← Quay lại trang sách

Savitri

Ta nhanh chóng biến vị tiểu vương già thành một bộ xương khô. Ham sắc dục như ông, lại hàng trăm thê thiếp suốt một cuộc đời, ngoại sáu mươi vẫn còn lao vào vòng sắc dục mà vẫn được thế. Ta đưa ông vào vòng dục lạc triền miên. Vào những mây những mưa tiếp nối không ngơi nghỉ. Các quan thượng thư nghỉ một buổi thiết triều còn râm ran cười nói. Nghỉ buổi thứ hai còn hân hoan. Nghỉ buổi thứ ba còn coi là vương quốc có hồng phúc. Nghỉ buổi thứ năm thứ mười thứ bao nhiêu nữa thì bắt đầu đắn đo nghi ngại. Dục lạc thống trị lên đời người, lên mọi kiếp người. Nhưng dục lạc trở thành độc tôn độc diễn thì dục lạc đi kèm tai họa. Tai họa nhãn tiền chỉ chờ con người chủ động hái xuống như hái táo.

Ông vua già mỗi khi ra triều phải có hai người xốc nách. Ông ngồi xuống là dính bết vào ngai vàng. Ông vung quyền trượng lên theo nhịp câu lệnh thì chỉ có cây quyền trượng vung lên, còn tay ông đã tuột ra khỏi quyền trượng, rơi trở xuống. Ông cất giong sang sảng thì từng tiếng đứt đoạn văng ra trong hơi thở khò khè. Ông chống tay đứng lên thì toàn bộ xương cốt rít lên kèn kẹt. Khô dầu. Hoàn toàn khô dầu ở các đầu khớp tay khớp chân. Ngự y cung cúc bốc thuốc cho ông. Thuốc dưỡng bệnh dưỡng lão. Nhưng nhà vua đòi thuốc tráng dương bổ thận cải lão hoàn đồng. Thuốc tăng lực dục lạc.

Ta không quyến rũ lôi kéo vua nữa. Ta bắt đầu thấy thương hại ông già đang lao vào dục lạc như thiêu thân. Ta dịu dàng chiều chuộng nâng đỡ ve vuốt. Nhưng ta không cho ông đi tới kết cục. Ông lại càng ngờ vực. Ông lại càng tra hỏi ta lấy ở đâu ra cái nghệ thuật dục lạc của Thần Tình Yêu Kama. Điệp khúc cả trăm cả nghìn lần rồi. Lại cắn lại xé lại khóc lên rưng rức. Không ra tư thế một vị quân vương. Ta thờ ơ lãnh đạm. Ta không trả lời những tra vấn lẩm cẩm của ông. Nhưng ta vẫn thương vẫn chiều ông. Ta cũng không ra mặt khó chịu những khi ông hồng hộc thở, sau đó thoi thóp thở. Không giận. Mê muội đến thế ai mà khuyên bảo được nữa. Thảng hoặc ta thu xếp về thăm cha mẹ. Chị Juhi và ta mỗi người một ngựa đi nửa ngày là về đến kinh thành của phụ vương mẫu hậu. Chúng ta vào qua cổng thành, ghé vào một nhà tắm công cộng cải trang thành nam nhi rồi lại qua cổng thành trở ra. Từ đây hai trang nam nhi phi thẳng về thành Varanasi. Thẳng đến tòa lầu biệt điện của chàng Yasa.

Yasa đã chờ sẵn. Chúng ta lao vào nhau. Chị Juhi nhanh chóng tìm được một trang công tử và đã biến vào một căn phòng nào đó trên lầu. Chúng ta cũng có một căn phòng trên lầu. Từ dạo ta có chồng, ta và Yasa mới bắt đầu đến với nhau. Những gì ta đã làm cho nhà vua chồng ta, giờ ta lại làm cho Yasa. Nhà vua thụ hưởng theo kiểu của một người cùng kiệt. Yasa chủ động tung hứng theo kiểu một trang nam nhi đầy sức sống. Những gì ta không được hưởng từ nhà vua thì ta được tiếp nhận trọn vẹn từ Yasa. Chàng là sự đền bù cho số kiếp lấy chồng già ngoài ý muốn của ta. Bandhura. Prenkha. Dadhyataka. Mausala. Chàng xướng lên mỗi lần chuyển đổi. Những là thắt nút. Những là chơi đu. Những là khuấy sữa. Những là giã gạo. Naga. Hadavaka. Hastika. Harina. Bhamara. Ta thì thầm vào t ai chàng mỗi lần một nguyện vọng. Những là rắn. Những là ngựa. Những là voi là hươu những là ong đất. Chúng ta quấn vào nhau triền miên không có điểm dừng. Rồi chúng ta buông nhau ra. Chúng ta uống rượu tiên trong những cái ly bằng vàng bằng bạc. Những điếu cần sa vừa đủ độ làm tăng cảm giác. Ta làm đúng phận sự của một người đàn bà là đi giặt cái bao cho ngườiđàn ông. Cái bao trang trí hình rắn thần Naga mà có lần Juhi kể cho ta biết. Bây giờ ta được tự tay đi giặt cho chàng. Giặt rồi thìngâm tẩm chất sát trùng chất kích thích. Ngâm tẩm rồi thì hong khô sửa soạn cho lần sau. Lần sau đến ngay lúc đó. Trong tư dinh của Yasa, ta không chỉ có một mình chàng.Ta đã nhiều lần chọn những công tử khác trong những cặp những đội đang quấn lấy nhau lăn lóc khắp tòa lâu đài. Juhi cũng được phép chọn khi chàng này lúc chàng khác. Luật chơi trong tòa lâu đài này không dung chứa thói độc quyền sở hữu. Mấy năm trời chung sống với vị tiểu vương chồng ta, ta nhiều lần về thăm cha mẹ theo cách này, đến Yasa trước rồi mới quay về kinh thành phụ mẫu. Đến thăm Yasa không có nghĩa là ta độc quyền chàng, chàng độc quyền ta. Ta đã nhặt nhạnh khắp lượt mấy chục chàng trai. Nhưng rồi trong thâm tâm ta chỉ chọn Yasa, Yasa chỉ chọn ta, chọn nhưng cả hai đều không nói ra. Không một lời thề hẹn. Chỉ là một cuộc chơi.

Đức vua chồng ta mỗi ngày mỗi khô héo. Ngài không còn ngồi thiết triều mà phải nằm. Một chiếc long sàng được làm để đặt trước ngai vua. Gọn nhẹ như một chiếc cáng. Lời thì thầm đồn đại truyền miệng truyền tai nhiều người. Có người trách ta coi ta là kẻ sát phu ám hại đấng quân vương. Ngươi lại ca tụng cái chí nam nhân của quân vương, viện lý cái oanh liệt trên chiến trường không bằng oanh liệt với mỹ nhân trên giường. Người bảo dục lạc đang đưa nhà vua về cõi trời. Người lại bảo nhờ có mỹ nhân, nhờ có hình có bóng có hơi hướm nữ nhân kề bên mà nhà vua với tồn tại đến giờ. Người khuyên nhà vua kiềm chế một thời gian. Người lại khích lệ cổ vũ. Ta nghe hết. Ta biết hết. Ta không nghe bên này và không nghe cả bên kia. Nhưng ta biết sức lực nhà vua như ngọn đèn sắp cạn. Nến đang cháy đến giọt cuối. Sinh khí đang chảy dần dần ra khỏi cơ thể suy kiệt của ông. Ông sốt những cơn sốt nhẹ nhưng dai dẳng nhiều ngày. Thân nhiệt lúc nào cũng cao hơn bình thường một vài độ. Ông cứ chảy dài trên người ta cho đến khi ta phải nhẹ nhàng bế ông xuống, đặt nằm ngay ngắn trở lại. Ông tự biết. Nhưng giờ đây ông không kêu than. Không trả bởi. Không cắn xé ghen tuông như trước.

- Tiếc quá. Đời còn bao nhiêu lạc thú. Ta muốn hưởng đến vô cùng tận.

Ông nói nhẹ nhàng. Hiền lành.

Ngài sẽ được toại nguyện. Thiếp luôn ở bên cạnh đây mà. Ta cũng dịu dàng.

- Hậu nhớ nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau hưởng mọi lạc thú ở cả ba cõi.

Ba cõi. Cõi trời cõi người cõi âm. Ví thử có được cơ hội ấy, ta cũng muốn thử xem sao. Một lần. Nhiều lần càng hay.

- Thiếp nhớ rồi. Còn có gì hơn một cuộc đời lạc thú triền miên.

