← Quay lại trang sách

Chương 14 TRƯỚC HỌNG SÚNG

“SÚNG! SÚNG! SÚNG!” Manchee bắt đầu sủa, nhảy qua lại trong đám bụi.

“Nếu là ta, ta sẽ bảo con quỷ kia im miệng,” người cầm súng nói, mặt ông ta bị che khuất vì đang nhìn qua lỗ ngắm. “Các người không muốn có chuyện xảy ra với nó, phải không?”

“Im đi, Manchee,” tôi nạt.

Nó quay sang tôi. “Súng kìa Todd?” nó sủa. “Pằng, pằng!”

“Tao biết. Im đi.”

Nó ngừng sủa, bốn bề im lặng.

Ngoại trừ Tiếng Ồn của tôi, còn lại đều im lặng.

“Ta tin là mình đã hỏi hai con cún chúng bây một câu,” giọng nói cất lên, “và ta đang đợi câu trả lời.”

Tôi quay sang nhìn cô gái. Cô ta nhún vai, dù tôi nhận thấy cả hai chúng tôi đều đang giơ tay lên. “Gì cơ?” tôi hỏi người đang cầm súng.

Hắn gầm gừ giận dữ. “Ta đang hỏi,” hắn nói, “ai cho các người cái quyền đốt cầu của người khác?”

Tôi không nói gì. Cô gái cũng không.

“Các người nghĩ ta đang chĩa một cây gậy vào các người hay sao?” Khẩu súng lắc lư một nhịp.

“Chúng tôi đang bị truy đuổi,” tôi nói, vì chẳng còn gì hơn để nói.

“Truy đuổi, hả?” kẻ cầm súng hỏi. “Ai đang truy đuổi các người?”

Và tôi không biết nên trả lời ra sao. Liệu sự thật có nguy hiểm hơn một lời nói dối? Liệu kẻ cầm súng có ở phe thị trưởng? Liệu chúng tôi có đang bị treo thưởng? Liệu kẻ cầm sũng đã bao giờ nghe nói đến thị trấn Prentiss?

Thế giới là một nơi nguy hiểm khi bạn không đủ hiểu biết.

Nhưng, tại sao bốn bề lại im lặng đến vậy?

“Ồ, ta đã nghe nói đến thị trấn Prentiss,” người cầm súng nói, đọc Tiếng Ồn của tôi một cách rõ ràng đến đáng sợ và lại lên cò, sẵn sàng để bắn. “Và nếu các người đến từ nơi đó…”

Rồi cô gái lên tiếng và nói ra điều đột nhiên khiến tôi nghĩ về cô ấy như Viola chứ không còn là cô gái nữa.

“Cậu ấy đã cứu mạng tôi.”

Tôi đã cứu mạng cô ấy.

Viola nói.

Hiệu quả mới thật kỳ khôi.

“Thật vậy sao?” người cầm súng hỏi. “Và làm sao nhóc biết nó không làm vậy để tự cứu lấy thân?”

Cô gái, Viola, nhìn tôi, trán nhăn lại. Đến lượt tôi nhún vai.

“Nhưng không.” Giọng của người cầm súng thay đổi. “Không, không, ta không thấy điều đó ở ngươi, phải không, nhóc? Vì nhóc chỉ là một chú cún con, phải không?”

Tôi nuốt khan. “Tôi sẽ trở thành đàn ông sau 29 ngày nữa.”

“Chẳng phải điều gì đáng tự hào đâu, cún. Không phải ở nơi nhóc vừa rời khỏi.”

Rồi ông ta hạ súng khỏi mặt.

Đó là lý do vì sao xung quanh yên lặng đến vậy.

Ông ta là phụ nữ.

Ông ta là một phụ nữ đã trưởng thành.

Ông ta là một bà già.

“Ta sẽ biết ơn lắm nếu nhóc gọi ta là bà,” người phụ nữ lên tiếng, vẫn chĩa khẩu súng kê ngang ngực vào chúng tôi. “Và ta chưa già đến mức không thể bắn nhóc.”

Bà ta đang nhìn chúng tôi kỹ hơn, từ đầu đến chân, nhìn thẳng vào Tiếng Ồn của tôi bằng một kỹ năng tôi mới chỉ thấy ở Ben. Mặt bà ta đang làm đủ vẻ, như thể đang thăm dò tôi, như Cillian vẫn làm mỗi khi chú ấy tìm cách đọc xem tôi có nói dối hay không. Nhưng người phụ nữ này không có Tiếng Ồn, nên biết đâu bà ta đang hát nhẩm trong đầu cũng nên.

