Chương 11 CUỐN SÁCH KHÔNG CÓ LỜI GIẢI ĐÁP
“KHÔNG!” tôi nói nhanh. “Đừng nghe! Tôi sai đấy! Tôi đã sai! Đó là một sai lầm! Tôi nhầm thôi!”
Nhưng cô ta đã tránh xa khỏi tôi, đánh rơi gói hoa quả trống rỗng, mắt mở trừng trừng.
“Không, đừng…”
Tôi tiến tới trước, nhưng cô ta lùi lại còn nhanh hơn, túi rớt xuống đất.
“Là…” tôi mở miệng, nhưng tôi có thể nói gì? “Tôi đã sai. Tôi đã sai. Tôi đang nghĩ đến người khác.”
Quả là điều ngu ngốc nhất tôi có thể nói, vì cô ta nghe được Tiếng Ồn của tôi, chẳng phải sao? Cô ta có thể thấy tôi đang vật lộn nghĩ xem phải nói gì. Và ngay cả khi Tiếng Ồn của tôi bay ra thành một đống hổ lốn, cô ta vẫn có thể thấy hình ảnh của mình ở khắp nơi trong đó. Và đến giờ tôi đã biết chắc là không thể lấy lại những gì đã đưa ra thế giới.
Chết tiệt. Quỷ tha ma bắt.
“Chết tiệt!” Manchee sủa.
“Tại sao cô không NÓI là cô có thể nghe thấy tôi?” tôi thét lên, bỏ qua việc cô ta vẫn chưa hề nói một lời kể từ lúc tôi gặp cô ta.
Cô ta lùi lại xa hơn, một tay che miệng, mắt ném những dấu nghi hoặc về phía tôi.
Tôi cố nghĩ đến thứ gì khác, bất kể thứ gì có thể khiến mọi việc ổn thỏa, nhưng tôi chẳng thể nghĩ được gì. Chỉ có Tiếng Ồn về cái chết và sự tuyệt vọng.
Cô ta quay người bỏ chạy, trở lại chân đồi và xa khỏi tôi, nhanh hết tốc lực.
Quỷ tha ma bắt.
“Đợi đã!” tôi hét, và đuổi theo cô ta.
Cô ta đang trở lại con đường mà chúng tôi đã đi qua, qua cánh đồng nhỏ và biến mất vào những rặng cây, nhưng tôi ở ngay phía sau, Manchee chạy theo tôi. “Dừng lại!” tôi hét lên. “Đợi đã!”
Nhưng tại sao cô ta phải đợi chứ? Có lý do gì để cô ta phải đợi đâu?
Cô ta có thể chạy nhanh đến đáng ngạc nhiên.
“Manchee!” tôi gọi và nó hiểu ý tôi, phóng theo cô ta. Chẳng phải tôi có thể thực sự để lạc cô ta, hay cô ta có thể cắt đuôi tôi. Tiếng Ồn của tôi ầm ĩ đuổi theo cô ta chừng nào thì sự im lặng của cô ta ở phía trước tôi cũng rõ ràng chừng ấy, ngay cả lúc này, ngay cả khi đã biết mình sẽ chết, cô ta vẫn im lặng như một nấm mồ.
“Đợi đã!” tôi hét, vấp phải một rễ cây và ngã sõng soài, đánh thức từng cơn đau trên người và mặt, nhưng tôi phải đứng dậy. Tôi phải đứng dậy và đuổi theo cô ta. “Chết tiệt!”
“Todd!” tôi nghe tiếng Manchee sủa ở phía trước, ngoài tầm mắt. Tôi loạng choạng lại gần, vòng qua một bụi cây lớn run tùm và thấy cô ta đang ngồi đó trên một tảng đá lớn phẳng lì nhô ra từ mặt đất, hai đầu gối ép vào ngực, lắc lư tới lui, mắt mở lớn nhưng vẫn vô hồn.
“Todd!” Manchee lại sủa khi nhìn thấy tôi, rồi nó nhảy lên tảng đá, đứng gần cô ta và bắt đầu ngửi.
