khách trong khi không chịu buông tay Lông Mày, họ sẽ cùng ngồi đây, trong phòng khách và đợi Avner cùng một ly đồ uống.
Có lẽ bà chủ nhà đáng ra nên dự kiến trước hình thức nào đó thân mật hơn từ đầu. Nói cho cùng, năm mươi không còn là tuổi cho những vũ điệu cuồng nhiệt và âm nhạc đinh tai nữa; năm mươi đúng hơn là độ tuổi của những cuộc trò chuyện rôm rả cùng bạn bè gần gũi, sâu sắc.
Lông Mày muốn nói với bà là không ai trong những người có mặt ở đây gần gũi với Avner, song ông ta thấy bà chủ nhà đã sắp phát khóc nên quyết định im lặng và để bà này kéo mình tới xô pha. Bà chủ nhà để ông khách ngồi xuống, và Miếng Dán Mũi cùng Ria Mép tới gia nhập cùng họ.
Ria Mép là một nhà vô địch cỡ thế giới về khả năng an ủi người khác. Ông ta đã quá nhiều lần trong đời trò chuyện cùng các khách hàng đã mất trắng hết tiền sau khi một vụ đầu tư này hay vụ đầu tư kia sụp đổ thê thảm, và luôn biết cách xử sự ra sao, nhất là với phụ nữ. Lúc này ông ta oanh tạc những người còn lại bằng những câu pha trò, rót rượu cho tất cả họ, áp một bàn tay an ủi lên bờ vai nhợt nhạt của Pnina. Nếu một người xa lạ bước vào, người đó rất có thể sẽ nghĩ hai người này là một cặp vợ chồng.
Miếng Dán Mũi có vẻ cũng thoải mái như ở nhà. Điều thuận lợi là ông ta chẳng phải vội ra về. Ông ta có một bà vợ luôn có bộ dạng như thể vừa có người thân tạ thế, cùng một đứa con hai tuổi phiền toái đến lượt ông ta phải phụ trách tắm vào hôm nay.
Ở nơi này, ông ta có thể ngồi khểnh, nhâm nhi chút đồ uống, vỗ vai một người thành công hơn mình chút ít trong cuộc sống, ít nhất về mặt tài chính, và về mặt chính thức chuyện này thậm chí có thể coi là công việc.
Ở nhà, bất cứ khi nào về, ông ta cũng chỉ cần ra bộ mệt mỏi và nói người ta đã nói đến mức làm ông ta đau đầu suốt tối, trong khi tất cả những gì ông ta có thể làm là mỉm cười và chịu đựng vì họ thực sự là những khách hàng tốt.
“Chuyện là thế đấy,” ông ta sẽ nói với vợ. “Để kiếm sống, anh phải lắng nghe những chuyện tào lao của người khác cũng hệt như em phải…” rồi sau đó ông ta sẽ im lặng như thể đã quên mất, như thể ông ta vừa chợt nhớ ra bà vợ đã không đi làm từ hơn hai năm nay và toàn bộ gánh nặng tài chính đặt lên một mình ông ta.
Có thể bà vợ khi ấy sẽ khóc, nói với ông ta là chứng trầm cảm sau sinh không phải lỗi của mình, và nó đã được khoa học chứng minh là một căn bệnh, nó không chỉ nằm trong tâm trí bà, nó cũng có cơ chế hóa học, như bất cứ căn bệnh nào khác. Bà cũng muốn đi làm trở lại lắm, chỉ cần có thế thôi, nhưng lại không thể, chỉ là không thể… và ông ta sẽ cắt ngang tràng lời lẽ và xin lỗi của bà vợ, nói là ông ta chẳng có ý gì hết, chỉ là những lời đó tự dưng buột ra khỏi miệng. Và bà vợ sẽ tin ông ta, hoặc không. Với khoảng cách trống trải đó giữa hai người, điều đó liệu còn quan trọng không.
Ria Mép có vẻ bắt thóp mọi thứ diễn ra trong đầu Miếng Dán Mũi và rót cho ông này thêm chút cognac.
Tay Ria Mép này quả không phải tay vừa, Miếng Dán Mũi nghĩ, một gã đặc biệt. Lông Mày, về phía mình, lại có vẻ là một kẻ loạn thần kinh và làm ông ta thấy bồn chồn. Khi họ mới bước vào đây, tay này cứ ăn luôn mồm, rồi bây giờ chỉ chăm chăm xem đồng hồ và gãi hết chỗ nọ đến chỗ kia. Trước đó, khi Pnina cố thuyết phục tay này ở lại, ông ta gần như muốn chấm dứt cuộc trò chuyện và nói bà chủ nhà cứ để hắn ta yên, mặc cho hắn về. Chẳng ai cần hắn ở đây cả. Bà có thể nghĩ hắn là bạn thời thơ ấu của Avner hay gì đó trong khi kỳ thực hắn chỉ là tay khoan răng cho ông nhà.
Và dù thế nào đi nữa, khi ông ta nghĩ tới chuyện này, kể cũng hơi lạ khi chỉ có họ là những người duy nhất đã đến. Điều đó nói gì về những người bạn thực sự thân thiết của Avner đây? Rằng họ quá ích kỷ chăng? Hay ông chủ nhà đã làm mếch lòng họ? Hay chỉ đơn giản là ông ta chẳng có bạn bè gì?
