Chương 21 THẾ GIỚI RỘNG LỚN HƠN
“LÀM SAO CÓ THỂ xa đến vậy?” Viola hỏi. “Chẳng có lý với logic gì cả.”
“Không phải lý với logic là một sao?”
Cô cau mày. Tôi cũng vậy. Chúng tôi đang mệt lử và ngày càng mệt hơn, đồng thời gắng không nghĩ đến những gì mình đã nhìn thấy ở Farbranch. Chúng tôi đã đi bộ và chạy suốt nửa đêm mà vẫn không thấy bờ sông. Tôi bắt đầu sợ rằng cả bọn đã đi sai đường, mà giờ cũng chẳng làm được gì vì không thể quay lại nữa.
“Không thể quay lại,” tôi nghe thấy Viola nói sau lưng, gần như thều thào.
Tôi quay lại, trừng mắt. “Cô đã sai hai việc,” tôi nói. “Thứ nhất, việc không ngừng đọc Tiếng Ồn của người khác rất không được hoan nghênh ở đây.”
Cô khoanh tay, ưỡn ngực. “Còn việc thứ hai?”
“Việc thứ hai là, tôi nói kiểu tôi thích.”
“Phải,” Viola đáp. “Cậu vẫn làm vậy.”
Tiếng Ồn của tôi lớn lên một chút và tôi hít sâu một hơi, nhưng rồi cô nói, “Suỵt,” và nhìn ra sau lưng tôi, ánh mắt cô sáng lên dưới ánh trăng.
Tiếng nước chảy.
“Sông!” Manchee sủa.
Chúng tôi đi tới cuối đường rồi rẽ, đi xuống một con dốc rồi lại rẽ, và con sông kia rồi, rộng hơn, phẳng hơn, chảy chậm hơn so với lần cuối chúng tôi nhìn thấy, nhưng vẫn nhiều nước như vậy. Chúng tôi không nói gì, chỉ quỳ lên những tảng đá ở bờ sông rồi uống, Manchee lội xuống nước ngập tới bụng và bắt đầu tợp.
Viola ở cạnh tôi trong lúc tôi uống nước, và sự im lặng của cô lại hiện diện. Chuyện này giống như có đi có lại vậy. Bất kể cô nghe thấy Tiếng Ồn của tôi rõ đến mức nào, thì khi ở đây, xa khỏi tiếng xì xầm của những người khác hay Tiếng Ồn của khu định cư, sự im lặng của Viola hiện diện, vang dội như một tiếng gầm, giày vò tôi như nỗi buồn sâu thẳm nhất, như thể tôi muốn ép mình vào đó và cứ thế biến mất mãi mãi vào hư vô.
Giờ mà được vậy thì thật nhẹ nhõm làm sao. Một ân sủng thực sự.
“Tôi không thể tránh nghe thấy cậu, cậu biết mà,” Viola nói, đứng dậy và mở túi. “Khi xung quanh tĩnh lặng và chỉ có hai người chúng ta.”
“Và tôi không thể tránh không nghe thấy cô,” tôi đáp. “Dù có thế nào.” Tôi huýt sáo gọi Manchee. “Lên bờ đi. Có thể có rắn nước đấy.”
Nó đang nhúng mông xuống nước, ngoe nguẩy cho đến khi băng gạc long ra và trôi đi. Rồi nó lên bờ, ngay lập tức liếm đuôi.
“Đưa tao xem,” tôi nói. Nó sủa “Todd!” vẻ đồng tình nhưng khi tôi đến gần, nó cụp đuôi dưới bụng, xa hết mức mà mẩu đuôi còn lại có thể. Tôi khẽ gỡ chân nó ra. Manchee không ngừng lẩm bẩm, “Đuôi, đuôi.”
“Xem này,” tôi nói. “Băng gạc của cô có hiệu quả với chó.”
Viola lấy ra hai cái đĩa từ trong túi. Cô ấn ngón cái vào trong và cả hai nở thành hai chai đựng nước. Cô quỳ bên dòng sông, lấy đầy nước vào, rồi ném cho tôi một chai.
