Chương 29 MỘT NGHÌN AARON
SAU KHI CHÚNG TÔI trở vào trong rừng, mất một hồi lâu kinh khiếp Manchee mới lại tìm thấy mùi của họ, nó sủa, “Lối này,” rồi chúng tôi lại lên đường.
Nó là một con chó ngoan khốn kiếp, tôi đã nói với bạn chưa nhỉ?
Đêm đã buông và tôi vẫn đổ mồ hôi, vẫn ho sùng sục đủ để chiến thắng một cuộc thi ho chết tiệt. Chân tôi đầy những vết phồng rộp và đầu tôi vẫn vo ve những Tiếng Ồn trong cơn sốt, nhưng tôi đã được ăn ễnh bụng, và còn nhiều thức ăn trong túi, đủ cho tôi sống sót thêm vài ngày, vậy nên tất cả những gì quan trọng vẫn còn ở phía trước.
“Mày có ngửi thấy cô ấy không, Manchee?” tôi hỏi trong lúc chúng tôi đi thăng bằng trên một khúc cây bắc ngang một dòng suối. “Cô ấy còn sống không?”
“Ngửi thấy Viola,” nó sủa, nhảy sang phía bên kia. “Viola sợ.”
Lời nó nói như cú đấm khẽ giáng vào tôi và tôi bước nhanh hơn. Lại một đêm nữa (hai mươi hai ngày? Hay hai mốt?), pin trong đèn của tôi đã hết sạch. Tôi lấy pin của Viola nhưng đó là cục pin cuối cùng chúng tôi có. Chúng tôi đi xuyên màn đêm, vượt thêm nhiều ngọn đồi khác, dốc và khó khăn hơn khi trèo lên, nguy hiểm hơn khi trèo xuống, nhưng chúng tôi vẫn đi, đi và đi, Manchee đánh hơi, ăn những mẩu thịt khô của Wilf trong lúc chúng tôi lảo đảo tiến tới, tôi ho, nghỉ một chút khi có thể, thường là cúi gập người, tựa vào gốc cây, mặt trời bắt đầu mọc trên đỉnh đồi, cứ như thể chúng tôi đang trèo về phía nó.
Và khi ánh sáng rọi thẳng vào chúng tôi thì tôi thấy thế giới bắt đầu trở nên mờ ảo.
Tôi dừng lại, bám vào một nhánh dương xỉ để giữ thăng bằng giữa con dốc. Mọi thứ chao đảo trong khoảnh khắc. Tôi nhắm mắt lại, nhưng chẳng ích gì vì những mảng màu và những tia sáng cứ lóe lên dưới mí mắt. Cơ thể tôi như một đống thạch, đung đưa trong cơn gió nhè nhẹ đang thổi đến từ đỉnh đồi. Cơn choáng váng qua đi, nhưng vẫn không dứt hẳn, cả thế giới vẫn sáng bừng kỳ quái, như thể tôi vừa tỉnh dậy trong một cơn mơ.
“Todd?” Manchee sủa, vẻ lo lắng, chắc vì đã nhìn thấy những thứ mà chỉ có Chúa mới biết là gì trong Tiếng Ồn của tôi.
“Cơn sốt,” tôi nói, lại ho. “Đáng lẽ tao không nên ném miếng giẻ bẩn thỉu ấy đi.”
Chẳng ích gì.
Tôi uống viên thuốc cuối cùng từ hộp cứu thương rồi tiếp tục lên đường.
Chúng tôi lên đến đỉnh đồi, và trong một tháng, tất cả những ngọn đồi trước mắt cùng dòng sông và con đường bên dưới rung chuyển như thể chúng nằm trên một chiếc chăn mà người ta đang ra sức giũ mạnh. Tôi chớp mắt gắng gạt cơn choáng đi cho tới khi nó lắng xuống vừa đủ để tôi tiếp tục bước. Manchee rên rỉ dưới chân. Tôi suýt ngã khi tìm cách gãi đầu nó, nên thay vào đó, tôi tập trung vào việc đi xuống đồi mà không bổ chửng.
Tôi lại nghĩ đến con dao sau lưng, đến vết máu dính lại khi nó đâm vào người tôi và máu của tôi đã trộn lẫn với máu của gã Xú Vật. Ai mà biết còn gì khác đang chảy trong người tôi kể từ khi tôi bị Aaron đâm.
