Chương 15 NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG CẢNH NGỘ
LÀ MỘT ÔNG GIÀ, cũng mang theo một khẩu súng nhưng đeo thõng bên hông, chĩa xuống đất. Tiếng Ồn của ông ta lớn lên khi lại gần bà Hildy, nó vẫn lớn như vậy khi ông ta quàng một tay quanh người bà rồi hôn chào. Nó rì rầm khi ông ta quay lại và được giới thiệu với Viola, người khẽ giật lùi khi phải đón nhận lời chào quá đỗi thân thiện.
Hildy là vợ của người đàn ông có Tiếng Ồn.
Một người đàn ông trưởng thành, thong dong đi khắp nơi với Tiếng Ồn.
Nhưng bằng cách nào…?
“Này, nhóc trai!” Hildy hét lên gọi tôi. “Nhóc sẽ ngồi đó ngoáy mũi cả ngày hay đến ăn tối cùng bọn ta?”
“Ăn tối, Todd!” Manchee sủa rồi bỏ chạy theo họ.
Tôi không nghĩ gì hết. Tôi không biết phải nghĩ gì.
“Một anh chàng có Tiếng Ồn!” ông già nói lớn, bước qua mặt Viola và Hildy, tiến về phía tôi. Tiếng Ồn ùa ra từ người ông ta như một cuộc diễu hành rực rỡ, đầy vẻ chào đón bất ngờ và hân hoan thúc giục. Nhóc trai và cây cầu rớt và ống thủng và đồng cảnh ngộ và Hildy, Hildy của ta . Tuy vẫn cầm súng trường nhưng khi đến gần tôi, tay ông già chìa ra để bắt.
Tôi quá bất ngờ đến nỗi thực sự bắt lấy tay ông.
“Tên ta là Tam!” ông già nói, gần như hét lên. “Còn cháu là ai, nhóc?”
“Todd,” tôi đáp.
“Rất mừng được gặp cháu, Todd!” Ông già khoác vai tôi, rồi gần như kéo tôi đi. Tôi loạng choạng bước theo, mất thăng bằng khi Tam kéo tôi lại gần Hildy và Viola, miệng ông vẫn không ngừng nói. “Đã nhiều mùa trăng lặn chúng ta không có khách đến ăn tối, nên các cháu phải thông cảm cho túp lều tạm bợ của chúng ta. Chín năm rồi không có ai đi qua lối này, nhưng các cháu cứ tự nhiên! Cứ tự nhiên!”
Chúng tôi đến bên hai người kia và tôi vẫn không biết phải nói gì. Tôi nhìn từ Hildy sang Viola và Tam, rồi lại nhìn Hildy.
Tôi chỉ muốn thi thoảng thế giới có lý một chút, như vậy là đòi hỏi quá đáng hay sao?
“Không hề, nhóc Todd,” Hildy tử tế trả lời.
“Tại sao bà chưa bị nhiễm Tiếng Ồn?” tôi hỏi, ngôn từ cuối cùng cũng tìm được cách thoát ra khỏi đầu tôi qua đường miệng. Rồi tim tôi đột nhiên nhảy thót, nhảy cao đến nỗi tôi có thể thấy mắt mình trố ra và cổ họng thắt lại, Tiếng Ồn của tôi trắng xóa đầy hy vọng.
“Ông bà có thuốc chữa sao?” tôi hỏi, giọng nghèn nghẹn.
“Nếu có thuốc chữa,” Tam đáp, vẫn như đang hét lên, “cháu thực sự nghĩ ta sẽ để cháu đọc được tất cả những thứ rác rưởi đang trôi ra từ não ta sao?”
“Chúa nhân từ nếu ông có thể,” Hildy nói, miệng mỉm cười.
“Và Chúa nhân từ nếu bà không thể bảo tôi phải nghĩ gì nữa.” Tam mỉm cười đáp trả, sự trìu mến tràn ngập trong Tiếng Ồn. “Không, nhóc trai ạ,” ông nói với tôi. “Theo ta biết thì không có thuốc chữa.”
“Haven đang chế thuốc chữa,” Hildy nói. “Người ta nói vậy.”
