Chương 6 CON DAO GIƠ TRƯỚC MẶT TÔI
“ĐI NÀO, MANCHEE,” tôi nói, quay người lại chạy, mặc dù từng tế bào trong người muốn bám theo Ben lúc chú băng qua đồng, về một hướng khác, mà chú nói là để đánh lạc hướng bất kỳ ai đang lần theo Tiếng Ồn.
Tôi dừng lại khi nghe thấy hàng chục tiếng động nhỏ hơn từ phía căn nhà mà tôi dám chắc là tiếng súng trường, và tôi nghĩ đến khẩu súng trường Cillian đã lấy của Prentiss Con với những khẩu súng trường mà thị trưởng Prentiss cùng người của ông đang giữ trong thị trấn. Cuộc giằng co sẽ không kéo dài nếu đem cả mớ súng ấy chống lại một khẩu súng Cillian cướp được và vài khẩu mà chúng tôi có trong nhà. Tôi tự hỏi tiếng động lớn hồi nãy là gì và nhận ra có lẽ Cillian đã cho nổ máy phân hạch để đánh lạc hướng những người kia, khiến Tiếng Ồn của tất cả mọi người bùng lên lớn đến nỗi họ sẽ không nghe thấy dù chỉ là tiếng thì thầm của tôi ngoài đây.
Tất cả chỉ để tôi có thể thoát thân.
“Đi nào, Manchee,” tôi lặp lại, và chúng tôi chạy nốt vài mét đến dòng sông. Rồi chúng tôi rẽ phải và bắt đầu men theo sông xuống đồi, tránh xa những lùm cỏ ở mép nước.
Lùm cỏ ở mép nước là nơi lũ cá sấu trú ngụ.
Tôi rút dao khỏi vỏ và cầm nó trên tay trong lúc di chuyển.
“Chuyện vậy, Todd?” Manchee không ngừng sủa, ý muốn hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Tao không biết, Manchee. Im đi để tao còn nghĩ.”
Chiếc ba lô đung đưa trên lưng, nhưng chúng tôi vẫn chạy nhanh hết tốc lực, đá văng những lùm bụi mọc ven sông và nhảy qua những cành cây gãy.
Tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ làm thế. Tôi sẽ quay lại. Họ nói tôi sẽ biết phải làm gì và giờ tôi đã biết. Tôi sẽ đến đầm lầy và giết Xú Vật nếu có thể, sau đó quay lại giúp Cillian và Ben, rồi tất cả chúng tôi có thể đến nơi mà Ben đã nhắc tới.
Phải, tôi sẽ làm thế.
“Hứa rồi, Todd,” Manchee nói, có vẻ lo lắng khi ụ đất mà chúng tôi đang đi qua ngày càng tiến sát những vạt cây ven sông.
“Im đi,” tôi nạt. “Tao đã hứa sẽ tiếp tục đi, nhưng có thể tiếp tục nghĩa là quay lại trước đã.”
“Thật sao Todd?” Manchee hỏi và tôi cũng không tin những lời mình vừa nói ra.
Chúng tôi đã đi khỏi tầm nghe của trang trại. Dòng sông hơi rẽ sang hướng Đông một chút trước khi đổ vào đầm lầy, nên nó cũng đang đưa chúng tôi rời xa thị trấn, và sau một phút thì chẳng có gì đuổi theo chúng tôi nữa, ngoại trừ Tiếng Ồn của tôi và Manchee, và tiếng dòng sông đang chảy đủ lớn để che giấu Tiếng Ồn của một con cá sấu đang đi săn mồi. Ben nói đó là “sự tiến hóa”, nhưng chú cũng dặn đừng nghĩ quá nhiều đến điều này khi ở gần Aaron.
Tôi thở dốc còn Manchee thì hổn hển như sắp ngã quỵ, nhưng chúng tôi không dừng lại. Mặt trời đã bắt đầu lặn, nhưng trời vẫn sáng, đủ sáng để khó mà ẩn mình. Mặt đất phẳng dần và chúng tôi xuống gần với mực nước sông hơn khi đất bắt đầu nhão đi. Bốn bề đầy bùn khiến chúng tôi di chuyển chậm hơn. Dĩ nhiên là cũng có nhiều lùm cỏ hơn.
“Chú ý lũ cá sấu,” tôi nói với Manchee. “Dỏng tai lên mà nghe.”
