Chương 5 TRÔI GIẠT
Sáng hôm sau, ngay khi bước xuống giường, tôi nhoài người ra cửa sổ để xem thời tiết thế nào. Tôi nuốt vội bữa sáng, làm xong việc nhà trong chớp nhoáng rồi chạy ào xuống cầu thang, vừa dắt xe vừa hét lớn để thông báo với bà Catanze rằng tôi đã rời khỏi nhà.
Tôi biết bà Catanze vẫn thường nhìn theo tôi từ trong nhà bếp, nên không bỏ lỡ cơ hội phô diễn tài nghệ lái xe, tôi đưa tay ra sau lưng vẫy chào bà. Ra đến đường lớn, tôi nhấn bàn đạp cho xe lao nhanh đến độ có lúc tôi tưởng mình đang bay. Đi được một lúc, tôi gác chân lên sườn xe và thả cho xe chạy men theo bờ cỏ của công viên. Tôi nheo mắt tận hưởng tiếng gió thoảng bên tai, cả mùi cây cỏ trong lành ẩn trong gió mát. Đến nơi, tôi tựa xe vào một gốc cây rồi trườn người qua khu pháo đài ba lớp gỗ. Tôi đu qua mấy sợi thừng, chạy nhảy trên chiếc cậu kéo bằng dây xích. Chơi đùa đến kiệt sức, tôi lại nằm dài xuống đất thở hổn hển. Tôi dang rộng tay chân, ngẩng mặt lên nền trời cao vút, cảm nhận hơi ấm của những tia nắng lách mình qua tán lá mơn mởn chiếu xuống bãi cỏ xanh rì rào trong công viên.
Văng vẳng có tiếng cười nói khúc khích. Tôi nép mình vào bụi cây và trộm nhìn say sưa những đứa trẻ đang chơi đùa với bạn bè và cha mẹ của chúng. Bất giác, tôi thèm được vô tư nô đùa cùng chúng. Nhưng tôi lại lánh đi nơi khác. Chẳng hiểu sao tôi vẫn có một cảm giác bất an khi tiếp cận với người lạ.
Tôi cứ thế lang thang hết nơi này đến nơi khác trong công viên, mải mê nhìn ngó và quan sát mọi thứ cho đến khi không thể chịu được cơn đói cồn cào đang sôi sục trong bụng. Thế là tôi nhảy lên xe và thong thả đạp về nhà. Theo thói quen, sau khi vào nhà, tôi luôn lấy giọng hét thật to: Cháu về rồi đây! Và lần nào cũng vậy, Lilian luôn đáp lại lời tôi bằng cách bảo tôi nhanh chóng rửa tay chân để chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng một ngày nọ, sau khi đi chơi về, tôi chào Lilian như thường lệ thì không hề nghe thấy tiếng trả lời của bà. Tôi chạy vội lên cầu thang và ào vào nhà bếp.
Tôi tìm bà ở tất cả các phòng, trong mọi ngóc ngách, nhưng chẳng thấy đâu. Bất ngờ tôi nghe thấy tiếng nói từ sau lưng:
- Bà ấy không có ở đây đâu, thằng ốm đói. - Larry nhỏ vẫn giữ thái độ như mọi khi.
Lúc ấy thật sự tôi chỉ muốn hét lên cho anh ta biến đi, nhưng tôi cố mím môi kiềm chế. Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà tỏ vẻ sợ sệt. Tôi khẽ gật đầu, ngụ ý rằng anh ta đã thắng. Khi tôi quay lưng lẩn về phòng để đợi Lilian thì bị hắn ta ngáng đường. Chẳng nói chẳng rằng, hắn túm lấy tôi.
- Cậu bé của mẹ đi đâu thế? - Giọng hắn mỉa mai, tay vẫn siết chặt lấy tôi.
Tôi vừa ném vào mặt hắn một cái nhìn căm ghét vừa cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng kìm kẹp của hắn.
- Này, anh... để cho tôi đi! - Tôi la lên.
- Đúng thế, Larr... Larry, đê... để cho... à... để thằng bé... đi. - Chris lắp bắp. - Tôi quay đầu về phía Chris, một trong những người anh em con nuôi giống như tôi. Tôi rất ngạc nhiên khi trông thấy anh ấy vì Chris chỉ thường ở trong phòng dưới cầu thang mà thôi.
Larry nhỏ vẫn giữ chặt tay tôi, nhưng tôi kịp nhận ra cái nhìn ác ý của hắn đã chuyển về phía Chris. Hắn siết chặt tôi một lần cuối rồi xô tôi ngã nhào sang một bên.
- Chà... chà... thằng đần kia, mày muốn gì đấy? Sao không trốn trong phòng của mày nữa đi? - Larry chế giễu.
Chris là người mắc chứng bại não đầu tiên mà tôi biết. Tôi nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh ấy. Tôi hiểu cảm giác bị người khác chế giễu như thế nào, và tôi ghét bị như vậy. Tôi cũng biết rằng mong muốn duy nhất lúc này của Larry là làm tổn thương Chris. Chris chậm chạp tiến thẳng về phía Larry cho đến khi hai người mặt đối mặt. Larry nhướn mày thách thức còn cánh tay phải của hắn lăm lăm đung đưa lên xuống. Tôi cảm giác mình sắp chứng kiến cảnh Larry hạ đo ván Chris và đấm vỡ răng anh ấy. Không chút suy nghĩ, tôi hét lên:
- Không! Dừng lại! Không được làm vậy!
Larry vung tay về phía Chris. Nhưng chẳng hiểu sao hắn chỉ cố tình đấm sượt qua tóc anh ấy mà thôi.
- Bực thật! - Larry cười khẩy. - Ha ha! Đùa với hai đứa khùng này cũng đâu có mất mát gì đâu, đúng không nào?
Tôi thấy người mình nóng lên.
- Biến đi! - Tôi hét lên.
Larry trợn tròn mắt.
- Ái chà, cậu bé của mẹ cũng có miệng nữa cơ à. Tao sợ quá. Để tao nói mày nghe, thằng ốm đói. - Larry gầm gừ, đẩy tôi sát vào bàn bếp. - Sao mày không làm gì tao thử xem nào?
Tôi biết với thân hình đồ sộ của hắn, hắn có thể hạ tôi dễ như bẻ một nhành cây. Nhưng tôi không quan tâm.
- Lùi lại đi, anh bạn. - Tôi buột miệng thốt lên. - Tôi mệt mỏi vì anh lắm rồi. Chỉ vì anh lớn hơn và to con hơn tôi thôi... điều đó không có nghĩa là anh có quyền đối xử với chúng tôi như vậy, có đúng không? Anh có thích bị người khác chế nhạo không?
Larry hơi khựng lại. Rồi hắn ta lắc lắc đầu tỏ vẻ mỉa mai.
- Mày nghĩ mày là ai vậy? Bác sĩ Spock chắc?
Tôi ngừng một lát, suy nghĩ về điều Larry vừa nói..Spock à? Ý anh ta muốn nói đến anh chàng bảnh chọe Vulcan trong phim Star Trek sao? - Tôi tự hỏi.
- Tao nghĩ mày nên lo cho cái thân mày và lái xe đạp đi chơi đi. Nếu không, - hắn ta tiếp tục với giọng cười hô hố, - tao sẽ lấy khuôn mặt bé nhỏ của mày để làm nùi giẻ lau nhà đấy con ạ.
Tôi cảm thấy mình hơi mất bình tĩnh. Mặt tôi nóng bừng. Tôi chỉ muốn đu lên chân hắn ta mà đánh túi bụi vào mặt hắn. Tôi lao bổ vào Larry:
- Tao đã chán dính vào mấy chuyện tào lao của những thằng như mày rồi. Mày... mày... thằng điên! Mày nghĩ mày lớn lắm hả, Mày là một thằng hèn... một thằng du côn. Mày không phải... mày không phải đồ bỏ đi sao? Chẳng phải mày hay lắm sao? Hay giống cái cách mày chế nhạo người khác như chế nhạo Chris vậy sao? Mày muốn đấm tao không? Được thôi, tới đây, đấm đi! Cho tao thấy mày làm được gì đi. Đến đây nào thằng hèn! Sao nào...?
