PHẦN V Chương 26 KẾT THÚC CỦA MỌI THỨ
NGÃ XUỐNG, không, NGÃ XUỐNG, không, làm ơn, cứu tôi, Ngã Xuống, Con Dao, Con Dao, Xú Vật, lũ Xú Vật đã chết, tất cả lũ Xú Vật đã chết, Viola, xin lỗi, làm ơn, xin lỗi, hắn có cây giáo, NGÃ XUỐNG, Làm ơn, làm ơn, Aaron, ở sau cô! Hắn đang đến! không còn cần đến mày nữa, nhóc, Viola ngã xuống, Viola Eade, Xú Vật, tiếng thét và máu và, không, XEM TÔI NÀY, xem tôi này, không, làm ơn, xem tôi này, hắn đã có thể giết chúng ta, Ben, làm ơn, tôi xin lỗi, Aaron! Chạy đi! E-A-D-E, Bọn chúng còn nhiều người nữa, chúng ta phải rời khỏi đây, NGÃ XUỐNG, ngã xuống, máu sẫm, Con Dao, chết, chạy, tôi là một tên sát nhân, làm ơn, không, xú VẬT, Viola Viola Viola…
“Viola!” tôi cố gào lên nhưng tất cả chỉ là bóng tối, bóng tối lặng thinh, bóng tối, và tôi ngã xuống, tôi không còn giọng nói…
“Viola,” tôi thử lại, có nước trong phổi tôi, và cơn đau ở bụng, và cơn đau, cơn đau ở…
“Aaron,” tôi thì thầm. “Chạy đi, là Aaron.” Rồi tôi lại ngã xuống và chỉ còn lại bóng tối…
…
…
“Todd?”
…
“Todd?”
Manchee.
“Todd?”
Tôi có thể cảm thấy cái lưỡi của nó trên mặt, có nghĩa tôi có thể cảm thấy mặt mình, có nghĩa tôi biết mặt mình ở đâu, và sau khi một cơn gió mạnh ùa qua người, tôi mở mắt.
Manchee đang đứng ngay cạnh đầu tôi, nhấp nhổm, bồn chồn liếm môi và mũi, băng gạc vẫn quấn trên mắt nó, nhưng nó trông cứ mờ ảo và khó mà…
“Todd?”
Tôi gắng gọi tên Manchee để trấn an nó, nhưng tôi chỉ ho sặc sụa và một cơn đau nhức nhối nhói lên ở lưng. Tôi vẫn nằm sấp bụng trong vũng bùn, nơi tôi đã ngã xuống lúc Aaron…
Aaron.
Lúc Aaron dùng gậy đập vào đầu tôi. Tôi gắng nhỏm dậy, và một cơn đau thấu trời nhói lên từ bên phải đầu xuống tận cằm. Tôi nằm xuống nghiến răng suốt một phút, để mặc cho cơn nhức nhối chiếm lấy mình trước khi có thể thử mở miệng một lần nữa.
“Todd?” Manchee thủ thỉ.
“Tao đây, Manchee,” cuối cùng tôi thì thầm, nhưng lời nói thốt ra từ tôi nghe như một tiếng gầm gừ bị đờm chặn lại và khiến tôi ho càng dữ dội hơn…
Nhưng tràng ho phải ngưng bặt vì cơn đau thấu xương ở lưng.
Lưng tôi.
Tôi ho thêm một tiếng và cảm giác kinh hãi lan từ bụng ra khắp người.
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi…
Không.
Ôi, không.
Tôi ho khẽ trong cổ họng, gắng không đụng đến bất kỳ cơ bắp nào nhưng không thành công. Tôi chịu đựng cơn đau cho đến khi nó dịu xuống, rồi cố mở miệng mà tránh không khiến mình đau tới chết.
“Có phải có dao trên người tao không, Manchee?” tôi khò khè hỏi.
“Dao, Todd,” Manchee sủa, sự lo lắng bao trùm lấy nó. “Ở lưng, Todd.”
Nó lại vòng ra trước để liếm mặt tôi, cách của chó để khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn. Tất cả những gì tôi có thể làm là thở và không di chuyển suốt một phút. Tôi nhắm mắt và hít thở, bất chấp phổi đang ca thán và có vẻ đã đầy ứ.