“Cảm ơn,” tôi nói, không nhìn cô.
Cô chùi nước đọng trên thân chai. Chúng tôi đứng bên bờ sông trong giây lát. Viola cất chai nước vào túi rồi im lặng theo cái cách mà tôi đang dần hiểu là cô chuẩn bị thốt ra một điều gì đấy khó nói.
“Tôi không có ý xúc phạm,” cô lên tiếng, ngước nhìn tôi, “nhưng tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc tôi đọc những ghi chú trên bản đồ.”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng, ngay cả trong bóng tối, và tôi cũng cảm thấy mình sẵn sàng để tranh cãi.
Nhưng tôi chỉ thở dài. Tôi mệt và giờ đã khuya rồi. Chúng tôi một lần nữa đang phải chạy trốn, và cô nói đúng, phải không? Nếu nói cô sai thì tôi chỉ đang tỏ ra hằn học.
Tôi hạ ba lô xuống và lấy cuốn sách ra, giở bản đồ kẹp ở trang bìa. Tôi đưa nó mà không nhìn cô. Viola rọi đèn, lật qua phần thông điệp của Ben. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô bắt đầu đọc lớn, và bỗng chốc, dù là qua giọng của Viola, tôi cũng có cảm giác như Ben đang nói vọng tới từ trên sông, vọng tới từ thị trấn Prentiss, và điều đó như một cú đấm giáng vào giữa ngực tôi.
“Đến khu định cư đọc bờ sông, phía bên kia cây cầu,’’ cô đọc. “Nó tên là Farbranch và người ở đó sẽ chào đón cháu.”
“Phải,” tôi nói. “Vài người bọn họ.”
Viola tiếp tục, “Có những điều cháu không biết về lịch sử của chúng ta, Todd ạ, và chú xin lỗi vì đã giấu cháu, nhưng nếu biết, cháu sẽ gặp nguy hiểm. Cơ hội duy nhất để cháu được chào dón là sự vô tội của cháu.”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lựng nhưng rất may trời đang quá tối để Viola có thể nhìn thấy.
“Cuốn sách của mẹ cháu sẽ nói cho cháu nhiều hơn, nhưng trước đó, thế giới ngoài kia cần được cảnh báo. Thị trấn Prentiss đang chuẩn bị hành động. Kế hoạch đã được thai nghén hàng năm trời, chỉ chờ đến ngày cậu bé cuối cùng trong thị trấn trở thành đàn ông.” Cô ngước lên nhìn. “Là cậu sao?”
“Là tôi,” tôi đáp, “tôi là thằng nhóc nhỏ tuổi nhất. Tôi sẽ bước sang tuổi mười ba sau hai mươi bảy ngày nữa và sẽ chính thức trở thành đàn ông theo luật của thị trấn Prentiss.”
Và tôi không thể ngừng suy nghĩ về những gì Ben đã cho tôi thấy…
Về cách một thằng nhóc trở thành…
Tôi che đậy ký ức đó rồi nói nhanh, “Nhưng tôi không biết ý của chú ấy là gì khi bảo họ đang đợi tôi.”
“Thị trưởng dự định sẽ đánh chiếm Farbranch, và ai mà biết còn gì sau đó nữa. Sillian và chú…”
“Cillian,” tôi chỉnh cô. “Chữ đầu là âm K.”
“Cillian và chú sẽ tìm cách trì hoãn càng lâu càng tốt, nhưng bọn chú sẽ không ngăn được. Parbranch sẽ gặp nguy hiểm và cháu phải cảnh báo họ. Hãy luôn, luôn luôn nhớ rằng bọn chú yêu cháu như con ruột và để cháu ra đi là việc khó khăn nhất mà bọn chú phải làm. Nếu có thể, bọn chú sẽ gặp lại cháu, nhưng trước hết cháu phải gấp rút đến Farbranch, và khi đến đó, cháu phải cảnh báo họ. Ben.” Viola ngước lên nhìn. “Câu cuối cùng được gạch chân.”
