Chương 6 AN TƯ - THOÁT HOAN
Hay chuyện của Lửa, Nước và Ống Đồng
Ngày 26 tháng Chạp năm Thiệu Bảo thứ 6 (1284)
Vân Nam Vương Thoát Hoan, hoàng tử thứ chín của hoàng đế nhà Nguyên Hốt Tất Liệt dẫn năm mươi vạn quân hùng hổ vượt biên giới xông vào nước ta từ ba cánh. Một theo ải Kha Lỵ rồi tiến xuống Nội Bàng, nơi đóng đại bản doanh của quân ta, cánh quân này do Sáp Tháp Nhĩ Đài và Lý Bang Hiến làm tiên phong, Thoát Hoan và A Lý Hải Nha đi trong đoàn quân này. Trong các tướng mà Hốt Tất Liệt điều theo trợ giúp con trai mình có viên tướng người Hồi, chuyên đánh đường thủy Ô Mã Nhi. Hốt Tất Liệt biết vua quan nhà Trần xuất thân sông nước, đánh thủy là sở trường nên đã cử theo viên tướng thủy quân giỏi nhất để tổ chức thủy đội đánh lại quân Trần. Một cánh quân Nguyên do Bột La Hợp Đài Nhĩ vượt Khâu Ôn, dự định đánh phá ải Chi Lăng rồi quặt sang trái theo đường Xa Lý vòng xuống dưới Nội Bàng, bao vây, chặn đường rút của Hưng Đạo Vương, cánh quân này có bọn gian tế đồng đảng của Trần Ích Tắc dẫn đường. Đây là con đường núi hiểm trở khó đi, nếu không có dân bản địa dẫn đường sẽ không qua nổi. Thoát Hoan âm mưu sử dụng cánh quân này như một đòn đánh vu hồi, vây kín Hưng Đạo Vương, quyết diệt Ngài. Trước khi xuất binh, Hốt Tất Liệt đã dặn con trai và phó tướng A Lý Hải Nha: “Muốn phá quân Đại Việt, trước hết phải bắt hoặc giết Hưng Đạo Vương.” Còn mũi thứ ba của quân Nguyên theo Thao Giang nhằm thẳng Thăng Long từ hướng tây bắc xông tới, cánh quân này do viên tướng Tích Lệ Cơ cầm đầu.
Toa Đô đã chiếm được thành Đồ Bàn của Chiêm Thành, đang truy kích quân Chiêm, được lệnh quay sang tấn công Đại Việt từ phía nam.
Bọn Sáp Tháp Nhĩ Đài, Lý Bang Hiến hành quân đến Nội Bàng. Dọc đường từ ải Kha Lỵ xuống Động Bản rồi sang Nội Bàng bọn chúng đã giao chiến với quân ta mấy chục trận. Người ngựa chết nhiều nên chúng phải đợi đại quân do Thoát Hoan xuống. Tuy vậy trong những trận đánh dọc đường, quân ta cũng hy sinh một số, ba tướng đã bị giặc chém… Nhìn thấy đồn trại của quân ta trùng điệp, bọn Sáp Tháp Nhĩ Đài liệu đánh không nổi bèn đóng trại đối diện, đợi đại quân cùng chủ tướng Thoát Hoan đến. Thoát Hoan biết Hưng Đạo Vương đang ở đây thì lấy làm khoái trá, lập tức hạ lệnh tấn công ngay. Phó tướng A Lý Hải Nha can: “Xin tướng quân cẩn thận, Trần Quốc Tuấn là tay nhiều mưu mẹo, lại đã từng đối địch với quân ta. Tốt nhất là đợi cánh quân của tướng Bột La Hợp Đài sang cùng vây kín rồi đánh chưa muộn.” Thoát Hoan là viên tướng trẻ tuổi kiêu dũng, đang khao khát lập công, y không nghe, hô quân dàn trận công phá trại quân Trần ngay. Biết Hưng Đạo Vương đang trong trung quân, Thoát Hoan phi ngựa ra trước trận tiền gọi to: “Quốc Tuấn! Hôm nay ta sẽ cho nhà ngươi biết thế nào là sức mạnh quân Mông Thát. Ngươi biết điều thì hãy bó giáp quy hàng đi.” Hưng Đạo Vương đứng trên vọng lâu, vuốt râu chỉ gươm quát: “Lũ giặc hung tàn các ngươi quen thói man rợ chém giết dân lành vô tội. Các ngươi đã xâm phạm Đại Việt thì sẽ chỉ có một đường bại vong thôi. Thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch Thoát Hoan kia, hãy mau quay ngựa về bắc ta sẽ để cho qua biên giới yên ổn. Còn muốn chết mất xác thì hãy xông vào!”
Thoát Hoan đỏ mặt tía tai, gầm lên một tiếng vang trời, vung gươm quát lớn: “Bay đâu, xông lên bắt lấy tên giặc già kia cho ta.”
Kỵ binh Nguyên Mông lập tức xuất trận. Tên bắn như mưa vào trại quân Trần.
Quân Trần che chắn bằng khiên mộc, từ trong trại phóng lao, bắn tên đáp trả.
Hỏa pháo của quân ta nổ đinh tai bắn mưa đạn về phía quân Nguyên.
Trống đồng thúc rùng rùng.
Tiếng hô Sát Thát rền vang.
Cả một vùng Nội Bàng rộng lớn rầm rập ngựa phi, bụi đỏ cuộn lên mờ mịt. Đánh nhau hồi lâu nhưng quân Nguyên chưa công phá nổi một đoạn lũy nào của trại quân ta. Thỉnh thoảng có chỗ chúng tập trung người ngựa công phá, bắc cầu cho đội kỵ binh tiên phong phi qua hàng rào vào thì lập tức quân ta mở cửa bên cạnh, các tướng Quốc Nghiễn, Quốc Tảng, Địa Lô dẫn kỵ binh ta đánh thốc vào sườn đội hình chúng, tan ngay.
Hai bên kịch chiến cả ngày không phân thắng bại, khua chiêng thu quân, hẹn mai đánh tiếp.
Cánh quân của Bột La Hợp Đài sau khi giao chiến kịch liệt với Phạm Ngũ Lão mấy ngày ở ải Chi Lăng không làm gì được, bèn bỏ tiền ra mua chuộc một tên thổ ty, tên này chỉ đường núi cho Bột La Hợp Đài đánh vòng qua sau ải. Phạm Ngũ Lão ít quân, bị vây đánh rát cả hai mặt, yếu thế, bèn dẫn quân cảm tử đánh phá vòng vây, bỏ ải rút về dưới sông Hóa đóng lại, nghênh chiến tiếp. Bột La Hợp Đài một mặt giả bộ cho người chuẩn bị thuyền bè vượt sông đánh Phạm Ngũ Lão, nhưng đêm ấy y lại dẫn phần lớn quân theo đường Xa Lý lao sang Nội Bàng trợ chiến với chủ tướng Thoát Hoan. Sáng sớm, thấy Bột La Hợp Đài đã sang đến nơi, Thoát Hoan mừng rỡ, lập tức chia vây bốn phía kín đặc trại quân Trần, đợi đến giờ Mão sẽ đồng loạt công kích. Quân Nguyên tập trung toàn bộ binh lực xung phong vào trại, bị vấp lại sự kháng cự dữ dội của quân ta nên thiệt hại khá nhiều, nhưng chúng ỷ đông vẫn tràn lên như nước. Xế trưa, trại quân ta bị vỡ. Khi quân Nguyên tràn vào tới trung quân, đang hỗn chiến thì bỗng có tiếng hò reo ầm ầm bên ngoài. Hai vương tử Trần Quốc Hiến và Trần Quốc Uất dẫn hai cánh quân từ đâu đánh ập vào từ sau lưng quân Nguyên. Thì ra Vương đã lường trước, sai hai vương tử phục binh sẵn trên núi, đợi hiệu lệnh là xông vào đánh tập kích. Quân Nguyên rối loạn, bị quân ta trong đánh ra, ngoài đánh vào chém giết vô khối. Hai bên quần thảo đánh nhau cả buổi chiều, thế quân ta núng dần vì bọn giặc đông quá. Ba tướng của ta hy sinh, quân sĩ cũng hy sinh một số. Thấy đánh nữa không lợi, Hưng Đạo Vương phát lệnh rút. Quân ta lập tức lui nhanh về các điểm định sẵn. Vương cùng các tùy tướng phi ngựa xuôi theo bờ sông Lục, về phía bãi Tân. Thoát Hoan cay cú dẫn kỵ binh đuổi theo Vương rát lắm. Có viên tùy tướng của Vương thấy vậy nói: “Hay là ta bỏ bờ sông, rẽ vào đường núi đi tắt về Vạn Kiếp, kỵ binh giặc sẽ không đuổi theo được, xuống bãi Tân nhỡ không có thuyền chờ thì sao?” Nhưng Dã Tượng gạt đi: “Yết Kiêu mà chưa thấy chủ tướng đến sẽ không đi đâu.”
