← Quay lại trang sách

Buổi sáng ở Bảo Ninh

Qua Quảng Trị tôi đến Quảng Bình. Quảng Bình là nơi hội tụ rất nhiều bãi biển đẹp và đẹp nhất có lẽ là vùng biển Vũng Chùa – Đảo Yến, nơi Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã chọn làm nơi an nghỉ cuối cùng của mình.

Dọc con đường vào viếng mộ Đại tướng có 103 bậc thang bằng gỗ, 103 cây hoa mai và 103 cây hoa ban Điện Biên tượng trưng cho 103 tuổi của Đại tướng. Qua các chốt bộ đội canh gác, tôi thành kính đứng trước mộ Đại tướng. Bước từng bước thật nhẹ nhàng, thấy tâm hồn mình thư thái và bình yên... Nắng nhuộm vàng khắp nơi như rót mật, đôi chân tôi thực sự không muốn rời đi.

Thắp hương viếng mộ Đại tướng xong, tựa lưng vào núi, tôi nhìn xuống phía dưới. Cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa thật bình yên, cả một không gian khoáng đạt và hào sảng hiện ra giữa biển trời mây nước tuyệt đẹp.

Đảo Yến có thế hổ phục, mang ý nghĩa trấn giữ đất liền và biển lớn nằm bên vịnh nước sâu Hòn La, dưới chân Đèo Ngang hùng vĩ. Vũng Chùa là bãi biển sạch, cát trắng trải dài, được bao quanh bởi màu xanh ngút ngàn của cây cỏ. Có lẽ thật hiếm có bãi biển nào ở Việt Nam còn hoang sơ và sạch như ở đây. Không có rác, hoặc rác đã được thu gom. Người dân địa phương còn thí nghiệm sử dụng thiết bị lọc nước và nước lọc xong có thể uống được. Tôi đã rất sung sướng khi cầm chai đựng đầy nước được lọc từ thiết bị lọc do dân mình sáng chế ra. Trí tuệ con người thật đáng ngưỡng mộ. Có những nhà khoa học như vậy, cuộc sống này sẽ trở nên tươi đẹp và có ích nhiều lắm.

Nhìn Vũng Chùa – Đảo Yến tôi lại nhớ đến những bãi biển ở Đồng Hới, Quảng Bình tôi vừa đi qua. Bãi biển nơi đây làm tôi nhớ nhiều. Không chỉ nhớ bởi vẻ đẹp có phần man dã của bờ cát dài lẫn muống biển, không chỉ bởi những lời ca đằm thắm về mẹ Suốt mà còn nhớ vì những hình ảnh tôi ghi lại bằng ống kính và những câu chuyện đáng buồn được nghe kể. Nếu Vũng Chùa – Đảo Yến hoang sơ, thanh sạch thì Nhật Lệ, Bảo Ninh, Quang Phú đã mất đi vẻ đẹp mê hồn vốn có vì những bãi biển này đã trở thành điểm đến của rất nhiều du khách từ khắp nơi.

Những năm gần đây du lịch biển Quảng Bình được chú ý quan tâm và du khách kéo đến ngày càng đông. Sự phát triển của du lịch dẫn đến sự thay đổi cảnh quan và rác được xả ra rất nhiều. Buổi sớm hôm đến Bảo Ninh, tôi xách máy ảnh lang thang ra biển. Vẫn như các bãi biển khác vào buổi sớm, trên triền cát mênh mông toàn là rác. Lon bia, túi ni-lông, vỏ bim bim, đồ ăn thừa vương vãi. Có hai chị trong đội lao công đang dọn rác bờ biển. Một chị dọn trên bờ, một chị dọn dưới biển. Đợi các chị nghỉ tay, tôi mới lại gần hỏi chuyện:

Một ngày các chị dọn mất bao nhiêu tiếng ở bãi biển ạ? Mỗi ngày chỉ dọn 3 tiếng buổi sáng thôi chú ạ. Thế dọn bằng tay thủ công thì lâu lắm, có dụng cụ nào để dọn không chị? Làm chi có. Mà có dụng cụ dọn cũng không dọn hết vì khách du lịch xả rác nhiều lắm.

Câu chuyện cứ miên man theo chủ đề của rác. Các chị nói chính quyền đã có nhiều hành động trong việc thu gom rác. Đặc biệt làm mạnh tay hơn khi xử lý các đối tượng xả rác. “Khách đến đây hay túm năm tụm ba làm các cuộc vui đốt lửa trên bãi biển. Sau cuộc vui, thì trời ơi, rác đầy luôn. Người mình xả rác nhiều lắm, chứ Tây thì họ không xả rác đâu, một điếu thuốc, vỏ cao su họ cũng tìm thùng rác vứt vào”.

Tôi vốn không phải típ người “sính ngoại”, người hay cho rằng “Tây cái gì cũng tốt”. Nhưng phải thừa nhận một điều, như chị lao công nói, ý thức của khách du lịch nước ngoài vẫn tốt hơn khách ta thật. Tôi cứ suy nghĩ mãi điều này là do đâu? Và trong đầu nảy ra hai chữ “giáo dục”. Phải rồi, chỉ có được giáo dục tốt về ý thức môi trường từ bé, khi lớn lên chúng ta mới có một thế hệ công dân “xanh và sạch”.

Mặt trời lên cao đỏ rực ở sát đường chân trời, khách du lịch lại nườm nượp kéo xuống bãi biển. Họ cười nói rôm rả, nhảy xuống làn nước mát trong xanh. Tôi cất máy ảnh, đội mũ bảo hiểm và tiếp tục hành trình của mình.