Nhà vua ra hiệu cho ta bỏ hết xiêm y rồi nằm xuống bên cạnh. Ta ép sát vào người chồng quyền hành ngang ngữa trên một tiểu vương quốc giờ chỉ là một tấm thân sốt nhẹ hiền lành vô hại. Da thịt ta truyền ấm áp sang da thịt ông. Thêm chút năng lượng trẻ trung. Thêm chút hơi thở sự sống từ miệng qua miệng mũi qua mũi. Thêm chút xoa bóp day huyệt gọi sự sống về. Ông biết cả. Ông nghe được tiếng chuông điểm rõ trong tâm trí mình. Ông chấp nhận có mặt trên con thuyền trôi dần vào cõi xa vắng. Nhưng trên con thuyền ấy, bất chợt ông nhìn thấy một bông hoa sặc sỡ cả đời ông mơ được hái. Thình lình ông phá vỡ trạng thái bình yên của mình mà lao xuống dòng sông. Ông cố bơi bằng được về phía bờ để hái bông hoa nọ. Ông đưa hai cánh tay yếu ớt bám được vào bờ. Gắng gượng đu mình leo lên. Từng chút một.

Ta đỡ cho chồng ta lên. Ta cũng biết điều gì sắp xảy ra. Nhưng bây giờ ta từ chối ông tức là ta tàn ác. Ta không phải là người. Con thú cũng không từ chối bạn tình của nó trong cơn suy kiệt thế này. Đã ngăn thì phải ngăn ngay từ ban đầu lúc chưa gỡ bỏ xiêm y, một khi đã để sự thể đến thế này thì sự thức tỉnh của lý trí chỉ đồng nghĩa ngu đần và thiếu nhân tính. Ta cẩn trọng giúp ông đi vào. Từng chút một. Gương mặt ông sáng rỡ, hiếm khi nào đạt tới sáng rỡ như vậy.

- Tiếc quá...

Ông kêu lên cùng lúc bùng ra. Rồi ông xẹp xuống. Một luồng hơi thở thoảng nhẹ bay qua tai ta rồi mất hút. Bất động.

Ta choáng váng như bị đánh vào đầu. Ta bế vội ông xuống, đặt sang bên cạnh rồi nhổm dậy vừa kéo tấm sâu che người vừa thất thanh gọi Juhi ở phòng bên. Juhi cầm đèn chạy sang. Thấy ông lăn lóc trên long sàng, chị hiểu ngay cơ sự.

Chị hét:

- Đại đức vua trở lại ngay. Đặt lại ngay.

Ta không có kinh nghiệm. Juhi cũng quên chưa dạy ta điều này. Cơn ngất đi trong thế thượng phong vẫn cứu được nếu không tách âm dương ra khỏi nhau. Dứt ra rồi thì âm dương ngắt mạch. Chị giúp ta lắp ông trở lại trên mình ta. Nối mạch. Dương lại vào âm, âm tiếp nạp dương. Chị rút phắt cái trâm cài đầu của ta mà châm mà day vào chỗ xương cụt của nhà vua. Châm. Day day. Chị bắt ta trong thế nằm ngữa hà hơi tiếp sức cho nhà vua. Hà hơi. Bịt mũi ông mà hà hơi. Muộn rồi. Nhà vua chồng ta băng hà vào lúc nửa đêm.

* *

Suốt đêm ta ngồi bên xác chồng. Hầu như không động đậy. Không khóc. Suốt đêm ta chỉ nhớ mỗi một câu chuyện đời xưa. Bà ta kể. Mẹ ta kể. Nhũ mẫu kể. Tất cả đều kể mà lý giải vì sao ta được đặt tên là Savitri.

Chuyện rằng có nàng công chúa Savitri là con độc nhất của nhà vua nọ. Duy nhất. Vua có hàng trăm cung tần mỹ nữ, nhưng chỉ có một bà hoàng hậu sinh hạ được Savitri. Con độc nhất nên được nhà vua cho hưởng một nền giáo dục toàn diện. Là nữ nhân nhưng nàng được học triết, học kinh sử, học khoa học tự nhiên, học đến cả thuật chiêm tinh. Một người con gái có cần bằng ấy thứ để rồi chỉ nhằm mỗi một việc là lấy chồng? Nhà vua không lấy làm trọng việc ấy cần hay không cần, chỉ biết một con người là phải có hiểu biết toàn diện. Hoàng hậu cũng có lần bảo, sao ta lại đẻ mỗi một mụn con gái, lớn lên nó sẽ về nhà chồng mất thôi. Vua cả cười, hậu đừng nói vậy, con gái như hoa, dù có ở đâu thì nó cũng làm đẹp cho thế gian này.

Rồi cũng đến thì. Nhà vua thấy con gái mình lớn lên xinh đẹp, ngoan đạo bèn đánh tiếng cho các tiểu vương láng giềng. Tiểu vương nào cũng có con trai, nhưng tự thấy là con trai mình không xứng. Một công chúa xinh đẹp học thức như bông hoa lạ, không phải vườn nào cũng ươm trồng được. Nhà vua bèn cho con đi thăm thú các tiểu vương quốc láng giềng. Công chúa sẽ có dịp gặp gỡ và tự mình lựa chọn. Một đoàn ngựa xe kéo đi. Ngang qua một khu rừng, Savitri thấy bên đường một chàng trai ở trần tóc bụi, tay xách một bình nước bằng đồng theo kiểu một ẩn sĩ. Trời ơi, đẹp trai và trẻ trung thế mà đã là ẩn sĩ rồi sao? Nàng thầm nghĩ.

Chuyến viếng thăm các hoàng gia trở nên nhạt nhẽo. Từng chàng hoàng tử tiến đến chuyện trò với công chúa. Những câu xã giao những lời ca tụng đều hóa thành vô vị. Không vô vị sao được khi nhìn gương mặt nào, công chúa cúng chỉ thấy trong đầu hình ảnh ẩn sĩ nọ.Đoàn ngựa xe lại rong ruổi kéo về. Ngang qua cánh rừng hôm trước, Savitri bảo dừng chân uống nước. Nàng bảo một viên thượng thư đi tìm hỏi về vị ần sĩ trẻ.

Thì ra chàng không phải là ẩn sĩ, chàng là Satyavan, con trai một ông vua bị mù. Vì mù mà phải lưu đày vào rừng sâu.

Savitri về lại kinh thành. Vua cha bảo:

- Ta mong là con đã chọn được người bạn trăm năm xứng đáng.

- Thưa phụ vương, con đã chọn được. Chàng là Satyavan. Chàng ở trong rừng. Ở trong rừng. Nhà vua dường như không tin vào tai mình. Vừa hay có một hiền gia cao trọng đến thăm triều đình. Hiền giả cho biết:

- Satyavan là người cao quý và can đảm. Chỉ có điều chàng sẽ phải chết đúng vào ngày này năm sau là định mệnh.

Một tiếng sét ngang tai. Cả nhà vua và công chúa đều choáng váng.

- Nhưng con đã chọn chàng. Làm sao con có thể lấy người khác được nữa. Sau cơn bàng hoàng, Savitri vẫn quả quyết. Đám cưới linh đình trong kinh thành. Một lễ rước dài mấy dặm đường đưa cô dâu về nhà chồng ở trong rừng. Đám phù dâu ríu rít khen hoàng tử sao mà đẹp sao mà khỏe mạnh. Thế mà chỉ được một năm thôi, Savitri thầm nghĩ.

Savitri từ đó chăm sóc cha mẹ chồng như một người con gái. Nàng đặc biệt săn sóc chồng như thể ngày nào cũng là ngày cuối cùng. Nàng tháo bỏ hết nữ trang xiêm y quyền quý, mặc đồ bện bằng vỏ cây rơm cỏ. Như chồng. Chấp nhận một đời sống thanh đạm. Như gia đình chồng. Mỗi ngày qua đi là một ngày Savitri làm phép đếm ngược. Lại bắt đi một ngày sống. Lại thêm một ngày chồng ta đến gần cái chết. Lại thêm một ngày biết đâu chư thiên suy tính lại, cho phép chồng ta kéo dài cuộc sống.

Rồi một ngày, lúc mẹ chồng đang chải tóc cho nàng, Savitri hỏi:

- Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi, thưa mẹ?

- Hôm nay là ngày thứ mười hai của tuần trăng mới, con hỏi làm gì?

Thế là chỉ còn ba ngày nữa. Nàng thắp nén hương, bắt đầu nhịn ăn để thiền định. Nàng cầu mong nguyện vọng của mình sẽ được chư thiên lắng tai nghe.

Ngày cuối cùng của Satyavan là một ngày xuân nắng đẹp, cỏ cây ra lộc biếc, chim chóc líu lo vạn vật đầy sức sống. Vừa sáng chàng đã lên đường vào rừng kiếm củi. Savitri đòi đi cùng chàng. Được thôi, chàng ưng thuận chỉ có điều nàng hãy đeo hai cái vòng cổ chân vào, ta muốn nghe tiếng chân nàng bước đi trong rừng. Savitri theo ý chồng. Một cái vòng cổ chân có mười chiếc chuông nhỏ. Mỗi bước nàng đi những chiếc chuông lanh canh reo vui. Vào sâu trong rừng rồi, Satyavan vừa mới vung rìu lên đốn củi thì một cơn đau đánh quỵ chàng. Chàng ngã vật xuống, mồ hôi túa ra đầm đìa. Chàng thì thào từng tiếng yếu dần. Rồi thân thể chàng lạnh toát bất động.