Quả thật, khi tới bãi Tân thì Yết Kiêu vẫn cắm thuyền đứng đợi. Vương lên thuyền, Yết Kiêu chèo nhanh như gió về phía Vạn Kiếp. Thoát Hoan nhìn theo bóng thuyền nói vớt: “Trần Quốc Tuấn, rồi ta sẽ gặp lại nhà ngươi.”
Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn bảo tướng sĩ: “Chim hồng hộc muốn bay cao là nhờ có sáu cái trụ cánh. Nếu không có sáu cái trụ cánh ấy thì cũng là chim thường thôi. Ta thân làm tướng, có lập được công tích gì thì cũng là công lao của các ngươi.” Nói rồi Ngài cho thu quân về Vạn Kiếp lập trại thủy bộ liên hoàn chống giặc.
Cánh quân Nguyên do Tích Lệ Cơ dẫn đầu men theo Thao Giang tiến xuống Thăng Long đến Quy Hóa thì gặp Trần Nhật Duật đón đánh. Hai bên đánh nhau từ Quy Hóa xuống đến Ngã ba Bạch Hạc mười tám trận không phân thắng bại. Nhật Duật nhớ lời Quốc Công: “Người giỏi thắng không cần thắng nhiều lần, mà cần toàn thắng, đảm bảo thắng.” Nhật Duật vẫy giáo bảo Tích Lệ Cơ: “Ta và ngươi hãy tạm thế đã. Hẹn gặp ngươi tại Thăng Long. Có giỏi thì cứ tới đấy đợi ta. Rồi ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hào khí Đông A.” Nói rồi Trần Nhật Duật dẫn quân vào Thanh Nghệ hợp binh với Trần Quang Khải đánh chặn bọn Toa Đô đang từ Chiêm Thành đánh ra bắc.
Tích Lệ Cơ dẫn quân men theo Sông Cái xuống hợp binh với Thoát Hoan vây đánh vua Trần trong kinh thành Thăng Long.
Đạo quân chủ lực của Thoát Hoan tiến xuống Thăng Long, đến bờ sông Thiên Đức gặp quân ta lập phòng tuyến chặn đánh dữ dội, giết nhiều người ngựa giặc. Thoát Hoan thấy Hưng Đạo Vương đóng ở Vạn Kiếp thủy bộ liên hoàn bèn sai Ô Mã Nhi đóng gấp chiến thuyền, kéo quân xuống đánh. Thế giặc mạnh lắm, quân của Vương đánh nhau với Ô Mã Nhi mấy ngày ròng. Vương trực tiếp cầm quân cùng với các tướng đánh giết nhiều quân địch. Bọn thuộc hạ của Ô Mã Nhi rất nhiều tên xuất thân cướp bể, hầu như không biết sợ chết là gì, vẫn lao tới như thiêu thân. Hưng Đạo Vương thấy thế địch còn hăng, bảo Trần Quốc Tảng (là con thứ hai của Vương, rất giỏi đánh thủy): “Thế giặc đang hăng, ta hãy tạm lui tránh mũi giáo nhọn của chúng bảo toàn lấy quân sĩ. Con chặn hậu cho quân ta rút hết rồi theo sau.” Trần Quốc Tảng năm ấy mới hăm nhăm, to khỏe, võ nghệ cao cường vô địch thiên hạ, sở trường đánh thủy, được cha giao cho đứng đầu thủy đội. Trần Quốc Tảng dong thuyền xông thẳng vào trung quân của Ô Mã Nhi gọi: “Nhà ngươi có giỏi dám đấu tay đôi với ta trăm hiệp. Ta mà thua ngươi khỏi phải đánh, ta để lại đất Vạn Kiếp cho ngươi?” Hôm trước giao chiến trên Lộc Bàng, Ô Mã Nhi đã biết mặt Quốc Tảng, y cũng muốn chém đầu viên dũng tướng trẻ, con trai của Hưng Đạo Vương thị uy quân Trần. Ô Mã Nhi vẫy gươm. Quốc Tảng nhảy ngay sang thuyền tướng của hắn. Thuyền tướng của Ô Mã Nhi rất to, trên lâu thuyền có một khoảng sàn rộng để vào chiến trận y đứng đó quan sát chỉ huy quân.Trần Quốc Tảng dùng trường kiếm. Ô Mã Nhi dụng gươm cong. Hai tướng trổ hết tài nghệ đánh nhau trên lâu thuyền. Tiếng gươm chém vào nhau rợn gáy, lửa tóe sáng lòe. Tiếng đâm, bổ vào khiên của nhau sầm sập như núi lở. Người vung gươm, kẻ múa kiếm. Lúc thì nhảy vào nhau như hổ đói vồ mồi lúc lại tung mình lên không trung như đại bàng vẫy cánh… Hai tướng đấu nhau từ giờ Thân sang giờ Dậu không thấy ai tỏ ra núng thế. Quốc Tảng áng chừng đại quân mình đã rút xa, bèn bất ngờ nhảy trở lại thuyền mình, phẩy tay bảo Ô Mã Nhi: “Ta hãy tạm gửi cái đầu ngươi đấy. Hẹn gặp lại.” Rồi hô quân chèo thuyền vút đi. Trời đã sẩm tối, Ô Mã Nhi sợ có phục binh không dám đuổi theo Quốc Tảng. Hắn cũng hô thu quân, quay trở lại đằng cửa sông Thiên Đức hỗ trợ chủ tướng Thoát Hoan vượt sông. Có quân thủy của Ô Mã Nhi quay lại hỗ trợ, bọn Thoát Hoan, A Lý Hải Nha đánh tan được quân ta vượt qua sông Thiên Đức đến bờ sông Cái, sau đó lập trại trên bãi Bồ Đề chuẩn bị công phá thành Thăng Long.
Hôm sau, Thoát Hoan cho bắc cầu phao vượt sông Cái. Quân hai vua ra chặn đánh. Hai bên đánh nhau vài chục trận. Quân Nguyên chết khá nhiều, nhưng bọn khát máu ấy vẫn lao lên tầng tầng lớp lớp. Chiến thuyền của Ô Mã Nhi tràn sang từ sông Thiên Đức qua cửa Đức Giang xuôi xuống kinh thành đánh ập vào bờ. Quân ta bị thiệt hại nhiều, có mấy tướng chết ngay ngoài trận. Bọn Thoát Hoan, A Lý Hải Nha sang được bờ bắc, đóng trại tại Chương Dương Độ, ổn định đội ngũ, lập tức vây hãm thành Thăng Long.
Hưng Đạo Vương dẫn binh dưới Vạn Kiếp lên trợ chiến. Quân ta chống đánh, hăng vô cùng. Hỏa pháo bắn từ thành xuống như mưa làm quân Nguyên không sao áp sát vào được để công thành. Bọn nào liều chết xông tới thì bị tên, lao giết nốt. Nhưng bọn Mông Thát là lũ say máu, càng thấy chết chúng càng xông lên hăng hơn. Xác người ngựa chết đằng Cửa Bắc dần chất cao như núi, cao gần bằng mặt thành. Thoát Hoan lập tức sai ném thêm gỗ đá lên trên xác lính, lao ván làm cầu cho đội thiết kỵ cảm tử phi ngựa lên mặt thành giáp chiến. Hai bên giao chiến dữ dội, trên mặt thành, dưới chân thành, cả bốn phía. Tiếng gào rú của bọn Mông Thát như chó sói tru ghê rợn vang lên từng chặp. Tiếng quân Trần hô “Sát Thát!” xông ra. Cả kinh thành Thăng Long nhuốm máu đỏ rực.
Giao chiến mấy ngày, đánh mấy chục trận cả trong và ngoài thành, quân Nguyên chết nhiều nhưng quân ta cũng thương vong, mất mát khá lớn. Lại thêm mấy tướng bị bắt, bị giết… Liệu thế không thể giữ nổi, Hưng Đạo Vương bèn đưa hai vua xuống thuyền, cùng quân sĩ xuôi theo sông Cái lui về Thiên Trường. Vương hộ giá hai vua, sai Bảo Nghĩa Vương Trần Bình Trọng đi sau chặn địch.
