Chương 6 ĐỨA TRẺ ƯƠNG NGẠNH
Vài tuần trước khi bước vào năm học lớp sáu, tôi bắt đầu học cách chế ngự cảm xúc của mình. Từ đó, mọi xúc cảm trong tôi gần như trơ cứng. Tôi cảm thấy quá chán ngán tình trạng bấp bênh của cuộc sống hiện tại. Thật sự tôi thấy phấn chấn khi được tự do chơi đùa dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhưng tôi cũng luôn nơm nớp lo sợ bị những đứa trẻ khác trêu chọc hay sợ phải chờ đợi trong vô vọng một ngày nào đó cha sẽ ghé thăm tôi. Tôi hoàn toàn nhận ra sự thay đổi đến lạnh lùng đang diễn ra trong con người mình. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi tự nhủ rằng để tồn tại, tôi phải thật cứng rắn, như vậy, tôi sẽ không để cho ai làm tổn thương mình thêm một lần nào nữa.
Thỉnh thoảng, thay vì đạp xe đến công viên, tôi lại chạy thẳng đến cửa hàng tạp hóa địa phương, lén nhét đầy kẹo bánh vào túi quần rồi lỉnh đi mất. Tôi không hề thích đồ ngọt, nên tôi biết chẳng bao giờ mình đụng đến những gói kẹo đó. Nhưng tôi vẫn ăn cắp, chỉ để có được cảm giác hồi hộp chiến thắng của riêng mình. Bởi tôi luôn nghĩ rằng, ăn cắp, và trốn thoát được, nghĩa là tôi đã thành công. Tôi hồi hộp đến thót tim mỗi khi tính toán cho bước hành động tiếp theo, cảm giác sợ hãi vẫn tiếp tục chạy dọc sống lưng khi tôi ra khỏi cửa tiệm mà không bị bắt. Cá biệt, có những lúc tôi ăn cắp ở cùng một cửa hàng đến hai hoặc ba lần trong một ngày. Tôi không giấu bất cứ thứ gì ở nhà bà Catanze mà đem phát cho những đứa trẻ ngoài công viên, hoặc bỏ vào những ống nước nhỏ nằm bên ngoài lối đi của cửa hàng.
Khi đã thấy chán trò ăn trộm kẹo, tôi bắt đầu ăn cắp những thứ có giá trị hơn - những món đồ chơi. Tôi trở nên bạo dạn và kinh nghiệm hơn khi nhiều lần tôi đi vào cửa hàng, lấy một món đồ chơi rồi cứ thế đi thẳng ra ngoài, tất cả chỉ mất chưa đầy một phút. Một vài đứa trẻ hàng xóm được tôi cho kẹo biết được chuyện đó, chúng bèn theo tôi đến những của hàng và quan sát tôi hành động. Tôi thích được người khác chú ý. Một thời gian sau, bọn trẻ bắt đầu thách tôi ăn cắp đồ cho chúng. Vì mối quan tâm duy nhất của tôi chính là làm thế nào để người khác chấp nhận mình, nên tôi đồng ý ngay lập tức. Từ đó chúng xem tôi như một người hùng. Mỗi khi đạp xe vào công viên chơi, tôi cảm thấy rất phấn khởi khi được bọn trẻ gọi tên và tung hô..
Mỗi khi quyết định ăn cắp thứ gì đó, tôi rất tập trung. Trước mỗi lần hành động, tôi lại hình dung những lối đi cũng như toàn bộ quầy kệ trong tiệm được bài trí ra sao. Tôi còn vẽ sơ đồ mục tiêu của mình và những phương án thoát thân khác nhau nữa. Nếu chẳng may bị tóm, phương án số một sẽ là một lời nói dối “không chuẩn bị trước” nào đó, phương án số hai là tôi sẽ bỏ chạy thật nhanh để thoát thân.
Một lần nọ, Johnny Jones nói nó thích mẫu mô hình máy bay B-17 và thách tôi lấy được cho nó. Tôi đồng ý. Đám trẻ đứng bên ngoài cửa tiệm quan sát tôi hành động. Tôi hít thở sâu ba lần trước khi đẩy cửa đi vào bên trong. Tôi biết Johnny đang đứng ở một nơi nào đó trong tiệm để trông chừng cho tôi. Ngoài ra, nó còn muốn xem tôi gan dạ đến mức nào. Tôi cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đó, bởi mọi sự tập trung tôi đã dành trọn cho mục tiêu mình cần phải thực hiện.
Để không bị để ý bởi cả một rừng nhân viên trông quầy hàng, tôi đi bên dãy đầu tiên rồi lòn ra phía cuối cửa tiệm. Sau đó, tôi rẽ phải và tiếp cận mục tiêu của mình. Bắt đầu từ lúc đó, tai tôi hoạt động như một cái ra-đa, phân biệt rõ đâu là tiếng của người mua hàng, đâu là tiếng của nhân viên cửa tiệm. Tôi đi chậm lại rồi rẽ phải một lần nữa, giả vờ cúi đầu xuống để xem có ai sau lưng mình không. Chẳng có ai cả. Tim tôi đập thình thịch khi thấy mẫu đồ chơi ngay trong tầm mắt, trên cùng ở kệ hàng của lối đi số 4. Tôi biết việc này rất khó khăn. Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn. Tôi nghĩ đến việc bỏ cuộc. Vớ vẩn, nhưng rồi tôi tự mắng mình. Tôi cảm giác có ai đó đang bước đến ngay sau lưng mình. Nhưng tôi vẫn nhón chân đưa hai tay với lấy món đồ. cầm được món đồ trong tay, tôi thản nhiên đi ra phía cửa chính, ngang qua Johnny nãy giờ vẫn đứng cười toe toét.
Trống ngực tôi đánh liên hồi. Giờ mới là phần khó khăn nhất. Trước mắt tôi là cánh cửa đưa tôi đến chiến thắng. Tôi dè chừng, bước thật chậm để xem có ai gọi mình quay lại hay không. Cả người tôi căng ra, lạnh toát. Tôi đưa tay đẩy nhẹ cửa chỉ đủ để tôi lách người ra, phòng khi có ai phát hiện đuổi theo thì họ sẽ mất nhiều thời gian hơn. Tôi mỉm cười thỏa mãn vì nghĩ rằng mình thật tài khi đã tính toán được mọi tình huống.
Bên ngoài, đám con trai vỗ tay tán thưởng tôi không ngớt. Johnny cũng ào chạy ra, mắt mở to háo hức. Lúc đó chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến cái giá có thể mình sẽ phải trả để đổi lấy những lời tung hô này.
Tôi ngẩng cao đầu, miệng cười tươi đắc thắng khi lách người qua khỏi cánh cửa kính. Phía bên kia đường, bọn trẻ nói cười, huýt sáo làm huyên náo cả một góc đường. Tôi ném món đồ chơi cho Johnny với vẻ ngạo mạn giữa những tràng cười nắc nẻ của bọn trẻ. Johnny cười gượng gạo, đôi mắt nó rơm rớm. Tôi cũng hòa cười cùng bọn trẻ.
- David, - Johnny la lên, - tao thích mày... ui cha... cái này được quá đấy chứ! - Nó rúc rích cười. - Tao muốn mày gặp cha tao. - Nói rồi nó nheo mắt nhìn tôi đắc ý. Tay chân tôi như tê liệt. Cả người bủn rủn. Tôi hoang mang chưa kịp hiểu nó nói gì thì một người đàn ông mặc bộ vest đồng phục màu đỏ của tiệm Walgreens, trên ngực đeo bảng tên khắc dòng chữ “Ông Jones - Quản lý Cửa hàng” bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng tôi.
Ông Jones giật lại món đồ chơi rồi nắm lấy cổ áo tôi. Ông ta lôi tôi đi xềnh xệch về phía cửa hàng rồi mở cửa đẩy tôi vào bên trong. Tôi quay đầu nhìn lại cánh cửa kính đóng sầm phía sau lưng. Những thằng nhóc trước đó từng tung hô cổ vũ cho tôi giờ lại ra sức gào lên “Bị tóm rồi nhé!”.
- Chúng ta đã theo dõi cậu lâu rồi. Con trai của ta đã nói hết về cậu... David ạ.
