PHẦN II Chương 7 NẾU CON GÁI TỒN TẠI
“LÀ CON GÁI,” tôi nhắc lại. Vẫn thở hổn hển, vẫn cảm thấy lồng ngực như đang thắt lại, và chắc chắn là vẫn giơ con dao trước mặt.
Một đứa con gái.
Nó nhìn chúng tôi như thể chúng tôi sẽ giết nó. Nó cuộn mình thành một quả bóng, tìm cách thu người lại nhỏ hết mức, chỉ rời mắt khỏi Manchee để liếc nhanh sang tôi.
Liếc tôi và con dao của tôi.
Manchee thở phì phò và hít ngửi, lông trên lưng dựng đứng, nhảy quanh như thể mặt đất nóng ran, trông căng thẳng và hoang mang chẳng khác gì tôi, mặc dù thua tôi ở khoản giữ được vẻ lạnh lùng.
“Gái gì?” nó sủa. “Gái gì?”
Ý nó là, “Con gái là gì?”
“Gái gì?” Manchee lại sủa, và khi con nhỏ trông như định nhảy lùi ra phía sau phần rễ cây to nơi nó đang ngồi nép mình vào, thì tiếng sủa của Manchee chuyển thành tiếng gầm gừ dữ tợn, “Ngồi im, ngồi im, ngồi im, ngồi im, ngồi im…”
“Chó ngoan,” tôi nói, mặc dù không biết tại sao việc nó đang làm lại là việc tốt, nhưng tồi còn biết nói gì hơn? Việc này thật vô lý, hết sức vô lý. Mọi thứ như bắt đầu trượt đi, như thể thế giới là một chiếc bàn bị nghiêng và mọi thứ đặt trên đó đang nghiêng theo.
Tôi là Todd Hewitt, tôi tự nhủ, nhưng ai mà biết liệu điều đó có còn là sự thật nữa hay không?
“Cô là ai?” cuối cùng tôi lên tiếng, làm như thể nó có thể nghe tôi nói dưới Tiếng Ồn đang gào thét của tôi và cơn bồn chồn của Manchee. “Cô là ai?” tôi hỏi, lớn hơn và rõ ràng hơn. “Cô làm gì ở đây? Cô từ đâu đến?”
Cuối cùng, nó nhìn tôi, nhìn hơn một giây, mắt rời khỏi Manchee. Nó nhìn con dao của tôi, rồi nhìn mặt tôi phía trên con dao.
Cô ta nhìn tôi.
Cô ta nhìn.
Cô ta.
Tôi biết con gái là gì. Dĩ nhiên tôi biết. Tôi đã nhìn thấy con gái trong Tiếng Ồn của những ông bố ở thị trấn, họ thương tiếc chúng như thương tiếc những bà vợ, mặc dù không thường xuyên bằng. Tôi cũng đã nhìn thấy con gái trong các thước phim. Con gái nhỏ nhắn và lịch sự và thích cười. Con gái mặc váy và có tóc dài được buộc thành các hình thù khác nhau phía sau gáy hoặc ở một bên đầu. Con gái làm các công việc trong nhà, còn con trai thì làm việc ở ngoài. Con gái trở thành thiếu nữ khi bước sang tuổi mười ba, như con trai trở thành đàn ông, rồi con gái thành phụ nữ và làm vợ.
Đó là cách Tân Thế giới vận hành, hay ít nhất là cách thị trấn Prentiss vận hành. Ít nhất cũng từng là như thế, vì giờ không còn con gái nữa. Chết sạch rồi. Con gái đã chết cùng mẹ, cùng bà, cùng chị em, cùng cô dì. Chết chỉ vài tháng sau khi tôi ra đời. Tất cả, từng người một.
Nhưng ở đây lại có một đứa.
Và tóc nó không dài. Tóc cô ta không dài. Không dài chút nào. Và cô ta không mặc váy. Cô ta mặc bộ quần áo trông như phiên bản mới hơn nhiều so với quần áo của tôi, quá mới đến nỗi trông như một bộ đồng phục, mặc dù đã rách và dính đầy bùn, và cô ta không hề nhỏ nhắn. Cô ta lớn bằng tôi, ít nhất bề ngoài là vậy. Và cô ta không hề có vẻ ngoan ngoãn hay tươi cười.