Tôi cảm giác như chân tay mình co rút lại. Tôi biết mình làm vậy là sai, nhưng trải qua những năm tháng bị đè đầu cưỡi cổ bởi những kẻ tự cho mình cao hơn người khác, tôi buộc phải phản ứng như vậy. Chính việc chứng kiến cảnh Larry nhỏ đối xử với Chris đã làm máu tôi sôi lên.
Khi tôi thấy khó thở hơn cũng là lúc tôi biết mình đã gây nên chuyện với Larry. Khuôn mặt Larry căng ra và sầm lại khi thấy tôi phản ứng dữ dội như vậy. Lần đầu tiên, tôi bộc lộ cơn giận cực độ của mình. Tôi thích cảm giác đó. Larry huých tôi ngã vào bàn bếp rồi hậm hực bỏ đi. Tôi cảm thấy đầu mình đụng vào một vật gì đó cứng lắm, nhưng cơn giận làm tôi quên cả đau.
Trước khi rời khỏi nhà bếp, Larry dứ dứ nắm đấm về phía Chris:
- Này thằng kia, mày lo cho thân mày thì hơn, nếu không, một ngày nào đó mày sẽ bị ngã lộn cổ xuống cầu thang đấy. Và nhớ lấy điều này, tao tha cho mày không phải vì đã có một thằng hèn nhát nhảy vào bênh vực mày thế này đâu nhé!
- Còn mày! - Larry trừng mắt nhìn tôi. - Mày nên ăn nói cho cẩn thận. Nếu muốn... tao có thể làm cỏ cả cái đầu của mày... như thế này này! - Hắn ta cười ngạo mạn rồi bật ngón tay kêu tánh tách. - Cả hai đứa chúng mày, biến đi cho khuất mắt tao. Có hiểu không hả? Hai thằng đồng bóng?
Tôi bấu chặt tay vào cạnh bàn cho đến khi nghe tiếng Larry đóng rầm cửa lại. Hắn ta dập cửa mạnh đến nỗi cửa sổ nhà trên bật vào nhau kêu lạch cạch. Vài giây sau, tôi lấy lại bình tĩnh. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng kiểm soát nhịp thở. Tôi tưởng như mình không cách nào có thể hoàn hồn lại được.
Tôi mở mắt ra, đảo quanh tìm Chris. Anh ấy đã biến mất. Tôi chạy ra khỏi nhà bếp, ào vào phòng khách và nghe thấy tiếng đóng cửa đánh sầm từ phòng anh ấy. Tôi chạy vội xuống cầu thang, vội vàng gõ cửa phòng Chris rồi xộc vào bên trong. Anh ấy đang quỳ gối thu lu trên giường, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nước mắt lã chã trên mặt. Tôi hơi khựng lại:
- Larry có đánh anh không?
- Khô... à... không! Anh có... có thể... à... tự chăm sóc mình được, em biết mà! Anh không cần một thằng... một thằng nhóc còi cọc để... - Chris lắp bắp.
- Này anh, anh đang nói gì thế? - Tôi hỏi vặn. - Larry là thằng vô lại nhất trên đời này. Em đã mệt mỏi vì hắn cứ suốt ngày bắt nạt cả anh và em rồi.
Chris ngẩng đầu lên:
- Em... à... em nên tự lo cho mình. Nếu không... em có thể vướng vào nhiều... nhiều... rắc rối lắm đấy. Nếu mẹ... mà... mà biết được... anh... anh... thề... thề rằng... bà ấy sẽ...
Tôi xua tay gạt phắt câu nói dở của Chris. Anh khập khiễng lần bước về phía dàn âm thanh nổi. Anh lấy một cuộn băng dày, màu đỏ rồi nhét vào một cái máy hát mà anh gọi là máy hát tám hộc băng. Tôi chưa thấy cái máy hát nào như vậy bao giờ. Anh mở bài “Joy to the World” của nhóm Three Dog Night. Trong lúc cặp loa cũ kỹ của Chris ngân nga giai điệu của bài hát, tôi ngồi xuống giường cạnh anh ấy. Tôi biết những gì mình vừa làm ở nhà dưới là không ổn chút nào.
- Anh này, - tôi ngập ngừng. - Em xin lỗi. Em chỉ muốn cho anh ta biết là anh ta không nên như thế thôi. - Chris tỏ vẻ thông cảm. Tôi cười ngượng ngùng. - Chris này, Larry có ý gì khi nói “làm cỏ cả cái đầu em” thế?
Chris cười to trong khi mũi dãi chảy tèm lem:
- Ờ... à... có nghĩa là hắn sẽ đá vào đầu em đấy!
- Nhưng tại sao hắn ta lại bắt nạt anh? Anh có chọc ghẹo gì hắn ta đâu? Em không hiểu.
Mắt Chris sáng quắc lên:
- Thằng nhóc này, em... buồn... buồn cười thật đấy. Nhìn anh đây này. Hắn ta không cần có lý do nào cả. Những thằng như Larry thích bắt nạt một thằng như anh bởi vì anh... anh là một đứa dị thường. Em... cũng là một đứa dị thường. Em nhỏ choắt nhưng lại to mồm.
Tôi tựa vào thành giường nghe anh kể về hoàn cảnh của mình. Anh bị cha mẹ ruột bỏ rơi khi còn rất bé và anh đã đến sống trong nhà nuôi dưỡng từ lúc đó. Anh đã sống với hơn mười nhà nuôi dưỡng trước khi chuyển đến sống trong gia đình của Rudy và Lilian. Nhà Catanze là nơi đầu tiên mang lại cho anh ấy cảm giác của một gia đình thật sự. Tôi chăm chú lắng nghe từng lời của Chris, cách nói lắp bắp của anh khiến tôi nhớ lại hình ảnh của tôi cách đây chỉ vài tháng. Nhưng trông Chris có vẻ sợ sệt hơn tôi nhiều. Ẩn đằng sau ánh mắt của Chris là một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chris còn cho tôi biết rằng đây là năm cuối cùng anh ấy ở đây.
- Nghĩa là sao? - Tôi ngạc nhiên.
Chris nghẹn ngào, cố hết sức để trả lời thật rõ ràng câu hỏi của tôi.
- Ừm... thế này... điều đó có nghĩa là khi em... được mười tám tuổi, em sẽ phải... ra ngoài và phải... phải tự lo cho mình.
- Có nghĩa là năm nay anh mười bảy tuổi? - Tôi lại hỏi.
Chris gật đầu.
- Rồi sau đó ai sẽ chăm sóc cho anh?
Chris liếc nhìn xuống sàn nhà. Anh không trả lời. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh lại luôn có vẻ lo lắng và sợ sệt như vậy.
Tôi khẽ gật đầu tỏ vẻ thông cảm với anh. Giờ thì tôi đã hiểu.
Từ sau lần gây gổ với Larry nhỏ, tôi thu mình lại và cố gắng tránh hắn càng xa càng tốt. Thế nhưng, bất kể khi nào tình cờ chạm mặt nhau, trong tôi lại dậy lên cảm giác căm ghét tột độ mà tôi cũng không hiểu được lý do. Có lúc, hắn chửi rủa tôi, có lúc hắn nhạo báng tôi, lúc thì rượt đuổi tôi chạy quanh nhà. Có lần hắn túm được tôi và vật tôi ngã lăn xuống sàn nhà. Hắn dùng cả thân mình đè lên người tôi rồi thụi tôi túi bụi. Như một con thú, hắn trừng mắt quát:
- Gọi “chú” đi!
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi vùng vẫy, cố thoát khỏi hai cánh tay như gọng kìm của hắn.
- Không bao giờ! - Tôi hét vào mặt hắn.
Sau vài phút giằng co, mồ hôi của hắn nhỏ giọt xuống người tôi.
- Gọi chú! Gọi mau! - Larry thở hổn hển. - Đầu hàng đi, thằng nhóc!
Dù đã kiệt sức vì cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi Larry, tôi vẫn cảm thấy mình đã thắng được hắn ta.
- Không có chuyện đó đâu! Anh không phải chú của tôi. Xuống ngay đi!
Larry cười to rồi tuột khỏi người tôi. Chẳng hiểu sao tôi cũng cười to theo hắn. Hắn vỗ mạnh vào lưng tôi, hỏi:
- Mày không sao chứ nhóc?
