← Quay lại trang sách

Chương 2 THỊ TRẤN PRENTISS

CHÚNG TÔI RA KHỎI ĐẦM LẦY và quay về thị trấn, thế giới như chỉ còn hai màu đen và xám, dù cho mặt trời đang tỏa rạng. Ngay cả Manchee cũng không ho he nửa lời khi chúng tôi băng qua đồng. Tiếng Ồn của tôi dềnh lên phập phồng như nồi thịt hầm đang sôi cho đến khi tôi phải dừng lại để trấn tĩnh một chút.

Trên đời này không có thứ gì gọi là im lặng. Không có ở đây, không có ở bất kỳ đâu. Không có khi bạn ngủ, không có khi bạn ở một mình, không bao giờ có.

Tôi là Todd Hewitt, tôi tự nhủ, mắt nhắm nghiền. Tôi mười hai tuổi mười hai tháng. Tôi sống ở thị trấn Prentiss của Tân Thế Giới. Tôi sẽ trở thành đàn ông sau một tháng nữa.

Đó là mẹo Ben dạy tôi để làm dịu Tiếng Ồn. Nhắm mắt lại và nhắc bản thân nhớ mình là ai, một cách rõ ràng và bình tĩnh nhất có thể, vì đó là thứ thường bị nhấn chìm giữa những Tiếng Ồn.

Tôi là Todd Hewitt.

“Todd Hewitt,” Manchee lẩm bẩm sau lưng tôi.

Tôi hít sâu và mở mắt.

Chính là tôi. Tôi là Todd Hewitt.

Chúng tôi đi xa khỏi đầm lầy và con sông, lên những cánh đồng hoang dốc tới gò đất ở phía Nam thị trấn, nơi trường học từng tọa lạc trong một khoảng thời gian ngắn và vô dụng suốt thời gian đó. Trước khi tôi ra đời, bọn con trai được mẹ chúng dạy học ở nhà, rồi khi chỉ còn lại lũ con trai và cánh đàn ông, chúng tôi ngồi xuống xem những thước phim và học mô-đun cho đến thị trưởng Prentiss ban lệnh cấm tiệt những thứ “làm thiệt hại đến kỷ luật của đầu óc”.

Bạn thấy đấy, thị trưởng Prentiss có Quan Điểm.

Nên suốt gần nửa năm ngu ngốc, tất cả lũ con trai được ông Royal mặt buồn thiu tập trung lại và quẳng ra ngoài đây, trong một tòa nhà xập xệ cách xa trung tâm Tiếng Ồn của thị trấn. Chẳng ích gì. Gần như không thể dạy học trong một lớp đầy những Tiếng Ồn của lũ con trai, và hoàn toàn không thể cho làm kiểm tra. Bạn gian lận ngay cả khi không cố ý gian lận, và tất cả mọi người đều cố ý.

Rồi một ngày thị trưởng Prentiss quyết định đốt hết sách vở, từng cuốn một, ngay cả những cuốn ở nhà của đàn ông, vì hóa ra sách cũng tha hóa, và ông Royal, một người yếu ớt tự biến mình trở thành cứng cỏi bằng cách uống rượu whisky trong lớp học, đã bỏ cuộc và dùng súng kết liễu đời mình, thế là sự nghiệp học hành trên lớp của tôi cũng chấm dứt.

Ben đã dạy tôi những thứ khác ở nhà. Cơ khí, nấu nướng, may vá, nông nghiệp cơ bản và những thứ đại loại như vậy. Ngoài ra còn những kỹ năng sinh tồn như săn bắn, loại quả nào ăn được, nhìn mặt trăng để xác định phương hướng, cách dùng dao và súng, các bài thuốc trị vết rắn cắn, và cách trấn tĩnh Tiếng Ồn hết mức có thể.