Khu rừng đang nắng đẹp bỗng chốc tôi sầm. Một bóng người cưỡi trâu bay từ trên cao xuống. Người ấy da đen xì, áo choàng màu đỏ, tay cầm một cây chùy. Thần Chết Yama đến mang linh hồn Satyavan đi. Không để ý đến Savitri ngồi bên xác chồng, Thần Chết rút ra một cái thong lọng tung về phía Satyavan, quấn quanh người chàng rồi thu dây về. Thế là Thần đã lấy được linh hồn người chết. Công việc xong xuôi. Thần ra lệnh cho con trâu quay đầu đi vào trong rừng. Savitri lẳng lặng đi theo. Qua vùng cỏ tranh, âm thanh những chiếc chuông. trên cổ chân nàng bị chìm đi. Lội qua suối, nước cũng đánh chìm mọi âm thanh. Chỉ đến khi bước đi trên những lối mòn, những chiếc chuông mới vang vang khắp lối.

- Nghe như có người đang đi theo ta. Có phải nàng là vợ Satyavan đấy không? Nàng theo ta làm chi?Thần Chết dừng lại và quay đầu hỏi.

- Thưa, thiếp là Savitri. Chồng thiếp đi đâu thiếp xin theo đến đó.

- Chồng nàng chết rồi, nàng hãy về đi. Thần Yama bảo.

- Không, thiếp sẽ không về, chừng nào chồng thiếp chưa sống lại. Người đàn bà khăng khăng bền bỉ gợi trí tò mò của Thần Chết. Thần không thể kìm được một câu hỏi

- Nàng đòi hỏi một điều bất khả. Nói ta nghe, vì sao ta lại phải giúp nàng?

- Thiên hạ vẫn nói rằng đi với nhau bảy bước là thành bạn, Thiếp đã đi theo. Thần hơn cả bảy bước đó thôi.

Thần Yama cười.

- Nàng thật là mẫn tiệp. Vây, ta cho nàng ba điều ước chỉ trừ việc chồng nâng sống lại.

Savitri cúi đầu nghĩ ngợi. Rồi nàng chắp tay nói điều ước thứ nhất.

- Thiếp cầu xin cặp mắt của cha chồng thiếp lại sáng và người được khôi phục ngôi vua. Điều ước đầu tiên được thực hiện. Từ căn nhà lá trong rừng, mắt của ông vua giờ lại sang. Ngay lập tức một đoàn binh mã đến báo tin quân phản nghịch tiếm quyền đã bị đánh bại, họ đến rước ngài về khôi phục vương quyền.

- Điều ước thứ hai, cha thiếp hiếm hoi chỉ có một mụn con gái là thiếp. Xin Thần cho cha thiếp những đứa con trai để tiếp bước cha cai quản đất nước.

- Ta chấp nhận.

- Điều cuối cùng, xin cho thiếp sinh được một trăm con trai.

- Ta chấp nhận.

Thần Yama vui vẻ vẫy tay rồi quay đi. Được mấy bước, Thần vẫn nghe tiếng chuông reo lanh canh ở đằng sau.

- Nàng còn đòi gì nữa, ta đã cho nàng cả ba điều ước rồi kia mà.

- Thưa vâng, nhưng thiếp làm sao sinh được một trăm con trai khi mà chồng thiếp vẫn nằm chết trong rừng kia?

Thần Yama bật lên cả cười:

- Ta chịu nàng rồi đó. Một người đàn bà khôn ngoan đức hạnh như nàng không thể nào phải chịu cảnh góa bụa.

Savitri cảm tạ Thần Yama rồi chạy như bay trở về. Dưới gốc cây nọ, Satyavan bừng tỉnh dậy, kêu là mình đã ngủ quên quá lâu. Hai vợ chồng vội vàng trở về am ẩn dật, kịp lúc theo đoàn binh mã hồi cung. Nàng Savitri sinh một trăm con trai. Chồng nàng nối ngôi vua. Các con nàng nối ngôi vua. Họ sống bên nhau đời đời hạnh phúc.

* *

Chuyện đời xưa, ta nghe hết người này kể đến người khác kể. Chỉ nhằm nói rằng Savitri là cái tên đức hạnh thủy chung. Phụ vương đặt cho ta cái tên ấy, mong muốn ta lớn lên thành người vợ lý tưởng, có học vấn có đức hạnh thủy chung.

Trời đất chưa kịp cho ta một cơ hội để chứng tỏ là một người vợ mẫu mực. Chưa kịp. Mà ngay lập tức đẩy ta vào cảnh làm bà vợ góa. Ví thử ta có muốn làm nàng Savitri, ta biết đi tìm Thần Chết Yama ở đâu bây giờ? Thần thánh chỉ sẳn có trong những câu chuyện đời xưa. Nhưng rồi ta cũng hy vọng. Một chút cũng là hy vọng. Ta lao đến ngôi đền hoàng gia, đốt trầm lên, rẩy phẩm vật vào lửa, ta cầu Thần Lửa Agni, cầu Thân Chết Yama. Cầu cho linh hồn nhà vua được siêu thoát, cầu nhà vua bỏ lỗi cho ta.

Phía trước đền thờ, trên bãi cỏ rộng ngút ngát bên bờ sông, một giàn hỏa táng đang được dựng lên.Ta chưa khi nào thấy một giàn hỏa táng vĩ đại như thế. Giàn thiêu được xếp hoàn toàn bằng gỗ trầm, nghe đâu tới chục tấn gỗ trầm. Giàn hỏa táng bình dân thì chỉ độn vài cây gỗ trầm trong mấy chục cây củi là đủ. Nhưng đây là giàn thiêu của một vị tiểu vương. Mấy chục thùng bơ tinh khiết xếp sẵn xung quanh giàn thiêu cao hơn đầu người. Trên giàn thiêu có một giá gỗ, treo chuông khánh, treo bình nước để cho tế sư làm lễ. Chính giữa giàn thiêu là một cái bệ cũng xếp bằng gỗ trầm, kích thước bằng cái giương. Đấy là linh sàng cho thi thể nhà vua mới băng hà. Ta nghe loáng thoáng mấy bà hoàng thân quốc thích sụt sùi sau lưng rằng hoàng hậu Savitri khí sắc vẫn tươi tắn bình thản lắm. Đó mới là người vợ đức hạnh. Chẳng bù cho hai bà hoàng hậu già khóc than ầm ĩ, khóc chồng thì ít khóc cho mình thì nhiều. Ta không hiểu lắm những lời đưa chuyện đàn bà. Ta đi tìm chị Juhi để hỏi chuyện thì chị đã biến đâu mất. Buổi chiều đoàn của đại vương cha ta sang đến nơi. Chào hỏi chia buồn với hoàng gia xong, phụ vương và mẫu hậu đến thẳng dinh hoàng hậu. Đạo sư đi cùng với song thân ta. Ta đã mặc toàn đồ trắng như mọi người trong tang quyến. Ta đang lo tính trong lòng. Hoặc ta sẽ phải ở lại tiểu vương quốc này làm một bà hoàng hậu góa bụa. Hoặc ta sẽ được phép trở về kinh thành đại vương cha ta, sống một cuộc đời không ràng buộc. Ta chọn cách trở về. Nhưng chẳng biết hoàng gia bên này có ưng thuận hay không? Ta lựa lời thuyết phục phụ vương can thiệp để đón ta về.

- Con nói gì vậy? Ta đã can thiệp để cho con chọn được sống chứ không phải cái chết. Nhưng ta đã không can thiệp nổi. Ta đau xót lắm, con ơi.

Phụ vương rên lên. Mẫu hậu sụt sùi lấy chéo khăn trùm đầu chấm nước mắt.

Tập quán gì mà lạ lùng? Phụ vương phải giải thích cho ta hay. Khi gả ta sang cho nhà vua bên này, phụ vương không hề biết tập quán xứ này buộc người vợ goá phải lên giàn hỏa táng chết theo chồng. Chết như thế là đức hạnh là chung thủy là hạnh phúc lứa đôi đời đời. Là những gì gì nữa. Cha mẹ ta không biết. Đạo sư bảo cũng không biết khi ông ta đi làm mối làm manh. Ta nhếch mép cười khẩy trước lời thề không biết của ông. Một lần nữa ta lại nắm được ông. Khi làm mối cho ta lấy một ông vua tuổi sáu mươi, tế sư đã có ýđồ giết ta. Vua già vua chết. Vợ trẻ vợ cũng chết theo. Ông thâm thù đứa con gái ngỗ ngược chỉ nhăm nhăm phản kích lời lẽ thánh hiền, báng bổ thẩn linh. Thánh cũng phải nhờ đến thầy. Cha mẹ không bằng thầy. Ông ra sức nhồi những điều vớ vần ấy vào đầu môn sinh. Nhưng ta lại vùng vằng đẩy nó ra. Ta không khép nép chịu cho thầy nhồi nhét. Phản kháng thần linh cũng không bằng phản kháng thầy. Ta phải chết.

