Savitri
Thoáng một bóng áo vàng trước cửa hiệu. Ta lấy làm lạ vị sư nào lại đi khất thực vào buổi chiều thế này? Vi ấy nhấc tà ào chùng bước vào. Bấy giờ ta mới nhận ra chàng Devadtta khi xưa. Ngày đó một lần gặp ta là cặp mắt chàng lại trai lơ đung đưa. Lời lẽ buông thả vờn vã. Ngày đó ta chưa thèm muốn. Không phải như bây giờ. Giữa hai lần gặp lại, Devadatta đã thành một chàng ngoài năm mươi tuổi. Ta là một nàng ngoại bốn mươi. Nhà sư thì cũng là đàn ông. Ta những muốn cầm tay đụng chạm vào ông ta. Nhớ cái ngày xưa ông ta đầu mày cuối mắt như thế nào. Nhưng ta phải dò xét thận trọng. Lệnh truy nã vẫn còn bám theo. Ta lại đang giả dạng đàn ông. Devdattha vào thẳng câu chuyện. Ông ta biết thừa ta là Savitri, ta đang mặc y phục đàn ông. Nói toạc ngay ra để ta khỏi đưa đẩy giấu diếm lôi thôi. Ông ta biết Savitri đến thành Rajagaha này từ bao giờ, ban đầu ngụ tại nhà trọ ra sao, sau lẻn vào tình xá Veluvana thế nào, rồi sau mua nhà mở ngân khố giao dịch ra sao nữa. Biết hết. Devadatta cam đoan ta được bình yên nơi đây.
- Mỹ nhân nhiều khi quyền lực còn hơn cả một đạo binh. Ta khá khen cho nàng.
Sau một tuần trà thăm hỏi, Devadatta bảo.
- Nhà sư nói vây có hàm nghĩa gì không?
- Ta nói nhân chuyện đạo sư cửa nàng bị bắt đó. Nàng có bình luận gì không?
Đạo sư bị bắt. Chuyện lạ như vậy ta chưa nghe bao giờ. Con người ấy lùng sục truy nã ta ở khắp mọi nơi. Đạo sư đi bắt ta thì có, ai mà bắt ông ta được.
Devadatta thấy thái độ sững sờ của ta thì không tin hẳn. Dù sao, ông ta cũng kể lại câu chuyện đạo sư bị bắt và đã bị phế truất khỏi ngôi quốc sư, tế sư chính của triều đình.
Ta thẫn thờ ngồi lặng. Kìm hãm lòng hả hê chỉ chực phát lộ. Nếu đúng như Devadatta kể thì trời có mắt. Chư thiên đã ra tay trừng phạt kẻ dối thần lừa dân, kẻ ngạo mạn ăn lộc thánh mà không coi thần thánh ra gì. Nghe chuyện thì thấy khó tin. Nhưng việc gì Devadatta phải lừa ta. Ông và ta không cùng chung kẻ thù, không chung lợi ích. Ông nói như thể ta là kẻ mưu lớn tài cao, ta dựng ra bẫy đưa đạo sư vào bẫy.
Devadatta lại còn dặn:
- Chốn này nàng được yên thân, những hãy cẩn trọng. Mạng lưới do thám giăng ra khắp nơi, mà lệnh truy nã đang vẫn chưa được rút lại.
Rồi hạ giọng:
- Ta sẽ giúp nàng hủy bỏ bằng được cái lệnh truy nã ấy. Đức vua mới với ta là chỗ thân tình.
Giọng nói nghe ra như của một nhà sư tu chưa trót. Tòm tem. Nếu mà đúng như vậy thì có thể ta cũng chấp nhận.Ta đang ở lúc đàn ông nào cũng được.
Trước lúc đứng dậy ra đi, Devadtta dặn:
- Nàng trốn tránh mà chưa kỹ đâu. Hôm ở tinh xá chỉ chút nữa là nàng bị lộ với đạo sư đến bắt người. Lúc ấy ta đã nấp trong nhà, sẵn sàng đối phó để giải cứu nếu chẳng may nàng bị phát giác.
Có chút kể công. Có chút nhắc nhở. Có chút đe. Nàng còn ở đây và giấu được tung tích bao lâu là tùy thuộc vào ta. Đàn ông đe một người đàn bà như thế thì mục đích không gì khác là đòi chuyện chung đụng. Thì đã sao. Tương kế tựu kế. Đó là điều ta sẳn sàng. Khoảng thời gian giữa những lần Raja ghé về ta vẫn phải tìm nguồn dục lạc từ đám khách ngẫu nhiên đến cửa hiệu. Có khi là những người thợ sửa nhà. Có khi là người bán sữa thường nhật.