Bà ta quay sang Viola rồi ngập ngừng hồi lâu.

“So với lũ cún,” bà ấy nói, quay lại nhìn tôi, “nhóc dễ đọc chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh.” Bà ta quay sang Viola. “Nhưng nhóc thì khác, chuyện của nhóc không phải là một câu chuyện bình thường, phải không?”

“Cháu sẵn sàng kể cho bà mọi chuyện nếu bà ngừng chĩa súng vào bọn cháu,” Viola đáp.

Điều này thật bất ngờ đến nỗi cả Manchee cũng phải ngước lên nhìn. Tôi quay sang Viola, miệng há hốc.

Chúng tôi nghe thấy một tiếng cười khúc khích từ phía trên tảng đá. Bà già ấy đang cười một mình. Quần áo của bà ta có vẻ được làm bằng da, đầy bụi, sờn cũ và nhăn nheo sau nhiều năm mặc. Thêm một chiếc mũ có vành và đôi ủng dính bùn. Trông bà ta chẳng khác gì nông dân.

Bà ta vẫn chĩa súng vào chúng tôi.

“Các người bỏ chạy từ thị trấn Prentiss, hả?” bà ta hỏi, lại nhìn vào Tiếng Ồn của tôi. Chẳng có nghĩa lý gì khi che giấu, nên tôi phơi bày những gì mình đang chạy trốn, những chuyện đã xảy ra ở cây cầu, và những kẻ đang đuổi theo chúng tôi. Bà ta nhìn thấy tất cả, tôi biết bà ta có thể, nhưng tôi chỉ thấy bà ta hơi cong môi và nheo mắt.

“Được rồi,” bà ta nói, kẹp khẩu súng vào hông rồi trèo xuống những tảng đá đến nơi chúng tôi đang đứng. “Ta không thể nói rằng mình không bực bội vì mấy nhóc đã thổi bay cây cầu của ta. Nghe thấy tiếng nổ từ trang trại, ồ, phải.” Bà ta bước xuống tảng đá cuối cùng và đứng cách chúng tôi khá xa, sức mạnh từ sự im lặng trưởng thành quá lớn khiến tôi vô thức lùi lại. “Nhưng nơi duy nhất cây cầu đó dẫn tới đã không đáng để ghé thăm hơn một thập kỷ này rồi. Chỉ giữ nó ở đấy vì hy vọng.” Bà ta nhìn chúng tôi. “Ai dám bảo ta đã sai chứ?”

Chúng tôi vẫn giơ tay lên, vì những lời bà ta nói không có ý nghĩa gì, phải không?

“Ta sẽ hỏi các người một lần,” bà ta nói, lại giơ súng lên. “Ta có cần đến thứ này không?”

Tôi trao đổi một cái nhìn với Viola.

“Không,” tôi đáp.

“Không, thưa bà,” Viola trả lời.

Thưa bà? tôi nghĩ.

“Cũng giống như thưa ngài vậy, nhóc xương xẩu.” Người phụ nữ đeo súng qua vai. “Đó là cách ngươi xưng hô với một quý bà.” Bà ta cúi xuống ngang tầm với Manchee. “Còn ngươi là ai, cún con?”

“Manchee!” nó sủa.

“Ồ phải, đó là tên ngươi, phải không nào?” bà ta nói, vần vò thân mình nó. “Còn hai con cún này?” bà ta hỏi, vẫn không ngẩng đầu lên. “Mẹ thân yêu của các nhóc đã đặt tên cho các nhóc là gì?”

Tôi và Viola lại nhìn nhau. Khai tên của mình, nghe như một cái giá, nhưng có lẽ là cái giá công bằng cho việc hạ súng.

“Cháu là Todd. Kia là Viola.”

“Hiển nhiên như mặt trời đang lên,” bà ta đáp, sau khi đã làm Manchee nằm ngửa ra để gãi bụng.

“Có cách nào khác để băng qua dòng sông không?” tôi hỏi. “Một cây cầu khác chẳng hạn? Vì những người đó…”

“Ta là Mathilde,” bà già cắt lời, “nhưng những người gọi ta bằng tên đó không biết rõ ta, nên các cháu có thể gọi ta là Hildy, và một ngày nào đó có thể các cháu còn được quyền bắt tay ta.”