Chú cũng cố dạy tôi đọc và viết, nhưng một buổi sáng, thị trưởng Prentiss nghe được chuyện ấy trong Tiếng Ồn của tôi và nhốt Ben lại suốt một tuần, thế là chuyện học đọc của tôi cũng chấm dứt, và với tất cả những thứ khác cần phải học, cũng như tất cả những việc cần phải làm trong nông trại mỗi ngày, chưa kể đến việc sinh tồn nữa chứ, kết quả là tôi đọc không giỏi lắm.

Chẳng quan trọng. Đằng nào thì chẳng ai ở thị trấn Prentiss đặt bút viết sách đâu.

Manchee và tôi đi qua trường học, qua gò đất nhỏ, ngoái đầu nhìn về phía Bắc và thị trấn mà ta đang nói đến hiện ra trước mắt. Chẳng còn lại nhiều cho lắm. Một cửa hiệu, từng có hai. Một quán rượu, từng có hai. Một bệnh xá, một nhà ngục, một trạm xăng không còn hoạt động, một căn nhà lớn cho thị trưởng, một đồn cảnh sát. Nhà thờ. Một con đường ngắn chạy qua trung tâm, thuở xưa lát đá, xong bị bỏ bê từ đấy, giờ chỉ còn toàn sỏi. Tất cả nhà đều nằm rải rác khắp nơi, gần như ở ngoài rìa, những nông trại, vốn là nông trại, một số vẫn còn là nông trại, một số bị bỏ hoang, một số còn tệ hơn cả bị bỏ hoang.

Và đó là toàn thị trấn Prentiss. Dân số 147 và đang giảm dần, giảm dần, giảm dần. 146 người đàn ông và một thằng sắp-trở-thành-đàn-ông.

Ben nói từng có các khu định cư khác nằm rải rắc khắp Tân Thế giới, rằng tất cả các con tàu đã hạ cánh vào cùng một thời điểm, mười năm gì đó trước khi tôi ra đời, nhưng khi đó cuộc chiến tranh với Xú Vật bắt đầu, Xú Vật giải phóng các loại vi khuẩn và tất cả các khu định cư khác bị xóa sổ, thị trấn Prentiss cũng suýt bị xóa sổ, nó chỉ tồn tại được nhờ tài quân sự của thị trưởng Prentiss, và mặc dù thị trưởng Prentiss là một cơn ác mộng từ đầu đến đít, thì chúng tôi cũng nợ ông ta điều đó, nhờ ông ta mà chúng tôi sống sót trong một thế giới rộng lớn không có đàn bà, một thế giới chẳng có gì đẹp đẽ, trong thị trấn gồm 146 người đàn ông đang chết dần mỗi ngày.

Vì một số người đàn ông không thể chịu được, có vẻ thế. Họ tự kết liễu như thầy Royal. Số khác thì cứ thế biến mất, như ông Gault, hàng xóm cũ của chúng tôi, người từng cai quản trại nuôi cừu thứ hai, hoặc như thầy Michael, thợ mộc xịn thứ nhì của chúng tôi, hoặc ông Van Wijk, người đã biến mất cùng ngày con trai ông ta trở thành đàn ông. Đó không phải là điều hiếm gặp. Nếu cả thế giới của bạn là một thị trấn đầy Tiếng Ồn và không có tương lai, đôi khi bạn phải ra đi ngay cả khi không có nơi nào khác để đi.

Vì khi tôi, một thằng sắp-trở-thành-đàn-ông nhìn lên thị trấn, tôi có thể nghe thấy 146 người đàn ông còn lại. Tôi có thể nghe thấy từng người trong số họ. Tiếng Ồn của họ ùa xuống ngọn đồi như trận lũ xông thẳng vào tôi, như một ngọn lửa, như một con quái vật to bằng cả bầu trời đang sà xuống túm cổ bạn vì chẳng còn nơi nào khác để chạy.