Ta cũng đon đã ra vẻ xuôi thuận, trước khi Devadatta đi.
Yên lòng được không đây? Devadatta có lý do gìđể đi tố giác ta với chính. quyền sở tại? Với cả tiểu quốc mà ngày trước ông chồng quá cố của ta đã cai trị? Ta có nên khăn gói chạy trốn một lần nữa?
Nghĩ lại chuyện mới xảy ra với đạo sư thì lòng hoan hỉ trở lại. Có mật báo với đại vương cha ta rằng tế sư chính của triều đình chứa chấp trong nhà ấn tín của vua láng giềng. Chính là ấn tín ông ta đã vu cho công chúa Savitri đánh cắp hai chục năm trước. Từng ấy năm trời, án hình vẫn treo trên đầu nàng công chúa. Nàng vẫn đang phải lẩn trốn đâu đó khắp bốn cõi.
Phụ vương của ta không phải không nhận ra tế sư xấu thói. Không phải không mơ hồ cảm thấy ông ta có âm mưu. Không phải không nghi tờ những hành động bất thường của ông ta mấy chục năm trước. Nhưng là bậc quân vương, mỗi hành động của ngài phải thận trọng. Đại vương tin vào nguồn điệp báo có độ tin cậy lớn. Song le, luật pháp có quyền ưu đãi miễn trừ cho học quốc sư. Không ai được quyền khám xét quốc sư nếu như không dám chắc. Quốc sư tàng trữ đồ phi pháp. Không dám chắc mà cứ khám xét, nếu không tìm thấy gì thì phải bồi hoàn danh dự. Danh dự của bậc quốc trưởng có khi phải trả bằng máu, có khi làm lung lay ngôi vua, có khi là xung đột dẫn đến nội chiến.
Phụ vương cửa ta bàn tính kỹ lưỡng. Rồi hành động. Quân do thám lẻn vào nhà đạo sư trước. Dùng chuyên môn điều tra mà xác định mức độ chính xác của tin mật. Quả nhiên. Chuyện nghe như khó tin mà hóa ra là thật. Trong góc chiếc rương đựng đồ quý có một bọc vải đựng ấn tín bị mất cắp. Chưa hết. Tràng hạt thiêng và hòn đá thần saglarama cũng là của giả, không đúng như lời quốc sư vẫn khoe. Tràng hạt một mắt khiến cho người sỡ hữu nó bất tử. Hòn đá khiến cho ông chủ yên ổn mãi mãi trên ngai vị nguyên thủ quốc gia. Tràng hạt không phải loại một mắt. Hòn đá cũng không phải hình chiếc ô cả cõi trần gian chỉ có một. Hai báu vật rởm không thể bảo vệ được danh dự cho quốc sư được nữa rồi.
Đến mức ấy, phụ vương của ta vẫn chưa vội vàng nông nổi đắc thắng. Phải bàn với đại tướng cẩm quân. Chỉ ông ta mới có quyền thực hiện lệnh bắt của nhà vua. Bí mật khám xét xong rồi thì phải bí mật canh phòng tòa lầu của tế sư. Đề phòng ông ta nghe động tẩu tán tang vật. Giữ sao cho vật nào ở yên chỗ ấy. Một kẻ gian hùng như ông ta, chuyện gì cũng có thể xoay trở được. Vụ việc diễn ra trôi chảy. Cảnh vệ mang trát đến khám nhà. Tế sư chửi mắng tơi bời. Thách đứa nào láo xược bước qua cổng nhà ông. Viên chỉ huy cảnh vệ cũng hoang mang. Một đời đi bắt vi phạm, chưa bao giờ tiếp xúc đối tượng như chúa sơn lâm thế này. Đội cảnh vệ phải án binh bất động đứng yên tại chỗ nghe chửi. Chờ thêm lệnh mới.
Lúc này xe của viên đại tướng phải đến.
Xa giá nhà vua với bốn con bạch mã cũng đến.
Thua. Tế sư đành phảiđể cho đội khám xét tiến vào. Ông ta vớt thêm một câu đe doạ:
- Rồi trời đất không dung thứ hành vi ngạo ngược nầy. Rồi sấm sét sẽ đổ xuống cho mà xem.