Hệ thống liên lạc nội bộ bíp bíp, và Pnina chạy ra trả lời. Ria Mép nháy mắt với Lông Mày và Miếng Dán Mũi rồi rót thêm một chầu cognac nữa. “Đừng lo,” ông ta nói với Lông Mày, như thể đây là một khách hàng nữa đang lâm vào lúc xấu trời của ngân hàng, “sẽ ổn thôi.”
Người gọi lên chỉ là người phụ trách của công ty cung cấp. Xe tải của họ đang cản trở ai đó. Ông ta hỏi liệu có thể đỗ xe vào trong bãi để xe của tòa nhà hay không. Trước khi Pnina kịp trả lời, điện thoại đổ chuông. Bà chủ nhà hối hả chạy tới nhấc ống nghe lên. Đầu dây bên kia im lặng.
“Avner,” bà gọi, “anh đang ở đâu? Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Bà chủ nhà biết người gọi là Avner vì số điện thoại của ông hiển thị trên màn hình. Nhưng không có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia, chỉ có tiếng tít của một đường dây chết.
Pnina bắt đầu khóc, nhưng theo một kiểu lạ lùng. Đôi mắt bà ướt nhòe và cả người bà run rẩy, nhưng bà không phát ra âm thanh nào, hệt như một chiếc điện thoại di động đang để ở chế độ rung vậy. Ria Mép tới bên và gỡ ly cognac khỏi tay bà chủ nhà một giây trước khi nó rơi xuống và hẳn sẽ vỡ tan.
“Anh ấy không ổn,” Pnina nói, vòng tay ôm chầm lấy Ria Mép, “có gì đó không ổn với anh ấy. Tôi biết thế, lần này tôi biết thế từ đầu. Đó là lý do tôi quyết định tổ chức bữa tiệc để anh ấy vui lên.”
Ria Mép đưa bà chủ nhà lại xô pha và để bà ngồi xuống cạnh Lông Mày.
Lông Mày đang trở nên căng thẳng. Khi Pnina quay lại sau lúc trả lời điện thoại, ông ta đã định nói với bà chủ nhà mình cần ra về. Vợ ông ta đang chờ ở nhà hay lý do nào đó, nhưng giờ vị khách biết ông ta không thể làm thế. Pnina lúc này đang ngồi sát ông ta tới mức ông ta có thể nghe thấy nhịp thở không đều đặn của bà. Và khuôn mặt bà chủ nhà tái nhợt, như thể sắp xỉu.
Miếng Dán Mũi mang một ly nước tới và Ria Mép cầm đưa lên môi bà chủ nhà. Pnina uống một chút và bắt đầu dịu xuống.
Đó là một khoảnh khắc kinh hoàng, Lông Mày nghĩ.
Không biết ông chồng nói gì với bà ta trong điện thoại nữa, Miếng Dán Mũi nghĩ.
Ngay cả khi bà ta yếu ớt, Ria Mép nghĩ, ngay cả khi bà ta sắp ngã quỵ, bà chủ nhà vẫn đầy chất phụ nữ. Từ sâu bên trong quần mình, ông ta cảm thấy khởi đầu một cơn cương cứng và hy vọng không ai khác nhận ra.
Hệ thống liên lạc nội bộ lại bíp bíp. Lại là người phụ trách công ty cung cấp; ông ta đang chờ câu trả lời cho chuyện để xe trong bãi để xe của tòa nhà. Giao thông lúc này quả là điên rồ và tìm ra chỗ đỗ ngoài đường cho một xe tải lớn là chuyện không thể. Miếng Dán Mũi, người ra trả lời, nhắc lại câu hỏi thật lớn.
Ria Mép dành cho ông ta một cái gật đầu ngụ ý bảo-hắn-là-được. Nhưng Pnina nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm là bọn họ không được dùng bãi để xe của cư dân tòa nhà. Có một hàng xóm ở tầng mười bảy hay gây rắc rối. Vừa mới tuần trước, một người quen ghé vào thăm bà ta chỉ trong một giờ, có khi còn chưa đến, đã bị cẩu xe đi.
Lông Mày tình nguyện đi xuống nhà và nói với đám nhân viên cung cấp là họ không thể dùng bãi để xe của tòa nhà. Từ đó, ông ta nghĩ, đường về nhà sẽ ngắn hơn.
Ria Mép nói ông này phải ở lại, Pnina đang không khỏe và tốt hơn nên có một bác sĩ ở gần. “Tôi là bác sĩ nha khoa,” Lông Mày nói.
“Tôi biết ông là bác sĩ nha khoa,” Ria Mép đáp trả.
Pnina nói họ cần tới văn phòng Avner ngay. Với chồng bà thật không bình thường khi gọi điện rồi để treo máy như thế. Dù sao đi nữa, gần đây đã có chuyện không ổn với ông. Ông luôn uống thuốc. Ông nói với Pnina chúng để trị nhức đầu, song Pnina biết thuốc chữa nhức đầu, và thứ Avner uống không phải là paracetamol hay ibuprofen, đó là thứ viên thuốc hình elip màu đen chẳng giống thứ thuốc nào bà từng thấy trước đây. Và bà biết ban đêm ông bị gặp ác mộng, vì bà đã nghe thấy ông hét lên trong khi ngủ.
“Hãy nói với Cohavi,” ông hét lên, “hãy nói với Cohavi.” Khi bà hỏi chồng về chuyện đó, ông nói mọi thứ đều ổn và ông không quen ai tên là Cohavi cả.
