PHẦN IV Chương 20 ĐỘI QUÂN
CHÚNG TÔI TRỐN sau những bụi cây, mặc dù trời đang tối, mặc dù đội quân đang ở phía bên kia thung lũng, mặc dù chúng không biết chúng tôi đang ở trên đây, và không đời nào chúng có thể nghe thấy Tiếng Ồn của tôi giữa đống hỗn loạn đang diễn ra bên dưới, nhưng chúng tôi vẫn trốn.
“Ống nhòm của cô có nhìn được trong bóng tối không?” tôi thì thầm.
Thay vì trả lời, Viola lấy ống nhòm ra khỏi túi và đưa lên mắt. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?” cô nói, nhìn qua ống nhòm, nhấn thêm mấy nút. “Những người đó là ai?”
“Là thị trấn Prentiss,” tôi nói, xòe tay ra. “Có vẻ như tất cả đàn ông trong cái thị trấn chết tiệt ấy đã đến đây.”
“Làm sao có thể là cả thị trấn?” cô nhìn vài giây rồi đưa ống nhòm cho tôi. “Làm sao có thể?”
“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Chế độ ban đêm của ống nhòm biến thung lũng và tất cả những gì ở đó thành một màu xanh sáng. Tôi nhìn thấy ngựa lao xuống đồi, xông vào trung tâm thị trấn, súng trường nã đạn. Tôi thấy người của Farbranch bắn trả nhưng hầu hết bỏ chạy, hầu hết ngã xuống, hầu hết lăn ra chết. Đội quân của thị trấn Prentiss có vẻ không muốn bắt tù binh.
“Chúng ta phải đi khỏi đây, Todd,” Viola nói.
“Ừ,” tôi nói, nhưng vẫn nhìn qua ống nhòm.
Vì mọi thứ xanh lè, nên khó nhìn rõ mặt. Tôi nhấn một số nút khác cho đến khi tìm được nút phóng to.
Người đầu tiên tôi nhìn thấy rõ mặt là Prentiss Con, đang đi đầu, bắn súng trường vào không khí mỗi khi hắn không có gì khác để bắn. Rồi ông Morgan và ông Collins đang đuổi theo vài người đàn ông của Farbranch vào nhà kho, nã súng trường vào họ. Ông O’Hare cũng ở đó, và nhiều tay thân cận khác của thị trưởng cũng đang cưỡi ngựa, ông Edwin, ông Henratty, ông Sullivan. Rồi ông Hammar, nụ cười trên mặt ông ta xanh lè và quỷ quyệt ngay cả ở khoảng cách này trong lúc ông ta bắn vào lưng của những người phụ nữ đang bỏ chạy, đang xua đám trẻ vào nơi trú ẩn, và tôi phải quay mặt đi để tránh nôn khan dù cái bụng rỗng không.
Đám người đi bộ tiến vào thị trấn. Người đầu tiên tôi nhận ra, trong số tất cả bọn họ, là ông Phelps, chủ tiệm tạp hóa. Thật kỳ quái vì ông ấy không có vẻ của quân nhân. Rồi đến bác sĩ Baldwin. Và ông Fox. Và ông Cardiff, người nuôi bò sữa cừ khôi nhất của chúng tôi. Và ông Tate, người có nhiều sách bị đốt nhất khi thị trưởng ra lệnh cấm. Và ông Keamey, thợ xay lúa mì, người lúc nào cũng nói chuyện thật nhẹ nhàng, người làm những món đồ chơi bằng gỗ cho từng đứa trẻ trong thị trấn Prentiss vào mỗi dịp sinh nhật.
Tất cả những người này đang làm gì trong một đội quân thế kia?
“Todd,” Viola nói, kéo tay tôi.
Những người hành quân không có vẻ vui sướng thì phải. Họ u ám và lạnh lùng và đáng sợ theo cách khác hẳn ông Hammar, như thể họ hoàn toàn vô cảm.
Nhưng họ vẫn hành quân. Họ vẫn bắn. Họ vẫn đạp đổ cửa.
“Đó là ông Gillooly,” tôi nói, ống nhòm ép chặt vào mắt. “Ông ấy thậm chí không dám tự mổ gia súc của mình.”
“Todd,” Viola nói, và tôi cảm thấy cô đang lùi khỏi bụi cây. “Đi thôi.”
