Chương 17 ĐỤNG ĐỘ TRONG VƯỜN CÂY ĂN QUẢ
TAY TÔI VỚI NHANH ra sau ba lô để lấy con dao.
“Thôi ngay, nhóc Todd,” Hildy nói, mắt vẫn nhìn người đàn ông kia. “Chuyện này sẽ không diễn ra theo cách đó.”
“Bà nghĩ mình đang dẫn thứ gì vào làng của chúng ta vậy, Hildy?” người đàn ông hỏi, nhấc con dao trên tay lên, vẫn nhìn tôi, trong giọng nói của ông ta có vẻ ngạc nhiên thực thụ và…
Và có phải là đau khổ không?
“Tôi đang dẫn một thằng nhóc và một con nhóc bị lạc đường,” Hildy nói. “Tránh ra, Matthew.”
“Tôi không thấy thằng nhóc nào cả,” Matthew nói, mắt ông ta bắt đầu bốc cháy. Ông ta cao phát ớn, vai rộng như một con bò, quầng trán sít đầy những nếp nhăn không hề trìu mến. Ông ta giống một cơn dông biết đi, biết nói. “Tôi thấy một tên đàn ông của thị trấn Prentiss. Tên đàn ông Prentiss với sự bẩn thỉu Prentiss khắp Tiếng Ồn Prentiss của hắn.”
“Đó không phải là thứ anh thấy,” Hildy nói. “Nhìn kỹ đi.”
Tiếng Ồn của Matthew đã trùm lấy tôi như đôi bàn tay đang vươn tới, dùng vũ lực tiến vào và cố lục soát tâm trí tôi. Giận dữ, đầy thắc mắc và Ồn Ào như một ngọn lửa, quá bấp bênh đến nỗi tôi không thể định hình được nó.
“Bà biết luật, Hildy,” ông ta nói.
Luật?
“Luật dành cho đàn ông,” Hildy nói, giọng bà vẫn bình tĩnh, như thể chúng tôi đang đứng đây tán dóc về thời tiết. Bà không thấy Tiếng Ồn của người đàn ông này đang rực đỏ đến mức nào sao? Đỏ không phải là màu bạn muốn nói chuyện cùng. “Thằng nhóc này vẫn chưa phải là đàn ông.”
“Tôi vẫn còn hai tám ngày nữa,” tôi nói mà không kịp nghĩ.
“Con số của chúng mày không có nghĩa lý gì ở đây, nhãi,” Matthew nhổ nước bọt. “Tao không bận tâm mày còn bao nhiêu ngày.”
“Bình tĩnh lại, Matthew,” Hildy nạt, nghiêm nghị hơn mức tôi muốn. Nhưng trước sự bất ngờ của tôi, Matthew nhìn bà đầy tức tối rồi lùi lại. “Nó đang trốn khỏi thị trấn Prentiss,” bà nói, có phần nhẹ nhàng hơn. “Nó là một kẻ đào tẩu.”
Matthew nhìn bà ngờ vực rồi nhìn tôi, nhưng ông ta cũng hạ con dao xuống. Chỉ một chút.
“Như anh đã từng,” Hildy nói với ông ta.
Gì cơ?
“Ông từ thị trấn Prentiss đến sao?” tôi buột miệng.
Con dao rựa lại vung lên và Matthew tiến về phía trước, vẻ dọa dẫm đủ để khiến Manchee bắt đầu sủa, “Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại!”
“Tao đến từ Tân Elizabeth,” Matthew gầm gừ, hai hàm răng nghiến chặt. “Tao chưa bao giờ đến từ thị trấn Prentiss, nhóc, không bao giờ, đừng có quên điều đó.”
Giờ tôi đã nhìn thấy những hình ảnh rõ ràng hơn trong Tiếng Ồn của ông ta, về những điều không tưởng, những điều điên khùng, bất chợt ập đến, như thể ông ta không còn tự chủ, những điều còn tồi tệ hơn thứ tồi tệ nhất trong những thước phim cấm mà ông Hammar thường kín đáo đưa cho những thằng nhóc lớn đầu nhất và du côn nhất thị trấn, loại phim quay những cảnh người ta chết nhưng không thể biết là thật hay giả. Những hình ảnh, từ ngữ, máu, tiếng la hét, và…
“Dừng ngay!” Hildy hét lên. “Kiểm soát bản thân, Matthew Lyle. Kiểm soát bản thân ngay lập tức.”
Tiếng Ồn của Matthew đột ngột dịu đi nhưng vẫn đục ngầu, không có được sự kiểm soát tài tình như Tam nhưng vẫn hơn bất kỳ người nào khác ở thị trấn Prentiss.
