← Quay lại trang sách

Chương 19 NHỮNG LỰA CHỌN TIẾP THEO CỦA CON DAO

“LÙI LẠI! LÙI LẠI! LÙI LẠI!” Manchee sủa ngay lập tức.

Ánh sáng từ các mặt trăng lóe lên trên con dao của Matthew Lyle.

Tôi với tay ra sau. Tôi đã giấu con dao dưới áo trong lúc làm việc, nhưng chắc chắn nó vẫn nằm ở đó. Chắc chắn. Tôi rút nó ra và giơ lên.

“Lần này thì không có mẹ già bảo vệ mày nữa,” Matthew nói, xoay con dao rựa như thể đang tìm cách cắt không khí thành từng mảnh. “Không còn váy để mày núp hòng trốn khỏi những việc mày đã làm.”

“Tôi chẳng làm gì cả,” tôi nói và lùi lại, cố không để Tiếng Ồn tiết lộ cánh cửa sau lưng.

“Không cần biết,” Matthew nói, tiến tới trước trong lúc tôi lùi lại. “Bọn tao có luật ở thị trấn này.”

“Tôi không muốn gây lộn với ông,” tôi nói.

“Nhưng tao thì có, nhãi con,” ông ta đáp, Tiếng Ồn của ông ta bắt đầu gầm lên, và có sự giận dữ trong đó, nhưng cũng có nỗi tiếc thương kỳ quái ấy, nỗi đau gào thét mà bạn gần như có thể cảm nhận trên đầu lưỡi. Còn cả sự bồn chồn, cuộn xoáy quanh ông ta, có thể gọi là thấp thỏm cũng được, dù ông ta đang tìm cách che giấu.

Tôi tiếp tục lùi lại, xa hơn vào bóng tối.

“Tao không phải là người xấu,” ông ta nói bất chợt, có phần kỳ lạ, nhưng vẫn xoay con dao rựa. “Tao có vợ. Và con gái.”

“Họ sẽ không muốn ông làm hại một thằng nhóc vô tội, tôi cược vậy…”

“Im miệng!” ông ta hét lên, và tôi có thể nghe thấy ông ta nuốt khan.

Ông ta không chắc về việc này. Ông ta không chắc về việc mình sắp làm.

Chuyện gì đang diễn ra?

“Tôi không biết tại sao ông lại giận dữ,” tôi nói, “nhưng tôi xin lỗi. Dù là chuyện gì đi nữa.”

“Điều tao muốn mày biết trước khi mày trả giá,” ông ta gạt đi, như thể đang ép bản thân không nghe lời tôi. “Điều mày cần biết, nhóc, là mẹ tao tên Jessica.”

Tôi dừng lại. “Gì cơ?”

“Tên của mẹ tao,” ông ta gầm gừ, “là Jessica.”

Điều này chẳng có nghĩa gì.

“Gì cơ?” tôi hỏi. “Tôi không biết ông…”

“Lắng nghe, nhóc!” ông ta hét. “Lắng nghe đi.”

Rồi Tiếng Ồn của ông ta rộng mở.

Và tôi thấy…

Và tôi thấy…

Và tôi thấy…

Tôi thấy thứ ông ta đang cho tôi thấy.

“Dối trá,” tôi thì thầm. “Dối trá khốn kiếp.”

Lẽ ra tôi không nên nói thế.

Thét lên một tiếng, Matthew nhào tới trước, chạy qua nhà kho thẳng tới tôi.

“Chạy!” tôi hét lên với Manchee, quay người chạy đến cửa sau. (Thôi đi, bạn thực sự nghĩ dao găm có thể chống lại dao rựa ư?) Tôi nghe thấy Matthew vẫn hét lớn, Tiếng Ồn của ông ta bùng nổ sau lưng tôi, tôi đến được cửa sau và mở tung cửa trước khi nhận ra.

Manchee không ở cạnh tôi.

Tôi quay lại. Khi tôi nói “chạy”, Manchee đã chạy về hướng ngược lại, lao mình vào Matthew cùng với toàn bộ sự hung hãn chẳng đáng là bao của nó.

“Manchee!” tôi thét.

