← Quay lại trang sách

Chương 23 CON DAO CHỈ HỮU DỤNG BỞI NGƯỜI DÙNG NÓ

CÓ TIẾNG VÓ NGỰA TRÊN ĐƯỜNG, vẫn còn xa nhưng đang tiến lại với tốc độ tối đa.

“Người của Đồi Brockley ư?” Viola hỏi, vừa có vẻ hy vọng vừa nghi hoặc.

“Thác Brockley,” tôi chỉnh lại và đứng dậy. “Chúng ta phải trốn ngay.”

Bọn tôi vội vàng thu ghém đồ đạc. Chỉ có một hàng cây thưa thớt nơi chúng tôi đang đứng, giữa con đường và dòng sông. Chúng tôi không dám băng qua đường, và với dòng sông ở phía sau lưng, một thân cây đổ là hy vọng lớn nhất của cả bọn. Chúng tôi thu dọn những thứ cuối cùng rồi nấp sau thân cây, Manchee kẹt giữa hai đầu gối tôi, mưa bắn tung tóe khắp nơi.

Tôi rút dao ra.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, mỗi lúc một lớn hơn.

“Chỉ có một con ngựa,” Viola thì thầm. “Không phải đội quân.”

“Ừ,” tôi nói, “nhưng nghe xem hắn đang phi nhanh đến mức nào kìa.”

Chúng tôi nghe thấy tiếng lộp cộp lộp cộp. Qua những thân cây, chúng tôi thấy hắn đang đến gần, nhỏ như một dấu chấm. Hắn đang lao hết tốc lực, mặc dù trời đang mưa và đêm đang buông xuống. Không ai cưỡi ngựa như vậy mà mang theo tin tức tốt đẹp cả, phải không?

Viola ngoái đầu nhìn dòng sông sau lưng chúng tôi. “Cậu biết bơi không?”

“Có.”

“Tốt,” cô ấy nói. “Vì tôi không biết.”

Lộp cộp lộp cộp.

Tôi nghe thấy Tiếng Ồn của gã kỵ sĩ lớn dần, nhưng tạm thời tiếng vó ngựa vẫn lớn hơn nên tôi chưa thể nghe rõ.

“Ngựa,” Manchee sủa từ dưới chân tôi.

Kia rồi. Âm thanh lè rè giữa những tiếng vó ngựa. Những mảnh vụn. Những mảnh ngôn từ tôi bắt được. Cưỡ- và B- và Tô- và Ng- và nhiều, nhiều nữa.

Tôi ghì con dao chặt hơn. Viola không ho he nửa lời.

Lộp cộp lộp cộp lộp cộp…

Nhanh hơn và Đêm đang xuống và Bắn và Bất kể nó…

Hắn đã đến gần, qua khúc cua mà chúng tôi vừa rẽ chỉ cách đây vài trăm mét, người chúi về phía trước…

Lộp cộp…

Con dao xoay trên tay tôi vì…

Bắn tất cả bọn chúng và Ả thật ngon và Ở đây thật tối…

Lộp CỘP…

Tôi nghĩ tôi nhận ra…

LỘP CỘP LỘP CỘP…

Và hắn đến gần hơn rồi gần hơn, cho đến khi hắn gần như…

Rồi Todd Hewitt? bắn ra rõ như ban ngày, xuyên qua cơn mưa, trong tiếng ngựa phi và tiếng nước chảy của dòng sông.

Viola thở gấp.

Và tôi có thể nhìn thấy đó là ai.

“Con,” Manchee sủa.

Là Prentiss Con.

Chúng tôi núp sâu hơn dưới thân cây đổ, nhưng chẳng ích gì vì hắn đã đang ghìm dây cương thật mạnh để dừng lại, khiến con ngựa chồm lên và suýt đẩy hắn xuống đường.

Chỉ suýt mà thôi.

Không đủ để hắn đánh rơi khẩu súng đang cầm trên tay.

TODD HEWITT KHỐN KIẾP! Tiếng Ồn của hắn gầm lên.

“Ôi chết tiệt,” tôi nghe thấy Viola nói và hiểu ý cô.

“ÔI CHAAAA!” Prentiss Con hô lớn, và chúng tôi ở đủ gần để nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, nghe thấy sự hứng khởi trong giọng nói của hắn. “Mày đi ĐƯỜNG CHÍNH ư? Mày thậm chí không thèm TRÁNH KHỎI NÓ?”

Tôi nhìn vào mắt Viola. Chúng tôi còn lựa chọn nào khác?

“Tao đã nghe Tiếng Ồn của mày hầu như suốt cuộc đời ngu ngốc của mày, nhãi con!” Hắn quay ngựa bốn hướng, tìm cách định vị chúng tôi trong mảnh rừng thưa này. “Mày nghĩ tao sẽ không nghe thấy nếu mày TRỐN sao?”

