← Quay lại trang sách

Chương 24 CÁI CHẾT CỦA KẺ HÈN NHÁT KHÔNG ĐÁNG MỘT XU

TÔI ĐÁNG BỊ NHƯ VẬY. Tôi đã làm sai mọi thứ. Tôi đáng bị như vậy. Nếu lấy lại được con dao, tôi sẽ dùng nó để tự kết liễu. Chỉ có điều chắc hẳn tôi cũng quá hèn nhát để làm việc đó.

“Mày rắc rối quá đấy, Todd Hewitt,” Prentiss Con nói, kiểm tra con dao của tôi.

Tôi đang quỳ gối trong bùn, tay vẫn đặt trên cổ, gắng gượng thở.

“Mày đã có được chiến thắng, rồi mày lại vứt nó đi.” Hắn miết tay dọc lưỡi dao. “Vừa ngu vừa nhát.”

“Ra tay đi,” tôi lẩm nhẩm nói với bùn.

“Gì cơ?” Prentiss Con hỏi, nụ cười đã trở lại, Tiếng Ồn của hắn sáng bừng.

“RA TAY ĐI!” tôi hét lên.

“Ồ, tao sẽ không giết mày,” hắn nói, mắt sáng quắc. “Bố tao sẽ không hài lòng với chuyện đó, phải không?”

Hắn lại gần tôi và giơ con dao trước mặt. Hắn ấn mũi dao vào mũi tôi nên tôi phải ngả đầu ra xa hơn, rồi xa hơn.

“Có nhiều thứ mày có thể làm với một con dao,” hắn nói, “mà không làm chết người.”

Tôi thậm chí không còn nhìn quanh để tìm đường thoát nữa. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt tỉnh táo, nhanh nhẹn, và đang chuẩn bị chiến thắng. Tiếng Ồn của hắn cũng vậy. Hình ảnh của hắn ở Farbranch, ở trang trại nhà tôi, hình ảnh của chính tôi đang quỳ gối trước mặt hắn.

Chẳng có gì trong Tiếng Ồn của tôi ngoài sự ngu xuẩn và vô dụng và căm ghét.

Cháu xin lỗi, Ben.

Cháu vô cùng xin lỗi.

“Nhưng xét cho cùng,” hắn nói, “mày vẫn chưa phải là đàn ông, phải không?” hắn hạ giọng. “Và sẽ không bao giờ trở thành đàn ông.”

Hắn di chuyển con dao trong tay, xoay lưỡi dao vào má tôi.

Tôi nhắm mắt lại.

Và tôi cảm thấy một cơn sóng im lặng chồm lấy từ phía sau.

Mắt tôi bật mở.

“Ồ, xem ai này,” Prentiss Con nói, liếc nhìn qua đầu tôi. Lưng tôi quay về phía cánh rừng đối diện dòng sông, và tôi có thể cảm thấy sự im lặng của Viola đang đứng đó rõ như tôi có thể nhìn thấy cô.

“Chạy đi!” tôi hét lên mà không quay mặt lại. “Chạy khỏi đây!”

Cô bỏ ngoài tai lời tôi nói. “Lùi lại,” tôi nghe thấy cô nói với Prentiss Con. “Tao cảnh cáo mày.”

“Mày cảnh cáo tao?” hắn nói, chĩa dao vào chính mình, nụ cười trở lại trên khuôn mặt.

Rồi hắn giật mình khi có thứ gì đó đập vào ngực và dính lại ở đó. Trông như một nhúm dây đính vào một quả bóng bằng nhựa. Ông Prentiss Con dùng dao cạy nhưng nó vẫn trơ trơ. Hắn ngước lên nhìn Viola, cười nham hiểm. “Dù là gì đi nữa, nhóc con,” hắn nói, “cũng chẳng hiệu quả rồi.”

Và XOẸT!!!