“Tôi biết.”
Rồi chúng tôi không nói gì trong một phút. Lời oán trách lơ lửng trong không khí, nhưng có lẽ nó chỉ xuất phát từ tôi.
Ai mà biết một cô gái im lặng nghĩ gì?
“Là lỗi của tôi,” tôi nói. “Tất cả là lỗi của tôi.”
Viola nhẩm lại phần ghi chú. “Đáng lẽ họ nên nói với cậu,” cô nói. “Họ không nên trông chờ cậu sẽ đọc được khi cậu không thể…”
“Nếu họ nói với tôi, cả thị trấn Prentiss sẽ nghe thấy trong Tiếng Ồn của tôi và sẽ nhận ra là tôi đã biết. Chúng ta sẽ không có được lợi thế ban đầu.” Tôi liếc nhìn cô thật nhanh, rồi quay mặt đi. “Đáng lẽ tôi phải đưa nó cho người khác đọc, chỉ cần vậy thôi. Ben là người tốt.” Tôi hạ giọng. “Lúc còn sống.”
Cô gấp bản đồ lại rồi đưa cho tôi. Giờ đây nó đã trở nên vô dụng với chúng tôi nhưng tôi vẫn cẩn thận kẹp nó vào bìa trong cuốn sách.
“Tôi có thể đọc nó cho cậu,” Viola nói. “Cuốn sách của mẹ cậu. Nếu cậu muốn.”
Tôi quay lưng lại với cô và cất cuốn sách vào ba lô. “Chúng ta phải đi rồi,” tôi nói. “Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.”
“Todd…”
“Có một đội quân đang đuổi theo chúng ta,” tôi nói. “Không còn thời gian để đọc.”
Vậy là chúng tôi lại lên đường, gắng chạy nhiều hết mức có thể, nhưng khi mặt trời lên, một cách từ tốn, lười nhác và lạnh lùng, chúng tôi chưa hề được ngủ, và đó là thức trắng cả đêm sau một ngày dài làm việc, nên dù có một đội quân đang bám đuôi, cả hai cũng gần như không còn đủ sức để đi nhanh, nói chi là chạy.
Nhưng chúng tôi vẫn đi, hết cả buổi sáng. Con đường tiếp tục men theo bờ sông như chúng tôi đã hy vọng và mặt đất bắt đầu bằng phẳng hơn, những đồng cỏ rộng lớn trải dài đến các ngọn đồi thấp và các ngọn đồi cao hơn sau đó và, ít nhất là theo hướng Bắc, tới những ngọn núi xa hơn nữa.
Tất cả đều hoang dã. Không có các hàng rào, không có cây trồng, và không có dấu hiệu của bất kỳ khu định cư hay con người nào, ngoại trừ mặt đường bụi bặm. Mà ở phương diện nào đó thì đây là điều tốt, nhưng đồng thời cũng kỳ quái lắm.
Nếu Tân Thế giới chưa bị xóa sổ hoàn toàn, thì mọi người đã đi đâu hết?
“Cô nghĩ chúng ta đang đi đúng đường chứ?” tôi hỏi khi chúng tôi rẽ qua một góc đường bụi bặm khác, để thấy chẳng có gì đợi chờ phía trước ngoài nhiều góc đường bụi bặm nữa.
Viola đăm chiêu, thở dốc. “Bố tôi thường nói, Chỉ có tiến lên thôi, Vi, chỉ có đi tới và đi tiếp.”
“Chỉ có tiến lên,” tôi lặp lại.
“Đi tới và đi tiếp,” cô nói.
“Ông ấy là người thế nào?” tôi hỏi. “Bố cô ấy.”
Cô nhìn xuống đường. Nhìn sang cô, tôi có thể thấy nụ cười nở trên môi Viola. “Ông ấy có mùi bánh mì mới nướng,” cô đáp, rồi tiếp tục đi mà không nói thêm gì nữa.