Thoát Hoan vào được trong thành, biết hai vua Trần đã lui binh về Thiên Trường, tức tối sai quân truy bắt. Đến bãi Thiên Mạc gặp quân của Trần Bình Trọng chặn đánh. Ô Mã Nhi, Sáp Tháp Nhĩ Đài, Tích Lệ Cơ, Lý Hằng, Nghê Thuận… nhìn thấy lá cờ đại màu vàng có chữ Trần đỏ chói ở giữa, tưởng là hai vua, bèn quây quân lại đánh. Bãi Thiên Mạc dịp ấy cuối năm cạn nước, khô ráo và khá bằng phẳng, nên kỵ binh Nguyên thi triển được hết khả năng. Chúng phi ngựa, bắn tên, phóng giáo rồi thình lình nhảy bổ vào quân ta. Hai bên hỗn chiến trong bãi, bụi tung mờ một góc trời. Nghê Thuận dẫn đầu kỵ đội tiên phong nhằm thẳng chỗ lá cờ xông tới. Trần Bình Trọng thúc ngựa ra nghênh chiến, mới qua ba hiệp, Nghê Thuận đã bị Bình Trọng chém bổ dọc một nhát, người xẻ làm đôi. Quân Nguyên rúng động chực chạy thì Ô Mã Nhi, Sáp Tháp Nhĩ Đài, Lý Hằng, Tích Lệ Cơ kịp phi ngựa tới quát quân vây đánh. Than ôi, mãnh sư nan địch quần hồ, đánh nhau với bốn tướng giặc từ sáng đến chiều thì ngựa của Trần Bình Trọng gục xuống chết vì quá mệt. Bình Trọng ngã lăn ra đất bị bọn Nguyên nhảy xổ vào đè, trói nghiến. Ô Mã Nhi liệu thế đuổi không kịp vua Trần bèn mang Trần Bình Trọng về Thăng Long nộp cho Thoát Hoan. Thoát Hoan biết Trần Bình Trọng là người tài, sai mở trói, cho người dâng cơm rượu. Trần Bình Trọng hất đổ không thèm ăn. Thoát Hoan đích thân dụ dỗ, ướm hỏi: “Nhà ngươi có muốn làm vương đất Bắc thì theo ta, ta sẽ tâu cha phong cho.” Trần Bình Trọng quát to: “Ta thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất Bắc. Ta là tướng quân lâm trận chẳng may bị bắt thì chỉ có một chết mà thôi. Chớ có nhiều lời, mau đem ta ra mà chém!” Thoát Hoan biết không làm gì được, sai đem Trần Bình Trọng ra chém, rồi cho an táng chu đáo, khen ngợi mãi không thôi…
Trần Nhật Duật đem quân vào Thanh Nghệ cùng đánh Toa Đô với Trần Quang Khải. Hai bên giằng co chiến trận mãi mấy chục trận không phân thắng bại. Quân sĩ cả hai bên đều thiệt hại khá lớn. Toa Đô đang chưa biết làm thế nào thì bỗng có viên tướng Trần Kiện, vốn được Quang Khải giao cho một vạn binh, trấn giữ một cánh quân đem toàn bộ gia quyến, quân sĩ sang hàng. Toa Đô mừng hơn bắt được vàng. Trần Kiện dẫn đường cho quân Toa Đô đánh quân ta thua to liền hai trận. Tin báo về ngoài bắc, Quốc Công Tiết Chế Hưng Đạo Vương vô cùng lo lắng. Trần Kiện cũng là một vương hầu tin cậy, trong tay có bản Bát Quái Cửu Cung Đồ của Vương, y mà còn sống thì quân ta gặp rất nhiều khó khăn. Vương cho người vào Thanh Nghệ phao tin đã cử Yết Kiêu dẫn đội võ sĩ thân tín vào dìm chết cả nhà Kiện. Kiện nghe bấn loạn tinh thần, y vốn biết võ công tuyệt đỉnh của Yết Kiêu như thế nào với tài bơi lội xuất quỷ nhập thần. Hưng Đạo Vương đã sai viên tỳ tướng tâm phúc nhất của mình ra trận thì không có kẻ nào trốn được. Yết Kiêu có thể vào sâu trong trại giặc như vào chỗ không người. Trần Kiện biết vậy. Kiện hoảng sợ, xin với Toa Đô cho quân hộ tống cùng mình đưa vợ con về bên kia biên giới đã, rồi một mình sẽ sang tiếp việc quân. Toa Đô đồng ý, cho một toán quân hộ vệ đưa Kiện và vợ con đi về biên giới phía bắc. Đến ải Tư Minh thì gặp ngay Nguyễn Địa Lô đã đợi sẵn. Địa Lô quát to: “Tên phản tặc kia! Ta vâng mệnh Quốc Công đợi ngươi ở đây đã lâu rồi. Mau nộp mạng.” Kiện không nói không rằng xua quân vào đánh phá Địa Lô để mở đường chạy.
Hai bên đánh nhau hồi lâu, quân hộ tống Kiện chết gần vãn thì Kiện mở được một đường máu, phi ngựa bỏ chạy một mình. Địa Lô nhìn thấy cười khẩy: “Mi có chạy đằng trời cũng không thoát mũi tên của ta.” Đoạn giương cung bắn một phát. Mũi tên xuyên ngang cổ, Kiện chết không kịp kêu một tiếng. Nguyễn Địa Lô sấn đến, cắt đầu đem về trình Hưng Đạo Vương.
Trần Kiện bị chết nhưng quân ta cũng tổn thất nặng, không cản được Toa Đô đánh ra bắc đóng tại Trường Yên hợp quân với Thoát Hoan thành thế liên hoàn quanh kinh thành Thăng Long. Thế là các cánh quân Nguyên Mông đều đã liên lại với nhau. Thế giặc lớn lắm, trong quân đã có chút xao động.
Chiều muộn, hôm trên đường rút quân từ Thăng Long về Thiên Trường.
Nghe tin Trần Bình Trọng sa vào tay giặc, Thái Thượng Hoàng Trần Thánh Tông lo lắng hỏi Hưng Đạo Vương: “Thế giặc to thế, hay là ta hàng chúng để cứu muôn dân?” Vương khảng khái: “Nếu bệ hạ muốn hàng, hãy chém đầu thần đi đã.” Thánh Tông lại hỏi: “Thế chủ ý Quốc Công thế nào?”
“Thần đang định trình với Thái Thượng Hoàng và Quan Gia đây. Thế giặc đang rất mạnh, chúng lao vào nước ta như xe đổ dốc. Quân ta vừa qua mấy tháng kịch chiến cũng mệt mỏi và thua thiệt nhiều. Lúc này mà đối diện ngay với chúng là bất lợi. Ta phải kéo dài thời gian ra, cầm cự, đợi cho giặc hết cái thế hung hăng. Lúc đó, quân của Quang Khải và Nhật Duật từ trong Thanh Nghệ ra hỗ trợ và quân bản bộ các nơi có thời gian tập trung về. Nếu để chúng tấn công về Thiên Trường ngay ngày mai sẽ rất nguy. Ta phải dùng kế hoãn binh để cầm cự. Vả lại, chỉ vài tháng nữa đến mùa nóng bức viêm nhiệt, chúng là người phương bắc, không chịu được, sẽ mệt mỏi, uể oải, sinh lực tiêu hao, lúc đó ta sẽ tính. Trước mắt ta sẽ giả vờ viết thư sang cầu hòa, ngay đêm nay cho người mang thư đến trại Thoát Hoan. Hẹn sáng mai đem nhiều vàng bạc châu báu cống tiến và nạp cho Thoát Hoan một mỹ nữ điêu luyện chuyện phòng the, dặn nàng làm sao cho tướng giặc mê mẩn tâm thần, không còn thiết gì đến việc quân. Ta lại hẹn ngày hai bên đình chiến. Khi kẻ địch sẽ lơ là tấn công, ta sẽ có thời gian tranh thủ tập hợp lại binh sĩ, chuẩn bị vũ khí phản công, lo gì không thắng.”
“Kế của Quốc Công rất hay. Thế nhưng ta tìm đâu được một mỹ nữ tài sắc, có đủ can đảm, lại dám mang tấm thân ngọc ngà của mình hy sinh vì nước vậy?”
“Tâu Thái Thượng Hoàng, đã có, ngay trong triều ta, chỉ là phiền Thái Thượng Hoàng và Quan Gia có lời, thần chắc nàng ấy sẽ đồng ý.”
“Người mà Quốc Công định dùng là ai vậy?”
“Dạ, tâu, người đó chính là Công chúa An Tư ạ. Nếu công chúa mà đồng ý, thần chắc việc này thế nào cũng xong. Việc gấp lắm rồi xin Thái Thượng Hoàng cho vời công chúa sang thuyền rồng để thần thưa chuyện luôn.”
—★—Công chúa AnTư là con của đức Thế Tổ Trần Thái Tông, tiểu muội của Thái Thượng Hoàng Trần Thánh Tông. Năm đó nàng vừa tròn hai mươi tuổi.
