← Quay lại trang sách

Chương 7 TÌNH YÊU CỦA MẸ

Khi Rudy Catanze đưa tôi đến Cục bảo vệ trẻ vị thành niên San Mateo, tôi gần như muốn ngất đi vì thở gấp. Tôi có cảm giác như tim tôi bị bóp nghẹt lại, như thể có một sợi dây cao su khổng lồ đang quấn chặt nó vậy. Khi Rudy dặn dò tôi lần cuối, tôi cũng không thể nhớ được gì vì quá sợ hãi khi hình dung những gì sắp xảy đến với mình. Đêm qua, Larry nhỏ đã mô tả rất chi tiết những gì mà mấy thằng to xác hơn, nhiều tuổi hơn sẽ làm đối với những đứa nhỏ bé, yếu đuối hơn. Tôi cảm thấy mình thật hèn kém khi phải cởi quần áo trước mặt viên quản giáo suốt thời gian làm thủ tục nhập trại. Tôi cố tắm thật nhanh rồi mặc vội bộ quần áo cũ mèm, mốc meo mà ban quản giáo phát cho.

Khi cánh cửa bằng gỗ sồi to uỵch dẫn vào buồng giam của tôi đóng sập lại, tôi rùng mình. Tôi mất chưa đầy một phút để khám phá nơi ở mới của mình. Căn phòng có bức tường được làm bằng những tảng than xì màu trắng lem luốc và sàn nhà xi măng lâu năm đã ố màu. Tôi dùng một cái bịch ni-lông bịt vòi nước đang chảy rỉ rả lại rồi đứng trên một cái kệ bé xíu chật hẹp để thay quần áo. Tôi ngồi thu lu dưới chân chiếc giường tầng, ngay khi cảm giác bụng mình đau quặn thắt từng cơn thì tôi chợt nhận ra không có cái toa-lét nào trong căn phòng nhỏ hẹp ấy cả. Tôi mỏi mệt đặt lưng xuống giường, trùm kín tấm chăn len lên đầu, ít phút sau, tôi chìm vào giấc ngủ.

Giờ nghỉ trưa hôm sau, cánh cửa phòng bật mở ken két. Tôi rón rén đi xuống hội trường như thể đang đi trên vỏ trứng vậy. Những đứa xung quanh tôi trông như những tên khổng lồ, những cái gốc cây biết đi hơn là những đứa con nít. Những ngày đầu, tôi vạch hẳn một kế hoạch để sống sót. Tôi sẽ lẩn ra sân sau để không thu hút sự chú ý của người khác, và cũng là để giữ cho cái mồm hay huênh hoang của tôi im lại. Ngay trong tuần lễ đầu tiên tôi ở Hillcrest, đã có sáu cuộc ẩu đả đẫm máu diễn ra ngay trước mặt tôi, ba trong số đó diễn ra tại bàn đánh pun*. Mỗi lần như thế, tôi sợ đến nỗi đã đâm sầm vào tường mấy lần vì cứ cúi gằm mặt xuống đất mà đi. Tôi rất sợ bị người khác để ý. Tôi còn cố gắng tránh càng xa cái bàn đánh pun càng tốt để không phải chuốc lấy bất kỳ phiền phức nào vào mình.

Pool game: Một môn thể thao trong bộ ba môn chơi có sử dụng bi (như môn bi-a) là pool hay bi-a lỗ, bi-a france (có xuất xứ từ Pháp), snooker (gần giống với pool nhưng được chơi trên bán lớn hơn, viên bi-a và lỗ bi-a nhỏ hơn và dùng nhiều bi-a hơn pool). Trong môn pool, người ta dùng cây cơ để làm cho các viên bi rơi xuống lỗ hoặc khay được thiết kế xung quanh cạnh bàn. Pool thường được chơi với chín bi hoặc mười lăm bi.

Tôi thấy dễ thở hơn khi được chuyển từ khu A là khu tạm giữ sang khu có tầng trên - nơi canh giữ những đứa trẻ nhỏ hơn nhưng lại nghịch phá hơn. Tôi được biết nội quy ở khu này không khắt khe lắm. Tôi không cần phải chạy trối sống trối chết về buồng giam mỗi khi nghe hiệu lệnh như tôi vẫn thường làm khi còn ở khu A. Quản giáo của khu C xem ra khá thoải mái, dễ dàng hơn khi đối xử với bọn trẻ chúng tôi. Tôi cảm thấy được an toàn khi ở đó.

Một buổi trưa nọ, tôi bất ngờ bị gọi lên phòng giải trí. Sau đó, tôi được biết mình có người đến thăm. Khi viên quản giáo hướng dẫn tôi thực hiện các thủ tục thăm nuôi, ngực tôi như bị bóp nghẹt vì hồi hộp. Cho đến lúc đó, tôi vẫn chưa tưởng tượng được ai lại có thể vượt chặng đường dài để đến tận Hillcrest thăm tôi vào lúc này. Vì thế tôi cứ đoán già đoán non, bụng dạ nôn nao vì hồi hộp.

Khi tôi lao qua cánh cửa nhỏ, hình ảnh của cô Gold và bà Lilian tràn ngập trong tim tôi. Nhưng chỉ tích tắc sau đó, cả người tôi như mềm nhũn ra. Phía sau cái bàn nhỏ, cha tôi đang ngồi đó với vẻ mặt trầm ngâm. Ngoài mẹ, cha là người tôi rất muốn gặp khi ở Cục bảo vệ trẻ vị thành niên.

Tôi run rẩy với tay lấy cái ghế rồi ngồi xuống.

- Con thế nào David? - Cha hỏi bằng giọng lạnh lùng.

- Con khỏe, thưa cha. - Tôi trả lời, cố tránh ánh nhìn của ông.

- Chà... cũng lớn quá nhỉ. Bao lâu rồi ấy nhỉ?

- Khoảng một năm rồi, thưa cha.