Không, không tươi cười chút nào.
“Xú Vật?” Manchee sủa khẽ.
“Mày có im mồm đi không?” tôi nạt.
Làm sao tôi biết? Làm sao tôi biết đây là một đứa con gái?
Thì, trước hết, cô ta không phải Xú Vật. Xú Vật trông như đàn ông bị trương phình, cái gì cũng dài hơn và kỳ dị hơn, miệng ở vị trí cao hơn, tai và mắt thì cực kỳ, cực kỳ khác. Và quần áo của Xú Vật mọc ngay trên người, như những nhánh cây địa y mà ta thích tỉa tót thế nào cũng được. Sản phẩm của sự trương phình đầm lầy, theo một phỏng đoán khác của Ben. Cô ta không giống vậy. Quần áo của cô ta bình thường, nên cô ta không thể nào là Xú Vật.
Lý do thứ hai là, tôi biết. Cứ thế biết. Tôi không thể giải thích cho bạn hiểu, nhưng tôi nhìn là biết. Cô ta không giống những đứa con gái mà tôi đã thấy trong phim hoặc trong Tiếng Ồn, và tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy một đứa con gái bằng xương bằng thịt, nhưng cô ta kia, cô ta là con gái, chỉ đơn giản vậy thôi. Đừng hỏi tôi. Có thứ gì đó trong dáng vẻ, trong mùi của cô ta, một thứ tôi không biết là gì, nhưng nó có tồn tại và cô ta là con gái.
Nếu trên đời này có con gái, thì cô ta là một trong số ấy.
Cô ta không phải là một thằng nhóc. Không phải. Cô ta không phải tôi. Cô ta không giống tôi chút nào. Cô ta hoàn toàn khác và tôi không biết làm sao tôi biết, nhưng tôi biết tôi là ai, tôi là Todd Hewitt, và tôi biết tôi không phải là ai, tôi không phải là cô ta.
Cô ta nhìn tôi. Cô ta nhìn vào mặt tôi, vào mắt tôi. Nhìn và nhìn.
Và tôi chẳng nghe thấy gì.
Ôi trời. Ngực của tôi. Nó như đang sụm xuống.
“Cô là ai?” tôi hỏi lại, giọng nghẹn ngào, như thể sắp vỡ oà vì tôi buồn thối ruột (im đi). Tôi nghiến răng, hơi tức giận. Và tôi hỏi lại, “Cô là ai?” Tôi chĩa dao ra xa hơn một chút. Tôi chùi mắt thật nhanh bằng cánh tay còn lại.
Phải có gì đó xảy ra tiếp. Ai đó phải di chuyển. Ai đó phải làm gì đó.
Và chẳng có ai đó nào ngoài tôi, bất kể thế giới đang thế nào đi nữa.
“Cô biết nói không?” tôi hỏi.
Cô ta chỉ nhìn tôi.
“Im lặng,” Manchee sủa.
“Im đi, Manchee,” tôi nói, “tao cần phải nghĩ.”
Và cô ta chỉ nhìn tôi. Không hề có Tiếng Ồn.
Tôi phải làm gì? Thật không công bằng. Ben đã nói khi đến đầm lầy tôi sẽ biết phải làm gì, nhưng tôi không biết phải làm gì. Họ đâu có nói gì về một đứa con gái, họ đâu có nói gì đến việc tại sao sự im lặng lại khiến tôi đau đớn đến nỗi không thể ngừng khóc lóc, như thể tôi đang nhớ nhung một thứ gì đó đến tột cùng, khiến tôi không đủ tỉnh táo để suy nghĩ, như thể sự trống rỗng không phải ở cô ta, nó ở trong tôi, và tôi không thể làm gì để thay đổi nó.
Tôi phải làm gì?
Tôi phải làm gì?
