← Quay lại trang sách

Chương 4 NHỮNG KHỞI ĐẦU MỚI

Khi những ảnh hưởng của phiên xét xử qua đi, tôi vẫn lững thững như người mất hồn.

Tôi hoàn toàn hiểu rằng mẹ không thể gây tổn hại đến thân thể tôi được nữa, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn có cảm giác mẹ đang ở đâu đó ngoài kia, cuộn mình như một con rắn chuông chực chờ ngóc đầu dậy và trả thù.

Nhưng thật lạ là trong tôi cũng có một phần cảm giác nào đó cho biết tôi sẽ không bao giờ gặp lại mẹ hay các anh em của tôi nữa. Tôi thấy bối rối và hoang mang trước những xúc cảm này. Tôi cảm giác mình không hề xứng đáng sống cùng gia đình, rằng tôi là một đứa không ra gì, và rằng chính tay mẹ đã vứt bỏ tôi. Tôi tự nhủ, với những kỳ tích mà cơ quan xã hội địa phương và tòa án vừa làm được, cuộc sống của tôi đã có một hướng đi mới. Tôi cố gạt bỏ quá khứ và chôn vùi những ký ức đen tối tận sâu trong lòng. Cũng giống như một tia sáng bỗng vụt lên phía cuối đường hầm hun hút, tôi cảm giác cuộc sống của mình cũng đang dần thoát khỏi hố đen thăm thẳm.

Tôi nhanh chóng làm quen với nhịp sống hàng ngày ở nhà cô Mary, cũng như ở ngôi trường mới. Mặc dù tôi không hề bị gò bó và hoàn toàn thoải mái khi ở nhà cô Mary, nhưng tôi vẫn còn khá nhút nhát và e ngại đối với các bạn học ở trường. Việc kết giao bạn mới đối với tôi rất khó khăn. Tôi luôn trong trạng thái né tránh, đặc biệt là khi ai đó hỏi tại sao tôi không sống cùng cha mẹ. Còn nếu có bất kỳ đứa bạn nào cứ khăng khăng muốn biết câu trả lời, tôi chỉ lắp bắp rồi nhanh quay đi nơi khác. Tôi không thể đối diện với họ để nói về hoàn cảnh của mình.

Nhưng cũng có khi tôi vui vẻ tuyên bố: “Tớ là một đứa con nuôi!”. Tôi tự hào được trở thành một thành viên trong gia đình mới của mình. Tôi cứ thế vô tư lặp đi lặp lại câu nói ấy cho đến một hôm, một người bạn lớn tuổi hơn tôi, cũng là con nuôi như tôi kéo tôi ra góc sân trường và cảnh cáo tôi không được nói với bất cứ ai về việc tôi “là ai” bởi vì "... rất nhiều người không thích những người như chúng ta”.

- Những người như chúng ta...? Anh đang nói cái gì thế? - Tôi hỏi. - Chúng ta có làm gì sai đâu.

- Đừng quá lo như thế nhóc. Rồi em sẽ hiểu thôi. Cứ vui vẻ nhưng đừng nói gì nữa cả.

Tôi làm theo lời anh ấy và mơ hồ nhận ra giờ thì mình đang sống trong một thế giới đầy rẫy những định kiến.

Giờ giải lao, tôi lủi thủi ngồi ở một góc sân ngắm nhìn chúng bạn cười đùa chơi trốn tìm và bóng ném. Dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa thì đầu óc tôi vẫn cứ mơn man nhớ về ngôi trường mình đã học ở thành phố Daly. Tôi nhớ thầy Ziegler cùng những hình vẽ mặt trời vui nhộn sống động mà thầy thường vẽ trên bài viết của tôi. Tôi nhớ đến những tiết kiểm tra chính tả đáng sợ của cô Woodworth, nhớ những lúc tôi chạy như bay đến thư viện chỉ để nghe cô Howell mô bài “Octopus’s Garden”* của nhóm nhạc The Beatles.

Octopus’s Garden: Tên một bài hát do Ringo Starr sáng tác với sự hỗ trợ của Geoge Harrison, bài hát này nằm trong album Abbey Road của nhóm The Beatles.

Ở trường mới, tôi hoàn toàn không còn hứng thú với chuyện học hành. Tôi không còn say mê các môn học như trước. Ngồi sau chiếc bàn thép màu xám, tôi mơ màng vẽ nguệch ngoạc lên tập vở, đếm ngược từng phút mong giờ học mau kết thúc. Nơi tôi từng xem là chỗ ẩn náu giờ đã biến thành nhà tù không cho tôi thỏa thích vui đùa như khi ở nhà nuôi dưỡng. Vì không tập trung nên nét chữ một thời rất khuôn mẫu và tròn trịa của tôi giờ đã trở nên xấu như gà bới.

Ở nhà cô Mary, chính sự khôi hài ngờ nghệch và tính bốc đồng thơ trẻ của tôi đã khiến tôi rất được lòng đám trẻ con ở đó. Bất kỳ lúc nào vào giờ trưa, khi có ai ra khỏi nhà cô Mary, tôi cũng được cho nhập bọn. Thỉnh thoảng chúng ra ngoài là để đi ăn cắp kẹo ở các cửa hàng tạp hóa trong thị trấn. Với mong muốn được chấp nhận cùng với kinh nghiệm có từ rất nhiều lần đánh cắp thức ăn trước đó, tôi nhanh chóng đi theo sự dẫn dắt của chúng. Nếu đứa nào ăn cắp được hai viên kẹo, tôi sẽ có cách để lấy được gấp đôi. Chuyện ăn cắp đối với tôi đã trở nên quá dễ dàng, đến nỗi chỉ sau vài buổi trưa như vậy, tôi đã trở thành thành viên nổi trội nhất trong nhóm. Tôi biết rất rõ mình làm vậy là sai. Tôi cũng biết rằng những đứa lớn hơn đang lợi dụng tôi, nhưng tôi không quan tâm. Sau nhiều năm tháng bị cô lập, cuối cùng tôi cũng được cả một nhóm người chấp nhận.

Không những thế, tôi còn ăn cắp ngay trong nhà nuôi dưỡng. Mỗi khi mọi người đi vắng, tôi thường lẻn vào nhà bếp lấy vài mẩu bánh mì đem giấu dưới gối. Đến khuya, tôi rón rén ngồi dậy rồi lén nhấm nháp chiến lợi phẩm hệt như con chuột gặm nhấm miếng phô mai. Một trưa Chủ nhật nọ, khi đã thấy chán bánh mì, tôi quyết định ăn cắp bánh nướng Dolly Madison* để trong tủ lạnh. Sáng sớm hôm sau, ngay khi vừa thức dậy, tôi phát hiện cả một đại đội kiến đang bò lên đầu giường. Nhanh như cắt, tôi âm thầm nhón chân đi vào nhà tắm giũ hết vụn bánh đầy kiến vào bồn cầu. Ngày hôm sau, trong lúc chuẩn bị bữa trưa để chúng tôi mang đi học, cô Mary phát hiện món tráng miệng đã biến mất và buộc tội Teresa, một đứa trong nhóm trẻ chúng tôi.