Nhưng bà biết chồng mình có quen người tên như vậy. Igal Cohavi. Số điện thoại của người này nằm trong chiếc BlackBerry của Avner. Và trong tất cả số điện thoại lưu trong đó, đây là số duy nhất bà không gọi. Bà nghĩ người này có thể làm hỏng bầu không khí.
“Tôi không biết chuyện gì sắp xảy ra,” Pnina nói, “tôi sợ lắm.”
Ria Mép gật đầu và nói cả bốn người họ nên tới văn phòng Avner xem liệu ông này có sao không.
Lông Mày nói tất cả những người có mặt ở đây đều đang hơi mất bình tĩnh và điều đầu tiên Pnina nên làm là gọi lại cho chồng. Cuộc nói chuyện điện thoại giữa họ bị gián đoạn; những chuyện như thế lúc nào chả xảy ra. Có thể một chuyện gì đó đang không ổn với Avner, nhưng cũng có thể công ty điện thoại gặp trục trặc, và họ cần kiểm tra chắc chắn chuyện này trước khi cùng nhau nháo nhào chạy tới Herzliya.
Bằng đôi bàn tay run rẩy, Pnina bấm số điện thoại văn phòng của Avner. Bà bật loa ngoài điện thoại. Miếng Dán Mũi nghĩ làm thế thật kỳ. Nhỡ Avner nhấc máy và nói với bà ta điều gì đó riêng tư hay lăng nhục thì sao; khi đó sẽ thật tẽn tò.
Nhưng chẳng có câu trả lời nào từ đầu dây bên kia. Lông Mày nói bà chủ nhà nên thử gọi vào điện thoại di động của Avner, vậy là Pnina thử. Một thông báo được ghi âm sẵn cho bà biết mình đã gọi tới máy của Avner Katzman và bất cứ ai cần gặp ông gấp nên gọi cho thư ký của ông hay nhắn tin, vì ông không nghe các lời nhắn thoại.
Ria Mép không biết Avner, nhưng chỉ từ cách nói năng của ông này ông ta cũng có thể nói hẳn sẽ không ưa ông chủ nhà. Có gì đó cao ngạo trong giọng nói của ông ta, giọng của một người nghĩ mọi thứ đang tới với mình, một kiểu noblesse oblige (3) thiếu mất oblige (4) .
Một số lớn khách hàng tại chi nhánh của Ria Mép ở Ra’anana cũng giống như thế, loại người cảm thấy bị xúc phạm mỗi khi ngân hàng tính phí của họ. Theo cách họ nhìn nhận, chỉ nguyên việc đồng ý mở tài khoản tại chi nhánh của Ria Mép cũng đã là một món quà lớn lao họ ban cho ngân hàng, và ngân hàng đã thô lỗ, ấy là chưa nói đến vô ơn, biết chừng nào khi vẫn tính phí họ vì một quyển séc mới hay trông đợi họ trả lãi suất cho những khoản tiền rút quá số dư sau khi họ đã thực hiện một động thái đáng mến như thế.
Lông Mày đề nghị Pnina gửi tin nhắn cho Avner, nhưng Ria Mép ngăn ông này lại, nói họ không còn thời gian để lãng phí và tất cả họ cần tới ngay văn phòng ông chủ nhà. Miếng Dán Mũi nhanh chóng tán thành; toàn bộ chuyện này có vẻ giống một cuộc phiêu lưu với ông ta.
Sự thật là vị khách chẳng hề lo về chuyện Avner tự sát vì hợp đồng bảo hiểm nhân thọ của ông chủ nhà không chi trả trường hợp tự sát, nhưng lúc này, dù Miếng Dán Mũi đến tận bốn giờ sáng vẫn chưa về nhà, ông ta vẫn có thể nói với vợ chuyện này liên quan tới công việc.
Tất cả họ cùng đi bằng xe của Ria mép, một chiếc Honda Civic mới. Trong thang máy, Lông Mày cố thuyết phục họ nên tách ra – ông và Miếng Dán Mũi sẽ đi xe của ông – nhưng Ria Mép phủ quyết ý tưởng đó.
Miếng Dán Mũi và Lông Mày ngồi trên băng ghế sau, dây an toàn cài chặt như hai cậu nhóc vào dịp đi chơi dã ngoại thứ bảy của gia đình. Thứ duy nhất thiếu vắng là cảnh Lông Mày phàn nàn với Ria Mép, “Bố ơi, Miếng Dán Mũi trêu con,” hay yêu cầu ông chủ xe dừng lại ở cây xăng vì ông ta cần đi tè.
Lông Mày hoàn toàn có thể tạo ra những tình huống như thế, ông này là một đứa trẻ thứ thiệt. Nếu lúc này đang có một cuộc chiến tranh xảy ra, Ria Mép nghĩ, và có rất nhiều người nói là có, Lông Mày là kẻ cuối cùng ông ta mong là người canh chừng sau lưng cho mình. Avner quả là một cái nhọt trên mông, chừng đó thì đã rõ, nhưng dẫu sao đi nữa, khi bệnh nhân của anh biến mất còn vợ ông ta sắp té xỉu, vậy mà tất cả những gì anh có thể nghĩ tới chỉ là mấy lát bruschetta và chuồn sớm về nhà thôi sao?