Cô ta có vẻ đã bình tĩnh trở lại. Không còn run rẩy như lúc nãy nữa, hai tay không còn giơ cao, và không có vẻ như chuẩn bị co giò lên chạy nữa, nhưng làm sao để biết chắc khi một người không có Tiếng Ồn? Làm sao họ có thể là người nếu không có Tiếng Ồn?
Và cô ta có thể nghe thấy tôi không? Có thể không? Một người không có Tiếng Ồn có thể nghe được Tiếng Ồn không?
Tôi nhìn cô ta và nghĩ, to và rõ ràng hết mức có thể, Cổ có nghe thấy không? Nghe thấy không?
Nhưng mặt cô ta không biểu lộ điều gì, không hề thay đổi.
“Được rồi,” tôi nói, và lùi lại. “Được rồi. Cô đứng yên ở đấy, rõ chứ? Đứng yên ở đấy.”
Tôi lùi lại thêm vài bước nhưng vẫn dán mắt vào cô ta và cô ta dán mắt vào tôi. Tôi hạ tay cầm dao xuống, luồn qua một bên quai ba lô, rồi nghiêng người thả ba lô xuống đất. Một tay cầm dao, tay còn lại mở ba lô và lôi cuốn sách ra.
Nó nặng hơn ta tưởng đối với một thứ được làm từ ngôn từ.
Có mùi da. Và có nhiều trang viết của mẹ tôi…
Sẽ phải để sau thôi.
“Mày trông chừng cô ta, Manchee,” tôi lệnh.
“Trông chừng!” nó sủa.
Tôi nhìn vào mặt trong của trang bìa và thấy có một tờ giấy được gấp lại như Ben đã nói. Tôi mở nó ra. Một mặt có tấm bản đồ vẽ tay, mặt còn lại chi chít chữ, nhưng chúng chỉ là những chữ cái lộn xộn mà tôi không đủ bình tĩnh để đọc vào lúc này. Nên tôi chỉ xem bản đồ.
Nhà của chúng tôi ở ngay phía trên, còn thị trấn thì bên dưới, và dòng sông mà tôi và Manchee đã đi qua nằm ở một bên dẫn đến đầm lầy - là vị trí của chúng tôi bây giờ. Nhưng còn nhiều hơn thế, chẳng phải sao? Đầm lầy tiếp tục trải dài cho đến khi nó lại thành dòng sông. Những mũi tên được vẽ dọc bờ sông, hẳn là chỉ về hướng Ben muốn tôi và Manchee tới. Tôi miết ngón tay dọc các mũi tên. Chúng dẫn ra khỏi đầm lầy, dẫn thẳng tới…
BỘP!! Thế giới bừng sáng trong giây lát khi thứ gì đó đập vào bên đầu tôi, ngay chỗ Aaron đã đấm tôi, và tôi ngã sõng soài. Nhưng trong lúc ngã, tôi vung dao lên, và tôi nghe thấy một tiếng kêu oai oái vì đau. Tôi chống người đỡ cú ngã, ép mu bàn tay đang cầm dao lên chỗ đau trên đầu, mắt lần tìm xuất xứ của đòn tấn công. Đó là lúc tôi nhận ra bài học đầu tiên: Những thứ không có Tiếng Ồn có thể lén lút tấn công bạn. Lén lút như thể chúng không có mặt ở đó.
Cô ta cũng ngã ngửa, ngồi phịch xuống đất trước mặt tôi, ôm bắp tay, máu rỉ xuống qua các ngón. Cô ta buông cây gậy đã dùng để đánh tôi, mặt nhăn nhó vì vết thương.
“CÔ LÀM CÁI QUÁI Gì VẬY?” tôi thét lên, gắng không chạm quá mạnh vào mặt. Quỷ tha ma bắt, ngày hôm nay tôi mệt mỏi vì bị đánh lắm rồi.
Cô ta chỉ nhìn tôi chằm chằm, trán vẫn nhăn nhó, ôm chặt vết thương.
Máu đầm đìa chảy ra từ đó.
