← Quay lại trang sách

Chương 16 ĐÊM KHÔNG HỐI LỖI

“PHẢI VÀI THÁNG NỮA họ mới đến nơi,” Hildy nói, lấy cho tôi một phần khoai tây nghiền nữa. Viola và tôi đang ăn ngấu nghiến nên Hildy và Tam lo phần trò chuyện.

Lo toàn bộ phần trò chuyện.

“Việc du hành vũ trụ không giống như những gì cháu xem trên phim,” Tam nói, một vệt mỡ cừu chảy xuống bộ râu quai nón của ông. “Mất hàng năm trời mới đi được một chút. Sáu tư năm để đi từ Cựu Thế giới đến Tân Thế giới.”

“Sáu tư năm?” tôi thảng thốt, phun ra vài mẩu khoai tây nghiền.

Tam gật đầu. “Phần lớn chuyến đi cháu được đông lạnh, thời gian cứ thế trôi qua thôi, đó là nếu cháu không chết dọc đường.”

Tôi quay sang Viola. “Cô đã sáu tư tuổi ư?”

“Sáu tư tuổi tính theo lịch của Cựu Thế giới,” Tam nói, gõ ngón tay như thể ông ấy đang nhẩm tính. “Tương đương với… bao nhiêu nhỉ? Khoảng năm tám, năm chín tuổi theo lịch của Tân Thế giới.”

Nhưng Viola lắc đầu. “Cháu được sinh ra trên tàu. Chưa bao giờ ngủ đông.”

“Vậy hẳn bố hoặc mẹ cháu là điều dưỡng viên,” Hildy nói, cắn một miếng củ cải rồi giải thích cho tôi biết. “Một trong số những người phải thức để điều khiển con tàu.”

“Cả hai người bọn họ đều là điều dưỡng,” Viola xác nhận. “Cả ông bà nội của cháu nữa.”

“Đợi chút,” tôi nói với cô, lúc nào cũng chậm hơn vài bước. “Vậy nếu chúng tôi đã ở trên Tân Thế giới được hơn hai mươi năm…”

“Hai mươi ba năm,” Tam nói. “Dù có vẻ lâu hơn.”

“Thì có nghĩa là cô đã lên đường trước khi chúng tôi đến nơi,” tôi nói. “Hoặc bố cô hay ông cô gì đó.”

Tôi nhìn quanh để xem có ai đang thắc mắc điều tôi đang thắc mắc không. “Tại sao?” tôi nói. “Tại sao bọn cô lại đến khi chưa biết ở đây có gì?”

“Tại sao những người định cư đầu tiên lại đến?” Hildy hỏi tôi. “Tại sao phải tìm một nơi khác để sống?”

“Vì nơi nhóc rời bỏ không còn đáng sống nữa,” Tam trả lời hộ. “Vì nơi nhóc rời bỏ đã trở nên tồi tệ đến mức nhóc phải ra đi.”

“Cựu Thế giới bẩn thỉu, đông đúc và đầy bạo lực,” Hildy nói, lấy khăn chùi mặt, “người ta chia rẽ, ghét bỏ và chém giết lẫn nhau, phải cho mọi người đều bất hạnh thì mới vừa lòng. Ít nhất những năm trước là vậy.”

“Cháu không biết,” Viola nói, “cháu chưa từng thấy nó. Bố mẹ cháu…” cô ấy ngưng bặt.

Nhưng tôi vẫn nghĩ đến việc được sinh ra trên một phi thuyền, một chiếc phi thuyền thực sự. Lớn lên giữa các vì sao, có thể đi bất kỳ nơi nào mình muốn, không bị mắc kẹt trên một hành tinh đáng ghét rõ ràng không muốn chứa chấp mình. Có thể đi bất cứ nơi đâu. Nếu nơi này không phù hợp, chỉ việc tìm một nơi khác. Tự do rộng mở. Trên đời còn gì hay ho hơn thế?

Tôi không nhận ra sự im lặng đã bao trùm khắp bàn. Hildy lại đang vuốt lưng Viola và tôi thấy mắt Viola ướt nhòe. Cô bắt đầu lắc lư.

“Sao?” tôi hỏi. “Lại chuyện gì đây?”

Viola chỉ nhăn trán nhìn tôi.

“Gì?” tôi hỏi.

“Ta nghĩ nói về bố mẹ của Vi như vậy là đủ rồi,” Hildy nói khẽ. “Đã đến giờ hai nhóc lên giường đi ngủ.”

