← Quay lại trang sách

Chương 3 BEN VÀ CILLIAN

“CHÁU VỪA ĐI ĐÂU về thế hả?” Cillian nói ngay khi tôi và Manchee vừa xuất hiện nơi cuối con đường. Chú đang nằm dưới đất, chui vào máy phân hạch nhỏ đặt trước nhà chúng tôi, hì hục sửa bộ phận nào đấy của cái máy bị hỏng tháng này. Cillian chui ra, hai tay dính đầy dầu, mặt cau có, Tiếng Ồn ầm ĩ như một đàn ong điên. Chưa gì tôi đã cảm thấy bực bội, dù chưa vào đến trong nhà.

“Cháu đến đầm lầy hái táo cho Ben,” tôi trả lời.

“Việc thì nhiều còn nhóc thì đi chơi.” Cillian quay lại nhìn máy phân hạch. Có thứ gì đó kêu lạch cạch bên trong, và chú nói, “Chết tiệt!”

“Cháu không nói là cháu đi chơi, chú có chịu nghe đâu!” tôi đáp, gần như hét lên. “Ben muốn ăn táo, nên cháu đã đi hái cho chú ấy vài quả táo chết tiệt!”

“Ra thế,” Cillian nói, lại nhìn tôi. “Thế táo đâu?”

Dĩ nhiên tôi chẳng cầm theo quả táo nào. Tôi thậm chí còn không nhớ đã đánh rơi túi đựng táo lúc nào, hẳn là lúc…

“Lúc nào?” Cillian hỏi.

“Đừng nghe trộm người khác,” tôi nói.

Chú ấy buột ra tiếng thở dài đặc Cillian rồi bắt đầu, “Bọn chú có bắt cháu làm lụng gì nhiều ở đây đâu, Todd” - nói dối - “nhưng bọn chú không thể tự điều hành trang trại này được” - cái này đúng - “và ngay cả khi cháu hoàn thành công việc hằng ngày của mình, mà cháu chẳng bao giờ hoàn thành” - lại nói dối, họ bắt tôi làm việc như nô lệ - “thì chúng ta vẫn làm chưa đủ, phải không nào?” - điều này cũng đúng. Thị trấn không thể phát triển nữa, nó chỉ đang chết dần, và sẽ không có ai đến cứu.

“Chú ý khi chú nói chuyện với cháu,” Cillian quát.

“Chú ý!” Manchee sủa.

“Im đi,” tôi quát.

“Đừng nói chuyện với chó của mình kiểu đó,” Cillian nạt.

Cháu không nói với con chó, tôi nghĩ, to và rõ ràng.

Cillian trừng mắt nhìn tôi và tôi trừng mắt nhìn lại. Chúng tôi lúc nào cũng vậy. Tiếng Ồn của chúng tôi đỏ bừng, đầy hằn học và bực dọc. Quan hệ giữa tôi và Cillian không tốt, chưa bao giờ tốt. Ben hiền lành, còn Cillian ngược lại. Nhưng quan hệ giữa chúng tôi ngày càng tệ khi ngày ấy đến gần, ngày mà cuối cùng tôi cũng sẽ trở thành đàn ông và không phải nghe chú lải nhải nữa.

Cillian nhắm mắt và thở hắt ra. “Todd…” chú bắt đầu, giọng trầm xuống.

“Ben đâu?” tôi hỏi.

Mặt chú đanh lại thêm một chút. “Một tuần nữa là đến mùa cừu đẻ rồi, Todd.”

Nhưng tôi chỉ hỏi lại, “Ben đâu?”

“Cháu cho cừu ăn, lùa chúng vào chuồng, rồi chú muốn cháu sửa cổng phía Đông một lần cho xong, Todd Hewitt. Chú đã sai cháu hai lần rồi.”

Tôi đứng bằng gót chân. ” ‘Đầm lầy thế nào, Todd?’ ” tôi hỏi, giọng châm biếm. ” ‘Ồ, bình thường và thoải mái, Cillian, cảm ơn chú đã hỏi thăm.’ ‘Cháu có nhìn thấy thứ gì thú vị ở đầm lầy không Todd?’ ‘Ồ, thật tình cờ khi chú hỏi vậy, Cillian, vì cháu đã nhìn thấy một thứ thú vị có thể giải thích cho vết cắt ở môi cháu mà chú vẫn chưa hỏi đến, nhưng có lẽ cháu phải đợi đến khi đã cho lũ cừu ăn uống no nê và sửa xong cái cổng chết tiệt!’ “

“Ăn nói cẩn thận,” Cillian đáp. “Chú không có thì giờ giỡn chơi với cháu đâu. Đi cho cừu ăn đi.”