Tôi khẽ ngước lên nhìn cha. Tôi cố nhớ xem lần cuối cùng mình nhìn kỹ ông là khi nào. Có phải đó là lần mình còn sống ở Ngôi nhà đó không nhỉ? Tôi tự hỏi. Cha trông ốm quá. Khuôn mặt và cổ của ông đỏ sậm lại, chỉ còn da bọc xương. Mái tóc một thời được chải chuốt chỉn chu của ông giờ đây đã ngả sang màu xám lem luốc. Cứ sau vài giây, ông lại ho một lần. Ông đút tay vào túi áo khoác, lần mò rồi lấy ra một bao thuốc lá. Ông rút ra một điếu, gõ nhẹ xuống bàn rồi châm lửa hút. Sau vài hơi thuốc, trông cha có vẻ tỉnh táo hơn.

Tôi thấy xấu hổ khi nhìn vào mắt cha.

- À... cha à, trước khi cha nói... con chỉ muốn cha biết rằng...

- Câm miệng lại! - Giọng cha bất thình lình vang lên như sấm. - Đừng bao giờ nói với tao những lời giả dối đó nữa! - Cha rít một hơi thật dài rồi dụi mẩu thuốc cháy dở vào thành bàn, châm thêm một điếu mới. - Chúa ơi, nếu ở đồn cứu hỏa người ta biết được chuyện này... mày có biết điều gì sẽ xảy đến với tao không?

Tôi cúi đầu, ước sao mình có thể biến mất ngay khỏi chỗ ấy.

- Sao? - Cha lại quát lên. - Nếu mày thấy chuyện này là chưa đủ, thì mày nên biết rằng mày đã trao thêm cơ hội cho người mẹ điên khùng của mày để bà ấy chống lại mày đấy! - Ông ngừng một lát để rít thêm một hơi thuốc nữa. - Lạy Chúa tôi! Mày đã gây ra một chuyện như vậy đây! Còn gì nữa mày biết không? Ở bất cứ nơi đâu, tao cũng liên tục nhận được các cuộc gọi từ quý cô nhân viên xã hội của mày kia đấy...

- Cô Gold à? - Tôi lẩm bẩm.

- Tao sắp xếp gọi lại cho cô ấy thì cô ấy bảo mày đã bỏ nhà đi, rằng mày đã ăn cắp và tự biến mình thành những thứ...

- Nhưng cha ơi, con thật sự không...

- Mày nên im miệng lại trước khi tao giúp mày làm việc đó! - Cha gầm lên. Ông lại rít một hơi thuốc. - Mày không thể tránh xa những chuyện đó à? Mày làm những chuyện liên quan đến cảnh sát, bị họ lôi ra khỏi trường học và khiến cho mẹ và các anh em của mày bị lôi đến tòa án, những chuyện đó xem chừng chưa đủ với mày sao? Lạy Chúa! Dù sao mày cũng là một đứa may mắn, mày không thấy sao? Mày có mọi thứ. Một cuộc sống mới, một khởi đầu mới. Tất cả những gì mày phải làm là tránh xa những rắc rối. Nhưng mày không thể làm được, có đúng thế không?

- Mày có suy nghĩ gì về điều mẹ mày muốn làm với mày hay không? Có không? - Cha hỏi gặng. - Bà ấy muốn tao ký vào vài thứ giấy tờ. Bà ấy thúc giục tao ký vào đó để... bao lâu rồi... mày có biết không? Mày có suy nghĩ gì về điều đó không, hả?

Tôi lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má.

- Bao nhiêu năm nay rồi! Kể từ ngày hôm đó khi bà ấy vứt mày ra khỏi nhà. Quỷ tha ma bắt, có khi bà ấy làm vậy lại đúng đấy. Có khi mày cũng cần phải... Mày nghĩ điều đó dễ dàng với tao lắm sao? Mày nghĩ tao sẽ cảm thấy thế nào khi có một đứa con trai đang ở trong một nơi như thế... hay là một nơi như chỗ này, hả? - Đôi mắt cha lạnh lùng như vết dao cứa vào tâm can tôi. - Một thằng đốt nhà. Người ta kết mày vào tội đốt nhà đấy! Mày có biết đã có bao nhiêu lính cứu hỏa chết vì những kẻ đốt nhà không? Quỷ tha ma bắt, có khi bà ấy lại đúng đấy. Có khi mày chính là một đứa bất trị.

Tôi lặng nhìn điếu thuốc đang cháy dở trên tay cha tôi.

- Thôi, - ông nói tiếp sau khi im lặng một lúc lâu, - tao phải đi rồi. Tao sẽ, à, để xem... - Cha bỏ lửng câu nói khi đẩy ghế đứng lên.

Tôi nhìn ông, thấy rõ sự mệt mỏi, trống rỗng trong đôi mắt ông ấy.

- Cảm ơn cha... đã đến thăm con. - Tôi nói, cố gắng tỏ ra vui vẻ.

- Vì Chúa, con ơi, hãy tránh xa rắc rối! - Cha lùi ra sau. Ông đẩy cửa mở ra rồi dừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi.

- Cha đã bỏ qua cho con nhiều rồi. Cha đã rất cố gắng; có Chúa chứng giám cha đã rất cố gắng làm điều đó. Cha lấy làm tiếc cho nhiều thứ đã xảy ra trong cuộc đời mình. Cha có thể tha thứ cho con nhiều chuyện - những rắc rối mà con đã gây ra, cha tha thứ cho những gì con đã gây ra cho gia đình. Nhưng cha không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho con chuyện này.

Cánh cửa khép lại. Cha đã đi.

- Con yêu cha, cha ơi. - Tôi thổn thức, mắt nhìn về chiếc bàn trống không.

