Chương 8 LẠC LOÀI
Mọi thứ không còn như xưa kể từ khi tôi rời khỏi trại giáo dưỡng của địa phương trở về với gia đình Catanze. Những đứa trẻ khác dường như nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Mỗi khi tôi xuất hiện, cho dù họ đang nói gì thì cũng đột nhiên im bặt và gượng gạo cười với tôi. Tôi vẫn cố gắng trò chuyện cùng họ, nhưng chẳng hiểu sao tôi luôn cảm thấy mình lạc lõng đơn độc trước những ánh nhìn hoài nghi, xa lạ. Những lúc đó tôi đứng khựng một lúc rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, cảm giác rõ mọi ánh mắt đang đổ dồn phía sau lưng. Ngay cả Larry lớn, người tôi từng xem là “đại ca” của mình, dường như cũng phớt lờ tôi. Sau vài ngày chịu đựng Sự lạnh nhạt của mọi người, cuối cùng tôi lại lủi thủi trong căn phòng vắng tênh. Thậm chí tôi cũng không quan tâm đến việc chiếc xe đạp Murray của tôi đã bắt đầu gỉ sét.
Một buổi chiều thứ Sáu tháng 7 năm 1974, Gordon Hutchenson dừng xe trước nhà tôi. Tôi thấy hồi hộp kinh khủng khi chú ấy đi thẳng vào nhà tìm gặp tôi. Thật sự lúc ấy tôi không muốn nói chuyện với ai cả. Nhưng khi nhìn gương mặt đang giận dữ của chú ấy, tôi linh cảm ắt phải có chuyện gì đó kinh khủng lắm sắp xảy ra.
- Có chuyện gì thế ạ? - Tôi lí nhí hỏi.
Gordon đặt một tay lên vai tôi:
- Cháu cần phải thu xếp đồ đạc rồi. - Chú ấy nói bằng một giọng đang lấy làm tiếc chuyện gì đó.
Tôi hất tay chú ấy ra. Lúc ấy những hình ảnh về Hillcrest lại tràn ngập trong tôi như một thước phim đen trắng nặng nề.
- Tại sao? - Tôi gào lên. - Cháu đã làm gì?
Gordon nhẹ nhàng giải thích với tôi rằng tôi không dính vào rắc rối nào cả và rằng chú ấy biết hết những đấu tranh, giằng xé mà tôi phải chịu đựng kể từ khi tôi trở lại nhà Catanze. Gordon cũng cho tôi biết rằng chú ấy đang nỗ lực tìm cho tôi một gia đình khác có ít người hơn. Chú nói tiếp:
- Ngoài ra, chú đang ở vào thế kẹt. Chú có một bạn khác lớn hơn cháu sẽ rời Hillcrest vào thứ Hai tuần tới, và cậu bé ấy được sắp xếp về sống ở đây. Vì vậy, nhanh lên nào, thu xếp quần áo của cháu đi.
Tôi muốn bật khóc. Tôi chạy nhanh về phòng. Lòng tôi ngổn ngang giữa cảm giác hồi hộp với nỗi sợ hãi không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Tôi lúi húi kéo hết tất cả các ngăn tủ ra ngoài, lôi hết quần áo trên móc xuống rồi nhét hết mọi thứ vào một chiếc túi màu nâu lớn. Tôi bần thần nhìn lần cuối cùng căn phòng nơi tôi đã ngủ, đã khóc, đã chơi đùa và đã ngẫm nghĩ về cuộc sống của mình trong suốt hơn một năm qua. Ngay cả những lần tôi nghĩ rằng thế giới quanh tôi đã đổ nát, thì tôi vẫn luôn cảm thấy bình yên và an toàn trong căn phòng của mình. Tôi bước ra ngoài, từ từ khép cửa lại. Tôi tự oán trách sao mình lại ngu ngốc đến thế. Lúc còn ở nhà cô Mary, tôi đã học được hai quy tắc cơ bản khi làm con nuôi là đừng bao giờ quá phụ thuộc với bất cứ ai và đừng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được mãi mãi ở với một gia đình nào đó. Thế mà tôi đã ngu ngốc phá vỡ cả hai quy tắc đó. Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tôi sẽ được sống với Rudy và Lilian suốt cả phần đời còn lại. Tôi nhắm mắt, nuốt những giọt nước mặn đắng vào trong.
Vừa trò chuyện xong với ai đó qua điện thoại, Gordon đã phải tách tôi ra khỏi Lilian trong lúc cả hai chúng tôi đang ôm nhau nức nở. Nhìn vào mắt Lilian, tôi hứa với bà là tôi sẽ trở thành một đứa bé ngoan và rằng tôi sẽ giữ liên lạc với bà. Bên ngoài, Gordon mở cửa chiếc xe Chevy Nova của mình chờ sẵn. Chú ấy ném tất cả đồ đạc của tôi lên băng ghế sau rồi ra hiệu cho tôi chui vào xe. Khi xe vừa lăn bánh, tôi có thể nhìn thấy rõ những hàng nước mắt quyện với mascara đen chảy nhòe cả khuôn mặt của Lilian. Bà ấy sụt sùi đứng trước cửa - nơi tôi vẫn thường đứng tần ngần không biết bao nhiêu giờ đồng hồ chờ một ngày nào đó xa xăm cha sẽ đến thăm tôi. Khi vẫy tay tạm biệt Lilian lần cuối, tôi thảng thốt nhận ra rằng bà ấy và Rudy đã quan tâm, chăm sóc và yêu thương tôi còn tốt hơn chính cha mẹ đẻ của tôi nữa.
Cả Gordon và tôi đều im lặng thật lâu. Cuối cùng, chú ấy lấy giọng phá tan sự im lặng nặng nề đó:
- Dave này, chú biết tất cả những điều này xảy đến với cháu quá nhanh, nhưng thế này cháu ạ...
- Nhưng sao ạ? - Tôi hét lên.
Gương mặt Gordon lộ rõ sự nóng giận.
- Cháu nghe đây! - Chú ấy la lên. - Rất hiếm, rất hiếm có trường hợp nào một đứa trẻ ở trong một gia đình lâu như cháu. Cháu có biết như vậy không, hả? Và cháu đã ở đó bao lâu nhỉ? Hơn một năm? Khỉ thật, cả một kỷ lục ấy chứ.
Tôi ngồi lọt thỏm trong ghế, nhận ra rằng những gì chú ấy nói đều đúng. Đã từ lâu, tôi xem mọi thứ diễn ra với mình như một lẽ hiển nhiên. Tôi quay sang nhìn vào kính chiếu hậu, vùng đất thân thuộc trong thành phố đang chìm dần lại phía sau.
Gordon hắng giọng:
- David, chú xin lỗi. Chú không nên trút giận lên cháu như thế. Chỉ là đôi khi chú không thể đặt mình vào vị trí của cháu để suy nghĩ được cháu ạ. Cháu thấy đấy, chú đã đăng ký cho cháu đến đ một nhà khác từ hôm qua, nhưng chú lại mắc kẹt với công việc ở tòa án trước khi đến đón cháu và... khỉ thật, chú không biết phải làm gì với cháu bây giờ nữa.
- Chú có thể đưa cháu trả lại gia đình Catanze được mà. - Tôi lí nhí đề nghị.
- Không thể làm thế được. Như chú đã nói với cháu rồi, chú đã đề nghị bỏ tên cháu ra khỏi gia đình Catanze ngày hôm qua rồi, điều đó có nghĩa là họ không còn là người giám hộ hợp pháp của cháu nữa. Rất khó giải thích cho cháu hiểu. Điều quan trọng nhất vẫn là chú phải tìm cho cháu một gia đình mới.