Tôi gật đầu.
- Tao muốn nói với mày điều này, thằng ốm đói à. Mày rất gan dạ. Mày không bao giờ đầu hàng. - Hắn nói, tay vẫn vỗ vỗ vào người tôi. - Nhưng mày chính là thằng con điên rồ nhất của một...
Đột nhiên tôi bật dậy và xô hắn ta ngã nhào trên sàn nhà bằng tất cả sức mạnh cùng sự giận dữ của mình. Tôi chỉ tay vào mặt hắn ta, và Larry có vẻ kinh ngạc trước hành động của tôi.
- Tôi không điên! Và anh đừng bao giờ, đừng bao giờ, nói như vậy với tôi thêm một lần nào nữa! - Tôi gào lên, nước mắt rơi như mưa.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng bà Catanze mở cửa ở nhà dưới. Trước khi chạy về phòng, tôi thu hết can đảm nhìn thẳng mặt Larry một hồi lâu.
- Chuyện gì thế này? - Lilian tức giận. - Hai đứa lại đánh nhau nữa chứ gì? Ta đã nói rồi, ta đã nói rõ ràng với cả hai đứa rồi cơ mà.
- Không phải lỗi của con, tại thằng nhóc đấy chứ. - Larry phân trần bằng một giọng rất ư nhỏ nhẹ. - Nó làm sai. Ý con là, nó đã cư xử như một thằng khùng. Con đang chơi với nó, thì nó lại nổi khùng với con.
Tôi quay mặt đi và òa khóc. Tôi không hiểu tại sao mình lại ngu ngốc như vậy. Tôi đã cố hết sức để ý xem những người con nuôi khác đang nói gì để học hỏi - để được những đứa lớn hơn mình chấp nhận. Tôi thèm muốn được người khác yêu thương. Nhưng tôi vẫn không tài nào lĩnh hội được một tí gì. Có thể, tôi tự nhủ, tôi là một thằng khờ. Cũng có thể tôi bị điên.
Có tiếng gõ cửa nhẹ. Tôi nhanh chóng lấy tay áo lau nước mũi rồi ra mở cửa.
- Ta có thể vào trong được không? - Bà Catanze hỏi khẽ, miệng cười đôn hậu. Tôi gật đầu, cố né tránh ánh mắt của bà.
- Con và Larry lại đánh nhau nữa à? - Bà hỏi.
Tôi gật đầu, nhưng tỏ vẻ rụt rè hơn.
- Vậy con nghĩ chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tôi nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt tuôn như mưa.
- Cháu không hiểu được tại sao cháu lại cảm thấy tồi tệ như thế này. - Tôi lại bật khóc.
Bà Catanze choàng tay ôm vai tôi.
- Con đừng lo. Đây là việc chúng ta cần phải giải quyết.
Vài ngày sau, Rudy và Lilian đưa tôi đến phòng khám của một bác sĩ. Rudy ở lại trong chiếc Chrysler màu xanh biển còn Lilian đưa tôi vào phòng khám. Chúng tôi ngồi đợi được vài phút thì có một phụ nữ đứng tuổi hướng dẫn Lilian vào trong một căn phòng khác. Sau đó một lúc, Lilian quay lại. Bà nói rằng tôi sẽ được gặp một vị bác sĩ đặc biệt, vị này sẽ làm cho “cái này” tốt hơn. Lilian vừa nói vừa nhẹ nhàng chỉ lên đầu tôi.
Tôi rụt rè theo chân người phụ nữ đã dẫn đường cho Lilian khi nãy. Bà mở cánh cửa lớn và vẫy tay ra hiệu cho tôi bước vào trong. Tôi dè dặt bước vào. Người phụ nữ khép cửa lại. Tôi ngồi một mình trong căn phòng tối đen. Tôi đảo mắt nhìn quanh cố tìm kiếm một ô cửa sổ, nhưng chỉ có bóng tối bao trùm mà thôi.
Căn phòng mang đến cho tôi một cảm giác kỳ quái. Bỗng tôi nghe giọng nói xa lạ của một người đàn ông vang lên. Tôi giật thót người. Rồi ông bật đèn trên bàn của mình sáng lên.
- Cháu đến đây nào. Cháu ngồi xuống đi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo và ngồi lên cái ghế lớn quá khổ so với tôi. Tôi ngồi xuống và nhìn không chớp mắt vào người đàn ông. Tôi hồi hộp chờ đợi ông ta nói điều gì đó, bất cứ điều gì. Có phải mình đang ở đúng căn phòng dành cho mình, đúng phòng khám dành cho mình không nhỉ? Ông ấy có phải là bác sĩ không nhỉ? Chắc chắn ông ấy không phải là một nhà tâm thần học rồi!
Vài phút chậm chạp trôi qua. Mặc dù đã nheo mắt để nhìn kỹ hơn, nhưng tôi vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của ông ta. Người đàn ông xoa xoa hai bàn tay. Mắt tôi dáo dác ngang dọc. Lúc này tôi đã có thể thích nghi hơn với ánh sáng trong phòng. Tôi thấy sau lưng mình có một chiếc ghế dài kê sát tường, ba bức tường còn lại là những cái kệ đầy ắp sách.
Trong lúc người đàn ông vẫn tiếp tục dò xét tôi từ đầu bàn bên kia, tôi bắt đầu trở nên vụng về với hai bàn tay thừa thãi của mình. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa:
- Xin lỗi, thưa ông, ông có phải là bác sĩ tâm thần không ạ? Ông muốn cháu nằm xuống chiếc ghế kia không, hay cháu cứ ngồi đây cũng được ạ? - Tôi hỏi bằng một giọng đứt quãng.
Tôi có cảm giác như từng lời nói của mình bị kéo lê trong lúc chờ đợi câu trả lời của người đàn ông ấy. Ông ấy khoanh tay lại.
- Tại sao cháu lại hỏi ta như vậy? - Ông ta hỏi bằng một giọng lạnh lùng.
Tôi cúi đầu về phía trước để nghe rõ hơn.
- Gì cơ ạ? - Tôi lại hỏi.
Người đàn ông lấy giọng.
- Ta hỏi tại sao cháu lại hỏi ta như vậy? - Ông nhấn mạnh từng từ.
Tôi thấy như mình đang lơ lửng giữa không trung. Tôi không biết phải nói gì nữa. Mất một lúc thật lâu tôi mới trả lời:
- Cháu không biết.
Người đàn ông vội lấy một cây viết chì và viết vội vàng vào một mẩu giấy. Ông ta mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười. Tôi biết tôi vừa nói ra một câu rất ngu ngốc, nên lại cố gắng nghĩ ra điều gì đó hay hơn để nói. Tôi muốn chiếm được cảm tình của người đàn ông này. Tôi không muốn ông ấy nghĩ tôi chỉ là một thằng ngốc. Nghĩ đoạn, tôi gật gù ra vẻ am tường:
- Ở đây tối quá, phải không ạ?
- Thật vậy sao? - Người đàn ông ngay lập tức lại viết gì đó ra giấy với một tốc độ chóng mặt. Sau đó tôi nhận ra rằng bất cứ khi nào tôi nói điều gì, thì người đàn ông - vị bác sĩ đó, sẽ ghi lại tất cả. Tôi có thể chắc chắn như vậy.
- Và tại sao cháu lại hỏi ta câu đó? - Vị bác sĩ lặp lại câu hỏi của mình.
Tôi suy nghĩ rất lâu trước khi trả lời.
- Bởi vì... trời tối quá ạ. - Tôi trả lời nhát gừng, lòng mong chờ một sự đồng tình.
- Và cháu sợ bóng tối, có đúng không? - Ông hỏi có vẻ trầm ngâm.
Điên khùng, tôi tự nhủ. Chắc ông ta nghĩ mình điên đây. Tôi lúng túng ngọ nguậy trong ghế, không biết phải trả lời thế nào. Tôi vặn vẹo hai tay, đung đưa hai chân và mắt thì tản đi nơi khác. Tôi chỉ ước sao bà Catanze sẽ vào phòng và đưa tôi ra khỏi đấy.
Bầu không khí yên lặng vẫn kéo dài đến đáng sợ. Vị bác sĩ lấy giọng.
- Thôi được rồi, cháu tên là Daniel?
