Savitri
Ta và chị Juhi đến thẳng cung của vợ chồng hoàng tử Siddhattha. Gặp vợ chàng.Coi như nhân tiện đi qua ghé thăm người mới sinh. Mẹ tròn con vuông thế này là phúc lộc đầy nhà rồi. Ta không nhắc gì đến hoàng tử. Để tự vợ chàng có nói gì thì nói, trong lòng chất chứa thì cũng có lúc phải nói ra để giải tỏa. Nhưng chị ta không nói. Cứ xanh rớt ra. Cứ phờ phạc cả ra. Nhà có người xa lánh cõi tục theo đường tu hành là nhà có phúc có lộc. Nhưng hầu như nhà nào gặp cảnh ấy ban đầu cũng bàng hoàng choáng váng. Người ta chỉ thấy cái mất trước mắt mà cái được chưa thấy đâu. Công chúa Yasodhara còn thêm cả sĩ diện. Phải ra làm sao thì đang yên ấm chồng mới bỏ đi. Phải là người khiếm khuyết thế nào mới không giữ được chân chồng. Suốt cuộc chuyện trò, chủ và khách không ai nhắc đến Siddhattha, coi như chàng đang ngồi nghe bàn luận trong triều, đang đi gặp bạn bè, đang trông coi nông dân đưa nước vào ruộng. Công chúa không nói chuyện chồng mà chỉ khoe con. Những là thằng bé Rahula hay ăn chóng lớn. Những là nó rất nhạy cảm với ánh sáng, nằm trong nôi như thế này mà cứ luôn người ngước mắt nhìn ra phía cửa sổ, sợ nó lệch mắt, phải đặt nôi cho hướng thẳng ra cửa sổ. Không nói gì đến chồng. Giấu. Rồi xem có giấu mãi được không.
Ra khỏi cung hoàng tử, chị Juhi bảo hay là đi gặp Channa mà hỏi chuyện. Chàng là người theo tiễn hoàng tử đến tận bìa rừng. Chúng ta gặp Channa ở bãi luyện ngựa. Chàng vẫn còn đang ngẩn ngơ mất hơn. Chàng mặc cảm mình có lỗi, như là tòng phạm trong chuyến lánh đời của hoàng tử vậy. Chàng đang bận túi bụi xua mấy con ngựa vừa luyện vào trong chuồng rồi dắt một con mới nhập đàn ra gắn hàm thiếc, lắp yên cương. Phận tôi tớ, có cạy răng chắc Channa cũng không dám hé một lời.
Không một tin tức. Ta cần biết sự thể thế nào dẫn đến việc Siddhattha bỏ đi làm du sĩ. Lâu nay ta vẫn mơ đời du sĩ, nhưng chỉ là để đi đó đi đây,để thay đổi thân phận nữ nhân bị giam cầm chết già xó cửa. Ta ao ước, nhưng ta chưa sẵn sàng ra đi vào lúc này. Giá như chàng hé ra với ta một lời biết đâu ta đã tán đồng, biết đâu ta đã cùng chàng rục rịch dọn mình sửa soạn.Đàn bà con gái không được làm du sĩ. Nhưng đàn ông con trai đẳng cấp vũ sĩ như chàng cũng đâu có được làm du sĩ. Quy định đẳng cấp chỉ cho phép đẳng cấp Bà La Môn được tu hành thôi mà. Vậy là ta với chàng có cùng một xuất phát điểm. Chàng vượt rào được thì ta cũng vượt được. Chỉ có điều ta không biết chàng đi về đâu. Lên phía bắc là rừng. Đi về phía tây phía đông cũng là rừng trước khi sang lãnh thổ các tiểu vương quốc khác. Chàng đang ở rừng nào đây?
Chị Juhivà ta cưỡi ngựa đi loanh quanh trong thành. Nấn ná chưa muốn rời. Có chút hy vọng sẽ gặp được người cần hỏi. Ngang qua phường Hoan Lạc, ta cảm thấy có ánh mắt nhìn từ phía sau. Quay lại thì có thấy những đám đàn ông bá vai ôm lưng ong những kỹ nữ trước các tửu quán. Không có ai quen. Đàn ông thấy gái ngang qua bao giờ chả như quạ vào chuồng lợn. Cho nó nhìn.
Hết phường Hoan Lạc thì có tiếng gọi. Một trang nam tử từ bên đường chạy ra. Devadatta. Em con cậu ruột của hoàng tử Siddhattha. Chính anh chàng cũng là một hoàng tử của tiểu quốc láng giềng. Vua chúa chúng ta từ tiểu quốc này sang nước cộng hòa nọ đều có quan hệ họ hàng. Không họ hàng thì cũng cố gả con cho nhau để ràng buộc bang giao. Ta đã gặp Devadatta đôi lần. Đã nghe chuyện có lần anh chàng và Siddhattha đem nhau ra tòa để xử vì một con thiên nga. Siddhattha thuộc nhiều kiến thức thánh hiền, chịu khó ngồi nghe nhiều cuộc luận bàn trong triều, hiểu biết nhiều về luật, Siddhattha đã thắng.
Devadatta đã nhìn thấy ta từ lúc ở phường Hoan Lạc. Chàng vừa chia tay một kỳ nữ ở đó, không tiện ra mặt chào ta. Chàng chạy bộ theo chúng ta cho đến đây mới lên tiếng gọi. Chúng ta ghé vào một quán trà bên đường, gọi mỗi người một cốc trà sữa, vài cái bánh ngọt.
- Lúc công chúa đi qua phường Hoan Lạc, đám bạn chơi của ta trầm trồ đệ nhất mỹ nhân kia ở đâu mà chúng chưa từng được diện kiến.
Khen nịnh. Giọng điệu trai lơ không giấu diếm.
- Thiếp tiện đi qua, ghé mừng vợ hoàng tử Siddhattha mới sinh con. Bà chị ta mừng vì có con, nhưng cũng buồn vì mất chồng.
Devadatta buông một câu.