Lệ nhà Trần, con gái thường gả chồng sớm, mười lăm mười sáu đã yên bề gia thất. Thế nhưng An Tư cự tuyệt mọi lời ướm hỏi, nàng chỉ thích đi thuyền rong chơi đàn hát thâu đêm cùng tùy tùng trên hồ Dâm Đàm. Dân ven hồ đồn đại rằng thuyền công chúa đàn ca sáo thổi, đèn nến lung linh truy hoan suốt đêm. Có nhiều đình thần đã hặc tâu với Trần Thánh Tông chuyện An Tư nhưng Thái Thượng Hoàng đều gạt đi, Ngài vốn cưng chiều tiểu muội. An Tư là một cô gái đẹp nhất kinh thành Thăng Long thủa ấy. Da trắng tóc mây. Đôi môi lúc nào cũng đỏ hồng chúm chím và cặp mắt rực lửa tình lúc nào cũng long lanh ướt. Vương hầu công tử trong thành nhiều người thầm ao ước nhưng chả ai lọt vào mắt nàng. An Tư bảo với đám thị tỳ hầu nữ là, nếu có lấy chồng thì phải lấy bậc anh hùng cái thế, có thể xoay nghiêng trời, đạp đổ nước, bằng không nàng cứ ở vậy, vui chơi cho thỏa.
Thoát Hoan nhận được thư cầu hòa của vua quan nhà Trần thì khoái trá, rung đùi: “Ta tưởng Trần Quốc Tuấn là tay kiệt hiệt, té ra cũng thường. Bị ta đánh cho vài trận tối tăm mặt mũi, y sắp cùng đường rồi, hết cách rồi, đành phải cầu hòa. Ta được nước lại được mỹ nữ nức tiếng trời Nam, kể đời nam nhi chiến chinh thế này cũng thỏa.”
Nhưng A Lý Hải Nha là một viên tướng cáo già được Hốt Tất Liệt đặc trách cử theo để giúp cho hoàng tử thứ chín của mình, can: “Xin tướng quân chớ mắc mưu Trần Quốc Tuấn. Đây là kế sách dùng mỹ nhân để hoãn binh của y chứ không có gì khác.Ta nên thừa thắng mau chóng huy động tổng binh đánh thẳng về Thiên Trường, tóm gọn cả triều đình nhà chúng giải về Yên Kinh trị tội.”
“Kha kha kha… Tướng quân chớ vội trách móc ta vậy. Cái trò mỹ nhân kế này cũ lắm rồi, sao ta không biết. Nhưng chúng đã mang vàng ngọc và người đẹp nhất nước đến cống tiến thì ta cũng nên hưởng thụ cho bõ đời trai chinh chiến. Xong việc ta quẳng xuống cho quân ta nó làm thịt rồi tiến quân cũng chưa muộn.”
“Xin tướng quân thận trọng. Tốt nhất là đuổi sứ, không nhận lễ vật, điểm binh tiến đánh về Thiên Trường ngay tức khắc. Trần Quốc Tuấn là tay lão luyện, bản tướng nghi ngờ hắn có chủ ý gì ở đây.”
“A Lý Hải Nha! Ngươi thân là viên tướng bách chiến bách thắng của Mông Cổ ta, đã từng đánh dẹp bốn phương trời chưa từng thất bại mà sợ tên giặc già Trần Quốc Tuấn đến thế sao? Để ngày mai vua tôi nhà chúng không y lời dắt díu nhau đến quỳ trước thềm soái phủ ta, thì lập tức ta sẽ thân dẫn quân đánh về Thiên Trường tóm gọn cả lũ cho ngươi thấy!”
Nói rồi Thoát Hoan phẩy tay ra ý không nghe bàn nữa, chấp nhận thư cầu hòa của vua Trần, lại truyền cho mang cống vật và công chúa An Tư tiến doanh ngay. A Lý Hải Nha bực tức lui ra, nói riêng với các tướng Nguyên: “Bọn người Nam này vốn nổi tiếng tráo trở. Trấn Nam Vương chưa từng đụng độ bọn chúng nên mắc mưu mất. Ta cùng các ngươi có lẽ phải âm thầm mà tính.”
Ngày mùng 4 tháng Hai năm Thiệu Bảo thứ 7 (1285). Triều đình sai người đưa công chúa An Tư và rất nhiều vàng bạc châu báu sang trại quân Nguyên Mông làm lễ vật cầu thân. Lại hẹn vài hôm sau sẽ sửa soạn, cả hai vua cùng Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn sẽ thân tới quân doanh nghị hòa.
Nhìn thấy công chúa An Tư, Thoát Hoan sướng mê mẩn rụng rời chân tay. Y đang tuổi thanh niên sung sức, thấy một cô công chúa đẹp yêu kiều lả lướt, chỉ muốn vồ ngay lấy mà cắn xé nuốt chửng.
Thế nhưng đến đêm ấy thì Thoát Hoan mới thật sự được lên chín tầng mây. An Tư rất mê vũ đạo của người Chiêm, nàng đã tuyển vào trong đội thị nữ của mình một đội vũ nữ để cùng học múa. Điệu múa Chiêm ngọt ngào gợi cảm với những cái lắc hông, lắc bụng, và thân thể gần như để trần truồng của nàng, thật khó mà cầm lòng, nhất là những người trai trẻ. An Tư là công chúa con vua, nàng lại được các cung nhân dạy dỗ chu đáo mọi mặt, từ lễ nghi cho đến chuyện phòng the cung đình từ lúc mới lớn. Hồi ấy, trong các cung, phủ đều lưu truyền một quyển sách của nước Tây Trúc truyền sang, dạy về thuật phòng khuê. Giới quý tộc nước Đại Việt thời ấy, ai cũng coi đó là điều phải biết. Nữ thập tam, nam thập lục, tới tuổi đó là mọi công chúa, hoàng tử cho đến quận chúa vương hầu trẻ tuổi đều được dạy dỗ chu đáo mọi thủ thuật ái ân làm sao cho tình lang của mình thỏa mãn nhất.
Sứ đoàn vừa ra khỏi trại, Thoát Hoan không để cho An Tư kịp cởi xiêm y, lao vào xé tung mọi xống áo của nàng. Y sững sờ trong khi thân thể An Tư lồ lộ dưới ánh đèn nến lung linh. Một thân hình người nữ tuyệt đẹp mà y chưa từng được chiêm ngưỡng bao giờ. Trắng muốt như sữa đông. Thon thả gọn gàng tròn trịa như bức tượng. Tấm thân đàn bà của nàng nở nang tràn trề, như bừng bừng mời gọi… Thoát Hoan rú lên một tiếng trong cổ họng rồi chồm thân thể võ tướng lực lưỡng của mình vào An Tư. Như một đứa trẻ háu đói, vội vàng vơ vét, ăn tống ăn táng khi sà vào mâm cỗ, Thoát Hoan lập tức xâm chiếm vào sâu thân thể An Tư. Y hùng hục như một con ngựa đực hoang dã nơi thảo nguyên. Dục tình bốc lên cao ngút trời, y ghì chặt lấy thân thể nóng hổi đẹp đẽ của An Tư như muốn bóp vụn ra. Chợt y tru một tiếng như tiếng chó sói trên đồng cỏ đêm trăng, nổ bùng hoang dại. Thoát Hoan rùng mình rồi lăn ra thở hồng hộc, rã rời bên nàng công chúa Đại Việt mà hắn vừa giành được như là một chiến lợi phẩm.
Thoát Hoan khi đó mới hai mươi nhăm tuổi, cái tuổi đỉnh cao của sức lực đàn ông. Được vua cha giao cho cầm đầu cuộc chinh chiến xuống phương Nam, quân hùng tướng mạnh, mới đầu y cũng nghĩ là không khó khăn gì mà không đánh tan được quân Trần. Nhưng khi lâm trận, y mới thấy thật là gian nan, mọi sự không dễ dàng như y tưởng. Quân tướng nhà Trần dưới quyền Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn đánh cho y nhiều trận thất điên bát đảo. Nhiều trận đoàn quân của y tưởng là thắng to, nhưng điểm qua xác quân Trần phải bỏ lại trên chiến trường chả là bao nhiêu. Chúng cứ như tan hết vào sông nước và rừng núi rậm rịt xứ này. Rồi ở đâu, bất thình lình, đoàn quân ấy lại xông thẳng vào quân Nguyên. Những tiếng hô cảm tử “Sát Thát!”, những mũi tên độc bất thình lình được bắn ra từ mọi chỗ, mọi nơi, mọi lúc đã trở thành một nỗi ám ảnh ngày đêm với cả đoàn quân của Thoát Hoan. Căng thẳng. Lo sợ. Bức bối. Ám ảnh. Cuộc chiến chinh quá ác liệt đã khiến một tay trẻ tuổi sung mãn như Thoát Hoan, mấy tháng nay không còn có cả ý nghĩ đến đàn bà. Đánh chiếm được thành Thăng Long, Thoát Hoan cảm thấy đã đạt được một chiến tích. Thói quen của chiến binh du mục nên y không đóng quân ở trong thành Thăng Long mà lập trại bên bờ sông Cái để tiện bề tiến thoái. Vua quan nhà Trần đem vàng bạc châu báu cùng nàng công chúa An Tư ngọc ngà cung tiến, Thoát Hoan tự cho phép mình hưởng thụ. Gì thì gì, y vẫn là chủ soái của đoàn quân chinh chiến, A Lý Hải Nha vẫn chỉ là phó…
An Tư năm đó vừa tròn hai mươi tuổi. Từ năm mười ba tuổi nàng đã nổi tiếng đa tình. Thời vua cha Trần Thái Tông còn sống, lễ hội Mo Nang vẫn cử hành hằng năm vào dịp Rằm tháng Tư, nàng cũng đã từng trốn vua cha vào đó vui chơi cả đêm. Các vương hầu công tử trẻ tuổi đất kinh thành vẫn âm thầm truyền tụng nhau về sắc đẹp và cái lạch suối thần không bao giờ cạn nước của nàng. Và nàng còn làm các bạn tình mê đắm hơn nữa là khi tình tứ bên nhau, hương thơm từ nguồn suối ái ân đó tỏa ra thơm nức, thơm đến mê man, khiến đàn ông chỉ có thể rời nàng khi thân xác rã rời. Thế nhưng với nàng thì dù cả đêm vui chơi vẫn cứ mơn mởn xinh tươi, vẫn cao ngạo kiêu hãnh thách thức đám đàn ông đa tình…
Đêm xuân, trong trại giặc, công chúa An Tư nuốt nước mắt vào trong chờ đợi. Nàng đã xác định sẵn sàng cho tình thế khốn khổ nhất.