Tôi lại nhìn Viola. Làm sao bạn biết một người không có Tiếng Ồn có bị điên hay không?

Bà già bật cười. “Ngươi là một đứa khôi hài đấy, nhóc.” Bà ta đứng dậy, bỏ Manchee ra. Nó lật người lại và nhìn bà chằm chằm, chưa gì đã hâm mộ. “Và để trả lời câu hỏi của nhóc, có một chỗ khá nông để vượt qua, đi vài ngày về phía thượng nguồn, nhưng không còn cây cầu nào khác nữa.”

Bà ta quay lại nhìn tôi, cương nghị và rõ ràng, một nụ cười thoáng nở trên môi. Chắc hẳn bà ta lại đang đọc Tiếng Ồn của tôi, nhưng tôi không cảm thấy sự đâm thọc như khi đàn ông đọc nó.

Và cách bà ta cứ nhìn tôi khiến tôi nhận ra một vài điều, liên kết một số chuyện với nhau. Chắc chắn thị trấn Prentiss đã bị cách ly vì vi khuẩn Tiếng Ồn, hẳn? Bởi trước mặt tôi là một bà già chưa bị nó giết chết, người đang nhìn tôi một cách thân thiện nhưng vẫn giữ khoảng cách, một người phụ nữ sẵn sàng chào hỏi những kẻ lạ mặt từ nơi tôi đến bằng một khẩu súng trường.

Và nếu tôi mang mầm bệnh lây nhiễm thì chắc hẳn Viola đã dính nó, có thể đang chết dần ngay trong lúc chúng tôi nói chuyện, và tôi chắc chắn sẽ không được chào đón ở khu định cư này, chắc chắn sẽ bị xua đuổi, và thế là hết, phải không? Hành trình của tôi đã kết thúc trước cả khi tôi tìm được nơi để đi.

“Ồ, nhóc sẽ không được chào đón ở khu định cư,” người phụ nữ đáp. “Không có gì phải bàn cãi. Nhưng,” bà ta nháy mắt với tôi, thực sự nháy mắt, “điều nhóc không biết sẽ không giết nhóc.”

“Muốn cược không?” tôi hỏi.

Bà ta quay người trèo lên những tảng đá hồi nãy. Chúng tôi chỉ đứng nhìn cho đến khi bà lên tới đỉnh rồi quay người lại.

“Các nhóc đi chứ?” bà ta hỏi như thể đã mời chúng tôi đi cùng và bọn tôi đang bắt bà đợi.

Tôi nhìn Viola. Cô nói với bà già, “Chúng cháu đã định sẽ đến khu định cư.” Viola nhìn tôi. “Dù được chào đón hay không.”

“Ồ, các nhóc sẽ đến được đó,” bà ta đáp, “nhưng trước hết, điều các nhóc cần là một giấc ngủ ngon và một bữa ăn tử tế. Người mù cũng thấy được điều đó.”

Ý nghĩ về một giấc ngủ và thức ăn nóng hổi thật hấp dẫn, khiến tôi quên đi trong giây lát việc bà ta đã chĩa súng vào chúng tôi. Nhưng chỉ trong giây lát. Vì còn những việc khác cần phải nghĩ đến. Tôi đưa ra quyết định cho cả bọn. “Chúng ta nên tiếp tục bám theo con đường,” tôi nói khẽ với Viola.

“Tôi thậm chí còn không biết chúng ta đang đi đâu,” cô đáp, cũng rất khẽ. “Cậu có biết không? Nói thật đi.”

“Ben đã nói…”

“Các nhóc đến trang trại của ta, ăn một chút, ngủ một chút - dù giường không êm, ta phải nói trước - rồi sáng mai, chúng ta sẽ đến khu định cư.” Bà ta nhấn mạnh, mắt mở lớn như thể đang trêu chọc chúng tôi vì đã gọi nó như vậy.

Chúng tôi vẫn không di chuyển.

“Nhìn nhận sự việc theo cách này nhé,” bà già nói. “Ta có súng.” Bà ta ve vẩy súng. “Và ta đang bảo các nhóc đi cùng.”

“Tại sao chúng ta không đi cùng bà ấy?” Viola thì thầm. “Xem thế nào.”

Tiếng Ồn của tôi khẽ vùng lên vì bất ngờ. “Xem cái gì?”

“Tôi không phiền nếu được tắm,” cô nói. “Và được ngủ.”