Có sự phấn khích trong Tiếng Ồn của hắn. Sự phấn khích thực sự, như thể hắn không dám tin vào vận may của mình.

“Đợi đã,” hắn nói, và chúng tôi nghe thấy hắn cưỡi ngựa đi khỏi đường cái, tiến vào rừng. “Đợi một chút. Cái gì ở bên cạnh mày thế? Khoảng không trống rỗng đó.”

Giọng hắn thật quỷ quyệt, khiến Viola rùng mình. Tôi cầm dao trên tay, nhưng hắn thì đang cưỡi ngựa, và chúng tôi biết hắn có súng.

“Đúng đấy, nhãi Todd chết tiệt, tao có súng,” hắn xác nhận, không còn tìm kiếm mà tiến thẳng đến chỗ chúng tôi, cưỡi ngựa qua những bụi rậm và đi vòng quanh các thân cây. “Tao còn một khẩu súng khác, một khẩu súng đặc biệt dành riêng cho quý cô bé nhỏ của mày đấy, Todd.”

Tôi nhìn Viola. Tôi biết cô thấy thứ hắn đang nghĩ, thứ trong Tiếng Ồn của hắn, những hình ảnh túa ra từ hắn. Tôi biết cô nhìn thấy vì mặt cô nhăn lại. Tôi đấm nhẹ vào tay cô, đánh mắt sang bên phải, lối thoát duy nhất của chúng tôi.

“Ôi, làm ơn hãy chạy đi, nhãi con,” ông Prentiss Con gọi. “Làm ơn hãy cho tao lý do để xử mày.”

Ngựa của hắn đang ở quá gần, đến nỗi chúng tôi có thể nghe thấy cả Tiếng Ồn của nó, kích động và điên loạn.

Chúng tôi không thể cúi người thêm nữa.

Hắn gần như đang ở trên đầu chúng tôi.

Tôi ghì chặt con dao và bóp mạnh tay Viola để cầu may.

Bây giờ hoặc không bao giờ.

Và…

“ĐI!” tôi hét lên.

Chúng tôi nhảy dựng dậy và tiếng súng nổ đoàng, bắn vụn đám cành cây trên đầu chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn chạy.

“ĐUỔI THEO!” Prentiss Con hét lên với ngựa của hắn.

Chỉ hai bước nhảy, ngựa của hắn đã quay đầu trở lại đường chính, chạy dọc trên đường trong lúc chúng tôi bỏ trốn. Hàng cây giữa con đường và dòng sông chẳng hề dày hơn, nên chúng tôi có thể thấy lẫn nhau trong lúc chạy. Những cành cây gãy, những vũng nước bắn tung tóe, những bàn chân trơn trượt, trong lúc hắn phi trên đường, bám theo từng bước chạy của chúng tôi.

Chúng tôi không thể thoát khỏi hắn. Không thể.

Nhưng chúng tôi vẫn cố, chạy trên mặt đất mấp mô, chạy qua những thân cây gãy, qua các bụi rậm. Manchee thở hổn hển và sủa dưới chân tôi. Mưa trút xuống. Con đường đang áp lại gần hơn rồi đột nhiên rẽ ngoặt về phía dòng sông, và chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài băng qua đường trước mặt hắn để đến phần rừng rậm hơn phía bên kia. Tôi có thể thấy Viola nhào ra khỏi rìa hàng cây nhảy lên đường chính, tay vung vẩy. Prentiss Con tới khúc cua. Hắn đang xoay thứ gì đó trên tay và chúng tôi phóng vội qua phía bên kia, nhưng con ngựa đã đuổi đến sát nút, rồi đột nhiên tôi cảm thấy chân mình bị thứ gì đó chộp lấy, bị túm lại thật nhanh và thật chặt khiến tôi ngã sõng soài.

“Á á!” tôi hét lên và đập mặt xuống đống bùn lẫn lá khô. Chiếc ba lô tuột qua đầu, suýt giật đứt cánh tay tôi khi nó bay tiếp vì quán tính. Viola nhìn thấy tôi ngã khi đã gần sang đến bên kia, nhưng tôi thấy bùn dồn lại dưới chân Viola khi cô phanh lại, và tôi hét, “KHÔNG! CHẠY ĐI! CHẠY ĐI!” Cô nhìn vào mắt tôi và tôi thấy vẻ mặt cô thay đổi, nhưng ai mà biết thế có nghĩa là gì. Và khi con ngựa cúi xuống, cô quay người rồi biến mất vào rừng. Manchee chạy đến bên tôi và sủa, “Todd! Todd!” Và thế là tôi đã bị bắt, tôi đã bị bắt, tôi đã bị bắt.