Khi phần thân thể đàn ông của viên tướng trẻ Thoát Hoan xâm chiếm vào trong mình, mới đầu nàng An Tư hơi bỡ ngỡ với sức công phá mãnh liệt của một kẻ khát tình hoang dã, nhưng thân thể đàn bà trưởng thành và đã điêu luyện tình ái của một người con gái dòng họ Đông A vốn dĩ nổi tiếng phóng túng, nhanh chóng thích nghi ngay. Nàng công chúa lá ngọc cành vàng vốn cũng là một người điêu luyện trong trò chơi ái tình với những thuật phòng the được học từ nhỏ. Nàng đã từng cùng với các vương hầu công tử đa tình đất Thăng Long giao tình giao duyên hết sức no thỏa. Cả năm chỉ có một lễ hội Mo Nang phong tình với nàng là không đủ. Nàng công chúa ham vui thường rủ các tình lang của mình và bọn người hầu cận hằng đêm cùng nhau vui vầy trên chiếc thuyền lớn dập dềnh giữa hồ Dâm Đàm. Nơi đó là thế giới riêng tràn trề dục lạc. Nơi chỉ có niềm vui không ai nhắc đến ưu phiền. Chỉ có rượu, âm nhạc, vũ đạo và giao hoan mê mải thâu đêm… Cho nên chỉ sau vài nhịp bỡ ngỡ ban đầu khi Thoát Hoan hùng hục nghiến ngấu, lát sau, thân thể đàn bà của An Tư đã nhanh chóng được đánh thức, nàng đón nhận những cơn xung kích như vũ bão của vị chúa tể đêm nay. Thân thể nàng dần bắt nhịp, bắt đầu rung lên trong một vũ điệu càng lúc càng cuồng loạn của ái tình. Những đam mê từ trong nàng trào dâng, từ sâu thẳm thân thể An Tư, những cơn sóng tình cũng trào lên như sóng bể lúc nào chẳng hay… Thoát Hoan không thể chịu đựng nổi những đợt chống trả mềm mại ướt át mỗi lúc một nhanh như vậy, y nổ tung mình rồi vật ra.
Có lẽ An Tư cũng đã bị đánh thức và cuốn vào cơn lốc ái tình mà Thoát Hoan vừa tham lam, hấp tấp, vội vã tưới xuống người mình. Nàng là người biết tận hưởng sự vui thú của ái ân trai gái mang lại. Khi nhập cuộc, nàng mặc kệ mọi sự trên đời, nàng bỏ qua hết mọi ràng buộc lễ nghi vô nghĩa. Lúc đó, nàng quên hết mọi sự. Chỉ có chàng và nàng. Chỉ có Yoni và Linga thần thánh. Tận hưởng. Và nàng biết, để được tận hưởng, đây là lúc nàng thể hiện những kỹ năng ái ân tuyệt diệu của mình. Nàng dịu dàng bảo Thoát Hoan: “Để thiếp chăm sóc cho chàng.”
Mới đầu, khi nghe ông anh Thái Thượng Hoàng và ông Quốc Công anh rể nói, An Tư hơi sợ. Nàng nghe thấy bảo quân Nguyên là một lũ bạo tàn, chúng bắt được đàn bà con gái nước Việt thì cả bầy đàn hiếp dâm chán chê rồi dở đủ trò hành hạ. Nghe nói chúng còn cắt vú, chọc giáo vào âm hộ người ta… Nàng định từ chối. Nhưng Hưng Đạo Vương gặp riêng mà ân cần nói với nàng: “Công chúa đi chuyến này không khác gì nàng Tây Thi vì nước Việt mà đến với Ngô Vương Phù Sai xưa. Việc của công chúa là hãy dùng thuật phòng the để mê đắm Thoát Hoan, làm cho hắn giãn việc binh nhung, để quân ta bên ngoài chấn chỉnh lực lượng, rồi sẽ tổng phản công đón công chúa ra. Không có anh hùng nào qua được ải mỹ nhân. Thoát Hoan là tay trẻ tuổi cường lực đang hăng, càng dễ để cho công chúa khống chế. Chỉ cần công chúa làm cho hắn không động binh một tuần là quân ta sẽ tập hợp được lực lượng, có đủ sức tấn công lại chúng. Xin công chúa vì nước vì dân Đại Việt mà xuống tấm thân cao quý hầu hạ kẻ cừu thù. Nước mất nhà tan thì muôn dân và công chúa còn bị chúng giày vò điếm nhục đủ đường. Xin hãy nghe lời Thái Thượng Hoàng.” Nàng nhìn nét mặt cầu cạnh khổ sở của anh trai, của anh rể, bỗng cười mỉm: “Được rồi, Thái Thượng Hoàng và Quốc Công cứ yên tâm, ta nhận lời. Thân thể đàn bà họ Đông A vốn chả luôn được dùng để mở nước đó sao? Thêm một An Tư này, nào có sá gì.”
Và đêm xuân nay, nàng công chúa kiều diễm nhất của nước Việt đang âu yếm ái ân cùng viên chủ tướng của đạo quân viễn chinh, ngay trong trướng hổ, bên bờ sông Cái.
