← Quay lại trang sách

Chương 25 SÁT NHÂN

THẾ GIỚI NGỪNG QUAY.

Mưa ngừng rơi. Lửa ngừng cháy. Tim tôi ngừng đập.

Xú Vật.

Không còn Xú Vật nào hết.

Chúng đã chết trong cuộc chiến.

Không còn Xú Vật nào hết.

Vậy mà lại có một tên đang đứng trước mặt tôi.

Hắn cao và gầy như trong những đoạn phim tôi còn nhớ, da trắng, ngón tay dài và cẳng tay cũng dài, vị trí miệng kỳ dị ở chính giữa khuôn mặt, tai chảy xệ xuống cằm, mắt đen hơn những tảng đá đầm lầy, địa y và rêu mọc thay quần áo.

Không thể kỳ dị hơn.

Quỷ tha ma bắt.

Chẳng thà cứ vo cái thế giới tôi đã biết lại và quẳng đi cho rồi.

“Todd?” Viola nói.

“Đừng nhúc nhích,” tôi ra lệnh.

Vì qua tiếng mưa, tôi có thể nghe thấy Tiếng ỏn của gã Xú Vật.

Không có ngôn từ rõ ràng, chỉ có hình ảnh, những hình ảnh xiên xẹo kỳ khôi với những màu sắc sai lệch, hình ảnh tôi và Viola đang đứng trước mặt hắn, trông choáng váng.

Hình ảnh con dao đang chĩa ra trong tay tôi.

“Todd,” Viola nói, thoáng vẻ cảnh báo trong giọng nói của cô.

Vì Tiếng Ồn của hắn có nhiều hơn thế. Nó có cảm xúc, nhập nhòe, vo ve.

Cảm giác sợ hãi.

Tôi cảm thấy nỗi sợ của hắn.

Tốt.

Tiếng Ồn của tôi chuyển đỏ.

“Todd,” Viola lại nói.

“Ngừng gọi tên tôi đi,” tôi nạt.

Tên Xú Vật chầm chậm đứng dậy từ nơi hắn đang cạo vảy cá. Hắn đã dựng trại dưới một ụ đất gồ ghề khác ở chân một ngọn đồi nhỏ. Phần lớn mặt đất ở đó khô ráo, và tôi nhìn thấy những túi hành lý, một cuộn rêu trông giống giường.

Còn có một thứ sáng bóng dài thòng đặt cạnh tảng đá.

Tôi thấy gã Xú Vật nghĩ đến nó trong Tiếng Ồn của hắn.

Đó là cây giáo mà hắn đã dùng để bắt cá dưới sông.

“Đừng,” tôi nói với hắn.

Tôi suy nghĩ trong giây lát, chỉ trong giây lát, tôi nhận thức được chuyện này rõ ràng thế nào, tôi nhìn thấy hắn đứng dưới sông rõ ràng thế nào, tôi đọc tâm trí của hắn rõ ràng thế nào, dù chỉ là những hình ảnh.

Nhưng khoảnh khắc ấy qua đi trong chớp mắt.

Vì tôi nhìn thấy hắn đang nghĩ đến việc chạy tới lấy cây giáo.

“Todd?” Viola nói. “Hạ dao xuống.”

Và hắn chạy.

Tôi cũng chạy, cùng lúc.

(Xem tôi này.)

“Không!” Tôi nghe thấy Viola hét lên, nhưng Tiếng Ồn của tôi đang gào thét dữ dội nên lời cô chẳng khác gì một tiếng thì thầm.

Vì tất cả những gì tôi nghĩ đến trong lúc chạy qua khu cắm trại, dao giơ lên sẵn sàng, chuẩn bị bổ xuống gã Xú Vật có khuỷu tay và đầu gối xương xẩu, trong khi hắn lảo đảo nhào tới cây giáo, tất cả những gì tôi nghĩ đến và ném vào hắn bằng Tiếng Ồn đỏ rực là những hình ảnh, ngôn từ và cảm xúc, về tất cả những gì tôi biết, tất cả những gì đã xảy ra với tôi, tất cả những lần tôi không dám dùng dao, từng phần trong tôi gào thét…

Tao sẽ cho mày thấy ai là kẻ sát nhân…

Tôi đến chỗ hắn trước khi hắn đến chỗ cây giáo, huých vai vào người hắn. Chúng tôi ngã phịch xuống chỗ đất ít bùn hơn, tay chân hắn cuốn khắp người tôi, dài, như thể đang vật lộn với một con nhện, hắn đánh vào đầu tôi, nhưng chẳng khác gì những cú tát, và tôi nhận ra, tôi nhận ra, tôi nhận ra…

Tôi nhận ra hắn yếu hơn tôi.