Vì Prentiss Con đang đứng phía trên tôi, thở gấp, sừng sững trên lưng con ngựa trắng của hắn, súng trường đã lên đạn và đang nhắm vào tôi. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn đã ném một sợi dây có buộc tạ ở hai đầu vào chân tôi, chúng quấn quanh và bắt gọn tôi, chuyên nghiệp, như thợ săn đang đuổi theo một con hươu đầm lầy. Tôi mắc kẹt dưới này, sấp bụng trong đống bùn, như một con thú.

“Bố tao sẽ rất mừng khi thấy mày,” hắn nói, ngựa của hắn cáu bẳn và dậm dật, hết bước sang trái rồi lại sang phải. Mưa, tôi nghe thấy nó đang nghĩ, Đó là rắn sao?

“Đáng lẽ tao chỉ phải kiểm tra xem có tin tức gì của mày ở phía trước hay không,” Prentiss Con ngạo nghễ, “nhưng mày lại ở đây, bằng xương bằng thịt.”

“Cút mịa mày đi,” tôi rủa, và bạn đoán xem tôi có nói mịa không?

Con dao vẫn ở trên tay tôi.

“Chắc là tao phải sợ chết khiếp nhỉ,” hắn mỉa mai, dịch khẩu súng để tôi nhìn thẳng vào nòng. “Vứt nó đi.”

Tôi vươn tay ra và thả con dao. Nó rơi xuống làm bùn bắn tóe lên, và tôi vẫn nằm sấp bụng.

“Cô bạn nhỏ của mày chẳng tỏ ra trung thành chút nào, nhỉ?” hắn hỏi, nhảy xuống ngựa, đưa tay trấn an nó. Manchee gầm gừ với hắn nhưng Prentiss Con chỉ bật cười. “Chuyện gì đã xảy ra với cái đuôi của nó vậy hử?”

Manchee nhảy, răng nhe ra, nhưng Prentiss Con nhanh hơn và đá một cú độc địa vào mặt nó. Manchee kêu ăng ẳng rồi rút vào bụi cây.

“Bạn bè không ngừng bỏ rơi mày, Todd.” Hắn lại gần tôi. “Nhưng đó là bài học mày phải nhận ra, hả? Chó là chó, và đàn bà rốt cuộc cũng là chó.”

“Mày im miệng đi,” tôi nói, nghiến chặt răng.

Tiếng Ồn của hắn giả bộ cảm thông và đầy vẻ đắc thắng. “Tội nghiệp, tội nghiệp Toddy. Đi cùng một con đàn bà từng ấy thời gian mà vẫn chưa biết phải làm gì với nó.”

“Mày ngưng nói về cô ấy đi,” tôi nhổ nước miếng. Tôi vẫn nằm bẹp bụng và chân thì vẫn bị bó chặt.

Nhưng tôi thấy mình có thể gập đầu gối.

Tiếng Ồn của hắn trở nên xấu xa hơn và ồn ào hơn, nhưng mặt hắn vẫn trơ trơ như một cơn ác mộng. “Việc mày cần làm, Todd,” hắn nói, ngồi xổm xuống để áp sát tôi, “là giữ những con lăng loàn, và bắn bỏ những con còn lại.”

Hắn rướn người lại gần hơn. Tôi thấy những sợi râu lún phún đáng thương phía trên môi hắn, chúng thậm chí không bị ướt nước mưa. Hắn chỉ lớn hơn tôi hai tuổi. Chỉ hai tuổi.

Rắn? ngựa của hắn nghĩ.

Tôi từ từ đặt tay xuống đất.

Tôi sục tay vào bùn.

“Sau khi tao trói mày lại,” hắn nói tiếp, chuyển sang thì thầm, “tao sẽ đi tìm cô bạn nhỏ của mày, rồi tao sẽ cho mày biết ả là loại đàn bà nào.”

Đó là lúc tôi nhảy lên.

Tôi lấy tay chống người dậy và đạp mạnh tới, lao thẳng vào mặt hắn. Đầu tôi cụng vào mũi hắn đánh cốp và hắn ngã ngửa, tôi chồm lên trên. Tôi đấm mạnh vào mặt hắn liên tục trong lúc hắn vẫn còn quá ngạc nhiên để phản ứng, rồi thụi đầu gối vào hạ bộ của hắn.

Hắn cuộn tròn như một con bọ và thốt lên tiếng rên rỉ trầm trầm giận dữ. Tôi tụt khỏi người hắn, lần tìm con dao, nhặt nó lên rồi đứng dậy. Tôi đá khẩu súng ra xa rồi nhảy trước mặt con ngựa, hét, “Rắn! Rắn!” và vẫy tay. Hiệu quả tức thì. Nó quay người bỏ chạy ngược lại vào cơn mưa, rên rỉ sợ hãi, không người cưỡi.