“Tao tự hỏi hắn có biết không,” tôi nói với Manchee, với chính tôi, và chẳng với ai, khi chúng tôi xuống đến chân đồi. Tôi tựa vào một gốc cây để thế giới ngừng chao đảo. “Tao tự hỏi có phải hắn muốn giết tao thật chậm rãi.”
“Dĩ nhiên,” Aaron nói, nhoài người ra từ một gốc cây.
Tôi hét lên và lăn xa khỏi hắn, khua tay trước mặt hòng đuổi hắn đi, đập mông xuống đất, điên cuồng lùi lại trước khi ngước lên…
Hắn đã biến mất.
Manchee nghiêng đầu nhìn tôi. “Todd?”
“Aaron,” tôi nói, tim đập thình thịch, hơi thở rối loạn chuyển thành những cơn ho ngày càng dữ dội hơn.
Manchee lại ngửi không khí, ngửi mặt đất xung quanh. “Hướng này,” nó sủa, chuyển chân trụ.
Tôi nhìn quanh và ho, thế giới lốm đốm và chao đảo.
Không có dấu vết của hắn, không có Tiếng Ồn nào ngoài Tiếng Ồn của tôi, không có sự im lặng của Viola. Tôi lại nhắm mắt.
Tôi là Todd Hewitt, tôi nghĩ giữa những cơn chao đảo. Tôi là Todd Hewitt.
vẫn nhắm chặt mắt, tôi lần tìm chai nước và uống một hơi, rồi xé miếng bánh mì của Wilf và nhai. Chỉ khi đó tôi mới mở mắt lại.
Không có gì.
Không có gì ngoài cánh rừng và một ngọn đồi nữa phải vượt qua.
Và ánh nắng rung rinh.
Buổi sáng qua đi. Dưới chân một ngọn đồi khác lại có một con lạch khác. Tôi lấy thêm nước vào chai rồi khom tay uống vài ngụm nước lạnh.
Tôi cảm thấy thật tệ, không có gì phải bàn cãi, da tôi ngứa ran và đôi lúc tôi ớn lạnh, đổ mồ hôi, đôi lúc đầu tôi nặng cả triệu ký. Tôi nhoài ra phía con lạch và tạt nước lạnh lên người.
Tôi ngồi dậy và thấy hình ảnh Aaron đang phản chiếu dưới mặt nước.
“Kẻ sát nhân,” hắn nói, nụ cười nở ra trên gương mặt rách rưới.
Tôi nhảy lùi lại, khua tay tìm dao (và lại cảm thấy cơn đau chạy dọc hai bả vai) nhưng khi tôi ngước lên, hắn không còn ở đó, và Manchee không có vẻ gì là đã ngừng đuổi bắt cá.
“Tao sẽ tìm được mày,” tôi nói với không khí, thứ không khí đang bắt đầu rung chuyển mỗi lúc một nhiều cùng cơn gió.
Đầu Manchee nhô lên từ dưới nước. “Todd?”
“Tao sẽ tìm được mày, ngay cả khi đó là việc cuối cùng tao làm.”
“Kẻ sát nhân,” tôi lại nghe thấy, thì thầm trong tiếng gió.
Tôi nằm đó trong giây lát, thở khó nhọc, vẫn ho nhưng gắng mở mắt. Tôi quay lại con lạch và tát thêm nước lạnh vào người, ngực tôi đau nhói.
Tôi dựng người dậy và chúng tôi tiếp tục lên đường.
Nước lạnh có tác dụng được một lúc và chúng tôi đã vượt qua vài ngọn đồi khác trước khi mặt trời chói chang lên đến giữa bầu trời. Khi mọi thứ lại bắt đầu chao đảo, tôi dừng lại và chúng tôi ngồi ăn.
“Kẻ sát nhân,” tôi nghe thấy ba chữ đó phát ra từ những bụi rậm xung quanh, rồi lại nghe thấy từ phía bên kia khu rừng. “Kẻ sát nhân.” Rồi lại nghe thấy từ một nơi khác. “Kẻ sát nhân.”
Tôi không ngẩng lên nhìn, chỉ tiếp tục ăn.
Do máu của Xú Vật, tôi tự nhủ. Chỉ là cơn ốm sốt, chẳng có gì khác.
“Chẳng có gì khác?” Aaron hỏi tới từ phía bên kia khoảng rừng trống. “Nếu vậy, tại sao mày lại đuổi theo tao quyết liệt đến thể?”
