Chương 30 THẰNG NHÓC TÊN TODD
“CHÚNG TA LÀM GÌ ĐÂY?” thằng nhóc hỏi, chồm qua vai tôi.
Tôi ngẩng đầu khỏi dòng nước sông mát lạnh và để nước chảy xuống lưng. Tôi đã lảo đảo đi xuống dốc, bò qua đám đông những kẻ đang gọi tôi là thằng hèn, đến được bờ sông, vục đầu xuống đó, và giờ cái lạnh đang khiến tôi run rẩy dữ dội nhưng cũng làm cho cả thế giới ngừng chao đảo. Tôi biết nó sẽ không có hiệu quả lâu dài, tôi biết cơn sốt và máu Xú Vật cuối cùng rồi sẽ chiến thắng, nhưng tạm thời, tôi cần phải nhìn rõ hết mức có thể.
“Chúng ta sẽ lại gần họ bằng cách nào?” thằng nhóc hỏi, vòng sang bên cạnh tôi. “Hắn sẽ nghe thấy Tiếng Ồn của chúng ta.”
Cơn ớn lạnh khiến tôi ho, mọi thứ khiến tôi ho, và tôi khạc ra một đống đờm xanh từ phổi, nhưng rồi tôi nín thở và lại cúi đầu xuống.
Nước lạnh có cảm giác thật tuyệt, tôi giữ nguyên tư thế, nghe tiếng nước chảy lùng bùng và tiếng sủa không lời đầy lo lắng của Manchee đang nhảy quanh chân tôi. Tôi cảm thấy miếng băng gạc trên đầu rớt ra, trôi theo dòng nước. Tôi nghĩ đến lúc Manchee quẫy cho băng gạc tuột khỏi đuôi ở khúc sông lúc trước và bật cười, quên bẵng đang ở dưới nước.
Tôi ngẩng đầu lên, ho sặc sụa và hổn hển thở.
Tôi mở mắt. Thế giới sáng bừng kỳ quái và có đủ mặt các ngôi sao, dù mặt trời vẫn đang tỏa sáng chói lọi, nhưng ít nhất mặt đất không còn trôi bồng bềnh nữa, và tất cả những tên Aaron, Viola và Xú Vật thừa mứa đã biến mất.
“Mày có làm điều này một mình được không?” thằng nhóc hỏi.
“Chẳng có lựa chọn nào khác,” tôi lẩm bẩm.
Và quay sang nhìn nó.
Nó mặc một chiếc áo nâu giống tôi, không có sẹo trên đầu, lưng đeo ba lô, cuốn sách trên một tay và con dao ở tay còn lại. Tôi vẫn run rẩy vì cái lạnh và phải gắng hết sức để đứng vững. Nhưng tôi vẫn thở và ho và run rẩy và nhìn nó.
“Đi nào, Manchee,” tôi nói, quay trở lại khu định cư bị cháy, quay trở lại con dốc. Chỉ đi thôi cũng khó, như thể mặt đất có thể lún xuống bất cứ lúc nào, vì tôi nặng hơn một ngọn mới nhưng nhẹ hơn một chiếc lông. Dù vậy tôi vẫn đi, vẫn tiếp tục đi, tôi nhắm tới con dốc, rồi khi đến nơi, tôi leo bước đầu tiên, tôi leo những bước tiếp theo, tôi chộp lấy những cành cây để kéo người về phía trước, tôi lên đến đỉnh dốc, tôi tựa vào một gốc cây trên đỉnh và nhìn xuống.
“Đó có thật là hắn không?” thằng nhóc hỏi sau tai tôi.
Tôi nheo mắt nhìn qua những ngọn cây, dõi mắt dọc con sông.
Khu cắm trại vẫn ở đó, nơi mé sông, xa đến nỗi chúng chỉ là những chấm nhỏ cạnh nhau. Tôi vẫn đeo túi của Viola trên vai. Tôi lấy ống nhòm của cô, đưa lên nhìn, nhưng tôi đang run dữ dội tới mức khó mà nhìn rõ. Họ đang ở đủ xa để cơn gió che đi Tiếng Ồn của hắn, nhưng tôi chắc chắn mình đang cảm thấy sự im lặng của cô ngoài kia.