Bữa ăn tối hôm ấy, trong khi cả rừng cánh tay giành nhau từng suất ăn, tôi chỉ ngồi một chỗ với món rau trộn của mình. Tôi cảm thấy chán ngán và trống rỗng. Tôi biết tại tôi mà cha mẹ đã không hạnh phúc, tại tôi mà họ phải ly thân, tại tôi mà cả hai đều trở nên say xỉn, và tại tôi mà cha - một người từng xả thân để cứu nhiều mạng sống của người khác - giờ lại phải sống trong một căn nhà rách nát rẻ tiền. Tôi đã khiến quá nhiều người biết được bí mật của gia đình mình. Đột nhiên tôi nhận ra cha tôi nói đúng. Cha tôi lúc nào cũng đúng cả.

Sau bữa tối, tôi làm công việc được giao là lau chùi sàn nhà phòng ăn. ít phút sau, viên quản giáo nhìn vào phòng rồi nói to:

- Cậu Pelzer, có người thăm nuôi ở bàn trước.

Trước khi mỏ cửa vào phòng thăm nuôi, tôi hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh. Trong thâm tâm, tôi cầu mong cho mẹ đừng đến thăm tôi.

Tôi phải dụi mắt mấy lần mới tin được là bà Lilian đang ngồi ở bàn thăm nuôi, không phải mẹ.

Lilian rướn người qua bàn để ôm lấy tôi.

- Con có khỏe không? - Bà xúc động hỏi tôi.

- Khỏe ạ! Bây giờ cháu khỏe lắm ạ! - Tôi nói như reo. - Chao ôi, bà không biết được là... gặp được bà cháu vui thế nào đâu!

Lilian áp tay tôi vào giữa hai bàn tay của bà.

- Con ngồi xuống, nghe ta nói đây. Chúng ta có nhiều chuyện để nói lắm, vì thế ta muốn con phải chú ý. David, cha con có đến thăm con chưa?

- Rồi ạ. - Tôi đáp.

- Nếu con không ngại, hãy nói ta nghe xem, hai người đã nói với nhau chuyện gì thế?

Tôi ngả người ra sau, cố gắng hình dung lại hoàn cảnh khi ấy để có thể kể lại bằng lời chuyến viếng thăm của cha tôi.

- Cha con có nói điều gì liên quan đến một thứ giấy tờ nào đó không? Ông ấy có nói bất cứ điều gì như thế không hả con? - Lilian nhẹ nhàng khơi gợi.

- À... không có. Không, bà ơi, con không nhớ gì về điều đó cả. - Tôi gãi đầu trả lời.

Lilian siết chặt tay tôi đến nỗi tôi cảm thấy hơi đau.

- David, làm ơn đi, - bà nói như van nài, - điều này quan trọng lắm.

Trong chớp mắt, tôi nhớ lại những lời nói cay đắng của cha về những loại giấy tờ nào đó mà mẹ bắt cha phải ký. Tôi thận trọng cố hình dung lại từng lời cha nói với mình.

- Ông ấy nói điều gì đó về việc mẹ cháu đã đúng và rằng ông ấy đang suy nghĩ về việc ký vào vài thứ giấy tờ có ý nói con là đứa... gì nhỉ... không-thể-trị à?

- Nhưng ông ấy đã không ký?! - Lilian nóng lòng.

- Cháu không... không biết... - Tôi lắp bắp.

- Khốn kiếp thật! - Bà ấy quát lên. Tôi cúi đầu, nghĩ rằng mình lại làm điều gì không đúng nữa rồi. Lilian nhìn xa xăm rồi quay lại nhìn tôi. - Con có nghe gì về mẹ con không? Bà ấy có đến thăm con không?

- Không, thưa bà! - Tôi lắc đầu, nói rành mạch.

- Con nghe kỹ điều này, David. Con không cần phải gặp bất cứ người nào đến thăm con mà con không muốn. Con có hiểu điều đó không? Chuyện này rất quan trọng. Khi con được thông báo có người đến thăm mình, hãy hỏi xem người đó là ai. - Lilian ngừng lại để trấn tĩnh. Trông bà như sắp khóc. - Cưng ơi, ta không định nói ra những lời này, nhưng... đừng chấp nhận cho mẹ con gặp con nhé. Bà ấy đang tìm mọi cách chống lại quyết định của địa phương để mang con đi đấy.

- Ý bà là bà ấy sẽ mang cháu đến một nơi như thế này đúng không? Vâng, cháu biết cả rồi. Bà yên tâm!

Mặt Lilian trắng bệch.

- Con nghe điều đó ở đâu ra?

- Một bà từ bệnh viện tâm thần đã nói với con. Bà ấy nói bà ấy làm việc với tất cả những đứa nhỏ tuổi đến đây ở. Bà ấy liên tục yêu cầu cháu chấp nhận... Đúng rồi! - Tôi la lớn. - Đúng là như vậy! Người phụ nữ ấy nói mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho cháu rất nhiều nếu cháu chấp nhận vào đây ở. - Qua vẻ mặt của Lilian, tôi nhận ra chắc phải có điều gì đó kinh khủng lắm. - Thế không phải nếu con ký vào tờ giấy đó nghĩa là con hứa sẽ luôn hành xử tốt khi ở đây hay sao? Có phải thế không, bà Catanze?

- David, đó là một cái bẫy. Bà ấy đang đánh lừa con đấy! - Lilian nói bằng giọng đầy sợ hãi. - Hãy nghe ta! Ta sẽ nói cho con nghe điều bà ta nói nghĩa là gì nhé: Mẹ của con đang cố quả quyết rằng những hành vi của con khi còn ở nhà bà ấy đã cho bà ấy quyền kỷ luật con bởi vì con quá bất trị. Bà ấy đang cố gắng tống con vào bệnh viện tâm thần đấy! - Lilian thở dài.

Tôi dựa hẳn người vào chiếc ghế sắt, mắt nhìn thẳng bà ấy.

- Bà... à... ý là... một nhà thương điên... có đúng không? - Tôi lắp bắp trong hơi thở gấp.

Lilian rút trong ví ra một miếng khăn giấy.