“Nhưng đã muộn đâu.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời còn chưa lặn. “Bọn cháu phải đến khu định cư…”

“Khu định cư có tên Farbranch,” Hildy nói, “và sáng mai chúng ta sẽ đưa hai nhóc đến đó.”

“Nhưng những người đó…”

“Ta đã làm người trị an cho nơi này trước cả khi nhóc ra đời,” Hildy nói, dịu dàng nhưng chắc nịch. “Ta có thể đối phó với bất cứ điều gì xảy đến.”

Tôi không nói gì và Hildy tảng lờ Tiếng Ồn của tôi về chủ đề ấy.

“Ta có thể hỏi mục đích các cháu muốn đến Farbranch để làm gì không?” Tam nói trong lúc nhặt bắp ngô, cố khiến câu hỏi nghe ít có vẻ tò mò hơn Tiếng Ồn của ông thể hiện.

“Bọn cháu chỉ cần đến đó,” tôi đáp.

“Cả hai cháu?”

Tôi nhìn Viola. Cô đã ngừng khóc nhưng mặt vẫn sưng. Tôi không trả lời câu hỏi của Tam.

“Đang có nhiều việc cần làm lắm,” Hildy nói, đứng dậy và dọn đĩa. “Nếu đó là thứ các cháu muốn. Họ luôn có thể dùng thêm người làm việc trong vườn cây ăn quả.”

Tam đứng dậy, rồi họ dọn bàn, mang bát đĩa vào bếp, để tôi và Viola ngồi lại với nhau. Chúng tôi nghe thấy tiếng họ trò chuyện, khẽ khàng và dùng Tiếng Ồn chặn lại để chúng tôi không thể nghe ra.

“Cô nghĩ chúng ta phải qua đêm ở đây sao?” tôi hạ giọng hỏi.

Nhưng cô trả lời bằng một tràng thì thầm hằn học, như thể chưa hề nghe thấy câu hỏi của tôi. “Chỉ vì những suy nghĩ và cảm xúc của tôi không bị vạch ra cho cả thế giới thấy qua những tiếng gào thét không ngừng, không có nghĩa là tôi không có chúng.”

Tôi ngạc nhiên quay sang cô. “Hả?”

Cô tiếp tục thì thầm. “Mỗi lần cậu nghĩ, ồ, cô ta đúng là vô hồn hay Chẳng có gì trong đầu cô ta, hay, Có lẽ mình có thể bỏ cô ta lại với hai người này, tôi đều nghe thấy hết, hiểu chứ? Tôi nghe thấy mọi thứ ngớ ngẩn diễn ra trong đầu cậu, rõ chưa? Và tôi hiểu nhiều hơn những gì tôi muốn hiểu.”

“Ồ, thật sao?” tôi thì thầm đáp trả, mặc dù Tiếng Ồn của tôi không thì thầm chút nào. “Mỗi lần cô nghĩ hay cảm nhận hay suy tư về một điều ngu ngốc nào đó, tôi đều không nghe thấy. Nên làm sao tôi có thể hiểu cô, hả? Làm sao tôi có thể biết chuyện gì đang diễn ra nếu cô giữ bí mật?”

“Tôi không giữ bí mật.” Giờ thì cô nghiến răng. “Như thế là bình thường.”

“Không bình thường so với tiêu chuẩn ở đây, Vi ạ.”

“Làm sao cậu biết? Tôi có thể nghe ra cậu ngạc nhiên trước mọi thứ họ nói. Nơi cậu sống không có trường học sao? Cậu không học được bất cứ điều gì hay sao?”

“Lịch sử không còn quan trọng khi cô đang tìm cách sinh tồn,” tôi rít qua kẽ răng.

“Thực ra đó mới là lúc lịch sử quan trọng nhất,” Hildy nói, đứng ở cuối bàn. “Và nếu cuộc cãi vã ngớ ngẩn này của hai nhóc chưa đủ để chứng minh hai nhóc đã mệt, thì hai nhóc đã mệt đến mất trí. Đi nào.”

Viola và tôi quắc mắt nhìn nhau nhưng cũng đứng dậy và đi theo Hildy vào một căn phòng lớn.

“Todd!” Manchee sủa từ góc phòng, không rời khúc xương cừu mà Tam đã cho nó.

“Lâu nay chúng ta dùng phòng dành cho khách vào mục đích khác,” Hildy nói. “Nên các cháu phải ngủ tạm trên tràng kỷ.”