“Người nào?” Tam hỏi, vẻ ngờ vực.
“Talia,” Hildy đáp. “Susan F. Em gái tôi.”
Tam xì một tiếng. “Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm. Tin đồn về tin đồn về tin đồn. Tôi chẳng dám tin em gái bà có thể nhớ chính xác tên của cổ, nói gì đến những thông tin hữu dụng.”
“Nhưng…” tôi nói, nhìn hai người, không muốn từ bỏ. “Vậy sao bà vẫn còn sống?” tôi hỏi Hildy. “Tiếng Ồn giết chết phụ nữ. Tất cả phụ nữ.”
Hildy và Tam ném cho nhau một cái nhìn, và tôi nghe thấy, không, tôi cảm thấy Tam đè nén một thứ gì đó trong Tiếng Ồn của ông.
“Không, nó không giết ai cả, nhóc Todd,” Hildy đáp, hơi quá dịu dàng. “Như ta đã nói với cô bạn gái Viola của cháu đây. Nó an toàn.”
“An toàn? Làm sao cô ấy có thể được an toàn?”
“Phụ nữ miễn nhiễm,” Tam đáp. “Những kẻ may mắn đáng ghét.”
“Không thể nào!” tôi lên giọng phản đối. “Không, họ không miễn nhiễm. Tất cả phụ nữ ở thị trấn Prentiss đã nhiễm Tiếng Ồn và từng người một đều chết vì nó! Mẹ cháu đã chết vì nó! Có thể loại vi khuẩn mà Xú Vật đã thả vào bọn cháu mạnh hơn của ông bà, nhưng…”
“Nhóc Todd.” Tam đặt một tay lên vai để ngăn tôi lại.
Tôi gạt tay ông ra, nhưng không biết phải nói gì tiếp. Viola vẫn chưa nói lời nào từ nãy đến giờ, nên tôi nhìn cô. Cô không nhìn tôi. “Cháu biết chắc,” tôi khăng khăng, dù đó vốn là một nửa rắc rối rồi, chẳng phải sao?
Làm sao điều này có thể là sự thật?
Làm sao điều này có thể là sự thật?
Tam và Hildy lại ném cho nhau một cái nhìn. Tôi nhìn vào Tiếng Ồn của Tam nhưng ông giỏi che giấu chẳng khác gì những người tôi đã gặp khi ai đó tìm cách soi mói họ. Dù vậy, thứ tôi thấy rất dịu dàng.
“Thị trấn Prentiss có một lịch sử đáng buồn, nhóc ạ,” ông nói. “Nhiều chuyện đáng tiếc đã xảy ra ở đó.”
“Ông nhầm rồi,” tôi gạt đi, nhưng chính tôi cũng không chắc ông ấy nhầm về chuyện gì.
“Đây không phải là chỗ thích hợp để nói về chuyện ấy, Todd,” Hildy lên tiếng, bóp vai Viola, cái bóp vai Viola không kháng cự. “Các cháu cần được ăn chút gì đã, rồi nghỉ ngơi. Vi nói các cháu chẳng được ngủ bao nhiêu, trong khi đã phải đi nhiều cây số. Mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn sau khi các cháu được ăn và ngủ.”
“Nhưng cô ấy có an toàn khi ở gần cháu không?” tôi hỏi, cự tuyệt không nhìn vào “Vi”.
“Vi chắc chắn an toàn trước nguy cơ nhiễm Tiếng Ồn từ cháu,” Hildy đáp, nở nụ cười. “Còn an toàn nào khác từ cháu thì phải đợi đến khi con bé hiểu cháu rõ hơn.”
Tôi muốn bà đúng, nhưng cũng muốn nói bà sai. Nên tôi chẳng nói gì.
“Đi nào,” Tam lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, “về ăn tiệc thôi.”
“Không!” tôi nói, nhớ lại tất cả. “Bọn cháu không có thời gian để ăn tiệc.” Tôi nhìn Viola. “Có người đang đuổi theo chúng ta, trong trường hợp cô đã quên. Những người không quan tâm đến sự an toàn của chúng ta.” Tôi ngước lên nhìn Hildy. “Cháu tin bà sẽ thết đãi bọn cháu rất chu đáo nhưng…”
“Nhóc Todd…” Hildy nói.