- Ta có thể mất quyền làm cha mẹ nuôi, nhưng ta không sợ... ta không quan tâm nữa. Con đừng bao giờ kể chuyện này với ai khác. Ta đã nói chuyện với cô Gold, và chúng ta nghĩ rằng mẹ con đã thực hiện kế hoạch này - kế hoạch đưa con vào nhà thương điên - để khẳng định những gì bà ấy đã làm với con là đúng. Con có hiểu ta nói gì không?

Tôi gật đầu.

- David ạ, mẹ con đã liên lạc với người phụ nữ ở bệnh viện tâm thần kia và nói với bà ta về tất cả mọi chuyện. David, ta sắp hỏi con một điều và ta cần một câu trả lời thành thật nhất, con đồng ý không? Con đã bao giờ gây nên một đám cháy nào ở nhà mẹ con, trong ga-ra nhà bà ấy không? - Lilian hỏi tôi một cách rất cân nhắc.

- Không! - Tôi kêu lên. Rồi tôi nắm chặt hai bàn tay của mình lại. - Có một lần...

Lilian nghiến chặt răng...

-... Có một lần, lúc đó cháu bốn hay năm tuổi gì đấy, trước bữa ăn, cháu có để mấy miếng khăn ăn gần ngọn nến... và chúng bắt cháy! Cháu xin thề là cháu không cố ý làm như vậy, bà Catanze! Đó là một tai nạn!

- Được rồi, được rồi. - Lilian phẩy tay. - Ta tin con. Nhưng David ạ, bà ấy biết, mẹ của con biết hết mọi chuyện. Từ chuyện ở tiệm Walgreens, đến chuyện con bỏ nhà đi - thậm chí chuyện con gặp rắc rối với ông bác sĩ tâm thần bà ấy cũng biết. Cô Gold thì cho rằng có thể cô ấy đã lỡ miệng nói với mẹ con những chuyện mà bà ấy không cần phải biết, nhưng cô Gold lại có trách nhiệm thông báo cho bà ấy biết về tình trạng của con. Khốn kiếp thật! Ta chưa từng thấy ai cố sống chết để bảo vệ những cái sai của mình như vậy...

Người tôi nóng lên.

- Ý bà là sao ạ, rắc rối với ông bác sĩ ấy à? Cháu có làm gì đâu ạ!

- David à, ta nghe lại điều này từ cô Gold thôi mà...

- Tại sao cháu không được phép gặp cô Gold nữa chứ? - Tôi cắt ngang lời bà ấy.

- Bỏi vì bây giờ con đã có người quản chế là chú Gordon Hutchenson. - Lilian vừa trả lời vừa lắc lắc đầu, cố không để câu chuyện đi lạc đề. - Bây giờ thì làm ơn, nghe ta nói này. Ta thậm chí còn không biết đến điều này, nhưng theo những gì ta biết, thì ông bác sĩ ấy đã viết một bản báo cáo nói rằng con đã có chiều hướng hành động quá khích. Ông ta khẳng định con đã nhảy ra khỏi ghế ngồi, khoa chân múa tay và có ý tấn công ông ta? - Lilian tỏ ra lúng túng trước câu hỏi của chính mình.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

- Không đâu, bà ơi! Chính ông ta còn nói rằng cháu nên ghét mẹ của cháu, bà không nhớ sao? - Tôi vừa khóc vừa tựa đầu mạnh ra sau mệt mỏi, khiến đầu chạm tường đánh cốp. - Cháu không làm điều đó. Cháu không làm!

- Nghe này! Con nghe ta nói đây này! - Lilian xúc động. - Cô Gold nghĩ rằng mẹ con đang chờ đợi cơ hội để tóm lấy con - và giờ thì bà ấy đã có cơ hội đó rồi.

- Sao bà ấy có thể làm như vậy được? Con đang sống với bà cơ mà! - Tôi nói trong vỡ òa, lòng đang cố hiểu tại sao cuộc sống của mình đột nhiên lại vỡ vụn như thế.

- David, - Lilian nói trong cơn tức giận, - Rudy và ta chỉ là người giám hộ con về mặt pháp lý, chấm hết. Trên giấy tờ, chúng ta đang giữ trách nhiệm nuôi dưỡng con nên người. Chúng ta nhận con làm con nuôi, về mặt pháp lý, mẹ con vẫn là người sinh ra con và hoàn toàn có quyền với con. Đó là cớ để mẹ con đánh trả lại chúng ta. Từ khi chúng ta nhận con làm con nuôi, có vẻ như mẹ con đã cố mọi cách để mang con đi. Và chính tai nạn xảy ra ở trường học đã tạo cơ hội cho bà ấy thực hiện điều đó.

- Vậy bây giờ cháu phải làm gì? - Tôi rên rỉ.

- Hãy hiểu điều này. Con đang ở trong trận chiến của cuộc đời mình. Nếu mẹ con thuyết phục được địa phương rằng mọi việc bà ấy làm là hợp lý, bà ấy sẽ quẳng con vào một trại tâm thần. Nếu như điều đó xảy ra... - Lilian nấc lên trong nước mắt giàn giụa. - Ta muốn con hiểu một điều. Ta không quan tâm bất cứ ai, bắt cứ ai nói với con điều gì. Rudy và ta đang chiến đấu vì con. Và chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết. Nếu phải thuê luật sư, chúng ta cũng sẽ làm. Nếu có phải xuống địa ngục, chúng ta cũng sẵn sàng. Chúng ta đang ở đây để chiến đấu vì con. Đó là lý do chúng ta là cha mẹ nuôi của con!

Lilian ngừng lại giây lát để trấn tĩnh. Rồi bà lại nói tiếp bằng một giọng trầm, nhỏ nhẹ và bình tĩnh hơn:

- David, ta không hiểu tại sao, nhưng vì một số lý do, có rất nhiều người khinh rẻ những trẻ là con nuôi. Và những người này tin rằng những đứa trẻ như con đều xấu hết, nếu không thì chúng đã không trở thành những đứa con nuôi. Và chỉ khi họ đem con ra khỏi xã hội của họ, thì họ mới thấy yên ổn. Con có hiểu không, hả David?