Nhưng ngay khi tôi nghĩ đến nó, con dao rựa của ông ta lại vung lên. “Mày không bao giờ được nhắc đến cái tên ấy ở thị trấn của bọn tao, nhóc,” ông ta nói. “Khôn hồn thì đừng làm vậy.”
“Chừng nào tôi còn sống, không ai được đe dọa khách của tôi,” Hildy nói, giọng bà nghiêm nghị và rõ ràng. “Hiểu chứ?”
Matthew nhìn Hildy. Ông ta không gật đầu, không nói có, nhưng tất cả chúng tôi đều biết ông ta đã hiểu. Dù ông ta không hài lòng. Tiếng Ồn của ông ta vẫn chọc khoáy và sấn vào tôi, tát tôi nếu có thể. Cuối cùng ông ta nhìn Viola.
“Còn mày là ai?” ông ta hỏi, chĩa con dao rựa vào cô.
Và chuyện xảy ra trước khi tôi kịp nhận thức mình đang làm gì. Tôi thề.
Một giây trước tôi còn đứng đó, đằng sau tất cả mọi người, giây tiếp theo, tôi đã đứng giữa Matthew và Viola, chĩa dao vào ông ta, Tiếng Ồn của tôi đổ ập xuống như một trận tuyết lở, miệng tôi nói, “Ông liệu hồn lùi hai bước khỏi cô ấy, và ông nên làm ngay.”
“Todd!” Hildy hét.
Còn Manchee sủa, “Todd!”
Viola thét, “Todd!”
Nhưng tôi đứng đó, chìa dao ra, tim đập thình thịch như thể nó vừa nhận ra tôi đang làm gì.
Nhưng không còn đường thoái lui.
“Cho tao lý do nào, nhóc Prentiss,” Matthew nói, nhấc bổng con dao rựa của ông ta lên. “Cho tao một lý do chính đáng nào.”
“Đủ rồi!” Hildy nói.
Và lần này trong giọng nói của bà có gì đó, như lời phán, đến nỗi Matthew phải chững lại đôi chút. Ông ta vẫn giơ dao lên, vẫn quắc mắt nhìn tôi, nhìn Hildy, Tiếng Ồn của ông ta rung bần bật như một vết thương.
Rồi mặt ông ta khẽ nhăn lại.
Và ông ta bật khóc.
Điên cuồng, giận dữ cố không khóc, nhưng vẫn đứng đó, to như một con bò mộng, dao trên tay, và khóc.
Một việc tôi không thể ngờ trước.
Giọng Hildy dịu đi đôi chút. “Cất dao đi, nhóc Todd.”
Matthew thả con dao xuống đất, lấy một tay che mắt trong lúc sụt sùi, nghêu ngao, và rên rỉ. Tôi quay sang Viola. Cô chỉ nhìn Matthew chằm chằm, hẳn cũng đang ngơ ngác hệt như tôi.
Tôi hạ dao xuống nhưng không buông ra. Chưa buông.
Matthew thở những tiếng nặng nề, Tiếng Ồn đau khổ và tiếc thương chảy ra khắp nơi, cả nỗi thịnh nộ vì đã mất kiểm soát giữa đám đông. “Đáng lẽ phải kết thúc rồi,” ông ta ho sù sụ. “Từ lâu rồi mới phải.”
“Tôi biết,” Hildy nói, lại gần và đặt tay lên cánh tay của ông ta.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” tôi hỏi.
“Đừng bận tâm, nhóc Todd,” Hildy nói. “thị trấn Prentiss có một lịch sử thương tâm.”
“Đó là những gì Tam đã nói,” tôi nói. “Như thể cháu không biết.”
Matthew ngẩng lên. “Mày không biết gì hết, nhãi con,” ông ta nói, lại nghiến răng.
“Đủ rồi,” Hildy nói. “Cậu nhóc này không phải kẻ thù của anh.” Bà nhìn tôi, hơi trừng mắt. “Và vì thế cậu ấy sẽ cất dao đi.”
Tôi xoay con dao trên tay một hai lần nhưng rồi cũng cất nó ra sau ba lô. Matthew lại đang nhìn tôi chằm chằm nhưng cũng bắt đầu lùi lại, và tôi tự hỏi Hildy là ai mà ông ta phải nghe theo lời bà đến vậy.
“Cả hai đứa chúng lương thiện như những con cừu, Matthew,” Hildy nói.
“Không có ai lương thiện hết,” Matthew đáp cay đắng, khịt chút nước mũi còn sót lại rồi nhấc dao lên. “Không ai hết.”
Ông ta quay lưng đi vào vườn cây ăn quả, không buồn nhìn lại.
Những người khác vẫn nhìn chúng tôi chằm chằm.
“Ngày chỉ mới bắt đầu,” Hildy nói với họ, xoay người một vòng. “Rồi sẽ có thời gian cho một buổi họp và ra mắt.”
