← Quay lại trang sách

Chương 22 WILL VÀ BIỂN THÚ

LẠ LẮM, đó là Tiếng Ồn, nhưng hầu như không thành lời, cuộn lên đỉnh đồi trước mặt chúng tôi và lăn xuống, đều đều không đổi nhưng nói thành đoàn, như một nghìn giọng ca đang cất tiếng hát.

Phai.

Hát.

“Cái gì vậy?” Viola hỏi, vẻ rờn rợn hệt như tôi. “Không phải đội quân, phải không? Làm sao họ có thể đi trước chúng ta?”

“Todd!” Manchee sủa từ trên đỉnh ngọn đồi nhỏ. “Bò đấy, Todd! Bò khổng lồ!”

Miệng Viola méo xệch. “Bò khổng lồ?”

“Chịu,” tôi nói và tiến tới ngọn đồi nhỏ.

Vì âm thanh ấy…

Phải miêu tả nó như thế nào nhỉ?

Như những ngôi sao, nếu chúng phát ra tiếng. Hay các mặt trăng. Nhưng không phải những ngọn núi. Quá bồng bềnh để là do núi. Nghe như tiếng một hành tinh hát với một hành tinh khác, cao và xa và đầy những giọng ca khác nhau cất lên ở những nốt khác nhau và hạ xuống ở những nốt khác nữa, nhưng tất cả hòa quyện thành một sợi dây âm thanh buồn bã mà không sầu thảm, chậm rãi mà chẳng lê thê, và toàn bộ đều chỉ có một từ.

Một từ.

Chúng tôi đến đỉnh đồi và một đồng bằng khác trải dài trước mặt, dòng sông đổ xuống rồi chảy cắt qua đồng bằng như một mạch máu bạc chảy xuyên đá. Khắp đồng bằng, những con thú đi từ bờ sông bên này sang bờ bên kia.

Những con thú tôi chưa từng nhìn thấy trong đời.

Chúng to bự chảng, cao dễ đến bốn mét, phủ lên người chúng là lớp lông rậm màu bạc với cái đuôi dày bù xù và cặp sừng cong màu trắng mọc ra từ trán, chiếc cổ dài nhô lên khỏi bờ vai rộng, đủ dài để với xuống đám cỏ dưới chân, đôi môi dày bĩu ra trong lúc chúng lê bước trên nền đất khô và uống nước trong lúc chúng băng qua sông. Có đến hàng nghìn con, trải dài từ bên trái đến tận phía bên phải đường chân trời, và Tiếng Ồn của chúng đang hát chỉ một từ, không cùng lúc mà cũng không cùng nốt, nhưng một từ ấy gắn kết chúng lại thành một nhóm trong lúc tất cả di chuyển qua đồng bằng.

“Đây,” Viola nói bên cạnh tôi. “Chúng đang hát đây.”

Chúng đang hát Đây. Gọi nhau bằng Tiếng Ồn.

Tôi đây.

Chúng ta đây.

Đây chúng ta đi.

Quan trọng là đây.

Ở Đây.

Âm thanh ấy…

Tôi có thể nói gì đây?

Âm thanh ấy như khúc hát của một gia đình nơi mọi thứ lúc nào cũng yên ổn, như khúc hát đón nhận khiến bạn cảm thấy mình đang ở chốn mình thuộc về, chỉ bằng cách lắng nghe, là khúc hát luôn che chở bạn và không bao giờ rời bỏ bạn. Nếu bạn có một trái tim, khúc hát sẽ đập vỡ nó, nếu bạn có một trái tim đã tan vỡ, khúc hát sẽ hàn gắn nó lại.

Khúc hát ấy…

Ôi.

Viola đang lấy tay che miệng, mắt cô ướt nhòe, nhưng tôi có thể thấy một nụ cười đang nở qua các kẽ ngón tay và tôi mở miệng chực cất tiếng.

“Hai đứa sẽ chẳng đi được bao xa nếu đi bộ,” một giọng nói hoàn toàn lạ lẫm vang lên từ phía bên trái.