Khi Gordon ngần ngại nói ra những điều đó, tim tôi như thắt lại vì sợ. Bỗng tôi sực nhớ mình đã bỏ quên chiếc xe đạp, và một thứ còn quan trọng hơn nữa là con rùa yêu quý của tôi. Gordon cười vang khi nghe tôi nói mình để quên chiếc xe đạp và con rùa. Thấy chú ấy cười, tôi nghịch ngợm giằng tay chú vẻ van nài. Gordon biết những thứ ấy có ý nghĩa với tôi như thế nào, nhưng cả hai chú cháu đều hiểu rằng việc tìm một nơi ở cho tôi bây giờ còn quan trọng hơn rất nhiều lần.
Gordon cho xe dừng lại trước nhà chú ấy. Vừa vào đến nhà, chú ấy đã nhấc điện thoại gọi ngay cho những gia đình có nhận con nuôi để cầu xin, rồi van nài họ tiếp nhận tôi, trong vài ngày tới thôi cũng được. Những cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ đồng hồ, cuối cùng chú ấy cũng dập máy.
- Khốn kiếp thật! - Gordon tức giận. - Chẳng bao giờ có đủ chỗ! Mọi nơi đều đã hết chỗ cả rồi! - Tôi nhìn chú ấy đăm đăm. Rồi Gordon lại chụp lấy cái điện thoại lần nữa. Chỉ ít giây sau, giọng chú ấy đã thay đổi. Mặc dù Gordon quay lưng lại, nhưng tôi vẫn nghe chú hỏi khẽ đầu dây bên kia: - Khu A hiện có bao nhiêu người ạ? Thế à? Được rồi, để một giường trống cho Pelzer nhé. Không, không, thằng bé ngoan, không có án. Tôi chỉ để nhờ thằng bé ở đấy thôi, mọi nơi đều đã chật ních hết rồi. Được rồi, cảm ơn nhé. Tôi sẽ gọi trước khi đưa thằng bé đến.
Khi quay lại nhìn tôi, Gordon hiểu rằng tôi đã biết điều gì sắp xảy ra với mình.
- Chú xin lỗi cháu, David ạ. Chỉ vì chú không biết phải làm gì khác hơn.
Tôi như bị rút hết sinh lực, không còn quan tâm bất kỳ điều gì nữa. Ngay lúc ấy, chẳng hiểu sao tôi lại muốn được gò mình vào những nội quy hàng ngày của Hillcrest và gặp lại những viên quản giáo như Carl Miguel. Tôi chưa kịp nói với Gordon là hãy đưa tôi trở lại Hillcrest thì chú ấy đã bật tay đánh tách, chộp lấy áo khoác, lao nhanh ra khỏi cửa và lệnh cho tôi theo chú vào xe. Có vẻ như chú ấy vừa nghĩ ra được điều gì lý thú lắm. Lúc ở trong xe, chú ấy còn nhìn tôi cười cười đầy bí hiểm.
- Lẽ ra chú nên nghĩ đến chỗ này sớm hơn mới phải. Một khi họ có thiện cảm với cháu thì họ sẽ không từ chối cháu đâu. Chú biết như thế này thật không phải, nhưng đây là giải pháp tốt nhất trong hoàn cảnh này đấy cháu ạ.
Tôi nheo mắt cố hiểu những lời Gordon vừa nói. Chưa kịp nói gì, tôi đã bị ngã chúi về phía trước do Gordon đột ngột thắng gấp cho xe dừng lại.
- Nào, - chú ấy nói giọng phấn khởi, - đến rồi đây. Cho họ thấy bộ dạng tươi tỉnh nhất của cháu đấy nhé. - Gordon hăng hái đưa tay vén màn cửa, bước vào trong.
Tôi cảm thấy mình như một tên ăn trộm khi rón rén đi vào nhà người khác mà không được sự đồng ý của họ. Hai mái đầu thấp thoáng ló ra từ phía nhà bếp.
- Tự nhiên ngồi đi cháu nhé. - Gordon chỉ tay vào một chiếc ghế rồi nháy mắt với tôi. Chú ấy vồn vã rảo bước thật nhanh vào trong nhà bếp, hai tay dang rộng. - Chào Harold! Chào Alice! Gặp lại hai bạn thật vui quá! Hai người thế nào rồi?
Tôi tròn mắt theo dõi từng hành động của Gordon. Gordon là kiểu người mang một tính cách biến đổi không ngừng. Tôi biết, với khả năng của mình, Gordon có khả năng dẫn dụ bất cứ ai theo điều gì chú ấy muốn. Chú ấy làm tôi nhớ đến những gã bán hàng ranh mãnh trên ti-vi luôn tìm mọi cách để dụ dỗ người khác mua hàng của họ.
Gordon chưa kịp kéo ghế trong nhà bếp để ngồi xuống thì tôi đã biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng. Người đàn ông đội chiếc mũ rơm tên Harold lắc đầu thở dài.
- Không được, không nhận thêm được nữa. Hết phòng rồi. - Ông ta càu nhàu rồi đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi dài.
Tôi túm lấy túi đồ nhàu nát của mình, dợm đứng dậy bỏ đi thì người phụ nữ, Alice cất giọng:
- Thôi nào, Leo, từ từ đã nào. Thằng bé trông đáng yêu đấy chứ.
Alice nghiêng người cười với tôi. Tôi cũng nhướn mày cười đáp lại.
- Chúng ta đâu được phép nuôi con trai. Em biết điều đó mà. - Harold cương quyết.
Gordon chen vào:
- Chỉ vài ngày thôi, đến khi tôi tìm được cho thằng bé một nhà khác. Tôi sẽ có một nơi cho thằng bé... vào khoảng, xem nào, thứ Hai... thứ Tư là trễ nhất. Hai người sắp ban cho cả tôi và David một ân huệ lớn lắm đấy.
- Thế còn giấy tờ? - Alice thắc mắc.
Gordon đập tay vào trán:
- À... tôi không đem theo rồi, nhưng... tuần sau tôi sẽ mang chúng đến và... chúng ta sẽ... chúng ta chỉ cần ghi lùi ngày tháng thôi mà... Này, nhìn đồng hồ kìa! Tôi phải đi rồi! Cảm ơn hai người lần nữa nhé. Tuần sau gặp lại nhé. - Chú ấy nói rồi vội vã quay đi, không để cho Harold và Alice kịp đổi ý.
Tôi ngồi im trong chiếc trường kỷ, tay vẫn ôm khư khư túi đồ của mình. Tôi cúi gằm mặt trong lúc cả Alice và Harold nhìn tôi dò xét. Sau đấy cả hai đi vào phòng khách.
- Rồi đấy, nhưng thằng bé sẽ ngủ ở đâu bây giờ? - Harold hỏi bằng giọng lạnh lùng. Hai người tranh cãi một lúc rồi Alice quyết định cho tôi vào ngủ chung phòng với Michelle; cô là một người con nuôi của hai người và đi làm vào buổi tối. Harold tiếp tục phản đối, cho rằng việc tôi ngủ chung phòng với một cô gái trẻ như thế là không hay. Tôi cố tạo ấn tượng tốt bằng cách tiến đến trước Harold, nhìn thẳng vào mắt ông rồi bình thản nói:
- Cháu không sao đâu ạ. Cháu không thấy phiền gì đâu ạ.
Vừa nói xong, tôi biết mình đã tự làm khó cho mình.
Bốn đêm tiếp sau đó, tôi cuộn mình trong một tấm chăn len cũ kỹ trên chiếc trường kỷ trong phòng khách. Tôi không biết tại sao tôi lại khiến cho Harold khó chịu như vậy, nhưng ít ra tôi cũng có một chỗ để ngả lưng. Tôi cảm ơn họ vì điều đó.
