← Quay lại trang sách

Savitri

Gần sáng, đến giờ phải dậy để ra đi, Raja vẫn ngủ mê mệt. Thực ra đêm qua chàng không hẳn đã hào hứng. Ta phải nài xin. Ta phải ba lần trở dậy để giặt cái bao cho chàng. Cái bao của đức vua quá cố chồng ta. Cái bao có vẽ hình hươu. Ta vẫn biết đêm nào lưu lại, sáng ra Raja đều phải ra khỏi cổng thành sớm, nhưng ta không kiềm chế được. Người đàn bà tuổi hồi xuân là lửa đốt cháy nhà.

Ta khơi ngọn đèn trên đĩa dầu. Trong ánh sáng ngọn đèn, ta ngồi ngắm gương mặt Raja. Giấc ngủ làm ai trông cũng hiền lành. Bây giờ chàng nằm đấy mang vẻ vô hại, thậm chí thánh thiện. Khi lao vào hoan lạc, chàng như một lãng tử hào hoa. Khi chàng leo lên cỗ xe hàng áp tải nó ra khỏi kinh thành, chàng trở nên cứng cỏi phong sương. Cũng có khi ta thấy một ánh nhìn hoang dại.

Mười mấy năm rồi kể từ cái ngày đầu chàng mang đến bán một túi đồ trang sức. Vừa mới quen chưa được bao lâu thì Juhi và ta bị bắt. Chúng ta tình cờ được một tên cướp giữa rừng giải thoát lại cấp cho mấy món đồ để sống trong những tháng đầu trốn đến kinh thành Savatthi. Không hiểu ra sao cả. Tên cướp giết chết toàn bộ đám cảnh vệ áp giải, nhưng lại tha cho hai người đàn bà. Lại còn cho tiền. Chúng ta lẩn trốn trong thành Savatthi được một thời gian thì thu xếp chuyển được hết số tài sản gửi trong các ngân hàng ở Varanasi. Chỉ có căn nhà là không thể sang tên và đồ vật ở Varanasi thì chưa có cách nào chuyển đến được. May mà chúng ta bị bắt ở nhà tắm công cộng. Không ai biết gì về căn nhà ở phường Vàng Bạc. Phường phố vẫn tưởng chủ nhà đóng cửa đi công cán đâu đó lâu lâu.

Chúng ta lại mở hiệu ngân khố và buôn bán vàng bạc tại nhà. Bắt đầu có khách hàng ra vào thường xuyên. Công việc bắt đầu vào nếp. Lại phải giả trai để khỏi bị dò xét quấy phá. Mọi việc dần dần lắng xuống đến mức cảm tưởng thiên hạ đã quên mất chúng ta rồi. Tốt. Quên là may. Chúng ta không mong gì hơn thế. Một buổi chiều vắng khách, Raja bất thần xuất hiện tại cửa hàng. Ta nhận ra chàng ngay. Chàng bảo có món đồ cần bán. Ra xe ngữa bê vào một cái rương. Cái rương của chính ta, v ẫn bỏ lại ở thành Varanasi. Ta tái mặt. Raja mang cái rương này từ Varanasi tới, chứng tỏ chàng đã đột nhập vào căn nhà ở đó.Chứng tỏ chẳng biết khá nhiều về hai chị em ta. Đồ Vật trong căn nhà đã tố giác hết với chàng.

- Ta biết nàng đang cần thứ này, ta mang đến bán lại.

Chàng gọi ta là nàng. Ta lại đang mang y phục đàn ông.

- Huynh nói gì vậy? Đệ không hiểu. Cái rương này can hệ gì đến đệ.

Ta cố sửa lại cách xưng hô, vừa chần chừ đối đáp vừa nghĩ cách tẩu thoát. Hoặc tìm cách đánh ngã Raja nếu như chúng là kẻ do thám của triều đình.

- Nàng kiểm lại đi. Toàn là những thứ thiết thân với nàng cả đấy. Ta không bán đâu, ta đùa chứ ta chỉ tìm giúp và đem trả lại cho nàng, vật lai hoàn bản chủ.