“Cháu không phải là một thằng nhóc!” tôi hét lên.
Hildy mím môi và cười bằng ánh mắt. “Nhóc Todd,” bà nhắc lại, lần này trầm hơn. “Không ai ở phía bên kia dòng sông có thể đặt chân đến đây, cháu hiểu chứ?”
“Phải,” Tam nói. “Đúng vậy.”
Tôi nhìn họ. “Nhưng…”
“Ta đã bảo vệ cây cầu đó hơn mười năm, nhóc ạ,” Hildy nói, “và cai quản nó nhiều năm trước đó nữa. Ta được sinh ra một phần là để canh chừng những thứ đến cây cầu.” Bà ấy nhìn Viola. “Không có ai đang đến cả. Các cháu được an toàn.”
“Phải,” Tam nhắc lại, lắc lư trên gót chân.
“Nhưng…” tôi lặp lại, nhưng Hildy không để tôi nói hết.
“Đến giờ ăn rồi.”
Vậy là đã xong. Viola vẫn không nhìn tôi, vẫn khoanh tay trước ngực và giờ đã nép mình dưới cánh tay của Hildy trong lúc họ bước đi. Tôi mắc kẹt với Tam, người đang đợi tôi đi cùng. Tôi không muốn nhưng ai cũng đi nên tôi buộc phải làm theo.
Chúng tôi tiến vào con đường nhỏ riêng của Tam và Hildy. Tam không ngừng trò chuyện, tạo ra đủ Tiếng Ồn cho cả thị trấn.
“Hildy nói các cháu đã đốt cây cầu của chúng ta.”
“Cây cầu của tôi,” Hildy lên tiếng từ đằng trước.
“Đúng là bà ấy đã xây cây cầu đó,” Tam nói với tôi. “Nhưng chẳng có ai sử dụng nó từ rất lâu rồi.”
“Không một ai sao?” tôi hỏi, bất chợt nghĩ đến tất cả những người đã biến mất khỏi thị trấn Prentiss. Không một ai trong số họ đến được đây.
“Một công trình tốt, cây cầu đó,” Tam nói tiếp, như thể ông không nghe thấy tôi, có lẽ không, vì ông đang nói rất to. “Thật buồn khi nó không còn nữa.”
“Bọn cháu không có lựa chọn nào khác,” tôi nói.
“Ồ, luôn có lựa chọn, nhóc ạ, nhưng theo ta được biết, cháu đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.”
Chúng tôi bước đi trong yên lặng. “Ông chắc chúng ta được an toàn chứ?” tôi hỏi.
“Cháu không bao giờ biết chắc,” Tam đáp. “Nhưng Hildy nói đúng.” Ông ấy cười, hơi buồn, tôi nghĩ. “Cầu gãy không phải là thứ duy nhất ngăn cản lũ người ấy vượt sông.”
Tôi tìm cách đọc Tiếng Ồn của Tam để xem ông ấy có đang nói sự thật hay không, nhưng gần như mọi thứ đều sáng bừng, sạch sẽ, một nơi ấm áp rạng rỡ mà ở đó bất kể điều gì bạn muốn cũng có thể trở thành sự thực.
Không giống đàn ông ở thị trấn Prentiss một chút nào.
“Cháu không hiểu chuyện này,” tôi nói tiếp, vẫn không chịu bỏ qua. “Hẳn phải là một loại vi khuẩn Tiếng Ồn khác.”
“Tiếng Ồn của ta khác của cháu sao?” Tam hỏi, có vẻ thực sự tò mò.
Tôi nhìn ông ấy và lắng nghe trong giây lát. Hildy và thị trấn Prentiss và lũ cừu và ống thủng và Hildy .
“Ông nghĩ về vợ nhiều thật đấy.”
“Bà ấy là ngôi sao sáng của ta, nhóc ạ. Ta hẳn đã đánh mất chính mình vì Tiếng Ồn nếu bà ấy không dang tay cứu.”