Gần một tuần sau, sau khi kiểm tra lại mọi vật dụng và chào tạm biệt Alice - bà Turnbough - tôi leo lên xe của Gordon rồi cả hai cùng lên đường đi đến một gia đình mới. Chú ấy cam đoan đã tìm được cho tôi một gia đình hoàn hảo, dù cha mẹ nuôi mới của tôi chưa hề có người con nuôi nào và họ chỉ vừa mới được cấp quyền nhận con nuôi mấy hôm trước. Tôi ngập chìm trong muôn vàn cảm xúc. Gordon càng thuyết phục tôi yên tâm về bố mẹ nuôi mới của mình, tôi càng cảm thấy bất an.
Đi được một lúc, Gordon dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ màu nâu. Tôi bước xuống xe, thở dài và nở một nụ cười giả tạo với người phụ nữ đang đứng đợi ở hiên nhà. Gordon chưa kịp mở lời giới thiệu thì người phụ nữ ấy đã lao nhanh xuống và ôm tôi đến nghẹt thở. Người phụ nữ còn đưa hai bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt tôi. Tôi cảm thấy tay chân mình thừa thãi và chẳng biết làm gì cả. Tôi nghĩ người phụ nữ đã lầm tôi với đứa trẻ nào khác. Sau một hồi lâu nựng nịu hai gò má tôi và siết tôi đến nghẹt thở, người phụ nữ lại ôm tôi thật chặt.
- Chao ôi, nhìn con này! - Bà ấy vừa thì thầm vừa lắc mạnh hai vai tôi khiến đầu tôi gục gặc lên xuống. - Chao ôi, ta muốn ăn thịt con luôn đây này! Gordon ơi, thằng bé đáng yêu quá! David, - người phụ nữ rít lên sung sướng trong khi kéo tôi vào nhà, - ta đợi một đứa bé như con lâu lắm rồi đấy!
Bà kéo tôi mạnh đến nỗi tôi phải cố giữ thăng bằng để khỏi té ngã. Tôi chưa kịp định thần thì bà lại ấn tôi ngồi vào ghế. Gordon cố giúp bà trấn tĩnh bằng cách bắt bà đọc một loạt các giấy tờ trước khi nhận quyền nuôi dưỡng tôi. Sau cùng, Gordon cũng giúp bà bình tĩnh hơn rồi cố gắng giải thích cho bà hiểu về tính cách của tôi. Gordon còn nhấn mạnh rằng nếu bà có thắc mắc gì thì cứ gọi cho chú ấy.
- Ô, không có gì phải lo lắng như thế. - Người phụ nữ vui vẻ nói. Đoạn bà mỉm cười với tôi và nắm chặt lấy tay tôi. - Một cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu như thế này thì có gì đáng lo ngại đâu chứ.
Cả Gordon và tôi cùng quay sang nháy mắt với nhau.
- À, vậy thì tôi sẽ đi lo việc của mình, hai người cứ tiếp tục tìm hiểu nhau đi nhé. - Chú ấy mỉm cười thật tươi.
Tôi tiễn Gordon ra cửa. Trước khi vào xe, Gordon cúi xuống thì thầm với tôi:
- Giờ thì hãy là một cậu bé nhỏ nhắn ngoan ngoãn cháu nhé.
Tôi nép người, tỏ vẻ vâng lời Gordon.
Sau khi Gordon đi khỏi, người phụ nữ nọ ngồi phịch xuống ghế. Bà chớp chớp mắt và liên tục lắc đầu với vẻ mặt rất xúc động. Tôi nghĩ bà ấy sắp khóc rồi đây.
- Xem này... xem khuôn mặt con đây này!
Tôi cười đáp lại bà. Tôi rụt rè chìa tay ra.
- Con tên là David Pelzer.
Người phụ nữ đưa tay che miệng cười khúc khích:
- Chao ôi, ta thật là ngớ ngẩn. Ta tên là Joanne Nulls, con có thể gọi ta là bà Nulls cũng được. Con thấy cái tên đó thế nào?
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ rằng bà ấy xem tôi là một đứa trẻ con hơn là một cậu bé mười ba tuổi mà tôi muốn được mọi người nhìn nhận.
- Bà thật là tốt bụng... thưa bà Nulls. - Tôi cười bẽn lẽn.
Ngay lập tức, bà Nulls đứng bật dậy và tự hào khoe với tôi bức ảnh chồng bà ấy.
- Đây là Micheal, - bà nói khẽ. - ông Nulls.
Ông ấy đang làm việc ở bưu điện, - bà nói rồi áp tấm hình vào ngực, vỗ nhẹ vào nó như thể đang âu yếm một đứa trẻ.
Sau khi được gặp ông Nulls, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ông ấy cứ muốn tôi hãy tự nhiên gọi ông là Micheal. Nhìn Joanne, tôi biết bà ấy không thích cách Micheal tỏ ra dễ dãi, đi ngược lại với quy tắc của bà như vậy.
Trước mặt Micheal, dường như bà ấy không thể hiện bất cứ tình cảm nào, nhưng ngay khi ông ấy đi làm, bà ấy lại đối xử với tôi như với một con búp bê đồ chơi. Joanne khăng khăng phải gội đầu cho tôi, cấm tôi chạy xe đạp ra khỏi khu nhà và thay vì đưa hết cho tôi hai đô- la năm mươi xu tiền trợ cấp của gia đình Catanze, bà ấy đắc ý bỏ vào lòng bàn tay tôi năm mươi xu và còn cảnh báo:
- Này, con không được dùng hết số tiền này một lần đâu đấy nhé.
- Ô, đừng lo, con sẽ không như vậy đâu. - Tôi trấn an bà nhưng trong lòng thì tự hỏi không biết phải làm gì với mấy xu teng vô dụng này.
Trước sự nghiêm khắc của Joanne, tôi chỉ có thể đi loanh quanh trong nhà bà ấy. Phòng khách đầy ắp những món đồ theo ca-ta-lô của hãng Avon. Và tôi cứ thế ngồi ngắm chúng hàng giờ liền. Đến xế trưa, tôi chán quá nên ngồi phịch xuống trước ti-vi để xem phim hoạt hình Tay đua tốc độ. Khi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi thất thểu lê bước về phòng và giết thời gian bằng một cuốn sách tô màu mà bà đã cho tôi.
Cũng như khi còn sống với mẹ, dường như tôi có một linh cảm rất tốt về những bất ổn đang hoặc sẽ xảy ra với mình. Ngay cả khi tôi ở trong phòng đóng kín cửa, tôi vẫn có thể cảm nhận những bất đồng ngấm ngầm chuyển thành những cuộc cãi vã ác liệt. Rất nhiều lần, tôi nghe thấy Micheal to tiếng với Joanne về sự có mặt của tôi trong ngôi nhà của ông ấy. Tôi biết, việc nhận tôi về làm con nuôi là ý của Joanne, như bà đã từng tâm sự với tôi, bà rất cô đơn và không thể có con. Mỗi lần Joanne và Micheal cãi nhau, những ký ức của tôi về cha và mẹ lại hiện ra. Tôi hoàn toàn nhận thức được mình không hề gặp phải mối đe dọa nào về thể xác, nhưng tôi cứ thế cuộn người ngồi trong một góc phòng, trùm chăn kín mít. Có một lần, họ cãi nhau lớn tiếng đến nỗi tôi cảm nhận rõ cửa sổ phòng tôi cũng rung lên.
Sáng hôm sau, tôi cố gắng nói chuyện với Joanne khi thấy bà gần như suy sụp. Ngày hôm ấy, tôi đã luẩn quẩn quanh chiếc trường kỷ, nhìn bà ôm tấm ảnh cưới của hai người vào lòng, đu đưa trên chiếc ghế bập bênh. Sau đó tôi đã rón rén trở về phòng, gói ghém quần áo cho vào chiếc túi nâu quen thuộc. Tôi biết việc mình bị chuyển đi nơi khác chỉ còn là vấn đề thời gian.