“Gậy, Todd!” Manchee sủa.
“Còn mày đã biến đi đâu thế hả?” tôi hỏi nó.
“Ị, Todd.”
Tôi gầm gừ đá văng đất vào nó. Nó lùi lại rồi bắt đầu ngửi bụi rậm như thể chẳng có gì bất thường đang diễn ra trên thế giới này. Sức tập trung của chó cũng dài bằng thời gian đốt một que diêm. Lũ sinh vật ngu ngốc.
Trời bắt đầu tối, mặt trời thực sự đang lặn. Đầm lầy đã tối giờ còn tối hơn, và tôi vẫn không có câu trả lời. Thời gian tiếp tục trôi qua, còn tôi đáng lẽ không được đợi ở đây, cũng không được quay về nhà, và đáng lẽ trên đời không còn con gái chứ.
Quỷ tha ma bắt, vết thương của cô ta đang chảy máu đầm đìa.
“Này,” tôi nói, giọng run rẩy vì kích động. Tôi là Todd Hewitt, tôi nghĩ. Tôi sắp trở thành đàn ông. “Này,” tôi nhắc lại, gắng bình tĩnh hơn.
Cô ta nhìn tôi.
“Tôi sẽ không làm hại cô,” tôi nói, thở nặng nhọc, hệt như cô ta. “Cô nghe rõ chứ? Tôi sẽ không làm hại cô. Miễn sao cô đừng dùng gậy đánh tôi, được chứ?”
Cô ta nhìn vào mắt tôi. Rồi nhìn con dao.
Cô ta có hiểu không?
Tôi hạ dao xuống, nhưng vẫn không buông nó. Tôi lại lục ba lô bằng tay còn rảnh, cho đến khi tìm thấy hộp cứu thương mà Ben đã ném vào. Tôi giơ nó ra.
“Hộp cứu thương,” tôi nói. Mặt cô ta không hề đổi sắc. “Hộp- cứu-thương,” tôi nói chậm rãi. Tôi chỉ vào bắp tay của mình, trùng vị trí với vết thương trên tay cô ta. “Cô đang chảy máu.”
Chẳng ho he gì.
Tôi thở dài và đứng dậy. Cô ta nao núng, dịch mông về phía sau. Tôi lại thở dài vẻ bực tức. “Tôi sẽ không làm hại cô.” Tôi giơ hộp cứu thương lên. “Là thuốc. Nó sẽ cầm máu.”
Vẫn không có gì. Có lẽ cô ta chẳng có gì trong đầu thật.
“Xem này,” tôi nói và mở hộp cứu thương. Tôi lục lọi bằng một tay, lấy ra tấm cầm máu, và dùng răng xé lớp vỏ. Hẳn tôi đang chảy máu ở nơi hết bị Aaron đập rồi đến cô ta đánh, nên tôi lấy tấm cầm máu xoa lên mắt và chân mày. Tôi giật nó ra. Đúng vậy, có máu. Tôi xòe nó ra để cô ta nhìn. “Thấy chưa?” Tôi chỉ vào mắt. “Thấy chưa? Nó có tác dụng cầm máu.”
Tôi tiến về phía trước, chỉ một bước. Cô ta nao núng lùi lại nhưng không nhiều. Tôi tiến thêm một bước, rồi một bước, cho đến khi đứng cạnh cô ta. Cô ta không ngừng nhìn con dao.
“Quên đi, tôi không bỏ nó xuống đâu,” tôi nói, xòe tấm cầm máu về phía cô ta. “Vết thương có sâu thì cái này cũng khép lại được, hiểu chứ? Tôi chỉ đang tìm cách giúp cô.”
“Todd?” Manchee sủa, đầy vẻ thắc mắc.
“Đợi chút,” tôi bảo nó. “Xem này, cô đang chảy máu khắp nơi, thấy chưa? Tôi có thể chữa cho cô, hiểu chứ? Nhưng đừng có nghĩ đến chuyện đập gậy vào đầu tôi nữa đấy.”