“Sao lại thế?” tôi hỏi, thắc mắc không biết ông ấy đang nói về cái gì. “Ông đã tham gia chiến tranh sao?”
Câu hỏi đó khiến Tam dừng lại. Tiếng Ồn của ông ấy hóa xám xịt và buồn tẻ như một ngày đầy mây, và tôi không thể đọc được tí gì từ ông nữa.
“Ta đã chiến đấu, nhóc ạ,” Tam trả lời. “Nhưng chiến tranh không phải là thứ nên nhắc đến giữa ban ngày ban mặt.”
“Tại sao không?”
“Ta cầu nguyện với tất cả các vị thần của mình rằng cháu sẽ không bao giờ biết.” Ông đặt một tay lên vai tôi. Lần này tôi không gạt nó ra.
“Sao ông làm được vậy?” tôi hỏi.
“Làm gì?”
“Khiến Tiếng Ồn của mình trống rỗng đến mức cháu không thể đọc được.”
Ông ấy mỉm cười. “Nhiều năm luyện tập để che giấu các bí mật khỏi bà già này.”
“Và vì thế nên ta rất giỏi đọc,” Hildy nói vọng lại. “Ông ấy giỏi che giấu, còn ta giỏi phát hiện.”
Họ lại phá lên cười. Tôi thấy mình đang tìm cách đảo mắt với Viola về hai người này, nhưng Viola không nhìn tôi nên tôi dừng lại.
Chúng tôi đi khỏi đoạn đường gồ ghề, vòng quanh một con dốc thấp, rồi đột nhiên một trang trại xuất hiện trước mặt, nhấp nhô lên xuống theo những ngọn đồi nhỏ, bạn có thể thấy những cánh đồng lúa mạch, cải bắp và đồng cỏ với vài con cừu.
“Xin chào, cừu!” Tam hét lớn.
“Cừu!” lũ cừu đáp.
Xuất hiện đầu tiên trên đường mòn là kho thóc lớn bằng gỗ được xây kín nước và chắc như cây cầu, như thể nó sẽ tồn tại ở đó vĩnh viễn.
“Trừ phi cháu cho nổ nó,” Hildy nói, vẫn cười.
“Ta muốn thấy cháu thử,” Tam cười đáp trả.
Tôi bắt đầu phát ngán cái cách họ cười trước mọi chuyện.
Rồi chúng tôi đi đến nhà chính, một nơi trông hoàn toàn khác hẳn. Có vẻ được làm bằng kim loại, như nhà thờ và trạm xăng ở thị trấn Prentiss nhưng không tồi tàn đến vậy. Nửa ngôi nhà sáng loáng và vươn lên trời như cánh buồm. Có một ống khói cong vòng lên, hơi nghiêng ra ngoài, khói bay nghi ngút. Nửa còn lại của căn nhà được xây bằng gỗ ép vào nửa kim loại, chắc chắn như kho thóc nhưng gọn và gập lại như…
“Đôi cánh,” tôi nhận xét.
“Quả là đôi cánh,” Tam xác nhận. “Và đó là loại cánh gì?”
Tôi lại nhìn. Cả trang trại trông như một loại chim, ống khói là đầu và cổ, còn mặt tiền sáng loáng và đôi cánh gỗ xòe ra phía sau, như một con chim đang thong dong trên mặt nước.
“Là thiên nga, nhóc Todd ạ,” Tam nói.
“Gì cơ?”
“Thiên nga.”
“Thiên nga là gì?” tôi hỏi, vẫn nhìn căn nhà.
Tiếng Ồn của ông bối rối trong giây lát, rồi tôi nhận thấy một nỗi buồn nho nhỏ nên quay ra nhìn. “Sao ạ?”
“Không có gì, nhóc,” ông ấy đáp. “Ký ức của một thời đã qua.”
Viola và Hildy vẫn đi trước, mắt Viola mở lớn và miệng cô lắp bắp như một con cá.
“Ta đã nói với nhóc thế nào?” Hildy hỏi.