Tôi nắm chặt tay và buột ra một tiếng “hừ” để nói với Cillian rằng tôi không thể chịu đựng thái độ vô lý của chú thêm một giây nào nữa.

“Đi nào, Manchee,” tôi nói.

“Đàn cừu, Todd,” Cillian gọi với theo khi tôi bỏ đi. “Đàn cừu trước.”

“Được rồi, cháu sẽ chăm sóc lũ cừu chết tiệt,” tôi lẩm bẩm một mình, bước đi nhanh hơn, máu chạy rần rần, còn Manchee thì hứng khởi trước Tiếng Ồn ầm ĩ của tôi. “Cừu!” nó sủa. “Cừu, cừu, Todd! Cừu, cừu, im lặng, Todd. Im lặng, im lặng trong đầm lầy, Todd!”

“Im đi, Manchee,” tôi nói.

“Gì đấy?” Cillian hỏi, có điều gì đó trong giọng chú khiến cả hai chúng tôi quay lại. Cillian ngồi dậy bên máy phân hạch, dành toàn bộ sự chú ý vào chúng tôi, Tiếng Ồn của chú chiếu vào chúng tôi như tia laser.

“Im lặng, Cillian,” Manchee sủa.

“Nó nói ‘im lặng’ là sao?” Đôi mắt và Tiếng Ồn của Cillian thăm dò tôi từ đầu đến chân.

“Chú quan tâm làm gì?” tôi quay lại. “Cháu phải đi cho lũ cừu chết tiệt ăn.”

“Todd, đợi đã,” Cillian gọi theo chúng tôi, nhưng có gì đó trong máy phân hạch bắt đầu kêu bíp bíp, và chú lại nói “Chết tiệt!” rồi quay trở lại với nó, mặc dù tôi có thể cảm thấy đủ loại câu hỏi trong Tiếng Ồn của chú bám theo tôi, nhỏ dần khi tôi ra đồng.

Chú đi chết đi, đi chết đi, tôi rủa, những lời đại loại thế và tệ hơn thế nữa, trong lúc giậm chân thình thịch qua nông trại. Chúng tôi sống cách thị trấn khoảng một cây số rưỡi về phía Đông Bắc. Nửa nông trại nuôi cừu, nửa còn lại trồng lúa mì. Trồng lúa mì vất vả hơn, nên phần lớn là Ben và Cillian làm. Vì tôi đã đủ lớn, đủ cao hơn lũ cừu, nên tôi phải chăm sóc chúng. Mình tôi, không phải tôi và Manchee, mặc dù một lý do giả dối khác khi họ giao nó cho tôi chính là để tôi huấn luyện nó thành chó săn cừu, một việc mà vì những lý do hiển nhiên - và ý tôi chính là sự ngu ngốc cùng cực của nó - nên đã không thành.

Cho ăn, cho uống, xén lông, đỡ đẻ, thậm chí là thiến và làm thịt, đều do tôi làm tất. Chúng tôi là một trong ba nhà cung cấp thịt và lông của thị trấn, từng là một trong năm, không lâu nữa sẽ là một trong hai, vì ông Marjoribanks sẽ ngoẻo vì rượu sớm. Chúng tôi sẽ lùa đàn cừu của ông ấy vào đàn cừu của chúng tôi, hay nói đúng hơn là tôi sẽ lùa đàn cừu của ông ấy vào đàn cừu của chúng tôi, như tôi đã làm khi ông Gault biến mất hai mùa đông trước. Rồi sẽ có những con cừu mới cần đem ra mổ, cần bị thiến, cần được xén lông, cần được nhốt chung với cừu cái khi đến mùa, và tôi sẽ nhận được một lời cảm ơn? Không đâu, đừng hòng.

Tôi là Todd Hewitt, tôi nghĩ, ngày hôm nay cứ tiếp tục khiến Tiếng Ồn của tôi chẳng thể dịu đi nổi. Tôi sắp trở thành đàn ông.

“Cừu!” lũ cừu nói, khi tôi đi qua cánh đồng mà không dừng lại. “Cừu!” chúng nói, nhìn tôi băng qua. “Cừu! Cừu!”