Tự anh chàng kể hết. Câu chuyện mười phần tin dược một. Nó mang chứa trong. ấy nhiều thành kiến định kiến. Nó tiết lộ thái độ ít thiện chí của Devadatta đối với Siddhattha.Nhưng ta lọc trong ấy được một phần sự thật. Mười ba năm kết hôn mà không sinh con, cặp vợ chồng tưởng như được hồn nhiên hưởng lạc mà không hề hồn nhiên. Không hề vô tư lự như người đời vẫn tưởng. Hoàng tử như lạc sang cõi khác. Hoàng tử hờ hững với cõi tục. Hoàng tử làm việc này mà đầu óc nghĩ sang việc khác. Mơ mơ màng màng hâm hâm hấp hấp. Không phải đến khi vợ mang thai rồi sinh con hoàng tử mới giở dói ra đâu. Triệu chứng này có từ lâu rồi. Cũng không phải chođến những chuyến đi thăm thú kinh thành hoàng tử mới bị sốc vì sinh lão bệnh tử. Chuyện đã xảy ra từ lâu trước đó. Tuổi đôi mươi, một công tử trong đám bạn bè đi săn bị hổ vồ, phải bám theo con hổ cả ngày trời mới cướp lại được một phần cái xác. Hoàng tử ngẩn ngẩn ngơ ngơ hàng tháng trời. Lại còn hỏi ai cũng phải chết thì đang sống đây có nghĩa lý gì không. Người ta lấy cốt tro anh bạn đem rãi xuống sông Hằng. Hoàng tử thì bốc lấy một ít cốt tro trên giàn hỏa táng bôi lên ngực mình, hệt như mấy cha giáo đồ cuồng tín phái Shivađày thân khổ hạnh. Vợ chàng ốm đau quặt quẹo, chàng thức đêm đêm bên giường vợ, chẳng làm được gì, nhưng cũng ốm theo. Ốm tinh thần. Lại còn hỏi kiếp người nhiều đày đọa thế, ai có thể cứu giúp ta khỏi vòng khổ ải.
- Thánh thần ơi, anh chàng ngộ chữ thật rồi. Sống như thế mới thật là khổ, cứ tự giày vò đọa đày mình bằng những điều không thể lý giải nổi.
Devadatta bình thản. Gương mặt chàng kể chuyện mà cứ tươi hơn hớn.
- Hồn nhiên đi. Hồn nhiên là mọi thứ đều nhẹ nhàng. Dễ sống. Phải không công chúa?
Ta hơi giật mình trở về với thực tại. Ta ngắm nhìn gương mặt sáng sủa bóng bẩy của Devadatta.
- Chàng nói phải. Người đời ai cũng chọn cách làm sao cho dễ sống.
- Muốn dễ sống thì phải bớt tự ý thức, phải biết lãng quên nhiều thứ, phải không công chúa?
Ta không thể đưa đẩy hùa theo Devadatta một lần nữa. Ta im lặng. Nghĩ là ta tán đồng, Devadatta buông lời rủ ta trở lại phường Hoan Lạc. Ở đấy có những ca nương tài sắc, cầm kỳ thi họa đủ vành, đủ vẻ. Lãng quên. Thuốc giảm đau. Ta nghe trong lời lời mọc của Devadatta cả sự lôi kéo. Mơ hồ, nhưng cũng là lôi kéo quyến rũ. Con gái tuổi mười bảy như ta ai chẳng xiêu lòng trước cám dỗ mơ hồ như vậy. Nhưng mà ta nhớ ra mình đang ở đâu đang cần gì. Ta đang tìm hỏi về hoàng tử Siddhattha kia mà.
Ta buông lại vài lời hứa hẹn. Hẹn đến những lẩn gặp sau. Dền dứ. Thả câu bâng quơ thế thôi.
Rồi ta với chị Juhi cáo từ.
Chúng ta không về thẳng nhà. Ta quyết định nhân dịp này đi về thành Varanasi một chuyến. Biết đâu ở nơi sầm uất kinh doanh buôn bán ấy, nơi thành phố thiêng tràn đầy tín ngưỡng ấy, có thể dò tìm được chút tin tức về Siddhattha. Đêm, chúng ta dừng nghỉ ở một trấn nhỏ giữa đường, sáng hôm sau phóng ngựa đi tiếp về Varanasi.
Đến nơi, chúng ta đến thẳng lầu mùa hè của chàng Yasa. Quả nhiên bậc công tử phong lưu đâu có tìm được chốn nào vui vẻ hơn cung lầu của mình. Chàng là dòng dõi đại phú gia, cha chàng đứng đầu nghiệp đoàn ngân khố có thế lực nhất trong mấy cõi. Tiền vào như nước, tiền ra cũng như nước, cả một dòng chảy luân chuyển lưu thông. Cha chàng xây cho chàng ba tòa lầu để vui thú theo mùa. Mùa hạ, chàng ngụ trong tòa lầu chìm giữa hàng chục mẫu vườn cây cổ thụ. Từng đàn công kéo vào sân lầu, đậu trên đỉnh lầu, trên các bậu cửa sổ. Chúng gù chúng tác chúng gáy chúng kêu những tiếng hoan lạc. Trong đại sảnh, đám ca nương vũ nữ múa hát s uốt ngày đêm. Từng cặp từng đôi quấn lấy nhau trong hoan lạc. Đấy là khi đám nhạc công rũ rượi phờ phạc gục xuống ngay tại chỗ. Ngủ tranh thủ. Chờ. Chờ những vương tôn công tử, chờ những tiểu thư lá ngọc cành vàng, những kẻ chỉ có biết ăn chơi triền miên. Sau cơn hoan lạc, họ lại kéo ra từ những căn phòng trong khắp tòa lầu, đánh thức lũ nhạc công. Lại ca lại vũ lại tiệc rượu. Bất tận. Juhi và ta bị kéo ngay vào cuộc chơi tưng bừng. Giữa đại sảnh là một bể nước hình tròn bằng cầm thạch màu ngà. Giữa bể là một trụ đá ba tầng nấc như ba cái mâm đá, hứng nước vòi phun từ trên phun xuống. Bể rắc đầy cánh hoa hồng. Đám vũ nữ ca nương lội vào đùa nghịch trong đó. Đám công tử lội theo vào vờn vã trong đó. Ta và công tử Yasa không tham dự. Chúng ta nửa nằm nửa ngồi, tì lưng vào những cái gối tròn êm mát, cùng uống rượu trong những cái cốc bằng bạc.
- Niềm vui cứ lặp lại với chàng hàng ngày như thế này sao?
Ta nhấp chút rượu mà chàng gọi là tiên tửu. Quả là danh bất hư truyền.
- Niềm vui lặp lại là niềm vui nhân lên mà.
Chàng uống thêm một ngụm rượu rồi ngã sang ôm vai ta.