Chuyện gì đang diễn ra? Dĩ nhiên, thị trấn Prentiss là một nơi khủng khiếp mà bạn không bao giờ muốn hình dung ra, nhưng làm sao có thể đột nhiên trở thành một đội quân? Có nhiều người ở Prentiss xấu từ trong ra ngoài, nhưng không phải tất cả. Không phải tất cả. Và ông Gillooly cầm súng là một cảnh tượng quá sai trái đến nỗi nó làm tôi đau mắt.
Rồi dĩ nhiên tôi nhìn thấy câu trả lời.
Thị trưởng Prentiss, thậm chí không thèm cầm khẩu súng nào, chỉ đặt một tay lên dây cương, tay còn lại buông thõng, hiên ngang tiến vào thị trấn như thể đang đi dạo buổi tối. Ông ta nhìn đám đông huyên náo, nhìn những người của thị trấn Farbranch đang tháo chạy như đang xem một thước phim, thậm chí có vẻ còn không phải là một thước phim thú vị. Ông ta để người khác làm thay mọi việc, vẻ cầm quyền rõ ràng đến nỗi không ai dám nghĩ tới việc bắt ông ta đổ một giọt mồ hôi.
Tại sao ông ta có thể khiến quá nhiều người làm theo ý mình đến vậy?
Súng đạn không thể xuyên thủng người ông ta hay sao mà ông ta cưỡi ngựa hiên ngang như thế?
“Todd,” Viola nói sau lưng tôi. “Tôi thề, tôi sẽ bỏ cậu lại đấy.” “Không, cô sẽ không làm vậy,” tôi đáp. “Một giây nữa thôi.” Vì giờ tôi đang nhìn hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, phải không? Tôi nhìn hết người đàn ông Prentiss này đến người đàn ông Prentiss khác, vì mặc dù họ đang tiến vào thị trấn, và họ sẽ sớm nhận ra cả tôi lẫn Viola đều không có ở đó, rồi họ sẽ sớm đuổi theo chúng tôi, thì tôi vẫn phải biết.
Tôi phải biết.
Nhìn từng khuôn mặt trong lúc họ tiến tới và bắn và đốt cháy. Ông Wallace, ông Asbịomsen, ông St James, ông Belgraves, ông Smith Già, ông Smith Trẻ, ông Smith Chín Ngón, cả ông Marjoribanks loạng choạng và ngả nghiêng nhưng vẫn tiến tới, tiến tới, tiến tới. Hết người đàn ông của thị trấn Prentiss này đến người đàn ông của thị trấn Prentiss khác. Tim tôi thắt lại và bốc cháy trước mỗi khuôn mặt tôi nhận ra.
“Họ không có trong đó,” tôi nói, chủ yếu với chính mình.
“Ai không có trong đó?” Viola hỏi.
“Không!” Manchee sủa, và liếm đuôi.
Họ không có trong đó.
Ben và Cillian không có trong đó.
Đó, dĩ nhiên, là một điều tốt lành, phải không? Dĩ nhiên họ không phải là một phần của đội quân sát nhân. Dĩ nhiên họ không phải, ngay cả khi tất cả đàn ông của thị trấn Prentiss đều trở thành sát nhân. Thì họ cũng không nằm trong số đó. Không bao giờ, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào.
Những người tốt, những người tuyệt vời, cả hai người họ, thậm chí cả Cillian.
Nhưng nếu đó là sự thật, thì điều còn lại cũng là sự thật, phải không?
Nếu họ không có trong đó, có nghĩa mọi chuyện đã kết thúc.
Và đó là bài học dành cho mày.
Chẳng có điều gì tốt mà không kèm theo một điều cực kỳ tồi tệ.
Tôi hy vọng họ đã chiến đấu hết sức mình.
Tôi hạ ống nhòm xuống, chùi mắt, quay lại đưa nó cho Viola, rồi nói, “Đi thôi.”
Viola nhận nó từ tay tôi, khẽ vặn mình như thể khao khát được bỏ chạy ngay lập tức, nhưng rồi cô nói, “Tôi rất tiếc,” nên chắc hẳn cô đã đọc được Tiếng Ồn của tôi.
“Dù gì thì chuyện cũng đã rồi,” tôi nói với mặt đất và điều chỉnh ba lô. “Đi thôi, trước khi tôi khiến chúng ta gặp thêm rắc rối khác.”