Tôi là Todd Hewitt, tôi nghĩ, và đây là một sai lầm, vì mọi chuyện lại ập đến, tràn vào tôi, kéo tôi xuống, máu của gã Xú Vật và khuôn mặt sợ hãi của Viola và Aaron chui ra từ trong rừng rồi đem cô đi…
Tôi bật khóc nhưng khóc gây ra cơn đau kinh khủng, nên tôi cảm thấy tê liệt suốt một phút, ngọn lửa bùng lên ở hai cánh tay và sau lưng. Tôi chẳng thể làm gì ngoài chịu đựng cho đến khi nó qua đi.
Từ từ, chậm rãi, tôi gỡ một tay đang mắc kẹt bên dưới người. Đầu và tay tôi đau đến nỗi tôi nghĩ mình đã ngất đi khoảng một phút nhưng tôi lại tỉnh dậy và từ từ, chậm rãi vòng tay ra phía sau, lần những ngón tay qua lớp áo bẩn thỉu ướt át lên chiếc ba lô bẩn thỉu ướt át mà bằng một phép màu nào đó tôi vẫn đang đeo, rồi mò lên xuống cho đến khi đầu ngón tay chạm được vào nó.
Cán dao. Thò ra khỏi lưng tôi.
Nhưng tôi chưa chết.
Đáng lẽ tôi phải chết rồi chứ.
Tôi chết chưa?
“Chưa chết, Todd,” Manchee sủa. “Ba lô! Ba lô!”
Con dao đang thò ra khỏi người tôi, nhô lên ở giữa hai bả vai, cơn đau nói cho tôi biết cụ thể vị trí của nó, nhưng con dao đâm xuyên qua ba lô trước, có thứ gì đó trong ba lô đã cản con dao khỏi ngập lút vào…
Cuốn sách.
Cuốn sách của mẹ tôi.
Tôi lại sờ cán dao, chậm rãi hết mức có thể, nhưng phải, Aaron đã đâm xuyên qua cuốn sách trong ba lô và nó đã ngăn con dao khỏi cắm lút vào người tôi.
(Như nó đã cắm lút vào người gã Xú Vật.)
Tôi lại nhắm mắt và cố hít vào sâu hết mức, dù không được sâu lắm, rồi nín thở cho đến khi nắm được cán dao, rồi tôi lại phải thở ra và đợi đến khi cơn đau qua đi, rồi mới tìm cách rút dao ra, nhưng con dao trở thành thứ nặng nhất trên đời, và tôi lại phải đợi và thở, rồi lại thử, và cơn đau ở lưng giật đùng đùng như một khẩu súng nhả đạn. Tôi gào lên khi cảm thấy con dao rút ra khỏi lưng.
Tôi thở hổn hển suốt một phút rồi gắng kìm nước mắt, tay giữ con dao còn ghim vào cuốn sách và ba lô ra xa khỏi lưng.
Manchee lại liếm mặt tôi.
“Chó ngoan,” tôi nói, dù không biết vì sao.
Tôi mất khoảng thời gian dài như cả đời người để gỡ quai ba lô ra khỏi tay và cuối cùng cũng có thể ném con dao cùng đống đồ sang một bên. Ngay cả khi đó, tôi vẫn chưa thể đứng dậy và chắc hẳn đã lại lăn ra bất tỉnh, vì Manchee đang liếm mặt tôi và tôi phải mở mắt và ho sặc sụa lần nữa.
Trong lúc nằm đó, vẫn dưới vũng bùn, tôi ước gì con dao của Aaron đã đâm xuyên qua tôi, rằng tôi đã chết như gã Xú Vật, rằng tôi có thể ngừng rơi xuống hố đen, rơi, rơi, rơi mãi cho đến khi chỉ còn lại bóng tối, xuống vô định, nơi chẳng còn thằng Todd để đổ tội hay làm hỏng việc, hay khiến Ben và Viola thất vọng, và tôi có thể vĩnh viễn rơi vào hư vô, không bao giờ phải lo nghĩ nữa.
Nhưng Manchee vẫn ở đây liếm láp.
“Thôi đi.” Tôi nhấc một tay lên để đẩy nó ra.
Aaron đã có thể giết tôi, giết tôi một cách dễ dàng.
Đâm dao qua cổ tôi, qua mắt tôi, qua cổ họng tôi. Tôi nằm gọn dưới tay hắn, mặc cho hắn tùy nghi chém giết, nhưng hắn không làm vậy. Hắn chắc chắn phải biết mình đang làm gì. Chắc chắn.