Một chùm sáng lóe lên và tôi cảm thấy một bàn tay chộp lấy cổ áo mình từ phía sau rồi kéo tôi lại, mạnh đến nỗi khiến tôi nghẹt thở. Tôi ngã ra sau trong lúc cơ thể Prentiss Con co giật, tay hắn quăng con dao sang một bên, tia sáng và tàn lửa bắn ra từ những sợi dây, găm vào người hắn. Khói và hơi nước bốc lên khắp nơi. Từ tay áo, cổ áo và ống quần. Viola vẫn kéo tôi lùi lại trong lúc hắn ngã sấp mặt xuống bùn, đè lên khẩu súng.

Cô thả tôi ra và chúng tôi cùng lảo đảo bên mép đường. Tôi lại chộp lấy cổ mình, và chúng tôi nằm đó thở hổn hển trong giây lát. Những tia sáng và tàn lửa biến mất. Prentiss Con co giật trong đống bùn.

“Tôi đã sợ…” Viola nói giữa những tiếng thở “… tất cả chỗ nước xung quanh…” thở “… có thể khiến tôi và cậu phải chịu chung số phận với hắn…” thở “… nhưng hắn đang chuẩn bị cắt…”

Tôi đứng dậy mà không nói gì, Tiếng Ồn của tôi tập trung, mắt nhìn con dao. Tôi tiến thẳng đến đó.

“Todd…” Viola nói.

Tôi nhặt nó lên và đứng trên hắn. “Hắn chết chưa?” tôi hỏi mà không nhìn vào Viola.

“Không thể,” cô ấy đáp. “Chỉ là điện áp phóng từ…”

Tôi vung dao lên.

“Todd, không!”

“Cho tôi một lý do xem,” tôi nói, con dao vẫn lơ lửng, mắt dán vào hắn.

“Cậu không phải là một tên sát nhân, Todd,” cô nói.

Tôi xoay người sang cô, Tiếng Ồn gầm lên như một con quái vật. “Đừng NÓI NHƯ VẬY!! CôđừngBAOGIỜNÓINHƯVẬY!!”

“Todd,” cô nói, tay chìa ra, giọng bình tĩnh.

“Tôi là lý do chúng ta vướng vào mớ bòng bong này! Họ không tìm bắt CÔ! Họ tìm TÔI!” Tôi quay lại với Prentiss Con. “Và nếu tôi có thể giết một trong số bọn chúng, thì có thể chúng ta…”

“Todd, không, hãy nghe tôi nói,” cô nói, tiến lại gần hơn. “Nghe tôi nói!” Tôi nhìn cô. Tiếng Ồn của tôi thật xấu xí và mặt tôi thì vặn vẹo khiến cô ngập ngừng đôi chút, nhưng rồi cô cũng tiến thêm một bước. “Hãy lắng nghe khi tôi nói với cậu điều này.”

Rồi từ ngữ tuôn ra khỏi cô nhiều hơn tất cả những gì tôi từng nghe trước đó.

“Khi cậu tìm thấy tôi ở đầm lầy, tôi đang chạy khỏi người đàn ông đó, khỏi Aaron, suốt bốn ngày, và cậu mới là người thứ hai tôi gặp trên hành tinh này. Cậu đã lại gần tôi, cũng với con dao kia, và dựa trên tất cả những gì tôi biết, cậu cũng giống hệt hắn.”

Tay cô vẫn giơ lên như thể tôi là con ngựa đã bỏ chạy từ lâu của Prentiss Con đang cần được vỗ về.

“Nhưng trước cả khi tôi được biết về Tiếng Ồn và thị trấn Prentiss và chuyện của cậu, tôi cũng biết cậu. Người ta có khả năng đó, Todd. Chúng tôi có thể thấy cậu sẽ không làm hại chúng tôi. Đó không phải là con người cậu.”

“Cô đã dùng gậy đánh vào mặt tôi,” tôi nói.

Cô ấy chống nạnh. “Thì, cậu trông đợi gì cơ chứ? Cậu đến gần tôi với một con dao. Nhưng tôi không đánh cậu mạnh đến mức khiến cậu bị thương nặng, phải không nào?”

Tôi không nói gì.