- David, thưa ông, tên cháu là David ạ. - Tôi dõng dạc, đầu hơi chúi về phía trước. Ít nhất, tôi vẫn còn nhớ tên tôi là gì.
- Và cháu đang sống ở nhà nuôi dưỡng, có đúng thế không?
- Vâng... thưa ông. - Tôi vừa chậm rãi trả lời vừa đoán xem ông ấy sắp hỏi mình điều gì.
- Nói cho ta nghe, tại sao chuyện đó lại xảy ra? - Vị bác sĩ chấp hai tay ra sau gáy, tựa người vào ghế.
Tôi không hiểu câu hỏi lắm.
- Gì cơ ạ? - Tôi hỏi lại, cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Vị bác sĩ chồm người về phía tôi.
- Nói ta nghe nào David, tại sao cháu lại sống trong nhà nuôi dưỡng? - Giọng ông có vẻ hơi cáu.
Câu hỏi đó của vị bác sĩ như một cú đấm vào mặt tôi. Tôi rùng mình sâu gáy. Tôi không có ý làm ông ấy phát cáu, nhưng thật sự tôi không hiểu câu hỏi của ông ta.
- Cháu... à... Cháu không biết, thưa ông.
Ông cầm cây viết chì lên rồi gõ gõ đầu tẩy xuống mặt bàn.
- Cháu định nói với ta rằng cháu không có ý kiến gì về việc tại sao cháu lại ở trong nhà nuôi dưỡng à? Đó có phải là những gì cháu muốn nói với ta không? - Ông vừa lặp lại câu hỏi vừa thoăn thoắt viết.
Tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ ra một câu trả lời. Nhưng tôi không thể nghĩ ra được điều gì. Tôi tựa hẳn người vào cạnh bàn làm việc của ông bác sĩ.
- Ông đang viết gì thế ạ, thưa ông?
Vị bác sĩ đưa tay che mẩu giấy của mình. Tôi biết rằng tôi đã làm ông ấy khó chịu. Tôi tựa người vào thành ghế, người cứng đờ. Ông ấy nhìn tôi chăm chú.
- Có lẽ ta phải giải thích cho cháu hiểu thêm một số điều. Ta sẽ hỏi cháu một số câu hỏi. Ta là bác sĩ tâm thần học. Và cháu, - ông nhấn mạnh, chỉ thẳng cây viết chì vào tôi, - là bệnh nhân. Bây giờ, chúng ta đã hiểu hết về nhau chưa nhỉ? - Ông ấy gật đầu mỉm cười như ngụ ý tôi nên đồng ý với câu nói vừa rồi của ông. - Bắt đầu nào, - giọng ông nhẹ nhàng hơn, - nói cho ta nghe về mẹ của cháu đi.
Tôi vừa há hốc miệng vừa cố sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu. Tôi cảm thấy hơi nản. Có thể tôi không được thông minh lắm, nhưng tôi không nghĩ rằng mình đáng bị đối xử như một thằng ngốc. Vị bác sĩ dò xét từng biểu hiện của tôi rồi ghi hết ra giấy.
- À, - tôi thốt từng lời hết sức khó khăn, - mẹ của cháu... cháu thật sự không nghĩ rằng... bà ấy là...
Ông ấy đưa tay cắt ngang lời tôi.
- Không! Về vấn đề này, ta sẽ đóng vai trò phân tích, còn cháu sẽ trả lời những câu hỏi của ta. Giờ thì cho ta biết, tại sao mẹ cháu lại ngược đãi cháu như vậy?
Tôi bất giác thở dài. Lần này thì tôi nhìn ông dò xét. Rồi tôi lơ đễnh nhìn về phía tấm rèm cửa. Tôi nghe thấy tiếng xe hơi đua nhau chạy ngang qua tòa nhà. Tôi tưởng tượng cảnh Rudy ngồi trong chiếc xe hiệu Queen Mary, nghe những giai điệu bất hủ trên đài phát thanh và đợi tôi...
- Chàng trai? Daniel! Hôm nay cháu có muốn nói chuyện với ta không đấy? - Vị bác sĩ hỏi với giọng oang oang.
Tôi lại ngọ nguậy ngồi thẳng dậy, cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp đang mơ mộng như thế này. Tôi thấy xấu hổ vì đã cư xử như một đứa trẻ.
- Ta hỏi cháu, tại sao mẹ cháu lại ngược đãi cháu?
Không suy nghĩ, tôi đáp ngay:
- Làm sao cháu biết được? ông là bác sĩ. Ông phải biết điều đó chứ. Cháu không hiểu ý ông... những câu hỏi của ông... và mỗi lần cháu cố gắng trả lời, ông lại ngắt lời cháu. Tại sao cháu phải nói cho ông nghe về cháu khi mà ông thậm chí còn không biết tên cháu là gì?
Tôi dừng lại để thở. Vừa lúc đó chuông điện thoại bàn reo vang. Vị bác sĩ nhấn một cái nút, nhấc ống nghe lên, gật gù, rồi lại đặt nó xuống. Ông phẩy tay rồi viết thêm điều gì đó ra giấy và nói với tôi:
- Cháu giữ ý đó lại giúp ta nhé. Thời gian dành cho tuần này đã hết rồi, và ta sẽ... để ta xem... ta sẽ lấy thông tin của cháu vào tuần tới. Cháu thấy thế nào? Ta nghĩ chúng ta đã có một khởi đầu rất tốt rồi đấy, Daniel ạ? Vậy ta sẽ gặp cháu vào tuần tới nhé. Tạm biệt cháu nhé. - Ông ấy vừa nói vừa cúi xuống bàn.
Tôi nhìn ông, lòng đầy hoài nghi. Đầu óc tôi rối bời. Tôi không biết mình phải phản ứng thế nào. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một phần trị liệu thông thường của một bác sĩ tâm thần học? Có điều gì đó không ổn, và tôi cảm thấy như điều không ổn đó nằm ở tôi. Tôi ngồi bất động một lúc lâu rồi mới tuột khỏi ghế, đi ra cửa. Khi tôi mở cửa, vị bác sĩ khẽ chúc tôi một ngày tốt lành. Tôi quay lại nhìn ông và mỉm cười.
- Cháu cảm ơn ông. - Tôi nói bằng giọng hoan hỉ.
- Mọi chuyện trong ấy thế nào? - Bà Catanze tỏ vẻ sốt ruột.
- Cháu không biết. Cháu nghĩ mình làm không tốt. Cháu cho rằng ông ấy sẽ nghĩ cháu là một thằng ngốc. - Tôi nói trong lúc Lilian dẫn tôi ra xe. - Ông ấy muốn gặp cháu vào tuần tới nữa đấy ạ.
- Chà, chắc con đã tạo được ấn tượng tốt rồi đấy. Giờ thì thư giãn đi nào. Xem kìa, con lo lắng quá rồi đấy. Chúng ta về nhà thôi.
Tôi lách người vào băng ghế sau. Tôi hoang mang đến độ mỗi khi đi ngang qua các biển báo giao thông, tôi cũng không phân biệt được chúng nữa. Tôi thấy buồn hơn cả trước khi gặp vị bác sĩ. Tôi muốn nói với Lilian cảm giác của tôi, nhưng tôi biết nếu làm như vậy, tôi sẽ thốt nên những lời ngớ ngẩn, và rồi tôi sẽ tự biến mình thành một thằng ngốc trước mặt bà ấy và Rudy.
Lilian phá tan sự căng thẳng.
- Thế bây giờ con cảm thấy thế nào?
Tôi khoanh hai tay trước ngực, tỏ vẻ đăm chiêu.
- Bối rối lắm ạ. - Tôi trả lời bằng giọng chắc nịch.
- Không sao. - Bà nhẹ nhàng xoa dịu tôi. - Những việc như thế này cần có thời gian con ạ.
Lần đến phòng khám tiếp theo của tôi cũng thật kỳ quái.
- Hôm nay, cháu nói cho ta nghe... Daniel, cháu cảm thấy thế nào khi bị mẹ cháu ngược đãi?
Ta hiểu rằng đã có lúc bà ta... - Vị bác sĩ lấy ra một tập hồ sơ mà tôi đoán ngay là hồ sơ về tôi. Ông ấy bắt đầu lẩm bẩm rồi đóng tập hồ sơ lại.