Tôi chắc chắn.
“Aaron,” Manchee nói. “Viola.”
Vậy nên tôi biết đó không phải là ảo ảnh, và dẫu run rẩy tôi vẫn có thể thấy hắn đang quỳ gối cầu nguyện, còn Viola nằm trên mặt đất phía trước.
Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra. Tôi không biết hắn đang làm gì.
Nhưng đó thực sự là họ.
Sau cả đoạn đường vừa qua, những lần loạng choạng và ho và hấp hối, thực sự là họ kia rồi, tạ ơn Chúa đó thực sự là họ.
Có thể vẫn chưa muộn. Và chỉ đến lúc này, khi ngực tôi căng lên, cổ họng tôi nghẹn lại, tôi mới nhận ra từ bấy đến giờ tôi vẫn nghĩ là đã quá muộn.
Nhưng vẫn chưa muộn.
Tôi lại cúi người và (im đi) khóc, tôi khóc, tôi đang khóc nhưng cơn nức nở này buộc phải dừng lại vì tôi phải tính kế, tôi phải tìm cách, tất cả phụ thuộc ở tôi, chỉ mình tôi, tôi phải tìm cách, tôi phải cứu cô, tôi phải cứu…
“Chúng ta làm gì đây?” thằng nhóc hỏi lại, đứng cách tôi một khoảng, sách vẫn cầm trên một tay, con dao ở tay còn lại.
Tôi úp hai lòng bàn tay lên mắt và dụi mạnh, gắng nghĩ thấu đáo, gắng tập trung, gắng không nghe…
“Nếu đây là màn hiến tế thì sao?” thằng nhóc hỏi.
Tôi ngước lên nhìn. “Màn hiến tế gì?”
“Màn hiến tế mà mày đã thấy trong Tiếng Ồn của hắn,” nó đáp. “Màn hiến tế của…”
“Tại sao hắn phải thực hiện chuyện đó ở đây?” tôi hỏi. “Tại sao hắn lại đi xa chừng ấy rồi dừng giữa cánh rừng ngu ngốc này để thực hiện màn hiến tế?”
Vẻ mặt của thằng nhóc không đổi. “Có thể hắn buộc phải làm vậy,” nó nói, “trước khi cô ta chết.”
Tôi tiến tới và phải gắng giữ thăng bằng. “Chết vì cái gì?” tôi hỏi, gắt lên, đầu đau nhói và lại ong ong.
“Sợ,” thằng nhóc đáp, lùi lại một bước. “Thất vọng.”
Tôi quay mặt đi. “Tao không nghe mày nói nhảm.”
“Nghe, Todd?” Manchee sủa. “Viola, Todd. Lối này.”
Tôi tựa vào gốc cây. Tôi phải nghĩ. Tôi phải nghĩ.
“Chúng ta không thể lại gần,” tôi nói, giọng đặc quánh. “Hắn sẽ nghe thấy.”
“Hắn sẽ giết cô ấy nếu nghe thấy chúng ta đến gần,” thằng nhóc nói.
“Tao không nói với mày.” Tôi ho ra thêm chút đờm nữa, việc ấy khiến đầu tôi quay cuồng và tôi ho càng dữ dội. “Tao nói với con chó của tao,” cuối cùng tôi khạc ra.
“Manchee,” Manchee nói, liếm tay tôi.
“Và tao không thể giết hắn,” tôi nói.
“Mày không thể giết hắn,” thằng nhóc lặp lại.
“Ngay cả khi tao muốn.”
“Ngay cả khi hắn xứng đáng,” thằng nhóc nói.
“Nên phải có cách khác.”
“Nếu cô ấy không quá sợ mày.”
Tôi lại nhìn thằng nhóc, vẫn ở đó, vẫn cuốn sách, con dao và chiếc túi.