Những chuyện không vui ở gia đình ông bà Nulls đã phá hỏng ngày đầu đi học của tôi ở trường Trung học Parkside. Tôi ngồi chễm chệ ngay chiếc bàn tròn trong lớp học. Tôi cười với những đứa con trai khác, chúng cũng cười đùa với tôi khá thoải mái. Một thằng nhóc trong đám, Stephen, huých khuỷu tay vào tôi, nói rằng đứa con gái bàn bên kia nhìn tôi nãy giờ.
- Thì sao? - Tôi hỏi. - Có chuyện gì ghê lắm sao?
- Nếu cậu thích một đứa con gái, cậu cứ gọi cô ta là nỗi kinh hoàng. - Stephen giải thích.
Tôi nghiêng đầu đăm chiêu. Trong khi tôi mải nghĩ về từ mà Stephen vừa nói, thì những đứa còn lại ngồi quanh đó cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành với Stephen. Sau khi được mấy thằng bạn mới mách nước, tôi cố gắng chứng tỏ mình bằng cách quay xuống nói với đứa con gái đó rằng:
- Bạn là nỗi kinh hoàng dễ thương nhất mà tôi từng biết.
Lớp học đang râm ran tiếng nói cười bỗng dưng im bặt. Hầu như bọn chúng đều quay hết về phía tôi. Mấy đứa con gái ngồi quanh bàn đưa tay che miệng lại. Tôi thấy khó thở, biết rằng mình lại phạm sai lầm.
Giờ học kết thúc, cả lớp nhốn nháo chen lấn nhau đi về. Ngay khi tôi vừa bước ra ngoài, trời đất quanh tôi như tối sầm lại. Tôi ngước lên và bắt gặp khuôn mặt dữ tợn của một gã học lớp tám với thân hình to lớn.
- Mày đã gọi em gái tao là gì? - Gã cười khinh bỉ.
Tôi lại thấy khó thở một lần nữa. Tôi cố gắng nghĩ ra điều gì đó thật hay ho để nói. Thế nhưng tôi chỉ có thể lí nhí lặp lại:
- Một nỗi kinh hoàng.
Cú đấm của thằng to xác lớp tám nhanh đến nỗi tôi không kịp nhận thấy. Mũi tôi tóe máu.
- Mày đã gọi nó là gì cơ? - Gã lặp lại.
Tôi nhắm mắt rồi trả lời với gã cùng một câu ban nãy.
Bộp.
Sau khi lãnh sáu cú đấm vào mặt, tôi mới nhận ra mình không nên nói từ nỗi kinh hoàng trong trường hợp này nữa bởi vì nó mang ý nghĩa gì đó rất xấu. Thế là tôi nói xin lỗi tên to xác, nhưng gã lại đánh tôi và gầm lên:
- Đừng bao giờ, đừng bao giờ gọi em tao là con điếm nữa đấy!
Chiều hôm ấy tại nhà của Joanne, tôi ngồi trong phòng, cố gắng sửa lại cặp kiếng vừa bị cong gọng sau trận đòn lúc sáng. Lúc ấy Joanne cũng đang ở trong phòng bà ấy. Mấy ngày sau, tôi thật sự rất muốn hỏi bà ấy và Micheal xem từ con điếm có nghĩa là gì, nhưng nhìn cách hai người họ đối xử với nhau, tôi hiểu rằng tốt hơn tôi nên giữ kín chuyện đó.
Hai tuần sau đó, tôi đi học về thì thấy Joanne ngồi ôm đầu ủ rũ. Tôi lao đến bên bà. Joanne thổn thức nói bà và Micheal đã ly hôn. Tim tôi như bị siết nghẹt. Tôi ngồi bệt dưới chân bà, chẳng biết nói gì khi bà nói cho tôi biết Micheal đã có tình cảm với một người phụ nữ khác. Tôi nhìn Joanne đang khóc nấc, thật sự không hiểu rõ điều bà ấy vừa nói có nghĩa là gì.
Tôi ôm bà thật chặt cho đến khi bà thiếp đi. Tôi cảm thấy tự hào. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình có ích cho người khác. Tôi tắt đèn phòng ngủ và đắp chăn cho Joanne rồi kiểm tra lại mọi vật dụng trong chiếc túi nâu của mình lần cuối. Tôi nằm trên giường, ngẫm thấy có thể tôi chính là một trong những nguyên nhân gây ra cuộc ly hôn của gia đình Nulls. Hai ngày sau, lại có tiếng xe Chevy Nova quen thuộc của Gordon đỗ trước cửa nhà. Vừa nhìn thấy Gordon, Joanne đã khóc ròng.
Tôi thò tay vào túi quần móc ra một mảnh giấy nhàu nát có ghi địa chỉ và số điện thoại của các gia đình cha mẹ nuôi trước đây. Tôi mượn cây viết của Gordon rồi gạch một đường ngang qua tên của Joanne và Micheal. Tôi không cảm thấy một chút tiếc thương. Tôi biết rằng nếu tôi cứ giữ mãi những suy nghĩ thương cảm về Joanne Nulls, Alice Turnbough hay Lilian Catanze, tôi sẽ quỵ xuống mà khóc mãi. Tôi cảm thấy mình đã vượt qua được điều đó. Tôi cẩn thận gấp mảnh giấy lại rồi nhét vào túi quần.
Tôi rũ sạch mọi cảm xúc của mình về gia đình bà Nulls - hay bất cứ ai khác. Ngồi trong xe, tôi nhìn xa xăm ra ngoài. Tôi chớp mắt. Có cái gì đó cay cay nơi sống mũi. Nhìn hai bên đường, tôi nghĩ Gordon đang đưa tôi về lại thành phố Daly.
- Chú đi có đúng đường không đấy? - Tôi hỏi tinh nghịch.
Gordon thở dài.
- David này, à... chúng ta không còn nơi nào nữa cả. Nơi duy nhất còn sót lại là một gia đình gần nhà mẹ cháu.
Cổ họng tôi như nghẹn lại. Tôi không biết mình nên phản ứng như thế nào.
- Còn bao xa nữa ạ? - Tôi lí nhí.
- Chưa đầy một dặm đường nữa cháu ạ. - Gordon nói không chút biểu cảm.
Tôi khẽ gật đầu ngay khi hình ảnh trường Tiểu học Thomas Edison hiện ra trong tầm mắt. Tôi áng chừng khoảng cách từ nhà mẹ đến ngôi trường cũ của mình có lẽ cũng gần một dặm. Tôi bắt đầu thấy hồi hộp. Chỉ cần nghĩ đến cảnh sống gần nơi mẹ ở, người tôi đã vã mồ hôi. Cảnh vật xung quanh dường như có một sự thay đổi nào đó lớn lắm. Tôi áp sát mặt vào kính xe. Ngôi trường gần như đã thay đổi hoàn toàn.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy chú?
- À, bây giờ nó là trường trung học rồi cháu ạ. Đó cũng là nơi cháu sẽ học đấy.