Sấm sét.Quả là sét đánh ngang tai.Đến cả nhà vua và đại tướng đã biết trước cũng bàng hoàng cả người. Tất thảy những người có mặt như không tin vào những vật ấy. Chuyện tày trời.
- Có kẻ gắp lửa bỏ tay người.
Tế sư rít lên. Giọng nói bao nhiêu năm luyện thanh phục vụ cho việc gọi thấu chư thiên trên các tế đàn giờ không còn trong vang được nữa. Nó méo mó bẹt ra. Tắc nghẽn.
- Hỡi thần thánh trên trời hãy chứng giám và hãy trừng phạt kẻ đã rắp tâm hạỉ đến giáo sĩ của các ngài.
Bây giờ mới gọi đến thần thánh. Ngày thường thì sao. Thánh cũng chẳng bằng thầy. Việc đầu tiên mà phụ vương ta phải làm là tổ chức một cái lễ rước ấn tín trả về cho tiểu vương quốc láng giềng. Việc đầu tiên. Tỏ ra trọng thị. Giữ hòa hiếu lân bang. Hai chục năm qua, tiểu quốc bên ấy đã cóấn tín mới nhưng việc trao trả vẫn chứng tỏ thiện chí. Hứa sẽ xét xử nghiêm khắc thủ phạm và thông báo kịp thời.
Tiếp liền theo lập phiên tòa xét xử cựu tế sư. Cựu bởi vì ông ta đã bị lột mất tước bậc phẩm hàm. Chỉ còn một danh xưng là đạo sư. Ông ta là thầy dạy của nhiều thế hệ quan chức tướng sĩ trong triều. Đạo sư một mực kêu oan. Ông ta bị hại. Có kẻ làm hầm chông bẫy đá ngay chính trong nhà ông. Nhưng không có một nhân chứng vật chứng nào thuyết phục cho lý lẽ của ông. Mọi bằng chứng chống lại ông ta. Giấu ấn tín bị mất trong nhà. Cuộc lục soát còn vượt quá trông đợi. Hai vật thiêng mà đạo sư vẫn khoe khoang chứ chưa có ai từng thấy giờ hóa ra đồ giả tạo. Đá Saglarama chỉ là loại tầm thường. Những cái hạt rudraksha xâu lại thành tràng không phải là loại một mắt quý hiếm. Mỗi hạt có hàng chục mắt như bị kiến đục. Trước tòa, chuyên gia làm giám định bỏ những cái hạt vào cốc nước. Hạt nổi lềnh bềnh. Hạt thật thì phải chìm cơ. Đạo sư bị kết thêm tội lừa dối.
Nhưng mà cũng có giảm án. Xét công trạng mấy chục nay làm tế sư trưởng của triều đình. Xét công trạng đào tạo ra mấy thế hệ môn sinh cho đất nước. Học trò của thầy có mặt ở nhiều nơi nhiều ngành nghề. Nhiều vị cũng muốn cứu thầy mà không cứu nổi. Những vị được đi du học tận viện Đai học Takkasila thì thở phào. May ta không phải ở nhà theo học thầy bản địa. May. Đời ta không phải nhận một đạo sư như vậy làm thầy.
Tòa tuyên án đạo sư bị giáng xuống làm thường dân. Không bị tù tội là đã giảm án nhiều mức. Toà lầu xa hoa bị tịch thu. Vợ chồng đạo sư được phép trú tại một nếp nhà tranh thuộc ẩn viện trong rừng.
- Trời đất sẽ trừng phạt những kẻ hại ta.
Trước khi được giải ra khỏi tòa, đạo sư ngữa cổ đe đọa.
Xứ này ai cũng sợ lời nguyền rủa của các giáo sĩ. Ánh mắt tức giận của một ẩn sĩ từng thiêu cháy sáu vạn vương tử thành tro bụi. Lời nguyền rủa của một dư sĩ khiến nhà vua quên mất lời hẹn ước với nàngSakuntala. Nhưng bây giờ chẳng ai sợ câu nguyền rủa của đạo sư. Kịp thời, tiểu quốc láng giềng ra thông cáo xóa bỏ án hình nhằm vào ta. Coi như một cái án sai được sửa. Ta không mang tội ăn cắp ấn tín nữa. Nhưng ta vẫn còn một tội. Tội đã chạy trốn khỏi giàn hỏa táng, vi phạm luật tục thiêng liêng của đất nước. Thông cáo không nhắc gì đến tội thứ hai này. Có nghĩa là nó vẫn còn đó. Có nghĩa là ta vẫn phải tiếp tục che giấu tung tích mà lẩn trốn.