Nó như thế này đây. Đây là từng phút của từng ngày của cuộc sống ngu ngốc bốc mùi của tôi trong cái thị trấn ngu ngốc bốc mùi này. Đừng mất công bịt tai, chẳng ích gì đâu:

Và đó chỉ mới là từ ngữ, những giọng nói thì thầm và rên rỉ và ca hát và khóc lóc. Còn hình ảnh nữa, những hình ảnh ào qua đầu bạn, bất kể bạn có muốn hay không, hình ảnh của những ký ức và mộng tưởng và bí mật và kế hoạch và dối trá, dối trá, dối trá. Vì bạn có thể nói dối trong Tiếng Ồn, ngay cả khi tất cả mọi người biết bạn đang nghĩ gì, bạn có thể giấu chuyện này dưới những chuyện kia, bạn có thể giấu nó ngay trước mũi người khác, chỉ cần không nghĩ đến nó rõ ràng hoặc tự thuyết phục chính mình rằng điều ngược lại với những gì bạn đang cố che giấu mới là sự thật, rồi thì đố ai mà biết giữa cơn lũ ấy cái nào không phải nước, và cái nào sẽ làm bạn ướt?

Đàn ông nói dối, và họ nói dối chính bản thân nhiều hơn cả.

Chẳng hạn, tôi dĩ nhiên chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ hay một tên Xú Vật bằng xương bằng thịt. Tôi đã nhìn thấy họ trong các thước phim, trước khi phim bị cấm, và tôi thường xuyên nhìn thấy họ trong Tiếng Ồn của đàn ông, vì đàn ông còn biết nghĩ đến thứ gì khác ngoài tình dục và kẻ thù? Nhưng trong Tiếng Ồn, lũ Xú Vật trông lớn hơn và dữ dằn hơn. Còn đàn bà có tóc màu nhạt hơn với những bộ ngực khổng lồ hơn, mặc ít quần áo và tự do thể hiện tình cảm hơn. Nên cần phải nhớ điều này, có thể là điều quan trọng nhất mà tôi nói ra ở đây, đó là Tiếng Ồn không phải sự thật. Tiếng Ồn là thứ đàn ông muốn trở thành sự thật, giữa hai điều đó có sự khác biệt lớn đến nỗi nó có thể giết chết bạn nếu bạn không cẩn thận.

“Về nhà, Todd?” Manchee sủa lớn hơn một chút dưới chân tôi vì đó là cách bạn nói chuyện giữa Tiếng Ồn.

“Ừ, về nhà,” tôi đáp. Vì sống ở phía bên kia thị trấn, phía Đông Bắc, nên chúng tôi phải đi xuyên qua thị trấn để về nhà, và tôi đi nhanh hết tốc lực.

Đầu tiên là cửa hiệu của ông Phelps. Nó đang chết, cửa hiệu ấy, cũng như phần còn lại của thị trấn, và ông Phelps dành phần lớn thời gian để mà tuyệt vọng. Ngay cả khi bạn đến mua đồ và ông ấy tỏ ra lịch sự hết mức, thì sự tuyệt vọng của ông ấy vẫn thấm vào bạn như mủ từ vết thương. Kết thúc , Tiếng Ồn của ông ấy nói, Kết thúc, tất cả đang kết thúc và giẻ rách, giẻ rách, giẻ rách và Julie của ta, Julie yêu dấu của ta , Julie là vợ ông ấy, người chẳng bao giờ mặc quần áo trong Tiếng Ồn của ông.

“Chào Todd,” ông ấy cất tiếng gọi khi Manchee và tôi vội vã băng qua.

“Chào bác Phelps.”

“Một ngày đẹp trời, nhỉ?”

“Dạ bác.”

“Đẹp trời!” Manchee sủa và ông Phelps bật cười, nhưng Tiếng Ồn của ông vẫn tiếp tục nói Kết thúc và Julie và giẻ rách và những hình ảnh ông nhớ về vợ, những việc bà ấy thường làm, như thể chúng đặc biệt lắm không bằng.