Tôi không thể nén tiếng thở dài. Chẳng còn thứ gì không thay đổi nữa hay sao? Tôi chua chát tự nhủ. Hy vọng cháy bỏng được gặp lại các thầy cô giáo đã giải thoát cho tôi nhanh chóng tan biến. Khi Gordon cho xe chạy qua ngôi trường được một quãng, tôi mới thấy dễ thở hơn. Chiếc Chevy Nova chạy chầm chậm trên đại lộ Crestline quen thuộc, hai bên đường là những ngôi nhà được thiết kế cùng kiểu nằm san sát nhau; bất giác tôi cảm thấy như mình đang lọt thỏm vào một lỗ hổng thời gian nào đó. Không thể tin được chúng lại nhỏ bé đến như vậy. Nhưng lạ thay, cảnh vật nơi đây vẫn mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Dường như đó là sức mạnh của những điều quen thuộc. Không thể tin được mới đó mà đã hai năm kể từ ngày tôi được cứu thoát. Tôi kéo kính xe xuống, nhắm mắt lại để hít thở bầu không khí lạnh lẽo, ẩm ướt.
Gordon dừng xe trên đỉnh ngọn đồi dốc đứng. Tôi lẽo đẽo theo chú ấy đi lên những bậc thang màu đỏ dẫn vào ngôi nhà giống y như ngôi nhà của mẹ tôi. Cửa mở, tôi trợn tròn mắt. Gordon khẽ nghiêng người sang tồi:
- Cháu ổn chứ? Chắc cháu không có thành kiến nào đấy chứ?
Tôi lắc đầu, miệng vẫn há hốc.
- Thành kiến ư? - Tôi lẩm bẩm. Tôi chưa từng có bố mẹ nuôi nào người da đen cả. Một người phụ nữ cao lớn bắt tay tôi và tự giới thiệu mình là Vera. Tôi tự động tìm cho mình một chỗ ngồi trong phòng khách khi Gordon và Vera nói chuyện với nhau trong nhà bếp. Tôi đưa mắt dò xét từng ngõ ngách, xem từng góc nhà, từng chiếc xà trên trần nhà của Vera. Tôi chú ý cả đến sàn nhà. Tôi còn nhớ rằng các bức tường trong ngôi nhà của mẹ thường nồng nặc mùi thuốc lá và thứ mùi khó chịu của nước tiểu súc vật. Nhưng ngôi nhà của Vera cho tôi cảm giác thoáng mát, sạch sẽ. Tôi mỉm cười.
Ít phút sau, Gordon đến ngồi kế bên tôi. Gordon đặt tay lên đầu gối tôi, cảnh báo rằng nhà mẹ tôi cách đây không xa lắm, chỉ trong bán kính một dặm mà thôi. Tôi gật đầu, hiểu rõ
Gordon muốn nói gì. Cảm giác lo sợ mẹ sẽ tìm thấy mình lan tỏa khắp người tôi.
- Chú có nói với bà ấy nơi cháu đang ở không?
- À, - Gordon ôn tồn, cố nghĩ xem phải nói với tôi thế nào để dễ hiểu nhất, - theo luật, chú chỉ có trách nhiệm thông báo cho mẹ cháu biết rằng cháu đang ở trong nội thành. Ngoài ra, chú thấy không cần thiết phải nói với bà ta bất cứ điều gì khác. Như cháu thấy đấy, chú đâu phải là người hâm mộ bà ấy đâu nào. - Nói rồi, nét mặt chú ấy vụt thay đổi ngay. - Và vì Chúa, cháu phải chắc chắn là hãy luôn tránh xa bà ấy đi nhé! Chú nói có chỗ nào không rõ không?
- Rõ như ban ngày ấy ạ! - Tôi đáp lời Gordon rồi chào tạm biệt chú ấy.
Tôi tiễn Gordon ra cửa và bắt tay chú ấy. Để tôi lại trong một ngôi nhà xa lạ là một việc khó khăn nhất nhưng lại quen thuộc nhất trong mối liên hệ giữa chú Gordon và tôi. Lúc nào tôi cũng cảm thấy hơi lo sợ. Và dường như chú cảm nhận rõ được điều đó.
- Cháu sẽ ổn thôi mà. Gia đình Joneses rất tốt. Chú sẽ kiểm tra tình hình của cháu trong vài tuần tới.
Sau khi Gordon đi khỏi, Vera nhẹ nhàng khép cửa lại rồi dẫn tôi đi vào một hành lang hẹp.
- Ta xin lỗi, nhưng chúng ta chưa kịp chuẩn bị gì cho sự có mặt của cháu. - Bà ấy nói một cách tử tế khi mà cánh cửa của căn phòng nằm cuối hành lang. Tôi bước vào căn phòng trống, tường sơn trắng, có một cái nệm cho hai người nằm và một cái giường gỗ ở góc phòng. Vera ngần ngại nói rằng tôi sẽ ở chung phòng với đứa con trai nhỏ của bà ấy. Tôi cười gượng gạo. Vera căn dặn tôi vài điều rồi ra ngoài, để tôi một mình trong phòng. Tôi uể oải lôi mớ quần áo nhàu nát trong chiếc túi nâu ra và xếp chúng thành những chồng quần áo nhỏ ngay ngắn đặt kế bên đầu chiếc giường gỗ. Tôi giết thời gian bằng cách tỉ mẩn xếp đi xếp lại đống quần áo như thể sẽ đặt nó trong những ngăn tủ đựng quần áo đàng hoàng vậy. Đột nhiên, tôi nhắm mắt lại, lòng quặn thắt vì suy nghĩ không bao giờ được sống cùng gia đình Catanze nữa.
Xế chiều, tôi được giới thiệu với sáu người nữa cũng là con nuôi của gia đình. Họ đang ở trong một căn phòng cất tạm ở ga-ra. Những tấm nệm được nhét vào mỗi góc phòng và bất cứ nơi nào còn chỗ trống. Hai cái đèn cũ mang đến cho căn phòng một thứ ánh sáng dịu nhẹ. Ngoài ra, trong phòng còn có mấy cái kệ sách dựng tạm để đựng vật dụng cá nhân. Sau khi gặp Jody - chồng của Vera, mọi lo lắng trong tôi như được giũ sạch. Ông ấy đã nựng tôi bằng cách nhấc bổng tôi lên cao đến nỗi đầu tôi muốn chạm trần nhà. Jody có giọng cười như ông già Noel mà tôi thường thấy trong phim. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng, dù có chuyện gì đang xảy ra, thì bất cứ khi nào Jody trở về nhà, mọi chuyện đều lắng xuống và cả nhà ai cũng nghe theo sự chỉ đạo của ông. Mọi thứ vẫn tù túng như vậy, đó cũng là quy tắc bất di bất dịch của gia đình. Tôi chỉ hy vọng mình có thể ở đó đủ lâu để nhớ được số điện thoại nhà họ mà thôi.
Ngày đầu tiên của tôi ở trường trung học Fernando Riviera là một sự tiến bộ vượt bậc của tôi so với ngày đầu tiên tại trường trung học Parkside â San Bruno. Tôi không hé răng nói nửa lời và cứ thế cúi gằm mặt. Vào giờ giải lao, tôi cố gắng trong tuyệt vọng để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với các thầy cô giáo cũ của mình. Sau cùng tôi biết rằng họ đã được thuyên chuyển công việc đến vài ngôi trường ở vùng lân cận. Tôi cảm thấy trống rỗng và tiếc nuối về tất cả mọi thứ. Thế rồi một ngày nọ, tôi kết bạn với Carlos, một cậu bé hay mắc cỡ mang hai dòng máu Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Chúng tôi học cùng nhau, và vào giờ giải lao, cả hai đứa sẽ đi dạo quanh sân trường. Dường như chúng tôi có rất nhiều điểm chung, nhưng không giống như “người bạn” của tôi ở trường tiểu học Monte Cristo, Carlos đối xử với tôi không một chút tính toán. Vì Carlos không nói thạo tiếng Anh, nên chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Một điều kỳ lạ là, chỉ cần nhìn vào biểu hiện của nhau, Carlos và tôi luôn biết được người kia đang nghĩ gì. Chúng tôi nhanh chóng thân nhau như hình với bóng. Sau mỗi buổi học, chúng tôi luôn hẹn gặp ở tủ để đồ dùng cá nhân rồi cùng nhau về nhà.