Chúng tôi giật mình quay người, tay tôi sờ con dao. Người đàn ông cười cỗ xe trống do hai con bò kéo lên tiếng từ lối mòn nho nhỏ bên đường, miệng ông há ra như thể ông quên khép lại.

Có một khẩu súng săn ở ghế bên cạnh, như thể ông chỉ đặt ở đó thế thôi.

Từ xa, Manchee sủa “Bò!”

“Chúng sẽ tránh xe,” người đàn ông nói, “nhưng đi bộ thì không an toàn đâu, không. Chúng sẽ giẫm nát các cháu.”

Rồi lại há miệng. Tiếng Ồn của ông ấy, bị vùi lấp dưới những tiếng Đây của đàn thú, đang nói hầu như chính xác những gì ông vừa thốt ra. Tôi gắng hết sức để không nghĩ tới một số từ nhất định, đến nỗi đầu tôi như muốn nổ tung.

“Lão cho các cháu đi nhờ,” ông ấy nói. “Nếu các cháu muốn.”

Ông nhấc một tay chỉ về cuối con đường, nó biến mất dưới chân đàn thú đang băng qua. Tôi thậm chí đã không nghĩ đến việc lũ thú đang chắn đường, nhưng có thể hiểu tại sao lại không nên thử đi bộ xuyên qua chúng.

Tôi quay người chực nói điều gì đó, bất cứ điều gì, để tránh né.

Nhưng thay vào đó, một chuyện phi thường nhất xảy ra.

Viola nhìn người đàn ông và nói, “Cháu là Hildy.” Cô chỉ vào tôi. “Kia là Ben.”

“Hả?” tôi cất tiếng, thốt lên chẳng khác gì Manchee sủa.

“Wilf,” ông lão nói với Viola và mất một giây để tôi nhận ra ông ấy đang xưng tên.

“Chào ông, Wilf,” Viola nói với cái giọng không giống cô, không hề, một giọng hoàn toàn khác thốt ra từ miệng cô, vừa kéo dài vừa gãy gọn, vừa nhịu vừa rành mạch, mà cô càng nói càng nghe khác đi.

Cô càng nói càng nghe giống Wilf.

“Bọn cháu từ Farbranch đến. Còn ông?”

Wilf trỏ ngón cái ra sau. “Bar Vista,” ông đáp. “Lão đang đến Thác Brockley, để nhận hàng.”

“May quá,” Viola nói. “Bọn cháu cũng đang đến Thác Brockley.”

Chuyện này khiến đầu tôi càng đau hơn. Tôi xoa thái dương, như thể đang cố giữ Tiếng Ồn ở trong, cố ngăn những điều không nên nói tràn ra ngoài thế giới. Rất may, bài ca Đây gần như đã nhấn chìm chúng tôi trong bể âm thanh.

“Nhảy lên đi,” Wilf nói và nhún vai.

“Đi nào, Ben,” Viola gọi, vòng ra sau xe và đặt túi lên. “Wilf sẽ cho chúng ta đi nhờ.”

Cô nhảy lên xe và Wilf quất dây cương buộc bò. Họ lên đường và Wilf thậm chí không nhìn tôi trong lúc đi qua. Tôi vẫn kinh ngạc đứng đó đến khi Viola lướt qua, điên cuồng vẫy tay bảo tôi lên cùng. Tôi không có lựa chọn nào khác, phải không? Tôi đuổi theo và nhảy lên.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Viola và nhìn cô chằm chằm, miệng ngoác đến tận đầu gối. “Cô đang làm gì vậy?” cuối cùng tôi rít lên thành tiếng mà tôi nghĩ là thì thầm.

“Suỵt!” cô ra hiệu cho tôi im lặng, ngoái đầu nhìn Wilf, nhưng xét theo những gì tôi thấy trong Tiếng Ồn của ông, có vẻ Wilf đã quên mất mình vừa cho chúng tôi đi nhờ. “Tôi không biết,” cô thì thầm vào tai tôi, “cứ làm theo tôi đi.”