Cô ta nhìn. Nhìn nữa. Nhìn mãi. Còn tôi cố tỏ ra bình tĩnh hơn là tôi thực sự cảm thấy. Tôi không biết tại sao mình lại giúp cô ta, sau khi cô ta đã đập vào đầu tôi, nhưng tôi không biết phải làm gì khác. Ben nói sẽ có câu trả lời ở đầm lầy, nhưng chẳng có câu trả lời chết tiệt nào cả, chỉ có con nhỏ này, đang chảy máu vì bị tôi chém, dù cô ta xứng đáng bị vậy, và nếu tôi có thể cầm máu thì có lẽ đó là việc nên làm.
Tôi không biết. Tôi không biết phải làm gì, nên tôi cứ làm việc này thôi.
Cô ta vẫn nhìn tôi, vẫn thở khó nhọc. Nhưng cô ta không bỏ chạy và không tỏ ra sợ hãi. Thậm chí khó mà nhận thấy cô ta khẽ xoay tay về phía tôi để tôi có thể với tới vết thương.
“Todd?” Manchee lại sủa.
“Suỵt,” tôi nạt nó, không muốn khiến cô ta sợ hãi thêm nữa. Đứng gần sự im lặng của cô ta đến mức này, tim tôi chẳng khác gì đang vỡ ra thành từng mảnh. Tôi có thể cảm thấy nó, như thể nó đang kéo tôi xuống một cái hố không đáy, như thể nó đang mời chào tôi rời xuống, rơi nữa, rơi mãi.
Nhưng tôi giữ được bình tĩnh, thực vậy. Tôi bình tĩnh ép tấm cầm máu lên tay cô ta, xoa vết cắt vốn khá sâu, cho đến khi nó khép miệng và ngừng chảy máu.
“Cô phải cẩn thận,” tôi dặn. “Nó không lành hẳn đâu. Cô phải cẩn thận cho đến khi cơ thể tự lành, hiểu chứ?”
Tất cả những gì cô ta làm là nhìn tôi.
“Được rồi,” tôi nói tiếp, chủ yếu là với chính mình, giờ thì việc đã xong, tiếp theo sẽ là gì?
“Todd?” Manchee sủa. “Todd?”
“Không được dùng gậy nữa, hiểu chứ?” tôi dặn cô ta. “Không được đánh tôi nữa.”
“Todd?” Manchee lại sủa.
“Và dĩ nhiên tên tôi là Todd.”
Lúc đó, ngay lúc đó, dưới ánh ngày đang tắt dần, một nụ cười khẽ nhếch lên, phải không? Phải không?
“Cô có thể…” tôi dợm hỏi, nhìn sâu vào mắt cô ta, sâu hết mức cơn áp lực đang đè nặng lên ngực tôi cho phép. “Cô có hiểu tôi nói gì không?”
“Todd!” Manchee sủa lớn hơn.
Tôi quay sang nó, “Gì?”
“Todd! TODD!!!”
Rồi tất cả chúng tôi đều nghe thấy. Chạy thình thịch qua những bụi cây. Tiếng những cành cây gãy. Tiếng bước chân đang chạy. Và Tiếng Ồn, Tiếng Ồn, ôi quỷ tha ma bắt, Tiếng Ồn.
“Đứng dậy!” tôi ra lệnh cho cô ta. “Đứng dậy! Ngay lập tức!” Tôi chộp lấy ba lô đeo lên. Cô ta có vẻ khiếp hãi, theo kiểu cứng đơ không giúp gì được ai trong tình cảnh này. Tôi lại hét “Đứng dậy!” và chộp lấy tay cô ta, không còn nghĩ đến vết thương. Tôi tìm cách đỡ cô ta dậy, nhưng đã quá muộn. Có tiếng thét, và tiếng gầm, và tiếng động như thể những thân cây đang đổ ập xuống. Tôi và cô ta chỉ kịp quay lại nhìn. Là Aaron, điên cuồng và trông như một mớ giẻ rách. Và hắn lao thẳng vào chúng tôi.