← Quay lại trang sách

Chương 8 NHỮNG LỰA CHỌN CỦA CON DAO

CHỈ BA BƯỚC CHÂN hắn đã đến được chỗ chúng tôi. Trước khi tôi kịp bỏ chạy, hắn đã nhào tới, vươn tay ra, chộp cổ tôi, ghì chặt tôi vào một thân cây.

“Thằng nhãi HÔI THỐI!” hắn gào lên và ấn cả hai ngón tay cái lên cổ tôi. Tôi quờ quạng gỡ tay Aaron, cố chém hắn, nhưng ba lô đã rớt xuống và chiếc quai đang trói tay tôi vào gốc cây, nên hắn có thể tiếp tục bóp cổ tôi mà không gặp trở ngại gì.

Mặt hắn là một con ác mộng, một thứ khủng khiếp mà tôi sẽ không bao giờ quên được ngay cả khi sống sót qua vụ này. Lũ cá sấu đã cướp đi tai trái và giật theo một tảng thịt dài xuống tận má trái Aaron. Có thể thấy răng hắn qua vết rách trên mặt, nó kéo mắt trái hắn lồi ra như thể đầu hắn đang nổ. Có các vết cắn xé khác ở cằm và cổ hắn, quần áo thì rách bươm, và máu bê bết khắp người. Thậm chí tôi còn thấy một chiếc răng cá sấu đang lồi ra khỏi chỗ rách nham nhở trên vai.

Tôi cố thở nhưng không được. Bạn không tin nổi cảm giác ấy đau đớn đến mức nào đâu. Cả thế giới chao đảo. Đầu tôi nhè đúng lúc này mà pha trò, tôi có một ý nghĩ ngu ngốc rằng có lẽ Aaron đã không thực sự sống sót sau vụ tấn công của cá sấu, rằng hắn đã ngủm củ tỏi nhưng cực kỳ tức giận đến nỗi cái chết cũng không ngăn được hắn trở lại để giết tôi.

“MÀY CƯỜI CÁI GÌ?” hắn thét lên, máu và nước bọt và thịt bắn vào mặt tôi. Hắn bóp cổ tôi mạnh hơn. Tôi muốn ói, nhưng chẳng có chỗ để chất ói thoát ra. Tôi không thở nổi. Tất cả màu sắc và ánh sáng đang hòa vào nhau. Và tôi sắp chết. Tôi đang chết.

“A!” Đột nhiên Aaron lùi lại, thả tôi ra. Tôi rớt xuống đất, nôn mửa khắp nơi và hớp mạnh lấy không khí, rồi ho sặc sụa, ho như thể không bao giờ dứt. Tôi ngẩng lên và thấy Manchee đang ngoạm bắp chân Aaron, cắn như chưa bao giờ được cắn.

Chó ngoan.

Aaron vung mạnh tay xuống người Manchee, hất nó bay thẳng vào bụi cây. Tôi nghe một tiếng thịch, rồi tiếng nó ăng ẳng kêu “Todd?”

Aaron xoay người đối diện tôi lần nữa, và tôi không thể thôi nhìn vào mắt hắn, vào những vết thương chi chít mà đáng lẽ không ai có thể sống sót, không ai, không thể nào.

Có lẽ hắn thực sự đã chết.

“Dấu hiệu đâu?” hắn hỏi, cơn thịnh nộ thay đổi đột ngột và hắn nhìn quanh hoảng loạn.

Dấu hiệu?

Dấu…

Cô gái đó.

Tôi cũng nhìn quanh. Cô ta đã biến mất.

Aaron lại xoay đầu tứ phía, rồi cùng một lúc, hắn và tôi đều nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng cành cây gãy trong lúc cô ta bỏ chạy, tiếng của sự im lặng trong lúc nó lẩn xa khỏi chúng tôi. Không thèm nhìn tôi lấy một lần, hắn đuổi theo cô ta, rồi biến mất.

Cứ như thế, tôi bị bỏ lại một mình.