Nhãn hiệu bánh mỳ của công ty sản xuất Bánh mỳ Liên bang (Mỹ), chuyên sản xuất và kinh doanh các loại bánh đóng gói làm từ bột mỳ.

Hôm ấy, mặc cho Teresa bị quát mắng thậm tệ và bị nhốt trong phòng sau giờ học, tôi vẫn không hé răng nửa lời. Tôi ăn cắp ở nhà cô Mary không phải thích thú với cảm giác hồi hộp, mà chỉ vì tôi muốn thủ sẵn thức ăn phòng khi tôi thấy đói.

Cô Mary không mất nhiều thời gian để biết được chính tôi là thủ phạm của những vụ mất trộm thức ăn. Từ đó trở đi, cô Mary để ý nhất cử nhất động của tôi và hạn chế không cho tôi ra ngoài vào giờ trưa. Lúc đầu, tôi còn thấy xấu hổ vì đã phản bội lại lòng tin và tình cảm mà cô đã dành cho tôi. Nhưng mặt khác, tôi cũng chẳng cần quan tâm xem “bà cô” Mary nghĩ gì về mình, bởi mối quan tâm duy nhất của tôi là làm sao để được những đứa lớn hơn chấp nhận.

Niềm hân hoan của tôi khi được mọi thành viên ở nhà cô Mary đón nhận bỗng tắt ngấm ngay trong tuần đầu tiên của tháng Bảy, khi tôi tiếp tục được chuyển đến nhà của cha mẹ nuôi mới của mình. Vậy mà chỉ trước đó không lâu, khi viên cảnh sát đưa tôi đến nhà cô Mary, tôi đã không khỏi háo hức khi nhìn thấy ngôi nhà mới của mình. Mẹ nuôi mới của tôi, bà Lilian Catanze đã chào đón cô Gold và tôi ngay ở cửa ra vào bằng một nụ cười cởi mở và ấm áp. Lúc theo chân bà Catanze và cô Gold đi lên những bậc thang rộng dẫn đến phòng khách, tay tôi vẫn giữ chặt chiếc túi màu nâu chứa tất cả những đồ dùng cần thiết. Đêm hôm trước, tôi đã thức đến khuya để thu gom cho bằng hết mọi thứ vào túi và cứ thế giữ khư khư nó bên cạnh.

Với những gì đã trải qua ở nhà cô Mary, tôi biết rằng nếu bỏ sót bất cứ thứ gì, tôi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa. Tôi đã rất sốc khi lần đầu tiên chứng kiến cảnh những đứa trẻ trong nhà trở nên điên cuồng như những con cá piranha khi có một đứa trẻ nào đó rời khỏi nhà cô Mary để đến với cha mẹ nuôi. Chỉ vài giây sau khi đứa trẻ kia đi khỏi, cả đám thi nhau oanh tạc căn phòng, lục soát gầm giường, bới móc các hốc kẹt và lục tung tủ quần áo. Chúng lục soát mọi nơi, không từ một ngóc ngách nào để tìm kiếm áo quần, đồ chơi hay bất cứ thứ gì có giá trị. Đáng giá nhất vẫn là tiền. Nhưng tôi sớm nhận thấy rằng thật ra bọn chúng không hẳn quan tâm đến những món đồ đó. Chẳng qua là việc sở hữu bất kỳ một món đồ có giá trị nào cũng sẽ giúp chúng đổi lấy thức ăn khuya, đổi lấy những thứ chúng thích hoặc đơn giản là đổi lấy phần việc nhà nhẹ nhàng hơn. Như thường lệ, tôi thích nghi rất nhanh và cũng hào hứng tham gia vào cuộc săn lùng ngay khi có đứa bạn nào đó rời khỏi. Tôi hiểu rằng thay vì tiễn đứa bạn đó ra xe và chúc nó may mắn, tôi chỉ cần đứng ngay cửa vẫy tay chào tạm biệt và rồi cứ lảng vảng đâu đó thật gần phòng của nó để có thể là người mở màn cuộc kiếm tìm thú vị. Nhưng để thể hiện phép lịch sự, chúng tôi biết rằng không nên đổ xô vào phòng lùng sục khi đứa bạn chưa đi khỏi. Thông thường, buổi tối trước đó chúng tôi đã thỏa thuận với nhau là sẽ ưu tiên cho đứa bạn cùng phòng lấy đồ trước. Thế nên hôm tôi dọn đồ chuẩn bị đi, tôi cũng mặc nhiên là phải để lại vài cái áo sơ mi và mấy món đồ chơi.

Trong khi đang tưởng tượng cảnh những đứa trẻ khác oanh tạc căn phòng của mình, tôi nghe bà Catanze hỏi:

- David à, con đang nghĩ gì thế?

Tôi giữ khư khư túi đồ trong tay, gật đầu lia lịa mà rằng:

- Ngôi nhà đẹp quá, thưa bà.

Bà Catanze lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng:

- Nào, giờ thì chúng ta không gọi nhau như vậy. Mọi người ở đây ai cũng gọi ta là “Lilian” hay “mẹ”. Con cũng có thể gọi ta là “mẹ”.

Tôi khẽ gật đầu. Tôi thấy không thoải mái lắm khi gọi bà Catanze hay những người phụ nữ tôi chỉ mới gặp vài lần là “mẹ”.

Vì đã biết nhau từ trước, nên Lilian tỏ ra rất thân thiết với cô Gold. Bà chăm chú lắng nghe từng lời của cô ấy và lắc đầu:

- Không liên lạc? Không liên lạc chút nào sao? - Bà ngạc nhiên.

- Đúng thế. - Cô Gold khẳng định. - David sẽ không có bất cứ liên lạc gì với mẹ hay các anh em của nó, trừ phi bà Pelzer chủ động hẹn gặp.

- Còn người cha? - Lilian lại hỏi tiếp.

- Không sao đâu. Ông ấy có số của chị và sẽ gọi cho chị sớm thôi. Cha của David không can dự gì đến các thủ tục của tòa án cả, nhưng tôi vẫn giữ liên lạc để cập nhật cho ông ấy biết tình hình của David.

Bà Catanze tiến lại gần cô Gold hỏi nhỏ:

- Còn gì đặc biệt mà tôi cần được biết không?

- À, - cô Gold hắng giọng, - David vẫn còn trong thời gian điều chỉnh để thích nghi với cuộc sống mới. Thằng bé hơi phá phách một chút, trong mọi thứ - ý tôi là trong tất cả mọi việc đấy. Và... thằng bé có một thói xấu là ăn cắp vặt, chắc chị hiểu ý tôi...

Tôi ngồi trên trường kỷ, đong đưa hai chân, mắt ngó nghiêng khắp phòng, làm như không để ý gì đến hai người, nhưng kỳ thực tôi đang lắng tai nghe từng câu từng chữ. Bỗng bà Catanze quay về phía tôi:

- David, sao con không vào bếp đợi, rồi lát nữa ta sẽ vào với con.