Tôi lắc đầu.

Lilian đặt tay lên miệng để chặn lại tiếng nấc, đôi mắt bà lộ rõ vẻ phân vân xem phải nói lại như thế nào cho tôi hiểu.

- Con hiểu từ thành kiến có nghĩa là gì chứ, phải không nào?

- Vâng, cháu hiểu.

- Điều này cũng tương tự như vậy. Con thấy đấy, nếu những người đó chấp nhận - thừa nhận - sự cần thiết của việc nhận con nuôi, thì họ sẽ xem trọng việc nhận con nuôi hơn là đặt nặng sự quan tâm đến lý do khiến những đứa trẻ như con phải trở thành con nuôi. Và như thế cũng có nghĩa là họ sẽ có cái nhìn đúng đắn hơn về chứng nghiện rượu, nạn ngược đãi trẻ em, những đứa trẻ phải bỏ nhà đi hoặc sử dụng chất kích thích... Con hiểu ý ta chưa? Trong những năm vừa qua, chúng ta đã tạo nên vài sự thay đổi, nhưng chúng ta vẫn đang phải sống trong một xã hội bảo thủ. Nhiều người được giáo dục là phải giữ kín mọi bí mật của mình, với hy vọng không ai có thể khám phá ra bí mật gia đình của họ. Một vài người trong số họ là những kẻ có thành kiến, và đó là lý do tại sao một đứa con nuôi có thể gặp rắc rối bất cứ lúc nào...

Câu nói của Lilian như hàng tấn gạch đá đánh mạnh vào tôi. Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi bắt đầu mất bình tĩnh và thở dốc:

- Thế là... trước khi... khi lần đầu tiên cháu vào nhà bà... và cháu gặp rắc rối...?

- Sao hả? - Lilian thì thào.

- Cháu có nghe qua những điều bà nói... nhưng cháu không để ý lắm.

Lilian cầm tay tôi lên:

- Nào, tất cả đã là quá khứ. Ta biết rằng ở một nơi như Hillcrest thế này không dễ chút nào, đặc biệt là đối với con, nhưng con buộc phải hành xử sao cho tốt nhất. Ý ta là, - bà nhấn mạnh, - các quản giáo sẽ theo dõi và viết báo cáo về hành vi cư xử của con để chuyển cho người quản chế. Con gặp chú Gordon Hutchenson rồi chứ?

- Vâng, thưa bà. - Tôi trả lời.

- Những bản báo cáo đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc mẹ con có thể tống con vào bệnh viện tâm thần hay không. Hiện tại bà ta đã nhồi nhét được một lô một lốc những lời nói dối thâm độc với rất nhiều người. Bà ta đang cố biến con thành một đứa trẻ điên loạn - đứa trẻ mà bây giờ con đang sắm vai đấy, con không thấy sao? - Lilian trêu tôi. - Vì vậy, nếu chúng ta có thể chứng minh cho tòa tin rằng con không phải là người gây nên đám cháy và rằng con là một đứa trẻ gương mẫu, thì điều này sẽ dập tắt mọi mưu toan của mẹ con - một lần này và cả những lần sau nữa.

- Vậy cháu phải làm gì bây giờ? - Tôi hỏi.

Lilian mỉm cười:

- David, con chỉ cần là chính mình. Đó là những gì con phải làm. Đừng bao giờ cố đóng vai một ai khác không phải là con. Các quản giáo sẽ theo dõi mọi hành động của con mà không bỏ sót điều gì đâu. Hãy là cậu bé như lần đầu con bước chân vào nhà ta - trước khi con vướng vào tất cả những rắc rối này, con nhé. Nhưng, - bà cảnh báo, - con không được phép phạm lỗi. Tuyệt đối không được nổi nóng khi buồn hay lo lắng gì đấy nhé. cẩn thận cái miệng ngốc nghếch của con nữa đấy. Hiểu ta nói gì không?

Tôi lại gật đầu.

- David, con đã tự đưa đầu vào thòng lọng. Thề có Chúa, chỉ cần thêm một sự cố nữa thôi là đầu con sẽ bị treo lên ngay thôi. Con đã vượt qua được rất nhiều chuyện trong suốt mười hai năm qua, hơn cả những gì mà người khác có thể trải qua trong cùng một quãng đời như vậy. Nếu con đã có thể làm được tất cả những điều đó... thì con cũng sẽ làm được điều này thôi. Nhưng con phải đấu tranh theo cách tốt nhất! Con phải làm theo những gì mà chú Hutchenson hoặc các quản giáo ở đây yêu cầu. Ta không quan tâm bên ngoài người ta nói gì. Ta biết về Gordon lâu rồi, và ông ấy là một người cực tốt. Con phải suy nghĩ thật kỹ càng và thấu đáo trước khi làm bất cứ điều gì có thể khiến con phải hối tiếc. Được chứ?

Khi bà Catanze nắm lấy tay tôi, tôi chỉ mong sẽ nói cho bà ấy hiểu tôi hối hận như thế nào vì tất cả những rắc rối tôi đã gây ra cho bà và cả gia đình bà. Nhưng tôi không thể hé răng bởi trước giờ tôi đã nói với bà ấy quá nhiều những lời như vậy rồi. Và tôi tự hỏi, tại sao đến giờ phút này bà ấy vẫn tin tôi? Nhìn vào đôi mắt nhân hậu của bà, tôi hiểu mình chính là nguyên nhân của những đêm bà không ngủ và của những giờ phút bà khắc khoải bất an.

Lilian cố nở một nụ cười thật tươi với tôi:

- A, suýt nữa thì ta quên, ta có cái này cho con. - Bà vui vẻ nói, tay lần vào túi xách lấy ra một chiếc hộp giấy có hình những viên sô-cô-la và những trái sơ-ri chín mọng. Gương mặt bà rạng rỡ khi đẩy chiếc hộp về phía tôi.