Một ngày nọ, tôi hào hứng thuyết phục Carlos cùng băng qua bên kia đường để đến ngôi trường tiểu học Thomas Edison mới. Khi Carlos và tôi bước vào hành lang, tôi không thể tưởng tượng được rằng những đứa trẻ học tiểu học lại nhỏ bé đến thế. Chúng cười đùa rượt đuổi nhau khắp sân trường. Lúc rẽ sang góc đường, tôi đâm sầm vào một thằng bé to xác. Tôi vừa càu nhàu một câu xin lỗi thì nhận ra thằng nhóc chính là em trai Russell của tôi.
Thằng bé bị choáng trong giây lát. Tôi dò xét từng đặc điểm trên người nó. Tôi biết thế nào Russell cũng hét lên kinh hoàng, nhưng tôi không tài nào rời mắt khỏi thằng bé được. Mắt nó sáng lên. Tôi cảm giác toàn thân mình căng ra. Tôi vội vã bước đi trước khi nó nhận ra tôi. Nhưng rồi miệng nó mấp máy điều gì đó. Tôi hít thật sâu tự trấn an mình: Được rồi, David, đi thôi. Không có gì đâu.
- Thánh thần ơi! Ôi Chúa ơi! David! Anh ở đâu ra... anh thế nào rồi? - Russell hỏi tôi với giọng nghẹn ngào.
Đầu óc tôi ngổn ngang. Tôi chẳng biết nên trả lời và ứng xử với nó thế nào. Tôi tự hỏi có thật là Russell đấy không? Nó sẽ đấm tôi, đánh tôi hay bỏ chạy rồi kể cho mẹ nghe rằng đã nhìn thấy tôi? Tôi quay sang Carlos, thằng bạn tôi nhún vai. Tôi thật sự rất muốn ôm lấy Russell. Miệng tôi bỗng nhiên khô cứng.
- Anh... à... anh khỏe. - Tôi lắc đầu, lắp bắp. - Em có sao không? Ý anh là... còn em thế nào? ơ nhà mình thế nào rồi? Mẹ thế nào rồi?
Russell cúi đầu, dán mắt vào đôi giày sờn cũ rách nát của nó. Lúc bấy giờ, tôi mới nhận ra thằng bé trông thật lãnh đạm và xa cách. Thằng bé mặc một cái áo mỏng tang, hai cánh tay của nó lốm đốm những vết bầm tím. Tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt nó. Tôi đã hiểu. Tôi lắc đầu, không biết phải nói gì cả. Tôi thấy thương thằng bé. Trong nhiều năm, tôi đã là mục tiêu duy nhất cho các trò chơi ác độc của mẹ. Giờ đây, đứng trước mặt tôi chính là vật thế thân cho tôi.
- Anh nghĩ mẹ sẽ làm gì nếu biết em đã gặp anh không? - Russell hỏi tôi, giọng dò xét. - Mọi thứ sẽ rất xấu. Em nghĩ thật sự rất xấu. Tất cả những gì bà ấy làm là nguyền rủa và nguyền rủa. Bà ấy uống rượu nhiều hơn bao giờ hết. Bà ấy sẵn sàng làm mọi thứ. - Russell nói tiếp, mắt vẫn nhìn xuống đôi giày của mình.
- Anh có thể giúp em! - Tôi nói bằng tất cả sự chân thành. - Thật đấy, anh có thể mà!
- Em... à, em phải đi rồi. - Russell bỏ chạy, rồi nó dừng chân, quay đầu lại. - Sau giờ học ngày mai, anh gặp em ở đây nhé. - Rồi thằng bé nhe răng cười với tôi. - Anh này... gặp được anh em vui lắm đấy.
Tôi bước lại gần thằng bé. Trong tôi như có một sự giục giã không cưỡng lại được, mách bảo tôi phải ở bên thằng bé. Tôi đưa tay ra:
- Cảm ơn nhóc. Anh sẽ đến gặp em.
Sau đó, tôi cười với Carlos:
- Em trai tớ đấy.
Carlos gật đầu.
-Ừ, em cậu! Tớ biết rồi!
Suốt buổi chiều hôm đó, tôi chỉ nghĩ về Russell. Tôi nóng lòng chờ đợi đến ngày hôm sau để gặp thằng bé. Nhưng tôi có thể làm, gì đây? Tôi tự hỏi. Russell sẽ đi với tôi về nhà Jody, họ sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát và thằng bé có thể được cứu thoát như tôi trước đây? Những vết bầm trên tay Russell có phải do bị mẹ ngược đãi không, hay chỉ là thương tích do thằng bé nghịch ngợm? Cũng có thể lắm chứ. Russell có thể đã dựng chuyện với tôi như nó làm vài năm về trước, khi nó để kẹo vào tủ đồ của tôi rồi chạy đi mách với mẹ rằng nó bắt gặp tôi ăn cắp kẹo. Để rồi sau đó, thằng bé chễm chệ ngồi xem tôi nhận hình phạt cho tội lỗi của mình. Mẹ đã huấn luyện để Russell trở thành một kẻ theo dõi cho bà ấy, nhưng xét cho cùng, thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi trên giường, tự hỏi mình phải làm sao. Mãi đến gần sáng tôi mới thiếp đi được một lát. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang đợi bà ấy. Tôi còn nghe rõ tiếng thở gấp của mẹ. Chúng tôi đăm đăm nhìn nhau một lúc lâu. Rồi tôi từ từ đi về phía bà ấy. Tôi muốn nói chuyện với bà ấy, để hỏi bà ấy - để cầu xin bà ấy cho tôi biết - tại sao tôi, tại sao Russell lại trở nên như thế? Miệng tôi ú ớ, nhưng tôi không sao thốt nên lời. Khuôn mặt mẹ càng lúc càng đỏ bừng, giận dữ. Không! Tôi thét lên. Bà không thể tiếp tục làm như thế này được! Tất cả kết thúc rồi. Một lưỡi dao sáng choang vụt lóe sáng ngay tay mẹ. Tôi cố xoay người bỏ chạy, nhưng chân tôi tê cứng. Tôi cố gắng la hét gào thét để đuổi bà ấy đi. Nhưng vô vọng. Lưỡi dao trong tay bà vung xuống. Tôi biết mình sắp chết. Tôi thét lên cầu cứu trong vô vọng.
Đầu tôi rớt xuống sàn nhà. Tôi giật mình tỉnh giấc, lồm cồm bò dậy. Mồ hôi túa ra như tắm. Giữa căn phòng tối om, tôi thảng thốt đến nỗi chẳng biết mình đang tỉnh hay mơ. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Chúa ơi! Tôi thốt lên. Điều gì sẽ xảy ra nếu giờ đây mình vẫn ở đó với bà ấy? Tôi thở ra nhẹ nhõm khi nghe tiếng ngáy của cậu con trai của Jody. Tôi quờ quạng chộp lấy một cái áo rồi ôm vào lòng, ngồi chờ trời sáng.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, tôi lôi Carlos đến trường tiểu học Thomas Edison.
- Đây không phải là ý hay đâu cậu ạ. - Carlos phản đối. - Mẹ của cậu sẽ tới đấy! Mẹ của cậu, bà ấy điên rồi! - Cậu ấy vừa nói vừa dùng tay ra hiệu để tôi hiểu. Tôi gật đầu. Nhung sau cơn ác mộng đêm qua, tôi đã quyết rằng không gì có thể ngăn cản tôi gặp Russell. Carlos và tôi dừng lại ở hành lang hôm trước. Một đám nhóc cười nói, la hét chạy ngang qua chúng tôi. Một đám trẻ khác lớn hơn đi tới. Tôi dõi mắt tìm kiếm Russell. Tôi trông thấy thằng bé ở phía cuối hội trường, đầu cúi gằm xuống đất.