“Tôi cũng vậy,” tôi đáp, “nhưng có người đang đuổi theo chúng ta, những kẻ chắc hẳn sẽ không để một cây cầu đổ ngăn bước. Chưa kể, chúng ta không biết gì về bà ta. Biết đâu bà ta là một tên sát nhân.”

“Trông bà ta không đến nỗi tệ.” Viola liếc nhìn người phụ nữ. “Hơi khùng, nhưng không có vẻ khùng nguy hiểm.”

“Bà ta không có vẻ gì cả.” Thật tình, tôi cảm thấy hơi bực bội. “Những người không có Tiếng Ồn không có vẻ gì cả.”

Viola nhìn tôi, chân mày đột nhiên nhíu và quai hàm hơi đanh lại.

“Dĩ nhiên là trừ cổ,” tôi nói.

“Mỗi lần…” cô chực nói điều gì đó, rồi chỉ lắc đầu.

“Mỗi lần gì?” tôi thì thầm, nhưng Viola chỉ nhíu mày rồi quay sang người phụ nữ.

“Đợi chút,” cô nói, đột nhiên giọng có vẻ khó chịu. “Để cháu lấy đồ.”

“Này!” tôi hô lên. Chuyện gì đã xảy ra với việc Viola nhớ tôi đã cứu mạng cô ấy? “Đợi chút. Chúng ta phải đi theo con đường. Chúng ta phải đến khu định cư.”

“Đường cái không bao giờ là lối đi nhanh nhất,” bà già đáp. “Nhóc không biết sao?”

Viola không nói gì, chỉ nhặt túi lên và cau có mặt mày. Cô đã sẵn sàng để đi, sẵn sàng đi theo người im lặng đầu tiên cô gặp, sẵn sàng bỏ rơi tôi trước lời mời ngọt ngào đầu tiên.

Và cô đã bỏ qua điều tôi không muốn nói đến.

“Tôi không thể đi, Viola,” tôi nói khẽ qua hai hàm răng nghiến chặt, hơi ghét bản thân khi thốt ra những lời ấy. Mặt tôi đỏ lên, lạ làm sao lại khiến một miếng băng gạc rơi xuống. “Tôi có vi khuẩn trong người. Tôi nguy hiểm.”

Cô ấy quay sang tôi, giọng thoáng chút bực bội, “Vậy có lẽ cậu không nên đi.”

Miệng tôi há hốc. “Cô sẽ làm vậy sao? Cô cứ thế bỏ đi sao?”

Viola rời mắt khỏi tôi, nhưng trước khi cô có thể trả lời, bà già đã nói. “Này nhóc, nếu nhóc lo về việc lây nhiễm, thì cô bạn của nhóc có thể đi trước với bà lão Hildy đây trong lúc nhóc đi sau cùng con cún bảo vệ.”

“Manchee!” Manchee sủa.

“Sao cũng được,” Viola nói, quay lưng lại và bắt đầu trèo lên những tảng đá tới nơi bà già đứng.

“Và ta đã nói với nhóc, tên ta là Hildy, không phải bà già.”

Viola đến bên bà ta rồi hai người bọn họ đi khỏi tầm mắt mà không nói thêm một lời. Chỉ có vậy.

“Hildy,” Manchee sủa với tôi.

“Im đi,” tôi nạt.

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc trèo lên những tảng đá để đi theo họ, đúng không?

Và thế là chúng tôi lên đường, dọc theo lối đi nhỏ hơn nhiều, qua những tảng đá và bụi cây. Viola và bà Hildy đi cạnh nhau những lúc có thể, còn Manchee và tôi đi tít đằng sau. Chúng tôi đang thoăn thoắt lao đến mối nguy nào, thì chỉ có trời mới biết. Cả quãng đường tôi không ngừng ngoái lại nhìn, trông chờ thấy thị trưởng, Prentiss Con và Aaron đang lao đến.

Tôi không biết. Làm sao tôi biết được? Làm sao Ben và Cillian có thể nghĩ tôi đã sẵn sàng cho chuyện này? Dĩ nhiên, ý nghĩ về một cái giường và đồ ăn nóng hổi nghe cũng đáng để đổi lấy một viên đạn vào người, nhưng có lẽ đây là một cái bẫy và chúng tôi đang ngu ngốc đến mức đáng bị bắt lắm.

Chưa kể, có người đang đuổi theo chúng tôi, và chúng tôi nên chạy.

