← Quay lại trang sách

Chương 18 FARBRANCH

“ĐỘI QUÂN?” tôi hỏi, ruột thắt lại. Viola lên tiếng cùng lúc với tôi, nhưng lần này không có gì buồn cười cả.

“Đội quân nào?” Hildy cau mày.

“Tin đồn từ những cánh đồng xa nói rằng một đội quân đang được tập hợp ở bên kia sông,” Erancia đáp. “Các kỵ sĩ. Đàn ông của thị trấn Prentiss.”

Hildy mím môi. “Năm người đàn ông cưỡi ngựa,” bà nói. “Không phải một đội quân. Chúng chỉ là toán người được cử đến để đuổi theo hai nhóc đây.”

Francia không có vẻ bị thuyết phục. Tôi chưa từng thấy đôi tay nào khoanh lại chặt đến vậy.

“Và dù sao thì lối qua sông cũng đã sập,” Hildy nói tiếp, “nên trong một thời gian nữa sẽ không ai đến được Farbranch.” Bà quay sang nhìn chúng tôi. “Một đội quân,” bà nói và lắc đầu. “Thiệt tình.”

“Nếu có bất kỳ mối đe dọa nào, chị gái ạ,” Francia nói, “thì trách nhiệm của tôi là…”

Hildy đảo mắt. “Cô đừng nói với tôi về trách nhiệm của cô, em gái ơi,” bà nói, bước qua mặt Francia và mở cửa chính. “Tôi tạo ra nhiệm vụ cho cô đấy. Đi nào, các nhóc, vào trong thôi.”

Viola và tôi không nhúc nhích. Francia cũng không mời chúng tôi. “Todd?” Manchee sủa dưới chân.

Tôi hít sâu và bước lên bậc thang. “Xin chào, thưa bìa,” tôi nói.

“Bà,” Viola thì thầm sau lưng tôi.

“Xin chào, thưa bà,” tôi chữa lại, gắng không để vấp nhịp nào. “Cháu là Todd. Đây là Viola.” Tay của Francia vẫn khoanh chặt, như thể đang tham dự một cuộc thi có thưởng. “Thực sự chỉ có năm người,” tôi nói, dù từ đội quân vẫn vang vọng trong Tiếng Ồn của tôi.

“Và ta nên tin nhóc một cách vô điều kiện?” Francia hỏi. “Một thằng nhóc đang bị truy đuổi?” Bà nhìn Viola vẫn đang đợi dưới chân cầu thang. “Ta có thể hình dung vì sao nhóc lại phải bỏ chạy.”

“Ôi thôi đi, Francia,” Hildy nói, vẫn để ngỏ cửa cho chúng tôi.

Francia quay người và xua Hildy tránh đường. “Tôi tự quản việc ra vào nhà tôi, cảm ơn chị rất nhiều,” Francia nói, rồi quay sang chúng tôi. “Vào đi, nếu hai đứa muốn.”

Và đó là cách chúng tôi nhận được sự tiếp đón đầu tiên của Farbranch. Chúng tôi vào trong. Francia và Hildy cãi cọ không ngừng về việc Francia có chỗ để cho chúng tôi trú chân trong thời gian dài bao lâu tùy thích hay không. Hildy thắng cuộc cãi cọ và Francia chỉ cho chúng tôi đến hai phòng riêng nhỏ liền kề ở tầng trên.

“Con chó của nhóc phải ngủ bên ngoài,” Francia nói.

“Nhưng nó…”

“Đó không phải là một lời đề nghị đâu,” Francia chốt hạ, rồi bỏ đi.

Tôi đi theo bà đến đầu cầu thang. Francia không quay lại trong lúc đi xuống. Chưa đầy một phút, tôi đã có thể nghe thấy tiếng bà và Hildy lại cãi cọ, giọng nhỏ xíu. Viola cũng bước ra khỏi phòng để nghe lỏm. Chúng tôi đứng đó trong giây lát và thắc mắc.