- Russell! - Tôi gọi to. - Anh ở đây này! - Russell khẽ lắc đầu, nhưng thằng bé không nhìn tôi như lần trước đó.
Carlos giật mạnh tay tôi. Thằng bạn tôi đang dáo dác ngó nghiêng khắp phía.
- Không được đâu. Mẹ của cậu, bà ấy điên rồi! - Carlos lại cảnh báo tôi.
- Không phải lúc đâu! - Tôi dứt khoát, mắt vẫn nhìn thằng em Russell. - Em trai của tớ... à, si hermano! Si?* Nó cần được giúp đỡ. Nó cũng giống tớ lúc trước vậy, cậu hiểu không? - Tôi nói dứt khoát, kéo Carlos về phía Russell.
•
Em trai tớ, cậu hiểu không
Carlos cố níu tay tôi lại.
- Không! - Carlos hét lên. - Cậu cứ chờ ở đây!
Tôi gạt tay Carlos ra, cố lách qua đám đông học sinh để đến với Russell. Vừa đi, tôi vừa dang tay ra. Russell nhìn thấy tôi, nhưng chẳng hiểu sao nó cứ cúi đầu xuống. Tôi dừng bước nửa chừng.
Chân tôi như đóng băng. Cảm giác như trong giấc mơ mà tôi đã trải qua đêm hôm trước. Trước khi Carlos hét lên kêu tôi bỏ chạy, tôi cảm giác được có điều gì đó cực kỳ khủng khiếp sẽ xảy ra.
- Chạy đi, David! - Carlos la to. - Chạy đi!
Tôi điếng người khi thấy mẹ ngay sau lưng Russell. Mẹ nhìn tôi bằng những tia nhìn lạnh lùng, dữ tợn. Đám trẻ con vẫn vô tư chạy nhảy xung quanh rồi tản ra khắp mọi hướng. Còn cách tôi mấy bước, Russell dừng lại rồi quay lại nhìn mẹ, bà ấy mỉm cười. Bà ấy vừa tiến về phía tôi vừa cho tay vào túi xách. Bà ấy hơi ngập ngừng, rồi rút ra một vật bằng kim loại sáng choang...
Carlos kéo mạnh tay tôi khiến tôi mất thăng bằng. Nhưng tôi vẫn không rời mắt khỏi mẹ. Tôi cứ ngỡ đây chỉ là giấc mơ. Nhưng sự giằng kéo của Carlos khiến tôi hiểu ra đây chính là sự thật.
Bà ấy càng lúc càng đến gần tôi, đến nỗi tôi có thể ngửi rõ mùi nước hoa nồng nặc trên người bà ấy. Carlos cố hết sức kéo tôi len lỏi qua đám học sinh để chạy thoát. Chạy được một đoạn, tôi ngoái lại phía sau. Mẹ đang vội vã lôi Russell đi. Carlos kéo tay tôi đi về phía bãi đậu xe. Tôi thở hổn hển vì quá sợ hãi. Ra đến bãi đậu xe, tôi ngoái đầu nhìn lại phía sau lần nữa. Tôi cố tìm xem mẹ và Russell đang ở đâu. Tôi cứ vừa đi lùi vừa nhìn về phía mẹ. Bất thình lình, tôi vấp gờ hành lang và té ngã. Thành hành lang thấp, tôi ngã qua khỏi thành và rớt xuống mui một chiếc xe đang chạy. Người phụ nữ đằng sau lớp kính chắn gió trợn tròn mắt nhìn tôi kinh ngạc. Tôi cố bấu víu, các ngón tay miết xuống tấm kính trơn tuột để khỏi bị hất văng khỏi xe. Cảm giác bất lực và sợ hãi chạy rần rần khắp các đầu ngón tay rồi lan tỏa toàn thân tôi. Tôi nhắm mắt, thét lên kinh hoàng.
Tôi thấy người nhẹ bỗng, rồi một cú va chạm làm tôi đau điếng. Đầu tồi đập mạnh xuống vỉa hè. Theo quán tính, tôi đưa tay ôm mặt. Tai tôi nghe rõ tiếng la ó xôn xao của đám đông xung quanh. Mở mắt ra, người tôi như muốn lịm đi vì thảng thốt. Cách đầu tôi chỉ khoảng một sải tay là bánh xe trước của một chiếc xe vừa thắng gấp.
Carlos thở hồng hộc và kéo lê tôi khỏi vỉa hè. Tôi quay lại nhìn chiếc xe hơi, vẫn chưa kịp hoàn hồn. Người phụ nữ mở toang cửa xe bước ra ngoài, đứng từ xa nhìn tôi lắc đầu.
Tôi dáo dác nhìn quanh, thấy mẹ vội vã tiến về chiếc xe cũ kỹ của bà.
Không cần tôi nói điều gì, Carlos vẫn hiểu được tôi đang sợ hãi đến mức nào. Hai chân tôi không cử động được và Carlos gần như phải kéo lê tôi đi. Tôi quàng tay qua vai Carlos, chúng tôi tiến về hướng ngọn đồi nhỏ - nơi nhiều năm về trước tôi vẫn băng qua để ào vào vòng tay của mẹ. Hai chân tôi cứ vướng víu vào nhau, đầu gối tôi chà xát xuống lề đường, răng tôi nghiến lại vì những cơn đau nhói.
Lúc lên đến đỉnh đồi, Carlos và tôi vẫn còn nhìn thấy từng nhóm người lớn, trẻ nhỏ túm tụm lại bên dưới chỉ trỏ về phía chúng tôi. Tôi nheo mắt nhìn về phía bãi đậu xe. Sau vài lần đảo mắt tìm, tôi lắc đầu:
- Chắc bà ta đi rồi! Bà ta không có ở đó!
Carlos thúc mạnh vào tôi:
- Kia kìa! - Cậu ta chỉ về phía chiếc xe của mẹ đang lao hết tốc lực lên con dốc... Rõ là bà đang nổi cơn cuồng nộ khi cứ nhấn còi một cách điên loạn. Vì kẹt xe, bà ấy không thể rẽ trái. Carlos và tôi gật đầu ra hiệu với nhau rồi băng nhanh qua đường, leo qua một con dốc khác để về nhà cậu ấy. Ngay lúc ấy tôi bỗng trỏ nên khỏe mạnh khác thường.
Về đến nhà, Carlos cho tay vào túi quần, sờ soạng tìm chìa khóa mở cửa.
- Nhanh nào! - Tôi thúc giục. Carlos càng vội càng lóng ngóng, làm rớt mất xâu chìa khóa xuống bậc thềm. Tôi nhìn xâu chìa khóa, đờ người. Là chìa khóa! Tôi tự nhủ. Mẹ không lấy con dao nào ra khỏi túi xách hết! Đó là một xâu chìa khóa!
Tiếng la của Carlos làm tôi chợt tỉnh. Tôi lao xuống bậc thềm nhặt xâu chìa khóa rồi thảy lên cho Carlos. Cậu ta tra chìa khóa vào ổ rồi đẩy cửa mở ra. Tôi bò lên cầu thang bằng tay và đầu gối, lao vào nhà Carlos rồi sập cửa lại. Không có ai ở nhà cả. Hai đứa mò lại gần cửa sổ, ngồi bệt xuống sàn nhà, lấy hết can đảm vén rèm cửa ra, vừa lúc chiếc xe của mẹ phóng ngang qua. Chúng tôi phá lên cười rũ rượi. Nhưng rồi chúng tôi im bặt. Có tiếng xe của mẹ rất gần. Bà cho xe đảo qua đảo lại đoạn đường trước nhà Carlos. Cứ đi được một đoạn bà lại thắng một lần, nhìn chòng chọc vào từng nhà đầy dò xét.