Tay vẫn khư khư ôm chặt túi đồ, tôi theo bà Catanze vào nhà bếp. Tôi ngồi xuống cạnh bàn ăn, khẽ với tay đón ly nước lọc Lilian đưa cho. Lilian dặn tôi thêm vài câu rồi kéo cửa bếp, đi lên nhà trên. Tôi nghe thấy tiếng bà Catanze kéo ghế ngồi xuống, nhưng hai người họ chỉ nói chuyện thì thầm. Tôi lặng nhìn kim đồng hồ gõ từng nhịp khô khốc mỗi giây phút trôi qua. Rồi cánh cửa bật mở. Tôi hơi chột dạ.

Cô Gold nhìn tôi cười rồi âu yếm ôm tôi vào lòng.

- Cô nghĩ rồi cháu sẽ thích nơi này thôi. Gần đây có một công viên giải trí, rồi cháu sẽ có thêm rất nhiều bạn cùng chơi với cháu. Cô sẽ ghé thăm cháu ngay khi cô sắp xếp được thời gian, vì thế phải thật ngoan ngoãn cháu nhé.

Tôi nhón chân ôm cô Gold thật chặt, đinh ninh chỉ vài ngày nữa sẽ được gặp lại cô. Tôi cứ thập thò ở cửa sổ nhà trên trông theo bóng cô. Trước khi lái xe đi khỏi, cô Gold lại vẫy tay chào tạm biệt tôi lần nữa và gửỉ cho tôi một nụ hôn gió. Tiếng xe của cô Gold xa dần rồi tắt hẳn. Tôi vẫn tần ngần bên cửa sổ nhìn xuống đường, tự hỏi chẳng biết tiếp theo mình sẽ làm gì. Bỗng có tiếng bà Catanze từ phía sau:

- Nào, con có muốn đi xem phòng của con không?

Nói rồi bà ấy nắm tay tôi. Mắt tôi sáng lên:

- Vâng, thưa bà.

- Phải nhớ lấy những gì ta đã nói chứ. - Lilian gằn giọng.

Tôi khẽ gật đầu.

- Cháu xin lỗi. Thỉnh thoảng cháu vẫn hay quên ạ.

Bà Catanze dẫn tôi đến căn phòng đầu tiên dưới hành lang. Sau khi cất đồ đạc vào tủ, tôi ngồi im lặng bên bà trên chiếc giường có tấm ra trải có những nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh đầy màu sắc.

- Ta có vài điều cần giải thích với con, đó là những quy định trong gia đình. Con có trách nhiệm giữ cho phòng ốc sạch sẽ và phụ giúp ta làm việc nhà. Con không được vào phòng của người khác khi chưa được sự đồng ý của họ. Không có chuyện nói dối hay ăn cắp trong nhà này đâu nhé. Nếu con muốn đi đâu, trước tiên con phải nói cho ta biết con đi đâu và đi trong bao lâu...

- Ý của bà là cháu được phép đi bất cứ đâu cháu muốn? - Tôi ngẩng lên nhìn bà ngạc nhiên.

- Tất nhiên là phải có lý do. Đây không phải là một nhà tù. Chỉ cần con hành xử có trách nhiệm thì mọi người cũng sẽ đối xử tốt với con. Ta nói vậy có chỗ nào con không hiểu không?

- Vâng, cháu hiểu rồi thưa bà. - Tôi e dè đáp lời bà, cảm thấy không thoải mái lắm nếu phải gọi bà là mẹ.

Bà Catanze vỗ nhẹ vào chân tôi rồi đứng dậy khép cửa bước ra ngoài. Tôi tựa lưng vào thành giường, hít thở đầy lồng ngực mùi hương gối mới. Tôi chú ý lắng nghe tiếng xe chạy qua lại trên con đường đồi dốc ngoài kia, cho đến khi thiếp đi. Chìm vào giấc ngủ, tôi thấy mình thật bình yên và an toàn trong ngôi nhà mới.

Tôi bị đánh thức bởi những giọng nói lao xao phát ra từ nhà bếp. Tôi tỉnh giấc, dụi mắt rồi dò dẫm xuống nhà dưới.

- Thằng nhóc đây phải không? - Một đứa có mái tóc màu vàng nhìn tôi có vẻ dò xét. - Nó không phải là một thằng nhóc. Một đứa ốm đói thì đúng hơn.

Lilian nghiêng người kẹp cổ gã thiếu niên tóc vàng cao nghều ấy.

- Larry, ăn nói cho cẩn thận đấy! David, con đừng giận nó nhé. Đây là Larry nhỏ. Còn Larry lớn, lát nữa cháu sẽ được gặp.

- Thôi nào Larry, cậu ấy nhỏ bé nhưng đáng yêu đấy chứ. - Một đứa khác lên tiếng. - Chào, tớ là Connie. Và tớ không muốn cậu động vào đồ đạc trong phòng của tớ. Cậu đã hiểu chưa?

Khi Connie đến gần, tôi gần như ngạt thở vì mùi nước hoa của cô ấy. Connie có mái tóc đen óng và hàng mi dài cong vút. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn. Vì nó rất ngắn nên tôi không thể không nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô ấy. Connie bước lùi lại, khuôn mặt ửng đỏ.

- Mẹ kìa, thằng nhóc này bệnh hoạn quá đi!

Tôi quay sang nhìn bà Catanze:

- “Bệnh hoạn” là sao hả bà Catanze?

Lilian cười vang:

- Ấy là con không nên nhìn chằm chằm váy áo của các quý cô, con ạ!

Tôi không hiểu. Tôi vẫn muốn biết nghĩa của từ ấy là gì. Tôi cứ hỏi đi hỏi lại cho đến khi bà Catanze cắt ngang:

- Còn đây là Larry lớn.

Tôi phải ngước cổ hết cỡ mới thấy được một người đàn ông cao lớn có mái tóc sẫm màu xoăn tít, mang một cặp kính gọng đen cùng một nụ cười thân thiện. Anh ấy có gương mặt của một người tử tế và phúc hậu. Larry lớn mỉm cười và bắt tay tôi:

- Mẹ, tối nay con sẽ đi xem phim. Mẹ cho con dẫn Dave theo nhé?

Lilian cười nói:

- Ừ, nhưng con phải trông chừng thằng bé cẩn thận nhé.

- Vâng ạ, - Larry nhỏ phụ họa vào, - chắc chắn thằng bé sẽ không bị hoảng sợ hoặc phải xem những thứ bậy bạ đâu ạ!

Khoảng một giờ sau, Larry lớn dẫn tôi đến rạp chiếu phim. Tôi phát hiện thấy tính anh ấy cũng rất trẻ con và còn hay mắc cỡ nữa. Tôi có cảm tình với anh ấy ngay lập tức. Vừa tản bộ dọc theo các con đường dài bất tận của thành phố Daly, hai anh em chúng tôi vừa trò chuyện rôm rả. Nhưng tuyệt nhiên chúng tôi hiểu rằng không nên hỏi nhau về lý do tại sao mình lại có mặt ở nhà nuôi dưỡng ấy. Đó là điều bí mật tôi đã học được khi còn ở nhà cô Mary. Càng gần đến rạp chiếu phim, Larry lớn càng thân mật với tôi như một người bạn.