Hắn đang mặc chiếc áo chùng Chủ nhật, và mặt hắn đã lành lặn như khi còn ở thị trấn Prentiss, hai tay hắn chụm lại đằng trước như thể đã sẵn sàng hướng dẫn chúng tôi cầu nguyện, hắn bừng sáng trong ánh nắng, và hắn đang cúi xuống mỉm cười với tôi.
Nụ cười đi kèm nắm đấm mà tôi nhớ rất rõ.
“Tiếng Ồn kết nối chúng ta, nhóc Todd,” hắn nói, giọng uốn éo và lanh lảnh như rắn. “Một người sa ngã, tất cả cùng sa ngã.”
“Mày không có ở đây,” tôi trả lời, nghiến chặt răng.
“Ở đây, Todd,” Manchee sủa.
“Thật sao?” Aaron hỏi rồi biến mất trong ánh sáng mờ ảo.
Đầu tôi biết tên Aaron này không có thực, nhưng tim tôi lại không quan tâm, nó đập trong lồng ngực như ngựa phi nước đại. Thật khó thở, và tôi lãng phí thêm một đống thời gian chỉ để chờ đợi cho tới khi có thể đứng dậy và tiếp tục đi buổi chiều.
Thức ăn tiếp sức cho chúng tôi, Chúa phù hộ Wilf và bà vợ điên khùng của ông ấy, nhưng thi thoảng chúng tôi còn đi chậm hơn cả rùa. Tôi bắt đầu nhìn thấy Aaron ở khóe mắt hầu như mọi lúc, trốn sau những gốc cây, tựa vào những tảng đá, đứng trên những thân cây đổ, nhưng tôi chỉ quay mặt đi chỗ khác và tiếp tục lảo đảo bước đi.
Rồi từ trên một đỉnh đồi, tôi thấy con đường lại băng qua dòng sông bên dưới. Địa hình trước mắt khiến bụng tôi quặn lại, nhưng tôi có thể thấy một cây cầu dưới đó, nối con đường sang phía bên kia, chúng tôi đã ở sát dòng sông.
Trong giây lát, tôi tự hỏi về ngã rẽ mà chúng tôi đã bỏ qua hồi ở Farbranch. Tôi tự hỏi con đường đó ở đâu giữa những rừng núi hoang dã này. Tôi nhìn từ đỉnh đồi sang phía bên trái nhưng chẳng có gì ngoài cây cối trải dài khuất tầm mắt và nhiều ngọn đồi khác, đang dịch chuyển tán loạn trước mắt tôi. Tôi phải nhắm mắt lại suốt một phút.
Chúng tôi tìm đường đi xuống, quá chậm, quá chậm, mùi của họ đưa chúng tôi đến gần con đường và về phía cây cầu, một cây cầu còi cọc có tay vịn. Nước sông tụ lại ở những nơi con đường cắt sát bờ, tạo ra những vũng nước và bùn lầy.
“Hắn có đi qua sông không, Manchee?” Tôi chống tay lên đầu gối để thở và ho.
Manchee điên cuồng đánh hơi mặt đất, băng qua đường, rồi trở lại, đến cây cầu, rồi trở lại nơi chúng tôi đứng. “Mùi Wilf,” nó sủa. “Mùi xe.”
“Tao có thể thấy vết xe,” tôi nói, đưa tay xoa mặt. “Còn Viola thì sao?”
“Viola!” Manchee sủa. “Lối này.”
Nó chạy khỏi con đường, vẫn ở phía bên này dòng sông và men theo bờ. “Chó ngoan,” tôi nói giữa những tiếng thở đứt đoạn. “Chó ngoan.”
Tôi đi theo nó, qua những bụi cây, dòng sông chảy xiết bên tay phải, gần hơn hẳn những ngày qua.
Và tôi bước ngay vào một khu định cư.
Tôi đứng thẳng dậy, ho sù sụ, kinh ngạc.
Nó đã bị phá hủy.
Những căn nhà, tám đến mười căn, đã hóa thành than và tro bụi. Không có lấy một mẩu Tiếng Ồn ở bất kỳ đâu.