* *Vừa mới nghe chuyện, việc đầu tiên là ta đâm bổ đến bên cái rương. Giật tung khóa. Mở toang cái rương ra. Lục tung lên. Ném mọi thử tung tóe ra khắp nhà. Ta nhớ bao nhiêu năm nay cái bọc đựng ấn tín vẫn nằm yên trong rương. Người khác chắc hẳn đã khiếp hãi mà quẳng chúng đi ngay từ ngày đầu bị truy nã. Nhưng ngày ấy ta cũng liều lĩnh. Không việc gì mà sợ. Cây ngay chẳng sợ chết đứng. Ta tin quyết liệt rằng không kẻ nào bắt được ta. Ta tin rằng mình có thể tự bào chữa trước tòa nếu bị bắt cùng tang vật. Tự bào chữa hùng hồn bằng cái lý của người ngay thẳng. Bằng cách công khai tố cáo và luận tội đạo sư. Bao nhiêu năm ta đắc thắng ngấm ngầm khi tưởng tượng ra giờ phút ấy, nếu như nó xảy đến không tránh được. Có lẽ vì thế mà ta đã không vứt ấn tín đi.
Lục hết cả cái rương vẫn không tìm thấy ấn tín đâu.
Nó đã không cánh mà bay.
Mất. Điều ấy giải thích cho việc ấn tín được tìm thấy trong nhà đạo sư. Thoạt đầu nghe chuyện, lòng ta cứ bừng bừng như có lửa đốt. Ta chắc mẩm ấn tín tìm thấy trong nhà đạo sư là thứ khác. Một sự trùng hợp có lợi cho ta mà thôi. Bây giờ mới hay cái vật mình đoán chắc đang ở trong rương lại không còn ờ đó nữa.
Ai lấy nó đi? Và lấy từ bao giờ? Tung tích của hai chị em ta, tưởng là giấu kín giấu kỹ, hóa ra vẫn có những kẻ vô hình bám theo. Trường hợp này kẻ đó hành động có lợi cho chúng ta. Nhưng ai mà biết những gì sẽ xảy đến nữa.
Lại còn tràng hạt và hòn đá thiêng của đạo sư. Ta đã đánh rơi nó xuống sông Hàng rồi kia mà? Nghĩ đến đây thì mới nhớ. Nửa tuần trăng trước Raja ghé về lúc trời chập tối. Từ khi chị em ta đến ngụ tại thành Rajagaha, chàng vẫn đều đặn ghé lại. Định kỳ năm bữa nửa tháng. Người ta vẫn tưởng chàng là thương nhân buôn chuyến đường dài. Một cỗ xe chất đầy hàng hóa đi đi về về trên đường nối Savatthi.
Đêm. Trong ánh đèn bơ tinh khiết tỏa ra từ đĩa đèn phía góc nhà, ta ngắm chàng. Gương mặt hao gầy hơn trước. Rắn rỏi hơn đẹp hơn. Nhưng cái hao gầy khiến ta chạnh lòng. Mỗi năm mỗi tuổi. Chẳng mấy chốc cả hai ta đều lên ngũ tuần cả. Gần kề trước mặt chứ chẳng xa xôi gì. Hai chúng ta gộp lại thì ra một đôi. Những tách ra thì đều không vợ không chồng. Ta bị truy nã. Chàng bị truy nã. Hai kẻ bị truy nã không thể gắn kết thành một gia đình. Chưa bao giờ chàng ngỏ ý. Chưa bao giờ ta gợi ý. Thôi thì cứ thế này được chừng nào hay chừng nấy.
- Chàng biết không, nhiều lần thiếp nghĩ đã gặp chàng từ lâu lắm rồi.
Ta nói ra nỗi băn khoăn của mình.
- Lẩn gặp nhau ở trong rừng, khi hai chị em nàng bị trói giải đi, đúng là đã gần hai chục năm. Chàng bảo.
- Không. Có thể từ trước nữa. Có thể là thiếp nhầm chàng với ai đó. Nhưng nhìn chàng ở dáng nghiêng người trước khi chàng quay đi, thiếp lại thấy thấp thoáng một bóng hình quen quen.