Nhà kho tối như hũ chìm. Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ, tiếng sủa và tiếng keng. Rồi Matthew gào lên đau đớn hẳn là nhờ một cú đớp.

Chó ngoan, tôi nghĩ, Chó ngoan chết tiệt.

Và tôi không thể bỏ mặc nó, phải không?

Tôi chạy ngược vào bóng tối, về nơi tôi có thể nhìn thấy Matthew đang chồm chồm nhảy quanh và cái bóng của Manchee đang chạy qua chạy lại giữa hai chân ông ta, né những cú vung dao, sủa hết sức bình sinh.

“Todd! Todd! Todd!” nó sủa.

Tôi còn cách năm bước và vẫn đang chạy tới thì Matthew lấy hai tay cầm dao đâm xuống đất, ghim mũi dao xuống sàn gỗ. Tôi nghe thấy tiếng Manchee ré lên, không một lời nào, chỉ có cơn đau, rồi nó lao vào góc tối.

Tôi hét lên, đâm sầm vào Matthew. Cả hai chúng tôi ngã chỏng gọng, tiếp đất bằng khuỷu tay và đầu gối. Đau tê tái, nhưng chủ yếu tôi ngã lên người Matthew nên cũng chẳng sao.

Chúng tôi lăn sang hai phía, và tôi nghe thấy ông ta hét lên đau đớn. Tôi đứng bật dậy, tay cầm dao, chỉ cách ông ta vài mét, cửa sau ở tít đằng xa, còn Matthew đang chắn cửa trước. Tôi nghe thấy tiếng Manchee rên rỉ trong bóng tối.

Tôi cũng nghe thấy Tiếng Ồn bay lên từ phía bên kia của đường làng, từ hướng hội trường, nhưng không có thời gian để nghĩ đến việc đó.

“Tôi không sợ phải giết ông,” tôi nói, mặc dù có sợ thật, nhưng tôi hy vọng Tiếng Ồn của mình lẫn của ông ta đủ lớn và hỗn loạn để khiến ông ta không đọc được.

“Tao cũng vậy,” ông ta nói, lao đến nhặt dao, nhưng không rút được nó lên lần đầu tiên, cả lần thử thứ hai. Tôi nhân cơ hội đó nhảy lùi vào bóng tối, tìm Manchee.

“Manchee?” tôi gọi, điên cuồng tìm sau những bó lúa mì và giỏ hoa quả. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Matthew gầm gừ cố rút dao ra khỏi sàn, và tiếng rì rầm từ thị trấn đang lớn dần.

“Todd?” tôi nghe thấy từ sâu trong bóng tối.

Tiếng Ồn vọng lại từ bên mép của một cuộn cỏ tươi, trong một cái hốc cạnh tường. “Manchee?” tôi gọi, thò đầu vào hốc.

Tôi ngoái lại nhìn thật nhanh.

Sau một tiếng gằn, Matthew đã rút được con dao khỏi sàn.

“Todd?” Manchee nói, hoang mang và sợ hãi. “Todd?”

Rồi Matthew tiến đến, từ tốn như thể không cần phải vội vã. Tiếng Ồn của ông ta tràn tới như một làn sóng không khoan nhượng.

Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi lùi vào cái hốc và giơ dao ra.

“Tôi sẽ đi,” tôi nói, giọng lớn hơn. “Để tôi lấy con chó đã, rồi tôi sẽ đi.”

“Quá muộn rồi,” Matthew nói, tiến lại gần hơn.

“Ông không muốn làm chuyện này. Tôi biết.”

“Câm miệng lại.”

“Xin ông đấy,” tôi nói, ve vẩy con dao. “Tôi không muốn làm hại ông.”

“Trông tao có vẻ lo lắng không, nhóc?”

Gần hơn, gần hơn, từng bước một.

Bên ngoài có tiếng ồn thật lớn, từ thật xa. Giờ thì mọi người đang chạy và hét, nhưng không ai trong chúng tôi liếc nhìn.

Tôi ép người vào cái hốc nhỏ, nhưng nó không đủ rộng để tôi chui vào. Tôi nhìn quanh, tìm đường thoái lui.

Không có.

Dao của tôi buộc phải ra tay. Nó buộc phải hành động, dù là chống lại một con dao rựa.