“Cừu!” Manchee sủa.

“Cừu!” lũ cừu đáp lại.

Cừu còn ít lời để nói hơn cả chó.

Tôi chú ý tìm Tiếng Ồn của Ben khắp nông trại, và phát hiện ra chú ấy đang ở một góc của ruộng lúa mì. Mùa cấy đã xong, mùa gặt còn cách vài tháng nữa, nên chẳng có gì nhiều để làm với ruộng lúa mì vào lúc này, chỉ cần đảm bảo các máy phân hạch, máy kéo hạt nhân và máy đập lúa bằng điện sẵn sàng để sử dụng. Nếu bạn nghĩ như vậy có nghĩa tôi sẽ được họ giúp một tay chăm đàn cừu thì bạn sai bét.

Tiếng Ồn của Ben đang ngân nga một điệu nhạc phía ngoài gần một trong các vòi tưới nước, nên tôi rẽ và băng qua cánh đồng để đến chỗ chú. Tiếng Ồn của Ben không giống của Cillian. Nó điềm tĩnh hơn và rõ ràng hơn. Và bạn không thể nhìn thấy Tiếng Ồn, nhưng nếu Tiếng Ồn của Cillian lúc nào cũng như có màu đỏ, thì Tiếng Ồn của Ben như có màu xanh lam, đôi khi xanh lục. Họ là hai người khác nhau hoàn toàn, như nước với lửa,

Ben và Cillian, hai người có thể coi là phụ huynh của tôi.

Chuyện là, mẹ tôi là bạn của Ben trước khi lên đường đến Tân Thế giới. Cả hai người bọn họ là thành viên của Nhà Thờ khi lời đề nghị đi tìm khu định cư mới được đưa ra. Mẹ đã thuyết phục bố, còn Ben thuyết phục Cillian, rồi khi các con tàu đáp xuống và khu định cư được thành lập, mẹ và bố đã nuôi cừu ở trang trại bên cạnh ruộng lúa mì của Ben và Cillian. Đó là quãng thời gian đẹp đẽ và vui vẻ, mặt trời không bao giờ lặn, đàn ông và đàn bà cùng nhau ca hát, cùng sống và cùng yêu thương, không bao giờ biết đến bệnh tật, không bao giờ biết đến sinh li tử biệt.

Dù sao đó cũng là chuyện được kể lại qua Tiếng Ồn, nên ai mà biết thực tế trước đây như thế nào? Vì sau đó, dĩ nhiên, tôi được sinh ra và mọi thứ thay đổi. Lũ Xú Vật đã phóng vi khuẩn giết đàn bà, và mẹ tôi qua đời, rồi chiến tranh nổ ra và đàn ông chiến thắng, và thế là đến hồi kết của phần lớn Tân Thế giới. Còn tôi, chỉ là một đứa trẻ, chẳng biết gì về bất cứ thứ gì, và dĩ nhiên tôi không phải là đứa trẻ duy nhất, có cả tá những đứa như tôi. Bỗng nhiên chỉ còn lại nửa thị trấn toàn đàn ông chăm sóc một đám trẻ sơ sinh và những thằng nhóc. Nên nhiều đứa trong số đó đã ngủm củ tỏi. Tôi được coi là gặp may, vì lẽ dĩ nhiên Ben và Cillian đã nhận tôi, cho tôi ăn, nuôi tôi lớn, và dạy dỗ tôi. Cơ bản là giữ cho tôi khỏi bị xuống âm phủ.

Nên tôi đại khái là con trai của họ. Ờ thì, có hơn “đại khái” một chút, nhưng vẫn không phải là con trai họ. Ben nói Cillian chỉ cãi cọ với tôi suốt ngày đêm vì chú ấy rất quan tâm đến tôi. Nhưng nếu thật vậy, thì đó là một cách thể hiện tình cảm kỳ khôi, một cách thể hiện tình cảm chẳng giống tình cảm tẹo nào, nếu bạn hỏi tôi.

Ben là một người đàn ông khác hẳn Cillian. Một người đàn ông tử tế, điều khiến chú ấy trở thành bất thường ở thị trấn Prentiss. 145 người đàn ông trong thị trấn này, kể cả những kẻ mới thành đàn ông vì vừa bước qua tuổi trưởng thành, kể cả Cillian, ở một góc độ nào đó, xem tôi như một thứ chẳng đáng đếm xỉa tới, đó là tốt nhất, còn tệ nhất, là một thứ để đánh đập, nên phần lớn thời gian trong ngày tôi tìm cách để bị bỏ mặc, để khỏi bị đánh.