Ta nhấp thêm một ngụm nữa. Rượu ngon nhưng mỗi lần nhấp thêm là một lần thành rượu nhạt. Thêm không phải là cấp số cộng. Thêm cũng không phải là cấp số nhân như chàng nói. Ngược lại. Tâm trạng ta lúc này mà. Cũng như cái ôm vai của chàng đây. Ta hờ hững. Không phải là ta không ham muốn. Nhưng trong tâm trí ta lúc này đang có chuyện khác.
Ta đưa mắt cho chị Juhi. Chị cũng đang uống rượu chiều theo một công tử ở gần. đó. Chị khất lỗi chàng.công tử rồi tiến lại.
- Hãy vui chơi đi, công chúa. Niềm vui lặp lại là niềm vui nhân lên.
Yasa nhắc lại.
- Phải rồi, hãy vui chơi đi.
Ta tán đồng. Ta gỡ cánh tay Yasa đang ôm ngang vai, ra hiệu cho Juhi ngồi thay vào chỗ của ta.
Juhi ngồi vào cùng lúc ta nhẹ nhàng lách ra. Cánh tay Yasa lại ôm ngang vai Juhi. Ta gật gù nhìn Yasa tỏ ý cho phép.
Chàng dắt Juhi lên lầu. Chị ấy thích những cuộc chơi thế này với các công tử bạn ta. Hễ khi nào bị lôi kéo, ta lại đưa chị ấy ra thay thế. Nhờ vậy mà đến bây giờ ta vẫn còn trinh trắng. Chắc là sẽ còn trinh trắng cho đến đêm tân hôn. Ta không kìm giữ, nhưng ta cũng chưa chọn được ai trong đám bạn bầy vui chơi. Juhi thì đầy kinh nghiệm. Chị ấy đã được học nhiều về nghệ thuật Kama, nghệ thuật của Thần tình yêu. Sau những cuộc giao hoan với ai, chị cũng kể lại tỉ mỉ cho ta biết. Ta thành người thông thạo cả lý thuyết cả kinh nghiệm. Mà chưa một lần thực hành.
Chúng ta lưu lại trong tòa lầu của Yasa hai ngày. Juhi ba lần giao hoan với Yasa. Chàng nàng đều mãn nguyện. Tay chơi như Yasa, lại là con nhà đại giàu có, bên hông lúc nào cũng đeo lung lẳng một vật như cái bao dao găm. Đấy là dụng cụ ăn chơi của các chàng. Một khúc ruột non của bò đực. Cánh thợ thuộc da khéo léo bào cho nó mỏng ra như lụa rồi thuộc rồi hấp rồi phơi. Cho đến khi nó mỏng dính và có độ đàn hồi lớn, đến mức có thể thổi lên như bong bóng. Nó trở thành cái bao dương vật cho những cuộc hoan lạc. Giá tiền ngang một con bò kéo cày, tức là mười thỏi bạc. Không phải tay chơi nào cũng đủ tiền mua và phô trương. Trưng khoe cái bao bên hông phải là những tay chơi sành sỏi. Cái bao chứng tỏ trình độ chơi bời. Cái bao chứng tỏ đẳng cấp.
Những nàng kỹ nữ thượng lưu từ chối giao hoan nếu không có nó. Cái bao là vật trang điểm cho chủ nhân cùng với bộ cánh đắt tiền. Trang điểm. Trên bề mặt cái bao, cánh thuộc da đã vẽ công vẽ phượng vẽ hổ vẽ rắn để tăng hưng phấn cho những cuộc giao hoan. Sau trận mây mưa, đến lượt người phụ nữ phải tự tay đi giặt cái bao ấy cho người đàn ông, trước khi bước sang một cuộc khác. Giặt trong sữa tươi. Giặt xong phải giữ khô, phải ngâm tẩm các loại xạ hương, các loại diệt trùng chất kích thích. Việc ấy đã thành thủ tục. Đã thành một tập quán.
Juhi mấy hôm ấy phải ba lần đi giặt cái bao cho Yasa. Trên đường về, chị cho biết cái bao của Yasa vẽ hình rắn thần Naga. Chàng tin rằng chàng có sức mạnh của tinh xà.
Nhưng đó là chuyện ngày hôm sau. Còn khi ấy ta đã kéo chiếc gối dựa đến kê sát cái cột đá cẩm thạch mà tựa lưng vào. Ta ngắm đám trai gái ăn chơi đang vờn đuổi nhau trong bể nước. Ngay giữa đại sảnh họ hồn nhiên phô bày cuộc ăn chơi. Yasa cũng đã dắt Juhi lên lầu. Lẽ ra ta phải thế vào chỗ của chị. Nhưng trong đầu ta lúc này chỉ có hình ảnh một chàng trai đẹp đẽ đầy sức sống đã tự bỏ tất cả để đi vào rừng sâu. Hai mươi chín tuổi đã bắt đầu sống đời khất sĩ. Bà La Môn giáo coi đó là trái tự nhiên. Chàng cắt ngắn quãng đời thứ hai trong bốn quãng đời của một con người chân chính. Quãng đời thứ nhất là Brahmacharya, quãng đời sinh ra lớn lên, theo thầy học đạo, được phép kéo dài cho đến năm hai mươi lăm tuổi. Quãng đời thứ hai là Grahasthya, học hành xong, trở về lấy vợ sinh con, hưởng đời dục lạc, làm ăn sinh sống, dựng vợ gả chồng cho con cái. Quãng đời thứ ba là Vanaprastha, người ta ở tuổi xấp xỉ ngũ tuần, được hưu trí, lui về thiền định, chấm dứt mọi ràng buộc mọi ham muốn trần tục. Quãng đời thứ tư Sanyas, bắt đầu xa lánh cõi tục, có thể từ tuổi ngũ tuần, từ bỏ tài sản tước hiệu phẩm hàm, lên đường làm du sĩ tìm kiếm giá trị tinh thần. Cứ theo đó thì hoàng tử Siddhattha đã đốt cháy giai đoạn, đã không chịu hoàn tất quãng đời thứ hai quan trọng nhất. Chàng đã đi tắt để tới ngay mục tiêu mà chàng muốn. Ta ước được bỏ hết mà ra đi, được tự do như chàng.