Buổi sáng chuyển thành trưa với những diễn biến như cũ. Chúng tôi chạy khi có thể, đi nhanh khi không thể chạy, và chỉ dừng lại nghỉ khi không thể đi. Dòng sông vẫn phẳng lặng và chảy đều đều, như mặt đất nâu và xanh xung quanh nó. Tôi nhìn thấy những con diều hâu bay tít trên cao, lượn lờ tìm mồi, đó là toàn bộ dấu hiệu sự sống.
“Đây quả là một hành tinh trống vắng,” Viola nói khi chúng tôi dừng lại để ăn vội bữa trưa, tựa mình vào những tảng đá nhìn xuống một con đập tự nhiên.
“À, không vắng lắm đâu,” tôi đáp, nhai một miếng phó mát. “Tin tôi đi.”
“Tôi tin cậu. Ý tôi là, tôi có thể hiểu tại sao người ta lại muốn định cư ở đây. Rất nhiều đất canh tác màu mỡ, nhiều tiềm năng để xây dựng một cuộc sống mới.”
Tôi nhai. “Người ta đã lầm.”
Cô bóp vai và nhìn Manchee đang ngửi quanh mép con đập, chắc nó đã đánh hơi thấy tổ chim bên dưới.
“Tại sao các cậu lại trở thành đàn ông ở tuổi mười ba?” Viola hỏi.
Tôi nhìn cô, vẻ ngạc nhiên. “Gì cơ?”
“Tờ ghi chú,” cô nói. “Thị trấn đang đợi cho cậu bé cuối cùng trở thành đàn ông.” Cô nhìn tôi. “Tại sao phải đợi?”
“Đó là truyền thống của Tân Thế Giới. Hình như dựa theo Thánh Kinh. Aaron lúc nào cũng lậm nhảm rằng đó là tượng trưng cho ngày con người ăn quả từ Cây Tri Thức và chuyển từ ngây thơ sang tội lỗi.”
Cô nhìn tôi khôi hài. “Nghe thật nặng nề.”
Tôi nhún vai. “Ben đã nói lý do thực sự là vì một nhóm nhỏ những người đang sống trên một hành tinh đơn độc cần càng đông người lớn càng tốt, nên tuổi mười ba là lúc người ta bắt đầu nhận những trách nhiệm thực sự.” Tôi ném một hòn đá lạc lõng xuống sông. “Đừng hỏi tôi. Tất cả những gì tôi biết là mười ba năm. Mười ba vòng của mười ba tháng.”
“Mười ba tháng?” cô hỏi, chân mày nhướn lên.
Tôi gật đầu.
“Một năm chỉ có mười hai tháng,” cô nói.
“Không, có mười ba tháng.”
“Có thể ở đây là vậy,” cô nói, “nhưng ở nơi tôi rời đi, chỉ có mười hai tháng.”
Tôi chớp mắt. “Mười ba tháng theo lịch Tân Thế giới,” tôi nói, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy mình ngu ngốc.
Cô ngước lên nhìn như thể đang suy tính điều gì đó. “Ý tôi là, tùy vào một ngày hay một tháng ở đây dài bao lâu, cậu có thể đã… mười bốn tuổi rồi.”
“Ở đây không như thế,” tôi đáp, khá gắt gỏng, không thích ý nghĩ này. “Tôi sẽ bước sang tuổi mười ba sau hai bảy ngày nữa.”
“Thực ra là mười bốn tuổi và một tháng,” cô nói, vẫn tính toán. “Điều này khiến ta phải tự hỏi mọi người ở đây bao nhiêu tuổi…”
“Còn hai bảy ngày nữa là sinh nhật của tôi,” tôi kiên quyết nói. Tôi đứng dậy và đeo ba lô vào. “Đi nào. Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian tán gẫu rồi.”
