← Quay lại trang sách

Chương 5 NHỮNG ĐIỀU BẠN BIẾT

“CHÚ SẼ ĐƯA CHÁU ĐẾN bờ sông,” Ben nói khi chúng tôi vội vã băng qua cánh đồng lần thứ hai trong buổi sáng ngày hôm nay. “Cháu có thể đi men theo nó đến nơi giao với đầm lầy.”

“Chẳng có đường nào để đi ở đó cả, Ben,” tôi nói, “và cá sấu ở khắp nơi. Chú định đưa cháu vào chỗ chết sao?”

Chú quay lại nhìn tôi, mắt điềm tĩnh, nhưng vẫn tiếp tục vội vã bước đi. “Không còn cách nào khác, Todd.”

“Cá sấu! Đầm lầy! Im lặng! Ị!” Manchee sủa.

Tôi chẳng còn buồn hỏi chuyện gì đang diễn ra nữa, vì có ai chịu nói gì cho tôi đâu, vậy là chúng tôi cứ thế tiếp tục đi qua đàn cừu, vẫn chưa vào chuồng, và giờ thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ vào nữa. “Cừu!” chúng nói, nhìn chúng tôi đi qua. Chúng tôi tiếp tục đi, qua kho thóc chính, qua một trong những dãy vòi tưới chính, rẽ phải ở dãy vòi nhỏ, hướng đến rìa vùng đất hoang, điểm khỏi đầu cho phần còn lại của hành tinh trống rỗng này.

Ben không nói nửa lời cho đến khi chúng tôi tới rặng cây. “Trong ba lô của cháu có thức ăn, đủ ăn một thời gian, nhưng cháu phải dè sẻn hết mức, ăn hoa quả cháu tìm thấy và bất cứ thứ gì cháu săn được.”

“Cháu phải dè sẻn đến mức nào?” tôi hỏi. “Khi nào thì cháu quay về được?”

Ben dừng lại. Chúng tôi chỉ vừa bước vào rặng cây. Dòng sông còn cách ba mươi mét, nhưng ta đã có thể nghe thấy tiếng vì đây là nơi nó bắt đầu chảy xiết xuống ngọn đồi, xuôi về đầm lầy.

Đột nhiên tôi cảm thấy đây là chốn đơn độc nhất trên cả thế giới rộng lớn này.

“Cháu sẽ không quay về, Todd,” Ben nói khẽ. “Cháu không thể.”

“Tại sao không?” tôi thắc mắc, và dù giọng tôi nghe mè nheo như một con mèo con, nhưng tôi không thể kiềm chế. “Cháu đã làm gì, Ben?”

Ben lại gần tôi. “Cháu không làm gì cả, Todd. Cháu không hề làm gì cả.” Chú ôm tôi thật chặt và tôi cảm thấy ngực mình như muốn thắt lại lần nữa. Tôi hoang mang, sợ hãi và tức giận. Sáng nay khi tôi bước xuống giường thế giới chẳng có gì khác biệt, giờ thì tôi đang bị đuổi đi, còn Ben và Cillian thì hành xử như thể tôi sắp chết. Thật không công bằng. Tôi không biết tại sao lại không công bằng, nhưng đơn giản là không công bằng.

“Chú biết thế là không công bằng,” Ben nói, đẩy tôi ra và nhìn tôi chăm chú. “Nhưng có lời giải thích hợp lý.” Chú quay người tôi lại và mở ba lô. Tôi có thể cảm thấy chú đang lấy ra một thứ gì đó.

Cuốn sách.

Tôi nhìn chú rồi nhìn đi chỗ khác. “Chú biết cháu đọc không giỏi mà, Ben,” tôi lí nhí, cảm thấy xấu hổ và đần độn.

Chú hơi cúi người xuống để nhìn thẳng vào mặt tôi. Tiếng Ồn của chú không hề khiến tôi cảm thấy thoải mái.

“Chú biết,” Ben nói nhẹ nhàng. “Chú đã luôn muốn dành nhiều thời gian hơn để…” Chú dừng lại, giơ quyển sách ra. “Nó là của mẹ cháu. Là nhật ký của bà ấy, bắt đầu từ ngày cháu được sinh ra, Todd.” Ben nhìn xuống nó. “Cho đến ngày bà ấy mất.”

Tiếng Ồn của tôi rộng mở.

Mẹ tôi. Nhật ký của mẹ tôi.

Ben đưa tay vuốt cuốn nhật ký. “Bọn chú đã hứa sẽ giữ cho cháu được an toàn. Bọn chú đã hứa với bà ấy, rồi phải gạt điều đó ra khỏi tâm trí để không có gì trong Tiếng Ồn của bọn chú cả, không gì có thể khiến người ta biết về những việc bọn chú sẽ làm.”

“Kể cả cháu,” tôi nói.

“Buộc phải tính cả cháu. Nếu nó lọt vào Tiếng Ồn của cháu, dù chỉ một chút, rồi truyền đến thị trấn…”

Chú không nói hết câu.