- Là kẹo ạ? - Tôi hỏi.

- Mở nó ra đi. - Lilian tươi cười.

Tôi cẩn thận mở cái nắp nhỏ xíu của chiếc hộp và buột miệng kêu lên thật to khi thấy con rùa bé nhỏ yêu dấu của mình đang ngúc ngắc cái đầu bé xíu của nó nhìn lên tôi. Tôi nhẹ nhàng nhấc con vật đáng yêu ra khỏi chiếc hộp và đặt nó vào lòng bàn tay. Nó lập tức rút đầu vào mai.

- Nó ổn chứ ạ? Nó có ăn gì không ạ?

- Có chứ, có chứ. - Lilian đáp lời tôi bằng giọng nói dịu dàng của một người mẹ. - Ta vẫn chăm sóc nó. Ta vẫn thay nước cho nó...

- Ngày nào cũng vậy chứ ạ? - Tôi hỏi thêm, mắt vẫn không rời con vật cưng của mình.

- Ngày nào cũng thế, phải phải, ta biết, ta biết mà. Ta chưa từng nghĩ lại có lúc ta đi chăm sóc một con rùa già như thế này cơ đấy.

- Nó không phải là rùa già. Nó chỉ là một em bé rùa con thôi mà... bà nhìn mà xem? - Tôi thì thầm. - Cháu nghĩ nó thích bà đấy. - Lilian chợt nhìn tôi nghiêm nghị khi tôi đưa con rùa đến trước mặt bà ấy.

- David, - bà vuốt tóc tôi, và nói bằng một giọng đầy yêu thương, - hãy nhìn con với chú rùa kia kìa... Phải chi họ cũng thấy con như ta bây giờ nhỉ.

Tôi cẩn thận đặt con rùa trở lại vào trong hộp. Rồi tôi nắm lấy tay Lilian:

- Cháu biết rằng cháu đã rất hư, và rằng cháu xứng đáng bị phạt vì những gì cháu đã gây ra, nhưng cháu xin hứa là từ nay cháu sẽ ngoan ngoãn. Thật sự ngoan ngoãn. Con xin hứa... thưa Mẹ.

Tối hôm ấy, khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ buồng giam của mình, một cảm giác ấm áp đã len lỏi tận sâu trong lòng tôi. Mình sẽ làm điều đó! Tôi thề với mình. Mình sẽ chứng minh cho bà Catanze, cho ông Hutchenson và cho cả mẹ thấy rằng mình là một đứa bé tốt. Tôi biết rằng chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày ra tòa. Vì thế, tôi tự nhủ, mình phải thể hiện sao cho tốt hơn nữa. Tôi thấy buồn ngủ. Và trong lòng tôi thật sự không còn cảm thấy sợ hãi hay lo âu.

Chỉ trong vài ngày, điểm hành vi hàng ngày của tôi đã được nhân lên gấp đôi. Khi ông Carl Miguel, viên quản giáo cao cấp của khu C nói với tôi trước mặt mọi người rằng tôi đã có một tuần lễ hết sức tuyệt vời, tôi lại muốn chứng tỏ cho mọi người thấy tôi có thể làm tốt hơn như vậy nữa kia. Cuối tuần lễ đó, tôi đạt thứ hạng cao nhất mà khu đã đặt ra: hạng vàng. Ông Hutchenson cho tôi hay rằng, thường thì một đứa trẻ tương đối ngoan sẽ đạt được thứ hạng ấy sau ba hay bốn tuần. Tôi cười thầm đầy tự hào khi biết rằng mình đã làm được điều đó chỉ sau chưa đầy hai tuần lễ. Trong một lần vào thăm tôi, Gordon báo với tôi rằng ngày ra tòa đã được rút ngắn lại vài ngày.

- Vậy khi nào thì chúng ta sẽ ra tòa ạ? - Tôi phân vân.

- Ngày mốt, cháu ạ. - Ông đáp lời tôi. - Cháu sẽ ổn chứ?

- Vâng, thưa ông. - Tôi trả lời khá điềm tĩnh, nhưng trong lòng bỗng nhen lên một chút hoảng sợ.

- David, chú không có ý làm cháu lúng túng với những gì có thể xảy ra tại phiên tòa. Chú có thể lường trước được rằng mọi việc có thể sẽ xảy ra theo nhiều chiều hướng khác nhau, và cháu chỉ được chọn một trong những chiều hướng đó. Chú chỉ muốn nhắc cháu phải luôn giữ bình tĩnh, và nếu cháu tin vào Chúa, chú khuyên cháu hãy cầu nguyện với Ngài.

Lúc trở về buồng giam, tôi bỗng thấy mình như mê sảng. Tôi nhắm mắt lại, cố dẹp bỏ sự hồi hộp sang một bên và cầu nguyện.

Hai ngày sau, tôi có mặt tại phiên tòa. Tôi ngồi thẳng người, tập trung nhớ lại những gì Lilian và Gordon đã nói với tôi. Lilian ngồi ở dãy ghế phía sau tôi. Tôi quay lại nhìn bà rồi khẽ gật đầu cười với bà. Lúc tôi quay lên, tôi chạm phải ánh mắt của mẹ, lúc ấy bà đang ngồi ôm Kevin ở dãy ghế bên phải tôi.

Sự tự tin trong tôi gần như tan biến.

- Bà ta đang ở đây! - Tôi thì thầm với Gordon.

- Đúng thế. Và hãy nhớ rằng, cháu phải luôn giữ bình tĩnh đấy. - Giọng Gordon như cảnh báo.