“Todd, dừng lại đi!” tôi nghe tiếng Viola gọi.

Hắn loạng choạng lùi lại và tôi đấm mạnh vào đầu hắn. Hắn nhẹ đến nỗi cú đấm khiến hắn ngã chỏng gọng lên đống đá. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, miệng hắn phát ra một tiếng rít, và sự kinh hoàng lẫn hoảng loạn thoát khỏi Tiếng Ồn của hắn.

“DỪNG LẠI!” Viola thét. “Cậu không thấy ông ta đang sợ đến mức nào sao?”

“Hắn nên sợ!” tôi thét lên đáp trả.

Vì lúc này không gì có thể ngăn Tiếng Ồn của tôi.

Tôi lại gần và hắn lồm cồm tìm cách bỏ trốn, nhưng tôi chộp lấy cổ chân dài trắng ởn của hắn và kéo hắn khỏi đống đá xuống đất, và hắn thốt lên một tiếng ai oán thảm thiết, và tôi cầm dao sẵn sàng.

Chắc hẳn Viola đã đặt Manchee xuống ở đâu đó, vì cô chộp lấy tay tôi kéo lại, ngăn không cho tôi đâm gã Xú Vật. Tôi gạt cô ra nhưng cô không buông. Chúng tôi loạng choạng lùi khỏi gã Xú Vật đang rúm ró trên tảng đá, hai bàn tay giơ ra chắn trước mặt.

“Thả tôi ra!” tôi hét.

“Làm ơn, Todd!” cô hét trả, kéo vặn tay tôi. “Làm ơn ngừng chuyện này lại!”

Tôi vặn tay và dùng tay còn lại để đẩy cô ra. Khi tôi quay lại, gã Xú Vật đang bò trên mặt đất…

Về phía cây giáo…

Những ngón tay hắn đã chạm đến đầu cây…

Và toàn bộ lòng căm thù của tôi bùng nổ như ngọn núi lửa đỏ rực nhất…

Và tôi lao vào hắn…

Và tôi cắm con dao vào ngực hắn.

Nó đâm ngập vào, lưỡi dao xoay sang một bên khi đụng phải xương. Gã Xú Vật thét lên một tiếng khủng khiếp nhất. Máu đỏ sẫm (đỏ, nó có màu đỏ, chúng cũng đổ máu đỏ) bắn ra từ vết thương. Hắn đưa cánh tay dài ngoằng cào lên mặt tôi. Tôi rút dao và đâm hắn thêm lần nữa. Tiếng rít dài thất thanh chui ra từ miệng hắn, kèm theo tiếng ùng ục ầm ĩ. Tay chân hắn vẫn quờ quạng và hắn nhìn tôi bằng đôi mắt đen tuyền. Tiếng Ồn của hắn đầy đau đớn và hoang mang, sợ hãi…

Tôi vặn dao…

Hắn không chịu chết, hắn không chịu chết, hắn không chịu chết…

Rồi sau một tiếng rên rỉ và một cái rùng mình, hắn chết.

Tiếng Ồn của hắn im bặt.

Tôi nôn khan và rút dao ra, loạng choạng lùi lại trong vũng bùn.

Tôi nhìn hai tay, nhìn con dao. Máu vấy lên mọi thứ. Con dao đầy máu, ngay cả cán, và hai bàn tay, hai cánh tay lẫn quần áo của tôi cũng đầy máu. Vết máu trên mặt mà tôi đưa tay chùi trộn lẫn với máu của chính tôi từ vết xước.

Dù mưa đang trút xuống, trên người tôi vẫn nhiều máu đến không tưởng.

Gã Xú Vật nằm ở nơi tôi đã…

Nơi tôi đã giết hắn.

Tôi nghe thấy Viola thốt lên, một tiếng nghẹn ngào và thở gấp. Tôi ngước lên nhìn cô. Cô rúm người lùi lại.