“Cô nghĩ sao?” tôi hỏi.

Cô không nhìn tôi. Rồi, như thể đã quyết định xong, cô quay sang nhìn tôi.

“Tôi không biết,” cô đáp. “Cậu nghĩ sao?”

Tôi nhún vai. “Bà ấy có vẻ không vui khi thấy chúng ta,” tôi nói, “nhưng ở đây cảm giác vẫn an toàn hơn những gì chúng ta đã trải qua gần đây. Có bốn bức tường và mái nhà.” Tôi lại nhún vai. “Và Ben muốn chúng ta đến đây.”

Đó là sự thật nhưng tôi vẫn không chắc đây là việc đúng đắn.

Viola khoanh tay lại, hệt như Francia, nhưng lại không giống Francia chút nào. “Tôi hiểu ý cậu.”

“Nên có lẽ tạm thời chúng ta sẽ ở lại.”

“Phải,” Viola nói. “Tạm thời.”

Chúng tôi nghe tiếng cãi cọ thêm một lúc.

“Việc cậu làm hồi nãy…” Viola nói.

“Thật ngu ngốc,” tôi gạt đi thật nhanh. “Tôi không muốn nhắc đến nó nữa.”

Tôi cảm thấy mặt nóng ran nên lùi vào phòng. Tôi đứng đó cắn môi. Căn phòng trông có vẻ từng thuộc về một người lớn tuổi. Có mùi người già, nhưng ít nhất cũng có một chiếc giường thực thụ. Tôi lại chỗ ba lô của mình và mở ra.

Tôi nhìn quanh để đảm bảo không có ai theo mình rồi lấy cuốn sách ra. Tôi mở bản đồ, lần theo các mũi tên chỉ xuyên qua đầm lầy, đến dòng sông ở phía bên kia. Không có cây cầu nào trong bản đồ nhưng có một khu định cư. Với một dòng chữ bên dưới.

“Fayre,” tôi lẩm nhẩm. “Fayre braw nk.”

Mà tôi đoán là Farbranch.

Tôi thở hắt ra lúc nhìn vào phần chữ được viết ở trang sau tấm bản đồ. Dòng Cháu phải cảnh báo họ (dĩ nhiên, dĩ nhiên là thế rồi, im đi) vẫn được gạch chân. Nhưng như Viola đã nói, cảnh báo ai? Farbranch? Hay Hildy?

“Về điều gì?” tôi hỏi. Tôi lật sách và có hàng đống chữ, từng trang, từng trang, hết chữ này đến chữ khác, như Tiếng Ồn bị nhét vào giấy cho đến khi bạn không thể lý giải nổi. Làm sao tôi có thể cảnh báo ai về tất cả những thứ này?

“Ôi, Ben,” tôi nói khẽ. “Chú đã nghĩ gì vậy?”

“Todd?” Hildy gọi từ dưới nhà. “Vi?”

Tôi đóng sách lại và nhìn bìa sách.

Để sau. Tôi sẽ hỏi về nó sau.

Tôi sẽ hỏi.

Để sau.

Tôi cất nó và đi xuống nhà. Viola đang đợi. Hildy và Francia, tay lại khoanh trước ngực, cũng đang đợi.

“Ta phải về trang trại rồi, các nhóc,” Hildy nói. “Có việc phải làm, và Francia đã đồng ý để mắt đến các cháu hôm nay. Tối ta sẽ quay lại xem các cháu thích nghi thế nào.”

Viola và tôi nhìn nhau, đột nhiên không muốn Hildy đi.

“Cảm ơn nhé,” Francia nói, cau mày. “Ta không biết chị gái ta đã kể gì về ta với hai nhóc, nhưng ta không phải là một mụ yêu tinh.”