An Tư dùng khăn ấm dịu dàng lau mồ hôi trên tấm thân lực sĩ của Thoát Hoan. Đàn bà họ Trần từ xưa đến nay vẫn nổi danh phiêu nữ, khí sắc tràn trề, An Tư có nhiều đấng tình lang, đủ các hạng người, vương tôn công tử có, văn quan võ tướng có, vũ công đàn hát có, khách phong lưu đa tình có… Nhưng chưa bao giờ nàng gặp một người đàn ông khí chất tràn trề như viên tướng trẻ này. Ngồi bên cạnh, cầm khăn thấm những giọt mồ hôi trên những cơ bắp cuồn cuộn đẹp đẽ của Thoát Hoan, nàng mê đi, chả còn nhớ đây là một kẻ mà cả triều đình nhà nàng đang vô cùng căm ghét, đang chỉ muốn phanh thây nuốt gan uống máu. Nàng chỉ thấy Thoát Hoan là một chàng trẻ tuổi có thân hình cường tráng biết bao. Một chàng trai hai mươi nhăm tuổi, theo rèn cung kiếm rong ruổi trên lưng ngựa từ lúc lọt lòng nên có một sức mạnh phi thường. Thân thể trẻ trung của viên võ tướng rắn đanh, nóng rực. Khuôn mặt vuông vức với cái cằm hơi bạnh ra và cặp lông mày chổi xuể xếch ngược, làm cho Thoát Hoan khi nghiến răng gầm vang, mắt trợn ngược, cầm gươm phi ngựa lao thẳng vào trận chém giết nom thật dữ tợn. Nhưng khi đang nằm yên trong lòng người đẹp, mắt lim dim, đôi lông mày giãn ra khi được vuốt ve âu yếm dịu dàng, An Tư không nhìn thấy sự hung dữ trên chiến trường của Thoát Hoan nữa. Nàng chỉ thấy một người đàn ông khỏe mạnh đẹp đẽ xiết bao, thật đáng để hưởng thụ. Người đàn ông to xác hùng hục như một đứa trẻ đói ăn rồi đang xuôi xị trong lòng mình. An Tư vẫn dịu dàng kiên nhẫn lau những giọt mồ hôi cho Thoát Hoan. Trong khi dịu dàng chăm sóc Thoát Hoan, lòng nàng hình như mơ hồ rung lên một sợi tơ đàn bí ẩn. Nàng không còn nhớ gì đến lời dặn của hai ông anh. Nàng cũng chẳng nhớ đến cuộc chiến đang gào thét trên quê hương đất nước nàng. Trước mắt nàng chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp đẽ cường tráng. Nàng muốn hưởng thụ tất cả những niềm vui thú mà chỉ người nam và người nữ mới đem đến cho nhau, trong những cuộc giao hoan long trời lở đất. Cuộc đời cũng chỉ như bóng câu qua cửa sổ, nàng hiểu điều đó, nên nàng luôn tận hưởng những gì mà cuộc sống cung đình mang lại. Đêm nay, một đêm xuân ấm áp, bên một người đàn ông cường bạo đang làm cả nước Việt run rẩy, nhưng nàng không còn cảm giác run sợ gì hết. Chỉ là một người đàn ông như vô số tình lang đã đi qua đời nàng. Chỉ thế mà thôi. Nhưng đây lại là một người đàn ông hấp dẫn, lạ lùng - một kiểu tình lang mà nàng chưa từng được khám phá…
An Tư là một người đàn bà có thân thể rất lạ. Trong người nàng luôn cuồn cuộn dòng máu đa tình của những người con gái họ nhà Đông A. Kể từ hôm Rằm tháng Tư, năm nàng tròn mười ba tuổi, nàng đã đút vàng cho bọn cung nữ trong cung vua để họ cho nàng đóng giả theo vào lễ hội Mo Nang. Trong cái đêm từ biệt đời thiếu nữ trinh trắng và sống đêm đầu tiên của cuộc đời đàn bà ấy, An Tư đã tự thấy mình lạ lùng. Khi nàng đeo chiếc mặt nạ mo nang và lõa lồ dưới ánh trăng sáng như dát bạc, nàng không cảm thấy có một chút gì ngại ngùng xấu hổ. Có thể là do men rượu. Có thể là do tất cả mọi người đều đang trần truồng như nhau. Những bộ ngực của đàn bà đều đang vểnh lên khiêu khích mời gọi. Những phần thân dưới của đàn ông thì vươn lên đòi hỏi. Khi một người đàn ông tới bên nàng, ghé tai thì thầm một điều gì đó rồi thoa lên bầu vú trinh trắng của nàng, nàng đã lập tức như mê đi, để mặc người đó cầm tay dắt chạy ra vườn. Người đó và nàng nằm lăn ra bãi cỏ vừa ngắm trăng vừa thì thầm âu yếm vuốt ve nhau. Không có một cảm giác gì đau đớn như các cung nhân nhũ mẫu lớn tuổi đã thì thầm vào tai nàng, khi người ấy đi sâu vào thân thể nàng. Nàng chỉ chợt thấy như có cái gì đó nổ bùng vỡ òa, từ tít mãi miền thăm thẳm có một dòng suối dường như vừa được khai mở. Một dòng nước thần thánh đê mê êm ái lạ lùng cứ len chảy khắp thân thể nàng. Dòng nước đó cứ râm ran rỉ rả trong từng thớ thịt, mãi không dứt. Và kể từ đêm ấy, cái đêm hội Mo Nang ấy, dòng nước thần tình ái của nàng không bao giờ cạn nữa. Đêm đó, nàng đã giao tình chỉ một lần với người đàn ông. Nhưng nàng hiểu ra ngay rằng, thú vui ân ái giao hoan nam nữ, là thú vui đỉnh cao nhất trong cuộc đời người ta, mà nếu không hưởng thụ là một thiệt thòi khó bù đắp nổi.
Có một điều rất lạ lùng mỗi khi nàng gần gũi đàn ông, lúc đó nàng không còn nhớ đến bất cứ một điều gì khác ngoài cái hình ảnh thân thể cường tráng của họ. Hình ảnh ấy luôn tràn ngập trong đầu nàng, nó dẫn dắt mê dụ nàng và làm dấy lên trong lòng nàng, nảy sinh một thứ tình cảm rất lạ. Gần như âu yếm. Gần như tôn thờ. Như là cả sự biết ơn cái mà tạo vật đã luôn cho nàng thỏa những cơn khát khao cháy bỏng. Và thân thể đàn bà của nàng luôn bùng nổ triền miên không dứt nên nàng luôn muốn âu yếm chăm sóc những tình lang đã cống hiến tận lực cho niềm dục lạc đắm đuối của mình. Nhất là cái phần đàn ông của họ. Cái mà dân Chiêm Thành đã tạc tượng kính cẩn để thờ nơi linh thiêng. Cái vật mà những vị đạo sư tài danh uyên bác bên trời Tây Trúc cũng kính cẩn thờ phụng. Nàng cũng đã nhiều lần vừa nằm lõa thể, vừa vuốt ve âu yếm, và nói chuyện với các tình lang tao nhân mặc khách của mình về điều này. Cả nàng và họ, sau khi đã cùng nhau lơ lửng trên chín tầng mây thì đều cho rằng, rốt cuộc trên đời này, cũng chả có cái gì thần kỳ hơn những linh vật đã tạo ra con người trong niềm mê man sung sướng…
Nàng An Tư âu yếm vuốt ve chăm sóc Thoát Hoan như đã từng chăm sóc những tình lang của mình. Khi những ngón tay búp măng mềm mại của nàng mơn man trên thân thể Thoát Hoan thì từ trong người nàng, những cơn sóng ái tình cũng lại từ từ dâng cao. Nàng âu yếm hôn lên khắp thân thể người đàn ông đêm nay của mình. Những mơn man ướt át nóng bỏng của An Tư làm cho Thoát Hoan đê mê, y khoan khoái nằm dài hưởng thụ. Và để mặc cho nàng công chúa kiều diễm nóng bỏng đa tình bậc nhất của nước Đại Việt dẫn dụ, đưa vào cõi thiên thai dục lạc… Đến một lúc không thể chịu đựng được nữa, Thoát Hoan chồm lên siết chặt thân thể An Tư, hắn đè nghiến nàng xuống cuồng loạn, dường như muốn xé tan tành bờ bãi tốt tươi nơi nàng. Chưa thỏa, hắn vục mặt vào phần thân thể đàn bà đang nóng rực ướt át căng mọng của An Tư như một đứa trẻ. Y sung sướng ngước khuôn mặt thỏa thuê nhìn An Tư, gào lên trong niềm hoan lạc tột đỉnh: “Ôi nàng thật tuyệt vời! Ta đã làm xong sự nghiệp chinh phục nước Nam! Bây giờ có chết luôn trong nàng ta cũng cam lòng!”
—★—Cả tháng trời Thoát Hoan mê đắm với An Tư trong trướng, không bàn việc quân.
Vua Trần cứ lần nữa khất hẹn không tới nghị hòa, y cũng mặc kệ không thèm nhắc.
Quân Nguyên đóng quanh Thăng Long không dám đi đâu xa, vì cứ đi lẻ ra khỏi trại là bị bắn tên thuốc độc, bị câu liêm trong bụi bất ngờ thò ra giật cổ hoặc bị sụp hầm chông chết cả người lẫn ngựa. Đêm đêm, những đội quân đột kích mang giáp nhẹ, đao ngắn lại âm thầm xông vào trại giặc, cắt cổ một đám, rồi lại rút nhanh. Những tháng ngày đóng quân trên đất Thăng Long đang dần trở thành nỗi kinh hoàng bất tận của đạo quân Nguyên Mông.
Quân ta đã tập trung được binh lực trở lại. Quân bản bộ các nơi theo lệnh Hưng Đạo Vương dần tập hợp về Thiên Trường. Hưng Đạo Vương sai Phạm Ngũ Lão mang một ngàn chiến thuyền quay lại đóng ở Vạn Kiếp chuẩn bị lực lượng phản công.
A Lý Hải Nha thấy chủ tướng cứ mê đắm trong trướng với An Tư suốt ngày đêm, bèn tự thương nghị với các tướng rồi lệnh cho Toa Đô từ Trường Yên đánh ra, Ô Mã Nhi từ Thăng Long mang toàn bộ chiến thuyền theo sông Cái đánh thẳng xuống Thiên Trường, quyết bắt sống hai vua, kết thúc cuộc chiến. Nhiều trận đánh ác liệt xảy ra dọc sông. Quân ta không cản nổi giặc, chúng ào ạt tràn đến Thiên Trường. Ô Mã Nhi tuyên bố sẽ bắt bằng được vua tôi nhà Trần. Y bắn tin đến vua Trần: “Nhà ngươi chạy lên trời ta theo lên trời, nhà ngươi xuống đất ta theo xuống đất, nhà ngươi xuống nước ta cũng theo lôi lên!”