Uống rượu trong cốc bạc, lưng tựa vào cột đá cẩm thạch, ta không nhìn thấy những cảnh dục lạc trước mắt. Ta nhớ về những lần một mình một ngựa lần sang Kapilavatthu để nhìn thấy hoàng tử một lát cho thỏa. Chàng kia rồi. Ngồi một mình bên hồ nước. Chàng kia rồi. Ngồi một mình bên cánh đồng trông coi hướng dẫn nông phu. Chàng kia rồi. Ngồi một mình trước đồng cỏ bát ngát. Đố ai biết chàng nghĩ gì trong đầu khi ta phóng ngựa tới. Lần đầu tiên ta làm như tình cờ rong chơi đến đó thì gặp chàng. Ta phóng ngựa mấy vòng xung quanh chỗ chàng ngồi. Những vòng tròn dần thu hẹp lại cho đến khi ta đến trước mặt chàng. Ta nhảy từ trên lưng ngựa xuống, dáng vẻ như một đứa con trai.
- Trời ơi, công chúa, lớn bằng này rồi ư?
Chàng vội vàng đứng dậy chào ta, chắp hai tay thành búp sen trước ngực. Giọng điệu như mừng, nhưng gương mặt lại như lấy làm tiếc. Lớn nhanh vậy ư? Thế là đã đánh mất tuổi thơ vô tư lự.
Cả một cuộc đời dằng dặc phía trước đang chờ.
Ta ngồi xuống bên chàng. Lúc này chàng mới để ý đến trang phục của ta. Không quấn sao mà áo chèn quần xắn ống. Như một đứa con trai. Đầu đội khăn xếp. Như một đứa con trai. Cái khăn xếp màu đỏ cắm gợi lông công chính là cái khăn hoàng tử tặng ta trong lễ chàng kén vợ năm nào.
Ta cất giữ nó như một thứ tài sản riêng. Tận trong chiếc rương đựng đồ nữ trang của ta. Mỗi lần phóng ngựa sang gặp chàng, ta lại đội cái khăn xếp ấy và ăn mặc như một công tử mới lớn.
- Savitri, xem ra nàng lúc nào cũng tràn đầy niềm vui.
Chàng nhẹ nhàng nói, thay cho một câu hỏi chuyện xã giao.
- Siddhattha, thiếp rất vui vì được gặp chàng như thế này.
Ta nói thật lòng mình.
Một thoáng nghĩ ngợi thoáng qua trong mắt chàng. Chỉ thế này cũng được gọi là niềm vui ư?
Niềm vui ấy tan nhanh như lớp sương mù kia. Sau đó là triền miên những điều tạm bợ này thay thế cho những điều tạm bợ khác. Cái chàng cần là một niềm vui lâu bền cơ.
- Gặp nàng ta cũng vui. Nàng làm ta nhớ lại cái ngày ta hồn nhiên cho nàng chiếc khăn xếp, hồn nhiên trao nhẫn cho vợ ta.
- Vợ chàng ra sao?
- Vợ ta chắc là cũng buồn. Như ta. Như mọi người trên đời.
- Sao chàng lại nói thế?
- Lớn lên nàng sẽ hiểu.
- Thế bây giờ thiếp chưa lớn hay sao? Tuổi mười bảy như thiếp, có nàng công chúa láng giềng đã con bồng con bế rồi.
Ta cười phá lên. Cười khanh khách. Hoàng tử cũng vui lây. Chàng cười lặng lẽ. Thế là ta nhảy phắt lên ngựa. Ta muốn làm trò cho chàng vui hơn. Ta phi ngựa ra xa rồi giật cái khăn xếp trên đầu ném xuống đồng cỏ. Ta phóng ngựa chạy vòng quanh cái khăn. Những vòng tròn nhỏ dần nhỏ dần lại. Khi phóng qua chỗ cái vật màu đỏ rơi trên cỏ, hai chân quắp chặt mình ngựa, ta buông thõng thân trên xuống chộp rất nhanh cải khăn, đội lại lên đầu. Lần thứ nhất. Lần thứ hai, ta thõng người xuống nhặt cái bình nước bằng đồng của chàng. Lần thứ ba, ta nhấc cái khăn xếp ra khỏi đầu mình chụp gọn lên đầu chàng rồi lao tít ra xa. Cười. Cười như chưa bao giờ được cười.
- Savitri, người như nàng lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc lâu bền. Ta cũng vậy. Mọi người cũng vậy.
Sao chàng lại nói thế? Lẽ ra ư? Chẳng hóa ra tất cả chúng ta đều chưa có được hạnh phúc lâu bền hay sao? Lẽ ra? Đến hôm nay thì ta lờ mờ hiểu câu lẽ ra của chàng. Phải đến khi hoàng tử bỏ đi rồi, ta mới bắt đầu hiểu những điều đã nung nấu từ lâu trong đầu chàng.
* *
Mấy ngày ta đi vắng, vua cha đã sắp đặt xong việc gả chồng cho ta. Cả hoàng gia lo lắng về ta.
Như là hơn mười năm trước cả hoàng gia lo lắng về chị ta. Con chị nó đi con dì nó lớn. Con chị ngày trước đã là một con ngựa bất kham. Con em bây giờ còn bất kham hơn. Không yên cương không hàm thiếc. Chạy lồng khắp nơi như một con ngựa vía. Đàn bà phải ở đâu yên đó. Người đẳng cấp cầm quyền phải ở đâu yên đó. Đâu có phải là du sĩ mà lang thang khắp nơi thỏa chí kiếm tìm.
Đạo sư bẩm báo với phụ vương ta:
- Công chúa đi đứng vẩn vơ chỉ vì nàng được nuông chiều son rỗi. Lang thang như vậy là hủy diệt đức hạnh. Phải kiếm chồng cho công chúa, thế là ván đóng thuyền, ngựa có yên cương.
Vua cha gật gù:
- Đạo sư nói phải.
Việc kiếm chồng cho ta bắt đầu ngay. Mà cũng chẳng phải kiếm tìm. Sẵn có đấy rồi. Vừa mới có một tiểu quốc định thoát ra khỏi vòng ảnh hưởng của đại vương ta. Viên đại tướng chỉ huy quân đôi bên ấy là người của đại vương ta, kịp thời mật báo về. Đại vương lập tức chuyển quân sang, bao vây trong thành ngoài nội, nội bất xuất ngoại bất nhập. Phá tan âm mưu ly khai. Tất thảy đại tướng cầm quân của các tiểu vương quốc láng giềng đều là người do đại vương ta bổ nhiệm, quyền lực của họ tương đối độc lập với các nhà vua bên ấy. Vua không thể dùng quân đội phục vụ âm mưu riêng của mình, nếu nó đi ngược lại lợi ích của đại vương tối cao. Tướng cũng không thể âm mưu phế truất nhà vua nếu không có lệnh của vị đại vương tối cao. Vị vua tiểu quốc ấy bị bao vây khống chế, có nguy cơ bị đại vương truất ngôi, phải mang lễ vật sang tiến cống để sám hối và xin khôi phục hòa hiếu. Phụ vương ta cũng rộng lượng mà tha cho. Bây giờ, đạo sư xin phụ vương ta ban cho vị tiểu vương ấy một đặc ân: gả công chúa cho lão. Lão tuổi sáu mươi, có hai hoàng hậu và nhiều thiếp yêu, nhưng cho lão lấy thêm nàng công chúa mười bảy tuổi. Ràng buộc lão bằng tình cảm gia đình. Cách ấy giữ cho lão không bao giờ có ý đồ trốn tránh vòng ảnh hưởng của đại vương ta. Các công chúa là tài sản của một ông vua. Các công chúa còn là miếng mồi để giữ những tiểu vương láng giềng ở ngoan ngoãn trong những cái lồng son của một đại vương thao túng toàn cõi.