Hắn để tôi lại cho thị trưởng tìm thấy ư? Nhưng tại sao hắn lại đi trước đội quân xa đến vậy? Làm sao hắn có thể đi suốt quãng đường ấy mà không có ngựa như Prentiss Con? Hắn đã đi theo chúng tôi bao lâu rồi?
Đã bao lâu trước khi hắn bước ra khỏi bụi rậm và bắt Viola đi mất?
Tôi thốt lên một tiếng rên khe khẽ.
Đó là lý do hắn để tôi được sống. Để tôi có thể sống mà biết rằng hắn đã bắt Viola đi. Đó là cách hắn thắng, phải không? Đó là cách hắn khiến tôi phải đau đớn. Sống và vĩnh viễn mang cảnh hắn bắt Viola đi trong Tiếng Ồn của tôi.
Một nguồn năng lượng mới chạy qua tôi và tôi bắt mình phải ngồi dậy, lờ đi cơn đau và nhoài người về phía trước để thở cho đến khi có thể nghĩ đến việc đứng lên. Tiếng lạo xạo trong phổi và cơn đau ở lưng khiến tôi ho thêm nữa nhưng tôi nghiến răng chịu đựng.
Vì tôi phải tìm cô.
“Viola,” Manchee sủa.
“Viola,” tôi nói, nghiến răng chặt hơn và cố đứng dậy.
Nhưng việc đó thật quá sức, cơn đau chiếm quyền kiểm soát hai chân và tôi lại ngã xuống vũng bùn. Tôi cứ nằm yên đó, vật lộn để thở. Tâm trí tôi lẫn lộn. Trong Tiếng Ồn, tôi đang chạy, tôi chạy mãi chạy mãi, vào hư không. Cả người tôi nóng ran và tôi đổ mồ hôi, và tôi đang chạy trong Tiếng Ồn. Tôi có thể nghe thấy tiếng Ben từ sau những rặng cây và tôi đang chạy về phía chú. Chú đang hát, bài hát từng ru tôi ngủ, bài hát dành cho những đứa trẻ, không dành cho đàn ông, nhưng khi nghe, tim tôi căng ra. Một sớm tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng.
Tôi trở lại là chính mình. Bài hát trở lại cùng tôi.
Vì bài hát như thế này:
Một sớm tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng,
Tôi nghe tiếng một thiếu nữ từ dưới thung sâu.
“Ôi đừng lừa dối em, đừng bao giờ rời bỏ em.”
Tôi mở mắt.
Đừng lừa dối tôi. Đừng rời bỏ tôi.
Tôi phải tìm cô.
Tôi phải tìm cô.
Tôi ngước lên nhìn. Mặt trời đã lên nhưng tôi không biết đã bao lâu kể từ lúc Aaron bắt Viola đi. Lúc ấy chỉ vừa bình minh. Trời lúc này nhiều mây nhưng sáng rõ, nên có thể là cuối buổi sáng hoặc đầu giờ chiều. Thậm chí có thể đã là một ngày khác, một ý nghĩ tôi cố gạt đi. Tôi nhắm mắt và lắng nghe. Mưa đã tạnh nên không còn những tiếng bì bõm. Nhưng Tiếng Ồn duy nhất tôi nghe thấy thuộc về tôi và Manchee và những lời huyên thuyên vô nghĩa xa xăm của đám sinh vật trong rừng đang bận rộn với cuộc sống của chúng mà chẳng can dự gì đến tôi.
Không có tiếng của Aaron. Không có sự im lặng của Viola.
Tôi mở mắt và nhìn thấy túi của cô.
Bị rơi ra khi Viola kháng cự Aaron, nó không có giá trị hay khơi gợi niềm hứng thú gì ở hắn và chỉ nằm đấy trên mặt đất, như không thuộc về ai, như thể việc nó thuộc về Viola không hề quan trọng.
Chiếc túi ấy chứa đầy những thứ ngu xuẩn và hữu dụng.
Ngực tôi thắt lại và tôi ho đau đớn.
Có vẻ tôi không thể đứng dậy, nên tôi bò về phía trước, thở hổn hển bởi cơn đau ở lưng và đầu, nhưng vẫn bò. Manchee sủa liên hồi, đầy lo lắng, “Todd, Todd,” và sau một lúc lâu, lâu bỏ mịa đi được, tôi cũng bò được đến chiếc túi. Tôi phải oằn người vì đau suốt một phút, trước khi có thể động tới cái túi. Khi lại có thể thở, tôi mở túi ra và lục lọi cho đến khi tìm được hộp đựng băng gạc. Chỉ còn lại một miếng, nhưng đành vậy. Rồi tôi bắt đầu cởi áo, một việc cần thêm nhiều lần nghỉ, nhiều lần thở, từng chút một, nhưng cuối cùng cái áo cũng được lột khỏi tấm lưng đang cháy rát và vòng qua cái đầu đang nhức nhối của tôi. Tôi thấy máu và bùn khắp từng thớ vải.
