Chương 4 ĐỪNG NGHĨ ĐẾN NÓ
CILLIAN CHẠY LẠI, nhưng trước khi chú kịp nói gì, Ben đã cắt ngang, “Đừng nghĩ đến nó!”
Ben quay sang tôi. “Cháu cũng đừng nghĩ. Giấu nó bằng Tiếng Ồn. Giấu đi. Cố hết sức giấu kỹ vào.” Chú chộp lấy vai tôi và vừa nói vừa bóp chặt, khiến máu trong người tôi càng rần rần hơn nữa.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” tôi hỏi.
“Cháu đã đi qua thị trấn để về nhà phải không?” Cillian hỏi.
“Dĩ nhiên cháu đã đi qua thị trấn để về nhà,” tôi gắt. “Còn đường mịa nào để đi nữa chứ?”
Mặt Cillian nhăn lại, nhưng không phải vì tôi cáu gắt, mà vì sợ, một nỗi sợ tôi có thể nghe rõ như tiếng gào trong Tiếng Ồn của chú. Họ cũng không nạt tôi vì đã chửi tục, khiến cho tình hình lúc này càng thêm trầm trọng. Manchee sủa ông ổng, “Cillian! Im lặng! Mịa! Todd!” nhưng không ai buồn bảo nó im mồm.
Cillian nhìn Ben. “Chúng ta phải làm ngay.”
“Tôi biết,” Ben đáp.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” tôi hỏi lại, lớn tiếng hơn. “Làm cái gì ngay?” Tôi lùi khỏi Ben và đứng nhìn hai người bọn họ.
Ben và Cillian nhìn nhau thêm lần nữa rồi nhìn tôi. “Cháu phải rời khỏi thị trấn Prentiss,” Ben nói.
Tôi nhìn hết người này sang người kia, nhưng họ không để lộ điều gì trong Tiếng Ồn, ngoài sự lo lắng chung chung. “Ý chú là sao khi bảo cháu phải rời khỏi thị trấn Prentiss?” tôi hỏi. “Làm gì có nơi nào khác ở Tân Thế giới ngoài thị trấn Prentiss.”
Họ lại nhìn nhau.
“Ngừng làm thế đi!” tôi nói.
“Đi nào,” Cillian nói. “Chúng ta đã chuẩn bị túi cho cháu.” “Làm sao mà chú đã chuẩn bị túi cho cháu rồi?”
Cillian nói với Ben, “Hẳn chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Và Ben nói với Cillian, “Thằng bé có thể đi theo con sông.”
Và Cillian nói với Ben, “Anh biết điều này có nghĩa là gì.” Và Ben nói với Cillian, “Nó không làm thay đổi kế hoạch.” “CÁI MỊA GÌ ĐANG DIỄN RA VẬY?” tôi gầm lên, nhưng tôi không nói “mịa”, dĩ nhiên. Vì có vẻ tình huống này cần từ ngữ nặng nề hơn. “KẾ HOẠCH MỊA GÌ?”
Nhưng họ vẫn không tỏ ra bực bội.
Ben hạ giọng và tôi có thể thấy chú đang tìm cách sắp xếp lại Tiếng Ồn, rồi chú nói với tôi, “Có điều này rất rất quan trọng cháu cần phải làm, đó là cố hết sức không để những chuyện đã xảy ra ở đầm lầy xuất hiện trong Tiếng Ồn của cháu.”
“Tại sao? Lũ Xú Vật đang trở lại để tiêu diệt chúng ta ư?”
“Đừng nghĩ đến nó!” Cillian cáu. “Che đậy nó, vùi sâu nó, và giữ yên lặng, cho đến khi cháu rời khỏi thị trấn, xa đến nỗi không ai có thể nghe thấy cháu. Giờ thì đi nào!”
Và chú chạy về nhà, thực sự chạy.
“Đi nào Todd,” Ben nói.
“Không đi, cho đến khi có người giải thích cho cháu.”
“Cháu sẽ được giải thích,” Ben nói, túm lấy tay tôi và kéo. “Cháu sẽ được giải thích nhiều hơn cháu muốn nữa.” Chú có vẻ buồn sâu sắc khi nói ra những lời ấy, nên tôi không truy thêm nữa, chỉ chạy theo về nhà, Manchee sủa loạn xạ đằng sau.