Một lát sau, số thứ tự của tôi được xướng lên. Tôi ngọ nguậy trong ghế rồi trộm nhìn sang mẹ. Luật sư của tôi, người tôi chỉ mới gặp vài phút trước đó, đứng lên đọc liền một mạch những ngày tháng, những số liệu mang tính hình thức và vài tình tiết khác thật nhanh, đến. nỗi tôi còn không dám chắc những gì ông ấy vừa đưa ra là nói về trường hợp của tôi hay của một người nào khác.

VỊ quan tòa ra hiệu đồng ý với luật sư của tôi sau khi ông ấy trở về chỗ ngồi. Phía bên phải tôi, một người đàn ông mặc đồ đen khác lấy giọng và bắt đầu nói. Gordon nghiêng người qua, vỗ vỗ vào đầu gối tôi rồi nói:

- Cho dù ông ta có nói gì, cháu cũng phải giữ bình tĩnh. Đừng cười, đừng cử động và đừng biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào.

- Thưa Tòa, vào khoảng ngày 10 tháng 1, bị cáo vị thành niên, David Pelzer, sau khi đã tính toán kế hoạch rõ ràng, đã chủ mưu phạm tội gây hỏa hoạn và cố tình thiêu cháy một lớp học ở trường tiểu học Monte Cristo...

Một nỗi sợ hãi lan dần khắp cơ thể tôi.

- Thưa Tòa, bị cáo vị thành niên đã có tiền sử với rất nhiều hành vi ngỗ nghịch. Tòa đã có bản tóm tắt được cung cấp bởi bác sĩ tâm thần của bị cáo vị thành niên, cũng như lời cáo buộc của thầy hiệu trưởng và hội đồng giáo vụ trường tiểu học Monte Cristo. Tôi cũng có lời khai từ cựu nhân viên xã hội của bị cáo vị thành niên, người cũng cho rằng “trong khi David đang ở độ tuổi rất ngây thơ của nó, thằng bé vẫn cần được giám sát. Trong thời gian được sống rất thoải mái trong gia đình cha mẹ nuôi, David vẫn có những hành động quá khích với những người khác, và thỉnh thoảng, đã tranh cãi và ẩu đả khi còn ở nhà cha mẹ nuôi”.

Tôi như chết lặng đi. Căn nhà đã cho tôi sự tự do giờ lại góp phần trong những lời buộc tội tôi. Sau một tràng những cáo buộc, viên luật sư cúi chào quan tòa rồi ngồi xuống và gật đầu với mẹ tôi.

- Chú có thấy thế không? - Tôi hỏi, thúc khuỷu tay vào Gordon.

- Suỵt, - ông ấy cảnh báo, - đừng nói chứ!

- Phản bác? - Quan tòa quay về phía tôi hỏi.

Luật sư của tôi mỉm cười rồi đứng lên:

- Thưa Tòa, câu nói của cô Gold đã được trích dẫn chưa đầy đủ và đúng với ngữ cảnh. Tôi xin đệ trình lên đây để Quý Tòa xem qua toàn bộ lời nói của cô ấy. Về vấn đề vụ hỏa hoạn, vụ việc này đã được xây dựng hoàn toàn dựa trên những chứng cứ gián tiếp. Trong lúc David còn là người bị tình nghi ban đầu cho vụ việc, tôi mong Quý Tòa xem xét, rằng David là người đã ngăn chặn sự lan truyền của đám, cháy do một người khác gây nên. Còn đối với nơi hiện đang giữ quyền nuôi dưỡng David, gia đình Catanze đang rất nóng lòng đón David trở về. Cảm ơn Quý Tòa.

Vị quan tòa nhìn sang ông luật sư kia.

- Thưa Tòa, trong khi chứng cứ trực tiếp vẫn chưa được xác nhận, bị cáo vị thành niên vẫn được xem là có một tiểu sử đã được xác minh cho hành vi loạn chức năng. Ngoài ra, tôi có được lời khai đã được xác nhận bởi mẹ ruột của bị cáo, bà Pelzer, cho thấy rằng bị cáo đã gây ra nhiều đám cháy trong tầng hầm ở nơi cư trú trước đây của cậu ta. Bà Pelzer đã lấy làm tiếc khi thừa nhận rằng bà ấy không thể kiểm soát bị cáo dưới bất kỳ điều kiện hoàn cảnh bình thường nào cả, và rằng bị cáo cực kỳ dễ bị kích động, tiềm ẩn xu hướng bạo lực. Vui lòng xem lại cáo trạng bắt giữ bị cáo vào tháng Ba vừa rồi.

Thưa Tòa, rõ ràng là cho dù có bất kỳ lý do gì thì bị cáo cũng không thể được trông nom ở ngôi nhà cũ hoặc ngay trong nhà cha mẹ nuôi nữa. Người dân địa phương đều cho rằng cậu bé bị cáo là một gánh nặng của xã hội. Người dân ở đây đều muốn bị cáo phải thừa nhận các giám định về tâm thần để có thể được tiếp nhận vào một tổ chức nào đó có khả năng đáp ứng cho mọi nhu cầu của cậu ta.

- Những gì ông ấy nói có nghĩa là gì ạ? - Tôi hỏi Gordon, sau khi vị luật sư về chỗ ngồi. Gordon chưa kịp nhắc tôi im lặng, thì vị quan tòa đã xoa xoa thái dương của mình rồi hỏi:

- Người quản chế đâu?

Ông Hutchenson cài lại nút áo khoác rồi đứng lên:

- Người quản chế đề nghị cho tiếp tục việc kiểm tra và hội chẩn của một bác sĩ tâm thần khác. Tôi không nhận thấy điều gì khiến tôi tin rằng David chính là mối đe dọa lớn của chính cậu ấy cũng như những người khác. Tôi đề nghị có sự thay thế đối với những người giám hộ của David.

- Họ là những người thích sử dụng hình phạt đúng không? - Vị quan tòa cười mỉm một mình rồi tiếp. - Tiền án thì sao? - Ông ấy hỏi khi quay sang luật sư của tôi.

- Không có, thưa Tòa. - Vị luật sư trả lời.

