← Quay lại trang sách

Chương 27 TIẾN LÊN

“LỐI NÀY, TODD,” Manchee sủa, dẫn tôi vòng qua một đống đá khác.

Kể từ khi chúng tôi rời khỏi khu cắm trại của gã Xú Vật, địa hình ngày càng trở nên gồ ghề. Khu rừng dốc lên tiến vào những ngọn đồi suốt một hai tiếng qua. Chúng tôi vội vàng trèo lên, rồi lại xuống, rồi lại lên, và thi thoảng phải cuốc bộ leo núi thay vì chạy. Khi lên đến đỉnh một ngọn đồi, tôi lại nhìn thấy nhiều ngọn đồi khác trải ra trước mắt, dưới các thân cây, một số dốc đến mức phải đi vòng qua thay vì trèo lên. Con đường và dòng sông lấp ló uốn lượn ở phía bên phải tôi, có lúc tôi phải gắng hết sức để không mất dấu chúng.

Ngay cả khi miếng băng gạc đang phát huy hiệu quả hết mức, mỗi bước đi cũng khiến lưng và đầu tôi đau nhói, và lâu lâu tôi lại phải dừng, đôi khi là để nôn sạch cái bụng rỗng.

Nhưng chúng tôi vẫn tiến lên.

Nhanh hơn, tôi tự nhủ. Đi nhanh hơn, Todd Hewitt.

Họ đã đi trước tôi ít nhất nửa ngày, thậm chí có thể là một ngày rưỡi, và tôi không biết họ đang đi đâu hay kế hoạch của Aaron là gì khi đến nơi, nhưng chúng tôi vẫn tiến lên.

“Mày chắc chứ?” tôi không ngừng hỏi Manchee.

“Lối này,” nó tiếp tục sủa.

Điều vô lý là chúng tôi hầu như đang đi đúng hướng mà tôi và Viola phải đi, men theo dòng sông, tránh con đường, và hướng về phía Đông tới Haven. Tôi không biết tại sao Aaron lại đi hướng đó, tôi không biết tại sao hắn lại chạy xa khỏi đội quân, nhưng đó là hướng Manchee ngửi thấy mùi của họ, nên đó là hướng chúng tôi đi.

Chúng tôi di chuyển cả ngày, lên đồi, xuống đồi, tiến về phía trước, qua những rặng cây chuyển từ lá bản rộng ở đồng bằng sang lá nhọn hơn, thân cao hơn và trông như những mũi tên. Thậm chí cây cũng có mùi khác nhau, tỏa trong không khí rõ đến nỗi tôi có thể nếm thấy vị trên đầu lưỡi. Manchee và tôi lội qua đủ loại suối và lạch chảy ra sông, chỉ thi thoảng dừng lại để lấy thêm nước.

Tôi gắng không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì. Tôi gắng giữ tâm trí tập trung vào phía trước, vào Viola và việc tìm kiếm cô. Gắng không nghĩ đến vẻ mặt của cô khi tôi giết gã Xú Vật. Gắng không nghĩ đến cảnh cô lùi lại như thể lo sợ bị tôi làm hại. Gắng không nghĩ xem cô đã sợ đến mức nào khi bị Aaron bắt mất còn tôi thì không làm được gì.

Tôi gắng không nghĩ đến Tiếng Ồn của tên Xú Vật và nỗi sợ trong đó, hay hắn đã sửng sốt ra sao khi bị giết mà chẳng vì lý do gì ngoài việc mình đã đánh cá, hay tiếng xương răng rắc khi con dao của tôi găm vào người hắn, hay máu đỏ túa ra, bắn vào người tôi, sự hoang mang truyền vào Tiếng Ồn của tôi khi hắn chết, khi hắn chết, khi hắn chết, khi hắn…

Tôi không nghĩ đến điều đó.

Chúng tôi tiến lên, tiến lên.