Khi về đến nhà, tôi đã trông đợi…
Tôi không biết tôi đã trông đợi điều gì. Một đội quân Xú Vật đổ ra từ rừng. Một đám người của thị trưởng Prentiss cầm súng sẵn sàng. Cả căn nhà bốc cháy. Tôi không biết nữa. Tiếng Ồn của Ben và Cillian không hề rõ ràng, suy nghĩ của tôi thì đang sôi sục như núi lửa, còn Manchee không ngừng sủa, nên ai mà biết được gì trong đống hỗn loạn này?
Nhưng chẳng có ai ở đó. Căn nhà, căn nhà của chúng tôi, vẫn thế, yên tĩnh và đậm chất nông trại. Cillian chạy tọt qua cửa sau, vào phòng thờ, căn phòng chúng tôi chẳng bao giờ thèm sử dụng, và bắt đầu lật ván khỏi sàn. Ben thì vào kho đồ ăn và ném thức ăn khô, hoa quả vào một chiếc túi vải, rồi vào nhà vệ sinh, lấy một hộp cứu thương nhỏ, cũng ném cả vào túi.
Tôi chỉ đứng đó như một thằng ngốc, tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
Tôi biết bạn đang nghĩ gì: tại sao tôi có thể không biết nếu hằng ngày, mỗi ngày, tôi đều nghe thấy mọi suy nghĩ của hai người đàn ông trong nhà? Đó là vấn đề. Tiếng Ồn chỉ là tiếng ồn. Nó là những tiếng loảng xoảng, xì xầm, và thường chỉ gộp vào thành một khối âm thanh, hình ảnh, và suy nghĩ hỗn độn, quá nửa thời gian chẳng thể nào lý giải. Tâm trí của đàn ông là nơi lộn xộn, và Tiếng Ồn giống như gương mặt sống động của mớ lộn xộn đó. Tiếng Ồn là sự thật, là những gì họ tin tưởng, những gì họ hình dung, những gì họ tưởng tượng, nó nói một điều, đồng thời nói điều ngược lại. Và mặc dù sự thật cũng nằm trong đó, nhưng làm sao biết được đâu là sự thật, đâu là giả dối, khi bạn nhận được mọi thứ cùng một lúc?
Tiếng Ồn là một người đàn ông không được sàng lọc, và khi không được sàng lọc, đàn ông chỉ là một mớ hỗn độn biết đi.
“Cháu không đi,” tôi nói trong lúc họ tiếp tục sửa soạn. Họ không bận tâm đến tôi. “Cháu không đi,” tôi lặp lại, lúc Ben bước qua mặt tôi, tiến vào phòng thờ để giúp Cillian dỡ ván sàn. Họ thấy thứ đang tìm, và Cillian nhấc cái ba lô lên, chiếc ba lô mà tôi tưởng tôi đã đánh mất. Ben mở nó ra rồi nhìn nhanh vào bên trong, và tôi có thể thấy một số bộ quần áo cũ của tôi, cùng một thứ gì đó trông như…
“Đó là một cuốn sách ư?” tôi hỏi. “Chú phải đốt hết sách từ nhiều năm trước rồi chứ.”
Nhưng họ tảng lờ tôi và không khí như đông lại khi Ben lôi thứ đó ra khỏi ba lô. Chú và Cillian nhìn nó. Tôi có thể thấy nó không hẳn là một cuốn sách, mà là một cuốn nhật ký có bìa bằng da khá đẹp. Ben lật trang, để lộ những trang giấy màu kem đầy chữ viết tay.
Ben đóng cuốn sách lại như thể nó là một vật quan trọng. Rồi chú cuốn nó trong chiếc túi nylon và nhét vào ba lô.
Họ quay lại nhìn tôi.
“Cháu không đi đâu cả,” tôi nói.
Rồi có tiếng gõ cửa.
Trong khoảnh khắc, không ai ho he nửa lời, tất cả đều đứng im. Manchee có quá nhiều điều muốn sủa đến nỗi nó chẳng thể sủa được lời nào, cho đến khi nó cuối cùng cũng thốt lên “Cửa!”, nhưng Cillian chụp lấy vòng cổ và bịt miệng nó lại. Chúng tôi nhìn nhau, tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Thêm một tiếng gõ cửa nữa, rồi một giọng nói vang lên từ phía bên kia bức tường, “Tôi biết các người đang ở trong đó.”
“Quỷ tha ma bắt,” Ben nói.
“Davy Prentiss chó chết,” Cillian nói.
Đó là Prentiss Con. Người của pháp luật.