Tôi nhắm mắt, đầu óc rối bời, tự nhủ không hiểu tại sao mà mình lại ngu ngốc đến thế. Tôi không thấy hối hận vì đã ăn cắp. Tôi biết rất rõ việc mình đang làm là sai và tôi cũng đã chấp nhận mọi hậu quả để làm theo ý mình. Tôi biết chẳng phải lúc nào mình cũng may mắn, và có thể một ngày nào đó mình sẽ bị tóm. Nhưng tôi không thể cam tâm khi bị một thằng nhóc cho vào tròng. Tôi cảm thấy phẫn uất vì tôi thừa biết chính Johnny cũng đang ăn cắp kẹo ở những cửa tiệm gần Walgreens đấy thôi. Đáng ra mình nên tìm hiểu kỹ hơn, tôi tự trách mình. Mình nên biết bọn chúng không thể thích mình dễ dàng như vậy chỉ vì mình có thể ăn cắp đồ cho bọn chúng.
Khoảng một giờ sau, tôi trở về nhà Lilian. Vừa mở cửa tôi đã thấy tiếng bà chạy từ dưới bếp lên, đứng ngay cầu thang chống nạnh chờ sẵn. Khuôn mặt bà đỏ bừng. Rõ là bà đang rất giận.
Tôi ngồi vào ghế, không dám ngẩng mặt lên nhìn Lilian. Bà bắt đầu trút giận bằng hàng loạt câu hỏi, những lời buộc tội cùng những lời bình phẩm cho những lỗi lầm trong quá khứ của tôi. Tôi chỉ dám liếc nhìn bà, gật đầu mỗi khi thấy cần phải trả lời. Tôi cố tỏ ra ngoan ngoãn để bà ấy tin rằng tôi thực sự cảm thấy có lỗi như thế nào. Tôi thốt ra những lời xin lỗi một cách dễ dàng. Nhưng đó không phải là những lời nói thật lòng. Nghe bà Catanze mắng xong, tôi lủi thủi trở về phòng, nằm dài trên giường, mắt dán lên trần nhà. Lilian báo rằng tôi sẽ bị giam lỏng ở nhà trong vòng một tuần. Chuyện lớn rồi, tôi tự nhủ.
Một lát sau, Rudy trở về. Ông đứng trước mặt tôi, nghiêm nghị:
- Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra với con. - Rudy gầm lên. - Nhưng để ta nói cho con nghe điều này. Chúng ta không chấp nhận một thằng ăn cắp! Ta đã cho qua nhiều chuyện, và ta biết Lilian đã khá dễ dãi với con. Ta có thể chấp nhận chuyện đó... Ta cũng biết con đã trải qua khoảng thời gian rất khó khăn... nhưng ta không thể chịu đựng điều này thêm được nữa - những lời nói ngu xuẩn của con, chuyện con đánh đấm, chửi bới, những cuộc điện thoại từ mẹ đẻ của con... cả việc con hay đóng mạnh cửa kính trong nhà nữa. Con có biết những cánh cửa đó đáng giá bao nhiêu không? Sao hả, con có biết không?
Tôi lắc đầu. Mắt vẫn nhìn xuống đất. Ông vẫn chưa nguôi cơn giận:
- Con không biết ư? Nó đáng giá gấp nhiều lần số tiền con có thể kiếm được đấy. Ta làm việc cật lực, và ta yêu thương những đứa trẻ như các con. Nhưng ta không muốn dính vào những chuyện tào lao kia. Con có nghe ta nói không? - Rudy thét lên giận dữ.
Tôi lại gật đầu, tin rằng Rudy thừa biết tôi đang bất cần.
- Có phải con là đứa ăn cắp thuốc lá của ta không?
Tôi ngẩng đầu lên ngay:
- Không phải cháu đâu ạ!
- Con nghĩ ta tin lời con à? - Rudy hét lớn. - Nếu ta còn nghe con gây thêm chuyện gì nữa... ta sẽ gửi con đến Hill đấy.
Tôi giật mình nhìn lên.
- Hill ư?
- Ai chà! Giờ con mới chịu nghe ta nói đấy à? Cứ hỏi mọi người sẽ biết. - Rudy nhìn quanh. - Hỏi Larry nhỏ đi. Ta đã đưa nó đến Hill một hay hai lần rồi phải không Larry nhỉ?
Nghe nhắc đến tên, Larry nhỏ tặc lưỡi rồi nhìn Rudy với vẻ mặt nghiêm trọng.
- Đúng thế, thưa cha. - Anh ta cúi đầu, giọng sợ sệt.
- Ta không muốn làm như vậy, bởi con còn bé quá. Nhưng ta sẽ có cách xử lý con. Ta có thể bỏ qua nhiều chuyện, nhưng ta tuyệt đối không thể chấp nhận một kẻ dối trá và ăn cắp! - Rudy gằn giọng.
Tôi gật đầu.
- Con ngạo mạn đến nỗi không biết nói điều gì cho phải phép hay sao hả? - Rudy quát to.
- Vâng, thưa ông. - Tôi trả lời bằng giọng thách thức. - Cháu hiểu rồi.
- Rồi, con về phòng đi. Con bị giam lỏng.
Ngồi một mình trong phòng, tôi vẫn không hết hậm hực. Phải rồi, bị giam lỏng. Chuyện lớn mà. Tôi không bực mình vì chuyện Rudy và Lilian quát mắng tôi. Tôi cũng không điên tiết lắm vì trò chơi khăm của Johnny và bọn trẻ. Tôi giận vì mình đã mất cảnh giác như vậy. David! Tôi hét vào mặt mình. Tại sao mày có thể ngu ngốc như vậy? Tôi nhảy bật khỏi giường và bắt đầu đi tới đi lui, lòng bỗng thấy bất an với mọi thứ trong cuộc sống.
Thứ Bảy đó, tôi làm việc nhà qua loa, hút bụi nhà cửa một cách cẩu thả và chỉ lau bàn ghế sơ sài. Khi tôi làm xong việc nhà, Rudy đưa Lilian đi mua sắm. Còn lại một mình trong căn nhà rộng lớn, tôi tha hồ nhảy nhót trên chiếc ghế bành Rudy hay ngồi và chuyển kênh ti-vi liên tục.
Xem xong chương trình yêu thích, tôi tuột xuống ghế rồi lững thững bước đến cửa sổ phòng khách, nhìn ra bên ngoài. Tôi vẫn cứ nghĩ rằng có thể ngày mai cha sẽ đến thăm tôi. Rồi tôi cười khẩy, thấy những suy nghĩ ấy quả thật quá ngốc nghếch. Bỗng có bóng một thằng nhóc chạy xe đạp lao vèo vèo ngoài đường làm tôi chú ý.
Chẳng hiểu lúc đó tôi đã nghĩ gì, nhưng ngay lập tức, tôi lao về phòng, trút hết tiền trong lọ vào tay, chộp lấy áo khoác rồi phi nhanh xuống cầu thang. Tôi tự đắc dắt chiếc xe đạp ra ngoài và cố tình sập cửa thật mạnh. Tôi quyết định bỏ đi.
Tôi cảm thấy cực kỳ hứng thú khi từng cơn, từng cơn gió rít cứ táp vào mặt không ngừng. Tôi thích cảm giác tự do như thế này. Tôi chạy xe dọc theo đoạn đường đồi dốc dẫn vào thành phố Daly và rạp chiếu phim Serramonte 6. Tôi gửi xe rồi tìm cách lẻn vào trong và xem đi xem lại bộ phim James Bond những ba lần. Nhưng sau cùng, bảo vệ rạp chiếu đã phát hiện và tống cổ tôi ra ngoài. Quyết tâm ban đầu của tôi bắt đầu bị lung lay. Lúc ra ngoài lấy xe, người tôi run lên bần bật vì màn sương mù lạnh lẽo dày đặc xuyên qua quần áo, thấm cả vào da thịt của tôi. Bụng tôi bắt đầu sôi lên. Tôi cho tay vào túi quần lấy ra số tiền tiết kiệm rồi đếm. Hai đô-la ba mươi xu. Ngẫm nghĩ một lát, tôi lại bỏ tiền vào túi, quyết tâm dẹp cơn đói sang một bên để tập trung tìm chỗ trú qua đêm. Tôi chúi người và nhấn bàn đạp thật mạnh để làm nóng cơ thể.