Quân ta lại phải rút lui một lần nữa. Hưng Đạo Vương trực tiếp hộ giá hai vua lánh giặc. Ngài cho thuyền ngự chạy thẳng ra mạn Quảng Yên còn mình thì thân đưa hai vua lên thuyền nhỏ vào Thanh Hóa hợp quân với Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật đang đóng ở đó. Toa Đô và Ô Mã Nhi đuổi theo thuyền ngự. Biết là bị lừa, quay lại thì không tìm thấy tung tích vua tôi nhà Trần đâu nữa, đành kéo quân về lại Thăng Long.
Trên đường cùng hai vua vào Thanh Hóa, Hưng Đạo Vương cùng ngồi thuyền ngự. Ngài chỉ cầm theo một cây gậy trúc đầu bịt sắt nhọn. Cây gậy này nguyên là một thân trúc núi Yên Tử của Tuệ Trung Thượng Sĩ tặng Vương. Ông anh trai ẩn cư trên núi bảo Vương: “Quốc Công nay cũng đã có tuổi, cây thần giáo Pháp Lôi nên để cho Yết Kiêu mang, ta tặng cây gậy trúc núi Yên Tử để trên đường quân xa đỡ mỏi chân.” Thế nhưng bọn nội thị đi theo hai vua cứ gờm gờm nhìn. Vương nghĩ thầm trong bụng, khá khen thay cho giống tiểu nhân nửa người, anh em bác cháu nhà ta đã từ lâu không ai còn băn khoăn chuyện ngôi cao thấp trưởng thứ. Chúng ta chỉ có đại nghiệp giang san chung của cả dòng họ Đông A và sự sống còn của cả trăm dân Đại Việt là trọng. Phàm kẻ tiểu nhân đâu hiểu được lòng người trượng nghĩa. Vương mỉm cười, tháo đầu sắt nhọn quăng ngay xuống bể.
Tháng Ba, hai vua cùng với Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật kéo mười vạn binh từ Thanh Hóa ra. Quân bản bộ của vương hầu các nơi thấy hai vua kéo binh ra bắc lập tức đổ về nhập vào, chả mấy chốc đã thành một đội quân hùng hậu. Hưng Đạo Vương sau khi bàn bạc kế đánh tiếp theo với hai vua cùng Trần Quang Khải và Trần Nhật Duật, Ngài trở lại ngay Vạn Kiếp cùng Phạm Ngũ Lão và các tướng lĩnh chuẩn bị phản công.
—★—Quân Nguyên không vây bắt được hai vua Trần ở Thiên Trường, quay lại đóng quanh Thăng Long, tình cảnh khốn đốn lắm.
Lương thảo dần cạn kiệt, không đi kiếm được vì quân dân ta thực hiện kế sách vườn không nhà trống của Quốc Công. Lại thường xuyên bị dân binh ta tập kích bắn tên, phóng hỏa đốt trại, không khi nào được yên, cứ đi lẻ ra ngoài thì bị giết ngay nên cả lũ cứ ru rú trong các trại. Mùa hè tới, lính Nguyên Mông toàn người phương Bắc không chịu nổi cái nắng hầm hập đổ lửa của trời Nam, lăn ra ốm rất nhiều, thày thuốc đi theo chữa không xuể. Tinh thần đội quân Thoát Hoan rệu rã. Tướng sĩ chực nổi loạn. Nhiều đứa cho là chủ tướng bị mỹ nhân mê hoặc, trúng kế quân Trần, đòi đem An Tư ra chém.
Thật ra, mới đầu khi Thoát Hoan nhận được thư cầu hòa của vua quan nhà Trần, y đã cười thầm trong bụng: “Trần Quốc Tuấn ơi là Trần Quốc Tuấn! Ta tưởng mi già đời cầm quân đánh trận thì dụng kế phải kín đáo hiểm độc thế nào. Chứ cái kế mỹ nhân của ngươi chưa nói khỏi miệng, thì cả ba quân ta đã đọc ra được thế này mà ngươi cũng là Quốc Công Tiết Chế của nước Đại Việt sao? Chả lẽ nhà ngươi chỉ có cái danh hão sao? Được, nhà ngươi đã thế, ta sẽ cho ngươi mất cả chì lẫn chài, trắng mắt ra.” Y chỉ định vui đùa nàng công chúa cành vàng lá ngọc của nhà Trần vài hôm cho thỏa cái máu trai rồi ném bỏ. Thế nhưng vốn xuất thân từ dân du mục sống đời trên lưng ngựa, Thoát Hoan quen thói hiếp đáp đàn bà bằng sức mạnh thô bạo, y chưa từng được hưởng cái thú trai gái giao hoan tao nhã bao giờ, nên lập tức bị mê mẩn trước những chiều chuộng vuốt ve điêu luyện của An Tư. Y cũng chưa bao giờ có một người đàn bà đẹp đẽ, đa tình, thơm nức và luôn biết cách đưa người đàn ông đến đỉnh thiên đường trong những đêm xuân tình lai láng như vậy. Kể cả khi đã cảm thấy trong người rỗng hết, xẹp xuống, nhưng trước những mơn trớn, khiêu khích, dẫn dụ đầy mê hoặc của An Tư thì viên tướng trẻ lại vùng lên để lao vào trận truy hoan mới. Mà có một người đàn ông nào kìm nổi mình trước thân thể tuyệt mỹ của nàng công chúa lá ngọc cành vàng đang phô bày trước mắt. Đôi cặp đào tiên no tròn hồng hào đang vểnh cái đầu nho nhỏ lên khiêu khích. Khi nàng ấy nằm ngửa lả lơi trên đệm, thân thể trắng muốt như bạch ngọc không tỳ vết, ánh mắt thì lơi lả long lanh nước, và phần đàn bà thần bí mướt mát như một thảm cỏ xanh trên thảo nguyên quê nhà, dường như đang phập phồng mơ hồ mời gọi. Ôi… Thoát Hoan cứ thế mê đi trong lưới tình mà nàng An Tư tung ra, không còn có đầu óc nào, thời gian nào để nghĩ về việc quân. Thoát Hoan không có cách nào thoát ra khỏi cái kế mỹ nhân mà y đã biết rõ ràng Hưng Đạo Vương tung ra để lung lạc mình. Thì anh hùng tự cổ chí kim đã thấy ai qua được ải mỹ nhân đâu? Mà Thoát Hoan chưa phải anh hùng. Thoát Hoan chỉ là hoàng tử thứ chín của hoàng đế nhà Nguyên Hốt Tất Liệt, đang được vua cha giao cho cầm quân ra chiến trường mưu lập công danh. Thoát Hoan chỉ là chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh đẹp đẽ, sinh lực tràn trề, dũng mãnh trên chiến trường nhưng ngờ nghệch trên chiếc giường tình ái. Thoát Hoan bó tay quy hàng hoàn toàn dưới sắc đẹp ma mị của nàng An Tư, như một lẽ tất nhiên. Ở trên cái chiến trường ấm áp, êm ái và sực nức hương thơm thân thể đàn bà này, bộ tham mưu dày dạn mà vua cha cử đi theo để hỗ trợ cho Thoát Hoan hoàn toàn không giúp được gì. Kế mỹ nhân của Quốc Công Tiết Chế Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn bày ra thành công rực rỡ.