Tôi không nghĩ gì cụ thể về ông Phelps trong Tiếng Ồn của mình, chỉ những việc thông thường không thể không nghĩ đến. Mặc dù phải thừa nhận tôi đang nghĩ lớn hơn để che giấu những ý nghĩ về lỗ hổng mà tôi đã tìm thấy trong đầm lầy, để chèn chúng sâu dưới các Tiếng Ồn lớn hơn.

Tôi không biết tại sao mình phải làm vậy, tại sao tôi phải che giấu.

Nhưng tôi đang che giấu.

Manchee và tôi bước đi nhanh hơn vì tiếp theo là trạm xăng và ông Hammar. Trạm xăng không còn hoạt động vì máy phân hạch tạo ra xăng đã hỏng từ năm ngoái và giờ nó nằm bên cạnh trạm xăng như một cái ngón chân bự chảng bị thương. Không ai sống cạnh đó ngoại trừ ông Hammar. Và ông Hammar thì tệ hơn ông Phelps bội phần vì ông ta nhắm Tiếng Ồn trực tiếp đến bạn.

Và đó là loại Tiếng Ồn xấu xí, loại Tiếng Ồn giận dữ, những hình ảnh về bạn theo cách bạn không muốn, những hình ảnh bạo lực, máu me, và tất cả những gì bạn có thể làm là tăng Tiếng Ồn của mình lên hết mức và tìm cách gộp cả Tiếng Ồn của ông Phelps vào nữa, rồi ném trả cho ông Hammar. Táo và Kết thúc và Nắm đấm và Ben và Julie và Đẹp trời, Todd? và máy phân hạch bị chập và giẻ rách và im mồm, im mồm đi và nhìn tao đây, nhóc con.

Và tôi quay đầu lại mặc dù không muốn, đôi khi bạn vẫn mất cảnh giác. Thế là tôi quay đầu lại và ông Hammar đang đứng bên cửa sổ, nhìn thẳng vào tôi, nghĩ Một tháng nữa, và hình ảnh của tôi hiện lên trong Tiếng Ồn của ông ta, trong đó tôi đang đứng một mình, nhưng chẳng hiểu sao còn cô đơn hơn thế. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì, nó có thật hay chỉ là một lời nói dối có chủ đích, nên tôi nghĩ đến một cái búa nện xuống đầu ông Hammar hết lần này đến lần khác, và ông ta chỉ đứng bên cửa sổ cười hềnh hệch.

Con đường vòng qua trạm xăng, qua bệnh xá của bác sĩ Baldwin. Ở đó có một lô một lốc những người đàn ông đang khóc lóc rên rỉ với bác sĩ, mặc dù họ chẳng bị gì. Hôm nay đến lượt ông Fox than vãn về chuyện khó thở, sẽ thật đáng thương nếu không phải ông ta lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc như ống khói. Đi qua bệnh xá, bạn sẽ gặp một quán rượu chết tiệt mà, Chúa nhân từ, ngay cả vào giấc này trong ngày cũng chỉ là một tập hợp những Tiếng Ồn gào rú, vì họ bật nhạc thật to để át đi Tiếng Ồn, nhưng việc làm đó chỉ hiệu quả một phần, nên bạn vừa nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ, vừa nghe thấy Tiếng Ồn inh ỏi, và tệ hơn, Tiếng Ồn say xỉn, như cái dùi đục vào bạn. Những tiếng gầm, gào và rên rỉ của những người đàn ông có khuôn mặt không bao giờ thay đổi, về những điều kinh hoàng của quá khứ và về phụ nữ. Cực kỳ nhiều Tiếng Ồn về phụ nữ, nhưng chẳng có cái gì hợp lý, vì Tiếng Ồn say xỉn cũng giống như một người đàn ông say xỉn: mập mờ, nhàm chán và nguy hiểm.

Đi quanh trung tâm thị trấn thì khó hơn, khó mà nghĩ đến bước chân tiếp theo vì có quá nhiều Tiếng Ồn đè lên vai. Tôi thực sự không biết đám đàn ông làm thế nào, tôi không biết tôi sẽ làm thế nào khi trở thành đàn ông, trừ phi có điều gì đó xảy ra vào ngày sinh nhật trọng đại mà tôi chưa biết.