“Mày phải biến đi,” tôi nói. “Mày phải biến khỏi đây và đừng bao giờ quay lại.”
“Có thể đã qua muộn để mày cứu cô ấy.”
“Mày chẳng có ích gì cho tao cả,” tôi lên giọng.
“Nhưng tao có thể giết,” nó đáp, trên con dao có dính máu.
Tôi nhắm mắt lại, nghiến chặt răng. “Đừng có theo tao,” tôi nói. “Mày đi đi.”
“Manchee ư?” Manchee sủa.
Tôi mở mắt. Thằng nhóc không còn ở đó nữa. “Không phải mày, Manchee,” tôi trả lời, vươn tay ra gãi tai nó.
Rồi tôi nói với nó, với Manchee. “Không phải mày,” tôi lặp lại.
Và tôi nghĩ. Giữa những đám mây và sự cuộn xoáy và sự mờ ảo và ánh sáng và cơn đau và tiếng vo ve và sự run rẩy và cơn ho, tôi nghĩ.
Tôi nghĩ.
Tôi xoa tai con chó của mình, con chó chết tiệt ngu ngốc tuyệt vời mà tôi chưa bao giờ muốn có nhưng vẫn ở bên tôi và theo tôi qua suốt đầm lầy, con chó đã cắn Aaron khi hắn cố bóp cổ tôi, đã tìm thấy Viola khi cô bị bắt mất, và giờ đang liếm tay tôi bằng chiếc lưỡi hồng hào nhỏ xíu, con chó với một mắt hầu như vẫn phải nhắm chặt vì cú đá của Prentiss Con, có cái đuôi đã ngắn đi rất rất nhiều sau nhát chém của Matthew Lyle. Con chó của tôi - của tôi - đã xông vào một gã đàn ông đang cầm dao rựa để cứu chủ, đã có mặt khi tôi cần được kéo ra khỏi bóng tối mà tôi rơi vào, con chó nhắc cho tôi biết mình là ai mỗi khi tôi quên mất.
“Todd,” nó lẩm bẩm, dụi mặt vào tay tôi và giậm một chân sau xuống đất.
“Tao có ý này,” tôi nói.
“Nếu không hiệu quả thì sao?” thằng nhóc hỏi vọng ra từ sau một thân cây.
Tôi tảng lờ nó và nhặt ống nhòm lên. Vẫn run rẩy, tôi tìm thấy khu trại của Aaron một lần nữa và quan sát xung quanh. Họ đang ở gần mép nước, có một thân cây chẽ ra bên bờ sông phía họ, trơ trụi không lá, như thể từng bị sét đánh.
Vậy là được.
Tôi hạ ống nhòm xuống, dùng hai tay ôm đầu Manchee. “Chúng ta sẽ cứu cô ấy,” tôi nói với con chó của mình. “Cả hai chúng ta.”
“Cứu cô ấy, Todd,” nó sủa, vẫy cái đuôi cụt.
“Không được đâu,” thằng nhóc nói, vẫn đang trốn ở đâu đó.
“Vậy thì mày nên ở lại,” tôi nói với không khí, xen giữa một tràng ho trong lúc gửi những hình ảnh Tiếng Ồn tới con chó của mình để nói những việc nó cần làm. “Đơn giản thôi, Manchee. Chạy và chạy.”
“Chạy và chạy!” nó sủa.
“Chó ngoan.” Tôi lại xoa tai nó. “Chó ngoan.”
Tôi đứng dậy và nửa lết, nửa lảo đảo đi trở xuống con dốc nhỏ, tiến vào khu định cư bị cháy. Trong đầu tôi vang lên tiếng thình thịch, như thể tôi nghe thấy máu độc đang chảy trong mình và cả thế giới rung chuyển theo. Nếu tôi nheo mắt, ánh sáng không còn quá cuộn xoáy và mọi thứ gần như ở nguyên vị trí.
Thứ đầu tiên tôi cần là một cây gậy. Manchee và tôi lục soát những căn nhà bị cháy, tìm một cây gậy vừa cỡ. Hầu như mọi thứ đều cháy đen và dễ vỡ vụn nhưng tôi thấy chẳng sao.