Cứ như thế, như thể tôi chẳng liên quan gì đến những chuyện đang diễn ra.

Một ngày ngu ngốc.

“Todd?” Manchee lết ra khỏi bụi cây.

“Tao ổn, anh bạn ạ,” tôi gắng gượng nói thành lời, dù không đúng sự thật. “Tao ổn.”

Tôi cố hít thở qua cơn ho, trán áp xuống đất, nước miếng và chất ói bắn tứ tung.

Tôi tiếp tục thở, và những suy nghĩ sau đây cứ tiếp tục ập đến. Suy nghĩ cứ đến mà không cần được mời, chẳng phải sao?

Có lẽ thế là hết, phải không? Có lẽ chuyện đã xong, đơn giản thế thôi. Rõ ràng cô gái đó là thứ Aaron muốn, bất kể ý của hắn là gì khi nói “dấu hiệu”, phải không? Rõ ràng cô gái đó là thứ thị trấn muốn, vì đủ chuyện phiền hà đã xảy ra sau khi sự im lặng xuất hiện trong Tiếng Ồn của tôi. Vậy nên, nếu Aaron bắt được cô ta, thị trấn bắt được cô ta, thì chuyện sẽ kết thúc, phải không? Họ sẽ có thứ họ muốn và để cho tôi yên, tôi có thể quay về và mọi chuyện sẽ lại như lúc trước, ừ thì, kết cục ắt sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cô gái kia, nhưng vậy có thể cứu được Ben và Cillian.

Có thể cứu được tôi.

Tôi chỉ đang nghĩ như vậy thôi, được chứ? Những suy nghĩ ấy cứ ập đến, chỉ vậy thôi.

Những suy nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc nhanh như cách nó bắt đầu.

“Kết thúc,” Manchee lẩm bẩm.

Rồi tôi nghe thấy một tiếng thét khủng khiếp, cực kỳ khủng khiếp, mà dĩ nhiên là vì con nhỏ ấy đã bị bắt, thế là quyết định được đưa ra, chẳng phải sao?

Tiếng thét tiếp theo vang lên một giây sau đó, nhưng tôi đã đứng dậy mà không suy nghĩ, trượt ba lô xuống, hơi nghiêng người, vẫn ho sặc sụa, vẫn cố gắng thở, nhưng con dao đã lại nằm trên tay, và tôi chạy.

Rất dễ để đuổi theo họ. Aaron đã phóng xuyên qua các bụi cây như một con bò thiến, và Tiếng Ồn của hắn thì đang gầm lên dữ tợn, và lúc nào, lúc nào, lúc nào cũng có sự im lặng của con nhỏ ấy, ngay cả khi bị chìm bên dưới những tiếng gào thét, khiến cho việc lắng nghe nó càng khó khăn hơn. Tôi gắng hết sức đuổi theo, Manchee bám sau gót, và chưa đến nửa phút chúng tôi đã tới nơi, và thằng thiên tài là tôi không biết phải làm gì khi tới nơi. Aaron đã đuổi theo cô ta xuống dòng sông, nơi nước ngập tới mắt cá, dồn cô ta vào một gốc cây. Hắn túm chặt cổ tay cô ta, nhưng cô ta vẫn kháng cự, và chống trả, hết sức bình sinh quẫy đạp. Mặt cô ta lộ vẻ sợ hãi tột cùng, đến độ tôi phải cố lắm mới có thể thốt nên lời.

“Để cho cô ta yên,” giọng tôi khàn khàn, nhưng không ai nghe thấy. Tiếng Ồn của Aaron đang gầm lên dữ dội nên tôi không chắc hắn có nghe thấy ngay cả khi tôi hét lên hay không. VẬT TẾ THIÊNG LIÊNG và DẤU HIỆU CỦA CHÚA và CON ĐƯỜNG CỦA MỘT VỊ THÁNH và những hình ảnh của cô ta trong nhà thờ, hình ảnh cô ta đang uống rượu và ăn tối, hình ảnh cô ta như một thiên thần.