Mãi đến khi mặt trời bắt đầu nấp sau những ngọn cây chúng tôi mới thấy dấu hiệu đầu tiên của nền văn minh: một cối xay nước bị bỏ hoang bên bờ sông, nóc của nó cháy rụi đã bao năm có trời mới biết. Chúng tôi đã đi bộ quá lâu đến nỗi chẳng buồn nói chuyện, chẳng buồn nhìn quanh đề phòng nguy hiểm, cứ thế bước vào trong, ném ba lô và túi vào chân tường rồi ngồi sụp xuống sàn như thể nó là chiếc giường mềm mại nhất. Manchee không có vẻ mệt mỏi, mải mê chạy tứ phía, giơ chân sau lên ở mọi cái cây mọc lên qua khe hở trên sàn.
“Chân tôi,” tôi nói, lột giày ra, đếm được năm, không, sáu vết phồng rộp.
Tiếng thở mệt mỏi của Viola phát ra từ bức tường đối diện. “Chúng ta phải ngủ,” cô nói. “Dù chuyện gì xảy ra đi nữa.”
“Tôi biết.”
Cô nhìn tôi. “Cậu sẽ nghe thấy chúng đến chứ,” cô ấy hỏi, “nếu chúng đến?”
“Ồ, tôi sẽ nghe thấy,” tôi đáp. “Chắc chắn tôi sẽ nghe thấy.”
Chúng tôi quyết định thay phiên nhau ngủ. Tôi nói mình sẽ canh trước, và Viola chỉ kịp lẩm nhẩm chúc ngủ ngon là ngay lập tức thiếp đi. Tôi nhìn cô ngủ trong lúc ánh nắng tắt dần. Chút vẻ ngoài sạch sẽ chúng tôi có được ở nhà Hildy đã biến mất từ lâu.
Hẳn tôi trông cũng giống như cô, mặt lấm lem bùn đất, những quầng thâm dưới mắt, móng tay cáu bẩn.
Và tôi bắt đầu suy nghĩ.
Tôi chỉ mới biết cô ba ngày. Ba ngày chết tiệt trong cả cuộc đời, nhưng có vẻ tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều không có thực, như thể tất cả đều là một lời dối trá vĩ đại đợi tôi lật tẩy. Không, không phải như thể, mà chúng đúng là một lời dối trá vĩ đại đợi tôi lật tẩy và đây là cuộc sống thực, trốn chạy mà không hề có sự an toàn hay bất cứ câu trả lời nào, chỉ có di chuyển, di chuyển không ngừng.
Tôi uống một ngụm nước và lắng nghe tiếng dế kêu rec rec rec . Tôi tự hỏi cuộc sống của cô như thế nào trước ba ngày vừa qua. Lớn lên trên một con tàu vũ trụ thì như thế nào? Một nơi không bao giờ có xuất hiện người mới, một nơi bạn không bao giờ được ra khỏi ranh giới.
Một nơi như thị trấn Prentiss, nghĩ lại thì đúng vậy thật, một nơi mà nếu biến mất, bạn sẽ không bao giờ trở lại.
Tôi quay sang nhìn cô. Nhưng cô đã vượt ra khỏi ranh giới, phải không? Cô có bảy tháng thoát khỏi đó cùng bố mẹ trên chiếc tàu nhỏ gặp tai nạn.
Tôi tự hỏi, quãng thời gian đó đáng ra sẽ như thế nào?
“Cậu phải cử các tàu thám hiểm đi trước để điều tra địa hình và tìm nơi hạ cánh tốt nhất,” cô cất tiếng, mà không buồn ngồi dậy hay cựa đầu. “Làm sao người ta có thể ngủ ở một thế giới có Tiếng Ồn nhỉ?”
“Bằng cách làm quen với nó,” tôi đáp. “Nhưng sao lại lâu đến vậy? Tại sao lại bảy tháng?”
“Đó là quãng thời gian cần thiết để thiết lập cơ sở ban đầu.” Cô lấy tay che mắt vẻ mệt mỏi. “Tôi và bố mẹ phải tìm địa điểm tốt nhất để những con tàu khác có thể đáp xuống và xây dựng khu trại đầu tiên, rồi chúng tôi sẽ bắt tay xây những thứ cần thiết để những người định cư có thể đổ bộ. Một tháp điều khiển, kho thực phẩm, bệnh xá.” Cô nhìn tôi qua kẽ ngón tay. “Đó là quy trình cơ bản.”
