← Quay lại trang sách

Chương 28 MÙI RỄ CÂY

“CHÁU ỔN CHỨ, BEN?” ông hỏi, đặt một tay dưới nách tôi để đỡ tôi dậy, nhưng tôi vẫn không thể đứng hay thậm chí là ngẩng đầu, nên ông đặt tay kia dưới nách còn lại của tôi. Và khi làm thế cũng không có tác dụng, ông bèn nhấc tôi lên vai ông. Tôi nhìn chằm chằm bắp chân của Wilf trong lúc ông vác tôi về xe kéo.

“Ai thế, Wilf?” tôi nghe thấy một phụ nữ hỏi.

“Là Ben,” Wilf nói. “Trông thảm lắm.”

Điều tiếp theo tôi biết, ông đang đặt tôi xuống phía sau chiếc xe kéo. Nó chất đầy những gói đồ lỉnh kỉnh được bọc bằng da, một số đồ nội thất và những chiếc giỏ lớn, tựa vào nhau, hơi quá tải.

“Quá muộn rồi,” tôi nói. “Đã hết rồi.”

Người phụ nữ rời khỏi ghế, bước ra sau xe và ngồi xuống đối diện tôi. Bà vạm vỡ, mặc một chiếc váy đã sờn, mái tóc rối bù, những vết chân chim quanh khóe mắt, giọng nhanh nhẹn như một con chuột. “Chuyện gì đã hết, chàng trai trẻ?”

“Cô ấy đi mất rồi.” Tôi cảm thấy cằm mình rúm ró và cổ họng thì nghẹn lại. “Cháu đã để mất cô ấy.”

Một bàn tay mát lạnh đặt lên trán làm tôi cảm thấy thật thoải mái, nên tôi rướn đầu lên để áp vào nó. Bà rụt tay lại rồi nói, “Sốt,” với Wilf.

“Ừ,” Wilf đáp.

“Phải đắp thuốc thôi,” người phụ nữ nói, và tôi nghĩ bà đã chạy đến cái rãnh nhưng như vậy thật vô lý.

“Hildy đâu, Ben?” Wilf hỏi, gắng nhìn vào mắt tôi. Mắt tôi nhòe nước nên khó mà nhìn ra ông.

“Tên cô ấy không phải là Hildy,” tôi nói.

“À, biết,” Wilf nói, “nhưng đó là tên mà cháu đã gọi nó.”

“Cô ấy đi rồi,” tôi nói, mắt ướt nhẹp. Đầu tôi lại gục xuống. Tôi cảm thấy Wilf đặt một tay lên vai tôi và bóp nhẹ.

“Todd?” tôi nghe tiếng Manchee sủa một cách bối rối, đi tít đằng trước.

“Tên cháu không phải là Ben,” tôi nói với Wilf, vẫn không ngước lên nhìn.

“À, biết,” Wilf lại nói, “nhưng đó là tên mà chúng ta gọi cháu.”

Tôi ngước lên nhìn ông. Gương mặt và Tiếng Ồn vẫn trống rỗng như tôi nhớ, nhưng bài học tôi sẽ nhớ mãi là biết được suy nghĩ của một người không đồng nghĩa với việc biết được con người ông ta.

Wilf không nói thêm gì nữa, chỉ trở lại phía trước xe. Người phụ nữ quay lại với một miếng giẻ bốc mùi trên tay. Nó hôi mùi rễ, mùi bùn và những loại thảo dược xấu xí, nhưng tôi đang quá mệt, nên tôi để mặc bà ấy quấn nó lên trán mình, ngay phía trên miếng băng vẫn dính vào một bên đầu.

“Thứ này sẽ giúp hạ sốt,” bà ấy nói, lại nhảy lên xe. Cả hai chúng tôi khẽ trượt về phía trước khi Wilf giật dây cương bò. Mắt bà mở lớn, nhìn tôi như thể đang tìm tin tốt lành. “Cháu cũng đang chạy khỏi đội quân, hả?”