“Todd?” tôi nghe thấy từ đằng sau.

“Đừng lo, Manchee,” tôi nói. “Sẽ ổn thôi.”

Ai mà biết một con chó tin gì?

Matthew đã đến gần chúng tôi.

Tôi ghì chặt con dao.

Matthew dừng lại chỉ cách tôi một mét, gần đến nỗi tôi có thể thấy mắt ông ta lóe trong bóng tối.

“Jessica,” ông ta nói.

Ông ta vung dao quá đầu.

Tôi rụt người, giơ dao lên, gồng mình đỡ…

Nhưng ông ta ngập ngừng…

Ông ta ngập ngừng…

Kiểu ngập ngừng tôi biết rất rõ…

Và vậy là đủ…

Thầm cầu nguyện rằng thứ này không giống thứ ở cây cầu, tôi vung dao sang bên, chém đứt (tạ ơn trời, tạ ơn trời) sợi dây đang buộc những cuộn cỏ ủ tươi, tách rời lô đầu tiên ra. Đám dây còn lại đứt phựt vì trọng lượng thay đổi. Tôi lấy tay che đầu và lùi lại trong lúc những cuộn cỏ bắt đầu đổ xuống.

Tôi nghe thấy những tiếng thình thịch và một tiếng “ối” từ Matthew. Tôi ngước lên nhìn. Ông ta bị vùi dưới những cuộn cỏ tươi, tay thò ra, con dao đã rớt. Tôi lại gần đá nó đi, rồi quay sang tìm Manchee.

Nó đang ở tít trong một góc tối đằng sau những cuộn cỏ giờ đã đổ. Tôi chạy đến bên nó.

“Todd?” nó nói khi tôi lại gần. “Đuôi, Todd ơi?”

“Manchee?” Nhà kho tối om nên tôi phải cúi xuống để nhìn. Đuôi nó đã ngắn đi mất hai phần ba, máu chảy khắp nơi, nhưng lạy Chúa lòng lành, nó vẫn gắng gượng vẫy đuôi.

“Ối, Todd?”

“Ổn rồi, Manchee,” tôi nói, giọng và Tiếng Ồn chực khóc vì cảm giác nhẹ nhõm khi nó chỉ bị thương ở đuôi. “Bọn tao sẽ chữa cho mày ngay lập tức.”

“Ổn chứ, Todd?”

“Tao ổn,” tôi nói, và xoa đầu nó. Nó gặm tay tôi, nhưng tôi biết nó không thể kiểm soát vì đang chịu đau. Nó liếm tôi hòng xin lỗi, rồi lại gặm. “Ối, Todd,” nó nói.

“Todd Hewitt!” tôi nghe có tiếng hét từ cửa chính của nhà kho.

Là Francia.

“Cháu ở đây!” tôi gọi, rồi đứng dậy. “Cháu ổn. Matthew đã phát điên…”

Tôi dừng lại vì bà không hề nghe tôi nói.

“Cháu phải trốn vào nhà, nhóc Todd,” Francia nói nhanh. “Cháu phải…”

Bà dừng lại khi thấy Matthew nằm dưới đống cỏ tươi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” bà hỏi, vội gạt đống cỏ ra, đẩy một cuộn khỏi mặt Matthew và cúi xuống xem ông ta có còn thở hay không.

Tôi chỉ vào con dao rựa. “Chuyện đó xảy ra.”

Francia nhìn con dao, rồi ngước lên nhìn tôi hồi lâu, mặt bà nói điều gì đó tôi không thể đọc được dù chỉ một chút. Tôi không biết Matthew còn sống hay đã chết, và tôi sẽ không bao giờ được biết.

“Chúng ta đang bị tấn công, nhóc,” bà nói rồi đứng dậy.

“Gì cơ?”

“Đàn ông,” bà nói, đứng lên. “Đàn ông ở thị trấn Prentiss. Toán người đuổi theo cháu. Họ đang tấn công thị trấn.”

Ruột gan tôi chùng xuống.

“Ôi không,” tôi nói. Rồi lại nói, “Ôi không.”

Francia vẫn nhìn tôi, não bà đang nghĩ gì thì có Chúa mới biết.

