← Quay lại trang sách

Hãy cùng nhau mơ một giấc mơ

Tôi bắt tay vào xây dựng một kế hoạch chi tiết và cụ thể cho chuyến đi. Từ việc nghiên cứu lộ trình, thời điểm phù hợp để bắt đầu, loại xe nào phù hợp, đảm bảo an toàn đi đường trường, tìm hiểu trước các điểm nóng dự định sẽ chụp, các vật dụng, thiết bị cần mang theo. Tôi đọc rất nhiều tài liệu để có thêm thông tin, kiến thức cho kế hoạch của mình. Rồi lên dự trù về kinh phí để lập kế hoạch tài chính nữa. Tôi quyết định sẽ lên đường một mình, và tự túc mọi chi phí.

Dự định chuyến đi sẽ bắt đầu vào tháng 8/2018. Do vị trí xuất phát từ Hà Nội, tôi quyết định chia hành trình làm hai chặng cho thuận đường. Trong hai tháng 8 và 9, tôi dự kiến sẽ đi từ thủ đô tới Ninh Bình rồi bám theo đường bờ biển đến tận đất mũi Cà Mau. Sau đó, tôi bám dọc biển tới Hà Tiên (Kiên Giang), giáp biên giới Campuchia, quay lại TP. Hồ Chí Minh và gửi xe, đi máy bay trở ra Hà Nội, kết thúc chặng thứ nhất. Tháng 12/2018, tôi đi tiếp từ Hà Nội xuống Nam Định và đi dọc biển của ba tỉnh thành còn lại là Thái Bình, Hải Phòng (qua đảo Cát Bà), Quảng Ninh tới mũi Sa Vỹ – địa đầu Tổ quốc.

Tôi chuẩn bị một chiếc xe máy với ba chiếc thùng đèo phía sau gồm các vật dụng cá nhân thiết yếu và đồ nghề máy ảnh. Do di chuyển bằng xe máy và len lỏi qua nhiều địa hình phức tạp, có thể gặp mưa gió, đường trơn trượt dễ ngã, nên tôi phải chọn hộp đựng đồ nghề chụp ảnh loại chuyên dụng, có khả năng chống va đập và chống nước mặc dù nó rất nặng. Chưa kể một ba-lô to đựng flycam, máy quay chụp dưới nước (GoPro), đèn và các dụng cụ cứu sinh.

Cũng vì đi bằng xe máy lại mang theo nhiều túi, thùng, đồ nghề lỉnh kỉnh nên ngoài bộ quần áo bảo hộ và đồ bảo hộ riêng cho chân, tuy hơi nóng và vướng nhưng tất cả đều rất cần thiết cho sự an toàn. Quần áo tôi tính bảy ngày giặt một lần và cố gắng mang ít nhất có thể. Đường đi có nhiều đoạn khó khăn, phải đi trên cát nên ngoài đèn pin, túi sơ cứu tôi còn mang theo một chiếc còi và luôn đeo nó trên cổ, nếu không may bị làm sao có thể dùng để kêu cứu cho đỡ mất sức.

Lên được lịch trình, những vật dụng, đồ nghề đem theo tôi mới chia sẻ với bạn bè về dự định thực hiện chuyến đi. Tôi đã nhận được rất nhiều ý kiến khác nhau, có người ủng hộ nhưng cũng không ít người cho rằng: Anh chàng này thật… gàn dở. Thậm chí có anh bạn thân còn hỏi tôi vì sao không dưng lại tự bỏ tiền túi, gác mọi công việc để thực hiện một chuyến hành trình vừa mất thời gian, vừa vất vả và có thể đem lại cho bản thân không ít rủi ro, bất trắc như vậy. Nhiều người bạn trong nghề thì ngạc nhiên khi thấy tôi tiêu tốn thời gian vào chụp rác thay vì chụp bộ ảnh phong cảnh các miền đất nước để kiếm tiền. Mặc kệ mọi lời can ngăn, tôi đã quyết tâm, tôi nhất định sẽ thực hiện hành trình này.

Để thêm quyết tâm thực hiện dự án, tôi trao đổi với một anh bạn thân, là hội viên trên diễn đàn ảnh mà tôi quản trị từ mười mấy năm trước về việc muốn thiết kế một logo riêng cho dự án. Tôi muốn dự án của mình có một dấu hiệu gì đó để dễ nhận biết, dễ chia sẻ và lan toả. Còi – tên thân mật của anh bạn tôi, một người vẽ rất đẹp tuy chẳng phải là họa sĩ, đã rất hào hứng và còn động viên “nhất định rồi, phải có logo chứ, cho ra một dự án, cho thêm quyết tâm. Để đấy tôi thiết kế cho!”. Thế là chúng tôi bắt đầu việc nghĩ về logo.

Ý tưởng ban đầu là logo vừa phải có màu xanh của biển, vừa phải thể hiện được việc chụp ảnh của tôi. Hai anh em suy nghĩ lung lắm, người thì bảo vẽ hình chiếc máy ảnh, công cụ của chuyến đi, người thì bảo chỉ cần vẽ thuyền là ra biển… Bàn tới bàn lui, tôi vẫn chưa thấy ưng ý. Sau hai, ba tháng suy nghĩ anh bạn mang đến một logo màu xanh dương và trắng. “Chấm nước, biểu tượng cho ống kính máy ảnh nằm giữa logo, hình ảnh sóng biển uốn quanh tạo thành hình tròn. Chưa kể, nhìn tổng thể logo, trông lại giống hình đầu một chú cá đang nhô mình trên sóng. Đấy, đủ cả các yếu tố ông muốn nhé!”, anh bạn cười tươi đưa tôi bản phác thảo. Không chỉ đủ các yếu tố mà tôi muốn, logo bạn tôi vẽ còn rất đẹp nữa. Tôi mừng lắm, và càng thêm động lực sớm hiện thực hóa hành trình này. Nhưng chưa xong, còn phải nghĩ tên cho dự án này nữa. Một cái tên phải bao trọn được ý nghĩa của chuyến đi, nhưng cần thật dễ nhớ. Tham vọng hơi quá sức nhưng không có ai đánh thuế ước mơ, và tôi cứ mơ. Tôi nói với Thùy Linh: “Muốn cứu biển quá, nên cái tên cần phải gắn với biển”. Thế là “Save our seas” ra đời, do Linh đặt. “Save our seas” trùng với SOS (viết tắt của sự nguy cấp) – “Hãy cứu lấy biển của chúng ta”. Và để thể hiện sự nguy cấp này, chúng tôi chọn màu đỏ cho các chữ cái “S, O, S”.

Làm xong logo rồi, tôi càng háo hức mong đến ngày lên đường để chụp thật nhiều ảnh. Và từ khi gắn logo và tên gọi cho hành trình, tôi có nhiều mong ước hơn, nhiều dự tính hơn liên quan đến rác thải nhựa trong tương lai, không chỉ dừng ở chuyến đi chụp ảnh rác trên bờ biển để cảnh báo. Đây chỉ là việc đầu tiên trong hành trình cứu biển, cứu lấy môi trường sống của chúng ta. Và một điều thầm kín trong lòng, chuyến đi này còn để hồi hướng công đức cho mẹ, một món quà tôi dành tặng mẹ, cầu mong mẹ có thể khỏe mạnh thật lâu.

Bạn biết không, khi bạn thực sự nghiêm túc thì dù công việc đó có khó khăn đến mấy cũng không cản trở được bạn.