“Làm theo cái gì?”

“Nếu chúng ta có thể đi qua phía bên kia của đàn thú, thì chúng sẽ chắn giữa chúng ta và đội quân, phải không?”

Tôi đã không nghĩ đến điều đó. “Nhưng cô đang làm gì vậy? Ben và Hildy thì có liên quan gì cơ chứ?”

“Ông ta có súng,” cô thì thầm, lại nhìn Wilf để kiểm tra. “Và chính cậu đã nói người ta có thể sẽ phản ứng khi biết cậu đến từ nơi mà cậu biết là nơi nào rồi đấy. Nên tôi buột miệng nói thế thôi.”

“Nhưng cô đã nói bằng giọng của ông ta.”

“Không giống đến vậy.”

“Đủ giống!” tôi đáp, giọng hơi lớn vì phấn khích.

“Suỵt,” cô nói lần thứ hai, nhưng vì Tiếng Ồn của đàn thú đang ngày một gần và Wilf rõ ràng không phải người sáng dạ, chúng tôi có thể nói chuyên bình thường mà chẳng cần phải lo.

“Sao cô có thể làm vậy?” tôi hỏi, vẫn đầy kinh ngạc.

“Chỉ là nói dối thôi mà, Todd,” cô đáp, lại dùng tay tìm cách ra hiệu cho tôi im lặng. “Ở đây các cậu không biết nói dối sao?”

Dĩ nhiên ở đây chúng tôi biết nói dối. Tân Thế giới và thị trấn tôi từng sống (tránh không nói tên, tránh không nghĩ tên) có vẻ toàn là những lời nói dối. Nhưng việc đó khác. Tôi đã nói rồi, đàn ông luôn nói dối, với chính họ, với những người khác, với cả thế giới, nhưng ai mà phân biệt được thật giả khi sự thật hay lời dối trá chỉ là một mẩu trong số tất cả những lời dối trá và sự thật trôi bồng bềnh ra khỏi đầu bạn? Ai cũng biết bạn đang nói dối, nhưng họ cũng đang nói dối, nên có gì khác nhau? Biết thì làm được gì? Lời nói dối chỉ là một phần của những thứ đàn ông phát ra, một phần trong Tiếng Ồn của anh ta, và đôi khi bạn phân biệt được, đôi khi bạn không.

Nhưng ta không bao giờ ngừng là chính mình khi nói dối.

Vì tất cả những gì tôi biết về Viola là những gì cô nói. Sự thật duy nhất mà tôi biết là những thứ chui ra khỏi miệng cô. Và hồi nãy, trong giây lát, khi Viola nói mình là Hildy còn tôi là Ben và chúng tôi đến từ Farbranch, và cô nói với cái giọng y hệt Wilf (dù ông ta không đến từ Farbranch), thì có vẻ tất cả những điều đó đã trở thành sự thật, và trong giây lát, thế giới thay đổi, chỉ trong giây lát nó được làm từ giọng nói của Viola, và giọng nói ấy không phải đang miêu tả, nó kiến tạo, nó biến chúng tôi thành những người khác, chỉ bằng việc cất lên.

Ôi, đầu tôi.

“Todd! Todd!” Manchee sủa, nhảy chồm chồm ở đuôi xe, nhìn lên qua chân chúng tôi. “Todd!”

“Khỉ gió,” Viola nói.

Tôi nhảy xuống nhấc nó lên, một tay chụp quanh mõm nó, tay còn lại trèo lên xe. “Td?” nó sủa qua cái miệng bị bịt (nó muốn gọi “Todd”).

“Im đi, Manchee,” tôi nạt.

“Tôi không chắc việc đó là cần thiết,” Viola nói, giọng kéo dài.

Tôi ngước lên nhìn.

“… ò,” Manchee nói (ý nó là “bò”).

Một con thú đang đi ngang chúng tôi.

Chúng tôi đã tiến vào đàn thú.

Tiến vào bài ca.