“Bà ấy không…” tôi buột miệng trước khi kịp dừng lại, mặc dù Tiếng Ồn đã nói nốt hộ tôi. Nói gì về bà hết.

“Cũng chẳng có gì lạ,” Francia đáp, quắc mắt nhìn Hildy nhưng không có vẻ quá khó chịu. “Tạm thời các nhóc có thể ở đây. Bố và dì ta đã mất từ lâu, những căn phòng đó cũng không mấy khi được sử dụng.”

Tôi đã đúng. Phòng của người già.

“Nhưng Farbranch là thị trấn lao động.” Francia hết nhìn tôi lại nhìn sang Viola. “Nên các nhóc phải làm việc để có miếng ăn, ngay cả khi chỉ ở một hai ngày trong lúc lên kế hoạch tiếp theo.”

“Bọn cháu vẫn chưa chắc sẽ làm gì tiếp theo,” Viola nói.

“Hừm,” Francia đáp. “Và nếu hai nhóc ở lại đến sau mùa hái lượm, sẽ có trường cho các nhóc đi học.”

“Trường học ư?” tôi hỏi.

“Trường học và nhà thờ,” Hildy đáp. “Đó là nếu hai nhóc ở lại đủ lâu.” Tôi đoán bà lại đang đọc Tiếng Ồn của tôi. “Các nhóc sẽ ở lại đủ lâu chứ?”

Tôi không nói gì và Viola cũng không nói gì. Francia lại hừm một lần nữa.

“Xin lỗi, bà Francia,” Viola nói khi Francia quay sang trò chuyện với Hildy.

“Cô bé cứ gọi ta là Francia,” Francia đáp, trông có vẻ ngạc nhiên. “Sao thế?”

“Có cách nào để cháu gửi thông điệp cho tàu của mình không ạ?”

“Tàu của cháu?” Francia hỏi. “Là tàu định cư đang ở trong không gian ư?” Miệng bà mím lại mỏng dính. “Con tàu đang chở người của cháu?”

Viola gật đầu. “Đáng lẽ chúng cháu phải báo cáo lại. Để họ biết chúng cháu đã tìm thấy gì.”

Giọng Viola thật khẽ và mặt cô có vẻ khấp khởi đầy hy vọng, đồng thời sẵn sàng đón nhận thất vọng, đến nỗi tôi lại cảm thấy nỗi buồn quen thuộc dấy lên, hút tất cả Tiếng Ồn vào, như nỗi thương tiếc, như bị lạc lối. Tôi chống một tay lên tràng kỷ để đứng vững.

“Ôi, nhóc gái ơi,” Hildy nói, giọng lại dịu dàng đến đáng ngờ. “Ta đoán cháu đã thử liên lạc với chúng ta ở dưới này, những người ở Tân Thế giới, khi cháu đi do thám hành tinh?”

“Vâng,” Viola đáp. “Nhưng không ai trả lời.”

Hildy và Francia gật đầu với nhau. “Cháu đã quên mất chúng ta là những người định cư tôn giáo, tìm cách trốn khỏi những thứ vô thường để xây dựng thế giới không tưởng nhỏ bé của riêng chúng ta, nên chúng ta đã để mặc những máy móc ấy bám bụi và gỉ sét trong lúc tìm cách sinh tồn.”

Mắt Viola mở lớn hơn một chút. “Mọi người không có cách liên lạc với bất kỳ ai sao?”

“Chúng ta thậm chí không có liên lạc viên với các khu định cư khác,” Francia đáp, “nói gì đến ngoài vũ trụ.”

“Chúng ta là nông dân, nhóc ạ,” Hildy giải thích thêm. “Những người nông dân chân chất, tìm kiếm một cuộc sống đơn giản hơn. Đó là mục đích thúc đẩy chúng ta bay một quãng đường dài đến ngớ ngẩn như vậy để tới đây. Rũ bỏ tất cả những thứ đã gây xung đột cho người của Cựu Thế giới.” Bà gõ ngón tay lên mặt bàn. “Dù kết quả không được như mong đợi.”