Hình ảnh cô ta như một vật tế.

Aaron dùng một tay túm cả hai cổ tay cô ta, dò dẫm tháo đai lưng trên áo choàng, và bắt đầu trói cô ta lại. Cô ta đá mạnh vào nơi Manchee đã cắn hắn. Hắn tát vào mặt cô ta.

“Để cô ta yên,” tôi nhắc lại, gắng nói to hơn.

“Yên!” Manchee sủa, vẫn đi lặc lè nhưng dữ tợn. Một con chó mới ngoan làm sao.

Tôi tiến về phía trước. Aaron vẫn quay lưng lại với tôi, như thể hắn thậm chí không thèm bận tâm đến sự có mặt của tôi, như thể hắn không hề nghĩ tôi là một mối đe dọa.

“Thả cô ta ra,” tôi gắng hét lên, nhưng việc đó chỉ khiến tôi càng ho tợn. Vẫn không có động tĩnh gì. Vẫn không có gì từ Aaron hay bất kỳ ai.

Tôi phải ra tay. Tôi phải ra tay. Ôi quỷ tha ma bắt, tôi phải ra tay.

Tôi phải giết hắn.

Tôi giơ dao lên.

Tôi vừa giơ dao lên.

Aaron quay đầu, thậm chí không phải quay phắt lại, hắn quay như thể có người vừa gọi tên hắn. Hắn thấy tôi đứng đó, dao giơ cao, bất động như một thằng ngốc hèn nhát, và hắn mỉm cười. Tôi không thể diễn tả nụ cười trên gương mặt rách rưới đó trông ghê rợn đến mức nào.

“Tiếng Ồn làm mày bị lộ, nhóc Todd,” hắn nói, rồi thả cô gái ra. Cô ta bị trói và đánh đến mức không còn tìm cách chạy trốn nữa. Aaron tiến một bước về phía tôi.

Tôi lùi lại một bước (im đi, làm ơn hãy im đi).

“Ngài thị trưởng sẽ rất thất vọng khi nghe về sự lìa đời quá sớm của mày, nhóc ạ,” Aaron nói, tiến thêm một bước. Tôi cũng lùi lại một bước, con dao vẫn nằm yên trong không khí một cách vô dụng.

“Nhưng Chúa không thể sử dụng một thằng hèn nhát,” Aaron nói tiếp, “phải không, nhóc?”

Nhanh như một con rắn, tay trái của hắn đấm tay phải của tôi, hất văng con dao. Hắn tát mạnh vào mặt tôi, khiến tôi ngã sõng soài xuống nước và tôi có thể cảm thấy đùi hắn ghì lên ngực mình. Hai tay hắn ấn xuống cổ tôi để kết thúc công việc dang dở, chỉ có điều lần này mặt tôi đang ở dưới nước, nên sẽ không mất nhiều thời gian.

Tôi vùng vẫy nhưng không thành. Tôi đã thua. Tôi đã có cơ hội và đã để tuột mất. Nên tôi xứng đáng nhận kết cục này. Tôi kháng cự, nhưng tôi không còn khỏe như lúc nãy, và tôi có thể cảm thấy cái kết đang đến gần. Tôi có thể cảm thấy bản thân mình đang từ bỏ.

Tôi đã thua.

Thua.

Rồi, dưới nước, tay tôi tìm được một cục đá.

BỘP! Tôi vung nó lên và đập vào đầu hắn trước khi kịp suy nghĩ.

BỘP! Tôi lặp lại.

BỘP! Rồi lặp lại.

Cảm thấy hắn đang trượt xuống nên tôi nhấc đầu lên khỏi mặt nước, ho sặc sụa. Tôi ngồi dậy và nhấc hòn đá lên để tiếp tục đập, nhưng hắn đã nằm thẳng cẳng, nửa đầu vùi dưới nước, nửa ló lên trên. Những cái răng cười với tôi qua vết rách ở má. Tôi lảo đảo tránh xa khỏi Aaron, vẫn ho và thổi phì phì. Hắn nằm yên đó, hơi chìm xuống, không hề động đậy.