Ban đầu tôi cứ tưởng đội quân đã đi qua đây, nhưng rồi tôi nhìn thấy cây cối mọc ra từ những căn nhà bị cháy và không có khói bốc lên hay bất kỳ ngọn lửa nào. Cơn gió thổi qua khu định cư như thể chỉ có những người chết sống ở đây. Tôi nhìn quanh. Có một số bến thuyền đổ nát bên dòng sông, ngay phía sau cây cầu. Một chiếc thuyền đơn độc lắc lư giữa dòng và vài chiếc khác đã chìm quá nửa dạt thành đống lên đến phân nửa bờ, men theo thứ có vẻ từng là một chiếc cối xay gió trước khi trở thành đống gỗ cháy.
Khu định cư lạnh lẽo, đã hoang tàn từ lâu. Thêm một khu định cư nữa ở Tân Thế giới chưa kịp phát triển nông nghiệp căn bản.
Tôi xoay lại thì thấy Aaron đang đứng chính giữa nơi này.
Mặt hắn trở lại tình trạng lúc bị những con cá sấu xé toạc, tróc đến quá nửa, lưỡi thè ra khỏi vết rách trên má.
Và hắn vẫn đang mỉm cười.
“Gia nhập chúng ta đi, nhóc Todd,” hắn nói. “Cửa nhà thờ luôn rộng mở.”
“Tao sẽ giết mày,” tôi nói, bị cơn gió át mất lời nhưng tôi biết hắn có thể nghe thấy tôi vì tôi nghe thấy mọi điều hắn nói.
“Mày sẽ không làm vậy,” hắn đáp, tiến lại gần, hai bàn tay nắm chặt dọc hai bên sườn. “Vì như tao đã nói, mày không phải là một tên sát nhân thực thụ, Todd Hewitt.”
“Thử mà xem,” tôi phản pháo, giọng lạ lẫm và cứng nhắc.
Hắn lại mỉm cười, răng thò ra bên má, ánh nắng khẽ lay động và hắn đột ngột đứng ngay trước mặt tôi. Hắn đặt tay lên cổ áo choàng rồi kéo nó ra, đủ để làm hở bộ ngực trần.
“Đây là cơhộỉ của mày, Todd Hewitt, để ăn quả từ Cây Tri Thức.” Giọng hắn vang lên từ thẳm sâu trong tâm trí tôi. “Giết tao đi.”
Gió khiến tôi run rẩy, nhưng tôi thấy nóng và toát mồ hôi. Tôi không thở nổi nửa hơi, đầu bắt đầu đau nhức đến nỗi thức ăn cũng chẳng giúp được gì và mỗi khi nhìn nhanh đi chỗ khác, mọi thứ tôi thấy phải trượt theo để đuổi kịp tầm nhìn.
Tôi nghiến răng.
Chắc hẳn tôi đang chết.
Nhưng hắn sẽ chết trước.
Tôi với tay ra sau lưng, mặc cơn đau giữa hai bả vai và rút con dao ra khỏi vỏ. Tôi giơ nó trước mặt. Lưỡi dao dính máu tươi lấp lánh ánh mặt trời dù tôi đang đứng trong bóng râm.
Aaron toét miệng cười, nụ cười rộng quá mức bộ mặt của hắn cho phép, ưỡn ngực về phía tôi.
Tôi vung dao.
“Todd?” Manchee sủa. “Dao, Todd?”
“Cứ tự nhiên, Todd,” Aaron nói và tôi thề rằng tôi có thể ngửi thấy bóng tối nơi hắn. “Vượt qua ranh giới giữa ngây thơ và tội lỗi. Nếu mày có thể.”
“Tao đã vượt qua rồi,” tôi nói. “Tao đã giết.”
“Giết một tên Xú Vật không giống giết người,” hắn đáp, toe toét trước sự ngu ngốc của tôi. “Xú Vật là những con ác quỷ được đưa xuống đây để thử thách chúng ta. Giết một tên Xú Vật cũng chẳng khác gì giết một con rùa.” Mắt hắn mở lớn. “Chỉ có điều, bây giờ, đến cả việc đó mày cũng không thể làm được, phải không?”
Tôi ghì dao thật chặt và gầm gừ, cả thế giới rung chuyển.
Nhưng con dao vẫn không bổ xuống.
Có tiếng phì phèo, máu nhớp nháp túa ra từ vết rách trên khuôn mặt của Aaron và tôi nhận ra hắn đang cười.
“Mất rất, rất lâu cô ả mới chết,” hắn thì thầm.
Và tôi kêu lên vì đau đớn…
Và tôi vung dao cao hơn…
Và tôi nhắm vào tim hắn…
Và hắn vẫn mỉm cười…
Và tôi bổ dao xuống…
Và tôi đâm thẳng vào ngực Viola.