Ngoại trừ Ben, và vì tôi không thể tiếp tục mô tả chú mà không tỏ ra yếu đuối và ngu ngốc và như một thằng nhóc, nên tôi sẽ không tiếp tục mô tả. Tôi sẽ chỉ nói thế này, tôi không biết mặt bố, nhưng nếu một ngày thức dậy mà phải chọn một người trong hàng đống người, nếu có kẻ nói, đây, nhóc, chọn một người mày muốn, thì Ben sẽ không phải là lựa chọn tồi tệ nhất bạn có thể đưa ra vào sáng hôm ấy.

Ben đang huýt sáo khi chúng tôi tiến lại, và mặc dù tôi chưa thấy chú, chú cũng không thể thấy tôi, nhưng khi cảm thấy tôi đang đến gần, Ben liền đổi điệu nhạc thành một bài mà tôi nhận ra, Một sớ-ớ-ớm tinh mơ, khi mặt trời vừa ló-ó-ó dạng. Chú nói đây là bài hát yêu thích của mẹ tôi, nhưng tôi nghĩ thực ra là của chú, vì chú đã huýt sáo và hát cho tôi nghe kể từ khi tôi bắt đầu biết nhớ. Máu trong người tôi vẫn chảy rần rần vì Cillian, nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Mặc dù nó là một bài hát dành cho trẻ con, tôi biết, im đi.

“Ben!” Manchee sủa và chạy quanh giàn tưới.

“Xin chào, Manchee,” tôi nghe tiếng chú trả lời khi đi qua góc ruộng và thấy Ben đang gãi tai Manchee. Nó nhắm tịt mắt, giậm chân vì sướng. Và mặc dù Ben chắc chắn nghe thấy từ Tiếng Ồn của tôi rằng tôi lại cãi nhau với Cillian, chú cũng chẳng nói gì ngoại trừ, “Chào Todd.”

“Chào chú Ben.” Tôi nhìn xuống đất, đá một cục đá.

Và Tiếng Ồn của Ben đang nói Táo và Cillian và Cháu lớn nhanh như thổi và Cillian và ngứa khuỷu tay và táo và bữa tối và Chúa ơi, nóng thật. Chúng nhẹ nhàng và không vồ vập, như cảm giác khi bạn nằm xuống bên bờ suối vào một ngày nóng nực.

“Hạ hỏa rồi chứ, Todd?” cuối cùng chú ấy nói. “Đã tự nhắc nhở bản thân rằng cháu là ai rồi chứ?”

“Vâng,” tôi đáp, “chỉ là, tại sao chú ấy phải gây sự với cháu như vậy? Tại sao chú ấy không thể nói một lời chào? Chẳng hề hỏi han, chỉ ‘Chú biết cháu đã làm sai điều gì đó và chú sẽ không ngừng moi móc cho đến khi biết việc đó là gì’.”

“Bản tính chú ấy là vậy, Todd. Cháu biết điều đó mà.”

“Ấy là chú nói vậy.” Tôi ngắt một bông lúa non rồi ngậm phần đuôi, không nhìn Ben.

“Để táo ở nhà rồi hả?”

Tôi nhìn chú. Tôi nhai bông lúa. Chú biết tôi không để chúng ở nhà. Chú biết.

“Và có lý do,” chú nói, vẫn gãi tai cho Manchee. “Có lý do chưa rõ là gì.” Chú cố đọc Tiếng Ồn của tôi, xem có thể sàng lọc được sự thật gì trong đó, một hành vi mà hầu hết đàn ông coi là lý do chính đáng để bắt đầu gây gổ, nhưng tôi không phiền khi Ben làm vậy. Chú nghiêng đầu và ngừng gãi tai cho Manchee. “Aaron ư?”

“Phải. Cháu đã gặp Aaron.”

“Cậu ta đã làm rách môi cháu?”

“Phải.”

“Thằng cục súc ấy.” Chú cau mày và lại gần. “Có lẽ chú phải nói chuyện với nó.”

“Đừng,” tôi can. “Đừng. Chỉ rước thêm phiền phức vào người thôi. Vả lại cũng chẳng đau đến vậy.”