Larry nói rằng anh ấy đã xem bộ phim Sự sống và Cái chết* hơn mười lần rồi, thế nên tôi không hiểu tại sao lần này anh ấy lại muốn xem nữa. Nhưng chỉ sau mười phút xem phim, tôi đã há hốc mồm và ngồi đờ ra trong chiếc ghế bên cạnh Larry. Tôi như bị thôi miên trước những pha hành động gây cấn và thứ âm nhạc dồn dập của phim. Sau bao nhiêu năm tháng sống trong bóng tối, thèm muốn những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, cuối cùng tôi cũng tận hưởng được điều đó qua phim ảnh. Trong khi Larry tỏ ra thích thú với những cô gái hấp dẫn mặc bikini, thì tôi lại hồi hộp đến ngộp thở khi chứng kiến cảnh nhân vật James Bond thoát chết trong gang tấc đồng thời cứu được nhân loại thoát khỏi cảnh diệt vong. Phim kết thúc, nhưng nhân vật James Bond cứ mãi ám ảnh trong tâm trí tôi như hình ảnh của vị siêu nhân mà tôi đã hình dung nhiều năm về trước.

Live and Die: Bộ phim thứ 8 của series phim về điệp viên 007 – Jame Bond do Roger Moore thủ vai chính, sản xuất năm 1973. Bộ phim này được chuyển thể thừ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Ian Fleming.

Ngày tiếp theo cũng thật đặc biệt. Chồng của Lilian là Rudy đã đưa tất cả bọn trẻ chúng tôi lên hai chiếc xe chất đầy thức ăn cho chuyến dã ngoại thường niên mừng Quốc khánh Bốn tháng Bảy ở công viên Junipero Serra - cũng là công viên mà tôi từng được đến chơi khi còn nhỏ, lúc còn được xem là thành viên trong gia đình của mẹ. Khi đến nơi, tôi giúp mọi người mang các thùng và túi đầy bánh kẹo xuống nhưng loay hoay không biết phải đặt chúng ở chỗ nào.

- Cháu phải làm gì với những thứ này đây ạ? -Tôi hỏi.

- David à, con cứ đặt nó xuống chỗ nào cũng được. - Rudy trả lời tôi.

- Nhưng bàn nào cũng để đầy đồ đạc của những người khác rồi mà. - Tôi than.

Lilian bước lại gần Rudy. Họ nắm lấy tay nhau.

- Đúng thế, chúng ta biết chứ. - Lilian ôn tồn. - Nhưng tất cả những người này đều là người nhà của chúng ta cả đấy con ạ.

Tôi nhìn thấy rất nhiều người lớn đang uống sô-đa và bia, trẻ con thì chạy nhảy đầu này đầu nọ.

- Ôi chao, hết thảy họ là con của bà đấy sao?

Bỗng có tiếng của một phụ nữ kêu lớn. Tôi co rúm người hoảng hốt khi chị ta chạy như bay về phía tôi, chân mang một đôi giày làm bằng gỗ lộc cộc trông rất buồn cười.

- Mẹ! Cha! - Chị ta rú lên sung sướng. Rồi chị ta vòng tay cố ôm lấy cả Lilian và Rudy. Tôi nhìn chằm chằm chị ấy. Chị ta chẳng có nét gì giống ông bà Catanze cả.

Lilian sụt sùi. Đoạn bà đưa chiếc khăn tay của mình cho chị ta rồi nhắm mắt một lúc để trấn tĩnh trở lại.

- David này, đây là một trong những người con nuôi đầu tiên của ta, chị Kathy đấy con.

Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi ngó nghiêng tròn mắt nhìn từng dòng, từng dòng người vây quanh Rudy và Lilian.

- Còn nữa, mẹ ơi, cha ơi, con đã có việc làm. Con kết hôn rồi. Con còn học lớp bổ túc ban đêm nữa và đây là... là con của con. - Kathy vui mừng thông báo khi một người đàn ông có chòm râu quai nón đặt vào vòng tay đang rộng mở của Rudy một đứa bé bụ bẫm được quấn trong một chiếc khăn màu vàng chanh. - Ôi bố mẹ ơi, gặp lại hai người con thực sự vui lắm! - Kathy không nén được vẻ xúc động.

Đám đông vẫn vây quanh gia đình Catanze. Bọn trẻ vẫn chạy nhảy la hét. Mỗi ông bố bà mẹ đều khoe con của mình với vẻ rạng ngời hạnh phúc. Họ còn trao nhau những cái ôm thắm thiết của những người thân lâu ngày gặp lại. Một lát sau, tôi lặng lẽ tách khỏi đám đông đi về phía triền đồi. Tôi ngồi xuống, tựa mình vào một gốc cây to rồi quan sát những chiếc máy bay cất cánh từ phi trường gần đó.

- Cảnh đẹp đấy chứ nhóc? - Một giọng nói quen thuộc cất lên.

Tôi quay lại và nhìn thấy Larry lớn cũng tựa vào thân cây, mắt nhìn xa xăm.

- Năm nào cũng thế này, chỉ khác một điều là mỗi năm lại có thêm nhiều người. Anh đoán là chú mày cũng thấy rằng họ rất yêu trẻ con. Thế em đang nghĩ gì đấy nhóc? - Larry hỏi.

- Ôi chao, có đến hàng trăm người ở đây! - Tôi kêu lên. - Anh đã đến đây lần nào chưa?

- Rồi, năm ngoái. Còn em?

Tôi dừng lại một chút để dõi theo một chiếc phản lực đang khuất dần về hướng tây.

- Khi em còn nhỏ... - Tôi ngập ngừng, không biết mình có thực sự muốn nói ra điều gì hay không. - Cha mẹ em, ý em là cha mẹ ruột của em, thường dẫn ba anh em của em đến công viên này chơi. - Tôi bất giác mỉm cười. - Cả nhà em ở cùng nhau cả ngày dưới chân đồi để chơi xích đu... - Tôi nhắm mắt lại, thấy rõ Ron, Stan và cả tôi đang vui đùa chạy nhảy giữa nắng vàng rực rỡ và gió mát mơn man. Tôi tự hỏi không biết giờ này những người anh em của mình đang làm gì...

- Này Dave! Em vẫn ổn chứ?

- Xin lỗi anh, em nghĩ rằng... em nghĩ em sẽ đi dạo một lát.

Sau khi xin phép Lilian, tôi lững thững đi xuống con đường lát đá dọc theo ngọn đồi. Chỉ vài phút sau, tôi đã đến được bãi cỏ quen thuộc của nhiều năm về trước. Nó vẫn một màu xanh mơn mởn. Ngày đó, tôi vẫn còn được xem là thành viên của một gia đình mẫu mực. Giờ đây, tôi vẫn là một đứa trẻ, nhưng là đứa trẻ đang lục tìm quá khứ của mình. Tôi bước về phía những chiếc xích đu và ngồi lên chiếc màu đen. Tôi đưa chân đá cát ở phía dưới, cát len đầy vào giày của tôi. Đầu óc tôi lại miên man suy nghĩ...