“Và tôi đã đúng,” cô nói. “Cậu đã băng bó cho tôi. Cậu đã cứu tôi khỏi tay Aaron dù cậu không cần phải làm vậy. Cậu đã đưa tôi ra khỏi đầm lầy nơi tôi có thể đã bỏ mạng. Cậu đã bênh vực tôi trước người đàn ông ở vườn quả. Cậu đã đi cùng tôi khi chúng ta phải rời khỏi Farbranch.”

“Không,” tôi nói, và hạ giọng, “không, cô hiểu sai mọi chuyện rồi. Chúng ta chạy chỉ vì tôi không thể…”

“Tôi nghĩ tôi cuối cùng đã hiểu mọi chuyện, Todd,” cô nói. “Tại sao họ lại đuổi theo cậu dữ dội đến vậy? Tại sao cả đội quân lại đuổi theo cậu qua hết thị trấn này đến thị trấn khác, qua hết sông này đến đồng bằng nọ, qua cả hành tinh ngu xuẩn này?” Cô chỉ vào Prentiss Con. “Tôi đã nghe những gì hắn nói. Cậu không tự hỏi tại sao họ muốn có cậu đến vậy sao?”

Vực sâu trong tôi chỉ trở nên đen hơn và tối hơn. “Vì tôi là kẻ duy nhất lạc loài.”

“Đúng vậy!”

Mắt tôi mở lớn. “Tại sao đó lại là tin tốt? Có cả đội quân đang tìm cách giết tôi vì tôi không phải là một tên sát nhân.”

“Sai rồi,” cô nói. “Cả một đội quân đang muốn biến cậu thành một tên sát nhân.”

Tôi chớp mắt. “Hả?”

Cô tiến thêm một bước. “Nếu họ có thể biến cậu trở thành người đàn ông mà họ muốn…”

“Nhóc,” tôi chỉnh lại. “Chưa phải là đàn ông.”

Cô ấy khoát tay. “Nếu họ có thể triệt tiêu phần tốt đẹp trong cậu, phần không chịu giết người, thì họ sẽ thắng, cậu không hiểu sao? Nếu họ có thể làm vậy với cậu, thì họ có thể làm vậy với bất kỳ ai. Và họ thắng. Họ thắng!”

Cô đã đến gần tôi và xòe tay ra, đặt lên tay tôi, bàn tay đang cầm dao.

“Chúng ta đánh bại họ,” cô nói, “cậu đánh bại họ bằng cách không trở thành người họ muốn.”

Tôi nghiến răng. “Chúng đã giết Ben và Cillian.”

Cô lắc đầu. “Không, hắn nói vậy. Và cậu tin hắn.”

Chúng tôi nhìn xuống Prentiss Con. Hắn không còn giãy giụa nữa và hơi nước đã bắt đầu tan dần.

“Tôi biết loại con trai này,” cô nói. “Chúng tôi cũng có loại con trai này trên tàu. Hắn là một kẻ nói dối.”

“Hắn là một thằng đàn ông.”

“Tại sao cậu cứ nói vậy?” cô hỏi, giọng cuối cùng cũng gắt lên. “Tại sao cậu cứ nói hắn là đàn ông còn cậu thì không phải? Chỉ vì một cái sinh nhật ngu ngốc sao? Nếu sống ở chỗ tôi, cậu đã mười bốn tuổi một tháng rồi!”

“Tôi không sống ở chỗ cô!” tôi hét lên. “Tôi sống ở đây và thế giới này là như vậy!”

“Thế giới này như vậy là sai.” Cô thả tay tôi ra và cúi xuống Prentiss Con. “Chúng ta sẽ trói hắn lại. Trói thật chặt, rồi chạy khỏi đây, được chứ?”

Tôi không buông dao ra.

Tôi sẽ không bao giờ buông dao, dù cô nói gì đi nữa, dù cô nói thế nào đi nữa.

Cô ngước lên và nhìn quanh. “Manchee đâu?”

Ôi không.