- Được rồi. Cháu được tám tuổi thì mẹ cháu... - Ông ta đeo kiếng vào và bắt đầu đọc một đoạn trong tập hồ sơ đó -... giữ tay cháu, cánh tay trái của cháu... - Ông ấy nhìn tôi gật đầu -... trên một cái bếp gas. Có đúng như vậy không?
Bụng tôi như muốn nổ tung. Hai bàn tay tôi bắt đầu co rúm lại. Rồi đột nhiên cả cơ thể tôi mềm nhũn như cao su.
Trong lúc tôi chăm chú quan sát mọi cử động trên gương mặt ông ấy thì ông vô tình đặt lên bàn một tờ giấy - tờ giấy chứa thông tin về những khoảng thời gian kinh khủng nhất trong cuộc đời của tôi. Những dòng chữ nguệch ngoạc trên trang giấy ấy chính là cuộc đời của tôi - là cuộc đời của tôi. Vị bác sĩ đáng kính ấy đang giữ nó trong tay
-Vậy mà ông ta thậm chí còn chưa biết cả tên tôi nữa chứ! Lạy Chúa! Trong tôi gào thét. Đúng là dở hơi!
- Daniel, tại sao cháu nghĩ rằng mẹ cháu muốn thiêu sống cháu vào ngày hôm ấy? Cháu có nhớ gì về tai nạn đó không? Có nhớ không... Daniel? - Ông dừng lại trong giây lát.
Tôi vuốt vuốt cánh tay phải của mình, đầu óc tôi hoang mang cực độ.
- Nói cho ta nghe, cháu suy nghĩ như thế nào về mẹ của cháu? - Ông chậm rãi nhắc lại từng từ.
- David. - Tôi nói bằng giọng lạnh lùng. - Tên của cháu là David! - Tôi nói thật to. - Cháu nghĩ bà ấy thật bệnh hoạn và ông cũng vậy!
Vị bác sĩ thậm chí không hề chớp mắt.
- Cháu ghét mẹ cháu lắm, đúng không? Điều đó hoàn toàn dễ hiểu mà. Thoải mái bộc bạch đi cháu ạ. Tiếp tục nào, nói ta nghe. Chúng ta phải bắt đầu từ một chỗ nào đó rồi mới có thể giải quyết hết những vấn đề này, để mà...
Tôi không kịp nghe vị bác sĩ nói gì nữa cả. Cánh tay phải của tôi bỗng nhiên ngứa ngáy. Tôi cào gãi một hồi rồi nhìn xuống. Tôi nhìn thấy cẳng tay phải của tôi bị nhấn chìm trong lửa. Tôi giật mạnh cánh tay, cố rời khỏi chỗ ngồi để thoát khỏi ngọn lửa đang hừng hực cháy. Tôi nắm chặt bàn tay, miệng không ngừng thổi cho ngọn lửa tắt đi..Ôi Chúa ơi, không! Tôi hét lên với chính mình. Không thể thế này được! Làm ơn giúp tôi! Làm ơn đi! Tôi kêu gào thảm thiết cầu cứu vị bác sĩ tâm thần.
Miệng tôi mở to, nhưng tôi không thể nói được điều gì cả. Mặt tôi đầm đìa nước mắt, trong khi đó tôi vẫn cảm nhận rõ ràng sức nóng như thiêu đốt của ngọn lửa màu cam đỏ đang thiêu rụi cánh tay tôi...
- Phải rồi! Có thế chứ! - Vị bác sĩ la lên. - Tốt! Cứ thể hiện ra ngoài! Tốt rồi, Daniel ạ. Bây giờ, Daniel này, nói cho ta nghe cháu đang cảm thấy thế nào? Cháu có... buồn không? Cháu có cảm giác mãnh liệt nào không? Cháu có muốn gây hấn với ai hay vật gì không?
Tôi nhìn lại cánh tay. Ngọn lửa không còn nữa. Nhưng tôi vẫn liên tục giãy mạnh cánh tay. Tôi co tay lại rồi đưa lên miệng thổi nhẹ để cảm thấy dễ chịu hơn. Cánh tay phải vẫn co quắp lại. Tôi cố lau hết nước mắt rồi tiến về phía cửa ra vào.
Vị bác sĩ đứng dậy rời khỏi bàn làm việc.
- Được rồi, cháu có thể về sớm. Hôm nay có tiến triển hơn đấy. Đừng để điều này làm cháu lo lắng đấy nhé. Ta sẽ gặp lại cháu vào lần tới...
Rầm! Tôi lấy hết sức bình sinh đóng mạnh cánh cửa.
Bên ngoài hành lang, cô lễ tân đứng bật dậy khỏi ghế ngồi. Tôi dừng lại trước bàn cô ấy một lát. Tôi có cảm giác người phụ nữ ấy sắp mắng tôi. Cô ta nhìn tôi một lúc lâu, nói gì đó chưa hết câu thì dừng lại để nghe điện thoại. Tôi không quan tâm đến xung quanh, cứ thế rảo bước ra ngoài.
Vừa vào trong xe, tôi không cố ý nhưng lại lỡ tay đóng mạnh cửa xe. Bà Catanze giật mình làm rớt cả quyển sách đang đọc dở.
- David! Chuyện gì thế...? Sao con ra sớm thế? Mọi thứ ổn cả chứ?
Tôi siết chặt hai bàn tay vào nhau.
- Không! Không! Không! - Tôi hét lên. - Người đàn ông đó, - tôi chỉ tay về phía căn nhà bên kia con đường, - bị bệnh! Ông ta toàn hỏi cháu những câu hỏi khó hiểu. Hôm nay ông ấy còn hỏi cháu cảm thấy như thế nào khi mà...
- Thôi nào, David. - Lilian nghiêm giọng. - Đó là công việc của ông ấy. Ông ấy là bác sĩ. Ta chắc rằng ông ấy làm vậy chỉ để giúp...
- Không! - Tôi lắc đầu. - Ông ấy không hỏi những câu như bà hay cô Gold hỏi cháu. Ông ấy chỉ hỏi cháu những câu ngớ ngẩn. Ví dụ như bị thiêu cháy trên bếp gas thì sẽ thấy như thế nào? Hay cháu ghét mẹ cháu là điều hiển nhiên thôi. - Tôi diễn tả, Cố nhại lại giọng của vị bác sĩ. - Ông ấy thật quái đản. Ông ta mới chính là người cần được chữa trị chứ không phải cháu.
- Đó có phải là lý do làm con lo lắng suốt tuần qua không? Lần trước ông ấy cũng vậy sao? - Lilian nhíu mày.
Tôi gật đầu.
- Cháu không biết. Cháu cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Ý cháu là cháu biết chuyện gì đang xảy ra với mẹ cháu, nhưng cháu cũng đang cố gắng để quên đi tất cả. Cháu biết mẹ cháu bị bệnh, có thể là do bia rượu, chính vì vậy cháu rất cần được biết rằng liệu cháu có bị bệnh giống mẹ hay không. Có phải cuộc đời cháu cũng sẽ kết thúc như bà ấy? Cháu rất muốn biết. Cháu rất muốn biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Cháu từng được sống trong một gia đình đầm ấm và hạnh phúc. Vậy thì điều gì đã xảy ra cơ chứ?
Nói rồi tôi thở hắt mỏi mệt. Tồi ngả người tựa vào băng ghế. Lilian nhìn sang:
- Giờ con đã thấy đỡ hơn chưa?
- Dạ rồi, một chút thôi ạ.
Lilian nổ máy xe. Tôi lim dim.
- Bà Catanze, cháu không muốn quay trở lại đó một lần nào nữa đâu, không một lần nào nữa hết. - Tôi nhấn mạnh.
Suốt mấy ngày sau tôi chỉ ở lì trong phòng. Thấy thế, Larry lớn hỏi tôi có muốn ra ngoài đi chơi với anh không. Tôi vui vẻ đồng ý ngay. Thế là tôi và người anh vĩ đại lại cùng nhau thực hiện một chuyến phiêu lưu mới. Chúng tôi đạp xe ngang qua khu vực lân cận thành phố Daly rồi chạy xuống con đường nhỏ dẫn vào bãi đậu xe của Trường tiểu học Thomas Edison. Tôi đạp xe chậm lại, lặng nhìn đám trẻ đang chơi đùa bên những cái xích đu. Tôi thắng xe, hít thở mùi hương ván ép tươi mới. Khoảnh khắc này thật lạ mà sao cũng quá đỗi quen thuộc.