- Này anh ơi? Anh muốn chơi xích đu ạ? - Một thằng bé hỏi tôi.

Tôi tuột khỏi xích đu và chẳng hiểu sao cứ thế bước đi mà không để ý gì đến nó. Đầu óc tôi trống rỗng. Ngay phía trước mặt tôi, dưới những tán cây xanh mát rượi, một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi bên chiếc bàn mà cha mẹ tôi đã ngồi nhiều năm về trước trong lúc nhìn chúng tôi vui đùa. Rồi người phụ nữ đứng dậy, vẫy vẫy tay gọi mấy đứa con - như cách mẹ vẫn thường làm khi gọi chúng tôi. Bỗng cô ấy quay lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ấy cười và khẽ gật đầu với tôi. Rồi tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích giòn tan của mấy đứa bé đang chạy về từ những cái xích đu đằng xa. Tôi nhắm mắt lại, ước sao có thể hiểu được tại sao mọi chuyện giữa mẹ và tôi lại trở nên như thế.

Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn không thôi day dứt, tự hỏi đã bao giờ mẹ thực sự yêu thương tôi và tại sao bà ấy lại đối xử với tôi như vậy.

Buổi tối hôm đó, tôi rất muốn nói chuyện với bà Catanze, nhưng tôi lại không đủ can đảm. Sáng hôm sau, tôi dậy trễ và lê bước xuống nhà bếp.

- Bà ấy không có ở đây đâu, thằng ốm đói. - Larry nhỏ rít lên. - Mày phải tự kiếm cái ăn đấy.

Tôi không biết phải làm gì. Tôi không biết nấu nướng, không biết tô chén để ở đâu, cũng không biết pha bột ngũ cốc.

- Tao nghe nói hồi trước mẹ ruột của mày hay trát phân lên người mày lắm. Nói cho tao nghe xem, thứ đó như thế nào nhỉ? Ý tao là, lấy cái mặt làm nùi giẻ thì sẽ như thế nào ấy mà? - Larry nhỏ hỏi bằng giọng mỉa mai.

Tôi choáng váng trước điều hãi hùng mình vừa nghe thấy. Quá khứ nặng nề như cuồn cuộn chảy về trong tôi. Mỗi khi tôi ở bên cạnh Larry nhỏ, anh ta luôn tìm cách châm chích và chế ngự tôi. Tai tôi ong lên, mắt nhòe đi. Tôi chỉ còn cách cố kiềm chế, cố nghĩ ra điều gì đó để chống chế. Nhưng tôi không thể nghĩ được gì hơn. Cơn giận trong tôi cứ chờ chực tuôn trào.

- Nào thằng nhóc, nói cho tao biết cái đó thế nào đi? Ý tao là, tao đang tò mò. Bị ném phân vào người thì sẽ thế nào nhỉ? Tại sao mày không chống trả? Mày yếu đuối như thế sao?

Tôi quay lưng chạy nhanh về phòng. Trước khi kịp đóng sầm cửa phòng lại, tôi vẫn còn nghe thấy anh ta cười ngặt nghẽo sau lưng. Tôi vùi mình trên giường, tấm tức khóc như mưa mà không hiểu vì sao. Cả ngày hôm ấy tôi nhốt mình trong phòng, chẳng thiết ăn uống. Buổi chiều, khi bà Catanze chở tôi đi mua sắm, tôi rụt rè hỏi:

- Bà Catanze, có phải cháu là một kẻ yếu đuối không ạ? - Tôi cúi đầu để tránh cái nhìn của bà.

- Kẻ yếu đuối ư? Ai bảo con thế hả David?

Tôi không muốn nói là Larry nhỏ. Nhưng anh ta là một tên đáng ghét, và dù thế nào tôi cũng không thích anh ta. Tôi thấy buồn và tủi thân vì điều mà anh ta và những đứa trẻ lớn hơn khác đã nghĩ về tôi. Tôi thở một cách khó nhọc.

- Đừng để ý gì đến Larry. - Bà Catanze nhẹ nhàng trấn an tôi. - Cậu ấy có rất nhiều chuyện buồn. David ạ, ta có cả một danh sách của... - Tôi nhìn bà ấy khó hiểu. -... một danh sách của những người có hoàn cảnh khác nhau... với những nhu cầu đặc biệt khác nhau. Larry cũng là một người như vậy, dẫu cậu ấy có tỏ ra bất trị, bất cần và muốn chống lại mọi thứ. Hãy bao dung với cậu ấy. Cậu ta đang thăm dò con đấy. Hãy cho cậu ấy thêm một ít thời gian nữa nhé. Được không nào?

- Vâng, cháu hiểu rồi. Nhưng cháu có phải là kẻ hèn nhát chỉ vì cháu không dám chống cự? Ý cháu là, chống lại mẹ ruột của mình thì có đúng không ạ?

Bà Catanze cho xe rẽ vào bãi đậu xe trước công viên Tanforan. Bà tháo kính ra rồi quay sang nhìn tôi:

- Không đâu, David ạ. - Bà nói rõ ràng từng chữ một. - Con không phải là một kẻ hèn nhát vì không chống lại mẹ. Ta không biết hết những gì đã xảy ra với con, nhưng ta biết chắc rằng con không phải là một người hèn nhát. Giờ thì đi nào. Ta đang giữ tờ ngân phiếu trị giá một trăm hai mươi bảy đô-la mà địa phương cấp cho con.

Lilian vừa nói vừa nắm chặt lấy tay tôi. Tôi ngạc nhiên hét lên sung sướng:

- Chao ôi, một trăm hai mươi bảy đô-la cơ à! Nhiều tiền quá!

- Một cậu bé biết suy nghĩ chín chắn không nói như thế. Chẳng lẽ con không có kế hoạch gì cho tương lai sao? Đó là số tiền họ cho chúng ta để chi tiêu trong cả năm nay đấy. - Lilian ôn tồn, tay mở cánh cửa dẫn vào cửa hàng Sears.

Sau hai giờ mua sắm, Lilian và tôi trở về nhà với ba chiếc túi đầy đồ. Tôi chạy nhanh vào phòng và đóng chặt cửa lại, miệng cười ngoác đến tận mang tai. Rồi tôi tỉ mẩn sắp xếp hết số quần áo ấy thật gọn gàng. Tôi để áo sơ mi theo từng màu, xếp đồ lót và tất chân rồi đem cất chúng riêng vào một ngăn tủ. Tôi quỳ gối ngồi bẹp trên giường một lát rồi lại kéo ngăn tủ ra, nhìn ngắm, rồi lại xếp quần áo của mình lần nữa. Đến lần thứ tư, tôi khẽ khàng lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xanh đen. Tay tôi run lên. Hơi thở của tôi hòa vào mùi hương vải mới. Đúng thế! Tôi tự nhủ. Đây là quần áo của mình, những bộ quần áo chưa có ai động vào hay mặc trước đó. Đây không phải là đống giẻ rách mà mẹ bắt tôi phải mặc, không phải là mấy bộ quần áo mẹ rủ lòng thương ban cho tôi sau khi đã cất chúng từ mùa Giáng sinh năm trước, cũng không phải là quần áo mà cô Mary cho tôi sau khi những đứa trẻ khác đã mặc qua.