Chúng tôi giúp bà trải ga giường, Viola vẫn hằn học, Tiếng Ồn của tôi vẫn đỏ rực.

“Giờ thì,” Hildy nói khi chúng tôi đã làm xong. “Xin lỗi nhau đi.”

“Sao cơ?” Viola gắt gỏng. “Tại sao?”

“Cháu không nghĩ đây là việc của bà,” tôi hằm hè.

“Không bao giờ đi ngủ khi đang tức giận,” Hildy nói, tay chống nạnh, có vẻ không chịu khoan nhượng và sẽ rất thích thú thấy ai đó dám thử làm trái ý mình. “Nếu các cháu vẫn muốn làm bạn.”

Viola và tôi không nói gì.

“Nó đã cứu mạng cháu?” Hildy hỏi Viola.

Viola cúi mặt trước khi lên tiếng, “Phải.”

“Đúng vậy, tôi đã cứu mạng cô,” tôi nói.

“Và Vi đã cứu mạng cháu ở cây cầu, phải không?” Hildy hỏi tiếp.

Ờ.

“Phải,” Hildy nói. “Ớ. Hai cháu không nghĩ điều ấy có một ý nghĩa nào đó sao?”

Chúng tôi vẫn không nói gì.

Hildy thở dài. “Được rồi. Ta cho là bọn nhóc gần trưởng thành rồi đều có thể tự xin lỗi nhau.” Bà bỏ đi mà không chúc ngủ ngon.

Tôi quay lưng lại với Viola, cô quay lưng lại với tôi. Tôi tháo giày và rúc mình vào tấm ga trải giường trên một trong những chiếc tràng kỷ, một từ màu mè để chỉ ghế bành. Viola làm điều tương tự. Manchee nhảy lên tràng kỷ của tôi rồi cuộn tròn dưới chân.

Không có âm thanh nào ngoài Tiếng Ồn của tôi và vài tiếng lộp bộp từ ngọn lửa quá nóng trong thời tiết này. Hẳn chỉ vừa chập tối nhưng sự mềm mại của đệm và ga trải giường và ngọn lửa ấm quá mức kia đã khiến tôi díp mắt lại.

“Todd?” Viola lên tiếng từ tràng kỷ bên kia phòng.

Tôi vật lộn với cơn buồn ngủ. “Gì?”

Cô không nói gì trong giây lát, và tôi đoán có lẽ cô muốn xin lỗi.

Nhưng không.

“Cuốn sách của cậu nói cậu phải làm gì khi đến Farbranch?” Tiếng Ồn của tôi đỏ hơn một chút. “Đừng bận tâm cuốn sách của tôi nói gì,” tôi đáp. “Nó là tài sản của tôi, dành cho tôi.”

“Lúc cậu cho tôi xem bản đồ trong rừng,” cô nói. “Và cậu nói chúng ta phải đến khu định cư này. Cậu còn nhớ bên dưới bản đồ viết gì không?”

“Dĩ nhiên tôi nhớ.”

“Nó viết gì?”

Giọng cô không có vẻ soi mới, ít nhất tôi không thấy thế, nhưng đó hẳn phải là mục đích của cô, phải không? Soi mới?

“Đi ngủ đi cho tôi nhờ,” tôi nạt.

“Nó viết Farbranch,” cô nói. “Tên nơi chúng ta phải đến.”

“Im đi.” Tiếng Ồn của tôi lại xì xầm.

“Không có gì xấu hổ khi cậu không biết…”

“Tôi đã bảo im đi mà!”

“Tôi có thể giúp cậu…”

Tôi đứng phắt dậy, hất Manchee ra. Tôi chộp lấy ga trải giường và chăn rồi đùng đùng bỏ sang phòng ăn. Tôi ném chúng xuống sàn rồi nằm xuống, xa khỏi Viola và sự im lặng quỷ quyệt vô nghĩa của cô.

Manchee ở lại với Viola. Đồ phản bội.

Tôi nhắm mắt nhưng không ngủ nổi.

Rồi hình như tôi cũng thiếp đi.