Ta không gật cũng không lắc. Ta làm như một vị chủ cửa hiệu xem đồ khách mang bán Mở ra. Một số vật tùy thân. Một số đồ kỷ niệm. Tất thảy là đồ của ta. Raja đã nhặt nhạnh thêm, bỏ thêm vào đó những thứ mà chàng nghĩ là chúng ta cần. Dâng lên một tình cảm biết ơn. Cùng lúc là đề phòng.

Rồi nỗi nghi ngại được xua tan. Khi chàng tường thuật tỉ mỉ câu chuyện đám cảnh binh bị phục kích giữa rừng. Chính chàng là người phục kích. Chàng mặc đồ đen bịt mặt khăn đen. Chàng chặt những ngón tay của đám cảnh binh. Vừa kể, chàng vừa tháo tràng hạt lấp sau tất áo. Tràng hạt to và dài như một tràng hoa. Một chuỗi hạt xuyên bằng những ngón tay nguời. Trời, chàng chính là tên cướp Anguli Mala khét tiếng cả chục năm nay đó ư?

- Sao chàng không giết hai chị em thiếp mà là thả cho đi?

Lúc này ta không che giấu được nữa, ta phải đổi cách xưng hô, mặc dù vẫn đang mặc quần áo đàn ông.

- Vì các nàng và ta có chung một kẻ thù.

- Ai vậy.

Chàng không trả lời. Một ngày nào đó chàng sẽ nói, bây giờ thì chưa.

Chiều tối. Juhi về thì thấy Raja và ta quấn nhau giữa bồn tắm trong nhà. Chàng hăm hở dốc cạn mình sau những khoảng thời gia n tự cấm cố trong rừng và xa lánh con người. Juhi sững người nhưng chị lấy lại bình thản rất nhanh, đi qua đi lại như không có chuyện gì. Dạo trước ở Varanasi nhà không có bồn tắm, phải hàng ngày đến và tắm công cộng rất bất tiện. Bây giờ chị em ta cho làm bồn tắm ngay trong nhà. Không còn được hưởng cái văn hóa nhà tắm công cộng nữa. Bù lại, tiện lợi hơn cho cuộc sống lẩn tránh truy nã.

Cũng thích hợp hơn với Raja. Tên thật của chàng là Ahimsaka, nhưng người đời quên cái tên ấy lâu rồi. Người ta chỉ khiếp sợ gọi chàng là Anguli Mala. Chuỗi hạt kết bằng ngón tay người. Nghĩa đen cái biệt danh của chàng là thế. Một biệt danh khủng khiếp. Là Raja, chàng ra vào nhà chị em ta như một khách buôn. Vào đến trong nhà rồi, trở thành người nhà rồi, chàng dần dần trở lại là một người bình thường. Hiểu sách thánh hiền. Nương nhẹ với phụ nữ. Tuy nhiên, có lúc nào đó nhắc nhở đến người đời là chàng nổi giận. Chàng ghét người. Hễ nhắc chuyện các đạo sư là chàng nổi giận. Chàng ghét đám tăng lữ.

Ta nhớ lời chàng rằng chúng ta và chàng có chung một kẻ thù. Ta lờ mờ đoán ra. Chàng cũng có mối thù nào đó với những đạo sư, tế sư, gộp chung lại là giới tăng lữ. Dăm bữa nửa tháng, Raja đến và lưu lại qua đêm.Như đêm nay. Chàng mang về những món đồ quý để bán. Chị em ta đều hiểu những món đồ ấy từ đâu mà ra. Phải thận trọng khi tiêu thụ. Gần hai chục năm trời lẩn tránh truy nã đã làmcho chúng ta tinh khôn hơn chuột. Ta quyết đoán liều mình. Juhi cẩn trọng nhìn xa trông rộng. Hai chị em bổ sung cho nhau và thường thoát hiểm. Chẳng biết chúng ta sẽ được bình yên bao nhiêu lâu nữa.Ta lay nhẹ Raja, gọi chàng dậy. Tờ mờ đất thế này, chàng phải đi rồi.

- Đêm qua sao có lúc nàng gọi ta là Yasa?

Chàng hỏi.

- Ta giật mình. Thật thế ư? Thì ra cũng có lúc ta bất cẩn.

- Đó là người đã cứu giúp chị em thiếp ở Varanasi.