Đạo sư thừa biết trên toàn cõi bắc Ấn chỉ có một tiểu vương quốc ở phía tây này duy trì hủ tục thiêu vợ theo xác chồng. Đạo sư làm mối cho ta lấy ông vua lục tuần tức là làm mối cho ta với cái chết. Chết chắc chắn.

- Tục lệ gì. mà lạ vậy. Phụ vương ơi, người hãy cứu con. Con hứa sẽ làm đứa con nết na phẩm hạnh.

Ta rên lên. Ta cúi xuống chạm tay vào bàn chân vua cha.

- Con hỏi đạo sư xem còn gỡ được cách nào chăng?

- Hỏi lại như thế tức là đại vương đang bối rối lắm.

Đạo sư bình thản lắc đầu.

- Muộn quá rồi.Khinh thường tập quán của một nước, dù là nước nhỏ, cũng là mất những cái lớn. Lòng dân bên này sẽ không phục không yên không cam chịu. Sẽ là phản loạn chống đối, thậm chí gây chiến tranh quấy phá phên giậu.

Tế sự ngừng giấy lát rồi xuống giọng trầm trầm:

- Ta cũng có lỗi trong việc không hiểu biết rõ phong tục của họ khi làm mối cho con. Ta cũng có lỗi. Ta sẽ chuộc lỗi bằng cách đứng ra làm tế sư cho đám tang Làm thật chu đáo. Con sẽ được siêu thoát nơi cõi trời.

Chư thiên ơi, nói như ông mà cha mẹ ta cũng nghe được. Triều đình bên này cũng có tế sư riêng.

Hà cớ gì mà đạo sư của ta chen vào, nhanh nhảu nhận làm tế sư? Ông được tiếng là đạo cao đức trọng, triều đình bên này chấp thuận ngay.

- Không, con không muốn chết.

Ta kêu lên lạc giọng. Đạo sư vội vàng che miệng ta, như thể ông đang làm một cử chỉ giữ gìn danh dự cho hoàng gia ta.

- Phẩm hạnh không cho phép con nói những lời phàm tục như vậy.

Phẩm hạnh nào, phàm tục nào. Những lời lẽ ấy tuôn ra từ một cái miệng rắn độc. Thế mà cha mẹ ta vẫn cung kính tin, mê muội tin.

- Ta sẽ cầu siêu thật chu đáo cho con. Thánh thần cũng sẽ phải nể lời ta.

Đạo sư vẫn nói ôn tồn.

Chu đáo gì. Ông ta làm lễ chẳng qua để kè kè kèm sát ta đi đến cái chết. Không cho ta tìm đường tháo lui. Ông ta muốn tận mắt thấy ta chết thực sự. Ông ta muốn nhìn thấy vẻ suy sụp tuyệt vọng của ta trên giàn thiêu.

* *

Juhi bảo:

- Không, công chúa không thể chết được. Còn bao nhiêu dục lạc ở đời mà công chúa vẫn chưa được thụ hưởng.

Không chết làm sao được. Bây giờ ta mới hiểu lại mấy người đàn bà đưa chuyện trong đền thờ.

Hai bà hoàng hậu già đang than khóc cho chính họ. Trẻ có kiểu sợ chết của trẻ. Già có kiểu sợ chết của già. Già có khi còn tiếc đời hơn trẻ.

- Làm sao mà không chết được chị Juhi ơi?

- Chị đây có thể chết. Nhưng công chúa phải sống. Mai đây công chúa hãy làm cho chị một cái lễ cầu siêu. Nhớ thụ hưởng dục lạc ở đời thay phần chị.

Juhi vẫn quả quyết.

Thì ra từ sáng đến giờ chị Juhi biến mất là có lý do. Chị sục sạo khắp nơi tìm hiểu sự việc, sắm sanh mọi thứ cần thiết và nhắn tin cầu cứu ra khỏi kinh thành. Chị đã phác ra trong đầu những toan tính liều lĩnh. Những sắp đặt nguy hiểm. Phải liều. Không liều không được.

Ta chỉ còn mỗi một cách là phải bàn mưu kế với chị Juhi. Chị nhận lên giàn hỏa táng thay ta.

Trong đám tang tất thảy đều mặc áo choàng trắng, khăn trùm đầu trùm mặt màu trắng. Không còn ai phân biệt được ta với Juhi, với hai bà hoàng hậu già, với mọi người đàn bà. Juhi đã thu xếp một cỗ xe để lẫn trong bãi xe của những người từ các nước lân cận đến viếng. Ta sẽ lên xe ấy mà trốn đi, trước mắt đến trú nhờ nhà chàng Yasa một thời gian.

Chập tối, ta soạn cái rương đồ đạc. Sari xống áo đắt tiền, ta bỏ lại hết. Không còn hoàng hậu Savitri nữa, từ nay ta thoát ra khỏi cuộc đời rang buộc. Cũng không còn công chúa Savitri nữa.

Cha mẹ sinh ra ta, nhưng có cứu được ta khỏi cái chết đâu, có tránh cho ta không sa vào cái bẫy ác hiểm của tế sư đâu. Bỏ lại toàn bộ trang phục của hoàng cung, ta từ nay chỉ là Savitri, không tên hiệu hoàng gia, ta chỉ còn là một người đàn bà. Dòng dõi là gông cùm, danh hiệu là lưới bẫy.

Ta quyết thoát ra tất cả. Ta chỉ mang theo những đồ gọn nhẹ nhất. Đồ nữ trang vàng bạc và ngọc quý. Ta sẽ không phô trương trên thân thể nhưng nó cần cho ta ở chặng đường trước mắt. Một cái bao nhà vua mua để dùng với riêng ta, cái bao trang trí hình linga dương vật thần Shiva, ta mang theo để nhớ những tháng ngày ông chấp nhận dục lạc vợ chồng mà đi đến cái chết. Ta kiểm lại tất cả những thứ có ở trong rương. Ngoài những đồ tang sức mang theo, chỉ có một thứ quý nhất. Cái khăn xếp màu đỏ. Cái khăn xếp ngày trước hoàng tử Siddhattha tặng cho ta. Xong cái rương là xong tất cả.Ta đã sẵn sàng lên đường.

Nhưng chỉ lát sau, có lệnh đến. Tất cả ba hoàng hậu phải tập trung về chính cung. Điều này nằm ngoài dự kiến của Juhi và ta. Ai cũng tưởng các hoàng hậu sẽ được ở yên tại cung của riêng mình một đêm cuối cùng. Sáng mai mới phải ra giàn hỏa táng. Không ai ngờ bị đưa đi ngay trong đêm. Ba hoàng hậu bị đưa vào bồn xông hơi. Nước hoa hồng tắm táp thanh tẩy. Xông hương trầm hương quế hương hồi. Cả ba hoàng hậu lột hết xiêm y. Hai bà hoàng hậu già, bà cả sáu mươi tuổi bà hai năm mươi. Hoàng hậu năm mươi chảy sệ hơn bà sáu mươi. Bà sáu mươi khóc nhiều hơn bà năm mươi. Hai bà cũng khóc lã chã trong bồn tắm, lại cùng khuyên ta hãy bình tâm thanh thản ra đi. Chỉ nhìn thế đủ biết hai bà cùng sợ cùng cuống lắm.

- Các chị ơi, em lại rất sung sướng được đi theo hầu hạ đức vua như thế này. Lên đến cõi trời, chúng mình vẫn có chồng có vợ, có chị có em.

Ta nói điềm nhiên.

Ta trêu hai bà già đó thôi. Ta cũng đang bối rối hoảng loạn lắm. Đêm tàn nhanh mà ta vẫn bị cầm giữ ở đây. Tảng sáng vệ binh đến đưa ra bãi hỏa táng là xong. Tan tành mọi mưu tính trốn chạy. Hai bà già bấy giờ mới giũ bỏ cái kiểu an ủi huấn dạy người khác. Các bà ôm mặt khóc hu hu.

Lại còn bảo rằng ta còn trẻ, ta chưa hưởng nhiều, chưa biết tiếc. Hay là ta bị cha mẹ ngược đãi thế nào, người đời phũ phàng thế nào, ta muốn được giải thoát được Lìa đời ở tuổi xuân hơn hớn.

- Các chị ơi, với đức vua chồng ta, em đã được hưởng nhiều hơn cả một cuộc đời làm vợ. Để em kể các chị nghe.

Rõ là đàn bà. Chết đến nơi vẫn thích những loại đưa chuyện. Chết đến nơi mà nghe nói chuyện phòng the chăn gối vẫn sáng mắt lên. Xích gần lại. Xuýt xoa chêm đệm cho chuyện thêm li kỳ.