Vì tôi đang đi trên đường và đó là đầm lầy nhưng nó cũng là thị trấn, cũng là trang trại của chúng tôi, và Ben ở đó, Cillian ở đó, Viola ở đó, và tất cả bọn họ đều nói, “Cháu làm gì ở đây, Todd?” còn Manchee thì sủa “Todd! Todd!” và Ben chộp lấy tay tôi, kéo tôi ra ngoài cửa, Cillian choàng tay qua vai tôi, đẩy tôi vào lối mòn, Viola đang đặt hộp nhóm lửa trước cửa trang trại chúng tôi, và ngựa của thị trưởng xông thẳng qua cửa chính, giẫm bẹp Viola, và một con cá sấu mang khuôn mặt Aaron đang bò sau Ben, và tôi hét lên “Không!” và…

Tôi ngồi dậy, mồ hôi đổ ra như tắm, tim đập thình thịch như tiếng vó ngựa, trông đợi sẽ thấy thị trưởng cùng Aaron đứng trước mặt mình.

Nhưng chỉ có Hildy đang nói, “Cháu làm cái quỷ gì ở đây vậy?” Bà đứng ở ngưỡng cửa, nắng sớm ùa vào từ sau lưng, chói đến nỗi tôi phải giơ tay lên che chắn.

“Thoải mái hơn,” tôi lẩm bẩm, nhưng ngực đập thình thịch.

“Ta cược là vậy,” bà nói, đọc Tiếng Ồn vừa thức dậy của tôi.

“Ta dọn bữa sáng rồi đấy.”

Mùi thịt cừu xông khói rán đánh thức Viola và Manchee. Tôi thả Manchee ra cho nó đi ị. Viola và tôi không nói với nhau nửa lời. Tam bước vào khi chúng tôi đang dùng bữa, tôi đoán ông vừa ra ngoài cho cừu ăn. Đó là việc tôi sẽ làm nếu đang ở nhà.

Nhà, tôi nghĩ.

Kệ nó đi.

“Mạnh mẽ lên, nhóc,” Tam nói, quẳng cốc cà phê xuống trước mặt tôi. Tôi cúi gằm mặt trong lúc uống.

“Có ai ngoài đó không?” tôi nói với chiếc cốc.

“Không có, dù chỉ là một tiếng thì thầm,” Tam đáp. “Và hôm nay là một ngày đẹp trời.”

Tôi liếc nhìn Viola nhưng cô không nhìn tôi. Thậm chí chúng tôi ăn sạch đồ ăn, rửa mặt, thay quần áo và đóng gói đồ đạc mà không nói với nhau nửa lời.

“Chúc hai cháu may mắn,” Tam nói khi chúng tôi chuẩn bị xuất phát cùng Hildy đến Farbranch. “Thật ấm lòng khi thấy hai người một thân một mình bầu bạn với nhau.”

Chúng tôi không nói gì trước những lời ấy.

“Đi nào, các nhóc,” Hildy nói. “Đừng lãng phí thời gian.”

Chúng tôi lại đi trên đường mòn, và không lâu sau nó nối với con đường vắt ngang qua cây cầu.

“Đã có thời đây là đường chính nối Farbranch với thị trấn Prentiss,” Hildy nói, kéo ba lô của bà lên. “Tân Elizabeth, nó từng được gọi vậy.”

“Cái gì từng được gọi vậy?” tôi hỏi.

“Thị trấn Prentiss,” bà ấy nói. “Từng được gọi là Tân Elizabeth.”

“Nó chưa bao giờ được gọi như vậy,” tôi phản đối, chân mày nhướn lên.

Hildy nhìn tôi, cũng nhướn chân mày để chế nhạo. “Thật sao? Chắc hẳn ta đã lầm.”

“Hẳn rồi,” tôi đáp, quan sát bà.

Viola cười khẩy. Tôi trừng mắt nhìn cô.

“Có nơi nào để bọn cháu ở tạm không?” cô hỏi Hildy, tảng lờ tôi.

“Ta sẽ đưa các cháu đến gặp em gái ta,” Hildy nói. “Phó thị trưởng của năm nay, các cháu không biết sao?”

“Rồi bọn cháu sẽ làm gì?” tôi hỏi, chân đá tung đất trong lúc bước đi.

“Điều đó tùy thuộc vào hai cháu,” Hildy đáp. “Các cháu phải tự làm chủ vận mệnh của mình, chẳng phải sao?”

“Đến giờ thì không,” tôi nghe thấy Viola nói qua kẽ răng và đó chính xác là những lời vừa xuất hiện trong Tiếng Ồn của tôi nên cả hai chúng tôi ngước lên nhìn và bắt gặp ánh mắt của nhau.