“Tôi chưa từng thấy tháp điều khiển nào ở Tân Thế giới hết,” tôi nói.
Điều này khiến cô ngồi dậy. “Tôi biết. Tôi không tin nổi các cậu thậm chí còn không có liên lạc viên giữa các khu định cư.”
“Vậy là các cô không phải dân định cư tôn giáo,” tôi nhận xét, vẻ thông thái.
“Điều đó thì có liên quan gì?” cô hỏi. “Có nhà thờ biết lý lẽ nào lại muốn cô lập mình khỏi hệ thống chung?”
“Ben nói họ đến thế giới này để kiếm tìm một cuộc sống đơn giản hơn, rằng thậm chí những ngày đầu còn có tranh cãi xem có nên phá hủy các máy phát phân hạch hay không.”
Viola trông có vẻ khiếp hãi. “Nếu làm vậy tất cả các cậu sẽ chết.”
“Vì thế nên chúng mới không bị phá hủy,” tôi nhún vai. “Ngay cả khi thị trưởng Prentiss quyết định xóa sổ hầu hết mọi thứ khác.”
Viola xoa cằm nhìn những ngôi sao qua khe hở của trần nhà. “Bố mẹ tôi đã rất hứng khởi,” cô nói. “Một thế giới mới, một khỏi đầu mới, những kế hoạch cho hòa bình và hạnh phúc.” Cô ngừng nói.
“Tôi rất tiếc vì chuyện đã không diễn ra như vậy,” tôi đáp.
Cô nhìn xuống chân. “Cậu có phiền đợi bên ngoài một lát cho đến khi tôi đã ngủ không?”
“Ừ,” tôi nói, “không sao.”
Tôi nhặt ba lô lên và bước ra ngoài qua lỗ hổng từng là cửa chính. Manchee đứng dậy khỏi chỗ nằm và đi theo tôi. Khi tôi ngồi xuống, nó lại cuộn mình dưới chân tôi và lăn ra ngủ, vui vẻ đánh rắm và thở dài theo kiểu chó. Làm chó thật đơn giản.
Tôi nhìn hai mặt trăng mọc, những ngôi sao mọc theo chúng, vẫn là những mặt trăng và những ngôi sao ở thị trấn Prentiss, vẫn còn ở đây, vượt qua điểm tận cùng thế giới. Tôi lại lấy cuốn sách ra, bìa sách bằng da sáng lên dưới ánh trăng. Tôi lật từng trang.
Tôi tự hỏi mẹ có hứng khởi khi đáp xuống đây hay không, tâm trí bà có đầy những hy vọng về một nền hòa bình tốt đẹp và niềm vui bất tận hay không.
Tôi tự hỏi bà có tìm được gì trong số đó trước khi chết hay không.
Ý nghĩ ấy khiến ngực tôi nặng trĩu, nên tôi cất cuốn sách vào ba lô và tựa đầu lên những tấm ván của chiếc cối xay. Tôi lắng nghe-dòng sông chảy và tiếng lá ru nhau ngủ trên những ngọn cây rải rác xung quanh. Tôi nhìn bóng các ngọn đồi xa xa ở chân trời và những mảng rừng xào xạc trên chúng.
Tôi sẽ đợi thêm vài phút rồi vào trong để đảm bảo Viola vẫn ổn.
Điều tiếp theo tôi biết là cô đang lay tôi dậy và đã nhiều giờ trôi qua. Tôi hoàn toàn ngơ ngác, cho đến khi nghe cô nói, “Tiếng Ồn, Todd, tôi nghe thấy Tiếng Ồn.”
Tôi đứng bật dậy trước cả khi tỉnh hẳn, Viola yên lặng và Manchee ngái ngủ sủa những tiếng càu nhàu. Họ im bặt và tôi dỏng tai lắng nghe.