- Bây giờ hắn ra sao?

- Thành khất sĩ rồi, theo Đấng Giác Ngộ rồi.

Raja không trừng mắt lên như mỗi khi nghe nhắc đến các giáo sĩ. Chàng nén mình im lặng.

Chàng cũng đã nghe nói nhiều đến một Đấng Giác Ngộ đã thuyết giảng cho thiên hạ khắp bốn cõi. Chàng không tin các giáo sĩ không đạo đức giả. Chàng không tin có thể giáo hóa con người. Con người là động vật tệ hại nhất, không gì có thể cảm hóa cải tạo được. Phải giết hết đi. Giết con người. Giết các giáo sĩ.

Raja đánh cỗ xe tứ mã ra phía cổng thành. Juhi và ta cũng leo lên đi nhờ chàng một đoạn đường.

Ra khỏi cổng thành, chúng ta xuống xe. Chia tay. Chàng đánh chuyến hàng buôn đi qua rừng về phía Varanasi. Ta biết chuyến hàng buôn chỉ là che mắt. Chàng sẽ đừng lại đâu đó giữa rừng. Giấu ngựa giấu xe đi. Trở lại nguyên hình là Anguli Mala. Trang phục đen, khăn bịt mặt màu đen. Dăm bữa nửa tháng nữa chàng mới trở lại.

Juhi và ta đón chuyến xe ngựa đi sang kinh đô Rajagaha. Hai chị em cũng như những thương nhân đi một thương vụ giữa hai kinh thành.

* *

Sáng tinh sương, sắc áo vàng tràn ngập trên các phường phố của kinh thành.

Các nhà sư thành từng hàng. Khoan thai ung dung tự tại. Khoảng cách đều nhau, mỗi người cách nhau chừng ba bước chân. Đoàn này đi qua phường này thì đoàn khác đi qua phường khác.

Không trùng nhau. Giáo hội cũng tính toán làm sao để cho dân chúng ai ai cũng có cơ hội cúng dường, không phân biệt sang hèn, không phân biệt tôn giáo không phân biệt ngành nghề. Trước khi nhà sư đến, nhiều thí chủ đã xách chiếc ghế con đan bằng sợi gai ra ngồi trước cổng ngõ. Trong lòng họ là những thẩu xôi, những rổ ngô hầm, cơm, bánh bột mì. Ai có gì cúng nấy. Nhưng phải là những món tự làm hoặc chủ ý dành để cúng dường. Nhà vua đã ban lệnh không được vội vàng mua thức ăn ờ bên đường bỏ ngay vào bình bát của nhà sư. Hành động đường đột không hiển tâm ở mức độ sâu nặng nhất. Lệnh còn cấm dân chúng khi các nhà sư đi khất thực, không được đứng tên lầu cao nhìn xuống, không được ở trên cây hoặc bất cứ vị trí nào cao hơn các nhà sư.

- Giáo đoàn đến rồi.

Juhi thì thầm. Hai chị em đang nhìn ra cổng từ cửa sổ phòng trọ.

Một đoàn nhà sư mấy chục người đi dọc theo dãy phố. Sắc áo vàng nghệ bừng lên vào lúc mặt trời chưa mọc. Màu cao quý. Dân xứ này chuộng màu của hoa cúc vạn thọ. Các nhà sư đi như thể đã đi từ lầu lắm. Đi như thể con đường trước mặt còn rất xa. Gương mặt người nào cũng lành theo kiểu còn bao nhiêu điều phải kim nén trong lòng. Bao nhiêu điều phải cất giữ phải dẹp phải gắng quên. Được bao lâu? Và để làm gì? Ta tự hỏi.