Và trong khoảnh khắc, tôi đã quên sạch những lời nói dối.

Tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy biển, chỉ thấy trong những thước phim. Nơi tôi sống cũng không có hồ, chỉ có sông và đầm lầy. Có thể đã từng có thuyền, nhưng không phải ở thế hệ của tôi.

Nhưng nếu phải hình dung cảm giác trên mặt biển, đây sẽ là những gì tôi hình dung. Đàn thú vây quanh và choán hết, chỉ chừa lại bầu trời và chúng tôi. Chúng bao quanh chúng tôi như dòng chảy, đôi lúc để ý đến chúng tôi, nhưng chủ yếu chỉ để ý đến chính mình, và khi đi giữa chúng, bài ca Đây nghe thật choáng ngợp, như thể nó đã chiếm quyền kiểm soát cơ thể bạn trong khoảnh khắc, truyền năng lượng để tim bạn đập và phổi bạn thở.

Sau một hồi, tôi thấy mình quên sạch về Wilf cùng… những việc khác tôi có thể nghĩ đến, và tôi cứ thế nằm ngửa người trên xe kéo, nhìn mọi thứ trôi qua, nhìn mỗi con thú ngửi quanh, ăn uống, thi thoảng cọ sừng vào nhau, có cả những con thú nhỏ, và những con già, những con cao, những con gầy, một số có sẹo, một số có bộ lông bù xù hơn.

Viola nằm xuống cạnh tôi. Bộ não chó bé tẹo của Manchee đang quá tải trước mọi thứ nên nó chỉ nhìn đàn thú đi qua, lưỡi thè ra, rồi trong giây lát, chỉ trong giây lát, khi Wilf đưa chúng tôi qua đồng bằng, tất cả thế giới dường như chỉ có vậy.

Cả thế giới chỉ có vậy.

Tôi quay sang nhìn Viola và cô nhìn lại tôi, chỉ mỉm cười rồi lắc đầu và chùi nước mắt.

Đây.

Đây.

Chúng tôi ở đây mà không phải nơi nào khác.

Vì chẳng có nơi nào khác ngoài ở đây.

“Vậy gã… Aaron,” Viola nói sau một hồi, giọng thì thầm và tôi biết chính xác tại sao cô lại nhắc đến hắn lúc này.

Thật an toàn khi đi giữa những tiếng Đây , đến mức chúng tôi có thể nói về bất kỳ mối hiểm nguy nào mình muốn.

“Sao?” tôi hỏi, vẫn hạ giọng, quan sát một gia đình thú lượn qua ở cuối cỗ xe, con mẹ gí mũi vào con con đang tò mò nhìn chúng tôi chằm chằm.

“Aaron là người giảng đạo của các cậu?”

Tôi gật đầu. “Người duy nhất.”

“Hắn giảng những gì?”

“Những thứ thông thường,” tôi nói. “Lửa ngục. Trừng phạt. Phán xét.”

Cô ấy nhướn mắt nhìn tôi. “Tôi không nghĩ đó là những thứ thông thường, Todd.”

Tôi nhún vai. “Hắn tin chúng ta đang sống ở hồi kết của thế giới,” tôi nói. “Ai có thể bảo hắn đã sai chứ?”

Cô ấy lắc đầu. “Người giảng đạo trên thuyền của chúng tôi không như vậy. Mục sư Marc. Ông ấy tử tế và thân thiện, luôn trấn an rằng mọi việc rồi sẽ ổn.”

Tôi cười khẩy. “Không, Aaron không hề như thế. Hắn lúc nào cũng nói, ‘Chúa nghe thấy đấy’ và ‘Một người sa ngã, tất cả cùng sa ngã. Như thể hắn đang trông đợi đến lúc đó.”

“Tôi cũng đã nghe hắn nói vậy.” Cô khoanh tay.

Bài ca Đây vẫn vây lấy chúng tôi, bồng bềnh khắp nơi.

Tôi quay sang Viola. “Hắn có… Hắn có làm cô bị thương không? Lúc ở đầm lầy?”