Đạp xe ngang qua những căn nhà đóng cửa im ỉm tối om, tôi mới nhận ra lúc đó đã gần mười hai giờ khuya.
Trời càng khuya, sương mù giăng khắp. Cái lạnh như nuốt chửng lấy tôi. Bất giác tôi cảm thấy sao mình cô độc quá. Lang thang được một lúc, tôi cho xe chạy xuống con đường dẫn tới trường tiểu học cũ của mình. Tôi đi men theo sân trường, nghe từng cơn gió bạt vào mặt. Rồi tôi lững thững dắt xe đi bộ lên con dốc dài như vô tận của Đại lộ Eastgate. Đến đầu Đại lộ Crestline, tôi đứng sát vào một bụi cây, thận trọng quan sát con đường mờ sương phía trước.
Như có ai xui khiến, tôi thả xe chạy xuống con đường ấy. Cách nhà mẹ vài căn, tôi dừng lại. Ánh đèn vàng yếu ớt phát ra từ khung cửa sổ đã kéo kín rèm. Tôi tự hỏi có bao giờ mẹ nghĩ đến tôi như tôi nghĩ đến bà hay không. Tôi bắt đầu hình dung đến cảnh các anh em của tôi đã sống như thế nào bên cạnh mẹ. Một cơn gió thốc tới, lùa qua tóc tôi. Tôi bẻ cổ áo lên để giữ ấm. Mẹ tắt đèn đi ngủ. Tôi lẩm nhẩm cầu nguyện gì đó rồi men theo con đường để quay trở lại khu vực gần rạp chiếu phim. Đêm hôm ấy, tôi cuộn tròn nằm co ro ở một góc rạp. Ngày hôm sau, tôi lẻn ở trong rạp chiếu phim từ sáng đến chiều, xem bộ phim Enter the Dragonơv của Bruce Lee mà ngủ gà ngủ gật.
Tối hôm ấy, sau khi rạp chiếu phim đóng cửa, tôi đạp xe đến nhà hàng Denny trong thị trấn, nơi có những đĩa thức ăn nóng hổi bày trên bàn khiến tôi chảy nước miếng. Viên quản lý nhà hàng đã để mắt đến tôi ngay ngày đầu tiên tôi xuất hiện, nhẹ nhàng đến bên tôi bắt chuyện. Sau một lúc bị ông ấy hỏi dò, tôi đành cho ông số điện thoại của bà Catanze. Tôi nuốt vội chiếc bánh ham-bơ-gơ trước khi Rudy đến đón tôi bằng chiếc Chrysler màu xanh biển.
- David, - Rudy vừa lái xe vừa trầm ngâm, - ta không có ý gây khó dễ cho con. Tất cả những gì ta muốn nói với con giờ đây là đừng bao giờ hành động như thế này nữa. Cách sống này không phù hợp với chúng ta đâu. Con phải hiểu điều đó chứ.
Về đến nhà, tôi tắm qua loa rồi vào phòng ngủ ngay, trong khi cả Rudy và Lilian đang đau đầu suy nghĩ xem phải xử trí tôi như thế nào.
Ngày hôm sau, cô Gold đột ngột xuất hiện. Cô ấy không tỏ ra bặt thiệp và ôm hôn tôi như mọi khi.
- David, chuyện gì đang xảy ra với cháu thế? - Cô ấy hỏi tôi bằng một giọng nghiêm khắc.
Tôi vặn vẹo những ngón tay của mình và cúi gằm mặt không dám nhìn cô Gold.
- Sao cô chẳng bao giờ đến thăm cháu vậy?
- David? Cháu phải biết rằng lúc này đang có rất nhiều đứa trẻ khác, giống như cháu vậy, rất cần sự giúp đỡ của cô. Cháu hiểu điều đó mà, phải không?
- Vâng, thưa cô. - Tôi gật đầu, cảm thấy mình thật có lỗi vì đã giành mất thời gian mà đáng ra cô Gold có thể dành cho những đứa trẻ khác. Nhưng thật sự tôi muốn được gặp cô nhiều như khoảng thời gian trước khi tôi tham gia phiên tòa vậy.
- David, bà Catanze nói với cô rằng cháu đã rất khó khăn để thích nghi với nơi này. Đó có phải là lý do cháu không thích ở đây không? Điều gì đang xảy ra với cháu vậy? Đâu rồi cậu bé đáng yêu mà cô biết cách đây chỉ vài tuần, hả cháu?
Tôi nhìn xuống hai bàn tay, bối rối quá không biết phải trả lời cô ấy thế nào. Im lặng một lúc, cô ấy lại nói tiếp:
- Cháu đừng lo. Cô cũng biết về việc ông bác sĩ tâm thần. Đó không phải lỗi của cháu. Chúng ta sẽ tìm cho cháu một bác sĩ mới, có kinh nghiệm chữa trị cho trẻ em hơn...
- Cháu không còn là một đứa trẻ. Cháu mười hai tuổi rồi, cháu đã mệt mỏi với việc bị người khác chế nhạo! - Tôi nói rành mạch và dứt khoát. Tôi phải chứng tỏ rằng mình đã trưởng thành trước khi phần tính cách trẻ con trong tôi kịp trở lại.
- David, tại sao cháu lại lo lắng như thế?
- Cháu không biết, cô Gold ơi. Đôi lúc cháu chỉ...
Cô Gold ngồi lại gần tôi hơn. Cô ấy nâng cằm tôi lên, lau mũi cho tôi, còn tôi thì cứ sụt sịt không ngớt.
- Cháu ngủ không đủ giấc đúng không? Cô thấy cháu không khỏe lắm. Cháu không thích ở đây sao?
- Dạ không phải ạ, cháu thích nơi này lắm. Bà Catanze thực sự rất tốt với cháu. Chỉ là thỉnh thoảng... cháu thấy sợ. Cháu cố gắng nói với bà ấy điều đó, nhưng cháu không làm được. Có quá nhiều điều cháu không hiểu, và cháu muốn biết lý do tại sao.
- David, cô biết chuyện này rất khó khăn để cháu vượt qua, nhưng những gì cháu đang cảm thấy ngay bây giờ, tại thời điểm này, là hoàn toàn bình thường. Nếu cháu không thấy bối rối hay lo lắng thì cô mới thấy lo đấy. Cháu hoàn toàn ổn mà... Nhưng điều cô rất quan tâm ngay lúc này là hành vi cư xử của cháu. Cô biết cháu là một cậu bé đáng yêu, chứ không phải như những gì cháu đã thể hiện trong những ngày vừa qua. Cô nói có đúng không nào? Và ông Catanze rất không vui với cách cư xử của cháu, có đúng thế không?
- Thế cháu không sao chứ ạ?
Cô Gold mỉm cười.
- Đúng thế, gần như là thế. Chúng ta vẫn còn phải giải quyết một vài vấn đề nữa, nhưng nếu cháu thay đổi cách cư xử của mình, cháu sẽ ổn thôi. Còn bây giờ, cháu có muốn hỏi cô điều gì không?
- Vâng, thưa cô... Cô có nghe tin tức gì của cha cháu không?
Cô Gold nhướn mày:
- Ông ấy chưa đến thăm cháu à? Đáng lẽ ông ấy phải đến đây thăm cháu vài tuần trước rồi chứ. - Cô vừa nói vừa lật nhanh cuốn sổ tay.
Tôi lắc đầu:
- Cháu đã mấy lần viết thư cho ông ấy, nhưng cháu nghĩ mình đã gửi nhầm địa chỉ. Cháu không nhận được lá thư hồi âm nào cả... và cháu cũng không có số điện thoại của ông ấy. Cô có biết cha cháu hiện đang như thế nào không?
Cô Gold nghẹn ngào:
- À... cô... cô có biết cha cháu hiện đã chuyển đến nhà mới... và ông ấy cũng đã chuyển công việc đến một đồn cứu hỏa khác rồi.
Nước mắt tôi chảy dài:
- Cháu có thể gọi cho ông ấy không? Cháu chỉ muốn được nghe giọng nói của ông ấy thôi mà.
- Cưng ơi, cô không có số điện thoại của ông ấy. Nhưng cô hứa sẽ cố gắng liên lạc bằng được với cha của cháu trong thời gian sớm nhất có thể. Ngay hôm nay cô sẽ cố gọi cho ông ấy. Đó có phải là lý do cháu đi ngang nhà mẹ ruột và cố gắng gọi cho bà ấy cách đây vài tuần không?