Vì đến khúc này thì nước sông đã chảy chậm bớt, và nếu giữ cho Tiếng Ồn của mình yên tĩnh hết mức, bạn sẽ nghe thấy chúng. Đất ngày càng ướt hơn. Chúng tôi di chuyển còn chậm hơn cả đi bộ, bì bõm lội qua bùn. Tôi ghì chặt con dao và giơ nó trước mặt.
“Todd?” Manchee lên tiếng.
“Mày có nghe thấy chúng không?” tôi thì thầm, chú ý bước chân, chú ý bụi rậm và chú ý đến Manchee.
“Cá sấu, Todd,” Manchee sủa hết sức khẽ.
Tôi dừng lại và chăm chú lắng nghe.
Và tôi có thể nghe tiếng chúng trong lùm cỏ, đâu đó ngoài kia, không chỉ một chỗ. Thịt, chúng nói.
Thịt và tiệc và răng.
“Quỷ tha ma bắt.”
“Cá sấu,” Manchee nhắc lại.
“Đi nào,” tôi nói và chúng tôi bì bõm lội tới, vì giờ cả hai đã ở sâu trong vũng bùn. Giày tôi mỗi bước một lún thêm, nước tràn qua miệng. Chẳng còn đường nào khác để đi ngoại trừ xuyên qua các lùm cỏ. Tôi vung dao trong lúc đi, cắt bất cứ cành nào chắn trước mặt.
Tôi nhìn về phía trước và có thể thấy hướng chúng tôi đang đi, lên cao rồi rẽ phải. Chúng tôi đã đi xa khỏi thị trấn, tới nơi những cánh đồng hoang gần trường học xuôi xuống đầm lầy. Nếu băng qua được vùng đầm cỏ này, chúng tôi sẽ đến được chỗ đất cứng và từ đó bắt đầu lối đi dẫn vào bóng tối đầm lầy.
Thực sự là tôi mới đến đây sáng nay sao?
“Nhanh lên, Manchee,” tôi nói. “Sắp đến nơi rồi.”
Thịt và tiệc và răng. Tôi thề nó đang đến gần hơn.
“Đi nào!”
“Todd?”
Tôi vung dao dọn đường qua những lùm cỏ và lê chân qua bùn và Thịt và tiệc và răng.
Rồi tôi nghe thấy Con chó ngu.
Và tôi biết thế là chúng tôi tiêu.
“Chạy!” tôi hét lên.
Và chúng tôi chạy. Manchee kêu ăng ẳng sợ hãi và vọt qua tôi. Tôi nhìn thấy một con cá sấu chui ra từ lùm cỏ trước mặt và chồm lên cắn, nhưng Manchee sợ đến nỗi nó nhảy thật cao, cao quá khả năng bình thường của nó, và hai hàm răng của con cá sấu đớp phải không khí. Con cá sấu rớt phịch xuống cạnh tôi, trông cực kỳ giận dữ, tôi nghe thấy Tiếng Ồn của nó rít lên Thằng nhóc đần. Tôi bỏ chạy và nó vồ theo tôi. Tôi thậm chí không kịp nghĩ, quay người lại vung tay lên. Con cá sấu ập xuống người tôi, há miệng, giơ vuốt, và tôi nghĩ thế là toi đời. Tôi điên cuồng quẫy đạp, bò lên chỗ khô. Con cá sấu, trên hai chân sau, bám theo tôi từ lùm cỏ. Tôi la hét còn Manchee sủa ầm hết cả phút thì tôi mới nhận ra con cá sấu thực ra không đuổi theo tôi nữa. Nó đã chết. Con dao mới của tôi đã găm xuyên qua đầu nó. Lý do duy nhất con cá sấu vẫn quẫy đạp là vì tôi đang quẫy đạp. Tôi đẩy nó ra để lấy lại con dao, nó ngã xuống đất và tôi cũng ngã vật ra ăn mừng vì chưa bỏ mạng.
Và trong lúc tôi thở hổn hển, máu chảy rần rần trong người, còn Manchee thì không ngừng sủa và sủa, và cả hai cười phá lên vì nhẹ nhõm, tôi chợt nhận ra chúng tôi đã quá ồn ào đến nỗi không nghe thấy một thứ quan trọng.
“Đang đi đâu sao, nhóc Todd?”