Tôi tìm con dao mổ trong hộp cứu thương và cắt miếng băng ra làm hai. Tôi áp một miếng lên đầu, giữ chặt đến khi nó dính lại, rồi chậm rãi vòng tay áp miếng còn lại lên lưng. Suốt một phút, cơn đau còn dữ dội hơn khi chất liệu trong miếng băng, các tế bào con người, hay cái khỉ khô gì mà cô nói ấy, bò vào vết thương rồi gắn lại với nhau. Tôi nghiến răng nhưng thuốc đã bắt đầu có tác dụng và một cảm giác mát lạnh lan khắp mạch máu. Tôi đợi cho đến khi nó có tác dụng đủ để tôi đứng dậy. Tôi loạng choạng, nhưng cũng gắng đứng được suốt một phút.
Mất thêm một phút nữa để tôi đi một bước. Rồi một bước khác.
Nhưng tôi phải đi đâu?
Tôi không biết hắn đã đưa cô đi đâu. Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Hắn có thể đã về tới đội quân.
“Viola?” Manchee rên rỉ sủa.
“Tao không biết, anh bạn,” tôi nói. “Để tao nghĩ.”
Ngay cả khi đã dán băng gạc, tôi vẫn không thể đứng thẳng, nhưng tôi gắng hết sức ngó quanh. Thi thể của gã Xú Vật nằm ở rìa tầm nhìn nhưng tôi quay người để không phải trông thấy hắn.
Ôi đừng lừa dối em, đừng bao giờ rời bỏ em.
Tôi thở dài, biết mình phải làm gì.
“Chẳng còn cách nào khác,” tôi nói với Manchee. “Chúng ta phải đến chỗ đội quân.”
“Todd?” nó rên rỉ.
“Chẳng còn cách nào khác,” tôi lặp lại và gạt mọi thứ khỏi đầu, chỉ tập trung vào việc di chuyển.
Điều đầu tiên tôi cần là một chiếc áo mới.
Tôi quay lưng lại với gã Xú Vật và đến chỗ chiếc ba lô.
Con dao vẫn găm xuyên qua lớp vải cùng cuốn sách bên trong. Tôi không thực sự muốn đụng vào nó, và ngay cả khi đang mơ hồ, tôi cũng không muốn biết cuốn sách đã thành thế nào, nhưng tôi phải lấy con dao ra, nên tôi đạp chân lên ba lô để giữ và kéo mạnh. Mất vài lần kéo nhưng cuối cùng tôi cũng rút được con dao ra và ném nó xuống đất.
Tôi nhìn con dao đang nằm trên đống rêu ướt. Máu vẫn vương khắp. Máu Xú Vật là chủ yếu, nhưng máu của tôi, màu tươi hơn, cũng dính trên mũi dao. Tôi tự hỏi liệu có phải máu Xú Vật đã hòa vào máu tôi khi tôi bị Aaron đâm. Tôi tự hỏi liệu có thêm loại vi khuẩn đặc biệt nào khác mà bạn có thể trực tiếp dính phải từ Xú Vật hay không.
Nhưng không còn thời gian để tiếp tục thắc mắc.
Tôi mở ba lô và lấy cuốn sách ra.
Có một cái khe hình lưỡi dao xuyên qua cuốn sách. Con dao quá sắc và Aaron hẳn đã đâm rất mạnh nên cuốn sách hầu như không hư hỏng gì. Các trang giấy bị đâm thủng, máu của tôi và của gã Xú Vật nhuốm vào rìa một chút, nhưng vẫn đọc được.
Tôi vẫn có thể đọc nó, vẫn có thể nhờ người đọc nó.
Nếu có lúc nào tôi xứng đáng.