Lông Mày đang nhắn tin ở sau xe, có lẽ là cho vợ, có lẽ là nội dung gì đó đầy mỉa mai. Miếng Dán Mũi đang cố lén nhìn trộm tin nhắn, nhưng góc nhìn không thuận. Một phút sau, khi Lông Mày nhận được câu trả lời, ông này có thể đọc được, và tin nhắn trả lời viết, “Em đang đợi anh trên giường chỉ đi mỗi đôi tất thôi.”
Tin nhắn làm Miếng Dán Mũi nổi ghen. Ông ta chưa bao giờ nhận được một tin nhắn gợi tình. Lần cuối cùng vợ ông ta muốn nói gì đó gợi tình với chồng đã diễn ra từ trước khi người ta phát minh ra tin nhắn, và ông ta không để tất cả những phụ nữ đã cùng mình dan díu vụng trộm gửi tin nhắn hay để lại lời nhắn cho mình. Có lần ông ta đọc được trên một tờ báo là cho dù bạn có xóa tin nhắn đi, công ty điện thoại di động vẫn có bản sao và có thể tống tiền bạn hoặc chỉ đơn giản là làm đời bạn lộn tùng phèo.
Đường tới Herzliya khá đông xe cộ. Tất cả những người làm việc tại Tel Aviv lúc này đang trên đường về nhà. Giao thông theo chiều ngược lại thực tế rất vắng.
Lông Mày có thể hình dung ra Avner lúc này đang lái xe về nhà sau một ngày làm việc hoàn toàn bình thường. Trong cuộc trò chuyện điện thoại đó, ông ta có lẽ đã muốn nói với Pnina là yêu bà ta, là ông ta xin lỗi vì đã hơi căng thẳng trong mấy ngày vừa qua, cũng như vì đã nói dối về những viên thuốc màu đen. Chúng dùng để điều trị trĩ, và ông ta quá ngại không muốn nói với vợ, vì vậy tìm cách nói dối vợ về những cơn đau đầu.
Và khi ông ta về nhà, ông ta sẽ bắt gặp mấy người trong một chiếc xe tải cung cấp đồ ăn đang sửng cồ tranh giành chỗ để xe với một trong những láng giềng của mình, và ông ta sẽ nghĩ một số Phật tử vẫn cho rằng biết bao cuộc tranh đấu của chúng ta trong đời là về những điều vặt vãnh, sau đó ông ta sẽ đi nhanh tới thang máy, rồi khi lên tới tầng nhà mình và mở cửa ra, ông ta sẽ tìm thấy một căn hộ hoàn toàn vắng tanh và một chai cognac đã vơi một nửa.
Pnina sẽ không có mặt ở đó, và điều này sẽ thực sự gây tổn thương. Nói cho cùng, hôm nay là sinh nhật ông ta. Ông ta không cần quà tặng hay tiệc tùng từ vợ, họ đã quá tuổi cho những thứ như thế, nhưng liệu có quá nhiều không khi mong muốn bạn đời của ta ở bên ta, chỉ cần ở bên ta thôi, vào ngày sinh nhật khỉ gió của ta? Và, Lông Mày nghĩ, vào cùng thời điểm ấy, Pnina đang kẹt vào một đám ùn tắc giao thông trên đường tới Herzliya. Thật hài làm sao.
Nhưng không phải Avner đang lái xe về căn hộ của ông tại Ramat Aviv vào lúc này. Và ông cũng chẳng có mặt tại văn phòng của mình ở Herzliya.
Khi bốn người họ cuối cùng cũng tới đó, chẳng có ai ở trong văn phòng, nhưng nhân viên bảo vệ ở lối vào nói ông ta trông thấy Avner rời khỏi chưa tới một giờ trước. Ông này nói Avner có một khẩu súng. Ông ta biết vì Avner đã đề nghị ông ta giúp lên đạn khẩu súng nọ. Không phải vì Avner không biết làm việc đó, ông biết, nhưng có thứ gì đó bị kẹt và ông muốn người bảo vệ sửa cho nó hết kẹt.
Ngoại trừ điều đó, người bảo vệ không phải là người phù hợp cho công việc này; ông ta chỉ là một ông già người Kazak đã trồng rau củ ở một ngôi làng hẻo lánh nào đó cả đời chứ không phải Rambo. Khi tới Israel, ông già đã đề nghị được làm việc như một nông dân, nhưng người tại sở lao động nói không, ngày nay chỉ có người Thái Lan và Ả rập làm nông nghiệp, và điều ông ta có thể làm từ giờ cho tới lúc chết là nghỉ hưu hoặc làm bảo vệ.
Ông già nói với Ria Mép là khi ông ta không thể giúp gì với khẩu súng, Avner nổi cáu với ông ta và thậm chí còn bắt đầu chửi rủa.
“Thật không hay,” ông bảo vệ nói. “Thật không hay khi chửi bới một người có tuổi như tôi. Và vì cái gì chứ? Tôi đã làm gì sai à?”
Ria Mép gật đầu. Ông ta biết nếu muốn, ông ta có thể làm cả người bảo vệ dịu xuống, nhưng ông ta chẳng còn hơi sức nữa. Và câu chuyện về khẩu súng làm ông ta băn khoăn. Trên suốt quãng đường tới đây ông ta đã nghĩ Pnina có thể đã lo lắng thái quá, nhưng đến lúc này ông ta thấy bà vợ thực sự có lý.