Con đường đi qua quán rượu rồi rẽ sang phải, đến đồn cảnh sát và trại giam, tuy hai mà một, và đối với một thị trấn quá nhỏ như thế này, chúng hoạt động nhiều hơn bạn nghĩ. Cảnh sát trưởng là ông Prentiss Con, chỉ hơn tôi hai tuổi và mới trở thành đàn ông không lâu, nhưng đã làm việc cực kỳ nhiệt tình, nhanh chóng. Trong buồng giam đó là bất kể người nào thị trưởng Prentiss bảo Prentiss Con lôi ra làm gương trong tuần. Tuần này là ông Turner, người đã không cống đủ ngô “cho lợi ích của toàn thị trấn”, có nghĩa ông Turner đã không cho Prentiss Con và tay sai ngô miễn phí.

Vậy là bạn đi qua thị trấn với con chó của mình, bỏ lại tất cả Tiếng Ồn sau lưng, bỏ lại ông Phelps, ông Hammar, bác sĩ Baldwin và ông Fox, cùng tất cả những Tiếng Ồn thừa mứa ở quán rượu Prentiss Con và tiếng rên rỉ của ông Turner, nhưng bạn vẫn chưa thoát khỏi Tiếng Ồn của thị trấn vì lại đến Nhà Thờ.

Dĩ nhiên, Nhà Thờ là lý do tất cả chúng tôi có mặt ở đây, ở Tân Thế giới. Và vào hầu hết các ngày Chủ nhật, bạn lại được nghe Aaron thuyết giảng về lý do chúng tôi rời khỏi Cựu Thế Giới đầy tham nhũng và tội ác, về mục tiêu bắt đầu cuộc sống mới thuần khiết và tương thân tương ái trong một Vườn Địa Đàng mới.

Kế hoạch thành công, nhỉ?

Dù thế, người ta vẫn đến Nhà Thờ, chủ yếu vì bị buộc phải đến, dẫu bản thân thị trưởng chẳng bao giờ có mặt, mà bỏ mặc chúng tôi nghe Aaron thuyết giảng, rằng chúng tôi là tất cả những gì mình có, lũ đàn ông chúng tôi, và chúng tôi phải đoàn kết thành một cộng đồng.

Rằng nếu một người sa ngã, tất cả sẽ sa ngã.

Anh ta nói câu ấy suốt.

Manchee và tôi đi qua cửa chính Nhà Thờ khẽ khàng hết mức. Tiếng Ồn cầu nguyện vọng ra từ bên trong mang một cảm giác đặc biệt, một cảm giác bệnh hoạn tím ngắt rất riêng, như thể đàn ông đang rỉ nó ra, mặc dù vẫn là những điều quen thuộc nhàm chán, nhưng thứ máu màu tím vẫn không ngừng chảy. Giúp chúng con, cứu chúng con, tha thứ cho chúng con, giúp chúng con, cứu chúng con, tha thứ cho chúng con, đưa chúng con ra khỏi đây, con câu xin Chúa, con cầu xin Chúa, cầu xin Chúa, mặc dù theo những gì tôi biết, chẳng có ai từng nghe thấy Tiếng Ồn đáp lại của anh chàng Chúa này.

Aaron cũng ở trong, anh ta đã quay lại từ cuộc tản bộ và đang thuyết giáo giữa những lời cầu nguyện. Tôi có thể nghe thấy giọng chứ không chỉ Tiếng Ồn của anh ta, và trong đó toàn là hy sinh thế này, kinh thánh thế kia, chúc phúc thế này, thánh đức thế khác, và Aaron đang nói liến thoắng đến nỗi Tiếng Ồn của anh ta trông giống như một ngọn lửa màu xám phía sau lưng, và bạn chẳng thể nhặt nhạnh được điều gì rõ ràng, anh ta có thể đang mưu toan gì đó, dám lắm chứ? Bài thuyết giáo có thể đang che đậy gì đó và tôi bắt đầu tự hỏi liệu tôi có biết gì đó là điều gì hay không.