- Công chúa có nhận ra chàng Yasa không

Juhi hỏi. Hỏi ta mà chị tự hỏi mình

Xem nào. Một người. Không phải. Hai người. Không phải. Vóc chàng phải cao lớn nhử người thứ ba. Không phải. Chàng phải trắng trẻo như người thứ bảy. Không phải. Chàng phải hơi gấp gáp như người thứ mười lăm. Không phải. Từng người đi qua trước mặt thí chủ. Thí chủ đang ngồi trên clúếc ghế con hoặc đang quỳ trên manh chiếu nhỏ. Thí chủ bốc từng nắm xôi, tưng chiếc bánh bỏ vào trong bình bát của nhà sư.Nhà sư giơ bàn tay phải lên ngang ngực tỏ lòng cảm tạ. Rồi đi qua. Nhà sư tiếp theo lại bước đến. Lại nhận. Cho đến khi thí chủ cống hết những gì mình sửa soạn. Đoàn nhà sư lại đi tiếp sang nhà khác, sáng phường khác. Hết một lượt những phường phố mà họ đã vạch sẵn để đi trong buổi sáng, giáo đoàn đi ra khỏi cổng thành cửa bắc.

Từ đó họ đi khoảng một cây số nữa là về đến rừng trúc có tinh xá Veluvana.

Không thấy Yasa trong giáo đoàn đi qua trước nhà trọ.

Mà cũng phải. Giáo hội nay đã lên đến cả vạn người, trải rộng trên mấy vương quốc. Ngay trong thành Rajagaha này cũng có đến hàng nghìn nhà sư. Mỗi sáng hàng mấy chục giáo đoàn như vậy đi vào khắp kinh thành. Biết chàng ở trong đoàn nào đi qua phường nào.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà đêm hôm trước nằm bên Raja ta lại gọi tên Yasa.

Thời gian gần đây ta hay mơ thấy chàng. Đàn bà tuổi hồi xuân mơ thấy những người tình thuở trước. Yasa hiện về, vẻ quằn quại vật vã. Mười mấy năm theo Phật, ám ảnh dục lạc tưởng như đã dẹp bỏ, nay lại thức đậy quay cuồng. Nó hiển lộ trên gương mặt u uất của chàng, trong ánh mắt lơ mơ, trong vẻ ngác ngơ sao lãng. Nằm bên Raja ta vẫn nghĩ đến Yasa. Raja mạnh mẽ cuồng dại. Yasa phóng túng trai lơ. Người như vậy mà đi tu được mười mấy năm cũng coi là một kỷ lục.

Thế là ta quyết đi tìm Yasa. Nghe nói chàng đang ở trong kinh thành này. Chuyến đi ta tự coi là đi giải cứu một con người theo khẩn cầu của chính người ấy. Yasa có cầu cứu gì đâu. Chính là ta tưởng tượng ra điều đó, sự tưởng tượng xuất phát từ thân xác đang rạo rực của ta mà thôi. Tinh xá Veluvanaở giữa rừng trúc. Không chỉ có trúc mà cả những giang những nứa những luồng. Những loài cây thân ống tròn to cao vút. Các tín đồ tại gia đến giúp chặt luồng chặt nứa dựng cửa làm nhà. Mái lợp rơm rạ cỏ tranh. Những nếp nhà tranh dựng song song khép lại thành một quần thể hình chữ nhật. Mùa mưa, không đi khắp cõi thuyết giảng, tọa đàm, hội thảo được. Những con đường đất bùn lầy có khi ngập đến bắp chân. Những con sông tràn bờ. Những con suối.nhỏ trở nên hung dữ. Những trận lở đất lở đá vùi lấp cả nhà cửa. Mùa mưa ở lại đồng bằng, trong một cánh rừng tre trúc, có ích cho tu học nghiên cứu hơn cả. Mùa khô đã nóng đến ươn người, đầu óc mụ mị, chân tay chậm chạp, thân xác lờ đờ, con người uể oải lười biếng. Chuyển sang mùa mưa cây cỏ hồi sinh, người người tỉnh lại tươi tắn năng động. Mùa mưa làm cho trí não minh mẫn. Giáo hội chuyển sang tự học vào mùa mưa. Tăng cường đàm luận đúc rút phương pháp nghiên cứu lý luận vào mùa mưa.

Mùa mưa với những cặp tình nhân là mùa được lưu lại nán lại trong nhà. Nằm ườn nghỉ ngơi. Mùa của những hoan lạc bất tận. Mùa mưa với nhưng người đàn bà độc thân như ta là mùa hoài nhớ bạn tình, đi tìm bạn tình để mà chìm đắm trong dục lạc. Đâu phải ngẫu nhiên mà ta tìm tới cái rừng tre trúc này.