“Bọn ta đã không nghĩ sẽ có những người khác đến,”

Francia nói. “Với tình trạng của Cựu Thế giới khi chúng ta rời đi thì không.”

“Vậy cháu sẽ bị mắc kẹt ở đây sao?” Viola hỏi, giọng khẽ run rẩy.

“Cho đến khi tàu của cháu tới,” Hildy đáp. “Ta e là vậy.”

“Họ còn cách bao xa?” Francia hỏi.

“Họ sẽ bắt đầu tiến vào hệ hành tinh này sau 24 tuần,” Viola nói khẽ. “Đến điểm cận nhật bốn tuần sau đó. Di chuyển vào quỹ đạo sau hai tuần.”

“Xin lỗi, nhóc,” Francia nói. “Có vẻ như cháu sẽ phải ở với bọn ta trong bảy tháng.”

Viola quay mặt, không nhìn bất kỳ ai trong số chúng tôi, rõ ràng đang tiếp nhận tin tức ấy.

Rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong bảy tháng.

“Từ từ đã,” Hildy nói, giọng tươi tỉnh hơn, “ta nghe nói họ có đủ thứ ở Haven. Từ xe hơi phân hạch đến đường giao thông và thật nhiều cửa hiệu. Hãy thử đến đó trước khi bắt đầu lo lắng, nhé?”

Hildy nhìn Francia, và Francia nói, “Nhóc Todd, đi theo ta đến kho thóc làm việc. Cháu từng làm ở trang trại, phải không?”

“Nhưng…” tôi chực nói.

“Có nhiều việc phải làm ở nông trại,” Francia nói, “ta chắc cháu hiểu rất rõ mà…”

Vẫn nói liến thoắng như thế, Francia dẫn tôi ra cửa sau. Tôi nhìn qua vai và thấy Hildy đang an ủi Viola bằng những lời dịu dàng không thể nghe thấy, lại những điều nói ra mà tôi không được biết.

Francia đóng cửa sau lưng chúng tôi và dẫn tôi cùng Manchee đi qua đường chính đến một trong những nhà kho lớn mà tôi đã nhìn thấy trên đường đến đây. Cánh đàn ông đang đẩy xe đến cửa chính, và một người khác đang dỡ những giỏ hoa quả xuống.

“Đây là nhà kho phía Đông,” Francia nói, “nơi chúng ta lưu trữ hàng hóa đã sẵn sàng để trao đổi. Đợi ở đây.”

Tôi đợi và bà đến gần người đàn ông đang dỡ hàng. Họ nói chuyện với nhau khoảng một phút, và tôi có thể nghe thấy thị trấn Prentiss? rõ như ban ngày trong Tiếng Ồn của ông ta cùng cảm xúc đột ngột dâng lên theo sau. Nó hơi khác so với những cảm xúc lúc trước, nhưng nó biến mất trước khi tôi kịp đọc được. Rồi Francia quay lại.

“Ivan nói nhóc có thể quét dọn ở cuối kho.”

“Quét dọn?” tôi hỏi lại, vẻ thất kinh. “Cháu thạo việc nông trại, và cháu…”

“Ta biết vậy, nhưng hẳn cháu cũng đã nhận thấy thị trấn Prentiss không phải là láng giềng được ưa thích của chúng ta. Sẽ tốt hơn nếu cháu giữ khoảng cách với người khác cho đến khi tất cả có cơ hội làm quen với cháu. Công bằng chứ?”

Bà vẫn nghiêm nghị, tay vẫn khoanh trước ngực, nhưng quả thực bà có lý, và bà có vẻ tử tế, dù vẻ mặt không thể hiện điều đó.

“Được rồi,” tôi nói.

Francia gật đầu và dẫn tôi đến gặp Ivan, người này trông có vẻ trạc tuổi Ben nhưng lùn hơn, tóc sẫm màu, tay to như thân cây.