Vị quan tòa hơi ngả người ra sau. Khi ông ấy lướt mắt qua chỗ tôi, tôi như sởn tóc gáy. Tôi nín thở, chờ đợi câu trả lời của quan tòa. Ông ấy có vẻ đăm chiêu, tay sờ sờ cằm. Đột nhiên ông gật đầu rồi quay sang thư ký phiên tòa:

- Tạm ngưng không xác minh thêm về vụ hỏa hoạn... Tòa tuyên mức phạt... 100 ngày trong trại quản thúc trẻ vị thành niên... thời gian quản thúc đã được thực thi từ trước. Và, không cần ghi biên bản điều này, - vị quan tòa nói tiếp, - này cậu bé, đốt nhà là một tội danh nghiêm trọng. Lý do duy nhất để ta không khép cháu vào tội danh đó là vì ta không có bằng chứng rõ ràng. Trong khi vẫn chưa có chứng cứ chứng tỏ cháu không phải là thủ phạm, cháu vẫn phải trải qua thời gian thử thách trong một khoảng thời gian nhất định. Có vẻ cháu có những phẩm chất tốt và khả năng chỉ huy, - quan tòa gật đầu với bà Catanze rồi tiếp tục, - nhưng phải khéo léo và vận dụng những điều đó cho tốt nhé.

Ngay sau khi quan tòa gõ búa kết thúc phiên tòa, Gordon nói khẽ:

- Cháu sẽ ở đó thêm ba mươi hay ba mươi tư ngày nữa.

- Nhưng cháu đâu có làm chuyện đó! - Tôi than van, giọng uất ức.

- Không thành vấn đề đâu cháu ạ. - Gordon nói một cách đơn giản. - Chuyện như của cháu hiếm có lắm đấy. Tin chú đi, nhóc, - ông ấy nói, tay chỉ về phía quan tòa, - ông ấy thực sự là một ông Bụt đấy. Nhưng nếu bên khởi tố có bất kỳ chứng cứ nặng ký nào bất lợi cho cháu, thì chú chỉ còn cách là cho cháu vào một cái áo khoác lớn rồi đem giấu vào một nông trại nhộn nhịp nào đó mà thôi! Ngoài ra, quý ông đáng kính kia còn có một nơi rất “êm ái” dành cho thằng nhóc ốm yếu gầy nhẳng là cháu đấy. Giờ thì nhanh nào, trở về buồng giam của cháu đi, chó con. - Gordon nói đùa khi chúng tôi cùng đứng dậy đi ra ngoài.

Bỗng từ đâu mẹ sấn sổ bước đến chắn ngay trước mặt Gordon và tôi.

- Các người sai rồi! Tất cả các người đã lầm rồi! Rồi các người sẽ thấy! Tôi đã cảnh cáo con mụ nhân viên xã hội ấy rồi, bây giờ thì tôi cảnh cáo anh! - Mẹ rít lên, tay chỉ thẳng mặt ông Hutchenson. - Nó là thằng tồi! Nó là tai họa! Rồi anh sẽ thấy! Lần tới nó sẽ tấn công tiếp người khác! Thằng ôn con đó được giải quyết sớm chừng nào, thì chừng đó anh sẽ thấy rằng tôi đã đúng và tôi không làm sai cái quái gì cả! Anh đang tự biến mình thành thằng ngốc nếu anh nghĩ rằng mọi chuyện đã chấm dứt tại đây! Đợi mà xem! Chỉ có một nơi duy nhất cho thằng ôn con đó thôi. Rồi anh xem! - Nói xong bà ta kéo Kevin lao ra khỏi phòng.

Gordon hơi sững người.

- Mẹ cháu sống ở đâu vậy?

- Ở nhà ạ. - Tôi trả lời.

- Vậy à? - Gordon nhướn mày. - Căn nhà mà cháu đã đốt chứ gì? Ý chú là, nếu cháu đã đốt tầng hầm... thì chắc căn nhà cũng bị thiêu rụi luôn rồi ấy chứ.

- Đúng thế ạ! - Tôi cười, sau khi nhận ra ông ấy chỉ đang nói đùa mà thôi.

Ba mươi tư ngày sau, tôi khóc ròng khi ngồi gói ghém bộ sưu tập những vật dụng thủ công, những tấm bìa cứng - thành phẩm của các bài tập tôi được giao - vào một thùng giấy cạc-tông nhỏ. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác không muốn rời khỏi nơi này. Ở “bên ngoài” - thế giới bên ngoài - là nơi dễ dàng đẩy tôi vào rắc rối. Trong khi ở Hillcrest, tôi đã bắt đầu quen dần với môi trường xung quanh. Tôi biết được chính xác mình kỳ vọng điều gì. Tôi cảm thấy thanh thản và an toàn. Khi Carl Miguel đưa tôi ra ngoài, ông đã nói rằng thế giới bên ngoài chính là cuộc thử nghiệm dành cho sự tồn tại của tôi.

- Pelz, - Carl nắm tay tôi, ôn tồn, - ta hy vọng không phải gặp lại cháu nữa.

Tôi nắm chặt tay Carl rồi nhìn về phía bà Catanze. Bà nhìn tôi ngạc nhiên khi thấy chiếc quần tôi đang mặc bị ngắn đi một khúc. Tôi đã lớn bổng lên.

- Thế nào rồi? - Bà hỏi.

- Con rùa của con sao rồi ạ? - Tôi hỏi ngay.

- Ta muốn con biết là nó sắp vào nồi xúp rồi.

- Mẹ! - Tôi la lên, dù biết Lilian chỉ đùa thôi. - Đi nào, - tôi chìa tay ra, - chúng ta về nhà thôi!

Khuôn mặt Lilian bừng sáng rạng rỡ như cây thông Noel khi bà nhận ra đây là lần đầu tiên tôi gọi nhà bà ấy là nhà mình. Bà nắm chặt lấy cánh tay đang dang rộng của tôi.

- Ta về nhà thôi!