Sự im lặng của bà ở cạnh khiến tôi nhớ đến Viola. Tôi gắng hết sức để không tựa vào bà. “Đại loại vậy,” tôi đáp.

“Cháu là người đã nói với Wilf, hả?” bà hỏi. “Cháu và cô gái ấy đã nói với Wilf về đội quân, bảo ông ấy hãy nói với mọi người, để họ có thể chạy trốn, phải không?”

Tôi ngước lên nhìn bà, nước rễ cây màu nâu hôi thối chảy xuống mặt, và tôi quay lại nhìn Wilf đang lái xe ở đằng trước. “Họ đã nghe lời Wilf,” ông nói.

Tôi ngước lên nhìn con đường trước mặt. Khi chúng tôi đi qua một khúc cua, tôi không chỉ lại nghe thấy tiếng dòng sông chảy xiết ở bên phải, như một người bạn cũ, một kẻ thù cũ, mà còn thấy một đoàn xe trải dài phía trước ít nhất đến tận khúc quanh tiếp theo, những chiếc xe chở đầy đồ đạc như của Wilf, và đủ dạng người ngồi nhấp nhô bên trên, bám lấy bất cứ thứ gì không hất họ xuống.

Cả một đoàn người. Wilf đang đi cuối đoàn xe dài dằng dặc. Những người đàn ông, đàn bà, và tôi nghĩ có cả trẻ con nữa, nếu tôi có thể nhìn rõ với mùi hôi của cái thứ đang quấn quanh đầu mình. Tiếng Ồn và sự im lặng của họ trôi bồng bềnh tới như một tập hợp huyên náo vĩ đại.

Tôi nghe thấy nhiều tiếng đội quân. Đội quân và đội quân và đội quân.

Và thị trấn bị nguyền rủa.

“Thác Brockley ư?” tôi hỏi.

“Cả Bar Vista nữa,” người phụ nữ nói, gật đầu nhanh một cái. “Và những làng khác. Tin đồn đã truyền đi khắp con sông và đường cái. Đội quân từ thị trấn bị nguyền rủa đang đến, đang đến và lớn dần lên trong lúc hành quân, với nhiều người đàn ông cầm vũ khí gia nhập.”

Lớn dần lên trong lúc hành quân, tôi nghĩ.

“Cả nghìn người, họ nói vậy,” người phụ nữ tiếp tục.

Wilf khẽ cười khẩy. “Từ đây đến thị trấn bị nguyền rủa không có tới một nghìn người.”

Người phụ nữ cong môi. “Tôi chỉ nói những gì người ta kể thôi.”

Tôi quay lại nhìn con đường trống trải sau lưng, Manchee hổn hển chạy theo, cách xa một quãng, và tôi nhớ đến Ivan, người đàn ông trong nhà kho ở Farbranch, người đã nói với tôi rằng không phải mọi người đều có cùng cảm giác như nhau đối với lịch sử, rằng Pren… rằng thị trấn của tôi vẫn có các đồng minh. Có thể không đến hàng nghìn, nhưng vẫn lớn dần lên. Lớn hơn và lớn hơn trong lúc hành quân cho đến khi nó quá lớn và không ai có thể chống lại nó.

“Chúng ta đang đến Haven,” người phụ nữ nói. “Ở đó họ sẽ bảo vệ chúng ta.”

“Haven,” tôi lẩm bẩm một mình.

“Người ta còn nói ở đó họ có thuốc chữa Tiếng Ồn,” người phụ nữ nói. “Đó là thứ tôi muốn xem.” Bà tự cười lớn. “Hoặc nghe.” Bà vỗ đùi.

“Ở đó có Xú Vật không?” tôi hỏi.

Người phụ nữ kinh ngạc quay sang nhìn tôi. “Xú Vật không đến gần con người,” bà nói. “Không đến gần nữa, kể từ sau cuộc chiến. Họ sống tách biệt, chúng ta cũng tách biệt và có thể nói là hòa bình được gìn giữ.” Đoạn cuối nghe như bà đang thuật lại lời của ai đó. “Dù sao cũng chẳng còn lại bao nhiêu Xú Vật.”