“Ivan, đây là Todd,” Francia nói.

Tôi xòe tay ra. Ivan không bắt lấy. Ông ta chỉ nhìn tôi hơi dữ dội.

“Nhóc sẽ làm việc ở phía sau. Và nhóc với con chó tránh xa ta ra.”

Francia bỏ chúng tôi lại rồi Ivan dẫn tôi vào trong, chỉ vào một cây chổi, và tôi làm việc. Đó là cách tôi bắt đầu ngày đầu tiên ở Farbranch: bên trong một nhà kho tối, quét bụi từ góc này đến góc khác, chỉ nhìn thấy một mảng trời xanh từ khe cửa ở tít đằng xa.

Ôi, niềm vui.

“Ị, Todd,” Manchee sủa.

“Không phải ở đây.”

Đó là một nhà kho khá lớn, chiều dài khoảng bảy lăm đến tám mươi mét, nửa nhà kho chất đầy các giỏ thông mào. Có một khu để những cuộn cỏ ủ tươi chất cao đến trần nhà, bó lại bằng dây mảnh, và một khu chất đầy những bó lúa mì bự chảng đã sẵn sàng để nghiền thành bột.

“Các ông bán thứ này cho những khu định cư khác sao?” tôi gọi với ra hỏi Ivan.

“Buôn chuyện để sau,” ông ta đáp trả.

Tôi không nói gì, nhưng một điều thô lỗ đã xuất hiện trong Tiếng Ồn của tôi trước khi tôi kịp ngăn nó lại. Tôi vội vàng quay trở lại quét dọn.

Buổi sáng dần trôi qua. Tôi nghĩ đến Ben và Cillian. Đến Viola. Đến Aaron và thị trưởng. Đến đội quân và cách nó khiến bụng tôi muốn quặn lại.

Tôi không biết nữa.

Tôi cảm thấy không đúng khi phải dừng lại. Nhất là khi đã phải chạy long sòng sọc như thế.

Mọi người đang hành xử như thể ở đây an toàn, nhưng tôi không biết nữa.

Manchee ra ra vào vào qua cửa sau trong lúc tôi quét dọn, thỉnh thoảng nó lại đuổi theo lũ ngài màu hồng mà tôi đã quét bay lên từ các góc phòng. Ivan giữ khoảng cách, tôi cũng giữ khoảng cách, nhưng tôi có thể thấy tất cả những người đến cửa phía ông ta để đưa hàng đều nhìn chăm chú ra phía sau nhà kho, đôi lúc nhíu mắt qua bóng tối để xem có thể thấy tôi, thằng nhóc ở thị trấn Prentiss.

Tôi hiểu, họ ghét thị trấn Prentiss. Tôi ghét thị trấn Prentiss, nhưng tôi có nhiều lý do để ghét nơi đó hơn bất kỳ ai trong số họ.

Tôi cũng bắt đầu để ý một số chuyện khi buổi sáng dần trôi qua. Như việc mặc dù đàn ông và đàn bà cùng làm việc nặng nhọc, đàn bà vẫn ra lệnh nhiều hơn và có nhiều đàn ông nghe theo hơn. Cộng với việc Francia là phó thị trưởng còn Hildy giữ chức gì chưa rõ ở Farbranch, tôi bắt đầu nghĩ đây là một thị trấn được điều hành bởi phụ nữ. Tôi thường nghe thấy sự im lặng của họ khi họ đi ngang qua ở bên ngoài, và tôi cũng nghe thấy Tiếng Ồn của cánh đàn ông phản ứng lại với nó, đôi lúc bực bội, nhưng thường là cam chịu.