“Đừng giao chúng cháu cho họ,” tôi nói, tiếp tục lùi lại. “Họ sẽ giết chúng cháu.”

Francia cau mày. “Nhóc nghĩ ta là loại người gì?”

“Cháu không biết,” tôi nói, “vấn đề là ở chỗ đó.”

“Ta sẽ không giao nhóc cho bọn chúng. Thực tình. Cả Viola nữa. Thậm chí, nội dung cuộc họp, cho đến lúc bị gián đoạn, là làm thế nào để bảo vệ hai nhóc khỏi những việc gần như chắc chắn sẽ xảy ra.” Bà nhìn xuống Matthew. “Mặc dù có lẽ đó là lời hứa chúng ta không thể giữ.”

“Viola đâu?”

“Ở nhà ta,” Francia trả lời, đột nhiên linh hoạt trở lại. “Đi nào. Chúng ta phải đưa cháu vào nhà.”

“Đợi đã.” Tôi lách ra sau những cuộn cỏ và thấy Manchee vẫn nằm ở góc phòng liếm đuôi. Nó ngước lên nhìn tôi và sủa, chỉ là một tiếng sủa nhỏ không thành lời. “Tao sẽ nhấc mày lên,” tôi nói với nó. “Đừng cắn tao quá mạnh, được chứ?”

“Ừ, Todd,” nó rên rỉ, kêu ăng ẳng mỗi lần vẫy cái đuôi cụt.

Tôi cúi xuống, đặt tay dưới bụng Manchee rồi nhấc nó lên và ôm vào ngực. Nó kêu ăng ẳng và cắn mạnh vào cổ tay tôi, rồi lại liếm.

“Ổn rồi, anh bạn,” tôi nói, ôm nó chặt hết mức có thể.

Francia đang đợi tôi ở cửa chính nhà kho, và tôi đi theo bà ra đường cái.

Mọi người đang chạy tán loạn. Tôi thấy đàn ông và đàn bà cầm súng trường chạy về phía những vườn cây ăn quả, còn những người khác đang dẫn lũ nhóc (lại là chúng đây rồi) vào nhà. Xa xa, tôi nghe thấy những tiếng pằng và la hét.

“Hildy đâu?” tôi hét lớn.

Francia không nói gì. Chúng tôi đến bậc thềm nhà bà.

“Hildy sao rồi?” tôi hỏi trong lúc đi lên cầu thang.

“Chị ấy đi chiến đấu rồi,” Francia vừa nói vừa mở cửa, không nhìn tôi. “Chúng phải đi qua trang trại của chị ấy đầu tiên. Tam vẫn còn ở đó.”

“Ôi không,” tôi lại thốt lên, đầy ngu ngốc, như thể những tiếng “ôi không” của tôi có thể giúp được gì.

Viola chạy như bay từ trên tầng xuống lúc chúng tôi tiến vào nhà.

“Sao lâu vậy?” cô hỏi, giọng khá to, và tôi không biết cô muốn nói với ai. Cô thở gấp khi nhìn thấy Manchee.

“Băng gạc,” tôi nói. “Loại xịn ấy.”

Cô gật đầu rồi chạy vội lên tầng.

“Hai cháu ở lại đây,” Francia nói với tôi. “Đừng ra ngoài, dù nghe thấy gì.”

“Nhưng chúng ta phải bỏ chạy!” tôi đáp, không hiểu một chút nào tình hình hiện tại. “Chúng ta phải trốn khỏi đây!”

“Không, nhóc Todd,” bà nói. “Nếu thị trấn Prentiss muốn các cháu, chừng đó là đủ lý do để chúng ta bảo vệ các cháu khỏi họ.”

“Nhưng họ có Sling…”

“Chúng ta cũng có,” Francia đáp. “Không toán người nào của Prentiss có thể hạ thị trấn này.”

Viola đã lại lao xuống cầu thang, vừa đi vừa lục túi tìm băng gạc.

“Francia…” tôi nói.

“Ở lại đây,” bà quả quyết. “Chúng ta sẽ bảo vệ các cháu. Cả hai cháu.”

Bà nhìn chúng tôi, nghiêm nghị, như thể xem chúng tôi có đồng ý hay không, rồi quay người bước ra cửa để bảo vệ thị trấn của mình.