“Như sự im lặng cháu tìm thấy trong đầm lầy ngày hôm nay,” tôi nói. “Như cách nó truyền đến thị trấn và gây ra chuyện phiền phức này.”

“Không, đó là một bất ngờ.” Chú ngước lên nhìn trời, như thể chú đang nói với nó rằng chuyện này bất ngờ đến mức nào. “Không ai đoán được chuyện ấy lại xảy ra.”

“Nguy hiểm lắm, Ben. Cháu có thể cảm nhận được.”

Nhưng chú ấy chỉ giơ cuốn sách ra một lần nữa.

Tôi lắc đầu. “Ben…”

“Chú biết, Todd,” chú nói, “nhưng hãy gắng hết sức.”

“Không, Ben…”

Chú lại bắt lấy ánh mắt tôi, giữ chặt nó. “Cháu có tin chú không, Todd Hewitt?”

Tôi gãi tai. Tôi không biết phải trả lời thế nào. “Dĩ nhiên cháu tin,” tôi nói, “ít nhất là cháu đã tin trước khi chú gói ghém những thứ đồ đạc mà cháu thậm chí không hề biết đến.”

Chú nhìn tôi nghiêm nghị hơn, Tiếng Ồn tụ lại như tia mặt trời. “Cháu có tin chú không?” Ben hỏi lại.

Tôi nhìn chú, và có, tôi có tin, ngay cả lúc này. “Cháu tin chú, Ben.”

“Vậy hãy tin khi chú nói với cháu rằng những điều cháu biết không phải là sự thật, Todd.”

“Điều gì?” tôi hỏi, hơi xẵng giọng. “Tại sao chú không nói với cháu luôn đi?”

“Vì tri thức là thứ nguy hiểm,” chú đáp, với vẻ nghiêm túc nhất tôi từng thấy, và khi tôi nhìn vào Tiếng Ồn của chú để xem chú đang che giấu điều gì, nó gầm lên và đẩy tôi ra. “Nếu chú nói với cháu ngay lúc này, nó sẽ rồ lên trong đầu cháu còn ồn hơn cả tổ ong mùa hút mật, và thị trưởng Prentiss sẽ tìm được cháu còn nhanh hơn ông ta nhổ một bãi nước bọt. Cháu phải trốn khỏi đây. Cháu phải bỏ chạy, càng xa càng tốt.”

“Nhưng đi đâu?” tôi hỏi. ‘‘Chẳng có nơi nào khác để đi cả!”

Ben thở sâu. “Có,” chú ấy nói. “Có nơi khác.”

Tôi không nói gì trước thông tin ấy.

“Kẹp ở đầu cuốn sách,” Ben nói tiếp, “là một tấm bản đồ. Chú đã vẽ nó, nhưng đừng nhìn cho đến khi cháu đã đi xa khỏi thị trấn, hiểu chứ? Đi đến đầm lầy đã. Cháu sẽ biết phải làm gì khi đến đó.”

Nhưng tôi có thể thấy từ Tiếng Ồn của Ben rằng chú không hề chắc chắn là tôi sẽ biết phải làm gì. “Hoặc sẽ tìm thấy gì ở đó, phải không?”

Chú không trả lời câu hỏi ấy.

Và tôi nghĩ.

“Làm sao chú biết phải chuẩn bị ba lô từ trước?” tôi hỏi, khẽ lùi lại. “Nếu thứ trong đầm lầy là điều bất ngờ đến vậy, thì làm sao chú biết mà chuẩn bị sẵn sàng để đuổi cháu vào nơi hoang dã ngày hôm nay?”

“Kế hoạch đã luôn là vậy, kể từ khi cháu còn nhỏ.” Tôi nhìn chú nuốt khan và nghe thấy nỗi buồn của chú lan tỏa khắp nơi. “Ngay khi cháu đủ lớn để tự lập…”

“Chú đã định sẽ ném cháu ra ngoài cho lũ cá sấu ăn thịt.” Tôi lùi lại xa hơn.

“Không, Todd…” chú tiến lại tôi, cuốn sách vẫn cầm trên tay. Tôi tiếp tục lùi. Chú giơ tay lên như thể nói, được rồi.

Và chú nhắm mắt lại, mở Tiếng Ồn ra với tôi.

Một tháng nữa là điều đầu tiên nó nói…

Sinh nhật của tôi…

Ngày tôi trở thành đàn ông…

Và…

Và…

Và tất cả hiện ra…

Những gì xảy ra…

Những điều lũ con trai đã làm khi trở thành đàn ông…

Một mình…

Tự họ làm…

Cái cách từng mẩu trẻ con cuối cùng bị diệt bỏ…

Và…

Và…

Và những gì đã thực sự xảy ra với những người…

Trời ơi…

Tôi không muốn nói thêm về nó nữa.

Tôi không biết nó khiến tôi cảm thấy thế nào.

Tôi nhìn Ben và chú bỗng trở thành một người khác, không còn là người tôi vẫn biết.

Tri thức là thứ nguy hiểm.

“Đó là lý do vì sao không ai nói với cháu,” chú nói. “Để ngăn cháu chạy trốn.”