Thì thầm thì thầm thì thầm, như một con gió nhẹ thì thầm thì thầm thì thầm, không thành lời và xa xăm, nhưng chập chờn, một đám mây bão đằng sau ngọn núi thì thầm thì thầm thì thầm.
“Chúng ta phải đi thôi,” tôi nói và với tay lấy ba lô.
“Là đội quân ư?” Viola hỏi, chạy qua cửa cối xay nước để lấy túi của mình.
“Đội quân!” Manchee sủa.
“Không biết,” tôi đáp. “Có thể.”
“Có thể nào là khu định cư kế tiếp không?” Viola trở lại, túi đeo trên vai. “Chúng ta hẳn không ở quá xa so với nó.”
“Vậy tại sao chúng ta không nghe thấy khi mới đến?”
Cô cắn môi. “Chết tiệt.”
“Phải,” tôi nói. “Chết tiệt.”
Và đêm thứ hai sau khi rời Farbranch trôi qua cũng như đêm đầu tiên, chạy trong bóng tối, dùng đèn khi cần thiết, gắng không nghĩ gì hết. Chỉ ngay khi mặt trời mọc, dòng sông mới rẽ khỏi đồng bằng và chảy vào một thung lũng nhỏ như thung lũng ở Farbranch và, hẳn rồi, Đèn Hiệu Rực Rỡ hay tên gì cũng được ở kia, thật sự đúng là có người đang sống dọc theo con đường này.
Họ cũng có những vườn cây ăn quả, những đồng lúa mì, dù có vẻ không được chăm sóc cẩn thận như ở Farbranch. May mắn cho chúng tôi, trung tâm thị trấn nằm trên đỉnh đồi, với thứ trông như một con đường lớn hơn chạy qua đó, có lẽ là nhánh trái của ngã ba, và năm, sáu tòa nhà, hầu hết cần được sơn lại. Dưới đường đất cạnh sông mà chúng tôi đang đi thì chỉ có thuyền với những bến sông xập xệ cùng những nhà kho và những thứ mà bạn dựng bên một dòng sông.
Chúng tôi không thể nhờ ai giúp. Ngay cả khi được giúp, thì đội quân cũng đang đến, phải không? Chúng tôi phải cảnh báo họ, nhưng lỡ họ là những người như Matthew Lyle thay vì Hildy thì sao? Lỡ bằng việc cảnh báo cho họ, chúng tôi lại dẫn đội quân thẳng đến chỗ họ, vì chúng tôi sẽ xuất hiện trong Tiếng Ồn của mọi người, thì sao? Lỡ khu định cư này biết chúng tôi là lý do đội quân đang tiến đến và quyết định cống nạp chúng tôi thì sao?
Nhưng họ đáng được cảnh báo, phải không?
Nhưng nếu họ khiến chúng tôi gặp nguy hiểm thì sao?
Bạn thấy chưa? Câu trả lời đúng là gì?
Thế là chúng tôi lẻn qua khu định cư như bọn trộm, chạy từ nhà kho này đến nhà kho khác, trốn khỏi tầm mắt của người ở thị trấn trên đỉnh đồi, chờ đợi trong im lặng hết mức có thể khi nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò cầm giỏ đi vào chuồng gà ở một bụi cây. Khu định cư đủ nhỏ để đi qua trước khi mặt trời lên hẳn và chúng tôi ra đến phía bên kia thị trấn rồi quay trở lại con đường như thể nơi đó chưa bao giờ tồn tại, như thể chuyện vừa rồi chưa bao giờ xảy ra, ngay cả với chúng tôi.
“Vậy ra là khu định cư đó đấy,” Viola thì thầm khi chúng tôi ngoái đầu lại nhìn và ngắm nó biến mất sau khúc quanh. “Chúng ta sẽ không bao giờ biết tên chính thức của nó.”
“Và giờ chúng ta thực sự không biết thứ gì đang đợi mình phía trước,” tôi thì thầm đáp.