Chỉ mất vài ngày dàn xếp. Dưới tay quốc sư đồng thời là đạo sư của ta, sao trên trời cũng được sắp xếp vào vị trí hòa hợp. Tử vi của ta và vị tiểu vương kia hòa hợp. Sống cùng nhau đến lúc đầu bạc răng long. Trời đất ơi, lão đã sáu mươi, tuổi ấy nhiều người đến hàm răng cũng chẳng còn, một sợi tóc cũng thành của hiếm. Nhưng lão tiểu vương này vẫn còn vượng khí vẫn sẵn sàng cho những mây mưa. Xong tử vi thì đến chọn ngày lành tháng tốt. Phải làm ngay. Lập tức.
Ngày tốt nhất là ngày gần nhất.
Chị Juhi và ta về đến cung công chúa thì được biết hai ngày nữa sẽ làm lễ cưới. Ta đã định đập phá phản ứng. Ta đã định thu vén đồ đạc nửa đêm phi ngựa trốn đi như hoàng tử Siddhattha. Giá mà biết được chính xác chàng đang ở trong cánh rừng nào, ta đã bỏ ngay đến đó, tình yêu của ta sẽ lôi kéo được chàng về lại cõi tục. Nếu chàng không về thì ta cũng ở lại luôn với chàng, ta sẽ nâng khăn sửa túi cho chàng, chàng cứ việc chuyên cần tìm kiếm tâm linh. Các bậc đạo sĩ cao trọng đôi khi vẫn có những bà vợ săn sóc họ trong những ẩn viện đấy thôi. Nhưng. Đời không đơn giản. Đời mờ mịt như lúc nhá nhem, khi đã hết hoàng hôn còn bóngđêm vừa mới ngập ngừng buông. Ta đi tìm kiếm chàng giữa bao rừng rậm âm u thì ta sẽ phải tuyệt vọng. Đập phá không được. Trốn đi không được. Ta chỉ còn biết khóc, ai nấy cũng tưởng ta khóc như một đứa con gái đức hạnh trước lúc lấy chồng, cô nàng khóc vì quyến luyến tổ ấm cô nàng sinh ra và lớn lên.
Cưới xin đàng hoàng mà vội vàng như cưới chạy tang.
Một đoàn đi đón dâu kéo dài suốt năm chục cây số, từ kinh đô bên ấy sang kinh đô bên này. Chú rể áo mũ trắng tuyền, cưỡi một con ngựa trắng đi đầu. Tròng lòng ôm thêm một thằng bé mặc toàn đồ trắng. Trắng. Phong tục trớ trêu. Những thứ ấy là dành cho một chú rể trai tân. Còn đây, một ông tiểu vương có cả trăm thê thiếp, lăn lóc qua tay ông cả đống đàn bà, trắng trong nỗi gì nữa. Sau con ngựa trắng là bốn thớt voi, hai thớt là lễ vật cho nhà gái, hai thớt sẽ đưa dâu rể về nhà chồng. Một đoàn ca vũ toàn đàn ông, đàn địch trống phách tưng bừng trên suốt năm chục dặm đường,năm chục dặm đường đi hết nửa ngày. Những bài ca về hoàng tử Rama và nàng Sita. Những bài ca về đức thủy chung của nàng Savitri trong thần thoại. Hê hê hê. Ram Ram Ram. Bài ca về thần tình yêu Kama và những mũi tên bắn bừa phứa vào những kẻ vô tình bắt gặp. Hát suốt năm chục dặm đường. Đoàn đón dâu chỉ toàn đàn ông, hoàng thân quốc thích, bạn bè đại diện của các tiểu vương láng giềng, đám tùy tùng cảnh vệ. Của ngon vật lạ mang theo làm lễ vật. Còn nữa. Năm trăm con bò đực. Năm trăm ngựa. Năm trăm cừu. Năm trăm dê. Hai mươi phần trăm trong số ấy là lợi nhuận của tế sư triều đình. Đàn gia súc của ông ta vốn đã ăn sạch cỏ trên những thảo nguyên quanh kinh thành, giờ mỗi ngày lại càng sinh sôi nảy nở. Mà công trạng của ông ta là gì? Là xe duyên chỉ thắm cho ta lấy một ông già sáu mươi hay sao?
Đám rước dừng lại chỉnh đốn hàng ngũ ở quảng trường hoàng cung. Tất cả xuống xe xuống ngựa. Chỉ còn một mình chú rể ôm thằng bé vẫn ngồi trên lưng con bạch mã. Ngựa được dắt qua vườn thượng uyển, tiến về phía cung công chúa. Ta được trang điểm mất cả một ngày. Sari màu đỏ, khăn trùm đầu che mặt màu đỏ, màu đỏ chúc phúc cho cô dâu và cuộc đời phía trước cô. Trước ngưỡng cửa cung công chúa, nghi thức cầu nguyện dwarapuja bắt đầu. Tế sư quệt lên giữa hai hàng lông mày của chú rể một vệt son đỏ cầu may mắn. Những ngọn đèn bằng đồng hoa hoa trước mặt chú rể. Lửa là thiêng liêng thanh sạch. Lửa tạo hào quang cho chú rể. Đoàn tháp tùng rước dâu được ăn uống nhậu nhẹt linh đình trong vườn thượng uyển. Còn trong dinh công chúa, lễ kết hôn chỉ có đôi ba người thân cận được hiện diện. Chị Juhi luôn kèm chặt ta, nhắc nhở ta nhấc chân ra sao cho khỏi giẫm vào gấu sau, cho đầu không ngẩng cao quá, cho ta không được vùng vằng phản ứng với lễ nghi phức tạp. Đèn hoa ngập trong phòng. Chói lóa. Mùi trầm mùi hoa hồng hoa nhài xộc lên gay gắt. Juhi chỉ chỗ cho cô dâu chú rể ngồi xuống bên một lò lửa cúng. Lửa thiêng đã được làm lễ khơi lên từ trước. Vị tiểu vương và ta ngồi xếp bằng cạnh nhau. Một bên là phụ vương và mẫu hậu, cha mẹ ta. Bên kia là vị quốc sư. Ta nhớ lời ông cha mẹ cũng không bằng thầy.