- Đúng thế! - Tôi hét to sung sướng.

Vài ngày sau, trong lúc tôi đang ngồi xem ti- vi đợi bữa trưa, Lilian vừa nói chuyện điện thoại xong với ai đấy đã gọi ngay tôi vào bếp. Bà ấy hỏi:

- Nào, hôm nay con thấy thế nào?

Tôi nhún vai:

- Tốt ạ, cháu nghĩ vậy. - Mắt tôi mở to. - Cháu đã làm gì sai đúng không ạ? Cháu gặp rắc rối gì phải không ạ?

- Không. - Bà điềm tĩnh. - Đừng bao giơ nghĩ như thế nữa nhé. Tại sao con luôn nói như vậy bất cứ khi nào có ai hỏi con chỉ một câu đơn giản như thế nhỉ?

Tôi lắc đầu. Tôi hiểu những gì bà ấy nói, nhưng tôi cũng không hiểu tại sao tôi luôn phát cáu bất cứ khi nào có người hỏi tôi điều gì đó.

- Cháu không biết.

Lilian gật đầu:

- Thôi, giờ thì chúng ta hãy bàn đến bữa ăn trưa nay đi. Ta sẽ cho tên Larry nhỏ kia ra rìa, chỉ có ta với con thôi, thế có được không?

Mắt tôi sáng lên:

- Tất nhiên là được ạ.

Tôi rất thích được một mình ở bên cạnh bà Catanze. Những lúc đó tôi cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc.

Lilian làm hai cái bánh mì sandwich kẹp thịt hun khói còn tôi thì chộp lấy một túi khoai tây chiên. Thấy tôi ngồm ngoàm thức ăn trong miệng, bà nhẹ nhàng nhắc nhở tôi phải biết kiềm chế thói quen ăn uống để giữ phép lịch sự khi ngồi trên bàn ăn. Tôi ngoan ngoãn vâng lời. Tôi cười khúc khích, chứng minh cho bà Catanze thấy rằng tôi vẫn có thể lịch sự vừa ngậm miệng vừa nhai thức ăn.

Trong khi đó bà Catanze lại ý nhị đưa miếng bánh lên miệng cắn một miếng. Tôi đang định hỏi tại sao bà lại nhai chậm như vậy thì nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm. Tôi nhanh nhảu:

- Để cháu!

Miệng vẫn nhai thức ăn, tôi lao xuống cầu thang để mở cửa. Cửa bật mở, tôi gần như muốn phun hết thức ăn ra ngoài. Đầu óc tôi tê cứng. Tôi trố mắt đứng nhìn bà ấy trân trân.

- Này, con định không mời chúng ta vào nhà đấy hả? - Mẹ nói bằng một giọng điệu hết sức tử tế.

Rồi tôi nghe thấy Lilian đang bước xuống cầu thang.

- Xin chào... Tôi là Lilian Catanze. Chúng ta vừa nói chuyện điện thoại với nhau xong. Chúng tôi đang ăn trưa.

- Bà nói là một giờ trưa mà, đúng không? - Mẹ hỏi bằng giọng kẻ cả.

- À... vâng. Đúng thế. Xin mời vào. - Lilian nhỏ nhẹ.

Mẹ bước vào nhà, theo sau là những đứa con của bà ấy. Stan đi sau cùng, vừa cười toe toét vừa đẩy theo chiếc xe đạp mà bà ngoại đã mua cho tôi hồi Giáng sinh năm ngoái.

Chợt tôi bồi hồi nhớ lại ngày hôm đó, khi mẹ cho phép tôi được lái xe những hai lần. Tôi chưa bao giờ được đi xe đạp cả, và tôi đã bị ngã rất nhiều lần trước khi có thể giữ được thăng bằng và điều khiển nó. Chiều hôm ấy, tôi còn cán phải một cây đinh, thế là bánh xe trước xẹp lép. Thế nhưng nó vẫn còn đỡ hơn bây giờ rất nhiều khi mà Stan vừa dắt chiếc xe vào nhà Lilian, tôi đã thấy ngay cả hai bánh xe đều không còn tí hơi nào cả và nhiều bộ phận trên xe đã biến mất.

Nhưng tôi không quan tâm. Chiếc xe đạp màu vàng pha màu táo đỏ hiệu Murray với yên xe màu đỏ kim loại là phần thưởng rất quý giá của tôi. Tôi rất ngạc nhiên khi mẹ lại đem nó cho tôi.

Mẹ và các anh em của tôi chỉ ghé ít phút, nhưng Lilian đã rất thận trọng khi luôn ở bên cạnh tôi suốt ngần ấy thời gian. Mặc dù thái độ của mẹ đã hòa nhã hơn - không lạnh lùng và ứng xử giống những kẻ hạ đẳng như trong chuyến viếng thăm tôi ở nhà cô Mary lần trước - bà vẫn không nói chuyện với tôi. Tôi muốn nói với bà rất nhiều điều. Tôi muốn cho bà xem phòng của tôi, xem quần áo mới của tôi và cả những bức tranh tôi đã vẽ ở trường. Nhưng trên hết, tôi muốn cho mẹ thấy rằng tôi thật sự xứng đáng được bà chấp nhận.

- À, mẹ chỉ ghé ngang chút thôi. Nhớ này, David, mẹ sẽ kiểm tra con liên tục đấy, vì thế... phải thật ngoan đấy nhé. - Mẹ lên tiếng bằng một giọng tinh quái.

Lilian đưa tay ngăn lại, không để cho tôi kịp nói bất cứ điều gì:

- Cảm ơn bà đã ghé thăm chúng tôi, bà Pelzer. Nhưng vui lòng nhớ cho rằng, nếu mai mốt bà có ghé lần nữa thì phải gọi điện trước nhé. - Lilian nói rõ ràng và dứt khoát từng chữ nhưng vẫn bằng một giọng hết sức lịch sự.

Tôi chạy như bay lên lầu. Tôi đứng bên cửa sổ lớn, thập thò sau tấm rèm nhìn mẹ và các anh em lần lượt vào trong chiếc xe màu xám cũ kỹ của mẹ. Khi xe vừa lăn bánh, tôi điên cuồng đưa tay ra vẫy chào, nhưng không ai trông thấy tôi cả. Trong lòng, tôi biết rằng mọi nỗ lực của mình đã vô vọng. Tôi ước sao chỉ một lần - chỉ một lần thôi - có ai đó cười và vẫy tay lại với tôi.

Tôi nghe thấy tiếng Lilian thở dài, rồi bà đặt tay lên vai tôi:

- Con có ổn không đấy?