Tôi và Viola nhìn mọi người bắt đầu trở về với những ngọn cây, giỏ và vật dụng của họ, một số người vẫn dán mắt nhìn chúng tôi nhưng hầu hết đã quay trở lại làm việc.
“Bà là thủ lĩnh ở đây hay sao vậy?” tôi hỏi.
“Đại loại vậy, nhóc Todd. Đi nào, các cháu còn chưa nhìn thấy thị trấn.”
“Ông ta nói đến luật nào vậy?”
“Chuyện dài lắm nhóc,” bà ấy đáp. “Ta sẽ nói với cháu sau.”
Con đường vẫn đủ rộng cho người, xe và ngựa chạy qua, mặc dù tôi chỉ nhìn thấy người. Nó lượn qua những vườn cây ăn quả theo sườn đồi của thung lũng nhỏ.
“Quả gì vậy?” Viola hỏi khi hai người phụ nữ băng qua đường trước mặt chúng tôi, họ nhìn chúng tôi trong lúc đi.
“Quả thông mào,” Hildy nói. “Ngọt như đường và đầy vitamin.”
“Chưa từng nghe đến,” tôi nói.
“Ừ,” Hildy nói. “Hẳn là chưa rồi.”
Tôi nhìn thấy quá nhiều cây cho một khu định cư không thể có hơn năm mươi người. “Đó là tất cả những gì mọi người ở đây ăn sao?”
“Dĩ nhiên là không,” Hildy đáp. “Chúng ta trao đổi với các khu định cư khác trên đường.”
Nỗi ngạc nhiên quá rõ ràng trong Tiếng Ồn của tôi khiến Viola cũng phải cười khẽ.
“Cháu không nghĩ cả Tân Thế giới chỉ có hai khu định cư đấy chứ?” Hildy hỏi.
“Không,” tôi đáp, cảm thấy mặt đỏ ửng, “nhưng tất cả những khu định cư khác đã bị tiêu diệt trong cuộc chiến.”
“Hừm,” Hildy nói và cắn môi dưới, gật đầu nhưng không nói thêm gì.
“Là Haven sao?” Viola hỏi khẽ.
“Haven là gì?” tôi hỏi.
“Khu định cư khác,” Viola nói, vẫn không nhìn tôi. “Bà đã nói có thuốc chữa Tiếng Ồn ở Haven.”
“À,” Hildy suỵt. “Đó chỉ là đồn đoán.”
“Haven là một nơi có thật sao?” tôi hỏi.
“Đó là khu định cư đầu tiên và lớn nhất,” Hildy đáp. “Là nơi gần giống nhất với một thành phố lớn trên Tân Thế giới. Cách đây nhiều cây số. Không dành cho những nông dân như chúng ta.”
“Cháu chưa bao giờ nghe đến,” tôi lặp lại.
Không ai nói gì trước điều ấy và tôi có cảm giác họ đang tỏ ra lịch sự. Viola đã không nhìn tôi kể từ lúc diễn ra vụ việc kỳ quái giữa tôi, Matthew và con dao. Thú thực, tôi cũng không biết phải nghĩ về vụ đó như thế nào.
Nên chúng tôi cứ thế bước đi.
Có khoảng bảy tòa nhà ở Frabranch, nhỏ hơn thị trấn Prentiss. Và chúng chỉ là những tòa nhà, nhưng chẳng hiểu sao lại khác. Có cảm giác như tôi đã đi khỏi Tân Thế giới và lạc vào một nơi hoàn toàn xa lạ.
Tòa nhà đầu tiên mà chúng tôi đi qua là một nhà thờ nhỏ bằng đá, sạch, mới, và đang mở cửa, không như bóng tối nơi Aaron giảng đạo. Xa hơn là cửa hàng tạp hóa có ga ra cơ khí bên cạnh, mặc dù tôi không thấy quanh đây có máy móc hạng nặng nào cả. Thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy một chiếc xe đạp hạt nhân nào, dù là xe hỏng. Có một tòa nhà trông như hội trường, một tòa khác có khắc những con rắn, biểu tượng của bác sĩ, lên cửa trước, và hai tòa nhà trông như các kho thóc.
“Không nhiều,” Hildy nói. “Nhưng đây là nhà.”
“Không phải nhà của bà,” tôi nói. “Bà sống ở tít ngoài kia.”
“Hầu hết mọi người đều vậy,” Hildy đáp. “Ngay cả khi nhóc đã quen, thì vẫn tốt hơn là chỉ nghe Tiếng Ồn của người thân trong nhà.Thị trấn hơi om sòm.”