Rồi tôi nghe thấy Nhóc Todd? trong Tiếng Ồn của anh ta, và tôi nói, “Lẹ lên, Manchee.” Thế là chúng tôi chạy vọt qua khỏi Nhà Thờ.

Thứ cuối cùng bạn đi qua khi trèo lên ngọn đồi của thị trấn Prentiss là nhà thị trưởng, nơi có Tiếng Ồn rắn rỏi và kỳ cục nhất vì thị trưởng Prentiss…

Thị trưởng Prentiss khác người.

Tiếng Ồn của ông ta rõ ràng đến kinh dị, và ý tôi là kinh dị theo kiểu kinh dị. Ông ta tin Tiếng Ồn có trật tự. Rằng chúng có thể được phân loại, rằng nếu bằng cách nào đó bạn chế ngự được Tiếng Ồn thì bạn có thể sử dụng nó. Và khi đi qua nhà thị trưởng, bạn có thể nghe thấy ông ta, ông ta cùng những người thân cận nhất, các phó quan và đại loại như vậy, lúc nào cũng thực hiện những bài tập tư tưởng, đếm số và hình dung ra những hình dạng hoàn hảo, rồi hô hào những khẩu lệnh như TÔI LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TÔI bất kể chúng có nghĩa là gì, như thể ông ấy đang thành lập một đội quân, như thể ông ta đang chuẩn bị cho một chuyện gì đó, như thể ông ta đang rèn giũa một loại vũ khí Tiếng Ồn.

Nghe như một mối đe dọa. Khiến bạn cảm thấy thế giới đang thay đổi và bỏ bạn lại phía sau.

1 2 3 4 4 3 2 1 TÔI LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TÔI 1 2 3 4 4 3 2 1 MỘT NGƯỜI SA NGÃ TẤT CẢ SA NGÃ

Tôi sẽ sớm trở thành đàn ông, và đàn ông không sợ hãi bỏ chạy, nhưng tôi đẩy khẽ Manchee, và chúng tôi đi nhanh hơn nữa, đánh vòng cung né nhà thị trưởng càng xa càng tốt, cho đến khi chúng tôi không còn nhìn thấy nó, rồi đi trên con đường trải sỏi dẫn về nhà.

Sau một hồi, thị trấn biến mất sau lưng chúng tôi và Tiếng Ồn bắt đầu đỡ dần (mặc dù nó không bao giờ, không bao giờ ngừng lại), và chúng tôi đã có thể hít thở dễ dàng hơn một chút.

Manchee sủa, “Tiếng Ồn, Todd,”

“Ừ,” tôi đáp.

“Im lặng trong đầm lầy, Todd,” Manchee nói. “Im lặng, im lặng, im lặng.”

“Ừ,” tôi nói, đoạn nghĩ rồi vội vàng nói tiếp, “Im đi, Manchee.” Tôi vỗ vào mông nó, và nó nói, “Ối, Todd?” Tôi ngoái đầu nhìn thị trấn, nhưng không thể nào ngừng Tiếng Ồn một khi đã ném ra, phải không? Và nếu Tiếng Ồn là thứ có thể nhìn, có thể thấy di chuyển trong không khí, thì tôi tự hỏi liệu có thể nhìn thấy lỗ hổng trong Tiếng Ồn trôi bồng bềnh ra khỏi đầu tôi hay không, ra khỏi những suy nghĩ mà tôi đang bảo bọc nó, và dù chỉ là một mẩu Tiếng Ồn nhỏ xíu dễ dàng lẫn mất giữa tiếng gầm của vạn vật, nhưng nó vẫn trôi đi, trôi đi, trôi đi, hướng thẳng về thế giới của đàn ông.