Tôi gật đầu. Tôi ngước nhìn Lilian, nước mắt lăn dài xuống má nóng hổi:

- Bà ấy không yêu cháu, có đúng không ạ? Ý cháu là... cháu không hiểu. Tại sao lại như vậy? Tại sao bà ấy thậm chí còn không thèm nói chuyện với cháu? Chẳng lẽ cháu xấu xa đến thế sao? Tại sao bà không cho cháu biết bà ấy sẽ đến? Tại sao lại như vậy?... Cháu mệt mỏi vì bị bà ấy đối xử như là... như thể cháu không là gì cả. Cháu mệt mỏi vì bà ấy, mệt mỏi vì các anh em của cháu, cả tên Larry đáng ghét kia nữa... - Tôi chỉ tay vào cửa sổ. - Bà ấy thậm chí còn không thèm nói chuyện với cháu. Bà ấy không bao giờ chịu nói chuyện với cháu. Không bao giờ! - Tôi nức nở. - Chẳng lẽ cháu xấu xa đến thế sao? Cháu đã cố gắng ngoan ngoãn. Cháu đã cố gắng chăm chỉ. Chẳng phải cháu đã nói với bà ấy là hãy tha thứ cho cháu rồi sao? - Tôi vỡ òa, vừa nói vừa đi đi lại lại giữa phòng khách như người mất trí. - Cháu có nói bà ấy đánh cháu... bà ấy... bà ấy bỏ đói cháu từ ngày này sang ngày khác... hay bắt cháu phải ngủ dưới ga-ra như là... như là một con vật hay không chứ?

Đêm xuống, bà ấy còn không cho cháu một tấm chăn để đắp. Cháu lạnh lắm... Cháu đã cố giữ ấm cho mình. Cháu đã rất lạnh. - Tôi khóc nấc.

Tôi đưa tay quệt nước mũi và nhắm mắt lại. Trong nháy mắt, tôi thấy mình đang ở nhà, đứng trước bồn nước trong nhà bếp. Bên cạnh tôi là một chiếc tã giấy màu hồng nồng nặc mùi hôi thối. Tôi giật mình mở mắt ra.

- Bà ấy bắt cháu phải thường xuyên dọn phân chó... còn bà ấy ở trong phòng khách, nằm dài trên ghế xem ti-vi. Ngày nào cũng vậy, bà ấy chỉ có mỗi một việc là nằm dài xem ti-vi. Mỗi lần dọn phân chó, cháu phải nhanh tay quẳng đống phân vào máy nghiền rác, tuyệt đối không được để bà ấy biết, nếu không cháu phải ăn hết cái thứ đó vì bà ấy muốn như vậy. Cháu còn nhớ một buổi chiều Chủ nhật nọ, bà ấy phát hiện cháu chuẩn bị quẳng đống phân vào máy nghiền rác nên đã bắt cháu ăn cho hết trước mặt bà ấy. Cháu vừa ăn cái thứ hôi thối đó vừa khóc nghẹn... không phải vì... nhưng... bởi vì cháu đã để cho bà ấy đối xử với cháu như vậy. Trong suốt những năm tháng ấy, cháu đã để cho bà ấy đối xử với cháu như bà ấy muốn. Ngần ấy năm qua, cháu luôn sống trong cảm giác xấu hổ và mặc cảm tột cùng.

Tôi khóc nấc.

- Cháu không bao giờ nói ra. Cháu chưa bao giờ nói ra hết... Có lẽ Larry nói đúng. Có lẽ cháu chỉ là một kẻ hèn nhát thôi.

- Ôi trời ơi, David. Ôi Chúa ơi! - Lilian kêu lên. - Chúng ta không hề biết...

- Bà nhìn xem.... - Tôi vạch áo sơ mi lên. - Đây là... đây là chỗ bà ấy đã đâm cháu. Bà ấy không cố ý. Đó là một tai nạn. Nhưng bà có hiểu tại sao không?

Máu như cuộn lên làm khuôn mặt Lilian đỏ bừng. Bà thảng thốt nhắm mắt lại rồi đưa tay che miệng.

- Không, David, ta không biết. Tại sao bà ấy lại làm thế chứ?

- Bà ấy nói rằng bà ấy sẽ giết cháu nếu cháu không thể rửa xong đống chén đĩa chết tiệt ấy trong vòng hai mươi phút. Đấy không phải là một trò vui hay sao? Buồn cười ở chỗ, kể từ khi tai nạn đó xảy ra, cháu chỉ muốn nói với bà ấy rằng cháu biết bà ấy không có ý giết cháu, rằng cháu biết đó chỉ là một tai nạn. Cháu thực sự đã cầu nguyện rằng tai nạn đó sẽ giúp mẹ cháu và cháu lại gần nhau hơn. Cháu chỉ mong bà ấy sẽ nhận ra mình đã đi quá xa, rằng bà ấy không thể giữ kín bí mật lâu hơn nữa. Cháu cũng muốn bà ấy hiểu được rằng cháu đã tha thứ cho bà ấy.

Nhưng không! Bà ấy thậm chí còn không thèm để ý đến cháu, như thể cháu không hề tồn tại vậy.

Hai bàn tay tôi siết chặt vào nhau. Tôi nhìn bà Catanze, mắt tôi nhòe đi, đầu óc tôi như xây xẩm.

- Khốn khổ cho con! Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao vậy chứ? - Lilian quỳ xuống trước mặt tôi. Bà nức nở. - David ơi, ta không biết. Ta không hề biết. Chúng ta cần con nói chuyện này với ai đó, một người nào đó có thể giúp con. Đây là những thứ mà con cần loại ra khỏi đầu. Con cần một người có chuyên môn... một người biết phải làm gì để tốt cho con. Cô Gold và ta sẽ sắp xếp cho con nói chuyện với một người, người này sẽ giúp con tìm ra giải đáp cho những câu hỏi của con. Có được không hả con?

Tôi thấy cả cơ thể như tê cứng và kiệt sức hoàn toàn. Tôi nhìn trân trân vào từng cử động trên miệng của Lilian, nhưng tôi không thể hiểu được những điều bà nói. Bà nắm tay dẫn tôi về phòng. Tôi thút thít vùi mặt vào gối, bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi thì thầm:

- Sẽ ổn cả thôi. Ta ở ngay đây với con này. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.

Vài giờ sau, tôi thức dậy. Lúc này đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn. Tôi theo bà Catanze đi vào gác xép để xem lại chiếc xe đạp. Tôi lắc đầu phẫn nộ:

- Là Stan chứ không ai khác! - Tôi kêu lên. - Stan muốn chơi khăm cháu đây mà!

- Thôi nào, David. - Lilian nói bằng một giọng chắc nịch. - vấn đề nằm ở chỗ, con định tiếp tục ngồi đây để trách móc hay sẽ làm một cái gì đó để cải thiện tình hình chứ? - Bà ngừng lại một lát như để cân nhắc chuyện gì đó. - David này, nếu con muốn... con vẫn có thể kiếm thêm ít tiền để sửa cái xe đấy.