Tiếng Ồn của đàn ông ở đây cũng được kiểm soát tốt hơn nhiều so với những gì tồi từng quen thuộc. Với quá nhiều phụ nữ ở bên cạnh, và với những gì tôi biết từ Tiếng Ồn của thị trấn Prentiss, bạn ắt nghĩ bầu trời sẽ đầy rẫy phụ nữ không mặc quần áo đang làm những điều không tưởng nhất mà bạn có thể hình dung. Dĩ nhiên, đôi khi bạn cũng thấy điều đó ở đây, dù sao thì đàn ông cũng vẫn là đàn ông, nhưng phần lớn, chúng chỉ là những bài ca hay lời cầu nguyện, hoặc những suy nghĩ về công việc đang làm.

Farbranch khá điềm tĩnh, nhưng cũng hơi rờn rợn.

Thỉnh thoảng, tôi thử xem có nghe thấy (hay không nghe thấy) Viola hay không.

Nhưng không.

Giờ ăn trưa, Francia ra sau nhà kho, mang theo một cái bánh mì kẹp và một bình nước.

“Viola đâu?” tôi hỏi.

“Không cần cảm ơn đâu,” Francia nói.

“Là sao?”

Francia thở dài và nói, “Viola đang ở vườn, đi lượm quả rụng.”

Tôi muốn hỏi cô ấy thế nào nhưng không hỏi, và Francia từ chối đọc điều đó trong Tiếng Ồn của tôi.

“Nhóc đã quen công việc chưa?” bà hỏi.

“Cháu làm được nhiều thứ hơn là việc quét nhà chết tiệt này.”

“Để ý lời ăn tiếng nói, nhóc. Từ từ rồi nhóc sẽ được làm những công việc thực thụ.”

Bà không ở lại mà quay ra cửa trước, nói thêm vài lời với Ivan rồi bỏ đi làm bất kỳ việc gì mà một phó thị trưởng làm trong ngày.

Thật lòng nhé? Dù phi lý nhưng tôi thích bà ấy. Có lẽ vì bà làm tôi nhớ đến Cillian và tất cả những điều từng khiến tôi phát điên nơi chú. Ký ức thật ngu xuẩn, phải không?

Tôi bắt đầu ăn bánh mì kẹp và đang nhai miếng đầu tiên thì nghe thấy Tiếng Ồn của Ivan lại gần.

“Cháu sẽ quét vụn bánh sau,” tôi nói.

Ngạc nhiên thay, ông ta bật cười, khá lớn. “Hẳn rồi.” Ông ta cắn một miếng bánh mì kẹp của mình. “Francia nói tối nay sẽ có một buổi họp làng.”

“Về cháu sao?” tôi hỏi.

“Về cả hai đứa. Nhóc và cô bé đó. Hai đứa trốn khỏi thị trấn Prentiss.”

Tiếng Ồn của ông ta thật kỳ cục. Cảnh giác nhưng mạnh mẽ, như thể ông ta đang dò xét tôi. Tôi không đọc được sự hằn học nào, ít nhất không hằn học với tôi, nhưng có thứ gì đó đã được sàng lọc.

“Bọn cháu sẽ gặp tất cả mọi người sao?” tôi hỏi.

“Có thể. Bọn ta sẽ trao đổi về các nhóc trước.”

“Nếu có biểu quyết,” tôi nói và gặm miếng bánh mì kẹp, “cháu nghĩ cháu sẽ thua.”

“Nhóc có Hildy nói đỡ,” Ivan nói. “Lời của bà ấy khá có trọng lượng ở Farbranch.” Ông ấy nuốt miếng bánh của mình. “Và dân ở đây tốt. Trước đây bọn ta từng thu nhận người của thị trấn Prentiss. Lâu lắm rồi, khi tình hình còn bất ổn.”

“Cuộc chiến ư?” tôi hỏi.