Chiều chuyển thành chập tối, khu rừng và những ngọn đồi có vẻ như trải dài bất tận, rồi lại xuất hiện một trở ngại khác.

“Thức ăn, Todd?”

“Chẳng còn lại gì cả,” tôi nói, bụi bay lên dưới chân trong lúc chúng tôi đi xuống một con dốc. “Tao hết sạch rồi.”

“Thức ăn?”

Tôi không biết đã bao lâu kể từ lần cuối tôi được ăn, được ngủ, vì bất tỉnh không được tính là ngủ.

Và tôi không nhớ còn bao nhiêu ngày nữa tôi sẽ trở thành đàn ông, nhưng tôi có thể nói với bạn rằng mình chưa bao giờ cảm thấy ngày đó xa xôi đến vậy.

“Sóc!” đột nhiên Manchee sủa và chạy quanh một gốc cây, lao vào bụi dương xỉ bên dưới. Tôi thậm chí không nhìn thấy con sóc, nhưng tôi có thể nghe thấy Chó ngu và “Sóc!” và Ngu-ngu-ngu rồi ngưng bặt.

Manchee nhảy ra với một con sóc xù xì rũ rượi ngoạm trong miệng, lớn hơn và có màu nâu sẫm hơn so với lũ sóc đầm lầy. Manchee thả nó xuống đất, trước mặt tôi, bịch một tiếng máu me và giòn tan, khiến tôi không còn cảm thấy đói nữa.

“Thức ăn?” nó sủa.

“Được rồi, anh bạn.” Tôi không nhìn vào đống bầy nhầy ấy. “Mày cứ việc xơi.”

Tôi đổ mồ hôi nhiều hơn thường lệ. Tôi uống những ngụm nước lớn trong lúc Manchee đánh chén. Những con măn mắt vây quanh chúng tôi thành một bầy gần như vô hình và tôi cứ phải xua tay đuổi chúng đi. Tôi lại ho, lờ đi cơn đau ở lưng, ở đầu, rồi khi Manchee đã ăn xong và sẵn sàng lên đường, tôi loạng choạng chỉ một chút nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

Tiếp tục đi, Todd Hewitt. Tiếp tục đi.

Tôi không dám ngủ. Có thể Aaron không ngủ, nên tôi cũng không thể ngủ. Những đám mây liên tục bay qua mà tôi không để ý, các mặt trăng mọc lên, những ngôi sao ló dạng. Tôi đến chân một ngọn đồi thấp và vô tình dọa cho chạy tán loạn một đàn thú trông như nai nhưng sừng khác với loại nai mà tôi biết ở thị trấn Prentiss. Dù sao thì, chúng phóng vọt qua những rặng cây, chạy xa khỏi tôi và tiếng sủa của Manchee trước khi tôi kịp nhận ra chúng ở đó.

Chúng tôi tiếp tục đi qua nửa đêm (còn hai tư ngày? hay hai ba?) Chúng tôi đã đi cả ngày mà không nghe thấy âm thanh của Tiếng Ồn hay khu định cư nào khác, mà tôi cũng chẳng bắt gặp cái nào, ngay cả khi tôi đến đủ gần để thấy loáng thoáng dòng sông và con đường. Nhưng khi chúng tôi leo đến đỉnh một ngọn đồi rậm rạp khác và các mặt trăng đã ở ngay đỉnh đầu, cuối cùng tôi cũng nghe thấy Tiếng Ồn của cánh đàn ông, rõ như tiếng thì thầm bên tai.

Chúng tôi dừng lại, cúi rạp người, dù đang là nửa đêm.