Viola chạy đến hàng rào trước nhà. Cô nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, ngó khắp khối kim loại từ trên xuống dưới, trái sang phải. Tôi lại gần và cũng nhìn. Khó mà nghĩ ra thứ gì để nói trong suốt một phút (im đi).
“Giống một con thiên nga,” cuối cùng tôi nói. “Chả biết là gì.”
Cô tảng lờ tôi và quay sang Hildy. “Đây là một chiếc Expansion Ba 500 ư?”
“Cái gì?”
“Cũ hơn thế, nhóc Vi ạ,” Hildy đáp. “X Ba 200.”
“Bọn cháu có đến X Bảy,” Viola nói.
“Không ngạc nhiên,” Hildy đáp.
“Hai người đang nói cái quái gì vậy?” tôi hỏi. “Expan… gì?”
“Cừu!” chúng tôi nghe thấy tiếng Manchee ở đằng xa.
“Tàu định cư của bọn ta,” Hildy trả lời, nghe có vẻ ngạc nhiên vì tôi không biết. “Một chiếc Expansion Đời Ba, Dòng 200.”
Tôi nhìn hết người này đến người khác. Tiếng Ồn của Tam có một con tàu đang bay, con tàu có thân trước giống hệt căn nhà lật ngược.
“Ồ, phải,” tôi nhớ ra và cố nói như thể mình có biết. “Mọi người xây nhà từ những thứ có sẵn trong tay.”
“Đúng vậy, nhóc ạ,” Tam nói. “Hoặc biến nó thành một tác phẩm nghệ thuật nếu nhóc có năng khiếu.”
“Nếu nhóc có vợ là kỹ sư có thể khiến các tác phẩm ngớ ngẩn chết tiệt của nhóc đứng vững,” Hildy nói.
“Làm sao cô biết những chuyện này?” tôi hỏi Viola.
Cô nhìn xuống đất, tránh không nhìn vào mắt tôi.
“Tôi không có ý…” tôi chực nói nhưng rồi dừng lại.
Tôi dần hiểu ra.
Dĩ nhiên rồi, tôi đã dần hiểu ra.
Quá muộn màng, như mọi việc khác, nhưng tôi đã dần hiểu ra.
“Cô là người định cư,” tôi nói. “Cô là người định cư mới.”
Cô tránh cái nhìn của tôi, chỉ nhún vai.
“Nhưng con tàu đã gặp tai nạn của cô,” tôi nói tiếp, “nó quá nhỏ để làm tàu định cư.”
“Đó chỉ là tàu do thám. Tàu mẹ của tôi là một chiếc Expansion Đời Bảy.”
Cô nhìn Hildy và Tam, họ không nói nửa lời. Tiếng Ồn của Tam sáng chói và đầy tò mò. Tôi không thể đọc được gì từ Hildy. Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác rằng bà đã biết còn tôi thì không, rằng Viola đã nói với bà mà không nói với tôi, và mặc dù đó là vì tôi chưa bao giờ hỏi, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Tôi ngước lên nhìn trời.
“Nó ở trên đó, phải không?” tôi hỏi. “Chiếc Expansion Đời Bảy của cô.”
Viola gật đầu.
“Các cô đang dẫn người định cư đến. Nhiều người định cư khác đang đến Tân Thế Giới.”
“Mọi thiết bị đã hỏng khi chúng tôi gặp tai nạn,” Viola nói. “Tôi không có cách liên lạc với họ. Không có cách cảnh báo họ đừng đến.” Cô ấy ngước lên, khẽ thở gấp. “Cháu phải cảnh báo họ.”
“Đó không thể là ý của chú ấy,” tôi vội đáp. “Không thể nào.”
Viola nhăn mặt và cau mày. “Tại sao không?”
“Ý của ai về cái gì?” Tam hỏi.
“Bao nhiêu người?” tôi hỏi, vẫn nhìn Viola, cảm thấy thế giới vẫn không ngừng thay đổi. “Bao nhiêu người định cư đang đến?”
Viola hít thở sâu trước khi trả lời, và tôi cược rằng cô thậm chí chưa nói với Hildy điều này.
“Hàng nghìn,” cô ấy nói. “Hàng nghìn người.”