Nhưng cũng có khả năng không còn đường nào khác để vượt sông.

Và Hildy có thể ép buộc chúng tôi nhưng bà ta đã không làm vậy. Viola nói bà ta có vẻ tử tế. Có lẽ những người không có Tiếng Ồn biết đọc suy nghĩ của nhau.

Bạn thấy chưa? Làm sao mà biết được?

Và ai thèm bận tâm Viola nói gì?

“Nhìn họ kìa,” tôi nói với Manchee. “Họ thân nhau ngay lập tức. Cứ như thể họ là bà con lâu ngày không gặp.”

“Hildy,” Manchee lặp lại. Tôi tét vào mông nó nhưng nó chạy đi.

Viola và Hildy đang nói chuyện với nhau nhưng tôi chỉ có thể nghe được những tiếng xì xầm. Tôi không biết họ đang nói gì. Nếu họ là những người mang Tiếng Ồn bình thường, chẳng cần biết tôi đang đi cách xa cỡ nào, tất cả chúng tôi vẫn có thể nói chuyện với nhau, và nghiễm nhiên sẽ không ai giữ bí mật. Tất cả sẽ cùng nhau huyên thuyên, dẫu muốn hay không.

Và không ai bị cô lập. Không ai bị bỏ rơi ngay tức thì như vậy.

Chúng tôi tiếp tục đi.

Và tôi nghĩ thêm một chút.

Tôi để họ đi cách tôi xa thêm một chút.

Và tôi nghĩ thêm một chút.

Vì theo thời gian, mọi thứ bắt đầu rõ dần.

Giờ đây chúng tôi đã tìm thấy Hildy, có lẽ bà ta có thể chăm sóc cho Viola. Họ rõ ràng rất thân nhau, phải không? Dù sao họ cũng khác tôi. Nên có lẽ Hildy sẽ giúp được cô ấy quay trở về, vì rõ ràng tôi không thể. Rõ ràng tôi chẳng có nơi nào để đi ngoài thị trấn Prentiss, phải không? Vì tôi đang mang trong người thứ vi khuẩn có thể giết chết cô ấy, có thể giết chết bất kỳ ai tôi gặp, một loại vi khuẩn vĩnh viễn ngăn tôi bước vào khu định cư kia, thậm chí còn khiến tôi phải ngủ ở kho thóc của Hildy cùng lũ cừu.

“Phải vậy không, Manchee?” tôi dừng bước, ngực bắt đầu nặng trĩu. “Ở đây không có Tiếng Ồn, trừ phi tao mang nó đến.” Tôi chùi mồ hôi trên trán. “Chúng ta không có nơi nào để đi. Chúng ta không thể đi tiếp. Không thể quay về.”

Tôi ngồi xuống một tảng đá, nhận ra sự thật đằng sau tất cả mọi chuyện.

“Chúng ta không có nơi nào để đi,” tôi nói. “Chúng ta không có gì cả.”

“Có Todd,” Manchee nói, vẫy đuôi.

Không công bằng.

Thật không công bằng.

Nơi duy nhất bạn thuộc về lại là nơi bạn không thể trở lại.

Vậy là bạn vĩnh viễn đơn độc.

Tại sao chú lại làm vậy, Ben? Cháu đã làm gì nên tội?

Tôi lấy tay chùi mắt.

Tôi ước gì Aaron và thị trưởng đến bắt tôi đi.

Tôi ước gì mọi chuyện kết thúc cho xong.

“Todd?” Manchee sủa, nó áp vào mặt tôi và ngửi.

“Để tao yên,” tôi nói, đẩy nó ra.

Hildy và Viola đang đi xa hơn. Nếu tôi không đứng dậy, tôi sẽ mất dấu họ.

Tôi không đứng dậy.

Tôi có thể nghe thấy họ vẫn đang nói, mặc dù tiếng chuyện trò ngày càng nhỏ dần. Không ai ngoái lại nhìn xem tôi có đi theo hay không.

Hildy, tôi nghe thấy, và nhóc gái và ống thủng và Hildy và cầu bị cháy .

Tôi ngẩng đầu lên.

Vì đó là một giọng nói mới.

Và tôi không nghe thấy nó. Không phải bằng tai.

Hildy và Viola đang đi xa hơn, nhưng có người đang tiến về phía họ, có người đang giơ tay vẫy.

Có người với Tiếng Ồn đang nói Xin chào.