“Các người nghĩ tôi không thể nghe thấy Tiếng Ồn của các người sao?” Prentiss Con nói vọng qua cánh cửa. “Benison Moore. Cillian Boyd.” Giọng nói ngừng một thoáng. “Todd Hewitt.”
“Lẩn với chả trốn,” tôi càu nhàu, khoanh tay, vẫn cảm thấy hơi khó chịu vì tất cả chuyện này.
Cillian và Ben lại nhìn nhau, rồi Cillian thả Manchee ra, nói “Đứng đây” với hai đứa tôi rồi bước tới cửa. Ben nhét túi đồ ăn vào ba lô rồi buộc chặt lại. Chú đưa nó cho tôi. “Đeo vào,” chú thì thầm.
Ban đầu tôi không nhận, nhưng chú ra hiệu với vẻ nghiêm trọng, nên tôi đành đeo vào. Nó nặng cả tấn.
Chúng tôi nghe thấy Cillian mở cửa trước. “Cậu muốn gì, Davy?”
“Gọi tôi là cảnh sát trưởng Prentiss, Cillian.”
“Chúng tôi đang nghỉ trưa, Davy,” Cillian nói. “Quay lại sau đi.”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi cần nói chuyện với nhóc Todd.”
Ben nhìn tôi, sự lo lắng hiện lên trong Tiếng Ồn của chú ấy.
“Todd đang bận việc nông trại,” Cillian đáp. “Nó vừa đi ra cửa sau. Tôi có thể nghe thấy tiếng nó đi.”
Đây là chỉ thị cho tôi và Ben, chẳng phải sao? Nhưng vì muốn nghe xem chuyện gì đang diễn ra, nên tôi tảng lờ bàn tay của Ben đang đặt trên vai, cố kéo tôi về phía cửa sau.
“Ông nghĩ tôi là một thằng ngốc sao, Cillian?” Prentiss Con hỏi.
“Cậu thực sự muốn nghe câu trả lời sao, Davy?”
“Tôi có thể nghe thấy Tiếng Ồn của nó chỉ cách chưa đến sáu mét sau lưng ông. Cả của Ben nữa.” Tôi và Ben nghe thấy có thay đổi trong giọng điệu của hắn. “Tôi chỉ muốn nói chuyện với nó thôi. Nó không gặp rắc rối gì cả.”
“Vậy tại sao cậu lại mang theo súng trường, hả Davy?” Cillian hỏi và Ben, dường như vô thức, bóp chặt vai tôi.
Giọng và Tiếng Ồn của Prentiss Con lại thay đổi. “Mang nó ra đây, Cillian. Ông biết tại sao tôi đến. Có vẻ một từ nho nhỏ kỳ khôi đã vô tư trôi từ trong đầu thằng nhóc vào thị trấn, và chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu xem chuyện đó là thế nào, vậy thôi.”
” ‘Chúng tôi’?” Cillian hỏi.
“Ngài thị trưởng cao quý muốn nói chuyện với nhóc Todd.” Prentiss Con cao giọng. “Các người ra đây ngay, nghe rõ chứ? Không có chuyện gì rắc rối cả. Chỉ là một cuộc nói chuyện thân thiện mà thôi.”
Ben quả quyết hất đầu về phía cửa sau và lần này thì không còn gì để cự nự chú nữa. Chúng tôi từ từ bước, nhưng Manchee đã ngậm mồm đủ lâu và không thể chịu đựng thêm nữa, nó sủa, “Todd?”
“Các người đang nghĩ đến chuyện lẻn ra cửa sau, phải không?” Prentiss Con nói. “Tránh đường, Cillian.”
“Cút khỏi nhà tao, Davy,” Cillian ra lệnh.
“Tôi không nhắc lại lần thứ hai đâu.”
“Tao chắc rằng mày đã nói khoảng ba lần rồi, Davy, nên nếu mày muốn dọa dẫm, thì không có hiệu quả đâu.”
Có một khoảng lặng ngắn nhưng rồi Tiếng Ồn của cả hai người bọn họ trở nên lớn hơn, cả Ben và tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đột nhiên mọi thứ diễn ra rất nhanh. Chúng tôi nghe thấy một tiếng bốp lớn, tức thì theo sau là hai tiếng nữa. Tôi và Ben và Manchee chạy vào bếp, nhưng khi chúng tôi đến nơi thì chuyện đã kết thúc. Prentiss Con đang nằm trên sàn, ôm cái miệng đầm đìa máu. Cillian cầm khẩu súng trường của Prentiss Con và chĩa vào hắn.
“Tao bảo cút khỏi nhà tao, Davy,” chú nói.