Tôi nhìn xuống. Các mặt trăng đã lên cao và tôi thấy hai căn lán dài ở hai khoảng rừng thưa tách biệt trên sườn đồi. Từ một căn, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của những người đàn ông đang ngủ. Julia? và cưỡi ngựa và nói với hắn không phải vậy và trên thượng nguồn buổi sáng và nhiều thứ vô nghĩa khác, vì Tiếng Ồn trong mơ là loại tiếng ồn kỳ cục nhất. Ở căn lán còn lại, có sự im lặng, sự im lặng nhức nhối của đàn bà, có thể cảm nhận được ngay từ vị trí này, đàn ông ở một căn lán, đàn bà ở căn còn lại, có lẽ là một cách giải quyết vấn đề ngủ, sự im lặng của những người đàn bà này khiến tôi nghĩ đến Viola, và tôi phải đứng tựa vào gốc cây suốt một phút để giữ thăng bằng.

Nhưng ở đâu có người, ở đó có thức ăn.

“Mày có tìm được đường trở về nếu chúng ta rời khỏi đây không?” tôi thì thầm với chú chó của mình, nén một tiếng ho.

“Tìm được,” Manchee sủa, vẻ nghiêm nghị.

“Mày chắc chứ?”

“Mùi Todd,” nó sủa. “Mùi Manchee.”

“Vậy thì nhớ yên lặng nhé.” Chúng tôi bắt đầu lẻn xuống đồi, chậm rãi luồn lách qua những thân cây và bụi rậm cho đến khi tới đáy một thung lũng nhỏ, hai căn lán đang say giấc ở sườn đồi phía trên.

Tôi nghe thấy Tiếng Ồn của mình lan ra thế giới, nóng và ẩm mốc, như mồ hôi đang chảy ra từ hai bên sườn tôi, và tôi cố làm cho Tiếng Ồn của mình yên tĩnh, u ám và phẳng lặng, như Tam đã làm, Tam, người kiểm soát Tiếng Ồn giỏi hơn bất kỳ ai ở thị trấn Prentiss…

Và bằng chứng đó.

Thị trấn Prentiss? Gần như ngay lập tức, tôi nghe thấy Tiếng Ồn từ căn lán của đàn ông.

Chúng tôi ngưng bặt. Vai tôi chùng xuống, vẫn là Tiếng Ồn trong mơ, nhưng cái tên ấy lặp đi lặp lại giữa những người đàn ông đang say ngủ hệt như tiếng vọng từ núi đồi. Thị trấn Prentiss? và thị trấn Prentiss? và thị trấn Prentiss? như thể họ chưa biết từ ấy có nghĩa là gì.

Nhưng họ sẽ biết khi tỉnh giấc.

Đồ ngu.

“Đi thôi,” tôi nói, rồi xoay người trở lại theo hướng đã đi qua, trở lại với con đường mòn.

“Thức ăn?” Manchee sủa.

“Đi nào.”

Vậy là vẫn không có thức ăn cho tôi, nhưng chúng tôi tiếp tục di chuyển hết tốc lực, qua màn đêm.

Nhanh hơn, Todd. Nhấc thân thể chết tiệt của mày lên.

Chúng tôi tiếp tục đi, đi mãi, lên đồi, thi thoảng bám vào cành cây để kéo người lên, rồi lại xuống đồi, thi thoảng bám vào đá để giữ thăng bằng, mùi mà chúng tôi đang bám theo đã tránh những nơi trông có vẻ dễ đi, như các chỗ bằng phẳng cạnh con đường hoặc bên bờ sông, và tôi đang ho, đôi lúc lảo đảo, rồi khi mặt trời bắt đầu ló dạng cũng là lúc tôi không thể, không thể tiếp tục đi, là lúc hai chân tôi đổ sụp và tôi phải ngồi xuống.

Tôi buộc phải vậy.

(Tôi xin lỗi.)

Lưng tôi đau nhức và đầu tôi đau nhức, tôi đang toát mồ hôi như tắm, và tôi đói lả, tôi phải ngồi xuống dưới gốc cây, chỉ một phút thôi, tôi buộc phải vậy, tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.

“Todd?” Manchee lẩm nhẩm, lại gần tôi.

“Tao ổn, anh bạn ạ.”