Cũng đúng thôi. Cha mẹ ta đâu có làm được các vỉệc phù phép cho hai lá số tử vi của chúng ta hợp nhau. Thầy bảo hợp thì nó hợp. Thầy bảo thế nào thánh thần nghe thế ấy. Thầy vẫn bảo đám môn sinh chúng ta: không có thầy làm sao có thánh. Thì đây, thầy đang gọi thánh thần về. Cúng Thần Của Cải và Trí Tuệ Ganesha trước. Ganesha là con trai của Shiva và Parvati. Shiva có lần đi xa hàng năm trời, khi đi con trai còn bé tí lúc trở về Shiva thấy bên cạnh vợ có một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Tính khí hung bạo của Shiva thì ai cũng biết. Không hỏi han đôi hồi, Shiva tuốt gươm chém bay đầu chàng trai. Chém xong mới biết mình nhầm. Con trai Ganesha của mình đấy chứ phải ai đâu. Shiva chỉ còn một cách sửa sai: ông thề sẽ lấy đầu bất cứ ai là người đầu tiên đi qua cửa nhà mình để lắp cho con. Vừa nói xong thì một con voi xuất hiện. Từ đó Ganesha phải mang một cái đầu voi. Nhưng đó là một vị thần thông kim bác cổ. Nhiều kinh sách do Ganesha chấp bút. Đó còn là vị thần đem lại của cải cho dân chúng. Đám cưới nào cũng phải bắt đầu bằng lễ cúng Ganesha.
- Con cầu thần Ganesha ban cho của cải.
Tế sư ngân nga, tay rẩy một thìa bơ tinh khiết vào ngọn lửa.
- Con cầu thần Ganesha ban cho của cải.
Ta và chú rể họa theo.
- Dâng phẩm vật cho thần Ganesha.
Tế sư nhắc.
Như cái máy, vị tiểu vương là chú rể bốc mấy hạt gạo ném vào lửa.
- Dâng.
Tế sư gằn giọng với ta.
Đến thế ta mới rẩy vào lửa mấy hạt muối. Muối gặp lửa bắn tanh tách về mọi phía.
- Con cầu Ganesha, con cầu chư thiên xua tan mọi trở ngại, cho đôi lứa hạnh phúc đời đời.
Ta hầu như không nghe thấy gì nữa. Ta bị xoay vần suốt cả một ngày với những phấn những son những nước hoa vòng vàng nhẫn bạc xống áo tầng tầng. Ta có nghĩ chẳng là nghĩ về những cái đó. Không nghĩ thế thì đầu óc cũng tẩy sạch, trống rỗng, nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng được tế sư đánh động bằng những cái gằn giọng. Dâng. Giật mình, ném gạo muối vào lửa. Dâng. Lại giật mình, lái ném bột màu ném muối vào lửa. Dâng. Bảo dâng thì dâng. Ta không chọn gì, cứ chọn muối mà ném. Một hạt muối nổ đánh tách bắn vào mắt tế sư. Hê Ram. Ông ta bật thất lên. Quăng vội thìa bơ tinh khiết đưa tay lên dụi mắt. Càng dụi càng xót, càng dụi càng nhòe nhoẹt nước mắt. Chú rể nín thở. Phụ vương và mẫu hậu ta nín thở. Lời cầu nguyện lên chư thiên bị đứt đoạn là điều không may. Hê Ram. Tế sư lại bật lên một câu cảm thán, lần này khẽ hơn trước. Một hạt muối thì làm gì mà trầm trọng thế. Ông muốn diễn cái sự khó nhọc của nghề giao lưu với thẩn thánh đó thôi. Làm nghề nào thì tự phô nghề ấy là trọng. Làm nghề nào tự tôn nghề ấy là nhất.
Ngọn lửa trong lò tế không được rẩy thêm dầu bơ, lửa hạ dần hạ dần xuống nem nép dưới đáy lò.
- Thần Lửa Agni ngại ngần đưa lời thỉnh cầu của thầy lên chư thiên. Lễ cúng xem ra không thể tiếp tục được rồi.
Tế sư phán.
- Lạy thầy, thánh cũng phải nhờ đến thầy.
Chú rể đáp lời. Một vị tiểu vương còn phải nói đến thế.
- Đúng rồi. Thánh cũng phải nhờ đến thầy.
Cha mẹ ta đồng thanh. Một vị đại vương và hoàng hậu cũng phải nói đến thế.
- Chứ sao. Thánh cũng phải nhờ đến thầy.
Nhưng mà thầy đang bối rối quá.
Tế sư thôi dụi mắt. Mắt vẫn đỏ kè. Bối rối gì, một hạt muối con con vào mắt chứ bối rối gì, uyển ngữ là độc quyền của kẻ có chữ.
Rồi tế sư chống tay dợm chân như sắp sửa đứng dậy. Mọi lễ cưới thông thường mà tế sư bỏ ngang là coi như hỏng. Tử vi hòa hợp cũng hỏng. Chư thiên đã chấp thuận cũng hỏng. Mất đứt bao công lao một mai xếp đặt. Lại vẫn phải nộp phạt nộp thù lao cho thấy không hao hụt một cắc bạc.
Thôi, chẳng cưới thì đừng, ta thực sự chỉ mong được như vậy.
Bỗng nhiên, tế sư ngừng cử động. Ở tư thế nửa ngồi nửa sắp đứng dậy, ông quay sang ta. Ông bắt nhậy nét hân hoan của cô dâu, ông bèn hỏi:
- Cô dâu, con có bằng lòng làm và tiểu vương không?
Giọng thật trầm ấm, thật ôn tồn. Ông thừa biết ta chỉ muốn mãi mãi làm một con ngựa hoang tung tăng trên thảo nguyên. Ông thừa biết ta liên tục ném những hạt muối vào lửa. Ông thừa biết cái ánh mắt bừng vui của ta khổ ông sắp bỏ ngang lễ cúng.