“Không!” tôi thốt lên, ngay khoảnh khắc đã quá muộn.
Cô nhìn con dao rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi. Mặt cô đầy đau đớn và Tiếng Ồn túa ra từ cô đầy vẻ sửng sốt hệt như gã Xú Vật mà tôi…
(Mà tôi đã giết.)
Và cô nhìn tôi, mắt ngấn lệ, rồi mở miệng nói, “Đồ giết người.”
Và tôi vươn tay đỡ cô, nhưng cô biến mất vào ánh sáng.
Và con dao, không một vết máu, vẫn nằm trên tay tôi.
Tôi khuỵu gối, rồi ngã về phía trước, nằm trên mặt đất giữa khu định cư đã cháy rụi, thở, ho và khóc lóc trong lúc thế giới tan chảy xung quanh, tôi không còn cảm thấy thế giới này còn gì chắc chắn nữa.
Tôi không thể giết hắn.
Tôi muốn. Tôi rất muốn. Nhưng tôi không thể.
Vì đó không phải là tôi và vì tôi đã để mất cô.
Tôi không thể. Tôi không thể tôi không thể tôi không thể.
Tôi đầu hàng ánh sáng mờ ảo và ngất đi.
Chính Manchee thân thuộc, người bạn trung thành nhất, đã đánh thức tôi bằng những cái liếm mặt cùng một từ lẩm bẩm đầy lo lắng trong Tiếng Ồn và tiếng rên rỉ của nó.
“Aaron,” nó kêu, khẽ và căng thẳng. “Aaron.”
“Thôi đi, Manchee.”
“Aaron,” nó rên rỉ, vẫn liếm.
“Hắn không có ở đây,” tôi nói, cố ngồi dậy. “Chỉ là…”
Chỉ là một thứ Manchee không thể nhìn thấy.
“Hắn ở đâu?” tôi hỏi, bật dậy quá nhanh khiến mọi thứ trước mặt biến thành những vệt hồng và cam cuộn xoáy. Tôi lùi khỏi thứ đang chờ đợi mình.
Có cả trăm Aaron từ cả trăm hướng, tất cả đứng quanh tôi. Có các Viola nữa, sợ hãi và nhìn tôi cầu cứu, và những tên Xú Vật với con dao của tôi vẫn lòi ra khỏi ngực, tất cả cùng lên tiếng, cùng gầm gào.
“Thằng hèn,” họ nói. Tất cả bọn họ. “Thằng hèn” hết lần này đến lần khác.
Nhưng, nếu không biết cách bỏ ngoài tai Tiếng Ồn, thì tôi đã không phải là một thằng nhóc của thị trấn Prentiss.
“Ở đâu, Manchee?” tôi đứng dậy, gắng không để ý mọi thứ đang chao đảo và trôi tuột đi thế nào.
“Lối này,” nó sủa. “Xuôi dòng sông.”
Tôi theo nó đi xuyên qua khu định cư đã cháy rụi.
Nó dẫn tôi qua thứ chắc hẳn từng là một nhà thờ, dù tôi không quay sang nhìn lúc chạy qua. Nó chạy lên một con dốc nhỏ. Gió đang thổi mạnh hơn, những ngọn cây oằn xuống, và tôi nghĩ là oằn thật sự chứ không phải chỉ mình tôi thấy thế. Và Manchee phải sủa to hơn để chỉ đường.
“Aaron!” nó sủa, nghểnh mũi lên hít ngửi. “Ở đầu gió.”
Qua những thân cây trên con dốc nhỏ, tôi nhìn thấy cửa sông. Tôi nhìn thấy hàng nghìn Viola đang nhìn tôi sợ hãi.
Tôi nhìn thấy hàng nghìn tên Xú Vật đã chết dưới con dao của tôi.
Tôi nhìn thấy hàng nghìn Aaron đang nhìn lại tôi và gọi tôi là “Thằng hèn” với nụ cười kinh khủng nhất bạn từng thấy.
Và đằng sau họ, trong một khu cắm trại gần dòng sông, tôi thấy một Aaron không nhìn lại tôi.
Tôi thấy một Aaron đang quỳ gối cầu nguyện.
Và tôi thấy Viola đang nằm trên mặt đất phía trước hắn.
“Aaron,” Manchee sủa.
“Aaron,” tôi nói.
Thằng hèn.