- Bà ấy đang tìm chúng ta đấy. - Tôi thì thầm, tim đập thình thịch.
- Ừ. - Carlos trả lời. - Mẹ của cậu, bà ấy điên rồi!
Sau hơn một giờ đồng hồ cứ thấp thỏm nấp sau tấm rèm cửa quan sát, cuối cùng chúng tôi cũng bình tĩnh trở lại và quyết định tiếp tục đi về nhà Jody. Hai đứa cười ngoác miệng ra chiều thích thú lắm. Đôi mắt màu nâu của Carlos ánh lên niềm vui thoát hạn cùng tôi.
- Giống như, ái chà, như James Bond vậy cậu nhỉ!
- Đúng thế. - Tôi cười to. - James Bond chứ sao!
Gần về đến nhà, tôi bắt tay cậu ấy rồi hẹn gặp lại vào ngày hôm sau. Tôi nhìn Carlos đi xuống con đường rồi mất dạng sau một khúc quanh. Tôi không hề biết rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.
Tôi chạy nhanh qua mấy con dốc cho đến khi về đến nhà. Tôi khẽ mở cửa bước vào trong. Có tiếng Vera và Jody đang cãi nhau trong nhà bếp. Tôi thở dài, biết chắc rằng mẹ vừa mới gọi điện thoại cho họ. Tôi đi ngang nhà bếp để về phòng. Trước sau gì Jody cũng hét gọi tên tôi mà thôi. Tôi ngồi bó gối trên giường, tự nhủ mình đã phạm vào một trong những nguyên tắc quan trọng nhất mà chú Gordon Hutchenson đã đặt ra cho tôi - tránh thật xa mẹ. Tôi cảm thấy ngột ngạt và khó thở khi nghĩ đến việc chú Gordon sẽ đưa tôi trở lại Cục bảo vệ trẻ vị thành niên.
Jody vẫn chưa cho gọi tôi. Không thể nén được tò mò, tôi áp tai vào cửa để nghe rõ hơn họ đang to tiếng về điều gì. Jody và Vera không phải đang cãi nhau về tôi mà về một đứa con gái nào đấy. Tôi mở cửa, rón rén đi xuống cầu thang để vào phòng của những cậu trai lớn hơn mình. Tôi bước vào, tất cả họ đều ngẩng đầu nhìn tôi. Khuôn mặt họ buồn rầu và ảm đạm. Họ lại cúi xuống nhét quần áo và các vật dụng khác vào túi đồ hay bao gối.
- Chuyện gì thế? Chuyện gì đang diễn ra thế này? - Tôi khẽ hỏi.
Người lớn nhất, Bobby, nói với tôi:
- Họ không cho nhà này nhận con nuôi nữa. Cậu nên gói ghém đồ đạc của mình lại đi, vì ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây rồi.
Tôi há hốc miệng:
- Tại sao? Có chuyện gì vậy?
Không ai trả lời. Tôi níu áo Bobby. Anh ấy không nhìn tôi, nhưng tôi biết anh đang khóc. Và dường như mắt ai cũng đỏ hoe. Tôi chưa từng nghĩ rằng họ cũng khóc. Bobby lắc đầu:
- Jody bị buộc tội cưỡng dâm...
- Cưỡng... gì cơ? - Tôi không hiểu anh ấy đang nói gì.
- Thế này nhé nhóc con, từ đó có nghĩa là gia đình Joneses đã nhận nuôi cô gái này cách đây vài tháng và giờ đây cô ta nói rằng mình bị cưỡng đoạt, dù sự thật là Jody chưa bao giờ ở nhà một mình với cô ấy. Nếu em hỏi anh, anh chỉ có thể nói đó hoàn toàn là lời bịa đặt. Cô ta bị điên. - Bobby buồn bã. - Em nên về phòng gói ghém đồ đạc đi. Đi mau đi!
Vật dụng cá nhân của tôi chẳng có gì, nên tôi cũng không mất nhiều thời gian. Vừa nhét từng món đồ vào túi, tôi phải tìm mọi cách để xua tan những suy nghĩ buồn phiền về gia đình Joneses. Họ là những người tử tế, và tôi lấy làm tiếc cho Jody và Vera.
Sáng hôm sau, một đoàn xe kéo đến. Những người con nuôi, đương nhiên là có cả tôi nữa, lần lượt nói lời chào tạm biệt với nhau. Tôi hôn lên má Vera và ôm Jody thật chặt. Khi người nhân viên xã hội lái xe đưa tôi xuống những ngọn đồi dốc, ngang qua trường tôi, tôi lấy ra mảnh giấy ghi địa chỉ của mình, gạch ngang tên của gia đình Joneses. Tôi đã ở nhà họ chưa đầy hai tuần - gia đình thứ ba nhận nuôi tôi trong vòng nửa năm qua.
Người nhân viên xã hội cho tôi biết là một số người con nuôi tôi từng sống chung sẽ ở luôn trong Cục bảo vệ trẻ vị thành niên vì không còn nơi nào nhận họ nữa. Ông ấy tiếp tục giải thích với tôi rằng Gordon không thể đến đón tôi vì chú ấy đang bị bệnh. Nhưng ông ấy cũng nói rằng Gordon đã hướng dẫn ông ấy đưa tôi đến một gia đình và họ sẽ nhận nuôi tôi trong vài ngày.
Tôi ngồi sụp trong ghế, thật sự không hiểu và không muốn hiểu những gì đang diễn ra. Vâng, vâng, tôi nhủ thầm. Trước giờ mình đã nghe cái điều ấy bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Hai giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà tôi từng đặt chân đến trước đây. Là gia đình Alice Tumbough. Tôi chạy ào vào ôm Alice với tất cả tình cảm của mình. Một lát sau, người nhân viên xã hội mới gõ cửa rồi bước vào nhà.
- Cả hai đã biết nhau rồi à? - Ông ấy nói bằng một giọng mệt mỏi. Tôi gật đầu lia lịa.
- Bà Tumbough ạ, tôi, à... tôi cũng biết chuyện này hơi gấp, nhưng chúng tôi gặp khó khăn...Chúng tôi có thể gửi David ở đây... vài bữa được không? - Ông nói như van nài.
- Thế này, nhà chúng tôi thật sự không còn phòng, và tôi không thể để cho cậu bé ở chung phòng với mấy đứa con gái được. Còn nơi nào khác...?
Đầu óc tôi choáng váng. Tôi rất muốn được ở nhà cô Alice. Tôi nhìn người nhân viên xã hội, tôi bắt đầu không cầm được nước mắt. Ông ấy hơi lưỡng lự. Alice cũng không khá hơn.
Alice lắc đầu:
- Tôi nghĩ điều này không tốt cho David, ý tôi là....
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy chúng tôi. Tôi cúi gằm mặt nhìn xuống tấm thảm lót sàn.
- Thôi được, - Alice xiêu lòng, - nhưng anh có thể cho tôi biết thằng bé sẽ ở đây trong bao lâu không? Tôi nghĩ chắc tôi đành để cho cháu ngủ trên trường kỷ. Nhưng đương nhiên là nếu cháu không thấy phiền về điều này David ạ.
Tôi nhắm mắt lại một lúc thật lâu. Đầu óc tôi bây giờ đang đắm chìm trong muôn vàn suy nghĩ. Tôi không quan tâm. Tôi không cần biết mình sẽ ngủ trên trường kỷ hay trên chiếc giường ọp ẹp. Tôi chỉ muốn được ở một nơi mà tôi có thể gọi lá nhà mà thôi.