- Lạy thầy…
Ta làm ra vẻ ngập ngừng e ấp. Một lúc rồi mới nói tiếp:
- Lạy thầy, là phận gái, con xin nghe theo sự sắp đặt của song thân phụ mẫu, con xin nghe lời thầy. Thần thánh chẳng bằng thầy.
Tế sư giấu thật khéo tia mắt thất vọng. Ông không có cớ để phá ngang lễ cúng cho đâu rể. Nhưng rất nhanh ông chuyển bại thành thắng. Ông phẩy tay đứng đậy. Nghỉ. Nghỉ đã. Cho thầy tĩnh tâm đàm phán với chư thiên thần thánh, xem các đấng có chịu nhân nhượng hay không.
Tế sư đi sang phòng bên. Bánh kẹo hoa quả bày đầy trong phòng. Thầy nhặt một quả doi hồng tươi cắn ngập miệng. Trái doi mọng nước vỡ tanh tách chảy nước xuống ngực áo thầy. Phụ mẫu ta và chú rể theo sát thầy hạ giọng năn nỉ. Ngoài kia đám cầm ca và dân chúng vẩn ca hát tưng bừng. Họ chẳng biết không khí ngột ngạt khói hương trong này, chẳng biết đám cưới có thể tan bất cứ lúc nào. Đó là danh dự của hai vương triều của hai đất nước chứ chẳng chơi. Đó có thể là khởi đầu cho xích mích mới giữa hai đất nước, thậm chí có thể là chiến tranh quấy phá nơi biên giới phên giậu. Nhưng trong lúc thuyết phục tế sư, không ai động chạm điều tế nhị. Chỉ có chú rể nhờ thầy bẩm hộ với chư thiêng rằng lễ vật sẽ hậu hĩ hơn. Phần của thầy cũng sẽ nâng lên, mỗi loại gia súc năm con nâng lên thành bảy con. Rồi tám con. Rồi chín con. Đến mười con thì thầy phẩy tay:
- Để thầy gửi tặng các đấng chư thiên hai con.
Vậy là mười hai con mỗi loại. May ra các đấng sẽ rộng lượng không thèm chấp nhặt. Thỏa thuận. Ngoài kia vẫn đàn vẫn hát vẫn nhảy múa cuồng loạn. Người dân xứ này không bao giờ thôi hát thôi cười thôi nhảy múa. Khổ mấy cũng hát múa. Khổ mấy cũng hội hè. Một tuần bảy ngày thì có đến tám ngày lễ. Lấy cái tưng bừng vô tư lự làm liều thuốc giảm đau chống trả khổ ải. Lễ cúng lại tiếp tục. Tế sư rẩy vào lò mấy thìa dầu bơ. Lửa lại bùng bị nó nhảy nhót. Tế sư lấy một băng vải hơ qua trên ngọn lửa và đọc thần chú. Băng vải đã thành thiêng liêng. Tế sư buộc một đầu băng vải vào áo sau của ta, đầu kia buộc vào áo choàng chú rể. Thắt buộc phu thê. Thần linh chứng giám, sợi dây ấy khôn gỡ khôn cởi.
- Dâng.
Chú rể nén vào lửa chút gạo chút bỏng ngô chút bột màu. Ta lại ném vào lửa mấy hạt muối. Tanh tách. Lần này nó chẳng bắn vào ai. Vào ai thầy cũng mặc. Phụ vương đứng đậy. Tất cả đứng dậy.
Cha ta cẩm tay ta đặt vào tay chú rể, kể từ giờ khắc nàyngười đã giao phó số mệnh con gái cho vị tiểu vương là con rể này. Này. Hãy cầm lấy và hãy lo tính cho con gái ta một cuộc đời hạnh phúc. Ngươi đọc kinh cầu phước cho cặp vợ chồng. Chú rể chập bàn tay vào bàn tay cô dâu.
Giữa hai bàn tay là những chiếc lá mehendi đã nghiền nát. Giáo sĩ lại lấy một băng vải khác hơ hơ trên lửa kèm một câu thần chú. Cầu xin. Cầu xin. Cầu xin. Băng vải được quấn quanh hai bàn tay dâu rể mấy vòng, sau cùng thắt lại. Khôn tháo khôn gỡ.
Vị tiểu vương dắt tay ta đi bảy vòng quanh ngọn lửa. Đi với nhau bảy vòng có sự chứng giám của Thần Lửa. Lửa đủ dầu nhảy nhót hân hoan. Ta đi theo chú rể như trâu bò bị dắt đi. Thụ động. Thôi thì nhắm mắt đưa chân, đến đâu thì đến, lấy chồng rồi đâu có phải ta không được là ta. Tế sư vang vang đọc kinh Vệ Đà. Cha mẹ ta vang vang họa theo. Ta lẩm nhẩm trong miệng: Con cầu xin. Con cầu xin. Cầu sao những nghi lễ này mau chấm dứt. Bảy vòng. Xong được cái lễ cúng cho cả đời người đàn bà.
Đám cưới kéo dài bảy ngày. Cả hai hoàng gia và hai đất nước tưng bừng ca múa trong cả bảy ngày. Rượu đổ như suối, bánh trái như núi, hoa ngập thành thảm dày khắp mặt đất. Trong bảy ngày cô dâu chú rể bị giữ ở hai căn phòng riêng. Bên dâu chỉ có toàn đám bạn gái và những người đàn bà. Bên rể chỉ có đám bạn ta và những người đàn ông. Đêm tân hôn từ từ trườn đến như một con rắn đã nhắm được mồi, biết không trượt đi đâu được. Không trượt. Chính vì thế mà nó cứ đến từ từ, đến dềnh dàng, đến tuần tự từng bước. Hôn nhân nhiều ngày của xứ này có cái lý như vậy.