“Nóng, Todd ơi,” nó sủa, ý nói tôi.

Tôi ho, phổi tôi sòng sọc như những tảng đá đang lăn xuống đồi.

Đứng dậy, Todd Hewitt. Nhấc cái mông chết tiệt của mày dậy mà đi.

Tâm trí tôi trôi đi, tôi không ngăn được, tôi gắng nghĩ đến Viola nhưng tâm trí không còn nghe lệnh, và tôi nhỏ bé, và tôi đang bệnh, nằm trên giường, tôi bệnh nặng, và Ben đang ngồi trong phòng với tôi vì cơn sốt khiến tôi nhìn thấy ảo ảnh, những ảo ảnh kinh hoàng, những bức tường rung rinh, những người không ở đó, Ben mọc răng nanh và thêm tay, đủ loại ảo ảnh, và tôi gào thét, tôi lùi lại, nhưng Ben đang ở bên tôi và chú ấy đang hát, chú cho tôi uống nước lạnh, và chú lấy thuốc cho tôi…

Thuốc.

Ben cho tôi uống thuốc.

Tôi trở lại là chính mình.

Tôi ngẩng đầu dậy và lục túi của Viola, lấy hộp cứu thương của cô ra. Nó có đủ loại thuốc bên trong, quá nhiều loại. Có chữ viết trên những cái gói nhỏ nhưng chúng chẳng có ý nghĩa gì với tôi và tôi không thể mạo hiểm uống nhầm liều thuốc gây mê đã khiến Manchee lăn quay ra ngủ. Tôi mở hộp cứu thương của mình, không thể nào tốt bằng của cô, nhưng có những viên thuốc màu trắng mà ít nhất tôi biết là thuốc giảm đau, dù chỉ là đồ tự làm ở nhà. Tôi nhai hai viên, rồi thêm hai viên nữa.

Đứng dậy, đồ vô dụng.

Tôi ngồi và hít thở một hồi, gắng gắng gắng không lăn ra ngủ, đợi những viên thuốc phát huy tác dụng, rồi khi mặt trời lên đến đỉnh ngọn đồi ở xa, tôi nghĩ mình đã cảm thấy khá hơn.

Không biết liệu tôi có thực sự khá hơn hay không, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Đứng dậy, Todd Hewitt. Đứng dậy mà ĐI!

“Được rồi,” tôi nói, thở khó nhọc và xoa đầu gối. “Hướng nào, Manchee?”

Rồi chúng tôi tiếp tục tiến lên.

Dấu vết vẫn như lúc trước, vẫn tránh khỏi đường chính, tránh những tòa nhà mà chúng tôi thấy ở đằng xa, nhưng luôn tiến tới trước, luôn tiến tới Haven, chỉ Aaron mới biết tại sao. Đến giữa buổi sáng, chúng tôi tìm thấy một con lạch nhỏ dẫn ra sông. Tôi kiểm tra phòng chừng cá sấu, mặc dù con lạch này quá nhỏ để có cá sấu, rồi lấy thêm nước vào chai. Manchee lội xuống, liếm láp, vồ hụt những con cá nhỏ màu đồng bơi qua rỉa vào lông nó.

Tôi quỳ gối và rửa mồ hôi khỏi mặt. Nước lạnh như tát lên hai gò má, làm tôi tỉnh táo đôi chút. Tôi ước gì biết được liệu chúng tôi có đang rút ngắn khoảng cách với họ hay không. Tôi ước gì mình biết họ đang ở phía trước bao xa.

Và tôi ước gì hắn chưa bao giờ tìm thấy chúng tôi.

Và tôi ước gì hắn chưa bao giờ tìm thấy Viola.

Và tôi ước gì Ben, Cillian đã không nói dối tôi.

Và tôi ước gì Ben đang ở đây.

Và tôi ước gì tôi đã trở lại thị trấn Prentiss.