Tôi nhìn quanh và BỘP! Prentiss Con đấm vào sống mũi tôi, nhưng tôi không ngã và hắn hét lên “Đồ cứt thối…” Tôi vung tay cầm dao, khiến hắn nhảy lùi lại. Tôi lại vung dao, nước túa ra từ mắt vì đau và mưa. Hắn lùi khỏi tôi, đi tìm súng, hơi khập khiễng. Hắn nhìn thấy nó trong vũng bùn và quay người lại để nhặt. Tôi nhảy vào hắn mà không buồn suy nghĩ, đẩy hắn xuống. Hắn thụi cùi chỏ vào người tôi nhưng tôi không buông. Tiếng Ồn của tôi và hắn cùng gào thét.

Tôi không biết bằng cách nào nhưng tôi đẩy được hắn ngã ngửa và kề dao dưới cằm hắn.

Cả hai chúng tôi ngừng giãy giụa.

“Tại sao mày đuổi theo bọn tao?!” tôi hét vào mặt hắn. “Tại sao mày đuổi theo bọn tao?!”

Hắn và chòm ria không ra ria thảm hại của hắn mỉm cười.

Tôi lại thụi vào hạ bộ của hắn.

Hắn rên rỉ và nhổ vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn có con dao, mà giờ đây đã đang cứa nhẹ xuống.

“Bố tao muốn mày,” cuối cùng hắn nói.

“Tại sao?” tôi hỏi. “Tại sao ông ta muốn bọn tao?”

“Bọn tao?” Mắt hắn mở lớn. “Không có bọn tao mịa nào cả.

Ông ấy muốn mày, Todd. Chỉ mình mày.”

Tôi không tin nổi. “Gì cơ?” tôi hỏi. “Tại sao?”

Nhưng hắn không trả lời. Hắn ngó vào Tiếng Ồn của tôi. Hắn lục soát.

“Này!” tôi nói, tát vào mặt hắn. “Này! Tao đang hỏi mày!”

Nhưng nụ cười của hắn đã trở lại. Tôi không tin nổi, nhưng nó đã trở lại.

“Mày có biết bố tao vẫn thường nói gì không, Todd Hewitt?” hắn liếc mắt nhìn tôi đểu cáng. “Ông ấy nói một con dao có hữu dụng không là do người cầm nó.”

“Im mồm đi,” tôi nói.

“Mày là một kẻ biết chiến đấu, tao thừa nhận điều đó.” Hắn vẫn mỉm cười, cằm vẫn chảy máu. “Nhưng mày không phải sát nhân.”

“Im mồm!” tôi hét lên, nhưng tôi biết hắn có thể nhìn thấy trong Tiếng Ồn của tôi rằng tôi đã nghe chính xác những điều ấy từ Aaron.

“Ồ, thật sao?” hắn nói. “Không thì mày làm gì? Giết tao à?” “TAO SẼ LÀM VẬY,” tôi thét. “Tao sẽ GIẾT mày!”

Hắn chỉ liếm nước mưa trên môi và cười. Tôi đang ghì hắn xuống đất, dao kề dưới cằm, và hắn đang cười.

“NGỪNG NGAY!” tôi gào lên với hắn và vung dao.

Hắn vẫn tiếp tục cười, rồi hắn nhìn tôi và nói…

Hắn nói…

Hắn nói thế này…

“Mày có muốn nghe Ben và Cillian đã cầu xin thế nào trước khi tao bắn vào giữa hai mắt bọn chúng không?”

Và Tiếng Ồn của tôi sôi sục.

Tôi ghì chặt con dao để đâm hắn.

Tôi sẽ giết hắn.

Tôi sẽ giết hắn.

Và…

Và…

Và…

Và ngay khi tôi đang vung thật cao con dao…

Ngay khoảnh khắc tôi bắt đầu đâm xuống…

Ngay khoảnh khắc sức mạnh thuộc về tôi, để tôi điều khiển và làm bất cứ điều gì tôi muốn…

Thì tôi lại ngập ngừng…

Một lần nữa…

Tôi ngập ngừng…

Chỉ trong khoảnh khắc…

Nhưng quỷ tha ma bắt tôi đi…

Quỷ tha ma bắt tôi vĩnh viễn…

Vì trong khoảnh khắc đó, hắn đá tôi khỏi người và thụi cùi chỏ vào cổ họng tôi. Tôi gục người ho sặc sụa, cảm thấy bàn tay hắn đang vặn con dao khỏi tay mình.

Dễ như lấy kẹo từ một thằng nhóc.

“Giờ thì, Todd,” hắn nói, đứng trên đầu tôi, “để tao dạy cho mày cách dùng dao.”