Cách không xa tinh xá Veluvana có một cái am cỏ.Bỏ hoang. Một ẩn sĩ Bà La Môn từng tu tập ở đó rồi bỏ đi từ lâu. Ta ẩn mình trong cái am cỏ để theo dõi những đoàn nhà sư ngày ngày đi vào kinh thành khất thực, sau đó trở về tinh xá.

Túp lều đủ che mưa. Cũng vừa đủ khoảng cách cho ta quan sát. Các nhà sư không bao giở mò đến đây. Như vậy là túp lều vừa đủ cách biệt và kín đáo.

Ta nhìn thấy Yasa. Lúc đi chàng đi trong đoàn nhà sư. Lúc về chàng đi một mình. Một tay cầm bình bát tì trước bụng: Tay kia cầm một chiếc ô kết bằng lá cọ. Sang tuổi tứ tuần, chàng có nét đẹp dày dạn. Ta nhìn thấy sau gương mặt bình yên là bao nhiêu phân vân. Có có không không. Đi đi ở ở. Ta tự nghĩ như vậy, biết chàng thực sự thế nào?

Ta từ trong bụi cây bên đường nhảy ra. Ngay trước mặt chàng. Yasa sững người. Tay phải cầm ô đang cố làm một cử chỉ cung kính như trước các thí chủ.

- Yasa, từng ấy năm trời, thiếp không sao quên được chàng.

Ta không vòng vo uyển ngữ mà nói thẳng.

- Ôi bình yên.

Chàng thốt lên, lời lẽ người ta vẫn thường an ủi những kẻ sỗ sàng manh động.

Chàng không kịp thốt thêm lời nào nữa. Không kịp chống cự. Ta lôi tuột chàng đi. Ta ôm ngang người chàng mà đẩy đi. Mưa chảy ròng ròng làm áo dính vào da thịt. Da thịt chạm sát vào da thịt. Thân thể chàng nóng bỏng rùng rùng. Cả hai người đổ ập vào trong am cỏ. Chàng hoàn toàn thụ động. Hoàn toàn bị ta cuốn đi.

Mưa rào rào trên rừng tre trúc. Cả rừng cây xao xác ngã nghiêng trong mưa. Mưa quất liên hồi xuống túp lều cỏ. Đất trời tan hết thành mưa. Cây cối rùng mình.Đất đai tan hòa xói lở. Thế gian chuyển đọng gào thét ngoài kia. Duy trong lều là bình lặng. Dục cảm gào thét bung phá của hai con người làm sao có gì sánh được. Ta chiếm đoạt Yasa. Mường tượng mình đang chiếm đoạt hoàng tử Siddhattha. Ta gục xuống nằm yên lặng bên Yasa. Mường tượng mình đang ôm ngang người Siddhattha mà thiếp đi. Bình yên.

Dục lạc qua khỏi đỉnh cao thì bình yên.

- Lỗi tại ta. Ta tu học chưa đủ để kiềm chế dục vọng.

Yasa lẩm bẩm. Nước mắt chan hòa.

- Chàng ơi, người ta kiềm chế dục vọng chỉ vì nó vẫn còn yếu đến mức có thể kiềm chế được.

Ta an ủi.

Mưa vẫn ào ào lấn át hết lời lẽ. Trời đất bây giờ càng reo hò kích động. Yasa bây giờ mới thực sự tỉnh mộng. Một cơn dục lạc mới đánh thức chàng. Bàn tay chàng bây giờ mới cảm thấy đang đặt trên ngực ta. Nó dịch lên vai. Nhẹ nhàng xoa vuốt từ trên vai trở xuống. Hơi ấm lan truyền. Nhưng huyết mạch dưới làn da râm ran trôi khắp cơ thể. Bây giờ chàng mới chủ động. Chúng ta mê mệt trong túp lều đến nửa tuần trăng. Ta gỡ tấm áo cà sa hong trên góc lều. Một hôm nào đó, chúng ta sẽ mang nó ra treo lên một cành cây bên đường dẫn vào tinh xá Veluvana. Đoàn nhà sư đi qua sẽ nhìn thấy. Sẽ gỡ nó xuống và mang về. Họ hiểu một pháp hữu của họ đã hoàn tục. Chuyện cũng bình thường. Bao nhiêu người đã cải đạo từ Bà La Môn sang đạo của Đấng Giác Ngộ. Thì cũng phải có người tu học không được phải hoàn tục hoặc cải sang đạo khác. Từ bỏ giáo hội cũng đơn giản. Chỉ việc cởi tấm áo cà sa.