“Ây ày ả, Odd?” Manchee hỏi, dùng miệng kéo một cây gậy dài bằng nửa người nó ra khỏi thứ có vẻ là một đống ghế cháy.
“Hoàn hảo.” Tôi nhận cây gậy từ Manchee.
“Không được đâu,” thằng nhóc nói, trốn trong góc tối. Tôi có thể nhìn thấy tia sáng lóe lên từ con dao nó đang cầm trên tay. “Mày không thể cứu cô ta.”
“Tao sẽ làm được.” Tôi bẻ bỏ một số mảnh vỡ trên cây gậy. Chỉ có một đầu là than đen nhưng đó chính xác là cái tôi muốn. “Mày giữ cái này nhé?” tôi hỏi Manchee, chìa gậy ra.
Nó ngậm vào mồm, khẽ xoay để chỉnh tư thế cho thoải mái, rồi ngoạm chắc gọn. “Ược!” nó sủa.
“Tốt.” Tôi đứng thẳng dậy và suýt bổ chửng. “Giờ chúng ta cần một ngọn lửa.”
“Mày không thể nhóm lửa,” thằng nhóc nói, đã đứng sẵn bên ngoài đợi chúng tôi. “Hộp lửa của cô ta đã vỡ.”
“Mày không biết gì hết,” tôi nạt, không nhìn vào nó. “Ben đã dạy tao.”
“Ben chết rồi,” thằng nhóc nói.
“Một sớm tinh mơ,” tôi hát, lớn và rõ ràng, khiến thế giới xung quanh biến thành những hình thù cuộn xoáy, vàng óng và kỳ quái, nhưng tôi vẫn tiếp tục hát. “Khi mặt trời vừa ló dạng.”
“Mày không đủ khỏe để nhóm lửa.”
“Tôi nghe tiếng một thiếu nữ từ dưới thung sâu.” Tôi tìm thấy một miếng gỗ phẳng dài và dùng mũi dao khoét một hõm nhỏ trên đó. “Ôi đừng lừa dối em.” Tôi đẽo một đầu tròn trên một cây gậy khác nhỏ hơn. “Đừng bao giờ rời bỏ em.”
“Sao có thể lợi dụng một thiếu nữ đáng thương đến vậy?” thằng nhóc hát nốt.
Tôi mặc kệ nó. Tôi đặt đầu tròn vừa đẽo lên cái hõm và bắt đầu xoay gậy giữa hai lòng bàn tay, đồng thời ép mạnh xuống. Nhịp xoay đều với nhịp đập thình thịch trong đầu tôi, và tôi thấy mình đang ở trong rừng với Ben. Chú và tôi đang thi xem ai là người có thể nhóm lửa trước. Chú lúc nào cũng thắng, và quá nửa số bận tôi thậm chí còn không tạo ra tí lửa nào. Nhưng đó là những ngày tươi đẹp.
Những ngày tươi đẹp.
“Nào,” tôi lẩm bẩm một mình. Tôi đổ mồ hôi, ho và chóng mặt nhưng không ngừng xoay. Manchee sủa khúc gỗ để cố giúp tôi.
Rồi một bụm khói nhỏ bay lên từ cái hõm.
“Ha!” tôi thét lên, lấy tay chắn gió và bụm miệng thổi. Tôi dùng một nhúm rêu khô làm mồi, và khi ngọn lửa tí hon xuất hiện, tôi cảm thấy phấn khởi lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài. Tôi ném vài cành cây nhỏ lên đó, đợi cho chúng bắt lửa, rồi thêm một số cành to hơn, không lâu sau, một ngọn lửa thực sự đang cháy trước mặt tôi. Một ngọn lửa thực sự.
Tôi để mặc lửa cháy, hy vọng chúng tôi đang ở cuối hướng gió để Aaron không nhìn thấy khói.
Và tôi đặt hy vọng vào cơn gió ấy cũng vì những lý do khác.