“Nếu ông ấy hỏi về nông nghiệp, tôi có thể giúp ông ấy về mọi thứ,” người bảo vệ nói với Miếng Dán Mũi, “tôi thích giúp người. Nhưng về súng ống thì tôi không biết. Thế ra đó là một lý do để chửi rủa sao?”
Trên đường quay ra xe, Pnina khóc ròng. Lông Mày nói giờ thì toàn bộ việc này đã vượt ra ngoài tầm tay của họ, họ cần gọi cảnh sát.
Miếng Dán Mũi chen vào nói cảnh sát sẽ chẳng làm gì. Nếu bạn không có quan hệ, sẽ mất ít nhất một ngày để họ nhích mông. Không có nghĩa là Miếng Dán Mũi có một kế hoạch hay hơn đi báo cảnh sát, nhưng đến lúc này Lông Mày đã làm ông ta khó chịu quá lâu, và điều cuối cùng ông ta muốn là đồng ý với vị khách nọ trong mọi chuyện.
Ria Mép vuốt tóc Pnina. Ông này cũng chẳng có kế hoạch nào; ông ta không thể nghĩ gì trong khi người phụ nữ đang khóc. Dòng nước mắt của bà này làm ngập lụt bộ não ông ta, làm ngộp thở mọi ý nghĩ trước khi chúng kịp định hình trọn vẹn. Và việc Miếng Dán Mũi và Lông Mày đang tranh cãi nhau ngay cạnh ông ta cũng chẳng hề giúp ích cho sự tập trung của ông này.
“Hai ông gọi một taxi đi. Các ông không thể giúp gì thêm ở đây nữa,” ông ta nói với họ.
“Thế còn ông và Pnina?” Miếng Dán Mũi hỏi. Ông ta không thực sự muốn đi, hay trả tiền taxi, hay đi xe tới tận Ramat Aviv cùng Lông Mày.
Ria Mép nhún vai. Ông ta không có câu trả lời cho câu hỏi đó.
“Ông ấy nói đúng,” Lông Mày nói, biết đây là cơ hội cho mình chuồn, và bên cạnh đó, Ria Mép thực sự có lý, thực tế là việc bốn người có ở đây đúng là chẳng ích gì. Ria Mép có thể lái xe tới đồn cảnh sát cùng một mình Pnina, ông ta không cần hai người họ cùng đi để dắt tay ông ta.
Miếng Dán Mũi không hề thích ý tưởng này; đến giờ, khi đã có một khẩu súng và chút hành động, trở về nhà sẽ thật tẻ nhạt. Nếu ở lại ông ta có thể thay đổi gì đó, biết đâu là cứu ông Avner kia, và thậm chí dù không được mà chỉ tìm thấy xác ông ta cùng Ria Mép và Pnina, như thế cũng là một trải nghiệm chắc ông ta sẽ nhớ suốt phần đời còn lại. Có thể không phải là trải nghiệm lớn lao nhất, song vẫn là một trải nghiệm.
Ông ta đã không có quá nhiều dịp như thế trong vài năm vừa qua. Có thể kể tới đợt hỏa tiễn trút xuống gần nhà nghỉ của vợ chồng họ ở phía bắc, làm vỡ cửa sổ, rồi một trận bóng chày ông ta từng đi xem cùng một người bạn và camera truyền hình bắt gặp ông ta đang ngáp. Có thể cả khi con trai ông ta chào đời nữa. Dù ông ta không thực sự có mặt ở đó để chứng kiến. Bà vợ đã yêu cầu ông ta phải rời khỏi phòng đẻ vài phút trước đó vì tức chồng đã trả lời cuộc gọi của ai đó ở nơi làm việc.
Nói tóm lại, Miếng Dán Mũi không muốn rời đi, nhưng ông ta biết nếu Ria Mép và Lông Mày chống lại mình, ông ta sẽ không thể khăng khăng đòi ở lại mà không có vẻ giống một tên khốn. Cách duy nhất cứu vãn tình thế lúc này là nghĩ ra một ý tưởng. Một ý tưởng đột phá dẫn tới một kế hoạch và đặt ông ta vào trung tâm mọi thứ như người sáng tạo, một nhân vật hữu ích, đáng có tại chỗ.
“Chúng ta cần nói chuyện với Igal Cohavi,” ông này nói, nửa với Ria Mép, nửa với Pnina, người lúc này đã thôi khóc và chỉ còn thở gấp, “Pnina nói bà đã có số của anh ta từ chiếc BlackBerry của Avner. Và nếu ông ấy có một giấc mơ về anh ta khiến ông ấy phải hét lên, Avner chắc chắn đã nghĩ tới người này trong đầu. Ai biết được, câu chuyện về khẩu súng nghe có vẻ như ông ấy sắp đi tự sát, nhưng sẽ thế nào nếu ông ấy thay vì thế lại định giết Cohavi? Chúng ta cần gọi và cảnh báo anh ta, tìm cho ra.”
Ngay khi Miếng Dán Mũi nói đến “tự sát”, Pnina bắt đầu khóc trở lại, và khi ông ta nói “giết”, bà này xỉu luôn.
Thật may Ria Mép đã kịp đỡ lấy người phụ nữ một giây trước khi bà ta đập khuôn mặt xuống vỉa hè.
Miếng Dán Mũi chạy tới chỗ Ria Mép để giúp đỡ, nhưng cái nhìn trên khuôn mặt Ria Mép nói rõ đó không phải là một ý tưởng hay.