* *
Tân hôn. Dâu rể đã được đưa hết về bên nhà trai. Một đám rước kéo dài suốt mấy dặm đrường đưa ta về bên tiểu vương quốc của chồng. Tân hôn. Dâu rể được đưa về gặp nhau trong phòng hợp cẩn. Vị tiểu vương chắp tay trước cô dâu khấn mấy lời trước khi cẩn trọng tháo mạng che mặt. Mắt ông sáng bừng lên, cái sáng bừng đủ thay cho những lời tán tụng. Ông không cất giọng tán nịnh như đám trai trẻ mà chỉ hân hoan dắt tay ta đến ngồi bên bồn nước bằng cẩm thạch trắng ở giữa phòng. Uống với nhau một cốc rượu bằng bạc. Hút với nhau một điếu cần sa từ cái cần điếu cong cong nối với bình bát. Cơn đê mê ngấm dần đủ cho ta tự trút bỏ xiêm y, cởi cả mũ áo cho ông nữa. Ông dắt tay ta bước vào bồn nước chạm khắc hình các tiên nữ apsara lồ lộ khoe thân trong chất liệu đá trắng. Bồn nước rải đầy cánh hoa hồng. Những cánh hoa trôi ngữa như thuyền, mỗi chiếc thuyền đọng mấy hạt nước như ngọc. Nhà vua ngồi trên thành bồn, nhúng hai chân vào trong nước.Ta ngập hẳn mình trong bồn. Ta nhấc từng bàn chân ông lên để xoa bóp. Cách thức này chị Juhi đã dặn đi dặn lại ta từng bước. Có lần chị còn kéo một gã trai trong đêm ăn chơi của chàng Yasa ra cho chị xoa bóp thị phạm. Xoa vuốt từng cái huyệt hưng phấn trên ban chân, tiến dần dần lên bụng chân, lên đầu gối lên bắp đùi. Cẩn trọng, chu đáo, chi chút. Không vội vàng. Như thể ta có cả đời để làm việc ấy. Juhi từng làm cho gã nọ, bây giờ ta làm cho nhà vua chồng ta. Khi những ngón tay cùng cả hai bàn tay trườn đần lên cao đến đủ độ thì gã trai kia đã vồ lấy Juhi ngay trước mắt ta.
Không thể chờ lâu hơn được nữa. Bây giờ nhà vua cũng vồ lấy ta. Ông lao vội đánh ùm vào trong bể nước. Những cánh hoa hồng dềnh lên đến cổ đến mặt. Chúng ta quấn lấy nhau vằng qua vật lại. Đó là kiểu đầu tiên. Nagabadha. Kiểu rắn. Ta có thể là học trò tồi của đạo sư trong những giờ kiến thức kinh sử. Ta chắc chắn là học trò giỏi của Juhi. Cầu cho chị an lành theo ta suốt đời. Những kiểu cách nóng bỏng nhất chị dạy cho ta đã khéo dụng trong đêm tân hôn. Nào là rắn. Nào là ngựa. Nào là voi là hươu, thậm chí là kiểu của ong đất. Những là naga, hadavaka, hastika, harina, bhamara. Ta làm cho nhà vua quay cuồng, nhà vua choáng váng, nhà vua rung lắc, nhà vua vật vã tê liệt.
Hôm sau nhà vua bỏ một buổi thiết triều.
Các vị thượng thư ngồỉ chờ nửa buổi cho đến khi có lệnh hoãn triều. Các vị ra về râm ran cười nói. Hoàng thân quốc thích hân hoan. Dân chúng nghỉ một ngày làm việc lại hò reo ăn mừng. Dục lạc mãn nguyện hứa hẹn một nhà vua bình ổn tâm tính, trong thành ngoài nội hiền hòa, đất nước bình yên.
Đó là ta chưa dụng đến bao nhiều kiểu bao nhiêu cách khác. Ta vẫn giữ lại làm vốn và sẽ chi dùng dần dần. Ta sẽ làm cho vị vua này lăn lóc trong chăn gối hoàng cung.
Đêm thứ hai, ta không lặp lại cách mô phỏng các giống loài trong tự nhiên. Bây giờ là những động tác lao động vui chơi của dân gian. Những là thắt nút. Những là chơi đu. Những là khuấy sữa. Những là giã gạo. Là những bandhura, prenkha, dadhyataka, mausala.
Thêm những buổi sáng nhà vua không ra khỏi long cung, thậm chí không ra khỏi long sàng. Những ngày nhà vua nửa tỉnh nửa mộng, đê mê lờ đờ mộng du.
Nhưng rồi vua tỉnh mộng. Một sáng ông ngồi phắt dậy, chồm ra khỏi giương nhanh lạ lùng. Ông bật tấm thân xương cốt kẽo kẹt thật nhanh như bị ai đó nắm cổ lôi đi. Ông thoăn thoắt đi ra đi vào không để cho vệ binh dìu. Rồi ông đuổi chị Juhi và tất cả đang định xúm lại. Chỉ còn ông với ta. Ông hút một điếu cần sa rồi hầm hầm nhìn ta:
- Nàng quá sành sỏi chuyện chăn gối. Nàng thú thật đi, trước ta nàng đã bao nhiêu lần phạm lỗi. Lỗi lại còn bao nhiêu lần? Thì ra những ngày đê mê vừa qua vẫn không làm cho kẻ ghen tuông trong lòng nhà vua thôi hậm hực cắn xé. Hiểu biết của ta không làm cho lão thụ động hưởng lợi mà chỉ gây ra một tâm trạng ngờ vực.
- Đức vua thừa biết thiếp vẫn còn trinh trắng.
Ta không nói nhiều. Ta cố nén một phản ứng đáo để.
- Ta biết. Tấm khăn trinh huyết vẫn còn kia. Nhưng thái độ chủ động của nàng làm cho ta ngờ vực.
Ngờ vực. Kệ lão. Nếu muốn lão có thể mang theo nỗi ngờ vực ấy cho đến hết đời, cho đến khi đi gặp chư thiên.
- Đức vua phải biết rằng thiếp được hưởng một nền giáo dục tử tế của hoàng gia. Nền giáo dục ấy có dạy nhiều về dục lạc.
Trẻ em xứ nhiệt đới này phát dục sớm. Bé gái có thể mang thai từ tuổi lên mười. Bé gái có thể được giáo dục về dục lạc từ khi theo thầy học kiến thức thánh hiền. Nhưng đó là lý thuyết. Nhà vua cảm thấy vốn hiểu biết chăn gối của ta còn hơn cả lý thuyết, nhưng nhà vua không có bằng cớ.
Sau mấy năm chung sống, nhà vua vẫn không làm sao bắt ta thú nhận được điều gì như ông vẫn nghi ngờ. Có lúc ông cào cấu. Có lúc ông cắn vào nhũ hoa của ta đến bật máu. Có lúc ông bóp cổ ta đến suýt chết. Ta cào cấu lại. Ta cắn xé lại. Ta đạp ông bật ngữa trên long sàng hoặc trong bồn tắm. Ta thậm chí còn giận dỗi cự tuyệt ông trong những cơn dục lạc làm lành.
Không bao giờ ta khai thật về bí thuật tình yêu của chị Juhi. Không khai về những ngón thị phạm của chị còn hơn cả thực tế mà một người đàn bà có thể trải qua.