Tôi lắng nghe tiếng om sòm, nhưng vẫn không hề giống thị trấn Prentiss. Dĩ nhiên có Tiếng Ồn ở Farbranch, đàn ông đang làm những công việc thường nhật buồn tẻ, huyên thuyên những suy nghĩ chẳng có ý nghĩa gì của họ. Chặt, chặt, chặt và Mình sẽ chỉ nộp bảy cái thay vì một tá và Nghe cô ấy hát kìa và cái chuồng gà kia cần được sửa nội trong tối nay và Anh ta sẽ ngã cho coi và nhiều nữa, hoàn toàn vô thức và an toàn, theo tôi thấy, cảm giác như được tắm bồn nếu đem ra so sánh với Tiếng Ồn đen đúa mà tôi đã quen thuộc.
“Ồ, cũng có lúc đen tối đấy, nhóc Todd,” Hildy nói. “Đàn ông vẫn nóng nảy. Cả phụ nữ nữa.”
“Vài người nói việc không ngừng nghe Tiếng Ồn của đàn ông là rất bất lịch sự,” tôi nói và nhìn quanh.
“Nói đúng lắm, nhóc.” Bà cười. “Nhưng nhóc chưa phải đàn ông. Chính nhóc đã nói vậy.”
Chúng tôi đi qua trung tâm thị trấn. Vài người đi ngang qua, một số ngả mũ chào Hildy, hầu hết chỉ nhìn chúng tôi chằm chằm.
Tôi nhìn lại.
Nếu nghe kỹ, bạn có thể biết vị trí của từng người phụ nữ trong thị trấn cũng rõ như đàn ông. Họ như những tảng đá mà Tiếng Ồn chồm lên, và một khi đã quen, bạn có thể định vị được sự im lặng của họ, rải rác khắp nơi, và tôi đoán nếu dừng lại, tôi có thể biết chính xác có bao nhiêu phụ nữ trong mỗi tòa nhà.
Và khi lẫn với tiếng ồn của nhiều đàn ông như vậy, bạn biết gì không?
Sự im lặng không còn đem lại cảm giác quá cô đơn nữa.
Rồi tôi thấy những người nhỏ xíu đang nhìn chúng tôi từ sau bụi cây.
Trẻ con.
Những đứa trẻ nhỏ hơn tôi, bé hơn tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy chúng.
Một phụ nữ cầm giỏ nhìn thấy bèn xua chúng đi. Bà ấy vừa cau mày vừa mỉm cười, còn lũ trẻ thì khúc khích chạy ra sau nhà thờ.
Tôi nhìn chúng chạy đi, cảm thấy ngực hơi thắt lại.
“Cháu đi chứ?” Hildy gọi tôi.
“Vâng,” tôi đáp, vẫn nhìn nơi lũ trẻ đã đi qua. Tôi quay người bước theo Hildy, đầu vẫn ngoái lại.
Trẻ con. Những đứa trẻ thực sự. Nơi này đủ an toàn cho trẻ con. Tôi thấy mình tự hỏi liệu Viola có cảm thấy như đang được ở nhà với những người đàn ông có vẻ tử tế, cùng những người phụ nữ và trẻ em này không. Tôi tự hỏi liệu cô có được an toàn, ngay cả khi tôi rõ là không được.
Tôi cược là có.
Tôi quay sang nhìn Viola đúng lúc cô quay mặt đi chỗ khác.
Hildy dẫn chúng tôi đến căn nhà xa nhất của Farbranch. Nó có bậc thang dẫn lên mặt tiền và một lá cờ nhỏ treo trên cột.
Tôi dừng lại.
“Đây là nhà thị trưởng,” tôi hỏi. “Phải không?”
“Phó thị trưởng,” Hildy đáp, đi lên bậc thang, nện đôi ủng xuống mặt gỗ ồn ào. “Em gái ta.”
“Và bà ấy là chị gái ta,” một người phụ nữ mở cửa, là phiên bản mập mạp hơn, trẻ hơn, và cau có hơn của Hildy.
“Francia,” Hildy nói.
“Hildy,” Francia nói.
Họ gật đầu với nhau, không ôm hôn hay bắt tay, chỉ gật đầu.
“Chị nghĩ mình đang mang rắc rối gì đến cho thị trấn của tôi đấy?” Francia hỏi, nhìn chúng tôi soi mói.
“Thật là thị trấn của cô sao?” Hildy hỏi lại, miệng mỉm cười, chân mày nhướn lên. Bà quay sang chúng tôi. “Như tôi đã nói với Matthew Lyle, chúng chỉ là hai đứa nhóc đang đào tẩu, tìm nơi ẩn náu an toàn.” Bà quay lại với cô em gái. “Và nếu Farbranch không phải là một nơi trú ẩn thì nó là cái gì, em gái?”
“Tôi không nói đến chúng,” Francia trả lời, nhìn chúng tôi, tay khoanh trước ngực. “Mà là đội quân đang đuổi theo chúng kìa.”