Yasa không nói gì về những năm tháng ở trong giáo hội. Ta gặng hỏi nhưng chàng không nói. Ta hỏi về hoàng tử Siddhattha. Yasa nhắc ta rằng không gọi là hoàng tử Siddhattha nữa, phải gọi là Đấng Giác Ngộ. Ta bật cười. Với thiếp suốt đời người đàn ông quá ngũ tuần ấy vẫn là Siddhattha. Yasa trầm ngâm. Với ta bậc đạo sư ấy luôn là Đấng Giác Ngộ.

Nửa tuần trăng dục lạc triền miên. Hàng ngày Juhi phải mang đồ ăn đến. Chị bê một cái rổ mây trên đậy mấy chiếc lá sen lá chuỗi. Chị dừng trước cửa lều, đẩy cái rỗ vào rồi lặng lẽ trở về kinh thành. Chắc là chị cũng có tình nhân mới quen ở trong căn phòng trọ. Chị không hỏi tình cảnh này kéo dài bao lâu, khi nào chúng ta có th trở về tiếp tục làm ăn ở Savatthi, chúng ta có đưa Yasa về cùng hay không.

Dục lạc nối tiếp dục lạc. Ta tươi tắn phục sinh bao nhiêu thì Yasa u uất suy kiệt bấy nhiêu. Tự cảm thấy sinh lực đang thoát dần ra khỏi người chàng. Cơ thể chàng lạnh dần, hoang vắng như một túp lều bị bỏ lại. Dục lạc thoi thóp. Chàng bắt đầu giống như đức vua quá cố chồng ta. Ông vua ngày ấy tự ý thức được, nhưng ông tự nguyện chết dần dần vì dục lạc.

- Nàng hãy để cho ta đi. Ta muốn được phục sinh.

Một ngày chàng bảo. Chàng nằm, ứa nước mắt. Chàng đang cơn sốt nhẹ.

- Cởi áo cà sa ra rồi, có còn mặc lại được chăng?

Ta nhắc nhở.

Chàng gắng gượng ngồi dậy.

- Ta thuộc về các pháp hữu. Có đi lạc đường thìta vẫn là người của các pháp hữu.

Ta không nói gì. Lúc đến đây và chiếm đoạt lại Yasa, ta nghĩ sẽ mãi mãi bắt lại được chàng.

Nhưng chỉ còn thân xác chàng tuân theo bản năng mà hồn chàng đã lưu lạc đâu đó. Chàng không kể gì về quãng đời ở giáo hội. Cũng không nhắc nhở gì quãng đời rong chơi ngày trước. Dần dần ta cảm thấy ta chỉ chiếm được thân xác chàng. Dần dần ta cảm thấy không phải ta đến đây để chiếm đoạt chàng mà để chiếm một.người khác. Một người khó chiếm đoạt hơn. Yasa rời bỏ giáo hội đồng nghĩa với việc người ấy đã thua ta trong một trận chiến. Ta chiến thắng. Chỉ để nói về người ấy rằng nếu còn cơ hội, ta cũng sẽ chiếm đoạt luôn cả người ấy nữa.

Nhưng mà những người đàn ông này, sao tâm trí họ chỉcó những triết thuyết, sao họ chỉ ưu tư mà cuộc sống thì lại hồn nhiên, sao họ loay hoayđi tìm kiếm trong khi đời sống luôn bày ra trước mắt? Họ lẩm cẩm hết rồi hay sao? Thì thôi chàng Yasa, kéo lại chàng không được thì chàng cứ đi đi. Giờ đây có muốn giữ cũng chẳng được.

Một sáng, ta thức đậy, thấy Yasa không còn ở trong lều. Mọi lần ra ngoài, chàng chỉ cầm theo chiếc ô lá cọ. Hôm nay thì tấm áo cà sa cũng không còn treo ở góc lều nữa.

Yasa đã quay về với giáo đoàn.