Cô lại lắc đầu và thở dài. “Hắn đã chửi rủa và gầm lên với tôi, có lẽ là giảng đạo, nhưng mỗi khi tôi chạy, hắn lại đuổi theo và gầm lên dữ dội hơn. Tôi đã khóc và cầu xin hắn, nhưng hắn chỉ ngó lơ và tiếp tục. Tôi nhìn thấy mình trong Tiếng Ồn của hắn khi tôi thậm chí còn không biết Tiếng Ồn là gì. Cả đời tôi chưa bao giờ sợ hãi đến vậy, ngay cả khi tàu của chúng tôi gặp tai nạn.”

Cả hai chúng tôi ngước lên nhìn mặt trời.

“Một người sa ngã, tất cả cùng sa ngã,” cô nói. “Điều đó nghĩa là gì?”

Khi thực tâm suy ngẫm, tôi nhận ra mình cũng không biết ý nghĩa của câu nói này, nên tôi không đáp, và chúng tôi chìm vào Đây để nó đưa chúng tôi đi xa thêm chút nữa.

Chúng ta ở đây.

Không phải nơi nào khác.

Sau một tiếng, hoặc một tuần, hoặc một giây, đám thú bắt đầu vãn dần, và chúng tôi đã đến được phía bên kia. Manchee nhảy khỏi cỗ xe. Chúng tôi đang đi đủ chậm nên sẽ chẳng sợ nó bị lạc đằng sau, bởi vậy tôi mặc kệ nó. Chúng tôi vẫn muốn nằm trên xe.

“Thật tuyệt vời,” Viola nói khẽ, vì bài ca ấy đang bắt đầu biến mất. “Tôi đã quên mất chân mình đang đau đến mức nào.”

“Ừ,” tôi đáp.

“Chúng là gì vậy?”

“Bọn to lớn ấy,” Wilf nói, không quay đầu lại. “Chỉ là thú vật, vậy thôi.”

Viola và tôi nhìn nhau, như thể chúng tôi đã quên mất sự hiện diện của ông ấy.

Chúng tôi đã để lộ những gì?

“Chúng có tên không?” Viola hỏi và ngồi dậy, lại bắt đầu cái giọng nói dối.

“Ồ, dĩ nhiên,” Wilf nói, thả lỏng dây cương cho lũ bò kéo xe khi giờ đây chúng tôi đã ra khỏi đàn thú. “Bò Dây Đàn hoặc Quỷ Đồng hoặc Kiến Sừng.” Chúng tôi thấy ông nhún vai. “Lão chỉ gọi chúng là thú, vậy thôi.”

“Thú,” Viola nói.

“Thú,” tôi thử.

Wilf ngoái đầu lại nhìn chúng tôi. “Nói nghe coi, các cháu từ Farbranch đến hả?” ông hỏi.

“Vâng,” Viola nói và nhìn tôi.

Wilf gật đầu với cô. “Các cháu có nhìn thấy một đội quân không?”

Tiếng Ồn của tôi gầm lên trước khi tôi kịp trấn tĩnh, nhưng một lần nữa có vẻ Wilf không để ý. Viola nhìn tôi, nỗi lo lắng hiện lên trên vầng trán đang nheo lại.

“Đội quân gì vậy, Wilf?” cô hỏi, giọng hơi biến sắc.

“Đội quân từ thị trấn bị nguyền rủa,” ông đáp, vẫn đánh xe như thể chúng tôi đang nói về rau củ. “Có một đội quân xuất hiện từ đầm lầy, tiến đánh các khu định cư, lớn dần lên trong lúc hành quân? Các cháu có thấy không?”

“Ông nghè nói đến đội quân ấy ở đâu vậy, Wilf?”

“Tin đồn,” Wilf nói. “Những tin đồn truyền dọc bờ sông. Người ta bàn tán. Các cháu biết đấy. Tin đồn. Cháu có thấy không?”

Tôi lắc đầu với Viola nhưng cô đáp, “Có, bọn cháu đã thấy.”