Aaron đang đứng đó, nhìn xuống tôi.
Trước khi kịp trở tay, tôi đã bị hắn đấm thẳng vào mặt.
Tôi ngã ngửa, ba lô cộm dưới lưng khiến tôi trông như một con rùa bị lật. Má và mắt tôi ong lên đau đớn. Tôi còn chưa nhúc nhích được thì Aaron đã chộp lấy áo, bấu cả vào lớp da bên dưới, và nhấc bổng tôi lên. Tôi la hét vì đau.
Manchee sủa giận dữ “Aaron!” và chực cắn chân hắn, nhưng hắn đá văng nó mà không cả nhìn.
Aaron nhấc tôi lên để tôi nhìn thẳng vào mặt hắn. Tôi chỉ có thể mở một mắt không đau để nhìn.
“Nhân danh Vườn Địa Đàng màu mỡ huy hoàng của Chúa, mày nghĩ mày đang làm gì ở đầm lầy thế, Todd Hewitt?” hắn hỏi, hơi thở có mùi thịt và Tiếng Ồn của hắn thuộc dạng điên khùng đáng sợ nhất mà bạn không bao giờ muốn nghe thấy. “Đáng lẽ chú mày phải ở trang trại chứ nhỉ?”
Bằng tay còn rảnh, hắn thụi vào bụng tôi. Tôi cố gập mình vì đau, nhưng hắn vẫn túm chặt lấy áo và lớp da bên dưới.
“Mày phải quay về,” hắn nói. “Có những việc mày cần phải xem.”
Tôi thở không ra hơi, nhưng cách hắn nói chuyện khiến tôi chú ý, và những hình ảnh nhập nhòe mà tôi thấy trong Tiếng Ồn của hắn khiến tôi nhận ra một phần sự thật.
“Mày đã phái họ đến,” tôi nói. “Không phải họ nghe thấy Tiếng Ồn của tao. Là mày.”
“Những thằng nhóc thông minh chỉ tổ trở thành những gã đàn ông vô dụng,” hắn trả lời, vặn bàn tay đang nắm lấy tôi.
Tôi thét lên vì đau nhưng vẫn cứ lên tiếng. “Không phải họ nghe thấy sự im lặng trong Tiếng Ồn của tao. Họ đã nghe thấy trong Tiếng Ồn của mày, và mày cử họ đến nhà tao để ngăn họ tìm tới mày.”
“Ồ không, Todd,” hắn đáp, “họ đã nghe thấy nó trong Tiếng Ồn của mày. Tao chỉ đảm bảo rằng họ nghe thấy. Tao đã đảm bảo họ biết ai phải chịu trách nhiệm cho việc mang nguy hiểm đến thị trấn của chúng ta.” Hắn nghiến răng, nụ cười toe toét ẩn dưới bộ râu quai nón. “Và ai đáng được trọng thưởng vì những nỗ lực của mình.”
“Mày điên rồi,” tôi la lên và, quỷ tha ma bắt, hắn điên thật, tôi ước mình sai biết mấy.
Nụ cười của hắn tắt lịm, hai hàm răng hắn nghiến chặt. “Là của tao, Todd,” hắn nói. “Của tao.”
Tôi không biết điều này có nghĩa là gì nhưng tôi không ngừng lại để nghĩ về nó vì tôi nhận ra cả Aaron và tôi đã quên một điều quan trọng.
Tôi chưa hề buông con dao.
Một chuỗi sự kiện diễn ra cùng lúc.
Aaron nghe thấy con dao trong Tiếng Ồn của tôi và nhận ra sai lầm của hắn. Hắn vung tay định đấm tôi lần nữa.
Tôi vung tay đang cầm dao và tự hỏi liệu tôi có thể đâm hắn hay không.
Có tiếng xì xào trong bụi cây và Manchee sủa, “Cá sấu!” Cùng một lúc, chúng tôi nghe thấy Thằng ngu.
Trước khi Aaron kịp quay đầu lại, con cá sấu đã lao tới, cắn phập răng vào vai và găm móng vuốt vào người hắn, kéo về phía lùm cỏ. Aaron thả tôi ra và tôi lại rơi xuống đất, ôm lấy vết bầm mà hắn để lại trên ngực. Tôi ngước lên và thấy Aaron đang quẫy đạp trong bùn lầy, chống lại con cá sấu, nhưng nhiều con khác cũng đang tiến lại gần.