Chúng tôi suýt cười. Nhưng chỉ suýt.

Và lúc đó chúng tôi nghe thấy Tiếng Ồn.

“À,” Hildy nói, cũng vừa nghe thấy. “Farbranch.”

Con đường dẫn ra một thung lũng nhỏ bên dưới.

Và nó kia rồi.

Khu định cư đó. Khu định cư đáng lẽ ra không tồn tại.

Nơi Ben muốn chúng tôi đến.

Nơi chúng tôi có thể được an toàn.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là con đường dẫn vào thung lũng uốn khúc quanh những vườn cây ăn quả, từng hàng cây được chăm sóc cẩn thận với những lối đi và hệ thống tưới phun, tất cả chạy xuống đồi, về phía những tòa nhà và một con lạch dưới đáy thung lũng, phẳng, êm đềm, quanh co chảy về dòng sông lớn hơn.

Rải rác khắp nơi là những người đàn ông, đàn bà.

Hầu hết đang làm việc trong vườn cây, đeo những chiếc tạp dề lao động nặng nề, đàn ông mặc áo dài tay, đàn bà mặc váy, dùng dao rựa cắt những quả trông như quả thông hoặc vác giỏ mang đi hoặc làm việc bên những ống phim.

Đàn ông và đàn bà, đàn bà và đàn ông.

Theo tôi đoán có vài chục người đàn ông, ít hơn ở thị trấn Prentiss.

Ai biết có bao nhiêu đàn bà.

Sống ở một nơi hoàn toàn khác.

Tiếng Ồn (và sự im lặng) của họ trôi nổi như những làn sương mỏng.

Vui lòng cho hai cái và Theo tôi nghĩ và cỏ dại và có thể cô ấy sẽ đồng ý, có thể không và nếu kết thúc lúc một giờ, thì mình có thể và nhiều nữa, nhiều nữa, không bao giờ hết, Amen.

Tôi dừng lại giữa đường và há miệng kinh ngạc trong giây lát, chưa sẵn sàng bước tiếp vào đó.

Vì chuyện này thật kỳ quái.

Thú thực, còn hơn cả kỳ quái.

Tôi không biết nữa, tất cả thật… điềm tĩnh. Như những cuộc trò chuyện bình dị mà bạn thường có với bạn bè. Không có gì bất ngờ hay gây hấn.

Và hầu như không có ai thèm khát điều gì.

Tôi không nghe thấy hay cảm nhận được bất kỳ khao khát tuyệt vọng đáng sợ nào.

“Chết tiệt, quả thật chúng ta không còn ở thị trấn Prentiss nữa,” tôi thì thầm với Manchee.

Chưa đến một giây sau, tôi đã nghe thấy thị trấn Prentiss? trôi bồng bềnh từ cánh đồng đến thẳng chỗ chúng tôi.

Rồi tôi nghe thấy nó ở một số nơi khác. Thị trấn Prentiss? và thị trấn Prentiss? rồi tôi nhận ra những người đàn ông ở vườn cây ăn quả gần đó không còn hái quả nữa. Họ đang đứng dậy. Họ đang nhìn chúng tôi.

“Đi nào,” Hildy nói. “Cứ tiếp tục đi. Họ chỉ tò mò thôi.”

Những tiếng thị trấn Prentiss lan ra khắp cánh đồng như lửa tanh tách. Manchee rúc vào chân tôi. Chúng tôi bị nhìn chằm chằm từ mọi phía. Ngay cả Viola cũng ép lại gần để nhóm chúng tôi sát với nhau hơn.

“Không phải lo,” Hildy nói. “Sẽ có nhiều người muốn gặp…”

Bà ngưng giữa chừng.

Một người đàn ông bước ra chặn lối đi trước mặt.

Ông ta có vẻ không vui khi thấy chúng tôi.

“Thị trấn Prentiss?” ông ta nói, Tiếng Ồn của ông ta đỏ rực và vội vã một cách khó chịu.

“Chào buổi sáng, Matthew,” Hildy đáp, “tôi chỉ đang dẫn…”

“Thị trấn Prentiss,” ông ta nhắc lại, không còn hỏi nữa, và không nhìn Hildy.

Ông ta nhìn thẳng vào tôi.

“Mày không được chào đón ở đây. Không hề được chào đón.”

Và ông ta cầm một con dao rựa bự chảng trên tay, lớn hơn bất kỳ con dao nào tôi từng thấy.