Tôi cũng gạt suy nghĩ ấy đi và lấy ra một chiếc áo sạch. Tôi ho sù sụ, và ngay cả khi đã có băng gạc, cơn đau vẫn thấu đến tận xương nên tôi phải dừng lại để đợi nó dịu đi. Phổi tôi có cảm giác đầy nước, như thể trong ngực đang chứa những tảng đá dưới sông, nhưng tôi gắng mặc áo vào, thu thập những thứ còn hữu dụng từ ba lô, một số quần áo và hộp cứu thương của tôi, những gì chưa bị ông Prentiss Con và cơn mưa làm hư hại, rồi cầm theo chúng và cuốn sách của mẹ bỏ vào túi của Viola, vì không đời nào tôi có thể đeo ba lô nữa.
Nhưng rồi vẫn còn câu hỏi đó, phải không?
Tôi phải đi đâu?
Tôi men theo con đường trở lại chỗ đội quân, đó là nơi tôi sẽ đi.
Tôi trở lại chỗ đội quân và bằng cách nào đó sẽ cứu cô ấy, ngay cả khi phải thế chỗ cho cô.
Để làm vậy, tôi không thể đi mà không trang bị gì, phải không?
Không, tôi không thể.
Tôi lại nhìn con dao, vẫn nằm trên đám rêu như một thứ vô chủ, một thứ làm từ kim loại hoàn toàn không liên quan gì đến một thằng nhóc, một thứ chuyển mọi tội lỗi từ chính nó sang thằng nhóc sử dụng nó.
Tôi không muốn đụng vào nó. Không hề muốn. Không bao giờ muốn đụng vào nó nữa. Nhưng tôi phải lại gần, phải gột sạch máu lên lá ướt, phải đút nó vào bao trên thắt lưng vẫn quấn quanh hông.
Tôi phải làm những việc đó. Chẳng còn lựa chọn nào khác.
Gã Xú Vật mấp mé trong tầm nhìn của tôi nhưng tôi quay đi trong lúc xử lý con dao.
“Đi nào, Manchee.” Tôi rón rén hết mức thòng túi của Viola lên một bên vai.
Đừng lừa dối tôi. Đừng bao giờ rời bỏ tôi.
Đến giờ lên đường rồi.
“Chúng ta sẽ tìm được cô ấy,” tôi nói.
Tôi quay lưng lại với khu cắm trại và đi hướng ra đường chính. Tốt hơn hết là cứ lên đường, rồi đến chỗ họ nhanh nhất có thể. Tôi sẽ nghe thấy họ đang đến, sẽ tránh đường, rồi xem có cách nào để cứu cô hay không.
Nghĩa là tôi có thể sẽ phải đón đầu họ.
Tôi đang băng qua một bụi cây thấp thì nghe thấy tiếng Manchee sủa, “Todd?”
Tôi quay đầu, gắng không nhìn khu cắm trại. “Đi nào, anh bạn.”
“Todd!”
“Tao đã bảo đi mà. Đừng cứng đầu nữa.”
“Lối này, Todd,” nó sủa và vẫy cái đuôi cụt.
Tôi quay hẳn người về phía nó. “Mày bảo gì?”
Nó chĩa mũi về hướng ngược lại với hướng tôi đang đi. “Lối này,” nó sủa. Nó lấy móng cọ lên tấm băng gạc trên mắt, gỡ nó ra và nheo con mắt bị thương với tôi.
“Ý mày bảo ‘Lối này’ là sao?” tôi hỏi, một cảm giác gì đó dâng lên trong ngực.
Nó hất đầu và trỏ chân trước về hướng không chỉ ngược lại với con đường mà còn ngược lại với đội quân. “Viola,” nó sủa, quay vòng vòng rồi lại chỉ về hướng đó.
“Mày có thể ngửi thấy cô ấy sao?” tôi hỏi, ngực nở ra.
Nó sủa một tiếng ừ.
“Mày có thể ngửi thấy cô ấy?”
“Lối này, Todd!”
“Không phải đi đường chính sao?” tôi hỏi. “Không phải hướng đội quân sao?”
“Todd!” nó sủa, cảm thấy Tiếng Ồn của tôi lớn lên, và chính nó cũng thấy hứng khởi.
“Mày chắc chứ?” tôi hỏi. “Mày phải chắc chắn, Manchee. Mày phải chắc.”
“Lối này!” rồi nó chạy, qua những bụi cây, trên con đường song song với dòng sông, xa khỏi đội quân.
Về phía Haven.
Ai mà biết tại sao, và ai mà thèm bận tâm, vì trong lúc tôi chạy theo nó, nhanh hết mức mà các vết thương cho phép, trong khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy Manchee lao đi phía trước, tôi tự nhủ, Chó ngoan, chó ngoan chết tiệt.