Ông ấy nhìn tôi, Tiếng Ồn của ông ấy thăm dò tôi và những điều tôi biết, “Ừ,” ông nói, “cuộc chiến.” Ivan bâng quơ nhìn quanh nhà kho, nhưng tôi có cảm giác ông đang kiểm tra xem chúng tôi có ở một mình hay không. Ông quay đầu lại và nhìn đăm đăm vào tôi. Cái nhìn tìm kiếm một điều gì đó. “Và ngay cả hồi ấy,” Ivan nói, “không phải tất cả bọn ta đều có cùng ý kiến.”

“Về chuyện gì?” tôi hỏi, không thích cách nhìn và tiếng rì rầm của ông ấy.

“Về lịch sử.” Ông nói khẽ, mắt vẫn dán chặt vào tôi, người hơi sáp lại gần.

Tôi lùi lại một chút. “Cháu không hiểu ý ông.”

“Thị trấn Prentiss vẫn có đồng minh,” ông thì thầm, “ẩn náu ở nhiều nơi không ngờ tới.”

Tiếng Ồn của ông hiện lên những hình ảnh, nhỏ thôi, như thể dành riêng cho tôi và tôi dần nhìn thấy chúng rõ hơn, rồi rõ hơn nữa, những thứ sáng lóa, ướt nhòe, vun vút, mặt trời rọi xuống…

“Lũ nhóc! Lũ nhóc!” Manchee sủa từ góc phòng. Tôi nhảy dựng dậy, và ngay cả Ivan cũng hốt hoảng, Tiếng Ồn của ông ấy tan đi nhanh chóng. Manchee tiếp tục sủa và tôi nghe thấy một tràng cười khúc khích không phải của nó. Tôi ngước lên nhìn.

Một nhóm trẻ con đang cúi xuống, nhìn qua khe ván, miệng tủm tỉm, bạo dạn cười thành tiếng, đẩy nhau lại gần lỗ hổng hơn.

Chỉ vào tôi.

Bọn chúng thật nhỏ.

Quá nhỏ.

Ý tôi là, nhìn chúng mà xem.

“Cút khỏi đây, lũ chuột nhắt!” Ivan quát, nhưng giọng và Tiếng Ồn của ông có vẻ cợt nhả, tất cả những gì vừa hiện ra trước đó đã lại được cất giấu. Tiếng cười vang lên ngoài lỗ hổng trên tường trong lúc lũ trẻ chạy tán loạn.

Và cứ thế chúng biến mất.

Như thể tôi đã tưởng tượng ra chúng.

“Lũ nhóc kìa, Todd ơi!” Manchee sủa. “Nhóc!”

“Tao biết,” tôi nói, gãi đầu Manchee khi nó lại gần. “Tao biết.”

Ivan vỗ hai tay vào nhau. “Bữa trưa xong rồi. Quay trở lại làm việc.” Ông ném cho tôi một cái nhìn ý nhị khác trước khi trở ra phía trước nhà kho.

“Chuyện vừa nãy là sao vậy?” tôi hỏi Manchee.

“Lũ nhóc,” nó lẩm nhẩm, vùi mặt vào tay tôi.

Buổi chiều sau đó diễn ra chẳng khác gì buổi sáng. Quét dọn, người ghé qua, nghỉ uống nước, Ivan không nói gì với tôi, rồi lại quét.

Tôi dành chút thời gian nghĩ đến những gì chúng tôi sẽ làm tiếp theo. Thậm chí liệu có còn chúng tôi nữa hay không. Farbranch sẽ tổ chức một cuộc họp để bàn về chúng tôi, và họ chắc chắn sẽ giữ Viola lại cho đến khi tàu của cô tới, ai cũng có thể thấy điều đó, nhưng liệu họ có muốn tôi hay không?

Ngay cả khi họ muốn, tôi có nên ở lại?

Và có nên cảnh báo họ?

Mỗi lần nghĩ đến cuốn sách tôi lại có cảm giác ruột gan thắt lại, nên tôi không ngừng đổi chủ đề.