Wilf lại ngoái đầu nhìn. “Lớn không?”

“Rất lớn,” Viola nói, nghiêm nghị nhìn lại. “Ông phải đề phòng, Wilf. Nguy hiểm đang đến gần. Ông phải cảnh báo Đồi Brockley.”

“Thác Brockley,” Wilf chỉnh lời cô.

“Ông phải cảnh báo họ, Wilf.”

Chúng tôi nghe thấy Wilf càu nhàu rồi nhận ra đó là một tiếng cười. “Không ai nghe lời Wilf đâu,” ông nói, gần như với chính mình, rồi lại quất cương bò.

Mất phần lớn thời gian còn lại của buổi chiều để đi qua đồng bằng. Nhờ ống nhòm của Viola, chúng tôi có thể thấy đàn thú vẫn đang di chuyển ở phía xa, từ Nam tới Bắc, như thể chúng không bao giờ vãn bớt. Wilf không nói gì thêm về đội quân. Viola và tôi hạn chế trò chuyện để không làm lộ thêm điều gì. Chưa kể, cần rất nhiều tập trung để tôi có thể giữ Tiếng Ồn của mình sạch sẽ. Manchee đi theo trên đường, lo chuyện của nó và ngửi mọi đóa hoa.

Khi mặt trời bắt đầu lặn dần, cỗ xe cũng dừng lại.

“Thác Brockley,” Wilf nói, hất đầu về phía xa, ở đó chúng tôi có thể nhìn thấy dòng sông đang đổ xuống một dốc đá thấp. Có mười lăm đến hai mươi căn nhà tập trung quanh một cái hồ dưới chân thác trước khi dòng sông chảy tiếp. Con đường nhỏ hơn rẽ khỏi đường này và dẫn thẳng xuống đó.

“Bọn cháu sẽ xuống đây,” Viola nói, và chúng tôi nhảy xuống, nhặt ba lô cùng túi trên xe.

“Lão cũng đã nghĩ vậy,” Wilf nói, lại ngoái đầu nhìn chúng tôi.

“Cảm ơn ông, Wilf,” cô nói.

“Không có chi,” ông lão đáp, nhìn xa xăm. “Các cháu nên sớm tìm chỗ để trú đi. Sắp mưa rồi đấy.”

Cả Viola và tôi tự động nhìn thẳng lên trời. Không có lấy một đám mây.

“Hừm,” Wilf nói. “Chẳng ai nghe Wilf cả.”

Viola quay lại nhìn ông, dùng giọng thật, tìm cách diễn đạt rõ ràng nhất có thể. “Ông phải cảnh báo họ, Wilf. Làm ơn. Nếu ông nghe đồn rằng một đội quân đang đến, thì ông đã đúng và mọi người phải chuẩn bị.”

Wilf chỉ lại nói “Hừm” trước khi quất dây cương và cùng lũ bò đi xuống con đường rẽ về Thác Brockley. Ông không buồn nhìn lại lấy một lần.

Chúng tôi nhìn ông đi trong giây lát rồi quay lại con đường của chúng tôi.

“Ôi,” Viola nói, duỗi chân trong lúc đi.

“Tôi biết,” tôi hưởng ứng. “Chân tôi cũng vậy.”

“Cậu có nghĩ ông ấy đã nói đúng không?” Viola hỏi.

“Về chuyện gì?”

“Rằng đội quân đang lớn dần trên đường hành quân.” Cô lại nhái giọng của ông ấy. “Lớn dần trong lúc đi.”

“Sao cô có thể làm vậy?” tôi hỏi. “Cô thậm chí còn không phải người ở đây.”

Cô nhún vai. “Chỉ là một trò chơi tôi từng chơi với mẹ,” cô ấy đáp. “Kể chuyện, dùng giọng khác nhau cho mỗi nhân vật.”

“Cô có thể nhái giọng tôi không?” tôi hỏi.

Cô tươi cười. “Để cậu có thể tự nói chuyện với chính mình hả?” Tôi nhăn mặt. “Chẳng giống tôi chút nào.”