Tôi cảm thấy như cổ họng của mình đã rách, nhưng tôi nôn ra một chút nước và đã có thể thở tốt hơn.

“Todd? Todd? Todd?” Manchee nói, chạy lại gần tôi, liếm láp và sủa loạn xạ như một con chó con. Tôi gãi giữa hai tai của nó vì chưa thể nói được.

Rồi cả hai chúng tôi cùng cảm thấy sự im lặng nên ngẩng lên nhìn, và thấy cô ta đang đứng trước mặt chúng tôi, tay vẫn bị trói.

Con dao nằm trong tay cô ta.

Tôi ngồi bất động trong khoảnh khắc và Manchee bắt đầu gầm gừ, nhưng rồi tôi nhận ra. Tôi thở thêm vài hơi nữa và với tay lên, nhận lấy con dao, cắt sợi dây mà Aaron đã dùng để trói cô ta. Nó rớt xuống và cô ta xoa xoa nơi bị trói, vẫn nhìn tôi chằm chằm, vẫn không nói gì.

Cô ta biết. Cô ta biết tôi không dám làm.

Quỷ tha ma bắt, tôi tự nhủ với bản thân. Quỷ tha ma bắt mày đi.

Cô ta nhìn con dao, rồi nhìn Aaron đang nằm trong nước.

Hắn vẫn thở. Hắn ồng ộc thở ra nước theo từng nhịp, nhưng vẫn thở.

Tôi nắm chặt con dao. Cô ta nhìn tôi, nhìn con dao, nhìn Aaron, rồi lại nhìn tôi.

Có phải cô ta đang nói với tôi? Có phải cô ta đang bảo tôi hãy ra tay?

Hắn nằm đó, không phòng vệ, chắc hẳn rồi sẽ chết ngạt.

Còn tôi có con dao.

Tôi đứng dậy, và ngã xuống vì chóng mặt, rồi lại đứng dậy. Tôi đến gần hắn. Tôi vung dao. Một lần nữa.

Cô ta hít một hơi, và tôi có thể cảm thấy cô ta đang nín thở.

Manchee nói, “Todd?”

Còn tôi giơ dao bên trên Aaron. Một lần nữa, tôi lại có cơ hội. Một lần nữa, tôi lại đang giơ dao.

Tôi làm được. Sẽ không một ai ở Tân Thế giới trách tôi. Đó là quyền của tôi. Tôi chỉ việc ra tay.

Nhưng con dao không phải là một đồ vật, phải không? Nó là một lựa chọn, một điều bạn làm. Con dao nói có hoặc không, cắt hoặc không, chết hoặc sống. Con dao giật quyết định ra khỏi tay bạn, đưa nó ra thế giới và nó sẽ không bao giờ trở lại.

Aaron sẽ chết. Mặt hắn đã rách bươm, đầu hắn đã nát bấy, và hắn đang chìm vào làn nước nông, không bao giờ có thể tỉnh dậy. Hắn đã tìm cách giết tôi, hắn đã muốn giết cô gái, hắn là người phải chịu trách nhiệm cho rắc rối ở thị trấn, hắn phải là người đã dẫn thị trưởng đến trang trại, và vì thế, hắn là người phải chịu trách nhiệm cho bất cứ chuyện gì đã xảy ra với Ben và Cillian. Hắn đáng phải chết. Hắn đáng.

Vậy mà tôi không thể hạ con dao xuống để kết liễu đời hắn.

Tôi là ai?

Tôi là Todd Hewitt.

Tôi là một thứ vô dụng hèn hạ nhất từng có mặt trên đời.

Tôi không thể làm được việc ấy.

Quỷ tha ma bắt mày đi, tôi lại tự nhủ.

“Đi nào,” tôi nói với cô gái. “Chúng ta phải rời khỏi đây.”