Ta kể tỉ mỉ những ân ái gây ấn tượng nhất. Ta kể cho các bà nghe hàng trăm kiểu dáng cách thức mà Thần Tình Yêu ban dạy cho con người. Hóa ra cả đời các bà thiếu học thức. Cũng là công chúa tiểu vương này cộng hòa nọ, nhưng các bà chẳng hơn những mẹ chân đất mắt toét, đời sống dục lạc như là bố cu mẹ đi với nhau.

- Em ơi, như thế này chị càng không muốn chết.

Bà sáu mươi bảo.

- Em ơi, như thế này chị ước sao nhà vua sống lại để chị được sửa lỗi với ngài.

Bà năm mươi bảo.

- Các chị ơi, em ước gì đàn bà chúng mình được lấy ít nhất năm chồng, như nàng Draupadi ấy.

Ta bảo. Ta có ý trêu chọc các bà. Draupadi là một cô công chúa. Trong lễ kén rể, chàng Arjuna thắng cuộc và được phép cưới nàng. Chàng đưa nàng về ra mắt mẹ. Mẹ ơi, mẹ xem con mang gì về đây này. Bà mẹ không quay đầu lại bà yên tâm Arjuna là tay thiện xạ cung nỗ, mọi ngày chàng vẫn đi bắn về và vẫn gọi từ ngoài cửa như vậy. Bà bảo, con nhớ chia đều cho anh em con như mọi bận. Lời nói của bà đã được các thần linh chứng giám. Không rút lại được. Từ đó Draupadi thành vợ chung cho cả năm anh em nhà Pandava. Thần thoại kể rằng có lần người ta còn hỏi Draupadi rằng năm trăm cung nữ không thỏa mãn được một mình Krishna, vậy bằng cách nào một mình Draupadi thỏa mãn được cả năm người chồng?

- Các chị ơi, làm đàn bà, hờ hững dục lạc cũng bị chồng bỏ chồng đi. Nuôi dưỡng chồng bằng dục lạc như em thì dục lạc cũng đưa chồng đi nốt. Ta chỉ còn cách một mình lấy thật nhiều chồng, chồng sẽ không bỏ đi mà phải bám theo ta suốt đời.

Ta cố gắng kể chuyện, cố gắng rút tỉa những điều đang trở thành vô ích với hai bà hoàng hậu vô minh. Chuyện phòng the chỉ xoa dịu các bà giây lát. Dần dần các bà trở lại ý thức về cái chết đang đến gần. Lại khóc than. Bình minh đang lăm le áp sát xua đuổi bóng đêm đi thật nhanh.

Tiếng gà eo óc đâu đó ngoài hoàng cung. Tiếng bồ câu gù gù trống mái ngay bên ngoài cửa sổ. Đúng lúc ấy thì Juhi đến. Chị mang hai vò rượu, một đội trên đầu, một cắp ngang hông, Khăn trắng che hết mặt, chỉ hở đôi mắt, chị lả lơi cười đùa với đám cấm vệ thiếu ngủ. Chị bảo chị mang rượu đi cúng chư thiên phù hộ cho nhà vua mới băng hà, ngang qua đây chị muốn ghé vào thăm ba hoàng hậu lần cuối cùng.

- Thế thì cô nàng phải để lại cho chúng anh đây một bình.

Một cấm vệ bảo.

- Để lại cả hai bình đi. Cô nàng chịu khó về nhà lấy bình khác mà cúng vậy.

Cấm vệ kia bảo.

Thế là đúng ý của Juhi. Chị vào thăm hỏi cả ba hoàng hậu Tất cả hỏi đáp nhìn nhau qua những cặp mắt trên gương mặt đã che khăn trắng. Rồi chị kéo riêng ta ra an ủi hỏi han.

Chuyện trò thế nào mà một lát chị đã ngồi vào chỗ của ta, ta chuyển sang ngồi chỗ của chị. Ta lúc này nhập vai chị Juhi, ta thương tiếc cô công chúa ngày trước kiêm bà hoàng bây giờ sắp phải lên giàn lửa. Thương Tiếc. Mà không làm được gì để cứu vớt. Một mình ta ở lại, mai đây ta trở về với vương quốc quê hương, một mình, không còn công chúa làm bầu bạn che chở.

Lúc đứng lên trở ra, ta giả giọng chị Juhi mà chàođùa vôi đám cấm vệ.

Về gần đến cung hoàng hậu ba, ta gặp đạo sư từ trong ấy đi ra. Đạo sư có việc gì mà đến cung của ta? Hôm nay ông là tế sư chính, ông đã vận dhoti trắng, một dải khăn trắng vắt trên vai. Cái túm tóc đuôi chuột đã chải gọn gàng và tết lại sau đầu. Ta ý tứ kéo khăn che mặt, đứng tránh sang bên đường, chắp tay cung kính chào tế sư. Ông phẩy tay ra đấu đáp từ rồi đi qua, qua vài bước, ông đừng lại. Ông quay nhìn ta một thoáng như được tiềm thức nhắc nhở. Nhưng ông không kịp hiểu điều nhắc nhở.Người đàn bà quấn đồ trắng đứng bên đường không khác gì những người đàn bà mặc đồ tang khác trong khắp kinh thành. Cô ta là một nàng hầu trong dinh hoàng hậu ba.

- Ngươi về gọi hết đám nữ tì ra ngoài bãi hỏa táng cho kịp giờ.

Tế sư không biết nói gì hơn.

Ngập ngừng một chút rồi tế sư quả quyết bước đi. Ông ra thẳng bãi hỏa táng.

* *

Đám rước thi thể nhà vua bắt đầu từ long cung. Thi thể được nắn sửa chằng buộc ở tư thế ngồi trên một chiếc kiệu giống như cái cáng. Chỉ có thi thể vua chúa hoặc các du sĩ mới được rước đi trong tư thế ngồi. Mọi người khi chết đều được đặt nằm trên cáng tre mà khiêng. Thi thể quấn vải liệm trắng. Vải trắng che phủ từ đầu đến chân.

Người ta chỉ còn nhìn thấy hình dáng của nhà vua trong tư thế ngồi trên chiếc kiệu. Trước khi liệm, thi thể đã được tắm trong sữa bò linh thiêng, sau đó nhúng nước sông Hằng, sau đó được xức ngũ vị hương. Một con người đưa thanh tẩy trước khi đến với ngọn lửa, tiêu hủy nốt những gì phàm trần để nhẹ bước lên cõi trời.

Tế sư đi đầu đoàn người. Liền theo ông là ba hoàng hậu. Ông đã tính toán nhịp bước sao cho chậm rãi mà nhiều khi cứ phải dừng lại một nhịp để chờ ba bà dùng dằng ở đằng sau. Nhiều khi ông còn nôn nóng gần như cầm tay bà hoàng trẻ nhất kéocho đi sát sau ông. Bao nhiêu con mắt nhìn vào chỉ thấy là tế sư chu đảo cẩn trọng. Một chi tiết nhỏ trong lễ tang cũng được ông lo cho chính xác. Một tay cầm bình nước, tay kia cầm cái thìa rẩy nước thánh sông Hằng suốt lối đi từ long cung ra bãi hỏa táng. Hết bình nước này, ông nhận bình khác từ tay mấy vị tế sư phụ lễ.

Đọc kinh một lát khô cổ, ông ra hiệu thì có ngay một nữ tì theo sát bên đường dâng một bình rượu. Ông tu một hơi cho hưng phấn rồi lại cao giọng xướng:

- Hỡi chư thiên, hãy dẫn dắt con đi từ hão huyền đến thực tại.

Cả đám tang trên khắp đồng cỏ đồng thanh họa:

- Om shanti, Om shanti, Om shanti.

Ôi bình yên, ôi bình yên, ôi bình yên. Tất thảy đồng loạt dừng bước rồi sụp lạy sát đất. Có người còn cào đất dứt cỏ, hất bụi đất lên đầu mà kêu khóc.

- Hỡi chư thiên, hãy dẫn con đi từ tối tăm đến nơi có sự sáng.

Tế sư vừa ngân nga vừa rẩy nước sông Hằng sau kiệu vua.

- Om shanti, Om shanti, Om shanti.

Tất thảy đồng thanh họa theo. Hoa nhài hoa huệ hoa hồng từ bên đường tung như mưa lên kiệu mang thi thể nhà vua.

- Hỡi chư thiên, hãy dẫn con đi từ sự chết đến nơi bất tử.

- Om shanti, Om shanti, Om shanti.

Xong ba câu kệ của kinh Upanishad, tế sư hắng giọng sửa soạn. Bây giờ mới đến câu cầu nguyện duy nhất cho một đám tang: Lễ tang nào cũng phải có câu này đưa tiễn.

- Ram Nam Satya He.

Thánh Rama là chân lý. Phải rồi, thánh Rama là chân lý. Ngài sẽ canh cho giấc ngủ của nhà vua được bình yên.