Chúng tôi tìm thấy nó trong bụi cây. Nó gầm gừ với chúng tôi mà không nói lời nào, những tiếng gầm gừ của động vật. Mắt trái của nó nhắm tịt và quanh miệng có máu. Phải thử nhiều lần nhưng cuối cùng tôi cũng túm được nó trong lúc Viola lấy hộp cứu thương kỳ diệu ra. Tôi ghì Manchee xuống trong lúc cô bắt nó uống một viên thuốc khiến nó đờ đẫn, rồi cô dọn sạch những chiếc răng gãy cho nó và đắp thuốc lên mắt nó. Cô quấn băng quanh mắt Manchee, và trông nó thật nhỏ bé, thật xơ xác, đến nỗi khi nó thì thào gọi “Thodd?” trong tình trạng lảo đảo, nhắm nghiền một mắt, tôi chỉ muốn ôm nó và ngồi một lúc, dưới những bụi cây, giữa cơn mưa, trong lúc Viola thu vén đồ đạc và lấy ba lô của tôi ra khỏi vũng bùn.

“Quần áo cậu ướt nhẹp rồi,” sau một hồi cô nói. “Và đồ ăn đã nát hết. Nhưng cuốn sách vẫn còn trong bọc. Nó không sao cả.”

Và ý nghĩ rằng mẹ tôi biết con trai của bà đã trở thành một thằng hèn nhát đến mức nào khiến tôi muốn ném cuốn sách xuống sông.

Nhưng tôi không làm vậy.

Chúng tôi trói Prentiss Con lại bằng chính sợi dây thừng của hắn và nhận ra cú sốc điện đã thổi tung báng gỗ khỏi khẩu súng trường. Thật tệ, vì khẩu súng có thể trở nên hữu dụng.

“Cô đã dùng cái gì để gây choáng hắn vậy?” tôi hỏi, thở phì phò trong lúc chúng tôi kéo hắn sang một bên đường. Những kẻ ngất xỉu mới nặng làm sao.

“Một thiết bị truyền vị trí của tôi trên hành tinh này tới tàu vũ trụ,” cô nói. “Mất một lúc mới gỡ được nó ra.”

Tôi đứng dậy. “Vậy từ giờ làm sao tàu của cô biết cô đang ở đâu?”

Cô nhún vai. “Chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng Haven sẽ có thứ gì đó hữu dụng.”

Tôi nhìn cô đi nhặt túi. Tôi thực hy vọng Haven sẽ được dù chỉ bằng một nửa những gì cô trông đợi.

Chúng tôi lên đường. Prentiss Con đã nói đúng về lựa chọn ngu ngốc khi đi đường chính, nên chúng tôi giữ khoảng cách hai mươi đến ba mươi mét với con đường, đi ở phía rừng đối diện với dòng sông, gắng hết sức giữ nó trong tầm mắt, thay phiên nhau cõng Manchee khi đêm dần trôi.

Chúng tôi không nói gì nhiều với nhau.

Vì có thể cô có lý, phải không? Ừ thì, có thể đó là mục đích của đội quân, nếu họ lôi kéo được tôi tham gia, họ sẽ lôi kéo được bất kỳ ai tham gia. Có thể tôi là bài kiểm tra cho họ, ai mà biết, cả thị trấn đủ điên để tin một chuyện như thế.

Nếu một người sa ngã, tất cả sẽ sa ngã.

Nhưng thứ nhất, điều đó không giải thích được lý do Aaron đuổi theo chúng tôi, và thứ hai, tôi đã nghe cô nói dối, phải không? Những lời cô nói nghe có vẻ lọt tai, nhưng ai mà biết liệu cô đang bịa ra sự thật hay chỉ nói ra sự thật?

Vì tôi sẽ không bao giờ gia nhập đội quân và thị trưởng Prentiss hẳn phải biết điều đó, không bao giờ, sau những gì họ đã làm với Ben và Cillian, bất kể Tiếng Ồn của Prentiss Con có nói thật hay không, nên ở điểm đó cô đã sai. Bất kể họ muốn gì, bất kể điểm yếu gì đã khiến tôi không thể giết người ngay cả khi kẻ đó xứng đáng phải chết, thì nó phải thay đổi để tôi có thể trở thành đàn ông. Nó phải thay đổi, bằng không làm sao tôi có thể ngẩng đầu?