- Cháu không biết nữa. - Tôi trả lời. Tôi không dám nói với cô Gold việc tôi đã luẩn quẩn quanh nhà mẹ tối thứ Bảy vừa rồi. - Tại sao cháu không được gọi cho bà ấy chứ?
- David, thế cháu đang mong đợi điều gì? Cháu đang tìm kiếm điều gì? - Cô Gold dịu dàng hỏi.
- Cháu không hiểu tại sao cháu lại không được phép nhìn thấy hay nói chuyện với bà ấy hay những người anh em của cháu. Cháu đã làm gì ư? Cháu chỉ muốn biết... tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Cháu không muốn trở thành giống như mẹ cháu bây giờ. Ông bác sĩ tâm thần nói rằng cháu nên ghét mẹ cháu. Cô nói xem cháu phải làm gì đây.
- Nào, cô không tin rằng cháu sẽ ghét mẹ cháu, hay bất cứ ai khác vì chuyện đó. Cô phải nói chuyện này thế nào nhỉ...? - Cô Gold đặt một ngón tay lên miệng và nhìn lên trần nhà. -
David này, mẹ cháu là một con thú bị thương. Ta không có lời giải thích nào hợp lý cho việc tại sao bà ấy lại thay đổi số điện thoại hay tại sao bà ấy lại hành động như từ trước đến giờ. - Cô kéo tôi lại gần cô hơn. - David ạ, cháu là một đứa trẻ... À, cô xin lỗi, cháu là một chàng-trai-mười-hai-tuổi. Cô biết cháu rất bối rối và lo lắng về nhiều chuyện. Cô biết cháu đã phải cố gắng rất nhiều để có thể tồn tại, nhưng cháu không nên tiếp tục như thế nữa. Cháu có thể không bao giờ tìm được câu trả lời, và cô không muốn cháu bị quá khứ hành hạ mãi như vậy. Thậm chí cả cô cũng không thể hiểu tại sao những điều này lại xảy đến với những đứa trẻ, và cũng có thể không bao giờ có hiểu được điều đó. Nhưng cô biết được rằng cháu cần phải cẩn trọng trong từng việc làm của cháu ngay lúc này, ngay hôm nay, hơn là việc chạy đi tìm kiếm câu trả lời cho những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cô sẽ hết sức giúp đỡ cháu, nhưng cháu phải thực sự nỗ lực hơn nữa để cân bằng bản thân mình.
Cô Gold ôm tôi thật lâu. Tôi nghe thấy tiếng sụt sịt và cảm nhận được người cô ấy đang run lên. Tôi ngước lên nhìn cô ấy - cô nhân viên xã hội đáng yêu của tôi.
- Sao cô lại khóc thế? - Tôi hỏi.
- Cưng ạ, cô chỉ không muốn mất cháu thôi. - Cô mỉm cười và ôm tôi chặt hơn.
Tôi cũng nhìn cô mỉm cười.
- Cháu không bỏ đi nữa đâu.
- Cưng à, cô muốn nhắc lại với cháu một lần nữa. Cháu cần phải tỏ ra thật, thật là ngoan. Cô không muốn mất cháu đâu.
- Cháu sẽ ngoan, cháu hứa. - Tôi đáp, cố trấn an thiên thần của mình.
Sau khi được cô Gold ghé thăm, tôi trở lại với con người vui vẻ trước kia. Tôi lại thấy lòng mình thanh thản. Tôi không còn nghĩ đến ông bác sĩ quái gở kia nữa. Tôi cố gắng hết sức để không cãi nhau với Larry nhỏ, và tôi cũng hào hứng hơn khi làm việc nhà. Thậm chí tôi cũng không còn cảm thấy bực mình khi bị giam lỏng. Tôi giữ cho phòng của mình sạch bong và nóng lòng chờ đợi một sự thay đổi nào đó. Lòng tôi cũng rạo rực niềm vui đón chờ năm học mới.
Ngày khai giảng, tôi thu mình nhìn chúng bạn xúng xính trong những bộ quần áo còn thơm phức mùi vải mới cùng những dụng cụ học tập đầy sắc màu. Giờ giải lao, tôi ra bãi cỏ đứng xem những cậu con trai khác chơi đá bóng. Lúc tôi vừa quay đi tính về lớp thì một trái bóng bay sướt qua mặt tôi. Đang xoa xoa gò má phải đau rát, tôi nghe có tiếng cười.
- Này anh bạn, - đứa lớn nhất trong bọn la to, - ném trái bóng lại cho bọn tớ nào.
Tôi cảm thấy hồi hộp khi cúi nhặt trái bóng lên. Trước giờ tôi chưa bao giờ ném bóng. Tôi biết mình không có khả năng ném bóng theo đường vòng. Tôi cố gắng bắt chước những đứa khác, hít thở thật sâu, và ném thật mạnh. Quả bóng chao đảo rồi rớt xuống cách tôi chừng vài mét.
- Chuyện gì thế, anh bạn? - Một đứa trong bọn vừa nhặt quả bóng lên vừa hỏi. - Cậu chưa bao giờ ném bóng à?
Tôi chưa kịp trả lời thì một thằng bạn cùng lớp của tôi xuất hiện.
- Đúng rồi... nó là đứa tớ đã kể với các cậu đấy. Thử nhìn áo quần, cả đôi giày nó đang mang mà xem. Cứ như là nó phải nhờ mẹ mặc đồ cho vậy. Đúng là một con búp bê biết đi.
Một cách vô thức, tôi nhìn lại quần áo và kiểm tra bộ dạng của mình. Trước khi đến trường, tôi hoàn toàn tự tin với chiếc sơ-mi màu xanh đang mặc trên người. Quần của tôi chỉ có một miếng vá ở đầu gối, còn đôi giày hiệu Keds của tôi có hơi cũ sờn một chút, nhưng đối với tôi vậy vẫn còn mới lắm. Tôi quay sang đám bạn, quần áo của chúng mới hơn của tôi nhiều, và những đôi giày của chúng thì vô cùng bóng bẩy. Vài đứa còn mặc cả những chiếc áo len cổ cao rất dày và sang trọng nữa. Tôi nhìn lại mình lần nữa, cảm thấy thật xấu hổ.
Trong lớp, tôi trở thành một đứa yếu bóng vía mỗi khi bị thầy cô gọi tên. Nếu phải trả lời, tôi chỉ có thể lắp bắp mà không thể nói câu nào cho ra hồn. Và rồi sau đó, những thằng bạn trong đội bóng sẽ bắt chước điệu bộ của tôi, túm tụm lại nhìn tôi soi mói, xầm xì. Trong giờ tiếng Anh, tôi luôn viết những câu để kể về việc các anh em tôi đã bị chia cắt ra sao và phải đấu tranh thế nào để tìm thấy nhau. Tôi luôn vẽ những bức tranh tả cảnh tôi và những người anh em của mình bị chia cắt bởi những bức tường nước đen ngòm hoặc những vách đá lởm chởm đen kịt. Nhưng phía trên mỗi bức tranh đó, tôi luôn vẽ hình ông mặt trời cười tít mắt, chiếu sáng rực rỡ trên đầu năm anh em chúng tôi.
Một lần sau khi tan trường, hai thằng nhóc trong đội bóng chặn đường và giở trò nhục mạ tôi. Tôi rất muốn đuổi chúng đi, nhưng tôi cũng biết rằng mình nên nhẫn nhịn. Tôi bỏ chạy, cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Một thời gian ngắn sau, tôi chạm mặt John, một thằng bạn cùng lớp khác. Cũng như tôi, John là một đứa khác thường. John có mái tóc đen dài lởm chởm, thường mặc những bộ đồ cũ nát mỏng tang. John có dáng đi rất dễ nhận ra, và điều đặc biệt là tôi không thấy ai chọc ghẹo John cả. Tôi đứng cạnh John, thấy trên tay cậu ta cầm một điếu thuốc.
- Này, - John lên tiếng, - cậu là thằng mới chuyển về trường này đấy à?
- Đúng thế, - tôi trả lời, lòng có chút hãnh diện và an tâm khi đang đi cùng cậu ta.