Tôi giật mình, lắc mạnh đầu để xua tan những suy nghĩ đang rong ruổi về quá khứ, chân nhấn bàn đạp vượt lên một mô đất nhỏ. Hình ảnh ngôi trường nhỏ dần rồi mất hút phía sau lưng. Khoảng mười phút sau, Larry và tôi dừng lại trước tiệm tạp hóa Sky Line - nơi tôi từng chạy từ trường ra để ăn cắp thức ăn trong giờ giải lao. Tôi hơi chột dạ. Tôi cứ đinh ninh rằng hẳn phải có ai đó nhận ra tôi.
- Em ổn chứ? - Larry hỏi trong khi hai anh em đang đi dọc theo các quầy hàng trong tiệm.
- Vâng. - Tôi hạ thấp giọng.
Tôi đưa mắt dò xét từng ngóc ngách trong tiệm tạp hóa. Tôi đi thật cẩn trọng và luôn nắm lấy lưng quần của Larry để anh ấy đi chậm lại. Tôi biết mình đang ở trên vùng đất của mẹ, và bà ta có thể chộp lấy tôi bất kỳ lúc nào.
- Này nhóc, có chuyện gì thế? - Larry gạn hỏi khi tôi giật mạnh thắt lưng anh ấy.
- Suỵt. Em từng sống ở đây đấy anh ạ. - Tôi thì thầm.
- Thật thế à? Hay đấy. - Larry vừa nói vừa nhai rào rạo một miếng bánh trái cây và kéo tôi ra khỏi tiệm.
Sau khi Larry ăn thêm hai cái bánh kem, vài thanh kẹo và uống hai cốc sô-đa, chúng tôi lên đường đi đến bãi ném bóng gỗ. Đạp xe ngược dốc lên Đại lộ Eastgate dường như quá sức của tôi. Tôi thở hồng hộc, cố hết sức nhấn bàn đạp thật mạnh, chiếc xe chao đảo uốn éo rồi mới loạng choạng lên tới đỉnh dốc. Tôi phóng tầm mắt nhìn xa xăm, quá khứ vẫn miên man hiện về.
- Dừng lại đi! - Tôi bất ngờ hét lên.
Larry thở hổn hển không ra hơi, anh nhìn tôi không khỏi ngạc nhiên.
- Chuyện gì thế?
- Hãy giúp em một việc. - Tôi khẩn khoản. - Mình nghỉ một chút rồi chúng ta cùng chạy xe xuống con đường này nhé.
Larry thở ra hồng hộc. Hơi thở anh nghe khô khốc.
- Được thôi. Nhưng để làm gì mới được?
- Anh hứa là không được nói với ai nhé?
- Ừ. Nhưng có chuyện gì nào?
- Không nói nhé... chỉ là em từng sống trên con đường này.
Larry quay phắt nhìn sang bên kia đường.
- Tuyệt! Nhà nào thế?
- Căn màu xanh đậm. - Vừa nói tôi vừa chỉ tay xuống con đường trước mặt.
- Này nhóc, anh không biết xử lý vụ này đâu đấy. - Larry lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra thận trọng. -
Chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý đâu. Điều này chẳng hay ho chút nào! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mẹ em hay các anh em của em ra ngoài và thấy em nhỉ?
Tôi dựng xe sau một bụi cây, núp thật kỹ trong khi vẫn chăm chú quan sát con đường. Larry vẫn liên tục giục giã. Tim tôi đập liên hồi. Tôi biết điều mình đang làm là sai lầm và nguy hiểm.
- Nếu em quyết định làm vậy... - Larry thì thầm, như thể cả hai chúng tôi đang thực hiện một nhiệm vụ trong bộ phim Mission: Impossible vậy.
- Đi nào. Đường thưa người lắm kìa. - Tôi vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho Larry.
Larry lắc đầu.
- Anh không hiểu gì về chuyện này hết.
- Đi nào. - Tôi nài nỉ. - Em chưa bao giờ cầu xin anh điều gì cả. Mẹ không bao giờ biết được đâu. Hơn thế nữa, em sẽ... em sẽ làm giúp anh công việc nhà trong cả tuần. Được không? Đồng ý nhé?
- Được rồi, nhóc. Là em nói đấy nhé.
Tôi nhảy lên xe. Có vẻ như không ai ở bên ngoài. Cánh cửa ga-ra dẫn lên nhà trên đóng im ỉm. Cách nhà vài bước chân, tôi hét toáng lên một cách khoái chí: Tuyệt làm sao! - Bất thình lình, từ cửa sổ phòng ngủ của mấy người anh em của tôi, có hai cái đầu ngóc lên.
- Khỉ thật! - Tôi lầm bầm.
- Có chuyện gì à? - Larry hỏi tôi.
- Đi thôi! - Tôi nói nhanh.
- Này nhóc, nhưng là chuyện gì?
- Bây giờ không phải lúc! - Tôi la lên. - Đi thôi! Đi! Đi! Đi!
Tôi chúi người về phía trước, áp sát người xuống ghi-đông xe và đạp mạnh đến nỗi tưởng chừng như xích xe sắp sửa đứt tung. Đến cuối đường, tôi dừng lại. Có cái gì đó như nghèn nghẹn trong cổ. Tôi vẫn đứng đấy, thấp thỏm. Tôi cố chờ xem cánh cửa. ga-ra có mở ra, rồi mẹ tôi có xuất hiện trên chiếc xe quen thuộc của bà hay không. Tôi cũng tính toán nhiều cách khác nhau để tẩu thoát nếu bị phát hiện.
- Anh có nhìn thấy chỗ đó không? - Tôi hỏi khẽ.
- Nhìn thấy cái gì? Thằng nhóc này, em không ổn chỗ nào à? - Larry chau mày.
- Cánh cửa sổ! - Tôi vừa nói vừa chỉ tay về nơi từng là nhà của tôi. - Hai đứa em của em... chúng đã thấy em!
Chẳng có gì xảy ra cả.
- Này nhóc. - Larry than thở. - Em bị nhiễm máu điệp viên hơi nhiều rồi đấy. Anh thấy mọi thứ từ lâu rồi. Còn em thì cứ nhìn ngó nãy giờ. Thôi nào, đi thôi. Và đừng quên những gì chúng ta đã thỏa thuận đấy nhé. - Larry vừa nói vừa cười khoái chí.
- Em nhớ mà. Miễn là bà Catanze không phát hiện ra thôi! - Tôi trả lời, cố gắng đuổi kịp anh ấy.
Vài giờ sau, chúng tôi về đến nhà. Tôi bỗng thấy ớn lạnh trong người.
- Cái quái gì thế nhỉ? - Tôi hỏi khẽ. Còn Larry nhìn tôi nhún vai thay cho câu trả lời “Anh không biết”.
- Này, - anh ấy lên tiếng, - bây giờ anh lên nhà trên, kiếm cái gì ăn và xem xét tình hình cho em, được chứ?
Tôi đồng ý, bụng dạ nôn nao. Bỗng bà Catanze xuất hiện ngay sau lưng. Tôi giật thót mình.
- Larry! - Bà quát lên. - Đem cái khuôn mặt chảy xệ của con lên đây ngay! Còn con, - bà chỉ tay vào tôi, - ta đã thấy con rồi! Con cứ chờ ta trong phòng. Giờ thì đi ngay! Cả hai người.
Mắt tôi mở to:
- Cháu à? - Tôi cố hỏi lại. Không trả lời tôi, bà chỉ đứng chống nạnh. Tôi biết mình đã gặp rắc rối. Tôi thấp thỏm ngồi chờ trong phòng, tự hỏi mình đã làm gì khiến bà nổi giận. Tôi không hề ăn cắp bất cứ thanh kẹo nào trong tiệm bách hóa trong mấy ngày qua. Tôi và Larry nhỏ cũng không gây sự với nhau nữa. Tôi thật sự không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng của Lilian vọng vào từ bên ngoài:
- Con phải có trách nhiệm khi David đi với con chứ! Nó chỉ là một thằng bé. Con cũng biết nó như thế nào mà.