- Có phải như thế này không?
Raja đang nằm liền nhổm dậy. Lồng ngực của chàng đồ sộ cuồn cuộn cơ bắp. chàng hơi xoay người ở tư thế sắp sửa quay đi. Dáng vẻ ấy, khi không nhìn rõ nét mặt chàng thì cái cằm, cái vai và cái lưng hơi thẳng mà lại gợi nhớ. Cố nhớ. Lờ mờ một dáng đàn ông quay người như lướt đi. Raja làm thêm một điệu bộ. Chàng đưa hai cánh tay về phía trước rồi gạt sang hai bên như bơi sải.
Nhớ ra rồi. Chàng là người đẩy ta vào bờ sáng sớm hôm ấy. Ta đã kiệt sức, suýt bị hút vào cái xoáy nước. Ta đang mải nhìn theo chiếc khăn xếp màu đỏ cắm cái lông công trôi đi xa dần. Đẩy được ta vào chỗ nước nông, tự đi vào bờ được, chàng lại quay người sải tay bơi ra. Ta thoáng nhìn thấy chàng ở thế nghiêng người ấy.
Thêm một kỷ niệm gắn bó hai ta. Raja cũng tài thật, từng ấy năm không thèm nhắc lại. Coi như một bí mật chàng giữ cho riêng mình. Thân phận chàng một mình một cánh rừng đi trả thù đời việc gì cũng một mình mình biết một mình mình hay, lộ một chút là khó bảo toàn sinh mạng. Nhưng với ta thì không phải chàng sợ lộ. Duy nhất còn một cái bến tạm này cho chàng thảng hoặc ghé thuyền. Giữ riêng một kỷ niệm. Thế mới bỉết chàng có một điểm yếu không muốn bộc lộ. Ngay cả với chính ta. Đó là muốn giữ riêng kỷ niệm.
Giờ thì ta mới nhớ thêm. Đêm ấy ta quên nhắc lại với Raja, Chính là buổi sáng tinh sương dưới sông Hằng, ta đã đánh mất hai cái gọi là báu vật lấy trộm từ nhà đạo sư. Bấy nay ta vẫn yên trí chúng đã bị rơi trong khi ta bơi đuổi theo cái khăn xếp màu đỏ, rơi đâu đó dưới sông. Bây giờ ta đã hiểu ra. Cái bọc ta buộc quanh bụng khi bơi khống hề bị tuột.
Raja đã tháo lấy khi dìu ta vào bờ.
Raja cùngđã lấy ấn tín từ trong rương của ta.
Xung quanh chuyện đạo sư bị khám nhà và bị giáng chức, có đôi ba lời xì xào rằng phụ vương ta cao tay ấn. Đại vương đã thanh toán ân oán bằng cách bỏ tang vật vào nhà tế sư. Lại có người như Devadatta, tin rằng ta đã dựng lên màn kịch ấy, cái bẫy ấy. Ta mới là loại đàn bà dể có mấy tay. Tin như vậy thì họ tự luận giải rằng một mình ta khó làm nên chụyện. Dứt khoát phải có kẻ trợ giúp. Tính được đến đó, rất có thể họ biết về Raja. Nguy cho chàng. Nguy cho ta.
Hai ngày sau, Devadatta trở lại. Buổi sáng. Ông ta mang bát đi hẳn vào trong cửa hiệu khất thực. Ta bỏ xôi vào bình bát của ông. Hai người đứng nói chuyện như một cư sĩ với một khất sĩ.
- Nàng nhớ chuyện cô nàng Cinca chăng?
Devadatta hỏi.
- Ta có biết chuyện ấy.
Cinca là cô nàng bị kẻ ngoại đạo xúi giục làm mất danh giá của giáo chủ Siddhattha. Cô nàng ngồi lẫn giữa các tín đồ nghe giáo chủ giảng bài. Được nửa chừng, Cinca đứng lèn gào khóc tố cáo giáo chủ làm cho mình mang thai mà không đoái hoài phụng dưỡng. Một số người hồ nghi đàm tiếu. Nhiều người không tin. Vụ ấy lộn xộn một thời gian rồi cũng lắng xuống.
- Nàng không phải là Cinca, nhưng nàng rất cần cho thế lực cấp tiến của chúng trong giáo hội. Giáo hội đang già cỗi phải được cải cách.
Devadatta bảo.