“Cháu phải đi thôi.” Tôi đặt tay xuống và cố nhấc người dậy. “Cháu phải đi tìm cô ấy.”

Chuyện xảy ra là tôi mất thăng bằng và ngã khỏi xe kéo. Người phụ nữ bảo Wilf dừng lại rồi họ nhấc tôi lên xe, bà cũng bế cả Manchee lên nữa. Bà dọn một số thùng và đặt tôi xuống, rồi Wilf lại đánh xe đi. Lần này ông quất dây cương hơi mạnh và tôi có thể cảm thấy chúng tôi đang đi nhanh hơn, ít nhất là nhanh hơn tôi đi bộ.

“Ăn đi,” người phụ nữ nói, giơ một mẩu bánh mì trước mặt tôi. “Cháu không thể đi đâu cho đến khi đã được ăn.”

Tôi nhận mẩu bánh mì từ tay bà và cắn một miếng, rồi ngấu nghiến phần còn lại một cách đói khát đến nỗi quên chừa cho Manchee ăn. Người phụ nữ lấy ra một mẩu khác và cho cả hai đứa, mắt mở lớn nhìn từng cử động của chúng tôi.

“Cảm ơn bà,” tôi nói.

“Ta là Jane,” bà đáp. Mắt bà vẫn mở lớn, như thể bà chỉ chực xổ ra một tràng đủ thứ chuyện. “Cháu có thấy đội quân không?” bà ấy hỏi. “Tận mắt thấy?”

“Cháu đã thấy,” tôi trả lời. “Ở Earbranch.”

Bà hít sâu. “Vậy ra đó là sự thật.” Không phải một câu hỏi, chỉ nói ra vậy thôi.

“Đã bảo với bà là thật mà,” Wilf nói từ đằng trước.

“Ta nghe nói họ chặt đầu người ta và luộc mắt,” Jane nói.

“Jane!” Wilf quát.

“Tôi chỉ kể lại thôi mà.”

“Họ đang giết người,” tôi nói khẽ. “Giết là đủ rồi.”

Mắt Jane nhìn khắp mặt và Tiếng Ồn của tôi nhưng sau một hồi bà chỉ nói, “Wilf cũng đã kể với ta về các cháu,” và tôi không hiểu nụ cười của bà có ý nghĩa gì.

Một giọt nước từ miếng giẻ chảy vào miệng khiến tôi nôn khan, khạc nhổ và ho. “Thứ này là gì vậy?” tôi hỏi, ấn tay vào miếng giẻ rồi nhăn mặt vì mùi.

“Thuốc đắp,” Jane đáp. “Trị sốt rét.”

“Nó hôi quá.”

“Mùi hôi của quỷ đuổi cơn sốt của quỷ,” bà nói, như thể đang nhắc cho tôi một bài học mà ai cũng biết.

“Quỷ?” tôi thắc mắc. “Cơn sốt không phải là quỷ. Chỉ là cơn sốt.”

“Ừ, và thứ thuốc đắp này trị sốt.”

Tôi nhìn bà chằm chằm. Mắt bà không hề rời khỏi tôi nửa giây và vẻ trọn trừng của chúng bắt đầu khiến tôi cảm thấy khó chịu. Đó là cách Aaron vẫn nhìn khi hắn ghì bạn xuống, khi hắn truyền đạo bằng nắm đấm, khi hắn thuyết giáo cho bạn rớt vào một cái hố mà bạn có thể sẽ không bao giờ thoát ra.

Tôi nhận ra đó là cái nhìn điên dại.

Tôi tìm cách gạt suy nghĩ ấy đi nhưng Jane không tỏ vẻ gì là đã nghe thấy nó.

“Cháu phải đi,” tôi lại nói. “Cảm ơn bà vì đồ ăn và thuốc đắp, nhưng cháu phải đi đây.”