- Thôi mà mẹ. Thằng bé đã mười hai tuổi rồi. Nó biết tự lo cho mình. Mà tụi con cũng chẳng làm điều gì sai cả. - Larry chống chế. Tôi vẫn không biết Larry và tôi đã làm sai điều gì.
- Không à? Vậy thì tại sao mẹ của David, mẹ ruột thằng bé ấy, lại nói chuyện điện thoại với ta hết cả buổi chiều thế kia?
À ra vậy. Tôi như muốn nghẹt thở. Có tiếng cửa đóng mạnh bên ngoài. Tôi hồi hộp đến cứng đơ người, chờ đợi đến lượt mình nói chuyện với Lilian.
- Này Ngài Pelzer... dẫn xác ngài vào đây xem nào! - Lilian hét lên.
Tôi bật dậy như một cái lò xo và phóng ngay xuống nhà bếp. Tôi biết tôi đang ở trong một tình thế dở khóc dở cười. Nhưng có vẻ như bà Catanze không định đánh đòn tôi.
- Nói ta nghe, - Lilian vẫn chống nạnh, - nói ta nghe rằng con sẽ không còn rủ rê anh Larry đi ngang nhà mẹ của con bất kỳ một lần nào nữa.
Cổ họng tôi như nghẹn lại, tôi hỏi ngược:
- Gì cơ ạ...?
- Con không hiểu à? Nếu con còn hành động như vậy một lần nào nữa, ta sẽ không tha cho con. - Lilian oang oang.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? - Rudy vừa bước vào cửa đã hỏi ngay.
- Này! Không ai được động đậy nghe chưa! - Lilian lên tiếng cảnh báo rồi quay sang chồng.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy Lilian giận dữ như thế này. Và tôi hiểu tôi cần phải làm cho bà thoát khỏi cơn thịnh nộ. Nhưng tôi chỉ tự hỏi không hiểu chuyện lớn ở đây là gì nhỉ?
Trong khi đó thì Larry lớn có vẻ như đã quá quen với những lần Lilian nổi trận lôi đình như vậy.
Lilian bước đến trước mặt Rudy:
- Hai đứa ranh - Vịt Doofus và Cậu bé siêu nhân này đây - đã dám chạy xe ngang nhà mẹ đẻ của thằng nhóc đấy.
- Lạy Chúa! - Rudy thảng thốt.
Tôi đứng tần ngần trước mặt ba người, vẫn không hiểu được hậu quả của việc mình vừa làm. Chuyện lớn là chuyện gì nhỉ? Tôi vẫn không khỏi thắc mắc.
- Cháu xin lỗi. Tất cả là lỗi của cháu. Cháu đã đề nghị anh Larry đi cùng cháu. Nhưng tụi cháu chỉ chạy xe xuống phố và đi ngang đó thôi. Vậy thì có vấn đề gì đâu ạ? - Tôi ngơ ngác hỏi.
- Này, mẹ của con đã nói chuyện điện thoại với ta suốt cả buổi trưa, nguyền rủa con liên hồi. Bà ấy nói rằng con đã phá làng phá xóm như thế nào con có biết không? - Lilian vẫn chưa hết giận.
- Không có! - Tôi lắc đầu. - Bà ấy nói dối! Tụi cháu chỉ chạy xe xuống phố và đi ngang thôi. Tụi cháu không làm gì khác cả. Cháu nói thật đấy. - Tôi cố phân trần bằng giọng nhỏ nhẹ nhất.
- David! - Lilian vừa thở mạnh vừa nói tiếp. - Con không hiểu thật sao? Con không được phép lai vãng đến bất cứ nơi nào gần nhà bà ấy, gần bà ấy và thậm chí là các con của bà ấy.
Nghe đến đó, tôi vội hỏi ngay:
- Khoan đã! Khoan đã nào. Ý bà là sao ạ? Cháu không được phép ư? - Tôi cố ý nói lớn tiếng để Lilian chú ý đến mình. Nhưng bà vẫn thao thao bất tuyệt, cơn thịnh nộ như mỗi lúc một tăng thêm.
- Chưa hết đâu. Mẹ của con, bà mẹ Teresa thần thánh của con, nói với ta rằng nếu ta không thể quản lý Thằng bé, bà ấy sẽ tìm người khác có khả năng hơn ta!
Đầu óc tôi rối tung. Tôi vẫn không hiểu hai từ “được phép” và “quản lý” là thế nào.
Lilian cúi xuống gần tôi hơn:
- Con đừng bao giờ, đừng bao giờ lặp lại điều đó nữa đấy! Như vậy con sẽ vẫn an toàn!
- An toàn ư?
- Đúng thế, con được an toàn cho đến khi... đến khi ta quyết định tháo dây an toàn cho con! - Cơn giận của Lilian như bùng lên khiến tôi không kịp hỏi rõ ý bà là gì.
Larry tựa người vào vách nhìn tôi đầy hoài nghi:
- Em thấy chưa. Anh đã nói với em đó chẳng phải là chuyện hay ho rồi mà.
- Vậy nên...? Mới thế à? - Tôi thắc mắc. Tôi biết Lilian nổi giận, nhưng tôi hy vọng... Mà thôi, tôi cũng chẳng biết mình nên hy vọng điều gì. Mình giải quyết vụ này được mà, tôi tự nhủ.
Lilian quay trở vào nhà bếp, Larry lớn đưa tay lau mồ hôi đang tứa ra trên trán.
- Con thôi ngay cái nụ cười ngớ ngẩn ấy đi. - Bà nói thêm. - Ta quên mất, bảy giờ sáng mai cha của con sẽ ghé ngang đây, vì thế con phải dậy sớm đấy. Con làm được điều đó mà, đúng không?
- Vâng. Cháu làm được ạ. - Tôi trả lời bằng giọng ngượng ngùng.
- Còn con! - Bà đổi giọng khi nhìn sang Larry. - Trở về phòng đi!
Larry nhún vai.
- Kìa mẹ, con phải vào phòng sao?
- Nhanh lên! - Lilian quát.
Khi Larry đã về phòng, Lilian vẫy tôi lại gần:
- Con ngồi xuống đi. Giờ thì nghe cho cẩn thận này. Mẹ của con... - Bà dừng lại để lấy giọng. - David, ta đã chăm sóc những đứa trẻ từ khi nào ta cũng không nhớ nữa. Ta chưa từng, chưa từng gặp ai lạnh lùng như mẹ của con.
- Bà nói với cháu chuyện đó rồi cơ mà! - Tôi cắt ngang.
- David, đây không phải là lúc nói đùa. Con phải hiểu một điều: Con là một đứa con nuôi. Một đứa con nuôi. Chính vì lý do đó mà có hai điều con phải lưu tâm. Con phải cẩn trọng với những gì con nói và những gì con làm. Nếu con gặp rắc rối, chúng ta... chúng ta có thể sẽ mất con.
Giọng nói nghiêm trọng của bà Catanze khiến tôi hiểu được tính chất quan trọng của vấn đề. Nhưng tôi vẫn chưa thật sự hiểu bà muốn nói gì.
Lilian gặt gù, tỏ ý rằng bà sẽ lặp lại một lần nữa cho tôi hiểu.
- David, nếu con gây rắc rối, con sẽ phải đến phòng xử án một lần nữa. Họ sẽ đưa ra cách giải quyết dành cho những đứa con nuôi chuyên gây rắc rối, và chúng ta buộc phải tuân theo. Đó là nơi con không bao giờ muốn đến. Ta không biết mẹ con sẽ làm gì, nhưng tốt hơn hết là con nên học cách tự kiểm soát thêm chút nữa. Như vậy con sẽ được an toàn. - Nói xong, Lilian vỗ nhẹ đầu gối tôi rồi rời khỏi nhà bếp.
Tôi biết bà ấy lấy mẹ ra để làm tôi sợ. Tôi cũng biết rằng mẹ sẽ không làm được gì tôi cả, giờ thì tôi đang ở trong nhà nuôi dưỡng... bà ta có thể làm được gì nữa chứ?
- An toàn gì cơ ạ? - Tôi hỏi với theo.
- Ô, đừng lo như thế. Rồi con sẽ hiểu thôi. - Lilian nhíu mày cười vang. - Con sẽ làm được thôi!