Đám tang họa theo:

- He Ram. He Ram. He Ram.

Đám tang đã ra đến bãi hỏa táng. Đám cấm vệ đứng quanh bốn phía giàn thiêu cũng mặc đồng phục áo choàng màu trắng. Thi thể nhà vua được đưa lên giàn hỏa táng, được đặt lên cái bệ gỗ trầm tượng trưng cho long sàng. Một bóng trắng ngồi đó như ngồi trên ngai vàng quyền uy.

Ta đứng lẫn trong đám hoàng thân quốc thích cùng đám cung tần mỹ nữ chịu tang. Ta nhìn thấy vệ binh dẫn ba bà hoàng lên giàn hỏa táng.

Ta nhìn thấy ta. Ta kia kìa, ta được giáo cần chìa tay đón kéo lên những bậc cấp. Giáo sĩ ân cần dẫn ta đến đúng vị trí của mình hoàng hậu khăn che kín mặt quỳ ở chân sàng hướng mặt về phía nhà vua. Bà cả ở giữa. Bà hai bên phải bà cả. Ta ở bên trái. Tội nợ Juhỉ. Ai làm nên chia lìa giữa chị em ta như này. Keấy phải trả giá. Phải trả giá.

- Ram Nam Satya He.

Thánh Rama là chân lý. Kẻ ấy vẫn đang xướng lên những lời thánh linh.

- He Ram. He Ram. He Ram.

Cả đám tang kêu gào khóc lóc. Lại sụp xuốngcào đất cào cát hất lên đầu lên tóc bày tỏ tiếc thương.

Đám vệ binh bắt đầu bê những thùng gỗ đựng bơ tinh khiết, xối vào chân giàn thiêu. Xối từ trên xuống dưới. Xối khắp xung quanh thi thể, xối quanh nơi giáo sĩ đứng, xối quanh ba người đàn bà quỳ. Những cây gỗ trầm đẫm dầu bơ, nhỏ giọt từ tầng trên xuống tầng dưới. Ban đầu nhỏ thành dòng, dần dần nhỏ từng giọt. Từng giọt.

Hoàng tử con trưởng bây giờ mới bước lên giàn hỏa táng. Tay chàng cầm một cây đuốc. Chàng làngười châm lửa. Người châm lửa chính là người thừa kế tài sản, người kế ngôi. Tế sư chỉ hướng cho chàng đi quanh vòng lửa. Bảy vòng. B ảy vòng ghi nhớ hình ảnh cuối cùng của người chết. Bảy vòng bày tỏ tình yêu thương. Bảy vòng để hứa hẹn. Bảy vòng để tiễn biệt. Tất thảy xung quanh. đều nức nở. Ta cũng nức nở. Ta nức nở sợ hãi cho điều ta đang chờ chàng biết có đến hay không. Hoàng tử đang đi đến vòng thứ tư. Chỉ còn ba bước nữa là đủ bảy vòng.

- Khoan.

Tế sư bất đồ giơ cao tay thét lớn. Hoàng tử giật mình đứng sững. Cả đám tang sững sờ tê tái.

Chuyện chưa bao giờ xảy ra trong các lễ hỏa táng.

- Ta được chư thiên mách bảo có chuyện chẳng lành. Hãy cho vệ binh quay về lục soát rương hòm của hoàng hậu Savitri.

Tế tư dõng dạc chỉ cây đinh ba đang cầm trong tay về phía dinh của ta.

Ta chết điếng. Lục soát rương của ta thì có chuyện gì? Chỉ toàn đồ trang sức gọn nhẹ và một cái khăn xếp của đàn ông. Vật báng bổ nhất đối với một đám tang chỉ là cái bao có hình linga mà thôi. Nhưng đó là vật dụng sinh thời của nhà vua. Vả lại chiếc rương của ta không còn trong cung nữa. Chiếc rương đã được Juhi bí mật chuyển đi. Không thể hiểu tế sư đang có mưu đồ gì đây.Nhưng rõ ràng là chuyện chẳng lành. Ta cầu sao tế sư không đòi tháo khăn che mặt của ba hoàng hậu ra vào lúc này.

Đám người đang nức nở bỗng xôn xao ngoái nhìn về dinh hoàng hậu Savitri. Riêng hoàng tử trên giàn lửa dường như không hiểu nổi điều vớ vẩn mà tế sư vừa nói liên quan gì đến nghi thức chàng phải làm trên giàn lửa.Chàng đi nốt ba bước cuối cùng. Chàng chắp tay trước thi thể vua cha đang ngồi. Rồi chàng châm lửa vào long sàng.

Xong xuôi chang nhanh nhẹn đi xuống khỏi giàn thiêu, đúng như đã được chỉ dẫn từ trước.

Lửa bùng lên riêng ở chỗ long sàng. Đám đông ồ lên nức nở than khóc.

Đám vệ binh ở chân giàn thiêu cũng châm lửa. Ngọn lửa trên long sàng là tín hiệu cho họ.

- Hãy lục soát.

Tế sư thét lên một câu đứt đoạn. Ông không nói hết được vì bỗng dưng lảo đảo. Ông cố với tay bám vào cái giá gỗ treo chuông khánh và những đồ lễ. Trượt. Ông chỉ tóm được quả chuông nhỏ trong lòng bàn tay. Nó leng keng vài tiếng rồi bị dứt ra khỏi dây rơi xuống cùng thân hình tế sư đổ xuống. Một vệ binh ở chân giàn thiêu lao lên bế xốc tế sư chạy ra khỏi giàn thiêu đang bốc lửa từ bên dưới. Kịp. Một tí nữa thì ông cũng chết thiêu. Một tí nữa thì chàng vệ binh cũng chết thiêu. Bởi vì khi cả hai người ngã dập mặt xuống bãi cỏ thì chàng ta cũng quay lơ bất động. Ta hiểu ngay điều gì đã xảy ra với tế sư. Với cả chàng vệ binh. Bình rượu mà một nữ tì đưa cho tế sư uống dọc đường đã được hòa thuốc mê. Toàn bộ những vò rượu trong kinh thành hôm nay đều đã được bỏ thuốc mê. Juhi trước khi chết đã kịp làm việc ấy. Chị kịp dặn ta trong phòng ngâm tẩm rằng hãy phân phát hết mấy chục vò rượu còn lại trong cung của ta cho đám vệ binh. Ta đã kịp làm. Ta ôm hai tay hai cái vò như một nữ tì được sai mang rượu cho các quan thượng thư, các vị tướng cầm quân.Đám lính vệ binh vừa thích ghẹo gái vừa thích nếm nấp thứ rượu mà họ bị cấm. Ta để cho họ buông lời trêu ghẹo nài xin rồi mới làm ra vẻ ngại ngùng đem cho. Đám vệ binh đã uống hết cả mấy chục vò rượu theo cách ấy.

Bây giờ sự lạ mới xảy ra. Đầu tiên là đám cấm vệ có nhiệm vụ xối đầu bơ vào chân giàn thiêu. Họ đồng loạt đổ xuống lăn lóc ngay bên cạnh giàn lửa. Liền sau. đó. là đám cấm vệ đang lăm lăm những thanh kiếm tuất trần sáng loáng. Họ có nhiệm vụ đứng canh giàn thiêu, phòng khi những bà hoàng hậu khống chịu được lửa đốt mà nhảy ra khỏi giàn lửa. Nhưng thanh kiếm tuốt trần sẽ chém chết người nhảy ra, hất trở lại giàn lửa, giữ gìn danh dự cho ba hoàng lẫn danh dự của đất nước. Nhưng bây giờ đến lượt đám cấm vệ bảo vệ danh dự cũng quay cuồng chống kiếm đứng. Đứng không vững, họ lần lượt ngã lăn kềnh.

Cùng lúc một trận mưa tuôn xuống như tháo nước. Chư thiên đã nghe lời cầu nguyện của ta Nước trút từ trên xuống. Lửa bùng từ dưới lên.

Cuộc chiến giữa trời của hai thế lực hung bạo nhất. Nước tuôn như thác vào đúng lúc không ai nghĩ là có mưa. Đám người xô nhau chạy. Giẫm đạp lên những kẻ mộ đạo đang phủ phục mà chạy. Tay che những làn mưa quất rát mặt m à chạy. Chạy. Tung tóe. Tơi bời.

Rẽ ngược đám lộn xộn, ta lao lên giàn thiêu lôi được chị Juhi xuống. Mưa dập từ trên xuống nhưng lửa vẫn còn ngùn cháy ở những tầng trầm bên dưới. Không còn lũ cấm vệ cầm kiếm tuốt trần ngăn chặn nữa. Juhi đã hơi lả đi vì sặc khói và lửa. Ta vừa xốc nách vừa lôi chị chạy ra bãi để xe của quan khách. Chúng ta chạy qua những thân người phủ phục cầu nguyện dưới mưa. Qua những bóng người xiêu vẹo chạy. Qua cả trạm cảnh binh có mấy thân người đang say sưa lăn lộn trên mặt đất.