Tôi lảo đảo đi đến mép nước, dựa vào các thân cây để đứng cho vững, lần tìm đến bến sông. “Thôi nào, thôi nào,” tôi nói qua hơi thở đứt đoạn, cố giữ thăng bằng và bắt đầu leo xuống. Gỗ kêu cọt kẹt dưới chân tôi, một lần tôi suýt ngã xuống sông, nhưng cuối cùng tôi cũng đến được con thuyền vẫn đang buộc trên bến.
“Nó sẽ chìm,” thằng nhóc nói, đứng ngập đến đầu gối dưới nước.
Tôi trèo lên con thuyền nhỏ. Sau một hồi tròng trành và ho sùng sục, tôi đứng thẳng dưới lòng thuyền. Nó xiêu vẹo, hẹp và cong vênh.
Nhưng nó nổi.
“Mày không biết chèo thuyền.”
Tôi ra khỏi thuyền và rời bến sông, quay về khu định cư, nhìn quanh cho tới khi tìm được một thanh gỗ đủ phẳng để làm mái chèo.
Đó là tất cả những gì tôi cần.
Chúng tôi đã sẵn sàng.
Thằng nhóc đứng đó, giữ đồ của tôi trên hai tay, ba lô đeo trên lưng, mặt không có vẻ gì là thực, không có Tiếng Ồn nào tôi nghe được.
Tôi nhìn nó chằm chằm. Nó không nói gì.
“Manchee?” tôi gọi, nhưng nó đã ở dưới chân tôi.
“Đây, Todd!”
“Chó ngoan.” Chúng tôi đi đến chỗ ngọn lửa. Tôi cầm cây gậy mà Manchee tìm được rồi đặt đầu đã cháy vào lửa. Sau một phút, nó đỏ rực và bốc khói, những lưỡi lửa bén vào phần gỗ còn lại. “Mày chắc là có thể giữ được thứ này chứ?” tôi hỏi.
Nó ngoạm phần không cháy vào mồm và nó, con chó giỏi nhất trần đời, đã sẵn sàng để mang lửa đến với kẻ thù.
“Sẵn sàng chứ, anh bạn?” tôi hỏi.
“Ăn àng, Odd!” nó nói, miệng đầy ứ, đuôi vẫy thật nhanh khiến tôi chỉ thấy một vệt mờ ảo.
“Hắn sẽ giết Manchee,” thằng nhóc nói.
Tôi đứng dậy, thế giới quay cuồng và bừng sáng, cơ thể dường như không còn là của tôi, tôi ho long phổi, đầu nhức nhối, chân run rẩy, máu sôi sục, nhưng tôi vẫn đứng.
Khốn kiếp, tôi vẫn đứng.
“Tao là Todd Hewitt,” tôi nói với thằng nhóc. “Và tao sẽ bỏ mày lại đây.”
“Mày không bao giờ có thể làm vậy,” nó đáp, nhưng tôi đã quay sang Manchee và bảo, “Đi nào, nhóc,” rồi Manchee chạy lên con dốc và qua phía bên kia, cây gỗ cháy nằm trong miệng, và tôi đếm đến một trăm, đếm lớn tiếng, để không thể nghe thấy bất kỳ ai nói. Rồi tôi lại bắt mình đếm đến một trăm, và vậy là đủ. Tôi lảo đảo đi nhanh hết tốc lực về bến sông và con thuyền. Tôi trèo lên, đặt mái chèo xuống đùi, dùng dao cắt mẩu còn lại của sợi dây rách rưới đang buộc thuyền.
“Mày không bao giờ có thể bỏ tao lại,” thằng nhóc nói, đứng trên bến sông, một tay cầm sách, tay kia cầm dao.
“Cứ chờ xem,” tôi nói, và nó trở nên nhỏ hơn, nhỏ hơn, trong ánh sáng lập lòe đang nhạt dần, khi con thuyền lùi ra khỏi bến sông và bắt đầu xuôi dòng.
Về phía Aaron.
Về phía Viola.
Về phía bất kể thứ gì đang đợi tôi đằng kia.