- Đừng thèm để ý đến mấy thằng đó. - John nheo nheo mắt, tay trỏ về phía sau. - Tớ biết cảm giác bị châm chọc là thế nào. Cha tớ thường đánh đập mẹ con tớ. Ông ta không còn sống cùng mẹ con tớ nữa.
Tôi lập tức chú ý đến lối cư xử thô kệch của John. John vừa đi vừa kể tôi nghe cha mẹ cậu ấy đã ly hôn, và hiện tại mẹ cậu phải làm việc đầu tắt mặt tối để nuôi mấy anh em cậu. Tôi không biết phải nói gì. Đi đến cuối đường, chúng tôi chào nhau ra về. Trên đường trở về nhà Lilian, một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên len lỏi vào lòng tôi, nhắc tôi nhớ đến khoảng thời gian trước kia tôi từng sợ hãi và khủng hoảng như thế nào mỗi lần tan học về nhà.
Ngày hôm sau, vào giờ giải lao, tôi lại gặp John trong sân trường. Trông cậu rất buồn bởi tiết học trước đó cậu bị thầy mắng trước lớp vì không làm bài tập về nhà. John mạnh miệng tuyên bố với tôi và hai đứa bạn khác rằng cậu ấy sẽ trả đũa ông thầy. Cậu ấy tỏ ra rất nghiêm túc và cẩn trọng, khiến tôi phải đứng thật sát vào để nghe cậu phổ biến “kế hoạch”.
- Này anh bạn, cậu sẽ không tố cáo tớ đấy chứ?
- Không đời nào! - Tôi trấn an cậu ấy.
- Được rồi. Cậu thấy rồi đấy, cậu phải là một thành viên trong nhóm của tớ để yểm trợ tớ. Sau giờ học, cậu hãy gặp bọn tớ ở bãi đậu xe. Rồi tớ sẽ cho cậu biết kế hoạch tiếp theo.
Tôi chấp nhận “nhiệm vụ” John giao cho mình, lòng biết rõ mình sắp mắc vào rắc rối. Trong lớp, John luôn cư xử cộc cằn; ngay cả khi bọn nhà giàu trong đội bóng không bén mảng gần cậu. Cả ngày hôm ấy, tôi ngồi trong lớp suy nghĩ miên man về việc làm thế nào để bỏ cuộc. Tôi tự nhủ khi chuông reo hết giờ học vào cuối buổi, tôi sẽ nán lại để ra về sau cùng. Ngày hôm sau, tôi sẽ nói với John rằng tôi có đến bãi đậu xe nhưng không thấy cậu ấy đâu.
Chiều hôm ấy, khi chuông hết giờ reo vang, tôi lúi húi dưới hộc bàn và nhìn ngó ngang dọc như thể đang tìm kiếm vật gì đó rất quan trọng. Tiếng bước chân của bọn bạn lạo xạo, thưa dần rồi dứt hẳn. Khi cảm thấy an toàn, tôi mới rời mắt khỏi hộc bàn... Vừa lóc ngóc ngẩng lên, tôi đã thấy John đứng trước mặt. Tôi kín đáo thở dài, đành chấp nhận một thực tế mình phải đi với cậu ta. John bẻ cổ chiếc áo khoác màu đen của mình lên rồi ra hiệu cho tôi đi về phía bãi đậu xe. Tại đó, hai người bạn khác của John đang đi tới đi lui với vẻ bồn chồn, mặc dù tôi biết chúng đang cố tỏ ra thật bình tĩnh.
- Kế hoạch là thế này. - John hắng giọng. - Anh bạn này đủ tiêu chuẩn và tớ đã quyết định sẽ để cậu ta gia nhập vào nhóm của chúng ta. Cậu ấy sẽ có nhiệm vụ là xì các lốp xe chiếc xe mới của thầy Smith. Tớ nói rằng các lốp xe, có nghĩa là hai cái hoặc nhiều hơn. - Cậu ta dõng dạc, nhìn thẳng vào mắt tôi ra chừng đang dò xét. - Như thế thì thầy Smith có muốn sử dụng các vỏ xe sơ cua cũng chẳng ích gì. Tớ thông minh quá hả? - John cười vang ngạo nghễ.
Tôi quay đi tránh ánh mắt của cậu ta. Tôi biết việc mình ăn cắp kẹo và đồ chơi ở cửa hàng là hoàn toàn sai. Nhưng dù sao thì từ trước đến giờ tôi cũng chưa bao giờ phá hoại tài sản của bất cứ ai. Đến giờ tôi cũng không có ý định làm điều điên rồ đó. Tôi cảm nhận mọi ánh mắt của ba người họ đang đổ dồn về phía mình. Tôi mở lời khó khăn:
- Không được đâu, John... Tớ thực sự nghĩ rằng chúng ta không nên...
Mặt John đỏ gay, cậu ta thoi vào cánh tay tôi đau điếng.
- Này anh bạn, cậu nói cậu muốn trở thành bạn của tớ và gia nhập nhóm của tớ mà, không phải sao?
Bọn chúng bắt đầu tiến sát về phía tôi. Hai thằng bạn kia vừa sấn sổ vừa gật đầu đồng ý với John.
- Thôi được rồi. Tớ sẽ làm. Nhưng, sau đó, tớ sẽ được gia nhập nhóm, và tớ không phải làm những điều như thế này nữa, được không? - Tôi nói bằng một giọng đứt quãng vì sợ hãi.
John vỗ vai tôi.
- Đấy, tớ nói với các cậu rồi! Anh bạn này được mà!
Tôi nheo mắt và cau mặt lại, thấy trong lòng thật nhạt nhẽo. “Làm đi!” tôi tự trấn an mình bằng giọng điệu đầy chí khí của một bậc nam nhi.
John dẫn tôi đến chỗ một chiếc xe hơi mới toanh màu vàng nhạt. Cậu ta gật đầu ra hiệu cho tôi hành động rồi nhanh chân lỉnh đi nơi khác. Hai thằng nhóc kia rúc rích cười rồi cùng đi theo John.
Tôi thở hắt và quỵ xuống, vẫn chưa thể tin được chuyện mình sắp làm. Tôi hồi hộp vô cùng. Trống ngực đập thình thịch. Tôi chỉ muốn đứng dậy và bỏ chạy, nhưng tôi phải cố rũ bỏ suy nghĩ đó. cố lên nào! Tôi tự trấn an. Làm đi! Làm đi nào!
Tôi dè dặt đưa mắt quan sát cả bãi đậu xe trước khi cố sức tháo cái nút cao su vặn chặt quanh van xe. Các ngón tay của tôi bắt đầu run lên. Mỗi tiếng đóng cửa xe của các xe khác đều khiến tôi run lên và có cảm giác như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình.
Cuối cùng, cái vòi nhựa màu đen cũng chịu bung ra, nằm lăn trên mặt đất. Tôi nhanh chóng thò tay lấy cây bút chì trong chiếc cặp đeo phía sau. Lúc quay lại đằng sau, tôi bắt gặp ánh mắt của John. Mặt cậu ta cau lại. John nhướn mày thể hiện thái độ không hài lòng trước những gì tôi đang làm. Rồi John giục giã:
- Nhanh lên, làm đi!
Tôi hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi ấn mạnh đầu nhọn bút chì vào van xe. Người tôi căng ra như muốn nổ tung khi có tiếng rít lên thoát ra từ một lỗ hở rất nhỏ. Tim tôi đập loạn xạ vì tôi biết rằng mọi người xung quanh có thể nghe được âm thanh đó. Tôi chần chừ một lúc khi ngước lên tìm kiếm John. Cậu ta tiếp tục gật đầu để củng cố tinh thần cho tôi. Một bầu không khí sợ hãi và nặng nề bao trùm lấy tôi. Không! Tự trong lòng tôi gào thét. Việc làm này hoàn toàn sai lầm! Tôi bẻ gãy đầu nhọn bút chì, đứng lên và đi ngang qua John, không hề nhìn cậu ta. Trên đường về, cả ba mắng chửỉ tôi thậm tệ, cho đến khi bọn chúng rẽ sang hướng nhà John tôi mới được yên thân.
Ngày hôm sau, John lại tiếp tục giỏ trò. Trên sân trường, không nói không rằng, cậu ta xô tôi ngã xuống đất. Khi tôi lồm cồm đứng dậy, một vòng tròn người đã bao vây lấy tôi.
- Đánh trả đi! Đánh trả đi! - Bọn chúng hô hào.