Người xà ích đã sẵn sàng. Ông ta quất roi cho cỗ xe song mã lao ra khỏi cổng thành bỏ ngỏ. Chỉ chốc lát cỗ xe chìm vào trong mưa.

* *

Juhi không bị bỏng. Lửa chỉ mới cháy rừng rực trên long sàng ngaytrước mặt chị. Lửa chỉ mới cháy rừng rực ở dưới chân giàn thiêu, chưa bén lên đến sàn. Hơi lửa đốt nóng không gian quanh chỗ chị quỳ và khói xông lên sặc sụa. Cơn mưa đã cứu chị. Thuốc mê đã cứu cả hai chúng ta. Chúng ta đi thẳng về dinh của chàng Yasa ở thànhVaranasi. Ta để Juhi ở lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Ta kéo chàng Yasa đi ngay. Mỗi người một ngựa, chúng ta ra khỏi thành Varanasi thẳng hướng về kinh thành của cha ta.

Phụ vương của ta. Sao người có thể mê muộiđể cho một giáo sĩ Bà La Môn thao túng đến mức phải đứng nhìn con gái mình lên giàn hỏa táng. Ôi những ông vua trên lục địa này. Sao họ có thể mê man để cho những giáo sĩ tham nhũng hoành hành ngay trong vương triều của mình. Một sự phân quyền dần dần trở thành tai họa. Các ông vua đẳng cấp tướng lĩnh điều khiển chính quyền. Các ông giáo s ĩ đẳng cấp Bà La Môn trông coi đời sống tinh thần tư tưởng của thần dân. Vua ngồi trên ngai, hai bên tay ghế chạm hai cái đầu sư tử biểu thị quyền lực. Giáo sĩ ngồi ngay bên phải vua, tay ghế không có sư tử nhưng thần quyền ngày một lấn át. Cho đến thời buổi này, đẳng cấp giáo sĩ lên đến ngôi vị cao nhất, cao hơn vua. Việc triều chính bao giờ giáo sĩ cũng nhúng vào. Vua nói một, giáo sĩ nói hai. Lợi tức từ công việc trị quốc giáo sĩ bao giờ cũng hưởng phần nhiều hơn vua. Giáo sĩ không từ một cơ hội nào để bày vẽ tế lễ. Tế lễ củng cố địa vị độc tài của giáo sĩ về tư tưởng. Tế lễ là dịp giáo sĩ vơ vét tài sản của đất nước và con dân. Các giáo sĩ Bà La Môn đã làm cho thời buổi chúng ta đang sống trở nên đen tối và bế tắc chưa từng có. Vị đạo sư của ta vốn dĩ là một học giả tốt nghiệp từ Viện Đại học Takkasia trở về. Viện Takkasila lừng đanh đến mức trở thành tín điều. Hễ ai tốt nghiệp ở đó ra đều được coi là đạo cao đức trọng. Thông kim bác cổ, không có nghĩa là đạo cao đức trọng, sao người đời có thể nhầm lẫn tệ hại như vậy.Nghĩ cho cùng, người đời đã đặt nhầm lên ngai một ông vua, đó là cái nhầm lớn nhất rồi, sao người đời lại không thể nhầm khi chọn cho mình một vị giáo sĩ dẫn dắt tinh thần? Để trở thành tế sư, suốt mười hai năm đạo sư của ta phải theo một ông thầy cao trọng ở Đại học Takkasila. Tiền học phí rất cao. Phải đắp đất xây nhà tu bổ ký túc xá mà ở. Phải cắt cỏ chăn trâu chăn bò chăn dê chăn cừu cho nhà của đạo sư. Phải hái củi gánh nước nấu cơm. Phải phụ lễ thầy từng bước, phải đánh bóng đồ đồng đồ bạc, từ cái bình nước thánh cái đèn thiêng, cái chân nết cái ra phẩm vật cho đến cái chuông cái trống. Phải nhớ đủ tên ba nghìn vị thần và cả cây gia phả của từng vị. Phải nhớ lịch lễ tết đủ hết mọi ngày trong năm. Tiến lên từng bước, đạo sư của ta được thầy truyền cho những câu thần chú, được hướng dẫn làm những lễ trọng như ma chay cưới xin lễ tết. Thuộc lòng bốn bản kinh Vệ Đà, kinh Upanishad. Kiến thức thuộc lòng mới là kiến thức thánh hiền. Những gì ghi được thành chữ đều ít thiêng mà chỉ là văn bản hành chính nhất thời. Giao kèo mua bán chẳng hạn, biên lai ghi nợ ngân khố chẳng hạn. Viện Đại học mở ra cho con em đẳng cấp giáo sĩ vàtướng lĩnh là chủ yếu nhưng đẳng cấp thứ ba là những thương nhân giàu có cũng có thể theo học.Nhưng hầu hết môn sinh đều không coi trọng việc học chữ. Chữ nghĩa không ghi được lời thiêng. Thành ra biết chữ chi là kỹ năng của những môn sinh Bà La Môn học gạo. Về sau thành giáo sĩ, họ kiêm thêm việc viết thuê văn bản mua bán vay mượn công nợ cho mọi người. Là tầng lớp duy nhất biết chữ, giáo sĩ lại càng ngạo mạn. Ngay thời đang còn phải bấm bụng theo thầy học đạo, đạo sư của ta là một môn sinh tinh quái. Một lần hai thầy trò trên đường đi qua cánh đồng, ở chỗ ngoặt tự dưng mọc lên một cây vừng.

Cây vừng lẻ loi giữa cả một cánhđồng lúa mì. Anh chàng môn sinh nhanh nhảu hỏi thầy:

- Thưa đạo sư, người vẫn dạy chúng con rằng người nào vật nào vào chỗ ấy.

- Đúng vậy. Nhưng vật nào không ở vào đúng chỗ cũng có cái lý tồn tại của nó.

- Môn sinh tinh quái chỉ vào cây vừng.

- Như vậy thưa thầy, cây vừng này mọc ở chỗ này cũng sẽ ra hoa và cho hạt.

- Tất nhiên, nó sẽ cho hạt.

Thầy ung dung khẳng định.

Hai thầy trò đi thêm một quãng, đến chỗ nghỉ, tay môn sinh ma mãnh vòng trở l ại nhỗ cây vừng. Phựt. Lần này y sẽ chứng tỏ rằng ông thầy biết mọi lẽ sinh tồn ở đời, ông thầy có khả năng tiên đoán sẽ phạm sai lầm.

Chẳng ngờ. Ít lâu sau hai thầy trò lại đi qua chỗ ngoặt ấy, thấy cây vừng đã cho hạt. Mưa xuống ít làm cho cây vừng bén rễ trở lại. Môn sinh sợ quá bèn quỳ xuống vái lạy thầy. Thú nhận tất cả.

Thầy cho một cái bạt tai rồi độ lượng bỏ qua, không thành kiến.

Hết mười hai năm, môn sinh tốt nghiệp, ông ta trở về kinh thành của phụ vương ta, lập một ẩn viện trong cánh rừng nhỏ bên cạnh hoàng cung.Tiếng tăm về một đạo sư học rộng tài cao thu hút cho ông rất nhiều môn sinh.Trường của ông phát triển hành hơn chục nếp nhà. Ông được vua cha ta vời vào cung xin ý kiến trong những dịp lễ trọng. Dần dà ông được phong làm tế sư của triều đình. Từ tinh tướng ông trở thành cao ngạo. Từ ranh ma ông trở nên quỷ quyệt. Ông tự cho mình là người đứng đầu đất nước. Ông ngang nhiên nhồi nhét vào đầu môn sinh và con dân tư tưởng giáo sĩ Bà La Môn là tối thượng. Thánh cũng phải nhờ đến thầy. Cha mẹ chẳng bằng thày.Những điều cao thượng mà đạo sư mang chứa dần dần chuyển hóa thành tài sản. Một mặt ông vẫn duy trì ẩn viện ở nữa rừng. Mặt khác ông xây một dinh thự nguy ngaở gần hoàng cung. Thần quyền đang sánh với chính quyền một ngày nào đó cái này sẽ lấn át cái kia. Thu nhập từ thuế và những lễ tế tốn kém làm tăng đàn gia súc ông. Bò cừu dê của nhà ông ngốn sạch những đồng cỏ gần kinh thành. Càng ngay đám gia nhân và môn sinh của ông càng phải lùa chúng đi xa hơn, ra tận những thảo nguyên xa xôi.