“Để cho cô ta yên, Manchee,” tôi nói, nhưng nó không nghe. Nó gí sát vào mặt cô ta mà ngửi, liếm một hai lần, rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta, tựa vào người trong lúc cô ta lắc lư.
“Nghe này,” tôi nói với cô ta, thở hổn hển, trong khi biết rõ mình không có gì để nói tiếp. “Nghe này,” tôi nhắc lại, nhưng chẳng có gì thốt ra sau đó.
Tôi chỉ đứng đó thở hổn hển, không nói gì, và cô ta ngồi đó đung đưa cho đến khi dường như không còn việc gì khác để tôi làm ngoài ngồi xuống tảng đá, cách một khoảng, vì lịch sự và dè chừng, chắc vậy, thế là tôi ngồi. Cô ta đung đưa còn tôi ngồi và tự hỏi phải làm gì tiếp theo.
Chúng tôi ngồi như vậy trong vài phút quý báu mà đáng lẽ phải được dành để di chuyển. Đầm lầy tiếp tục một ngày của nó xung quanh chúng tôi.
Cho đến khi tôi cuối cùng cũng có một ý nghĩ khác.
“Có thể tôi đã sai.” Tôi nói vừa lúc ý nghĩ xuất hiện. “Có thể tôi đã sai, cô hiểu không?” tôi quay sang cô ta và bắt đầu liến thoắng. “Tôi đã bị lừa về mọi chuyện, cô có thể lục lọi Tiếng Ồn của tôi nếu muốn kiểm chứng.” Tôi đứng dậy, nói nhanh hơn. “Đáng lẽ không có một khu định cư khác. Đáng lẽ thị trấn Prentiss là khu dân cư duy nhất trên cả hành tinh ngu ngốc này. Nhưng trên bản đồ này lại có một khu khác! Nên có thể…”
Và tôi nghĩ. Tôi nghĩ. Và tôi nghĩ.
“Có thể vi khuẩn chỉ có ở thị trấn Prentiss. Nếu cô chưa đến thị trấn, có thể cô vẫn an toàn. Có thể cô không bị sao. Vì tôi không nghe thấy Tiếng Ồn của cô, và cô không có vẻ bệnh. Nên có thể cô vẫn an toàn.”
Cô ta nhìn tôi và vẫn lắc lư. Tôi không biết cô ta đang nghĩ gì. Từ có thể khó lòng trấn an được người ta khi nó ở trong câu có thể cô sẽ không chết.
Tôi tiếp tục suy nghĩ, để cô ta thoải mái đọc Tiếng Ồn. “Có thể tất cả chúng tôi đã dính phải loại vi khuẩn đó và, và, và, phải rồi!” Tôi nảy ra một ý nghĩ khác, một ý nghĩ hay ho. “Có thể chúng tôi đã tự cách ly để các khu định cư khác không mắc phải nó! Hẳn là vậy! Nên nếu cô ở đầm lầy, thì cô được an toàn!”
Cô ta ngừng lắc lư dữ dội, vẫn nhìn tôi, có lẽ đã tin tôi?
Nhưng rồi, giống như một thằng đần không biết khi nào thì nên dừng, tôi để ý nghĩ ấy tiếp tục. Vì nếu đó là sự thật, rằng thị trấn Prentiss đã bị cách ly, thì có lẽ khu định cư kia sẽ không thích thú khi thấy tôi xuất hiện ở đó, chẳng phải sao? Có thể chính khu định cư kia là bên đã quyết định cách ly, vì có thể thị trấn Prentiss thực sự có khả năng truyền bệnh.
Và nếu bạn có thể nhiễm Tiếng Ồn từ người khác, thì cô ta cũng có thể nhiễm nó từ tôi, phải không?
“Ôi trời,” tôi nói, chúi người tới trước và chống tay lên gối, cả cơ thể dường như đang ngã quỵ, mặc dù tôi vẫn đứng vũng. “Ôi trời.”
Cô gái lại ôm lấy mình và chúng tôi lại ở trong trạng thái còn tồi tệ hơn lúc đầu.