Tôi cúi xuống, cố gắng thoát khỏi đám đông. Một tràng những lời lăng mạ, sỉ nhục trút xuống đầu tôi.
Dường như cả trường đều biết rằng tôi đã phản bội lại John và băng nhóm cậu ta. Tôi cảm thấy trơ trọi đến vô cùng, cảm giác ấy còn tệ hơn khi tôi còn học ở trường Thomas Edison nữa.
Buổi sáng tiếp theo, tôi nài nỉ Lilian cho tôi được nghỉ học, lấy cớ là tôi cảm thấy trong người không được khỏe. Tôi chưa từng nói với bà ấy về John và những chuyện riêng của mình ở trường. Nếu tôi nói ra, tôi biết Rudy và cô Gold sẽ rất giận dữ.
Vài tuần sau, không thể để tình trạng ấy kéo dài, tôi đã xin lỗi John và cả nhóm. Để thể hiện thiện chí của mình, tôi tặng cho John một hộp thuốc lá Marlboro tôi đã ăn cắp được một ngày trước đó.
- Thôi được, anh bạn, - John cười. - Cả nhóm và tớ sẽ tha thứ cho sự yếu đuối của cậu, nhưng cậu vẫn phải gia nhập vào nhóm của bọn tớ và làm theo những gì tớ bảo.
Tôi miễn cưỡng gật đầu. Tôi đã nghe đầy tai những chuyện về John, rằng cậu ta đã đánh đập, đấm đá hai tên trong nhóm cho đến khi chúng lăn kềnh ra đất chỉ vì chúng không làm theo lời cậu ta. Tôi hình dung cảnh mình thê thảm với một khuôn mặt đầy máu, cặp kiếng bị vỡ và hàm răng bị mất đi vài cái. Nhìn ánh mắt cậu ta, tôi chợt rùng mình.
- Được rồi, tớ có thể cáng đáng việc đó. - Tôi nói rành mạch.
- Chưa hết đâu. - John vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc gõ gõ vào lòng bàn tay. - Tớ có một việc đặc biệt dành cho cậu đây. Nghe cho kỹ nhé. Tớ đã chán ngấy cái lão Smith ấy rồi. Lão nghĩ rằng lão nghiêm khắc vì lão là thầy giáo. Lão viết cho mẹ tớ một lá thư, và vì lão ấy mà mẹ tớ đang kiểm soát tớ từng chút một đây này. Vì thế... tớ bảo này... hãy đốt sạch lớp học của lão đi!
Tôi há hốc miệng:
- Này, cậu, cậu nói nghiêm túc đấy chứ?
- Này, tớ không nói rằng cậu sẽ làm điều đó. Tớ chỉ nói rằng tớ cần cậu làm người trông chừng cho tớ thôi. Chỉ thế thôi. Tớ không thể trông cậy vào hai thằng thỏ đế kia. Chúng nhát lắm. Nhưng cậu... cậu lại có sự can đảm. - Đột nhiên, John đổi giọng. - Và nếu cậu mà tố cáo tớ, thì tớ sẽ giẫm nát người cậu ra đấy. - Cậu ta đổi giọng chỉ trong chớp mắt. - Này anh bạn, đừng toát mồ hôi như thế chứ. Tớ không có ý sẽ thực hiện điều đó ngay trong ngày hôm nay đâu. Chỉ cần cậu ở tư thế sẵn sàng chờ khi tớ cần đến là được. Cậu hiểu chứ?
- Được thôi. - Tôi gật đầu. - Tớ sẽ giúp cậu. Tớ nói nghiêm túc.
Nói rồi tôi bước đi, lòng vẫn nghĩ rằng John chỉ quá khích một chút thôi. Chưa từng có ai dám đốt trường học, tôi tự trấn an mình. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta làm thật? Mình phải làm gì đây? Tôi không thể nói với bà Catanze, càng không thể nói gì với các thầy cô giáo. Nhưng cho dù thế nào, tôi cũng không thể phản bội John. Không phải tôi muốn chứng tỏ mình là người tử tế, mà đơn giản chỉ vì nỗi sợ bị hành hung và viễn cảnh bị làm nhục sau đó mà thôi.
Những ngày tiếp theo, tôi rất sợ phải chạm mặt John, vì cậu ta không ngừng lặp đi lặp lại lời thề của mình rằng một ngày nào đó, cậu ta sẽ sớm dạy cho thầy Smith một bài học. Nhiều tuần lễ trôi qua, tôi bắt đầu nghĩ rằng cậu ta chỉ muốn chứng tỏ mình để thu hút sự chú ý của người khác. Nhiều lúc giữa đám đông, tôi cũng cao hứng tuyên bố rằng John và tôi đã lập một kế hoạch để chứng tỏ cho mọi người trong trường thấy chúng tôi mạnh cỡ nào. Tôi càng khoác lác thì đám đông tụ tập càng đông. Tôi ngạc nhiên và khoái chí vì những đứa trước đây vẫn thường nhạo báng tôi nay lại im thin thít lắng nghe từng lời tôi nói. Sau vài ngày, bỗng những câu chuyện do tôi kể không còn bóng dáng của John nữa. Và đó là lúc tôi nhận ra chính tôi đang tuyên bố với mọi người rằng tôi sẽ là người thực hiện kế hoạch.
Nhiều tuần lễ nữa lại trôi qua, tôi cũng quên đi cái kế hoạch ấy. Cho đến một ngày nọ, sau khi tan trường, John xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng bí hiểm, ra lệnh cho tôi ở lại trường thêm một giờ nữa. Tôi cảm thấy cổ họng mình như bị mắc nghẹn.
- Được thôi, tớ sẽ ở lại. - Tôi đáp lời, trước khi có thể nghĩ ra một câu chối từ nào đấy. Tôi trở lại sân trường, lòng cầu mong sao cậu ta hãy nghĩ lại và bỏ cuộc.
Mùi giấy cháy khét lẹt tỏa ra ngập hành lang. Tôi nhắm hướng các phòng học, là nơi có khói bốc lên mà chạy đến. Ở phía cuối dãy phòng, tôi thấyJohn đang chúi đầu vào một cái lỗ nhỏ. Khói đen bốc lên từ một lỗ thông hơi đã bị phá vỡ. Tôi sững người. Tôi không thể ngờ cậu ta dám làm điều đó.
- John! - Tôi hét lên.
John ngẩng đầu lên:
- Lạy Chúa. Cậu biến đi đâu vậy? Nhanh lên... giúp tớ với!
Tôi đứng phía sau cậu ta, vẫn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
- Nhanh lên nào, giúp tớ với! Giúp tớ dập tất ngọn lửa đi! - Cậu ta la lên.
Tôi sững người, không thể động đậy tay chân gì được. Đến khi khói xộc cả vào mũi làm tôi ngạt thở thì tôi mới kịp bừng tỉnh. John lộ rõ vẻ kinh hoàng. Vài giây sau, cậu ta loạng choạng ngã về phía sau.
- Không được rồi! Không thể khống chế được ngọn lửa rồi! Tớ rời khỏi chỗ này đây! Nhanh lên, đi thôi!
Trong khi tôi ú ớ chưa kịp nói gì, cậu ta đã chạy biến về phía cuối hành lang.
Tôi cúi xuống bên lỗ thông hơi, chưa kịp nhìn kỹ thì đã phải nhanh chóng quay đi, ho sặc sụa vì làn khói đen ngòm đang bốc lên ngùn ngụt. Một ngọn lửa màu cam đỏ bắt đầu lớn dần. Trong tích tắc, tôi chộp lấy cái bình đựng nhiên liệu lỏng John đã để lại và lôi nó ra khỏi lỗ thông hơi. Trong lúc kéo cái bình, tôi ép chặt nó đến nỗi chất lỏng bị chảy ra ngoài và bốc cháy, ngọn lửa bắt từ cái bình lan nhanh về phía bàn tay đã bị vấy đầy chất lỏng của tôi. Ngay lúc đó, tôi nghĩ ngay rằng cái bình sẽ nổ tung, và đương nhiên là bàn tay của tôi cũng sẽ không được toàn vẹn.
Thế là tôi ném mạnh cái bình ra sau lưng và kêu cứu. Tim tôi đập mạnh, mọi thứ như ngừng trôi, mãi cho đến lúc tôi nghe có tiếng bước chân lớn dần đi về phía mình. Một cô gái nhỏ nhắn dừng lại cách tôi một khoảng rồi cứ thế trố mắt nhìn.