Lông Mày nói không có gì đáng lo, chỉ là áp lực thôi. Ai đó cần cho người phụ nữ uống một cốc nước, để bà ta ngồi xuống một băng ghế và bà ta sẽ trở lại bình thường ngay.
“Biến khỏi đây, cả hai vị,” Ria Mép gắt lên, “biến khỏi đây, ngay.”
Sau đó, trên taxi, Miếng Dán Mũi sẽ nói với Lông Mày là Ria Mép đã đi quá xa; ông ta là ai mà cho phép mình nói với họ như thế? Ngày nay, nếu một sĩ quan nói năng với lính của mình như thế, anh ta sẽ nhận được một đơn kiện chính thức, tay Ria Mép kia là cái quái gì để được phép quát tháo như thế với hai người ông ta hầu như chẳng quen biết và chỉ đang tìm cách giúp đỡ?
Đó là những gì ông ta sẽ nói sau này, trong taxi. Nhưng vào lúc này, bên ngoài tòa nhà văn phòng ở Herzliya Pituach, Miếng Dán Mũi không nói gì, ông ta và Lông Mày rời đi, để Ria Mép và Pnina ở lại.
Ria Mép bê người phụ nữ vào trong xe và nhẹ nhàng đặt bà này xuống ghế hành khách, như thể bà là một món đồ dễ vỡ. Pnina tỉnh lại từ trước khi họ tới chỗ xe và lẩm bẩm gì đó, mắt nhắm hờ, nhưng chỉ sau khi đặt người phụ nữ xuống ghế Ria Mép mới bắt đầu lắng nghe.
“Tôi khát,” bà nói.
“Tôi biết,” Ria Mép nói, “tôi không có nước trong xe, tôi xin lỗi. Chúng ta có thể lái xe tới chỗ nào đó mua một chai. Trên đường tới đây, cũng rất gần đây thôi, tôi thấy một chi nhánh Aroma.”
“Ông có nghĩ anh ấy chết rồi không?” bà hỏi.
“Ai cơ?” Ria Mép hỏi.
Ông ta biết người phụ nữ muốn hỏi gì nhưng vờ không hiểu – một thủ thuật để làm cho nỗi sợ hãi của bà ta có vẻ như vô lý. Người phụ nữ nhìn ông ta nhưng không nói “Avner” như ông ta nghĩ bà sẽ nói. Tất cả những gì bà làm là nhìn ông ta.
“Tôi chắc ông nhà vẫn ổn cả,” Ria Mép nói. Giọng ông ta nghe đầy thuyết phục. Đó là giọng nói đã giúp Ria Mép có được chi nhánh ở Ra’anana và giờ là chi nhánh Ramat Aviv.
“Tôi sợ,” Pnina nói, đúng như ông ta hình dung ra bà ta nói ra những lời này khi lần đầu tiên thấy người phụ nữ tối hôm đó. Bà thật đẹp khi nói ra những lời này.
Ria Mép cúi người ra trước và hôn lên đôi môi khô khốc của Pnina. Đôi môi bà tránh khỏi ông ta. Ông ta không thấy gì, thậm chí không nhận thấy bàn tay người phụ nữ chuyển động, song má ông ta cảm nhận thấy cái tát.
Khi Lông Mày về đến nhà, vợ ông ta đã ngủ. Ông ta chẳng cảm thấy chút mệt mỏi nào. Thân thể ông ta căng phồng lên đầy phấn khích. Trong đầu, Lông Mày biết tất cả những ngất xỉu, chờ đợi và những lời tranh luận kỳ cục của tối nay đều chẳng vì cái gì cả, nhưng cơ thể ông ta lại đủ ngớ ngẩn để coi chúng là nghiêm túc. Thay vì lên giường, ông ta ngồi xuống trước máy tính và kiểm tra email.
Thư duy nhất ông ta nhận được là từ một gã ngốc nào đó từng học cùng trường tiểu học với ông ta và tìm thấy địa chỉ email này qua Internet.
Đó chính là điều khó chịu đến cùng cực với tất cả những thứ công nghệ đó, Lông Mày thầm nghĩ. Những người phát minh ra Internet quả là thiên tài và chắc nghĩ họ đang thúc đẩy nhân loại tiến lên, nhưng tựu chung lại, thay vì nhân loại sử dụng phát kiến thiên tài đó để nghiên cứu và thu nhận hiểu biết, người ta lại dùng nó để quấy quả một gã khốn khổ từng ngồi cạnh họ hồi lớp bốn.
Chính xác thì ông ta được trông đợi phải viết gì phúc đáp lại Yiftach Rozales đây? Anh còn nhớ chúng ta đã kẻ một đường vạch theo đúng giữa bàn không? Hay chuyện anh từng thụi vào sườn tôi khi tôi lấn qua nó?
Lông Mày cố hình dung ra xem cuộc sống của Yiftach Rozales thế nào nếu tất cả những gì ông ta có để làm lúc rảnh là tìm một thằng nhóc ông ta chưa bao giờ từng thực sự thích đã học cùng lớp với ông ta ba mươi năm trước.
Sau vài phút trong cảm giác bề trên với Rozales, Lông Mày bắt đầu nghĩ về chính mình. Và chính xác thì ông ta đang làm gì trong cuộc sống? Cúi xuống những cái mồm nặng mùi, khoan và trám những lỗ hổng trong những cái răng mục ruỗng.