“Cô không biết!” tôi hét lên. “Cô không biết gì hết! Chúng đã khơi mào chiến tranh. Chúng đã giết mẹ tôi! Tất cả, tất cả mọi chuyện từng xảy ra, là lỗi của chúng!”

Rồi tôi nôn.

Rồi tôi tiếp tục nôn.

Và khi Tiếng Ồn của tôi có vẻ bình tĩnh hơn, tôi lại nôn.

Tôi gục đầu xuống đất.

Thế giới đã dừng lại.

Thế giới vẫn dừng lại.

Tôi không nghe thấy gì từ Viola ngoài sự im lặng. Tôi cảm thấy ba lô đang dồn vào gáy khi nhoài người về phía trước. Tôi không nhìn gã Xú Vật.

“Hắn đã có thể giết chúng ta,” cuối cùng tôi nói, với mặt đất.

Viola vẫn không nói gì.

“Hắn đã có thể giết chúng ta,” tôi nhắc lại.

“Ông ta sợ!” Viola nói, giọng vỡ òa. “Ngay cả tôi cũng có thể thấy ông ta đã sợ đến mức nào.”

“Hắn đã chạy đến lấy cây giáo,” tôi nói, ngẩng đầu lên.

“Vì cậu cầm dao xông vào ông ta!” Giờ tôi đã có thể nhìn Viola. Mắt cô mở lớn và trống rỗng, như khi cô thu người lắc lư trên tảng đá.

“Chúng đã giết tất cả mọi người ở Tân Thế giới,” tôi nói.

Cô lắc đầu dữ dội. “Cậu là đồ ngu! Cậu NGU chết mẹ đi!”

Cô không hề nói tránh.

“Đã bao nhiêu lần cậu nhận ra những gì người ta nói không phải là sự thật?” cô hỏi, lùi lại còn xa hơn, mặt cô rúm lại. “Đã bao nhiêu lần rồi?”

“Viola…”

“Chẳng phải tất cả Xú Vật đã bị giết trong cuộc chiến sao?” cô hỏi tiếp, và Chúa ơi, tôi mới ghét vẻ sợ hãi trong giọng nói của cô làm sao. “Hả? Chẳng phải sao?”

Và mẩu giận dữ cuối cùng trôi tuột khỏi Tiếng Ồn của tôi khi một lần nữa tôi nhận ra mình là một thằng ngu đến mức nào…

Và tôi quay người nhìn gã Xú Vật…

Và tôi nhìn khu cắm trại…

Và tôi nhìn những con cá trên xiên…

Và (không không không không) tôi thấy lại nỗi sợ đến từ Tiếng Ồn của hắn…

(Không không không, làm ơn không.)

Chẳng còn gì cho tôi nôn nhưng tôi vẫn cứ nôn…

Tôi là một tên sát nhân…

Tôi là một tên sát nhân…

Tôi là một tên sát nhân…

(Ôi, làm ơn, không) tôi là một tên sát nhân.

Tôi bắt đầu run rẩy. Tôi bắt đầu run rẩy dữ dội đến nỗi không thể đứng dậy. Tôi thấy mình liên tục nói “Không” và nỗi sợ trong Tiếng Ồn của hắn không ngừng vang vọng trong Tiếng Ồn của tôi, chẳng có nơi nào để chạy trốn khỏi nỗi sợ ấy. Nó cứ ở đó, và ở đó, còn tôi cứ run rẩy dữ dội đến nỗi không thể quỳ. Tôi ngã xuống vũng bùn và thấy máu ở khắp nơi. Cơn mưa không gột bỏ được màu máu.

Tôi nhắm tịt mắt.

Và chỉ có bóng tối.

Chỉ có bóng tối và hư không.

Một lần nữa tôi lại làm hỏng tất cả. Một lần nữa tôi lại sai lầm. Từkhoảng cách thật xa tôi nghe thấy Viola đang gọi tên mình. Ở quá xa.

Và tôi chỉ có một mình. Đơn độc, ở đây và mãi mãi.

Tôi lại nghe thấy Viola gọi.

Từ khoảng cách thật xa, tôi thấy cánh tay mình đang bị kéo.

Chỉ khi đó tôi mới nghe thấy một chuỗi những Tiếng Ồn không phải của mình, và tôi mở mắt.

“Tôi nghĩ ở quanh đây còn nhiều Xú Vật,” Viola thì thầm vào tai tôi.