Tối hôm đó, tôi cứ nghĩ mãi về những gì Lilian đã nói với mình. Sau khi Rudy và Lilian ra ngoài ăn tối, trong tôi như có một sự thôi thúc mãnh liệt khiến tôi phải gọi cho mẹ. Lạ lùng thay, tôi muốn nói chuyện với bà, nghe giọng nói của bà. Tôi nhấc điện thoại lên nhiều lần, nhứng lại không thể quay được số điện thoại của mẹ.
Có tiếng mở cửa. Connie bước vào bếp. Tôi vội lau nước mắt.
- Này, chuyện gì xảy ra thế?
Chẳng hiểu sao cảm giác tủi thân trong tôi lại vỡ tràn. Tôi nói với cô ấy mọi chuyện, cả việc tôi đang cố làm là gọi cho mẹ. Connie không nói một lời, cô ấy nhấc ống nghe và quay số của mẹ. Vài giây sau, người tôi lặng đi khi nghe thấy hệ thống trả lời tự động thông báo "... không còn hoạt động nữa”.
Connie gọi cho tổng đài. Họ vẫn khẳng định số điện thoại nhà tôi đã ngừng hoạt động.
Tôi đứng lặng người trước mặt Connie, chẳng biết phải nói hay làm gì nữa. Tôi cũng không rõ mình đang cảm thấy thế nào ngay lúc này. Tôi biết mẹ đã thay đổi số điện thoại như một “trò chơi” mới. Đó là cách bà khẳng định tôi không được phép liên lạc với bà. Bà biết rõ tôi sẽ cảm thấy như thế nào khi bà làm vậy.
Sau khi bạn trai Connie tới đưa cô ấy đi, tôi ngồi bệt xuống và nhìn lơ đãng vào ti-vi. Chưa bao giờ tôi ở nhà một mình như thế này. Tôi đếm ngược thời gian chờ đợi giây phút cha sẽ đến thăm tôi vào sáng hôm sau. Cảnh tuyết rơi trắng xóa và hiu quạnh trong chiếc ti-vi trắng đen nhòa dần... Tôi mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy tôi đã lồm cồm bò ngay đến cửa sổ phòng ngủ. Trời mới tờ mờ sáng. Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng, không thể nhớ được mình đã lên giường ngủ như thế nào. Sau khi thay bộ quần áo đẹp nhất và rửa mặt những hai lần, tôi chạy ra cửa sổ phòng khách. Tôi cứ đứng đó, thấp thỏm chờ cha.
Sau một hồi lâu, vai tôi tê cứng. Đồng hồ thản nhiên gõ bảy nhịp. Tôi vẫn kiên nhẫn đứng đợi. Bảy giờ ba mươi lăm phút, tôi nghe thấy tiếng xe không lẫn vào đâu được của chiếc VW đi mượn của cha. Tôi cười sung sướng, đưa tay chỉnh lại áo quần cho tươm tất. Qua ô cửa sổ, tôi trông thấy một chiếc VW màu nâu lỗi thời chạy ì ạch trên đường. Nhưng chiếc xe không dừng lại. À, có ừ ông ấy đi sai địa chỉ rồi, tôi tự nhủ..Ông ấy sẽ quay lại ngay thôi.
Bảy giờ năm mươi lăm phút, tôi nghe tiếng một chiếc VW Con bọ khác đi ngang.
Tôi bắt đầu sốt ruột, ngọ nguậy tay chân, đi lên đi xuống. Rồi tôi lại tự thuyết phục mình rằng có lẽ tôi đã nghe nhầm thời gian, rằng cha sẽ đến lúc tám giờ chứ không phải bảy..Úi cha, mình ngốc quá! Tôi hít một hơi thật dài rồi tự trách.
Hơn tám giờ. Hơn chục chiếc xe đã lướt ngang qua. Mỗi khi nghe tiếng xe, tôi lại nôn nao khấp khởi, cứ đinh ninh rằng hẳn là cha đã tới.
Khoảng chín giờ, Lilian vừa ngáp vừa loạng choạng đi vào bếp.
- David, con vẫn còn ở đấy hả?
Tôi gật đầu.
- Nào, để ta xem lại lịch hẹn nào. Chính xác là cha con đã hẹn bảy giờ sáng mà. Ta đã ghi lại rất rõ đây này.
- Cháu biết. - Tôi nói khẽ, cố không để lộ cảm xúc của mình. - Ông ấy sẽ đến đây cho dù... - Tôi quay ngoắt về phía cửa sổ khi nghe tiếng động cơ xe của một chiếc VW khác tròng trành đi lên con đường dốc thẳng đứng. - Thấy chưa? Ông ấy đến rồi kìa! - Tôi hét to sung sướng, tay chỉ ra ngoài cửa sổ. Tôi níu lấy tay Lilian kéo đi. Tôi muốn Lilian cũng thừa nhận là cha đang đến. - Đúng rồi! - Tôi lại la lên.
Chiếc xe chạy chậm lại một lúc, nhưng chỉ là để trả số trước khi tăng tốc rồi bình bịch chạy đi. Tay tôi buông thõng. Lilian nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó để xoa dịu tôi.
Tim tôi thắt lại. Có vật gì đó chặn ngang cổ họng tôi.
- Đừng nói gì cả! - Tôi kêu lên. - Ông ấy sẽ đến! Cháu biết ông ấy sẽ đến! Bà chờ sẽ thấy! Cha cháu sẽ đến, chỉ một lúc nữa thôi! Bà chờ mà xem! Cha thương cháu lắm! Một ngày nào đó cha con cháu sẽ sống chung với nhau và... và cha con cháu sẽ hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Cháu biết bà ấy không yêu cháu, nhưng cha cháu thì có. Bà ấy mới là người cần một bác sĩ tâm thần, không phải cháu. Bà ấy mới là một bệnh nhân...
Tôi vừa nói vừa có cảm giác lồng ngực mình bị ép lại, chỉ chực nổ tung. Có ai đó bóp mạnh vai tôi. Tôi nắm chặt hai bàn tay, quay lại và vùng vẫy dữ dội. Là Rudy. Tôi chỉ muốn bổ nhào vào người ông. Tôi cố chặn mình lại. Nhưng không thể.. Tôi đánh thẳng vào cẳng tay của Rudy.
Khuôn mặt tôi giàn giụa nước mắt. Tôi ngước nhìn lên. Rudy chưa bao giờ thấy tôi cư xử như vậy. Ngay lập tức, tôi co người lại. Tôi muốn xin lỗi ông ấy, nhưng chẳng hiểu sao tôi không mở miệng ra được. Tôi đã quá mệt mỏi với cảm giác có lỗi trong mọi chuyện, mệt mỏi vì những điều tôi không hiểu, vì Larry nhục mạ, vì ông bác sĩ tâm thần, vì việc chạy xe đạp xuống phố, mệt mỏi cả về việc bỗng nhiên tôi lại muốn được nghe giọng nói của mẹ. Mọi cảm xúc trong tôi vỡ òa. Nhưng hơn hết, tôi cảm thấy mệt mỏi vì những chuyện đang xảy ra.
Tôi thừa biết rằng cha sẽ không đến; rằng có lẽ ông đang ở trong một quán rượu nào đó. Ông chưa bao giờ ghé thăm tôi cả. Nhưng tôi vẫn cứ tự an ủi mình rằng lần này sẽ khác, rằng cha sẽ đến và cha con tôi nhất định sẽ có những giờ phút vui vẻ bên nhau.
Tôi quá mệt mỏi và cảm thấy đuối sức trước những sự thật xảy đến trong cuộc đời mình. Tại sao Chúa lại để cho những việc như vậy xảy ra chứ?
Tôi nhìn Rudy, rồi nhìn sang Lilian. Tôi muốn nói với cả hai người họ rằng tôi thấy mình có lỗi biết nhường nào, rằng trong lòng tôi đang cảm thấy tồi tệ như thế nào. Tôi toan mở miệng... Nhưng trước khi kịp thốt nên lời, tôi lại quay lưng bỏ đi. Tôi lê bước về phòng, vẫn có thể nghe thấy tiếng Rudy loáng thoáng sau lưng:
- Anh nghĩ chúng ta đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng đấy.