“Chuồn khỏi đây!” Manchee sủa the thé.
“Chuẩn mịa nó luôn,” tôi đáp và loạng choạng đứng dậy, chiếc ba lô làm tôi hơi mất thăng bằng. Tôi gắng mở con mắt bị thương. Chúng tôi không dừng lại mà cứ thế chạy, rồi chạy, rồi chạy.
Chúng tôi ra khỏi vùng đầm cỏ, chạy dọc mép đồng và tiến vào đầm lầy. Khi đến thân cây đổ mà Manchee lúc nào cũng cần tôi bế qua, nó cứ thế nhảy qua mà không buồn dừng lại, còn tôi bám theo nó, và chúng tôi chạy đến những tòa nhà Xú Vật như đã làm sáng nay.
Con dao vẫn nằm trong tay tôi. Tiếng Ồn của tôi rền vang. Tôi vừa sợ vừa đau vừa giận vô cùng. Tôi biết chắc chắn rằng mình sẽ tìm thấy gã Xú Vật đang trốn trong lỗ hổng Tiếng Ồn của gã và tôi sẽ giết gã như giết một con nhái để bù đắp cho tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
“Nó đâu rồi?” tôi hỏi Manchee. “Sự im lặng đâu?”
Manchee ngửi điên cuồng, chạy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, còn tôi thì gắng hết sức để trấn an Tiếng Ồn của mình nhưng chẳng ích lợi gì.
“Nhanh lên!” tôi nói. “Trước khi nó chạy mất…”
Tôi còn chưa nói dứt câu thì nghe thấy nó. Lỗ hổng trong Tiếng Ồn, lớn và đáng sợ như chính cuộc sống. Tôi có thể nghe thấy nó ở cách đây không xa, phía sau những tòa nhà Xú Vật, phía sau những bụi cây.
Lần này nó đừng hòng thoát.
“Im lặng!” Manchee sủa, vẻ bồn chồn, và nó chạy qua những tòa nhà, xông vào bụi cây.
Sự im lặng cũng di chuyển. Và mặc dù tôi lại cảm thấy áp lực trong lồng ngực, lại cảm thấy nỗi thê lương đáng sợ dâng lên khóe mắt, nhưng lần này tôi không dừng lại. Lần này tôi chạy theo con chó của mình và tôi không dừng lại. Tôi hít thở và nuốt trôi cơn áp lực. Tôi gạt nước mắt và nắm chặt dao. Tôi có thể nghe thấy Manchee đang sủa, nghe thấy im lặng. Nó ở ngay đằng sau gốc cây này. Ngay đằng sau gốc cây này. Tôi vừa la hét vừa chạy đến gốc cây. Tôi chạy đến chỗ im lặng. Răng tôi nhe ra, và tôi gào thét, và Manchee sủa, và…
Và tôi dừng lại.
Tôi dừng lại, đứng như trời trồng.
Tôi không hạ con dao xuống, không hề.
Nó ở đó, nhìn chúng tôi, thở hổn hển, rạp người dưới một gốc cây, rúm lại trước Manchee, mắt nó đầy sợ hãi như muốn lăn đùng ra xỉu, nhưng nó vẫn gắng gượng giơ cánh tay lên hù dọa trông đến thảm hại.
Và tôi dừng lại.
Tôi giơ dao ra.
“Xú Vật!” Manchee sủa, mặc dù con chó thỏ đế đó không dám tấn công nữa khi thấy tôi dừng lại. “Xú Vật! Xú Vật! Xú Vật!”
“Im đi, Manchee,” tôi nói.
“Xú Vật!”
“Tao đã bảo im đi mà!” tôi thét, khiến nó dừng lại ngay tắp lự.
“Xú Vật?” Manchee nói, không còn chắc chắn nữa.
Tôi nuốt khan, cố dẹp đi cục nghẹn ở cổ. Một nỗi buồn khủng khiếp ập đến khi tôi nhìn nó nhìn tôi. Tri thức là thứ nguy hiểm và đàn ông luôn nói dối và thế giới không ngừng thay đổi, bất kể tôi có muốn hay không.
Vì nó không phải là Xú Vật.
“Là con gái,” tôi nói.
Nó là một đứa con gái.