Tôi ngẩng đầu dậy. Tiếng Ồn của tôi đầy những thứ rác rưởi và kinh hãi nên thật khó để nghe rõ ràng. Mưa vẫn rơi nặng hạt, và tôi mất một giây ngu ngốc tự hỏi liệu chúng tôi có bao giờ được khô ráo trở lại, rồi tôi nghe thấy nó, tiếng lẩm bẩm phảng phất giữa những hàng cây, không thể định vị nhưng chắc chắn đang ở gần đây.

“Nếu trước đấy họ không muốn giết chúng ta,” Viola nói, “thì bây giờ chắc chắn họ sẽ muốn.”

“Chúng ta phải đi thôi.” Tôi cố đứng dậy, vẫn run rẩy và phải mất vài lần thử mới thành công.

Tôi vẫn cầm chặt con dao. Nó nhớp nhúa máu.

Tôi ném nó xuống đất.

Mặt Viola trông thật khủng khiếp, đau buồn, sợ sệt và kinh hãi, tất cả nhắm vào tôi, tất cả nhắm vào tôi, nhưng vẫn như trước, chúng tôi không có lựa chọn nào khác, nên tôi chỉ nhắc lại, “Chúng ta phải đi thôi,” và chúng tôi bế Manchee từ nơi cô đã đặt nó xuống, trên khoảng đất khô mà gã Xú Vật đã cắm trại.

Nó vẫn ngủ và vẫn run rẩy vì lạnh khi tôi bế nó lên. Tôi vùi mặt vào lông nó, ngửi mùi hôi quen thuộc của nó.

“Nhanh lên,” Viola giục.

Và tôi quay lại và thấy cô đang nhìn quanh quất, Tiếng Ồn vẫn thì thầm khắp khu rừng trong cơn mưa, nỗi sợ vẫn ngụ trên gương mặt cô.

Viola nhìn tôi, và tôi cảm thấy thật khó để nhìn thẳng vào mắt cô, nên tôi quay mặt đi.

Nhưng ngay khi làm vậy, tôi nhìn thấy chuyển động sau lưng Viola.

Tôi thấy bụi cây tách ra nơi cô đang đứng.

Và tôi thấy cô nhận ra mặt tôi đang biến sắc.

Cô quay lại vừa kịp lúc để thấy Aaron đang chui ra từ cánh rừng đằng sau.

Hắn dùng một tay chộp cổ Viola rồi dùng tay còn lại chụp miếng giẻ lên cả miệng lẫn mũi cô cùng lúc tôi hô lên và lao về phía trước và tôi nghe cô hét lên dưới miếng giẻ đồng thời tìm cách chống trả bằng cả hai tay nhưng Aaron giữ quá chặt và đến khi tôi tiến được bước thứ hai và thứ ba thì cô đã ngất xỉu vì thứ gì đó tẩm trong miếng giẻ và đến bước thứ tư với thứ năm của tôi thì hắn đã thả cô xuống đất còn Manchee vẫn nằm trên tay tôi rồi đến bước thứ sáu thì hắn đã vòng tay ra sau lưng nhưng tôi không còn con dao và lại đang bế Manchee nên chỉ có thể chạy về phía hắn để rồi đến bước thứ bảy tôi thấy hắn lôi cây gậy đã giắt sau lưng ra rồi vung mạnh vào đầu tôi đánh

CỐP

và tôi ngã sấp mặt xuống và Manchee rớt khỏi tay và đầu tôi ong đến nỗi tôi không thể chống người nhỏm dậy và thế giới chao đảo và xám xịt và đầy đớn đau và tôi nằm sõng soài và mọi thứ quay cuồng và tay chân tôi nặng như chì không thể nhấc nổi và nửa đầu tôi vùi dưới bùn và tôi thấy Aaron đang nhìn mình và tôi thấy Tiếng Ồn của hắn và Viola có mặt trong đó và tôi thấy hắn nhận ra con dao của tôi sáng đỏ trong đống bùn và hắn nhặt nó lên và tôi cố bò đi nhưng trọng lượng cơ thể ghim chặt tôi lại một chỗ và tôi chỉ có thể nhìn hắn đứng lù lù trên đầu.

“Tao không còn cần đến mày nữa, nhóc,” hắn nói rồi vung dao qua đầu và điều cuối cùng tôi nhìn thấy là cánh tay hắn đang giáng xuống hết sức bình sinh.