“Một nghề nghiệp rất được tôn trọng,” đó là những gì mẹ ông ta vẫn nói khi nhắc tới nghề nha sĩ.
Có gì ở đó để tôn trọng đây? Đâu thực sự là cái khác biệt giữa một nha sĩ và một thợ hàn chì? Họ đều làm việc trong những cái hố nặng mùi, khoan và trám kín những lỗ thủng để kiếm sống. Cả hai đều kiếm tiền lương thiện. Và rất nhiều khả năng là không ai trong hai người thực sự ưa thích nghề của mình.
Ngoại trừ chuyện công việc của Lông Mày “rất được tôn trọng”, và để có được sự tôn trọng đó, Lông Mày đã phải rời khỏi đất nước năm năm để học tại Rumani trong khi người thợ hàn chì chắc chỉ phải bỏ ra quãng thời gian ngắn hơn.
Hôm nay thực sự là ngày tồi tệ nhất khi phải chữa cho hai hàm lợi của ông già cứ không ngừng kêu la và chảy máu đó, đến mức sặc vì ống hút dịch. Và Lông Mày, phải liên tục trấn tĩnh ông lão, nhưng đồng thời cũng không thể ngăn cái suy nghĩ rằng ông lão chữa trị chẳng để làm gì. Ông già sẽ mất ít nhất một năm khổ sở để làm quen với những chân răng bắt vào hàm và nhiều khả năng hai ngày trước hoặc sau thời điểm đó ông lão sẽ chết vì một cơn đau tim, ung thư, một cơn đột quỵ hay bất cứ nguyên do nào vì chúng người già vẫn chết.
Nên có một giới hạn về tuổi cho bệnh nhân, ông ta nghĩ trong lúc cởi giày ra. Bạn chỉ cần phải nói với họ, “Ông đã sống đủ lâu rồi. Từ giờ trở đi, hãy nghĩ những gì còn lại như một món quà tặng, một món quà thay tiền trả lại. Đau ư? Hãy ở trên giường. Vẫn đau ư? Cứ đợi đi: hoặc ông sẽ chết hoặc cơn đau sẽ trôi qua.”
Độ tuổi đó, Lông Mày tự nhủ trong lúc đánh răng, đang trên đường tìm đến mình, phi nước đại như một con ngựa hoang với bọt phì ra từ hai lỗ mũi. Không mấy chốc nữa sẽ là mình nằm trên cái giường đó không dậy được. Và có điều gì đó trong ý nghĩ này làm ông ta thấy thoải mái.
Lần cuối cùng, và cũng là lần duy nhất trước đây Pnina từng tát một người, người đó là Avner. Hồi mười bảy năm về trước. Ông ta vẫn chưa giàu, hay trở nên cay nghiệt hoặc hói đầu, nhưng ông ta đã tràn đầy vẻ tự tin rằng mọi thứ là của mình. Lúc ấy là lần hẹn hò đầu tiên giữa hai người, và họ tới một nhà hàng.
Avner có thái độ rất khó chịu với người phục vụ, buộc anh ta trở lại mang món ăn đi, món đó không tính là tuyệt diệu, nhưng cũng đủ chấp nhận. Bà đã không thể hiểu nổi mình đang làm gì ở cùng bàn với anh chàng kiêu ngạo này.
Bạn sống cùng căn hộ với bà đã giới thiệu hai người với nhau. Cô bạn nói với Pnina rằng Avner rất xuất sắc, và nói với Avner rằng Pnina rất duyên dáng, đây thực ra là cách của cô bạn để nói bà rất đẹp mà không bị coi là tâng bốc bạn thái quá.
Avner dành cả buổi tối nói chuyện với bà về chứng khoán và các sản phẩm tài chính, các nhà đầu tư tổ chức và chẳng để cho bà có chỗ chen vào lấy một lời. Sau bữa tối, ông lái xe chở bà về trên chiếc Autobianchi màu trắng tã nát của mình. Ông dừng xe trước tòa nhà nơi bà sống, tắt máy và đề nghị cùng bà lên nhà.
Bà đã nói bà không nghĩ đó là một ý tưởng hay. Ông nhắc để bà nhớ ông có quen cô bạn cùng sống chung căn hộ với bà và chỉ muốn lên nhà một phút để chào cô kia một câu. Chào và cảm ơn đã giới thiệu họ với nhau.
Pnina lịch sự mỉm cười và nói cô bạn sống chung căn hộ sẽ quay về muộn vì cô này làm ca đêm. Bà hứa sẽ chuyển lời chào của ông tới cô bạn cùng lời cảm ơn, thậm chí bà đã mở cửa xe để bước ra, nhưng Avner đóng cửa lại và hôn bà.
Không hề có chút do dự, không chút băn khoăn về chuyện bà cảm thấy thế nào ở phía đối diện của nụ hôn. Chỉ là một cái hôn trên miệng, nhưng có cảm giác như một cuộc cưỡng bức.
Pnina tát ông và ra khỏi xe. Avner không cố gắng đuổi theo hay gọi điện cho bà. Từ ban công căn hộ, bà có thể thấy chiếc Autobianchi của ông đậu ở đó, không di chuyển. Có lẽ trong khoảng một giờ. Cái xe vẫn còn nguyên đó khi Pnina đi ngủ.
Vào buổi sáng, một người giao hàng đánh thức bà dậy với một bó hoa to đùng và hơi thiếu gu. Chỉ có hai từ ghi trên tấm thiếp. Xin lỗi.