Tôi ngồi xuống nghỉ, ngước lên nhìn mặt trời.

Không. Không, không. Tôi không ước mình trở lại thị trấn Prentiss. Tôi không còn muốn vậy nữa.

Và nếu Aaron chưa bao giờ tìm thấy cô, có thể tôi cũng sẽ không tìm thấy cô, và điều đó cũng không tốt.

“Đi nào, Manchee,” tôi nói, quay lại để nhặt túi lên.

Đó là lúc tôi nhìn thấy con rùa, đang tắm nắng trên một tảng đá.

Tôi cứng người.

Tôi chưa từng thấy loại rùa này bao giờ. Mai nó lởm chởm và sắc, sọc màu đỏ sẫm chạy dọc hai bên. Con rùa mở mai rộng hết cỡ để đón ánh nắng, cái lưng mềm hở ra toàn bộ.

Rùa là thứ ăn được.

Tiếng Ồn của nó chẳng có gì ngoài một tiếng hàààààààà dài khoan khoái dưới nắng. Nó có vẻ không bận tâm đến chúng tôi, có lẽ nó nghĩ mình có thể đóng mai và lặn xuống trước khi chúng tôi kịp bắt nó. Và ngay cả khi bắt được nó, chúng tôi cũng không có cách nào để mở mai nó ra.

Trừ phi bạn có một con dao. Để giết.

“Rùa!” Manchee sủa, bây giờ mới trông thấy. Nó lùi lại vì những con rùa đầm lầy mà chúng tôi biết có lực cắn đủ mạnh để hạ gục một con chó. Nhưng con rùa này chỉ ngồi yên, không bận tâm đến chúng tôi.

Tôi với tay ra sau lưng để lấy con dao.

Tôi với được một nửa thì cảm thấy cơn đau giữa hai bả vai.

Tôi dừng lại. Nuốt khan.

(Xú Vật và cơn đau và sự hoang mang.)

Tôi liếc xuống mặt nước, nhìn chính mình, tóc tôi như tổ chim, băng gạc dán kín nửa đầu, bẩn hơn một con cừu già.

Một tay với lấy dao.

(Máu đỏ và nỗi sợ và nỗi sợ và nỗi sợ.)

Tôi dừng lại.

Tôi thả tay xuống.

Tôi đứng dậy. “Đi nào, Manchee,” tôi nói. Tôi không nhìn con rùa, thậm chí không nghe Tiếng Ồn của nó nữa. Manchee sủa với nó thêm vài lần nhưng chúng tôi đã lội qua con lạch và tiếp tục đi, tiếp tục đi, tiếp tục đi.

Vậy là tôi không thể đi săn.

Và tôi không thể lại gần các khu định cư.

Và vậy là nếu không sớm tìm thấy Viola và Aaron, tôi sẽ chết đói, đấy là nếu cơn ho này không giết tôi trước.

“Tuyệt,” tôi lẩm bẩm, và chẳng còn gì khác để làm ngoài việc tiếp tục đi, nhanh hết mức có thể.

Không đủ nhanh, Todd. Nhấc đôi chân ngu ngốc của mầy lên, đồ vô dụng.

Buổi sáng lại chuyển thành trưa, trưa chuyển sang chiều. Tôi uống thêm thuốc, chúng tôi tiếp tục đi, không ăn, không nghỉ, chỉ đi, đi, đi. Con đường lại bắt đầu xuống dốc, ít nhất như thế cũng đỡ. Mùi của Aaron di chuyển lại gần con đường hơn nhưng tôi cảm thấy kiệt quệ đến nỗi không cả ngẩng đầu lên khi nghe thấy Tiếng Ồn thấp thoáng.

Không phải của hắn, và cũng không có sự im lặng của cô, nên sao phải mất công chứ?

Chiều lại chuyển thành tối, và khi chúng tôi đang xuống một sườn đồi dốc thì tôi ngã.