“Cháu không thể vào rừng được,” bà ấy nói, vẫn nhìn chằm chằm, vẫn không chớp mắt. “Chúng nguy hiểm lắm.”

“Ý bà là sao?” tôi đẩy người lùi khỏi bà một chút.

“Những khu định cư đằng trước,” bà nói, mắt thậm chí còn mở lớn hơn nữa, và miệng đang mỉm cười, như thể bà đang nóng lòng muốn tiết lộ cho tôi. “Cực kỳ điên loạn. Tiếng Ồn khiến họ nổi xung. Ta từng nghe nói đến một khu định cư mà ở đó mọi người đeo mặt nạ để không ai có thể nhìn thấy mặt họ. Ở một khu khác người ta chẳng làm gì ngoài việc hát suốt ngày rồi phát điên. Và một khu mà tất cả những bức tường được làm bằng kính và không ai mặc quần áo, vì không ai có thể giữ bí mật với Tiếng Ồn, phải không?”

Bà nhích lại gần tôi. Tôi có thể ngửi thấy hơi thở của bà, tệ hơn cả miếng giẻ, và tôi cảm thấy sự im lặng đằng sau tất cả những lời này. Làm sao có thể? Làm sao sự im lặng lại có thể huyên náo đến vậy?

“Người ta có thể giữ bí mật với Tiếng Ồn,” tôi nói. “Người ta có thể giữ đủ loại bí mật.”

“Để cho thằng nhóc được yên,” Wilf lên tiếng từ chỗ ngồi.

Mặt Jane chùng lại. “Xin lỗi,” bà nói, hơi có vẻ miễn cưỡng.

Tôi khẽ nhấc người dậy, cảm thấy tác dụng của thức ăn trong dạ dày, bất kể miếng giẻ hôi hám có công dụng gì hay không.

Chúng tôi lại gần đoàn xe hơn, đủ gần để tôi nhìn thấy gáy của một số người và nghe rõ hơn Tiếng Ồn của cánh đàn ông đang xì xào khắp nơi và sự im lặng của những người phụ nữ xen lẫn, như những viên sỏi dưới một con lạch.

Thi thoảng, một trong số họ, thường là một người đàn ông, ngoái lại nhìn chúng tôi, và tôi cảm thấy họ đang tìm tôi, xem tôi là ai.

“Cháu phải tìm cô ấy,” tôi nói.

“Cô gái của cháu?” Jane hỏi.

“Phải,” tôi đáp. “Cảm ơn ông bà, nhưng cháu phải đi.” “Nhưng cháu đang sốt! Và còn các khu định cư khác!”

“Cháu phải liều thôi.” Tôi gỡ miếng giẻ bẩn. “Đi nào Manchee.”

“Cháu không thể đi,” Jane nói, mắt mở lớn hơn bao giờ hết, sự lo lắng hiện lên trên mặt bà. “Đội quân…”

“Cháu sẽ tự mình đối phó với đội quân.” Tôi dựng người dậy, sẵn sàng nhảy xuống xe. Tôi vẫn cảm thấy chóng mặt nên phải thở sâu một hai lần trước khi có thể làm gì khác.

“Nhưng họ sẽ bắt cháu!” Jane nói, giọng lớn hơn. “Cháu từ thị trấn Prentiss…”

Tôi ngẩng phắt đầu dậy.

Jane đưa tay bịt miệng.

“Bà nó!” Wilf hét lên, quay đầu nhìn từ ghế trước.

“Ta không cố ý,” bà thì thầm với tôi.

Nhưng đã quá muộn. Cái tên ấy đã lan khắp đoàn người theo cách quá quen thuộc, không chỉ cái tên mà cả những gì trói nó với tôi, những gì mọi người biết hoặc nghĩ là họ biết về tôi. Những gương mặt đang quay lại để nhìn rõ hơn vào chiếc xe cuối cùng trong đoàn, đám bò và ngựa dừng lại khi người ta quay đầu nhìn.

Những gương mặt và Tiếng Ồn nhắm thẳng đến chúng tôi ở cuối đoàn xe trên đường.