- Kêu cứu đi! - Tôi hét lên. - Nhấn còi báo cháy! Nhấn còi báo cháy đi!
Cô gái đưa hai tay che miệng lại, vẻ mặt thảng thốt.
- Nhanh lên! - Tôi hét to. - Làm ngay đi!
Cô gái chớp mắt.
- Rồi... tôi đi ngay đây. - Cô lắp bắp rồi bỏ chạy. Ít giây sau, tôi nghe thấy tiếng còi báo cháy reo inh ỏi. Trong lúc đó, tôi dùng cả hai tay vốc từng vốc sỏi ném vào đám cháy.
Sỏi chất thành một đống cao, chập chờn ẩn hiện trong đám lửa, vậy mà những cuộn khói xám xịt vẫn cứ bốc lên ngùn ngụt. Tôi đưa hai bàn tay đen xì lên lau mồ hôi vả ra như tắm trên mặt và trán. Bỗng có tiếng la gấp gáp:
- Ở đằng này! Đám cháy ở đằng này!
Một cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng tôi. Tôi chạy như bay về phía cuối hành lang, một đoàn xe cứu hỏa với những tiếng còi báo động gào thét như muốn xé toạc màng nhĩ của tôi. Tôi liền đưa tay vẫy mạnh để ra hiệu. Một người lính cứu hỏa đứng đằng xa cũng đưa tay vẫy chào lại tôi.
Sáng hôm sau, tôi gặp John ở góc đường gần nhà cậu ấy. Cả hai đều thống nhất sẽ không hé răng gì về đám cháy ngày hôm trước. Và cậu ta không quên lặp lại chắc nịch lời đe dọa với tôi:
- Cậu không được hé răng chuyện này với ai đấy. Giờ thì cậu đã trở thành thành viên của nhóm. Cậu là phó nhóm. - Cậu ta cười ngoác miệng.
Sau khi được phong làm phó nhóm, tôi sướng tê người, cảm giác rõ tâm hồn lâng lâng bay bổng. Mãi đến khi tôi bước vào cửa lớp, cảm xúc trong tôi như bị chặn lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Thầy Smith - thầy chủ nhiệm của tôi đứng phắt dậy và rời khỏi bàn, ông nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo tôi đến phòng hiệu trưởng.
- Sao em có thể làm như vậy được nhỉ? - Thầy vặn hỏi. - Tôi chưa bao giờ nghĩ em lại có thể gây ra một chuyện như vậy.
Tôi rụt rè bước vào phòng hiệu trưởng và ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc của ông. Ông nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh băng. Ông cho hay ông đã gọi điện báo cảnh sát, trưởng đồn cứu hỏa và cả cha mẹ nuôi của tôi. Tôi giật bắn mình khi nghe ông nói đã báo cho cha mẹ nuôi của tôi. Tôi rùng mình hình dung khuôn mặt của Rudy.
- Em bị nghi là thủ phạm đã gây nên đám cháy... - Thầy hiệu trưởng tuyên bố.
- Không! - Tôi thốt lên. - Em không làm điều đó! Thật đấy, thưa thầy.
- Không làm à? - Thầy hiệu trưỏng mỉm cười. - Tốt thôi. Tôi tin em. Đưa tay đây tôi xem nào.
Tôi chìa hai bàn tay ra, thật sự không hiểu thầy hiệu trưởng muốn gì. Ông chồm lên nắm lấy tay tôi. Rồi ông ấy xoa xoa chòm tóc lởm chởm vì bị cháy xém của tôi.
- Tôi nghĩ chúng ta đã có đủ chứng cứ rồi. - Ông vừa khẳng định chắc nịch vừa hất tay tôi trở lại.
- Nhưng em không làm điều đó mà! - Tôi bắt đầu khóc rấm rứt.
- Nhìn lại em đi. Tôi ngửi được mùi khói trên người em nữa kìa. Tôi còn được các thầy cô báo cáo rằng chính em là đứa đã hô hào chuyện này nữa kia mà? Chúa ơi, cha em là lính cứu hỏa cơ đấy. Em không cần phải nói gì nữa. Cảnh sát sẽ tới đây ngay thôi, và em có thể kể mọi chuyện với họ. Phiền em sang phòng khác ngồi chờ, tôi phải gọi vài cuộc điện thoại rồi. - Thầy hiệu trưởng vừa nói vừa phất tay.
Tôi lủi thủi bước ra phòng ngoài rồi khép cánh cửa lại. Phía góc phòng là cô giám thị đứng tuổi đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm nhận được sự oán giận trong mắt cô. Tôi khẽ gật đầu chào cô ấy và ngồi xuống. Cô ấy nhìn tôi đầy khinh miệt rồi gắt gỏng bỏ đi.
- Đồ con nuôi! Chúng tôi không cần loại như cậu!
Tôi bấu chặt tay vào thành ghế rồi đứng bật dậy.
- Em biết cô đang nghĩ gì về em! Tất cả mọi người cũng vậy! Nhưng xin hãy biết cho điều này. Em không làm điều đó! - Tôi hét lên, sập mạnh cánh cửa sau lưng. Tôi lao ra khỏi trường học và cứ thế cắm đầu chạy mãi cho đến khi đến được chân đồi gần nhà John. Tôi nhảy qua hàng rào, nấp vào pháo đài chơi đánh trận của John, ngồi bệt xuống bãi cỏ chờ cậu ta về.
- Anh bạn, tuyệt quá! Cậu thoát rồi! - John thở hổn hển khi vừa về đến nhà và phát hiện ra tôi.
- Cái gì cơ? - Tôi ngơ ngác.
- Bọn nhóc trong trường nghĩ rằng cảnh sát đến để tống giam cậu nhưng cậu đã hạ họ đo ván rồi chạy thoát. Điều này còn trên cả tuyệt vời nữa ấy chứ! - Cậu ta vừa nói vừa múa may tay chân. - Mọi người đều nghĩ cậu tuyệt lắm đấy nhé!
- Đợi đã nào! Thôi đi! Chờ đã! - Tôi hét lên, cắt ngang lời cậu ta. - Thầy hiệu trưởng nghĩ rằng tớ đã làm việc đó. Ông ấy cho rằng tớ đã gây nên đám cháy và ai cũng khẳng định như vậy. Cậu phải giúp tớ. Cậu phải nói cho họ biết sự thật!
- Này, không đời nào. - John xua tay. - Cậu đi mà tự lo lấy:
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Nước mắt tôi bắt đầu tuôn trào, nhưng tôi cố kìm nó lại.
- Cậu này, tớ nói nghiêm túc đấy. Cậu phải giúp tớ. Chứ tớ biết làm gì bây giờ đây?
- Thôi được rồi. Đừng rối lên như thế. Giờ thì cậu không thể về nhà... Biết nói với cậu thế nào nhỉ. Tớ sẽ giấu cậu ở đây cho đến khi chúng ta tìm được cách giải quyết.
- Đành vậy. - Tôi đáp, cố thả lỏng lồng ngực đang ức nghẹn của mình. - Nhung cậu phải nói với họ sự thật đấy nhé.
Miệng John run run. Cậu ta bắt đầu lầm bầm điều gì đó. Không giữ được bình tĩnh, tôi túm lấy cổ áo cậu ta.
- Câm miệng lại và nghe đây. Cậu đã làm điều đó! Tớ không làm! Tớ đã cứu cậu! Tớ đã dập tắt đám cháy! Cậu phải nói cho họ biết sự thật! Đấy là ý của tớ! - Tôi thét lên.
Vẻ hống hách ngang tàng của John không còn nữa.
- Rồi... được rồi. Ngày mai nhé, được chứ? Bình tĩnh đi nào.
Đêm hôm đó, tôi run rẩy nằm trên chiếc giường gỗ đóng tạm trong túp lều nhỏ sau vườn nhà John. Trước đó, tôi từng nhấc máy gọi cho Lilian, nhưng rồi lại dập máy xuống khi nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Rudy ở đầu dây bên kia.
- David! - Ông ấy nói sau một lúc lâu im lặng. - Ta biết là cháu! Nếu cháu biết điều gì tốt cho mình, cháu sẽ...