Đã quá nửa đêm, và còn hai lăm ngày cộng một triệu năm nữa tôi sẽ trở thành đàn ông.

Vì nếu tôi dám giết Aaron, hắn sẽ không thể nói với thị trưởng Prentiss nơi hắn nhìn thấy tôi lần cuối.

Nếu tôi dám giết Prentiss Con ở trang trại, hắn sẽ không thể dẫn người của thị trưởng quay lại làm hại Ben và Cillian, và hắn sẽ không còn sống để khiến Manchee bị thương.

Nếu tôi là một tên sát nhân, tôi có thể ở lại để giúp Ben và Cillian chiến đấu.

Nếu tôi là một tên sát nhân, họ sẽ không phải chết.

Và đó là cái giá mà tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ lúc nào.

Tôi sẽ là một tên sát nhân, nếu đó là cái giá phải trả.

Cứ đợi mà xem.

Địa hình ngày càng trở nên gồ ghề và dốc hơn khi dòng sông lại bắt đầu kiến tạo những hẻm núi. Chúng tôi nghỉ chân một lúc dưới ụ đất gồ ghề và ăn những mẩu đồ ăn cuối cùng chưa bị hỏng sau cuộc đối đầu với Prentiss Con.

Tôi đặt Manchee trên lòng. “Đó là thuốc gì vậy?”

“Chỉ là một mẩu nhỏ thuốc giảm đau của người,” cô nói. “Hy vọng không quá liều.”

Tôi vuốt lông cho nó. Nó ấm và đang ngủ, nên ít nhất vẫn còn sống.

“Todd…” Viola lên tiếng, nhưng tôi ngăn cô lại.

“Tôi muốn tiếp tục di chuyển trong lúc vẫn còn có thể,” tôi nói. “Tôi biết chúng ta nên ngủ một chút, nhưng hãy tiếp tục đi cho tới khi không thể nữa.”

Cô đợi một phút rồi đáp, “Được rồi,” và chúng tôi không nói gì thêm, chỉ ăn những mẩu đồ ăn cuối cùng.

Mưa tiếp tục trút xuống suốt đêm và chẳng có gì khó chịu bằng một trận mưa rừng, hàng tỷ giọt nước trút xuống hàng tỷ lá cây, dòng sông khuấy động và gầm thét, bùn bê bết dưới chân. Thi thoảng tôi nghe thấy Tiếng Ồn ở đằng xa, có lẽ là một con thú rừng, nhưng luôn luôn khuất khỏi tầm mất, luôn luôn biến mất khi chúng tôi lại gần.

“Liệu có thứ gì ở đây làm hại được chúng ta không?” Viola hỏi, lớn giọng trong cơn mưa.

“Quá nhiều thứ,” tôi nói, rồi chỉ vào Manchee trên tay cô. “Nó dậy chưa?”

“Chưa,” cô đáp, vẻ lo lắng. “Hy vọng tôi…”

Chúng tôi không có chút chuẩn bị về mặt tinh thần nào khi vòng qua một ụ đất gồ ghề khác và đột ngột tiến vào một khu cắm trại.

Cả hai chúng tôi dừng lại ngay lập tức, tiếp nhận những thứ đang ở trước mắt, chỉ trong thoáng chốc.

Một ngọn lửa đang cháy.

Những con cá bị xiên phía trên ngọn lửa.

Một kẻ đang cúi người trên tảng đá, cạo vảy một con cá khác.

Hắn ngước lên nhìn khi chúng tôi tiến vào khu cắm trại.

Trong khoảnh khắc, như khi tôi biết Viola là con gái dù chưa từng tận mắt trông thấy con gái, tôi biết chỉ trong khoảnh khắc cần thiết để với lấy con dao, tôi biết hắn không phải là người.

Hắn là Xú Vật.