“Tôi xin lỗi,” Ria Mép nói, “tôi không có ý đó.”
Và Pnina đã có thể cứng rắn với ông ta, có thể hỏi chính xác ông ta có ý gì khi hôn bà như thế? Lợi dụng sự yếu đuối của bà chăng? Hay lái xe tới tận Herzliya cùng bà trong một chiếc xe có mùi nước khử mùi không khí mang mùi dừa trộn lẫn mồ hôi? Nhưng bà không nói gì cả, bà không còn hơi sức đâu nữa. Bà chỉ muốn Ria Mép đưa mình về nhà.
“Có lẽ chúng ta nên tới chỗ cảnh sát,” Ria Mép nói, “chỉ để cho an toàn thôi.”
Nhưng Pnina nói không. Bà đơn giản biết rằng Avner cuối cùng sẽ về nhà, ông không phải loại người có thể tự sát hay đi bắn ai đó. Sau khi Miếng Dán Mũi nói về mấy chuyện này, thoạt đầu chúng làm bà sợ, nhưng lúc này khi thử hình dung ra Avner gí súng vào miệng hay kề súng vào thái dương mình – thật chẳng giống ông. Khi bà nhìn vào đôi bàn tay mình, bà có thể thấy chúng đang run rẩy, nhưng tâm trí bà đã quyết định xong là Avner ổn cả.
Ria Mép không tranh luận, ông ta chỉ lái xe đưa Pnina về nhà.
Chiếc xe tải của công ty phục vụ đồ ăn đỗ bên ngoài với hai bánh trên vỉa hè, vẫn chắn lối trên phố. Những kẻ tội nghiệp, họ đã phải chờ đó suốt thời gian vừa qua. Ria Mép nói ông ta sẽ ra nói chuyện với họ. Ông ta muốn giúp đỡ bà việc gì đó để chuộc lại điều đã xảy ra. Song bà không để ông ta làm. Không phải để trừng phạt ông ta, chỉ là bà không còn sức lực nữa.
Sau khi Pnina ra khỏi xe, ông ta gọi với theo bà. Cơn phẫn nộ bà cảm thấy lúc trước giờ đã tan biến. Bà thực sự không còn giận ông ta. Ông ta quả thật có vẻ là một người đáng mến. Và cái hôn đó – có thể ông ta lựa chọn thời điểm không thích hợp, nhưng bà đã cảm thấy người đàn ông này muốn mình đến mức nào ngay từ khoảnh khắc ông ta bước vào nhà, và trong phần lớn buổi tối cảm nhận ấy đã làm bà thấy thật dễ chịu.
Ria Mép đưa cho bà món quà dành cho Avner cùng danh thiếp của ông ta, rằng số điện thoại di động ông ta dùng cũng ở trên đó, và bà có thể gọi cho ông ta muộn cỡ nào cũng được. Bà gật đầu.
Bà sẽ không gọi ông ta, không phải hôm nay.
Miếng Dán Mũi tìm thấy một chỗ để xe ngay bên ngoài tòa nhà ông ta sống. Nhưng thay vì đi lên tầng hai, tra chìa khóa vào ổ, cởi quần áo ngoài phòng trước tối om rồi lặng lẽ leo lên mé giường của mình, ông ta bắt đầu dạo bộ. Thoạt đầu, ông ta không hề có ý tưởng muốn đi tới đâu: phố Shtand, Vua Solomon, Vua George, rồi phố Dizengoff. Chỉ đến khi đi trên phố Dizengoff ông ta mới hiểu ra mình muốn đi ra biển.
Ông ta tiếp tục bước đi cho tới khi tới đường ven biển, và từ đó ông ta đi xuống bãi biển. Ông ta cởi giày, tháo tất ra và chỉ đứng đó, dùng các đầu ngón chân gẩy gẩy cát hất lên. Sau lưng mình, ông ta có thể nghe thấy tiếng ồn của xe cộ đi lại và tiếng nhạc nhảy điện tử có lẽ vọng đến từ một quán rượu mở cửa suốt đêm. Trước mặt mình, ông ta nghe thấy tiếng các con sóng đập vào vỡ tung trên đê chắn sóng cách đó không xa.
“Thứ lỗi cho tôi,” một người đàn ông trẻ cắt đầu đinh kiểu quân đội xuất hiện như từ trên trời rơi xuống nói, “ông sống ở đây phải không?”
Miếng Dán Mũi gật đầu.
“Tuyệt,” Đầu Đinh nói, “vậy có lẽ ông biết đi chỗ nào để vui vẻ một chút chứ?”
Miếng Dán Mũi có thể hỏi anh ta ý anh ta muốn nói tới loại vui vẻ nào: rượu? gái? hay một luồng hơi nóng bí ẩn tràn ngập lồng ngực? Điều quan trọng là ông ta chẳng biết ở đâu có thể tìm ra mấy món đó, vì vậy ông ta chỉ lắc đầu.
Nhưng Đầu Đinh gặng hỏi. “Ông nói ông sống ở đây mà, đúng không nào?”
Miếng Dán Mũi không trả lời, chỉ nhìn về vị trí đằng xa nơi màu đen của biển gặp màu đen của bầu trời.
Mình tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với anh chàng Avner đó không biết nữa, ông ta nghĩ. Mình hy vọng cuối cùng mọi thứ sẽ đâu vào đấy.