Ngày hôm sau, tôi nghỉ học ở nhà đợi John trở về. Thời gian nặng nề trôi. Cuối cùng cậu ta cũng về. Ngay khi cậu ta vừa mở cửa, tôi chạy vội vào trong cho ấm người.
- Ổn cả chứ? - Tôi vừa hỏi vừa xoa xoa tay. - Mọi thứ ổn hết chứ? Cậu đã nói với họ, đúng không? Cậu đã nói với họ sự thật chứ? - Tôi hỏi dồn, lòng cứ mong mọi việc đã chấm dứt và tôi có thể quay trở về nhà Catanze.
John buông thõng vai và nhìn xuống sàn nhà. Tôi linh tính có điều không ổn.
- Này, cậu hứa với tớ rồi mà! - Tôi nói như van lơn.
- À... thầy hiệu trưởng kéo tớ ra khỏi lớp... - Cậu ta nói bằng giọng nhỏ nhẹ, mắt vẫn dán xuống sàn nhà. Dừng một lúc, cậu ta ngước lên nhìn tôi mỉm cười. - Tớ đã nói với ông ấy rằng... cậu đã làm việc đó. Rằng đó là ý của cậu.
Tay tôi bắt đầu run lên.
- Cậu nói gì cơ? Cậu đã nói thế nào cơ?
John toe toét cười:
- Tớ đã làm gì à? Tớ chẳng làm gì cả. Cậu phải đi thôi. Cậu không thể ở đây được. - John nói bằng một giọng ráo hoảnh.
Tôi như chết lặng đi.
- Tớ đi đâu bây giờ? Tớ làm gì bây giờ?
- Cậu phải nghĩ đến những điều đó trước khi cậu đốt cháy lớp học mới phải chứ.
Tôi hoảng loạn thật sự.
- Tớ đã nghĩ cậu là bạn tớ cơ mà. - Tôi cố van nài khi John quay bước đi.
Một lát sau, tôi lặng lẽ khép cánh cửa nhà John lại, rồi đi về phía trung tâm mua sắm xem có ăn cắp được tí thức ăn nào không. Cứ mỗi khi nghe có tiếng xe đằng xa, tôi lại nhảy vào bụi rậm để nấp. Điều này thật ngu ngốc, tôi hét lên giận dữ. Mình không thể sống như thế này được. Chần chừ một chút, tôi quyết định quay về nhà Rudy và Lilian. Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa rồi rón rén đi lên cầu thang. Trên lầu có tiếng ti-vi. Tôi mệt mỏi lê chân vào phòng khác. Larry nhỏ “chào đón” tôi nồng nhiệt bằng một nụ cười ngoác tận mang tai.
- Nó... đây này!
Lilian giật mình đánh rơi chiếc khăn bà ấy đang đan.
- Chúa ơi, David, cháu đã ở đâu? Cháu có sao không?
Tôi chưa kịp nói tiếng nào thì sàn nhà dưới chân tôi rung lên. Rudy lao vào như một cơn cuồng phong.
- Nó đâu rồi? - Ồng ấy gầm lên.
Tôi vặn vẹo rồi lấy hơi khó khăn trước khi nói một tràng những gì đã chuẩn bị sẵn, rằng mọi việc chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ. Rằng tôi, thực sự, là người đã dập tắt đám cháy, chứ không phải là người đã gây ra nó. Tôi biết Rudy sẽ quát tháo trong vài phút rồi sẽ giam lỏng tôi trong một tuần lễ vì tội đã không về nhà, nhưng tôi cũng biết một khi họ biết được sự thật, mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi. Thế nên trong khi ông nổi giận đùng đùng, tôi vẫn nhìn ông mỉm cười.
- Hai người sẽ không tin điều này đâu, nhưng...
- Quỷ tha ma bắt. Mày nói đúng đấy, tao không tin đâu! - Rudy gầm lên. - Tao không tin bất cứ điều gì mày nói nữa. Suốt hai ngày qua, tao đã nghe không biết bao nhiêu là cú điện thoại từ trường học, cảnh sát, ban quản chế trẻ vị thành niên, cha mày và cả bà mẹ của mày nữa. Kể từ khi mày bước chân vào cái nhà này... - Rudy chỉ tay về phía Lilian rồi quay ngoắt sang tôi. - Tao đã nói mày hãy tránh xa những rắc rối, vậy mà giờ mày lại biến đi và làm cái trò thế đấy! Mày đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Tao không thể tin được! Ăn cắp thức ăn chưa đủ với mày sao? Không, mày muốn chứng tỏ mình cơ mà, có phải vậy không? Mày nói rằng mày thấy lạc lõng à, rằng mày không thích nghi tốt à, tao biết mày là ai mà. Mày là thằng đốt nhà! Mày là đứa như vậy đấy! Thế mày có phải là đứa gây ra các đám cháy cỏ quanh đây không nhỉ...?
- Chúa ơi, Rudy, bình tĩnh nào. - Lilian chen vào. - Thằng bé đến đây sau những vụ cháy đó cơ mà.
- Thôi, anh đã chứng kiến đủ rồi. Anh đã nghe đủ rồi. Chấm hết - thằng bé phải rời khỏi đây! - Rudy hét lên.
Một bầu không khí im lặng bao trùm tất cả. Rudy thở hắt ra còn Lilian vẫn không rời ông ấy. Chỉ vài phút trước đó, tôi còn nghĩ rằng mình có thể thanh minh được chuyện này. Nhưng tôi cũng nhận ra rằng chính những việc làm trong quá khứ của tôi đã khiến Rudy nhìn tôi như vậy. Với ông ấy, tôi là một đứa đầy tội lỗi, và tôi hiểu rằng tôi chẳng thể nói gì để làm ông ấy thay đổi suy nghĩ về tôi. Tôi ngước nhìn Rudy, nước mắt lưng tròng. Tôi thật sự rất muốn ông ấy tin tôi lần nữa.
- Những giọt nước mắt cá sấu đó chỉ có thể đánh lừa Lilian thôi, chẳng có tác dụng gì với tao đâu. - Ông ấy gầm lên.
Tôi lấy giọng, thổn thức:
- Cha cháu có gọi đến sao?
Lilian gật đầu rồi giật mạnh tay áo Rudy:
- Bây giờ chúng ta để thằng bé đi ngủ được chưa?
Rudy chuyển sự tức giận sang Lilian:
- Tỉnh lại đi Lil. Vì Chúa, chuyện nó ăn cắp không còn nghĩa lý gì nữa... giờ nó là thằng đốt trường học...
- Không! - Lilian cắt ngang lời ông ấy. -Thầy hiệu trưởng cho rằng còn một đứa nữa liên quan đến vụ cháy mà.
Rudy lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đôi mắt ông thâm quầng.
- Thôi nào, Lil, chúng ta có thể làm gì nữa đây?
Lilian khóc òa:
- Rudy. Em biết. Em biết thằng bé không phải là một đứa hư hỏng. Thằng bé chỉ là...
Tôi muốn ôm chầm lấy bà ấy để xua đi bao nhiêu nỗi đau đớn mà tôi đã gây ra.
- Nào, - Rudy nói giọng nhẹ nhàng hơn, - Lil, anh biết thằng bé không xấu... nhưng nó đang tự đào huyệt chôn mình. Lần này, nó đã đào một cái huyệt quá sâu và... thế là... - Ông ấy nói, tay bóp chặt trán.
- David, - Rudy giữ lấy vai tôi, nói bằng một giọng trấn an, - ta biết ta đã quát mắng cháu nhiều, và có thể cháu nghĩ ta là một con quỷ dữ. Nhưng ta thực lòng quan tâm đến cháu; nếu không, ta đã gửi trả cháu lâu lắm rồi. Cháu đang lâm vào tình thế nước sôi lửa bỏng và ta không thể làm gì được cho cháu cả. Đó là lý do khiến ta rất đau buồn. Nhưng dù chuyện gì xảy ra đi nữa, ta muốn cháu hiểu rằng chúng ta luôn quan tâm đến cháu. - Ông ấy dừng lại một chút để xoa mắt. Ông nhìn tôi buồn bã và bóp nhẹ vai tôi. - Ta xin lỗi, con trai, nhưng ta không thể làm gì được nữa. Ngày mai ta phải đưa cháu đến Hillcrest thôi.
Nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt Rudy.