Sau quãng thời gian dường như dài bất tận, mặt trời bắt đầu lặn. Không còn chỗ để tôi quét dọn nữa. Tôi đã quét cả kho hơn hai lần, đã đếm những giỏ hoa quả, rồi đếm lại lần nữa, tìm cách sửa tấm ván lỏng trên tường dù không ai bảo. Chẳng có gì nhiều để làm khi không ai cho bạn rời khỏi nhà kho chết tiệt.

“Nói đúng lắm,” Hildy lên tiếng, đột nhiên xuất hiện.

“Bà không nên lén lút đứng sau người ta như thế,” tôi nói. “Những người yên lặng như bà thật là…”

“Thức ăn đã được chuẩn bị ở nhà Francia cho nhóc và Viola. Sao nhóc không đến đó ăn chút gì đi?”

“Trong lúc mọi người họp?”

“Phải, trong lúc bọn ta họp, nhóc ạ,” Hildy nói. “Viola đã về nhà, chắc chắn đang ăn sạch đồ ăn của cháu.”

“Đói rồi, Todd!” Manchee sủa.

“Có cả thức ăn cho mày nữa, cún con,” Hildy nói, cúi xuống vuốt ve nó. Ngay lập tức nó nằm ngửa bụng cho bà gãi, thật không có chút phẩm giá nào.

“Cuộc họp này thực chất là về vấn đề gì?” tôi hỏi.

“Ồ, những người định cư mới đang đến. Đó là tin lớn.” Bà rời mắt khỏi Manchee, ngước lên nhìn tôi. “Và dĩ nhiên là để giới thiệu các nhóc. Để thị trấn làm quen với các nhóc.”

“Và họ sẽ chào đón bọn cháu?”

“Người ta sợ những gì họ không biết, nhóc Todd ạ,” bà trả lời và đứng dậy. “Một khi họ biết cháu, vấn đề sẽ biến mất.”

“Bọn cháu có thể ở lại?”

“Ta nghĩ vậy,” bà đáp. “Nếu cháu muốn.”

Tôi không nói gì.

“Cháu về nhà đi,” Hildy nói. “Ta sẽ cho gọi hai cháu khi đến lúc.”

Tôi chỉ gật đầu đáp trả và bà khẽ vẫy tay rồi bỏ đi, qua nhà kho đang ngày càng tối hơn. Tôi đem chổi cất vào nơi đã treo lúc đầu, tiếng bước chân của tôi vọng lại. Tôi có thể nghe thấy Tiếng Ồn của đàn ông và sự yên lặng của phụ nữ đang tập hợp trong hội trường bên kia thị trấn. Những tiếng thị trấn Prentiss vang lên nhiều nhất, rồi tên tôi và Viola và Hildy.

Phải nói rằng, mặc dù trong những Tiếng Ồn đó có sợ hãi và nghi hoặc, nhưng tôi không hề thấy thái độ không chào đón quá mức nào. Có nhiều phân vân hơn là giận dữ kiểu Matthew Lyle.

Bạn biết không, có thể tình hình cũng không quá tệ.

“Đi nào, Manchee,” tôi nói, “đi ăn thôi.”

“Đồ ăn, Todd!” nó sủa dưới chân tôi.

“Tao tự hỏi không biết ngày hôm nay của Viola thế nào,” tôi nói.

Và khi tôi đang bước tới cửa chính nhà kho, tôi nhận ra một mẩu Tiếng Ồn đang tách ra khỏi tiếng rì rầm bên ngoài.

Một mẩu Tiếng Ồn tách ra khỏi dòng chảy.

Và đang hướng đến nhà kho.

Đến ngay bên ngoài.

Tôi dừng lại, giữa bóng tối nhà kho.

Một bóng người xuất hiện nơi cánh cửa đằng xa.

Matthew Lyle.

Và Tiếng Ồn của ông ta đang nói, Mày sẽ không đi đâu hết, nhóc con.