Một lát sau, tôi trở lên cầu thang và buông mình xuống ghế dài. Trong đầu tôi lúc bấy giờ chỉ có mỗi việc là phải làm thế nào để sửa được chiếc xe đạp. Khi Larry lớn đi làm về, tôi chạy ngay lên phòng anh ấy để hỏi xem nên làm gì. Suốt buổi tối hôm đó, Larry và tôi chụm đầu trao đổi để tìm ra cách tốt nhất có thể giúp tôi đạt được mục tiêu. Hơn mười giờ tối, chúng tôi đã có được một kế hoạch hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi Larry bảo đảm rằng trong vòng ba mươi ngày, chiếc xe của tôi sẽ được phục hồi như lúc mới mua. Chiến lược gia đại tài của tôi còn tuyên bố rằng khi ông bà Catanze nhìn thấy tôi làm như vậy, họ sẽ sẵn sàng ném cả cọc tiền cho tôi mà thôi.

- Chao ôi! - Tôi há hốc miệng. - Kế hoạch này tuyệt quá!

Trước khi đi ngủ, Larry lớn và tôi còn đặt tên cho kế hoạch của mình là Chiến dịch Bám sát.

Sáng hôm sau, tôi cứ bám riết lấy Lilian, năn nỉ bà cho tôi được làm thêm việc. Một giờ sau, bà đưa tay đầu hàng:

- Được rồi! Ta chịu thua rồi! Đây này, lấy mấy cái giẻ này đi lau chùi nhà tắm đi. Con biết cách rửa nhà tắm chứ?

Tôi cười thầm và tự nhủ: Lau chùi nhà tắm thì có gì là lạ! Rồi tôi nhìn bà chằm chằm, mắt nheo nheo dò xét:

- Bao nhiêu ạ?

Bà Lilian chớp mắt:

- Gì cơ?

- Rửa nhà tắm thì được bao nhiêu ạ? - Tôi hỏi bằng một giọng hết sức nghiêm túc.

Bà Catanze gật đầu:

- Thôi được, oắt con ạ. Ta sẽ trả cho con 25 xu...

Tôi cắt ngang lời bà:

- Không được! Thế không đủ.

- Này, con có tham lam quá không đấy? Thế bao nhiêu nào?

Tôi bỗng thấy chùn bước. Larry lớn không dạy tôi phải làm gì trong tình huống này.

- Cháu không biết. - Tôi trả lời, giọng nhát gừng.

- Biết nói thế nào với con nhỉ. - Bà Catanze tiếp lời, giọng thoáng chút đe đọa. - Ta sẽ cho con ba mươi xu. Lấy hay không tùy con.

Nhớ lời Larry lớn dạy rằng bất cứ khi nào có ai nói lấy hay không thì tùy thì hãy chớp lấy cơ hội, thế là tôi nhanh chóng gật đầu hoan hỉ:

- Thương lượng thành công. Chúng ta tiến hành luôn nhé.

Nhìn nét mặt Lilian, tôi biết bà ấy không quen với cách kiếm tiền ma mãnh của tôi. Tôi thấy như mình không chỉ đánh lừa để bà trả tiền cho tôi mà còn bắt bà trả nhiều hơn số tiền bà đã đề nghị lúc đầu.

Tôi mất gần hai giờ để lau chùi nhà tắm, vì bà Catanze yêu cầu kết quả công việc phải đạt yêu cầu của người trả tiên công. Thế nên tôi lại có cảm giác mình đã bị bà ấy lợi dụng. Trong lúc lau chùi sàn nhà tắm đến lần thứ ba, tôi quyết tối hôm đó phải nói chuyện với Larry để than phiền và bàn lại về kế hoạch hết sức ngu ngốc của chúng tôi.

Nhưng ngay khi Lilian thả vào tay tôi một đồng ni-ken và một đồng hai mươi lăm xu, cảm giác hậm hực trong tôi bỗng biến mất. Vui mừng đến quên cả cảm ơn bà ấy, tôi chạy ào về phòng, tìm một cái lọ và thả mấy đồng xu vào trong đó. Mỗi ngày tôi đều nhìn ngắm cái lọ với cảm giác khấp khởi. Chưa đến một tháng, tôi đã kiếm được hơn bốn đô-la, nhiều hơn số tiền tôi cần để tân trang lại chiếc xe đạp. Tiếp đó, tôi nài nỉ con trai của Lilian là Tony chở tôi đến tiệm bán phụ tùng xe đạp. Tony biết rõ chiếc xe của tôi cần những loại phụ tùng nào. Tôi cũng không để tâm lắm đến hóa đơn thanh toán, nhưng thoáng chút ngạc nhiên khi Tony lại có thể trả nhiều hơn số tiền công tôi có.

Ngày hôm đó, tôi tìm vài thứ dụng cụ cần thiết và bắt đầu tân trang lại chiếc xe của mình. Sau nhiều lần trầy trật nhét ruột xe vào hai cái lốp xẹp lép, tôi đứng lên, phủi hai đầu gối tê cứng, lấm lem rồi nhảy phắt lên xe. Lần đầu tiên trong đời, tôi hét lên trong niềm vui chiến thắng khi cho xe lao đi như gió xuống con đường lớn, lòng không vướng bận bất cứ điều gì.

Tôi nhớ như in hôm đó là ngày 21 tháng 8 năm 1973, đó là ngày của tôi, ngày tôi được lái chiếc xe đạp của mình. Đó là ngày đầu tiên tôi thấy mình cũng là một đứa trẻ bình thường, ngất ngây tận hưởng một ngày huy hoàng mà tôi ngỡ không bao giờ có được. Suốt những năm trước đó, tôi chỉ có thể nghe thấy âm thanh vù vù khi những đứa trẻ hàng xóm lao xuống phố, la hét vui sướng và lướt qua mặt tôi trên những chiếc xe đạp của chúng. Ngày hôm đó, tôi lái xe chạy lên chạy xuống con phố trước nhà cả nghìn lần, và bà Catanze đã phải ra ngoài lôi tôi vào nhà.

- David Pelzer, trời sập tối gần một tiếng rồi! Con có chịu vào nhà không thì bảo! - Bà quát lên.

Dù hai chân đau nhức vì phải ra sức đạp xe liên tục, tôi vẫn cứ muốn ngày hôm đó sẽ còn kéo dài mãi. Trông thấy Lilian đứng chống nạnh, tôi nhảy xuống xe và thở phì phò suốt đoạn đường dắt xe vào nhà. Nhìn khuôn mặt của Lilian, tôi biết là bà sắp mắng tôi rồi. Biết thế nên tôi đã nhe răng cười thật tươi để xoa dịu bà.

- Thôi được rồi. - Bà vừa nói vừa vòng tay ôm lấy tôi. - Lại đây nào. Đừng lo gì cả. Ngày mai sau khi làm xong việc nhà, con có thể đem xe đạp của con tới công viên chơi.

- Vâng! - Tôi ôm bà thật chặt và hét lên sung sướng.