Chúng tôi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng trong giây lát, rồi Manchee lại rên rỉ, nên tôi đặt nó xuống. Viola lấy ra một miếng băng gạc hình vuông và con dao mổ.

“Tôi không biết thứ này có hiệu quả với chó không,” cô nói.

“Có còn hơn không,” tôi đáp.

Cô cắt một dải nhỏ, và tôi phải giữ đầu Manchee xuống trong lúc cô cuốn băng quanh cái đuôi cụt của nó. Nó gầm gừ và xin lỗi rồi lại gầm gừ và xin lỗi cho đến khi Viola quấn xong vết thương. Nó liếm đuôi ngay sau khi tôi thả nó ra.

“Dừng lại,” tôi nói.

“Ngứa mà,” Manchee đáp.

“Chó ngu.” Tôi gãi tai cho nó. “Thật là một con chó ngu chết tiệt mà.”

Viola cũng vuốt ve Manchee, tìm cách ngăn không cho nó liếm rơi băng gạc.

“Cậu có nghĩ chúng ta được an toàn không?” cô hỏi khẽ, sau một hồi.

“Tôi không biết.”

Có thêm tiếng súng vọng lại từ xa. Cả hai chúng tôi nhảy dựng. Nhiều người la hét hơn. Nhiều Tiếng Ồn hơn.

“Không có dấu hiệu nào của Hildy kể từ khi chuyện này bắt đầu,” Viola nói.

“Tôi biết.”

Lại yên lặng thêm một chút trong lúc chúng tôi vỗ về Manchee. Nhiều tiếng huyên náo vọng lại từ vườn cây ăn quả bên trên thị trấn.

Tất cả nghe thật xa xôi, như thể mọi thứ đều không có thực.

“Francia đã nói với tôi rằng chúng ta có thể tìm thấy Haven nếu đi theo con sông chính,” Viola nói.

Tôi nhìn cô. Tự hỏi mình có biết thế nghĩa là gì không.

Tôi nghĩ tôi biết.

“Cô muốn đi,” tôi nói.

“Họ sẽ không ngừng đuổi theo,” cô đáp. “Chúng ta đang đẩy mọi người xung quanh vào vòng nguy hiểm. Cậu cho rằng họ sẽ không tiếp tục đuổi theo khi đã đi xa được đến mức này ư?”

Phải. Tôi có nghĩ đến chứ. Dù không nói ra nhưng tôi có nghĩ đến.

“Nhưng Francia đã nói có thể bảo vệ chúng ta,” tôi nói.

“Cậu thực sự tin vậy sao?”

Tôi cũng không trả lời câu hỏi đó. Tôi nghĩ đến Matthew Lyle.

“Tôi không nghĩ chúng ta còn an toàn ở đây nữa,” cô nói.

“Tôi không nghĩ chúng ta sẽ an toàn ở bất kỳ đâu,” tôi đáp. “Trên hành tinh này.”

“Tôi cần liên lạc với tàu của mình, Todd,” cô nói, gần như cầu xin. “Họ đang đợi nghe tin của tôi.”

“Và cô muốn cứ thế lao đầu vào nơi ta không biết để làm điều đó?”

“Cậu cũng muốn mà,” cô đáp. “Tôi có thể đọc được.” Cô quay mặt đi. “Nếu chúng ta đi cùng nhau…”

Tôi ngước lên nhìn cô, cố quan sát, cố đoán biết, rằng đây là sự thật.

Cô chỉ nhìn lại tôi.

Và thế là đã đủ.

“Đi thôi,” tôi nói.

Chúng tôi thu dọn thật nhanh mà không nói thêm lời nào. Tôi đeo ba lô lên, còn cô quàng túi qua vai, Manchee đã lại có thể đứng lên đi, và chúng tôi ra ngoài theo cửa sau. Chỉ đơn giản như vậy, chúng tôi lên đường. An toàn hơn cho Farbranch, rõ ràng là vậy, còn có an toàn hơn cho chúng tôi không? Ai mà biết. Ai mà biết liệu đây có phải là điều đúng đắn. Sau những gì Hildy và Francia đã hứa với chúng tôi, thật khó mà rời đi cho được.