“Chúng ta tiếp tục đi cho đến khi tới Haven.”
“Rồi sau đó?”
Cô không nói gì.
“Một sự mạo hiểm không hề nhỏ để tìm một chỗ mà chúng ta chỉ mới biết tên,” tôi nhận xét.
“Hẳn phải có gì đó, Todd,” cô đáp, hơi cau có. “Phải có gì đó.”
Tôi không nói gì trong giây lát, rồi cũng lên tiếng, “Cứ chờ xem.”
Vậy là một buổi sáng nữa lại bắt đầu. Hai lần nhìn thấy những người đàn ông đi xe ngựa kéo trên đường là hai lần chúng tôi trốn vào rừng. Viola lấy tay bịt mõm Manchee còn tôi tìm cách giữ thị trấn Prentiss ra khỏi Tiếng Ồn của mình trong lúc họ đi qua.
Không có nhiều thay đổi trong vài giờ sau đó. Chúng tôi không nghe thấy tiếng thì thầm từ đội quân nữa, nếu đó thực sự là đội quân, nhưng chẳng có lý do gì để xác thực, phải không? Buổi sáng đã lại chuyển thành trưa khi chúng tôi nhìn thấy một khu định cư trên ngọn đồi xa xa. Bản thân cả hai cũng đang trèo lên đồi, dòng sông hơi đổ xuống, dù chúng tôi có thể thấy nó trải rộng ra ở đằng xa, có vẻ như là điểm khỏi đầu của một đồng bằng mà chúng tôi phải vượt qua.
Viola đưa ống nhòm lên nhìn khu định cư khoảng một phút, rồi đưa nó cho tôi. Khu định cư có mười đến mười lăm căn nhà, nhưng từ khoảng cách này cũng có thể thấy là tồi tàn và xơ xác.
“Tôi không hiểu,” Viola nói. “Theo lịch trình định cư thông thường, nông nghiệp căn bản đáng lẽ phải kết thúc từ nhiều năm trước. Và rõ ràng là có giao thương, vậy tại sao vẫn còn nhiều cảnh khó khăn đến thế?”
“Cô thực sự không biết gì về cuộc sống của người định cư, phải không?” tôi nói, hơi cáu tiết.
Cô mím môi. “Đó là kiến thức căn bản ở trường. Tôi đã được học về cách thiết lập một khu dân cư hoàn chỉnh từ hồi năm tuổi.”
“Trường học chẳng phải là cuộc sống.”
“Chẳng phải sao?” cô nói, nhướn mày nhạo báng.
“Tôi đã nói gì nào?” tôi vặc lại. “Vài người chúng tôi bận sinh tồn nên không được học về nông nghiệp căn bẩn.”
“Căn bản.”
“Không cần biết.” Tôi lại lên đường.
Viola hậm hực đi sau tôi. “Chúng tôi sẽ dạy các cậu một vài điều khi tàu của tôi đến,” cô nói. “Cứ chờ mà xem.”
“Ừ, vậy chắc những thằng đần bọn tôi phải xếp hàng chờ được hôn lên mông bọn cô mà cảm tạ đấy,” tôi đáp trả, Tiếng Ồn của tôi vo ve, không dùng chữ “mông”.
“Có, các cậu sẽ làm thế.” Cô lên giọng. “Cố đi ngược thời đại trở về kỳ tăm tối mang lại kết quả tốt đẹp cho các cậu quá mà, phải không? Khi người của tôi đến, cậu sẽ thấy đáng lẽ chúng ta phải định cư thế nào.”
“Còn bảy tháng nữa,” tôi nổi điên với cô. “Thừa thời gian để cô thấy nửa còn lại sống thế nào.”
“Todd!” Manchee sủa, lại khiến chúng tôi nhảy dựng lên, và đột nhiên nó chạy trước chúng tôi.
“Manchee!” tôi gọi theo nó. “Quay lại đây!”
Rồi cả hai chúng tôi cùng nghe thấy.