Yasa và ta đi qua những đồ ng cỏ lúc trời đã sẩm tối. Những đàn cừu trắng như bông đang chạy lúp xúp về trang trại. Chúng ta chờ cho trời tối hẳn mới đột nhập vào định của đao sư. Theo thầy học đạo. Thầy chẳng ra thầy thì ta học được cái đạo này. Đạo sư căm ta đứa con gái trẻ ranh làm tổn thương đến uy quyền mà ông tự chủ là tối thượng. Ta cũng căm ông và ta đang hừng hực ham muốn trả thù. Ta đã sống dở chết dở vì tay đạo sư mấy bận. Lần này nếu ta không chết thì suýt nữa Juhi phải chết. Chẳng có lý gì tađể yên cho đạo sư.

Yasa không biết ta mưu tính gì. Chàng không hỏi. Cuộc đời với chàng là một chuỗi hoan lạc bất tận. Chàng vô ưu vô tư lúc nào cũng cười nói thỏa nguyện. Chàng không có một đạo sư kê kè bền cạnh rao giảng phải làm cái này phải tránh cái kia. Chàng không phải chịu một đạo sư luôn rình rập đưa chàng vào bẫy. Chàng khác ta ở chỗ đó.

Chàng không hiểu được ta ở chỗ đó. Vậy nên ta cũng không cho chàng biết ý định thực sự của mình. Ta xin chàng qua thăm hỏi đạo sư. Cha chàng, ông chủ tịch nghiệp đoàn buôn bán vàng bạc ở Varanasi là chỗ quen biết của đạo sư. Tất nhiên là đạo sư ở đám tang chưa về kịp. Chàng chỉ việc vào thăm hỏi bà vợ đạo sư. Phải nhớ là tuyệt đối không được nói đi cùng với ta.Bà vợ đạo sư hoan hỉ đón chào Yasa. Bà bảo gia nhân đun trà sữa mời chàng. Mang hoa trái ra cho chàng ăn. Bà tíu tít hỏi thăm về phụ mẫu Yasa, về chuyện làm ăn của cha chàng, về việc bao giờ chàng kết duyên đôi lứa. Ta chọn đúng lúc ấy mà lẻn vào qua cửa sổ rồi leo lên tầng lầu. Ta đã một lần đột nhập vào căn nhà này. Ta biết chính xác nơi để cái rương của đạo sư. Trong rương là những đồ vật quý giá nhất của một giláo sĩ Bà La Môn. Trong rương bao giờ cũng có những túi bột trầm hương và chất diệt mối mọt. Mỗi lần mở rương để lấy một vật gì, đạo sư cũng phải khua khua mấy nén hương trầm vào trong lòng rương, miệng niệm thần chú. Ta vơ lấy chuỗi tràng hạt rudraksha. Vơ lấy viên đá thiêng saglarama. Mất hai vật này còn khủng khiếp hơn là mất tài sản. Đạo sư vẫn thường khoe khoang trong triều rằng viên đá saglarama của ông hình chiếc ô. Hòn đá hình ô sẽ giúp cho người sở hữu nó trở thành nguyên thủ quốc gia. Thì ông đã leo lên đầu lên cổ nhà vua rồi còn gì. Thông thường hòn đá được đặt ở chỗ uy nghiêm nhất trên bàn thờ, sáng ra nó được tắm rửa và xức nước thơm, trong ngày nó được để trên một cái khay đồng, cho nước thánh sông Hằng nhỏ giọt xuống mình đá. Chiều tối nó được bọc lại trong một miếng vải thiêng, cất vào rương. Thực sự đó chỉ là vỏ một loài ốc hoặc là cái mai cá mực thời tiền sử đã hóa thạch. Người ta thường tìm thấy chúng lẫn trong những con suốt trên dãy Himalaya. Hòn đá thiêng vì người đời coi nó là hiện thân của thần Vishnu ở cõi trần. Hòn đá saglarama hình cầu giúp giáo sĩ ban phúc lộc, tài sản, sức khỏe và con cái. Đá có một nửa màu xanh lục sẽ giúp xua đi tội lỗi. Đạo sư vẫn rêu rao ông có hòn đá hình chiếc ô.Trong lúc vội vàng, ta vẫn giở tấm vãi bọc ra, thoáng thấy hòn đá không phải hình chiếc ô. Không ngạc nhiên.Đạo sư một đời dùng ngôn từ miệng lưỡi để nói dối, đâu chỉ một lần này, đâu chỉ với hòn đá này. Không hình ô, không thiêng thì ta cũng vơ tất. Ta buộc túm mấy thứ vào một chiếc khăn, quấn ngang bụng. Vàng bạc trang sức trong rương thì ta không lấy. Ta dợm chân đứng dậy, đi ra phía cửa sổ. Ngang qua cái điện thờ leo lét đĩa đèn cời, một cơn đắc thắng bỗng trào dâng trong toàn thân. Quốc sư. Ngôi vị chúa tể của vương quốc. Ta đã lọt vào tận sào huyệt của ngươi. Ta đã nắm trong tay những thứ cho ngươi quyền lực. Từ giờ khắc này, ngươi chỉ là một hình nhân kiệt quệ vô nghĩa. Ngươi đã mất thiêng. Một cơn giận bùng lên. Một tia chớp hủy diệt chói sáng. Ta cầm lấy đĩa đèn vung vẩy cho dầu bơ trào ra, tung tóe khắp bàn thờ. Dưới gầm bàn thờ là hai thùng dầu bơ tinh khiết. Ta bật nắp cả hai, đổ lênh láng khắp điện thờ trên tầng lầu.

Lửa bắt đầu bén dần dà trên bàn thờ. Chỉ trong vài phút nữa nó sẽ lan khắp bàn thờ, thiêu cháy cả điện thờ ra leo qua cửa sổ mà thả người từ tầng trên xuống dưới đất. Trong đại sảnh, Yasa vẫn vui vẻ chuyện trò với bà vợ đạo sư. Hình như chàng đã quên rằng chàng đến đây cùng với ta. Mấy bà nạ dòng có chuyện gì đâu mà dây dưa thế. Mấy bà suốt đời chỉ chuyện áo váy trang sức tài sản. Còn gì hơn đâu. Quả nhiên.

- Ta mới được biết cái dây chuyền ngọc lam. Để ta lấy cho con xem, con định giá giúp ta.

Từ phía cửa sổ sau nhà, ta ra hiệu cho Yasa từ chối. Nhưng chàng không nhìn về phía ta.

- Con xin sẵn lòng.

Bà vợ đạo sự quày quả đi lên lầu. Bà ta sẽ lục cái rương và sẽ biết ngày có người vừa khua khoắng trong ấy. Không thì ngay khỉ vừa đến trước cửa điện thờ, bà ta sẽ rú lên kêu.cứu cho mà xem.

Ta vẫy hai tay, ta làm tiếng cú rúc. Nhưng Yaaa vẫn vô tư. Chẳng biết. Thình lình, một bàn tay chộp lấy ta từ phía sau. Bàn tay kia giật phắt cái khăn che ngang mặt. Cả gương mặt ta phơi lộ. Kẻ bắt được ta là một gia nhân của đạo sư. Hắn có thời theo làm môn sinh, sau học dốt, tình nguyện ở lại lấy cơ bắp mà phục dịch thầy.

- Trời ơi, công chúa, nàng vẫn ngựa quen đường cũ mà đột nhập tư dinh của đạo sư hay sao?

Hắn kêu lên. Hắn hơi lơi lỏng cảnh giác.

Ta đang lượng tính rút phắt thanh kiếm và chém vào đâu trên người hắn. Thời khắc hắn lơi lỏng đủ cho ta toan tính. Đột ngột, ta thấy đỉnh đầu hắn nứt toác. Máu phọt ra. Phun ra theo những mẩu nhầy nhầy trăng trắng. Ta không nghe thấy tiếng động. Không nghe hắn kêu. Hắn đổ ập xuống vườn. Lúc này ta mới thấy người đứng phía sau vừa chém hắn. Kumar. Chính là anh Kumar hạ lưu bị đạo sư đọa đày, đàn áp. Chính là anh Kumar bi thanh tẩy cùng ta, bị nhét phân bò vào miệng.

- Công chúa chạy đi

Anh bảo.

Cùng lúc có tiếng bà vợ đạo sư rú lên ở trên lầu. Cứu. Cứu. Bà không hô cháy mà hô cứu. Ta không gọi Yasa nữa, ta ngoài người lao quavườn, nhảy phốc qua hàng rào rồi lao mình về phía thảo nguyên. Con ngựa của ta đang chờ ở đó.

Yasa đi viếng thăm đạo sư thế nào mà phải lao vào chữa cháy. Chàng cũng hò hét, cũng lấy nước xối ào ào như ai. Người ngợm đen nhẻm, áo quần tơi tả, chàng không bị nghi ngờ mà còn được khổ chủ xuýt xoa cảm tạ. Đêm ấy dinh đạo sư cháy mất lầu hai, toàn bộ những thứ trong điện thờ đều thành tro.

Về đến thành Varanasi, ngang qua bến sông Hằng vắng lặng lúc mờ sáng, ta gỡ cái bọc vẫn thắt quanh bụng q