Tôi trượt chân, và tôi không còn đủ nhanh nhạy để bám lại, nên tôi ngã và tiếp tục ngã, lăn xuống đồi, tông vào những bụi cây, mỗi lúc một nhanh, cảm thấy một vết rách trên lưng, tôi vươn tay ra để ngăn mình lại, nhưng tay tôi quá chậm để túm kịp bất cứ thứ gì. Tôi lăn tròn trên lá và cỏ, rồi tôi đụng phải một ụ đất và nẩy lên, tiếp đất bằng hai vai, cơn đau thấu xương bùng lên, và tôi hét lớn, nhưng tôi cứ ngã, cho đến khi đâm mạnh vào bụi cây gai ở dưới chân đồi.

“Todd! Todd! Todd!” tôi nghe thấy Manchee chạy theo mình, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là gắng chịu cơn đau và sự mệt mỏi một lần nữa. Phổi tôi đau nhức, con đói gặm nhấm ruột gan, và bụi cây gai cào xước khắp người. Tôi ắt sẽ khóc nếu còn năng lượng.

“Todd?” Manchee sủa, đi vòng quanh người tôi, tìm cách chui vào bụi gai.

“Chờ tao một chút,” tôi nói và khẽ đẩy người dậy. Rồi tôi chúi tới trước và lại ngã dập mặt.

Đứng dậy, tôi nghĩ. Đứng dậy, đồ thối tha, ĐỨNG DẬY!

“Đói, Todd,” Manchee nói, ý bảo tôi đang đói. “Ăn. Ăn, Todd.”

Tôi chống tay, ho sặc sụa khi ngồi dậy, nhổ cả đống đờm khỏi phổi. Ít nhất tôi cũng quỳ được.

“Thức ăn, Todd.”

“Tao biết,” tôi nói. “Tao biết.”

Tôi thấy thật chóng mặt nên phải cúi đầu xuống đất trở lại. “Chờ tao một lát,” tôi nói, thì thầm với những chiếc lá trên mặt đất. “Chỉ một lát thôi.”

Rồi tôi lại chìm vào bóng tối.

Tôi không biết mình đã bất tình bao lâu, nhưng tôi tình dậy vì tiếng sủa của Manchee. “Người!” nó sủa. “Người! Todd, Todd, Todd! Người!”

Tôi mở mắt. “Người nào?” tôi hỏi.

“Lối này,” nó sủa. “Người. Đồ ăn, Todd. Đồ ăn!”

Tôi thở những hơi đứt đoạn, ho liên tục, cơ thể nặng cả mấy chục triệu ký, và tôi đẩy người ra phía bên kia của bụi gai. Tôi ngước lên nhìn.

Tôi đang nằm trong một cái rãnh bên đường.

Tôi nhìn thấy những cỗ xe trước mặt về bên trái, cả một đoàn xe, do bò và ngựa kéo, biến mất sau khúc quanh.

“Cứu,” tôi gọi, nhưng tiếng thốt lên nghe như một hơi thở gấp không đủ âm lượng.

Đứng dậy.

“Cứu,” tôi lại gọi, nhưng chỉ mình tôi nghe.

Đứng dậy.

Hết rồi. Tôi không thể đứng được nữa. Tôi không thể di chuyển được nữa. Hết rồi.

Đứng dậy.

Nhưng hết rồi.

Chiếc xe kéo cuối cùng biến mất sau khúc cua và thế là hết.

… từ bỏ.

Tôi gục đầu xuống bên vệ đường, cát và đá cuội chọc vào má. Một cơn rùng mình khiến tôi run rẩy và tôi nghiêng người, nằm co ro, chân bó vào ngực. Tôi nhắm mắt lại. Tôi đã thất bại, tôi đã thất bại. Bóng tối làm ơn hãy mang tôi đi, làm ơn, làm ơn, làm ơn…

“Cháu đó sao, Ben?”

Tôi mở mắt.

Là Wilf.