Phần An Tư, mặc dù là một công chúa nhà Trần có cuộc sống ái tình phóng túng, nhưng lúc nhận lời các ông anh đi cứu nạn cho đất nước, sau một thoáng ngại ngần, rồi nàng cũng quyết tâm cao. Nàng biết thế nước đang như trứng treo đầu đẳng. Những trận chiến ngập tràn máu lửa diễn ra trên kinh thành đập ngay vào mắt nàng. Làm con gái họ Trần nếu có phải mang thân mình ra hy sinh cho nghĩa lớn thì cũng là điều bình thường. Nàng chợt nhớ đến lệnh bà Linh Từ Quốc Mẫu Trần Thị Dung… Nàng tự nhủ dù có là giặc thì họ cũng là những người đàn ông. Họ cũng biết yêu đương mê đắm hưởng thụ sắc dục như mọi người. Nếu không thì họ xông pha chinh chiến làm gì, chẳng phải là để cướp của chiếm đất và mang những cô gái đẹp của kẻ chiến bại về vui vầy đó sao? Họ muốn vui vầy, ta sẽ cho họ vui vầy. Họ muốn sắc dục ta sẽ cho họ sắc dục. Cái này thì ta đang tràn trề, ta tự tin ở thân thể mình. Cả kinh thành Thăng Long không một người con gái nào có thể đẹp hơn ta. Và cũng không có một người đàn bà nào phong tình hơn ta. Hàng đêm, ta đã từng diễn hội Mo Nang trên du thuyền, trên hồ Dâm Đàm, chỉ cần mình ta mà đã làm cho cả đám vương tôn công tử, tao nhân mặc khách đất kinh kỳ, sáng hôm sau kẻ nào kẻ nấy rũ rượi, mềm ra như dải khoai nước ven hồ. Nghĩ như vậy, An Tư cảm thấy vững tin chả có gì đáng sợ nữa. Trên tình trường, chưa một người đàn ông nào thắng nổi nàng. Chưa có kẻ nào có đủ sức làm cho nàng tan hoang mê mải rã rời đến mức phải thốt lên cầu xin họ dừng lại. Tất cả những người đàn ông đã đi qua cuộc đời nàng đều đã bị nguồn nữ tính tràn trề như một cái giếng thần của nàng dìm sâu. Họ mê mẩn. Họ miên man. Họ ngây dại. Họ đờ đẫn. Họ bị nàng vắt kiệt. Rồi dù thích thú đến đâu, mỗi khi nhớ lại cuộc giao hoan với nàng thì họ vẫn có một cảm giác sờ sợ sự hoang dại và ngọn lửa tình bùng lên như núi nơi nàng. “Thoát Hoan, nhà ngươi là một võ tướng trẻ có sức khỏe vô địch thiên hạ ư? Để xem ngươi có chịu được mấy chiêu tuyệt kỹ từ con bướm thần của ta không nhé! Ta nóng lòng được tiếp ngươi trên giường!” công chúa An Tư đã thầm lẩm nhẩm trong miệng thế, khi nàng bước lên xe ngựa theo đoàn sứ giả tiến vào trại giặc trong buổi sáng sớm mùa xuân năm Thiệu Bảo thứ 7 (1285).
Khi Thoát Hoan xé tung xiêm y và thô bạo đè An Tư xuống, y tưởng có thể nuốt tươi, xé nhỏ nàng ra trong một đêm. Sáng ngày mai, y sẽ vất cái thân thể nát bấy ấy xuống cho bọn quân hầu đang khao khát vầy vò. Rồi băm nhỏ ném xuống sông cho cá ăn cái đồ tiến cống của bọn Nam man kia, sau đó sẽ xuất quân tổng lực tiến đánh bắt Trần Quốc Tuấn và vua tôi nhà nó về dưới trướng. Thế nhưng sau đêm ấy, sau khi được nàng An Tư đưa lên mọi tầng cao của cảnh giới thiên đường mà y chưa từng được biết. Y bụng bảo dạ, cứ để đêm nữa, đêm nữa, rồi đêm nữa… Và Thoát Hoan thấy thật lạ lùng, không như những người con gái khác, qua một trận giông bão tơi bời của y giáng xuống, thường sẽ rũ ra như bông hoa tắt hương héo quắt. Nhưng y càng vầy vò An Tư, thì sắc đẹp của nàng cứ như bông hoa được tưới tắm đủ đầy, lại càng bừng lên rạng rỡ. Thoát Hoan càng mê mẩn chiêm ngưỡng. Rồi lại lao vào An Tư. Có những lúc cảm thấy kiệt lực, y nằm dài trên chiếc đệm được nhồi bằng cỏ thảo nguyên và lông cừu, An Tư lại dịu dàng nằm nép dưới ngực y như một người vợ bé nhỏ ngoan ngoãn, y bỗng thấy trong trái tim võ tướng mạnh mẽ của mình có một cái gì đó lạ lẫm, rất trong trẻo, rung lên. Và y cũng nhìn thấy trong mắt nàng, trong những cái vuốt ve của nàng dành cho y không chỉ là nhiệm vụ của một con cái nô lệ hầu hạ con đực bá chủ, mà hình như có cả một sự mê đắm ngưỡng mộ và âu yếm chân thành. Thốt nhiên Thoát Hoan cảm thấy có một mối giao tình với nàng công chúa nhỏ bé xinh đẹp, mối giao tình đó hình thành qua những trận ái ân vũ bão mê cuồng mà cả hai dành cho nhau. Nó hình thành khi cả hai cùng dìu nhau lên đỉnh Vu Sơn, cùng bùng nổ thăng hoa. Nó hình thành vượt qua mọi định kiến, mọi thù địch, mọi khác biệt ngôn ngữ xa lạ. Ngôn ngữ thần thánh của những cơ thể gái trai trẻ trung yêu nhau, hòa vào nhau thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Khi những cung đàn đồng điệu của trái tim đã rung lên, tình yêu sẽ nở hoa thơm, dù trên chiến trường đẫm máu…
Thoát Hoan đã yêu An Tư từ lúc nào không rõ.
An Tư cũng đã yêu Thoát Hoan. Người đàn bà đa tình trong nàng chưa bao giờ được thỏa mãn đến vậy. Nàng hầu như đã quên mình được triều đình cử đến đây với mục đích gì. Hai ông anh dặn là gặp Thoát Hoan, thì hãy chiều chuộng hắn thật nhiều, thật nhiều có thể. Khi tiến nàng vào trại giặc thì cả Thái Thượng Hoàng Trần Thánh Tông và Quốc Công Tiết Chế Hưng Đạo Vương cũng chỉ hy vọng nàng có thể làm giãn nhịp độ tiến công của quân Thoát Hoan qua vài ngày, để ngõ hầu chấn chỉnh lực lượng, chiến tiếp. Nhưng thật không ngờ, công chúa An Tư còn làm được hơn thế nữa. Trên chiến trường, Thoát Hoan là một viên tướng có sức mạnh vô địch. Y đã trực tiếp giao đấu và chém đầu nhiều tướng sĩ quân Trần. Bên quân của Hưng Đạo Vương, số tướng có thể giao đấu tay đôi sòng phẳng với y không nhiều. Phạm Ngũ Lão, Trần Quốc Tảng, Yết Kiêu, Dã Tượng là những người đó. Nhưng trên giường, Thoát Hoan cũng là một kẻ xứng mặt nam nhi. An Tư chưa bao giờ gặp một người đàn ông khỏe mạnh và hoang dã như viên tướng trẻ Thoát Hoan. Hắn có thể cùng nàng vui chơi hoan lạc cả đêm không mệt mỏi. Hắn có thể theo nàng trong mọi trò, mọi tư thế mà nàng bày ra trong phòng the. Mỗi lúc phần đàn ông trên thân thể cường tráng của hắn đi sâu vào trong thân thể mình, An Tư lại thấy dường như cả bầu trời đảo điên, nàng chìm vào, lăn lộn, nổ tung trong cảm giác thống khoái sung sướng mê man tột đỉnh… Giữa những trận cuồng phong, nàng lại dịu dàng chăm sóc cho hắn thật chu đáo, sự chăm sóc của tình lang với lòng yêu và gần như một sự hàm ơn bởi những cảm xúc mà người đàn ông này mang lại cho mình. Và từ trong sâu thẳm lòng mình, nàng thấy dấy lên một thứ tình cảm lạ lẫm, trước nay nàng chưa có với bất cứ tình lang nào. Nàng thật sự yêu Thoát Hoan, nàng thỏa thuê ngụp lặn trong tình yêu, đến độ như quên hết mọi sự trên đời: chiến tranh, đổ máu, chết người, âm mưu, tranh quyền, cướp đất. Nàng chỉ còn biết đến ái ân. Và nàng tận hưởng.
Thoát Hoan và An Tư, cả hai người đều mê mẩn trong cái lưới tình mà Đức ông Quốc Công Tiết Chế Hưng Đạo Vương công khai giăng ra.
Nhưng thỉnh thoảng lý trí của một viên tướng cầm quân ra trận vẫn lóe lên. Thoát Hoan biết rằng cần phải chấm dứt cái trò chơi tình ái này ngay. Nhiều lúc y nghiến răng nghĩ, phải đem giết nàng, vứt nàng xuống đám quân lính đang khát gái của y cho chúng xé tan nàng ra rồi ném xuống sông, chấm dứt mọi chuyện. Nhưng rồi nghĩ đến những lúc âu yếm nhau, Thoát Hoan lại chùng người xuống. Nhìn nàng mơn mởn như bông hoa hải đường, y thấy mình không nỡ đem nàng cho bọn lính tráng ô hợp giày vò. Thoát Hoan chần chừ chưa biết tính thế nào. Đến lúc bọn tướng sĩ dưới quyền thúc bách quá, dọa nếu không giết An Tư sẽ nổi loạn. Thoát Hoan nghiến răng lại, quyết định sẽ quay đi, để mặc cho họ ra tay thì nàng báo cho biết là mình đã mang thai!
Không còn cách nào khác, Thoát Hoan đành sai mấy bộ hạ thân tín bí mật đưa nàng công chúa triều Trần về phương Bắc. Lúc ấy ở phương Nam đã bắt đầu sang mùa nóng nực.
—★—Tháng Tư năm Thiệu Bảo thứ 7 (1285), Quốc Công Tiết Chế Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn phát