Tôi tiến về phía đỉnh đồi, cúi đầu xuống, di chuyển thật nhanh, Viola bám theo, Manchee cố không cắn vào đuôi trong lúc chạy.
Chẳng bao lâu Viola đã bắt kịp tốc độ của tôi. “Cậu có nhìn thấy… hắn không?” cô hổn hển hỏi.
“Aaron ư?”
Cô gật đầu.
“Không,” tôi đáp. “Nghĩ lại thì, không, tôi không nhìn thấy hắn. Với tính cách của Aaron, đáng lẽ hắn phải đi đầu.”
Chúng tôi im lặng một hồi trong lúc vội vàng di chuyển, tự hỏi điều đó có nghĩa là gì.
Con đường phía bên này thung lũng rộng hơn và chúng tôi gắng hết sức để bám vào bên đường tối trong lúc nó uốn lượn lên đồi. Ánh sáng duy nhất đến từ hai mặt trăng, nhưng thế cũng đủ sáng để rọi bóng chúng tôi trên mặt đường, cũng có nghĩa là quá sáng khi bạn đang bỏ chạy. Tôi chưa từng thấy một chiếc ống nhòm ban đêm nào ở thị trấn Prentiss, nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy một đội quân, nên cả hai chúng tôi cứ khom người trong lúc chạy mà không ai bảo ai. Manchee chạy trước, mũi chúi xuống đất, liên hồi sủa, “Hướng này! Hướng này!” như thể nó rành đường hơn chúng tôi vậy.
Rồi ở đỉnh đồi, con đường rẽ sang hai hướng.
Ngạc nhiên ghê.
“Đừng có đùa chứ,” tôi ca thán.
Một bên rẽ trái, một bên rẽ phải.
(Thì, một ngã ba phải thế, đúng không?)
“Con lạch ở Farbranch chảy về bên phải,” Viola nói, “và từ lúc qua cầu con sông chính lúc nào cũng ở bên phải chúng ta, nên nếu muốn tìm thấy nó, tôi nghĩ mình nên rẽ phải.”
“Nhưng đường bên trái trông có vẻ được đi lại nhiều hơn,” tôi lập luận. Quả vậy. Nhánh trái trông bằng phẳng và nhẵn hơn, bạn sẽ muốn đẩy xe trên mặt đường này. Nhánh phải thì hẹp, với những bụi cây cao ở mỗi bên, và mặc dù đang là ban đêm, bạn vẫn có thể thấy mặt đường bụi bặm. “Francia có nói gì về ngã ba không?” tôi nhìn qua vai về phía thung lũng vẫn đang bùng nổ sau lưng.
“Không,” Viola đáp, cũng quay lại nhìn. “Bà ấy chỉ nói Haven là khu định cư đầu tiên và các khu định cư mới nằm rải rác dọc dòng sông khi người ta di chuyển về phía Tây. Thị trấn Prentiss là nơi xa nhất. Farbranch xa nhì.”
“Nhánh đó chắc hẳn dẫn đến dòng sông,” tôi nói, chỉ sang bên phải, rồi bên trái, “nhánh đó chắc hẳn đi thẳng đến Haven.”
“Chúng sẽ nghĩ mình đi hướng nào?”
“Chúng ta phải quyết định,” tôi nói. “Thật nhanh.”
“Hướng phải,” cô nói, rồi biến nó thành câu hỏi. “Đi hướng phải?”
Một tiếng BÙM khiến cả hai nhảy dựng. Cột khói hình nấm bay lên từ Farbranch. Nhà kho nơi tôi đã làm việc cả ngày đang bốc cháy.
Có thể câu chuyện sẽ diễn ra theo hướng khác nếu chúng tôi rẽ trái, có thể những việc tồi tệ đang đợi chúng tôi sẽ không xảy ra, có thể hạnh phúc đang ngóng chờ ở cuối con đường bên trái cùng những nơi ấm áp với những người yêu thương chúng tôi, và sẽ không có Tiếng Ồn cũng như không có sự im lặng, và sẽ có thật nhiều thức ăn, và sẽ không có ai phải chết, không ai phải chết, không một ai phải chết nữa.
Có thể.
Nhưng tôi không tin.
Chắc đến giờ này bạn cũng đã nhận ra tôi không phải là người may mắn.
“Phải,” tôi quyết định. “Rẽ phải.”
Chúng tôi chạy qua nhánh phải, Manchee bám gót, màn đêm và con đường bụi trải dài trước mặt, một đội quân và thảm họa ở đằng sau, tôi và Viola chạy bên nhau.