Chú nhấc cằm tôi lên và nghiêng đầu để có thể nhìn rõ vết cắt. “Thằng thô bỉ ấy,” Ben nhắc lại, khe khẽ. Chú đưa ngón tay chạm vào vết cắt và tôi nhăn mặt lùi lại.

“Chẳng đáng gì,” tôi nói.

“Cháu tránh xa nó ra, nghe rõ chưa, Todd Hewitt.”

“Ồ, như thể cháu chạy đến đầm lầy vì muốn đụng mặt anh ta không bằng?”

“Nó đã sai.”

“Ôi, trời ơi, cảm ơn vì mẩu thông tin đó nhé, chú Ben,” tôi mỉa mai, và bắt gặp Tiếng Ồn của chú nói Một tháng . Điều này mới, và chú nhanh chóng che giấu nó bằng những Tiếng Ồn khác.

“Có chuyện gì vậy, chú Ben?” tôi hỏi. “Có chuyện gì với sinh nhật của cháu vậy?”

Chú mỉm cười và trong thoáng chốc nó không hẳn là một nụ cười chân thật. Trong thoáng chốc, nó là một nụ cười lo lắng. Nhưng sau đó, nó trở thành một nụ cười chân thật. “Bí mật ,” chú nói, “nên đừng có tìm cách bật mí.”

Mặc dù tôi sắp trở thành đàn ông, mặc dù tôi đã cao gần bằng chú, chú vẫn cúi xuống một chút cho ngang tầm mắt với tôi, không gần tới mức ngượng nghịu, chỉ đủ gần ở khoảng cách an toàn, và tôi hơi quay mặt đi. Mặc dù đó là Ben, mặc dù tôi tin tưởng Ben hơn bất cứ người nào khác trong cái thị trấn chết tiệt này, mặc dù Ben là người đã cứu đời tôi, và là người tôi biết sẽ sẵn sàng làm thế một lần nữa, tôi vẫn không dám để lộ Tiếng Ồn về chuyện đã xảy ra trong đầm lầy, chủ yếu vì tôi có thể cảm thấy nó bắt đầu đè lên ngực tôi, bất cứ khi nào tôi chực nghĩ về nó.

“Todd?” Ben nói, nhìn tôi chằm chằm.

“Im lặng,” Manchee sủa khẽ. “Im lặng trong đầm lầy.”

Ben nhìn Manchee, rồi nhìn tôi, mắt chú dịu dàng và dò hỏi, đầy vẻ lo lắng. “Nó đang nói gì vậy, Todd?”

Tôi thở dài. “Bọn cháu đã thấy một thứ,” tôi nói. “Ở đầm lầy. Thực ra thì bọn cháu không nhìn thấy nó. Nó đã lẩn trốn. Nhưng nó giống như một khe hở trong Tiếng Ồn, một vết rách…”

Tôi ngừng nói vì chú đã ngừng nghe. Tôi mở Tiếng Ồn ra với chú và nhớ về nó một cách chính xác nhất có thể. Chú nhìn tôi bàng hoàng. Và tôi có thể nghe tiếng Cillian đang lại gần từ đằng sau. Chú gọi “Ben?” và “Todd?”, giọng nói và Tiếng Ồn của Cillian đầy lo lắng. Và Tiếng Ồn của Ben cũng bắt đầu vo ve đôi chút. Còn tôi cứ tiếp tục nghĩ thật chính xác về lỗ hổng trong Tiếng Ồn mà bọn tôi đã thấy, nhưng đồng thời cũng thật, thật khẽ, để ngăn không cho thị trấn nghe thấy. Cillian tiếp tục lại gần, còn Ben chỉ nhìn tôi mãi, cho đến khi tôi buộc phải hỏi.

“Là Xú Vật ư?” tôi hỏi. “Có phải Xú Vật không? Chúng đã trở lại ư?”

“Ben?” Giờ thì Cillian vừa hét lên vừa chạy băng qua đồng.

“Chúng ta đang gặp nguy hiểm ư?” tôi hỏi Ben. “Lại sắp có chiến tranh ư?”

Nhưng Ben chỉ nói, “Ôi Chúa ơi,” thật khẽ. Rồi chú lặp lại, “Ôi Chúa ơi.” Và rồi chú nói mà không nhúc nhích hay thậm chí nhìn đi chỗ khác, “Chúng ta phải đưa cháu rời khỏi đây. Chúng ta phải đưa cháu rời khỏi đây ngay lập tức.”