- Một kẻ không phải tín đồ như ta, cải cách hay không, không phải là điều ta quan tâm hay không. Ta không có động lực cũng không có ân oán với ai cả.
Ta bảo.
Devadatta không tin lời ta. Ân oán có đấy mà công chúa không ý thức được đó thôi. Công chúa Savitri chịu bao nhiêu truân chuyên suy cho cùng là vì tình thương vô vọng với một người đàn ông. Cạn lý ra là như vậy. Mỹ nhân như công chúa có đấng nam nhi nao lại chối từ lảng tránh. Kẻ ấy đã xúc phạm công chúa. Kẻ ấy đã làm nàng lỡ dở. Cái đêm bão tố trong tinh xá, Devadatta rất muốn thu xếp cho ta ngã người ôm ấp giáo chủ. Ông ta đã định bật đèn đuốc tri hô lên bắt quả tang. Nhưng ông ta đã kìm lại vì biết chưa phải là thời cơ. Có chăng lại dậy non như vụ cô nàng Cinca.
- Huynh bảo ta phải lặp lại chuyện Cinca hay sao?
- Còn hơn thế.
- Nhưng ta lại còn biết cả chuyện cô nàng Sundari nữa.
Sundari là nữ khất sĩ. Nàng vô tình bị rơi vào bẫy của một phe phái ngoại đạo. Họ bảo nàng đến nghe giáo chủ thuyết giảng càng nhiều càng chóng đắc đạo. Họ xúi nàng ngày nào cũng lượn lờ đến tinh xá Jetavana. Nghe giảng. Đàm luận. Xăn xái làm công quả. Các nhà sư và tín đồ bản địa đều nhẵn mặt Sundari. Đến lúc ấy phe phái nọ mới giết Sundari, lấp đất sơ sài rồi tri hô đi tìm xác. Tìm ra ngay. Ở giữa vườn tinh xá. Cái xác được mang ngay về kinh thành Savatthi. Đám thủ phạm hừng hực căm hờn. Chúng la ó gào thét điên dại giữa chốn phố phường. Các khất sĩ trong tỉnh xá đã cưỡng bức một nữ đồng đạo rồi sát hại cô nàng. Hãy nhìn xem và hãy chứng thực tội lỗi của đám tu hành phá giới. Vụ án gây khó dễ cho các nhà sư một thời gian. Không có bằng chứng tội ác, những cũng không có chứng cớ là các sư vô tội. Chỉ có đức tin đang ngày càng mạnh của dân bản địa vào giáo hội làm chỗ dựa. Rốt cục mưu đồ của đám chia rẽ phe phái cũng vô tác dụng.
Devadatta nhếch mép cười. Mép cười có đuôi. Mắt cười có đuôi. Đàn ông trai lơ gian manh thế mà cũng đã thành một đấng bậc trong giáo hội.
- Nàng nhắc chuyện Sundari ư? Chúng ta đều là con vua cháu chúa, đi tu hành cũng phải là bề trên. Công nghiệp của chúng ta không có xác chết.
Ông ta hạ giọng.
- Thân bại danh liệt mới tệ hại hơn cái chết. Ta tin nàng sẽ giúp chúng ta cải cách thành công.
Tin tưởng gì mà ghê. Devadatta biết ta thế nào mà tin. Chỉ bằng cách kích động lòng bất mãn vì tình của một người đàn bà thôi ư? Ông ta tin rằng người đàn bà không được yêu sẽ đập cho tan nát, sẽ làm cho người đàn ông ô danh sa xuống tận bùn? Hay là ông ta tin sẽ đánh đổi việc tiết lộ tung tích của một kẻ đang bị truy nã?
Đằng nào thì ông ta cũng là một con rắn độc.
Thế mà trước khi ra khỏi nhà, Devadatta vẫn đảo mắt rối hấp tấp vòng tay ôm ngang người ta một cái. Hành vi thả mồi ông ta năm vững tâm lý của một người đàn bà hồi xuân nhiều khao khát.
Ta mong Raja về biết bao. Đến tình thế này, chỉ có một người giúp ta thoát khỏi bàn tay của Devadatta. Raja. Chỉ cần ta hé một lời, Raja sẽ lập tức ra tay. Nghe nói đến đám giáo sĩ giả dối là máu trong người chàng sẽ sôi lên cho mà xem. Bởi vì ra ngoài thiên hạ, chàng không phải là Raja nữa. Chàng là tướng cướp Anguli Mala.