“Chú không định bảo vệ cháu ư?” tôi nói, lại mè nheo (im đi).

“Đây là cách bọn chú bảo vệ cháu, Todd,” chú đáp. “Bằng cách giúp cháu bỏ trốn. Bọn chú phải đảm bảo cháu có thể tự lo cho bản thân. Đó là lý do vì sao bọn chú dạy cháu tất cả những điều đó. Giờ thì, Todd, cháu phải đi…”

“Nếu đó là những gì sẽ xảy ra sau một tháng nữa, tại sao lại đợi lâu đến vậy? Tại sao không đưa cháu đi sớm hơn?”

“Bọn chú không thể đi cùng cháu. Toàn bộ vấn đề nằm ở đó. Và bọn chú không nỡ để cháu tự bươn chải. Không nỡ để cháu đi. Khi cháu còn quá trẻ.” Chú lại miết bìa sách. “Và bọn chú đã hy vọng sẽ có một phép mầu. Để không phải…”

Mất cháu, Tiếng Ồn của chú nói nốt câu.

“Nhưng không có phép mầu nào,” một giây sau tôi mới nói.

Chú lắc đầu, chìa sách ra. “Chú xin lỗi. Chú rất xin lỗi khi chuyện buộc phải diễn ra theo cách này.”

Và trong Tiếng Ồn của Ben có thật nhiều buồn rầu, thật nhiều lo lắng và bồn chồn, nên tôi biết chú đang nói thật, tôi biết chú không thể ngăn cản những gì đang diễn ra, và dù rất ghét nhưng tôi vẫn nhận cuốn sách từ tay chú, nhét nó vào túi nylon, vào ba lô. Chúng tôi không nói thêm gì. Còn gì để nói? Mọi thứ và không gì cả. Bạn không thể nói mọi thứ, nên bạn không nói gì cả.

Chú lại kéo tôi vào lòng, cổ áo chú cọ vào môi tôi hệt như cổ áo của Cillian, nhưng lần này tôi không đẩy ra. “Hãy luôn nhớ,” chú nói, “khi mẹ cháu qua đời, cháu đã trở thành con trai bọn chú. Chú yêu cháu, và Cillian yêu cháu, từ trước đến nay, và mãi mãi về sau.”

Tôi chực nói, “Cháu không muốn đi,” nhưng những lời này không có cơ hội được thốt ra.

Vì BÙM - tiếng động lớn nhất tôi từng nghe ở thị trấn Prentiss, như thể có thứ gì đó nổ thẳng lên trời.

Và tiếng động này chỉ có thể đến từ trang trại của chúng tôi.

Ben vội vàng buông tôi ra. Chú không nói gì, nhưng Tiếng Ồn của chú gào lên, Cillian.

“Cháu sẽ về cùng chú,” tôi nói. “Cháu sẽ giúp chú chiến đấu.”

“Không!” Ben hét lớn. “Cháu phải đi thật xa khỏi đây. Hứa với chú. Hãy vượt qua đầm lầy và đi thật xa khỏi đây.”

Tôi không nói gì trong một giây.

“Hứa với chú,” Ben lặp lại, lệnh cho tôi phải hứa.

“Hứa!” Manchee sủa, và ngay trong tiếng sủa của nó cũng có nỗi sợ.

“Cháu hứa,” cuối cùng tôi nói.

Ben với tay ra sau lưng và tháo thứ gì đó. Chú loay hoay mất một hai giây nó mới tuột ra. Chú đưa cho tôi. Đó là con dao săn của chú, con dao găm lớn có tay cầm bằng xương và lưỡi răng cưa có thể cắt gần như mọi thứ trên đời, con dao mà tôi đã hy vọng được tặng vào ngày sinh nhật, khi tôi trở thành một người đàn ông. Nó vẫn nằm trong đai, nên tôi có thể đeo vào.

“Cầm đi,” chú nói. “Cầm theo vào đầm lầy. Có thể cháu sẽ cần đến nó.”

“Cháu chưa từng đánh nhau với Xú Vật, Ben.”

Chú vẫn chìa con dao ra, nên tôi cầm lấy.

Rồi một tiếng BÙM khác vang lên từ trang trại. Ben ngoái lại nhìn, rồi quay sang tôi. “Đi. Đi theo dòng sông tới đầm lầy rồi chạy khỏi đây. Chạy càng nhanh càng tốt và đừng quay lại, Todd Hewitt.” Chú nắm tay tôi và bóp chặt. “Nếu chú có thể tìm cháu, chú sẽ tìm, chú thề,” chú nói. “Nhưng cháu phải đi không ngừng nghỉ. Nhớ giữ lời hứa.”

Thế là hết. Đây là lời tạm biệt. Lời tạm biệt tôi thậm chí không nghĩ sẽ đến.

“Ben…”

“Đi!” chú hét lên và bỏ chạy, ngoái nhìn lại một lần rồi phóng thẳng về trang trại, về với bất cứ chuyện gì đang xảy ra ở nơi tận cùng của thế giới.