Prentiss Con nhìn chú, rồi nhìn chúng tôi, vẫn ôm cái miệng máu. Như tôi đã nói, hắn chỉ hơn tôi hai tuổi, chỉ vừa vỡ giọng, nhưng hắn đã qua sinh nhật để trở thành đàn ông, nên hắn nghiễm nhiên nhậm chức cảnh sát trưởng của chúng tôi.
Máu trong miệng hắn dính lên nhúm lông màu nâu, mà hắn gọi là ria mép còn những người khác coi là không có.
“Vậy đây là câu trả lời, phải không?” hắn nhổ máu và một cái răng xuống sàn. “Các người nên biết là vụ này chưa kết thúc đâu.” Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. “Mày đã tìm thấy thứ gì đó, phải không nhóc?”
Cillian nhắm súng trường vào đầu hắn. “Cút,” chú nói.
“Chúng tao có kế hoạch dành cho mày, nhóc.” Ông Prentiss Con nở nụ cười bê bết máu với tôi rồi đứng dậy. “Thằng nhóc cuối cùng. Một tháng nữa, phải không?”
Tôi nhìn Cillian, nhưng chú chỉ lên đạn, rồi ngắm.
Ông Prentiss Con nhìn chúng tôi, lại nhổ, rồi nói, “Sẽ còn gặp lại mày,” cố tỏ vẻ cứng cỏi, nhưng giọng the thé. Rồi hắn cong đuôi chuồn về thị trấn.
Cillian đóng sầm cửa. “Todd phải đi ngay. Về hướng đầm lầy.”
“Tôi biết,” Ben đáp. “Tôi chỉ hy vọng…”
“Tôi cũng vậy,” Cillian cắt lời.
“Ê, ê,” tôi nói, “cháu không quay lại đầm lầy đâu. Ở đấy có Xú Vật!”
“Giữ kín suy nghĩ của cháu,” Cillian ra lệnh. “Việc đó quan trọng hơn là cháu tưởng đấy.”
“Ờ, vì cháu chẳng biết gì hết, nên việc đó có khó gì đâu,” tôi trả đòn. “Cháu sẽ không đi đâu hết cho đến khi có người nói với cháu chuyện gì đang diễn ra!”
“Todd…” Ben lên tiếng.
“Chúng sẽ quay lại, Todd,” Cillian nói. “Davy Prentiss sẽ quay lại. Và sẽ không chỉ có mình hắn, chúng ta không thể bảo vệ cháu khỏi tất cả bọn chúng.”
“Nhưng…”
“Không bàn cãi gì nữa!” Cillian chấm dứt cuộc tranh luận.
“Đi nào, Todd,” Ben nói giọng khẩn thiết. “Manchee cũng phải đi với cháu.”
“Ôi trời, chuyện này ngày càng thú vị,” tôi càu nhàu.
“Todd,” Gillian nói và tôi nhìn chú. Chú đã thay đổi đôi chút. Có điều gì đó mới mẻ trong Tiếng Ồn của Cillian, nỗi buồn, nỗi buồn như thương tiếc. “Todd,” chú nhắc lại, rồi đột nhiên chộp lấy tôi và ôm tôi thật chặt. Quá chặt. Cái môi bị rách của tôi quệt vào cổ áo của Cillian nên tôi kêu lên, “Ối!” rồi đẩy chú ra.
“Có thể cháu sẽ ghét bọn chú vì điều này, Todd,” chú nói, “nhưng hãy cố tin rằng bọn chú chỉ làm vậy vì yêu cháu, được chứ?”
“Không,” tôi nói, “không được. Không được chút nào hết.”
Nhưng Cillian không nghe, như bao lần khác. Chú đứng dậy và nói với Ben, “Đi, chạy đi, tôi sẽ cầm chân chúng.”
“Tôi sẽ quay lại theo đường khác,” Ben trả lời, “để xem có thể đánh lạc hướng chúng được không.”
Họ bắt tay suốt một phút dài, rồi Ben nhìn tôi, ra lệnh, “Đi nào.” Và trong lúc chú kéo tôi ra khỏi phòng để đến cửa sau, tôi thấy Cillian nhặt súng trường lên, ngước nhìn tôi, cả người lẫn Tiếng Ồn của chú như nói rằng đây là lời chia tay dài lâu, rằng chú không nghĩ là sẽ được gặp lại tôi nữa. Tôi mở miệng định nói gì đó nhưng cửa đóng lại và Cillian biến mất khỏi tầm mắt.