Nhưng chúng tôi sẽ đi. Và chúng tôi đang chuẩn bị lên đường.

Vì ít nhất với điều đó, chúng tôi được là người quyết định. Tôi không muốn nghe người khác nói họ sẽ làm gì cho tôi, ngay cả khi họ có ý tốt.

Trời đã tối hẳn, dù cả hai mặt trăng đang sáng vằng vặc. Mọi người trong thị trấn đang tập trung cả vào vụ tấn công nên không ai ngăn chúng tôi lại. Có một cây cầu nhỏ băng qua con lạch chạy ngang thị trấn. “Haven cách đây bao xa?” tôi hỏi, thì thầm trong lúc chúng tôi đi qua cầu.

“Khá xa,” Viola thì thầm đáp lại.

“Khá xa là bao xa?”

Cô không nói gì trong giây lát.

“Bao xa?” tôi hỏi lại.

“Vài tuần đi bộ,” cô đáp, không quay lại nhìn.

“Vài tuần?”

“Chúng ta còn nơi nào khác để đi không?” cô nói.

Và tôi không có câu trả lời, nên chúng tôi tiếp tục đi.

Bên kia cây cầu, con đường dẫn đến ngọn đồi xa nhất của thung lũng. Chúng tôi quyết định đi đường ấy vì đó là cách nhanh nhất để ra khỏi thị trấn, rồi sẽ tìm đường quay trở lại phía Nam đến bờ sông và men theo nó. Bản đồ của Ben dừng lại ở Farbranch nên chúng tôi chỉ có thể dò đường theo con sông kể từ đây.

Có nhiều câu hỏi ập đến khi chúng tôi chạy khỏi Farbranch, những câu hỏi mà chúng tôi sẽ không bao giờ biết câu trả lời: Tại sao thị trưởng và một nhúm người lại đi hàng cây số để tấn công cả một thị trấn chết tiệt? Tại sao họ vẫn đuổi theo chúng tôi? Tại sao chúng tôi lại quan trọng đến vậy? Và chuyện gì đã xảy ra với Hildy?

Và có phải tôi đã giết Matthew Lyle?

Và những gì ông ta cho tôi xem trong Tiếng Ồn vào phút cuối có phải là sự thật?

Đó có phải là lịch sử thật của thị trấn Prentiss?

“Cái gì là lịch sử thật?” Viola hỏi trong lúc chúng tôi vội vã bước đi.

“Không có gì,” tôi nói. “Và ngừng đọc tâm trí của tôi đi.”

Chúng tôi đến ngọn đồi xa nhất của thung lũng ngay lúc một tràng tiếng súng vọng lại. Chúng tôi dừng bước và nhìn.

Rồi chúng tôi nhìn thấy.

Ôi trời, chúng tôi đã thấy.

“Chúa ơi,” Viola nói.

Dưới ánh sáng của hai mặt trăng, cả thị trấn sáng bừng, dọc những tòa nhà của Farbranch và lan ngược lên dãy đồi có các vườn cây ăn quả.

Chúng tôi có thể thấy người của Farbranch đang chạy ngược xuống đồi.

Đang thoái lui.

Và tiến tới từ trên đỉnh đồi là năm, mười, mười lăm người đàn ông cưỡi ngựa.

Tiếp theo là từng hàng người cầm súng, mỗi hàng năm người, hành quân phía sau đám ngựa hẳn thuộc về thị trưởng.

Không phải một toán người. Không phải một toán người.

Là cả thị trấn Prentiss. Tôi cảm thấy như thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. Là toàn bộ đàn ông chết tiệt của thị trấn Prentiss.

Đông gấp ba lần dân số của cả Farbranch.

Gấp ba lần số súng.

Chúng tôi nghe thấy tiếng súng, và nhìn thấy người dân Farbranch ngã xuống trong lúc chạy vào nhà.

Chúng sẽ dễ dàng chiếm được thị trấn. Chúng sẽ chiếm được nó trong nháy mắt.

Tin đồn là thật, tin đồn mà Francia đã nghe được.

Là sự thật.

Đó là một đội quân.

Cả một đội quân.

Cả mội đội quân đang đuổi theo tôi và Viola.