Chuyện này thật không công bằng. Tôi thề, thật không công bằng. Cháu sẽ biết phải làm gì khi đến đầm lầy, Todd. Cháu sẽ biết phải làm gì. Ừ, ngàn lần đội ơn chú, chú Ben. Cảm ơn vì sự giúp đỡ và những lo lắng của chú, vì cháu đang ở đây và vẫn không biết phải làm gì. Thật không công bằng. Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, bị đánh đập, những người tự nhận là quan tâm đến tôi đã nói dối tôi ngần ấy năm trời, tôi phải theo một tấm bản đồ ngớ ngẩn để đến khu định cư tôi chưa từng nghe nói đến, tôi phải đọc một cuốn sách ngu ngốc…
Cuốn sách.
Tôi tháo ba lô và lấy cuốn sách. Chú ấy đã nói mọi câu trả lời đều nằm trong đó, nên có lẽ đó là sự thật. Ngoại trừ…
Tôi thở dài và mở ra. Toàn chữ, chữ viết tay của mẹ tôi, trang nào cũng đầy chữ, và tôi…
Dù sao thì. Tôi lại mở bản đồ ra, nhìn chữ viết tay của Ben ở mặt sau. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội nhìn nó mà không phải nhờ ánh đèn pin, vốn không dành cho việc đọc. Chữ của Ben nằm ở trên đầu. Đi đến là những chữ đầu tiên, chắc chắn là những chữ đầu tiên, rồi có một số chữ dài hơn mà tôi không có thời gian để đọc. Và một số đoạn dài tôi thực sự không có thời gian để đọc. Nhưng ở cuối trang, Ben đã gạch chân một dãy chữ.
Tôi nhìn cô gái vẫn lắc lư, rồi quay lưng lại với cô ta. Tôi đặt một ngón tay dưới từ đầu tiên được gạch chân.
Xem nào. Cháy? Cháu, hẳn phải là cháu. Cháu. Được rồi, tôi làm sao? p. Ph? Phả? Phản? Cháu phản. Cháu phản? Cái quái gì vậy? Cờ. Cờ. Cờ a ca. Cản? Bờ. Ba? Hờ. Hựa. Cháu phản cản bá hựa?
Không, đợi đã, họ. Dĩ nhiên là họ, đồ ngu.
Nhưng Cháu phản cản bá họ?
Hả?
Bạn có nhớ tôi nói Ben đã tìm cách dạy tôi đọc? Có nhớ khi tôi nói tôi đọc không giỏi? Ừ thì…
Thì, kệ xác nó đi.
Cháu phản cản bá họ.
Ngu ngốc.
Tôi lại nhìn cuốn sách, lật từng trang. Hàng chục, hàng trăm trang, tất cả đều đầy chữ mà tôi chẳng hiểu gì, không hề có câu trả lời nào cả.
Cuốn sách ngu ngốc.
Tôi nhét tấm bản đồ vào, đóng mạnh cuốn sách lại và ném nó xuống đất.
Thằng ngu.
“Cuốn sách ngu ngốc!” tôi nói, lần này thốt thành lời, đá một vài nhánh dương xỉ. Tôi quay lại nhìn cô gái. Cô ta vẫn lắc lư, lắc lư, và tôi hiểu, tôi hiểu, được chứ, tôi hiểu, nhưng điều đó bắt đầu khiến tôi bực mình. Vì chuyện đang đến đường cùng, tôi chẳng có gì hơn để giải thích, và cô ta không hề giúp gì cả.
Tiếng Ồn của tôi bắt đầu phập phồng.
“Tôi không hề đòi hỏi chuyện này, cô hiểu chứ,” tôi nói. Cô ta thậm chí còn không buồn nhìn. “Này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy!”
Nhưng vẫn không có gì. Không có gì, không có gì, không có gì.
“TÔI KHÔNG BIẾT PHẢI LÀM SAO!” tôi thét lên và đứng dậy, giậm chân thình thịch đi tới đi lui, gào thét đến khản cổ. “TÔI KHÔNG BIẾT PHẢI LÀM GÌ! TÔI KHÔNG BIẾT PHẢI LÀM GÌ!” Tôi quay sang cô gái. “Tôi XIN LỖI! Tôi xin lỗi vì chuyện này đã xảy ra với cô nhưng tôi không biết phải làm gì và NGƯNG LẮC LƯ ĐI!”