Chúng tôi lên đường. Thác Brockley biến mất sau lưng.

Quãng thời gian nằm trên cỗ xe thật tuyệt nhưng nó không phải là một giấc ngủ. Chúng tôi tìm cách đi nhanh hết tốc lực nhưng chủ yếu vẫn chẳng khác gì đi bộ. Chưa kể có khi đội quân thực sự đã bị kẹt lại phía sau, thực sự phải đợi đằng sau đàn thú.

Có thể. Có thể không. Nhưng chỉ sau nửa giờ, bạn biết gì không?

Trời đổ mưa.

“Mọi người nên lắng nghe Wilf,” Viola nhận xét, ngước lên nhìn trời.

Con đường rẽ lại gần sông, và chúng tôi tìm được một chỗ trú chân tạm ổn ở khoảng giữa dòng sông và con đường. Chúng tôi sẽ ăn tối và xem cơn mưa có tạnh hay không. Nếu không, chúng tôi chẳng còn cách nào khác là cuốc bộ dưới mưa. Tôi thậm chí còn chưa kịp kiểm tra xem Ben có gói cho tôi một cái khoác hay không.

“Cái khoác là gì?” Viola hỏi khi chúng tôi mỗi người ngồi dựa vào một cái cây.

“Áo mưa,” tôi nói, nhìn vào ba lô. Không, không có khoác. Tuyệt. “Mà tôi đã nói gì về chuyện lắng nghe người khác hả?”

Tôi vẫn cảm thấy đôi chút bình tĩnh, nói thật, mặc dù đáng lẽ tôi không nên cảm thấy như vậy. Bài ca Đây vẫn văng vẳng, ngay cả khi tôi không thể nghe thấy nó, ngay cả khi nó đang ở cách đây hàng cây số đồng hoang. Tôi thấy mình lẩm nhẩm hát, dù nó không có giai điệu nào, gắng tìm lại cảm giác kết nối, cảm giác thuộc về, cảm giác được nghe ai đó nói rằng bạn đang ở đây.

Tôi nhìn sang Viola. Cô đang ăn một gói hoa quả.

Tôi nghĩ đến cuốn sách của mẹ vẫn nằm trong ba lô.

Giọng kể chuyện, tôi nghĩ.

Tôi có thể chịu được cảm giác khi nghe giọng của mẹ mình cất lên hay không?

Viola vò gói hoa quả mà cô vừa ăn xong. “Đó là gói cuối cùng.”

“Tôi có một ít phó mát còn thừa,” tôi nói, “và thịt cừu khô, nhưng chúng ta phải bắt đầu tìm thức ăn trên đường.”

“Ý cậu là ăn trộm?” cô hỏi, chân mày nhướn lên.

“Ý tôi là săn bắt,” tôi đáp. “Nhưng cả ăn trộm nữa, nếu buộc phải làm vậy. Và còn có hoa quả dại, tôi biết một số loại rễ chúng ta có thể ăn nếu nấu chín.”

“Hừm,” Viola nhăn mặt. “Chẳng cần phải săn bắn trên phi thuyền.”

“Tôi có thể dạy cô.”

“Được,” cô đáp, gắng tỏ vẻ phấn khích. “Không cần súng sao?”

“Không, nếu cô là một thợ săn lành nghề. Bắt thỏ bằng bẫy rất dễ. Bắt cá bằng lưới. Cô có thể bắt sóc bằng dao, nhưng chúng chẳng có bao nhiêu thịt.”

“Ngựa, Todd,” Manchee sủa khẽ.

Tôi bật cười lần đầu tiên trong một thời gian dài như vô tận. Viola cũng bật cười. “Chúng ta sẽ không săn ngựa, Manchee.” Tôi với tay ra để vuốt ve nó. “Chó ngu.”

“Ngựa,” nó lại sủa, đứng dậy và nhìn con đường theo hướng chúng tôi vừa đi qua.

Chúng tôi ngừng cười.