Chúng tôi chạy cho đến khi không chạy nổi nữa, rồi đi bộ nhanh cho đến khi có thể chạy tiếp. Tiếng huyên náo từ Farbranch nhanh chóng tắt mất sau lưng và chúng tôi chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của mình nện trên đường mòn, cùng Tiếng Ồn của tôi và tiếng sủa của Manchee. Nếu xung quanh có các sinh vật sống về đêm, chúng tôi cũng đang dọa chúng chạy mất.
Thế cũng tốt.
“Khu định cư tiếp theo tên là gì?” tôi thở hổn hển sau nửa tiếng chạy-đi-bộ. “Francia có nói gì không?”
“Đèn Hiệu Sáng,” Viola đáp, cũng thở hổn hển. “Hay Ngọn Đèn Sáng.” Cô nhăn mặt. “Ngọn Đèn Rực Rỡ. Hay Đèn Hiệu Rực Rỡ nhỉ?”
“Có ích ghê đấy.”
“Đợi đã.” Cô dừng lại giữa đường, cúi gập người để thở. Tôi cũng dừng lại. “Tôi cần uống nước.”
Tôi giơ tay lên như muốn nói Thì sao? “Tôi cũng vậy,” tôi đáp. “Cô có nước không?”
Cô nhìn tôi, nhướn mày. “Ồ.”
“Chắc là có nước sông mà.”
“Vậy ta đi tìm thôi.”
“Có lẽ vậy.” Tôi thở gấp rồi lại bắt đầu chạy.
“Todd,” cô nói, dừng tôi lại. “Nãy giờ tôi nghĩ.”
“Ừ?” tôi hỏi.
“Dù là Đèn Hiệu Rực Rỡ hay gì đi nữa.”
“Thì sao?”
“Theo một cách nào đó,” cô hạ giọng, nghe buồn bã và khó chịu, rồi lặp lại, “theo một cách nào đó thì, chúng ta đã dẫn một đội quân đến Farbranch.”
Tôi liếm đôi môi khô. Nếm thấy vị đất. Và tôi biết cô đang muốn nói gì.
“Cháu phải cảnh báo họ,” cô khẽ thì thầm vào bóng tối. “Tôi xin lỗi, nhưng…”
“Chúng ta không thể đến bất kỳ khu định cư nào khác,” tôi nói.
“Tôi nghĩ thế.”
“Cho đến khi tới Haven.”
“Cho đến khi tới Haven,” cô nói, “chúng ta phải hy vọng là nơi đó đủ lớn để đương đầu với một đội quân.”
Thế đấy. Nếu chừng ấy chuyện vẫn chưa đủ nhắc chúng tôi nhớ, thì giờ chúng tôi thực sự đơn độc. Hoàn toàn, tuyệt đối đơn độc. Tôi và Viola và Manchee với bóng tối bầu bạn. Suốt dọc đường không ai có thể giúp đỡ chúng tôi cho đến khi tới đích, thậm chí cả khi đến nơi, với vận may của chúng tôi thì…
Tôi nhắm mắt lại.
Tôi là Todd Hewitt, tôi nghĩ. Hết đêm nay, sẽ còn hai mươi bảy ngày đến khi tôi trở thành đàn ông. Tôi là con trai của bố mẹ, mong họ an nghỉ. Tôi là con trai của Ben và Cillian, mong họ…
Tôi là Todd Hewitt.
“Tôi là Viola Eade,” Viola nói.
Tôi mở mắt. Cô xòe tay ra, lòng bàn tay úp xuống, chìa về phía tôi.
“Đó là họ của tôi,” cô nói. “Eade. E-A-D-E.”
Tôi nhìn cô trong giây lát, rồi nhìn bàn tay đang xòe ra, và tôi túm lấy nó, bóp nhẹ trong tay tôi, và một giây sau thả nó ra.
Tôi nhún vai để chỉnh ba lô. Tôi với tay ra sau lưng để cảm nhận con dao và đảm bảo nó vẫn đang ở đó. Tôi nhìn Manchee tội nghiệp còn một phần ba cái đuôi đang thở hổn hển, rồi nhìn thẳng vào mắt Viola.
“Viola Eade,” tôi nói, và cô gật đầu.
Rồi chúng tôi tiến sâu hơn vào màn đêm.