“La ó, Todd,” Manchee sủa.
“AAAA!” tôi thét, lấy tay ôm mặt. Tôi hạ tay xuống và vẫn không có gì thay đổi. Đó là điều tôi bắt đầu học được về việc bị ném ra ngoài và phải tự lập. Chẳng có ai làm gì cho bạn. Nếu bạn không hành động, chẳng có gì thay đổi.
“Chúng ta phải đi thôi,” tôi nói, giận dữ nhặt ba lô lên. “Cô chưa mắc bệnh, nên nếu cô giữ khoảng cách với tôi, cô sẽ ổn. Tôi không chắc chắn, nhưng chúng ta chỉ biết có thế, nên chúng ta sẽ làm như thế.”
Lắc lư, lắc lư, lắc lư.
“Chúng ta không thể quay lại, nên chúng ta phải tiếp tục đi, thế thôi.”
Vẫn lắc lư.
“Tôi BIẾT cô NGHE THẤY tôi!”
Cô ta vẫn không hề động đậy.
Và đột nhiên tôi lại cảm thấy mệt mỏi. “Được thôi,” tôi thở dài. “Được thôi, thích thì chiều, cô cứ ở đây mà lắc lư. Ai bận tâm chứ? Ai thèm bận tâm chứ?”
Tôi quay sang cuốn sách đang nằm dưới đất. Thứ ngu ngốc. Nhưng nó là tất cả tôi có, nên tôi cúi xuống, nhặt nó lên, nhét vào túi nylon, vào ba lô, và đeo ba lô lên.
“Đi nào, Manchee.”
“Todd?” nó sủa, nhìn tôi và cô gái. “Không thể đi, Todd!”
“Cô ta có thể đi cùng nếu muốn,” tôi nói, “nhưng…”
Tôi thậm chí không biết từ nhưng đấy có nghĩa là gì. Nhưng nếu cô ta muốn ở lại mà chết một mình? Nhưng nếu cô ta muốn quay lại và bị Prentiss Con bắt giữ? Nhưng nếu cô ta muốn mạo hiểm dính phải Tiếng Ồn từ tôi và lăn ra chết?
Thế giới này mới ngu ngốc làm sao.
“Này,” tôi nói, gắng tỏ ra nhẹ nhàng hơn nhưng Tiếng Ồn của tôi đang gầm lên dữ dội nên chẳng có nghĩa lý gì. “Cô biết chúng ta đang đi đâu, phải không? Theo dòng sông chảy giữa các ngọn núi. Cứ đi theo nó cho tới khi cô đến khu định cư, được chứ?”
Có thể cô ta nghe thấy lời tôi nói, có thể không.
“Tôi sẽ để mắt đến cô,” tôi nói. “Tôi hiểu nếu cô không
muốn đến quá gần, nhưng tôi sẽ để mắt đến cô.”
Tôi đứng đó thêm một chút để xem những gì mình nói có lọt vào tai cô ta hay không.
“Ừ thì,” cuối cùng tôi nói. “Rất vui được biết cô.”
Tôi dợm bước đi. Khi đến bụi cây lớn, tôi quay lại, cho cô ta thêm một cơ hội nữa. Nhưng cô ta không hề thay đổi, chỉ lắc lư mãi.
Đành chịu. Tôi bỏ đi, Manchee miễn cưỡng đi theo, không ngừng ngoái đầu lại, om sòm sủa tên tôi. “Todd! Todd! Bỏ đi hả Todd? Todd! Không thể đi, Todd!” Cuối cùng tôi phải tét vào mông nó. “Ối, Todd?”
“Tao không biết, Manchee, ngừng hỏi đi.”
Chúng tôi xuyên qua những rặng cây để quay trở lại nơi đất khô ráo, đến khoảng rừng thưa và trèo lên ngọn đồi nhỏ nơi cả ba đã đứng ăn sáng và nhìn một ngày tươi đẹp, nơi tôi đã đưa ra kết luận tuyệt vời về cái chết của cô ta.