“Ông đang chở theo ai đấy, Wilf?” giọng một người đàn ông cất lên từ cỗ xe phía trước.

“Một thằng bé bị sốt,” Wilf hét trả. “Mất trí vì bệnh. Nó không biết mình đang nói gì.”

“Ông chắc chứ?”

“Chắc,” Wilf đáp. “Một thằng bé bị ốm thôi.”

“Đưa nó lên đây,” một người phụ nữ nói. “Xem nó thế nào.”

“Nếu nó là một tên gián điệp thì sao?” một người phụ nữ khác lên tiếng, giọng the thé. “Dẫn đội quân đến chỗ chúng ta?”

“Chúng ta không muốn có gián điệp!” một người đàn ông khác hét.

“Tên nó là Ben,” Wilf nói. “Đến từ Farbranch. Nó gặp ác mộng vì đội quân của thị trấn bị nguyền rủa đã giết sạch những gì nó yêu mến. Tôi có thể làm chứng cho nó.”

Không ai hét lên điều gì trong suốt một phút nhưng Tiếng Ồn của cánh đàn ông vo ve trong không khí như một tổ ong. Tất cả mọi người vẫn nhìn chúng tôi. Tôi gắng tỏ vẻ ốm yếu hơn và nghĩ đến những hình ảnh về cuộc tấn công ở Farbranch. Việc này không quá khó khăn dù nó khiến tim tôi thắt lại.

Rồi tất cả mọi người không nói gì hồi lâu, nhưng tôi vẫn thấy ồn ào như cả một đám đông đang gào thét vậy.

Sau đó họ thấy đã đủ.

Từ từ, chậm rãi, bò và ngựa lại bắt đầu tiến về phía trước, đi xa khỏi chúng tôi, người ta vẫn nhìn lại nhưng ít nhất cũng đã ra xa hơn. Wilf giật dây cương nhưng để chúng tôi đi chậm hơn đoàn người, giữ khoảng cách với những người khác.

“Ta xin lỗi,” Jane nhắc lại, hổn hển. “Wilf đã dặn ta không được nói. Ông ấy đã dặn ta nhưng…”

“Không sao đâu ạ,” tôi đáp, chỉ muốn bà ngừng lời.

“Ta rất xin lỗi.”

Xe bò tròng trành và Wilf dừng lại. Ông đợi cho đến khi đoàn người đã đi được một đoạn xa rồi mới nhảy xuống và vòng ra phía sau.

“Không ai nghe Wilf nói,” ông bảo, dường như thoáng kèm theo một nụ cười. “Nhưng khi đã nghe, thì họ tin Wilf.”

“Cháu phải đi,” tôi nói.

“Ừ,” ông ấy đáp. “Ở đây không an toàn.”

“Ta xin lỗi,” Jane cứ lắp bắp.

Tôi nhảy xuống xe, Manchee nhảy theo. Wilf lấy túi của Viola và mở ra. Ông nhìn Jane, và bà hiểu ngay. Bà lấy một nắm đầy những hoa quả và bánh mì đặt vào trong, thêm một nắm thịt khô đầy ứ.

“Cảm ơn,” tôi nói.

“Hy vọng cháu tìm được con bé,” Wilf nói trong lúc đóng túi lại.

“Cháu cũng hy vọng thế.”

Gật đầu một cái, rồi Wilf trở lại chỗ ngồi trên xe và giật dây cương.

“Cẩn thận nhé,” Jane nói với lại tôi, bằng tiếng thì thầm ồn ào nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra. “Cẩn thận bọn điên.”

Tôi đứng đó thêm một phút và nhìn họ đi khỏi, vẫn ho sùng sục, vẫn sốt, nhưng đã cảm thấy khá hơn vì được ăn, và có thể vì mùi rễ cây nữa. Tôi hy vọng Manchee có thể lần ra lại dấu vết, và tự hỏi chính xác thì mình sẽ nhận được sự chào đón như thế nào khi đến Haven.