Ngọn đồi nhỏ nơi chiếc túi của cô ta vẫn nằm trên mặt đất.
“Ôi, chết tiệt!”
Tôi nhìn nó trong giây lát. Hết chuyện này đến chuyện khác. Tôi có nên trả nó cho cô ta? Hay hy vọng cô ta sẽ tự tìm thấy? Tôi có đẩy cô ta vào vòng nguy hiểm nếu đem trả? Tôi có đẩy cô ta vào vòng nguy hiểm nếu không đem trả?
Mặt trời đã lên cao và bầu trời xanh như miếng thịt tươi. Tôi chống nạnh nhìn xa xăm, hệt như những gì đàn ông vẫn làm khi họ suy nghĩ. Tôi nhìn đường chân trời, nhìn nơi chúng tôi vừa đi qua. Sương mù đã tan gần hết và cánh rừng ở đầm lầy đang ngập trong ánh nắng. Từ ngọn đồi, ta có thể nhìn thấy toàn cảnh, về nơi bàn chân của chúng tôi đã bước qua trên hành trình vô định. Nếu trời đủ quang và có một chiếc ống nhòm đủ xịn, ta còn có thể thấy cả thị trấn.
Một chiếc ống nhòm đủ xịn.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc túi đang nằm dưới đất của cô ta.
Tôi đương nhặt nó lên thì nghe thấy tiếng gì đó. Như một tiếng thì thầm. Tiếng Ồn của tôi nhảy dựng lên và tôi ngước mắt nhìn xem có phải cuối cùng thì cô ta cũng đã bám theo tôi hay không. Một việc khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn tôi muốn thừa nhận.
Nhưng không phải cô ta. Tôi lại nghe thấy nó. Một tiếng thì thầm. Nhiều hơn một tiếng. Như thể con gió đang mang theo những tiếng thì thầm.
“Todd?” Manchee nói, hít ngửi không khí.
Tôi nheo mắt nhìn dưới nắng, về phía đầm lầy.
Có thứ gì ở đó ư?
Tôi chộp lấy chiếc túi của cô gái và lục tìm ống nhòm. Trong túi đầy đồ xịn nhưng tôi chỉ lấy chiếc ống nhòm ra và đưa lên mắt nhìn.
Tôi chỉ thấy đầm lầy, những ngọn cây, các khoảng rừng thưa ngập nước, và dòng sông trước khi biến thành đầm lầy. Tôi hạ ống nhòm xuống rồi lại nhìn một lần nữa. Trên đó đầy các nút nhỏ. Tôi nhấn một vài nút rồi nhận ra mình có thể khiến mọi thứ trông gần hơn nữa. Tôi chỉnh thêm đôi lần và tôi thề lúc này đã nghe rõ tiếng thì thầm. Tôi thề.
Tôi tìm vết rạch trong đầm lầy, cái rãnh, tìm con tàu đổ nát của cô gái, nhưng chẳng có gì ở đó ngoại trừ những thứ chúng tôi đã để lại. Tôi rời mắt khỏi ống nhòm, tự hỏi liệu có phải tôi đã thấy chuyển động hay không. Rồi tôi lại nhìn qua ống nhòm, gần hơn một chút, nơi những rặng cây đang xào xạc.
Nhưng đó chỉ là gió, phải không?
Tôi lia ống nhòm khắp nơi, nhấn nút lia gần rồi xa, nhưng vẫn quay lại những rặng cây đang xào xạc. Tôi giữ ống nhòm hướng về phía một nơi giống con rãnh, quang cây, ở giữa tôi và họ.
Tôi giữ nguyên ống nhòm ở đó.
Tôi tiếp tục nhìn, ruột gan chao đảo, vì có thể tôi đã nghe thấy tiếng thì thầm, có thể không.
Tôi cứ nhìn.
Cho đến khi những tiếng xào xạc ra tới khoảng đất trống và tôi thấy ngài thị trưởng cưỡi ngựa xuất hiện, dẫn đầu đoàn người, cũng ngồi trên ngựa.
Và họ đang hướng thẳng đến nơi này.