← Quay lại trang sách

Chương 31 KẺ ÁC BỊ TRỪNG TRỊ

Ở THỊ TRẤN PRENTISS có thuyền, nhưng không ai sử dụng chúng kể từ khi tôi bắt đầu biết nhớ. Dĩ nhiên chúng tôi có sông, chính là dòng sông đang xô tôi tròng trành, nhưng khúc sông ở chỗ chúng tôi gập ghềnh chảy xiết, rồi khi nó chảy chậm lại và trải rộng ra, thì vùng nước êm duy nhất lại đầy cá sấu. Sau đó chỉ là rừng đầm lầy. Nên tôi chưa bao giờ bước chân lên một chiếc thuyền. Và dù việc chèo thuyền xuôi dòng trông có vẻ dễ, thực tế lại không đơn giản như vậy.

Chút may mắn duy nhất mà tôi có được là khúc sông ở đây chảy khá êm đềm, bất chấp những cơn sóng do gió gây ra. Chiếc thuyền trôi ra giữa dòng và bị cuốn đi dù tôi có làm gì hay không, nên tôi chỉ có thể dành toàn năng lượng ho sùng sục của mình tìm cách giữ cho con thuyền không xoay mòng mòng trên đường đi.

Mất một hai phút nhưng rồi tôi cũng thành công.

“Chết tiệt,” tôi nói không ra hơi. “Thứ đồ ngu ngốc.”

Sau vài lần chèo (và một hai lần xoay mòng mòng, im đi), tôi cũng tìm được cách giữ cho mũi thuyền ít nhất là chĩa về đúng hướng. Và khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra có lẽ mình đã đi được nửa đường.

Tôi nuốt khan, run rẩy và ho.

Kế hoạch là thế này. Có lẽ không phải là một kế hoạch hay ho nhưng đó là tất cả những gì bộ não chập chờn, mơ hồ cho phép tôi nghĩ ra.

Manchee sẽ mang cây gậy cháy đến nơi đầu gió gần chỗ Aaron rồi thả nó xuống một chỗ nào đấy cho bắt lửa để khiến Aaron nghĩ rằng tôi đã dựng trại. Rồi Manchee sẽ chạy về phía khu trại của Aaron, sủa ầm ĩ, vờ như cố nói với tôi rằng nó đã tìm được Aaron. Việc này đơn giản vì tất cả những gì nó cần làm là sủa tên tôi, việc nó vẫn làm suốt ngày.

Aaron sẽ đuổi theo nó. Aaron sẽ tìm cách giết nó. Manchee sẽ chạy nhanh hơn (chạy và chạy, Manchee, chạy và chạy). Aaron sẽ nhìn thấy khói. Aaron, người không hề sợ tôi dù chỉ một chút, sẽ đi vào rừng, về phía đám khói hòng diệt tôi một lần và mãi mãi.

Thuyền chở tôi sẽ trôi xuôi dòng, hướng đến khu trại của hắn bằng đường sông trong lúc hắn đang tìm tôi trong rừng, và tôi sẽ cứu Viola. Tôi sẽ đón Manchee nữa, khi nó vòng lại trước Aaron (chạy, chạy).

Ừ, đấy, kế hoạch là vậy.

Tôi biết.

Tôi biết, nhưng nếu không thành công, tôi sẽ phải giết hắn.

Và nếu đến nước ấy, tôi trở thành thứ gì cũng không quan trọng nữa, Viola nghĩ gì cũng không quan trọng nữa.

Không quan trọng.

Điều đó buộc phải xảy ra, vậy nên tôi sẽ phải ra tay.

Tôi rút dao.

Lưỡi dao vẫn có máu khô dính ở đôi chỗ, máu của tôi, máu của gã Xú Vật, nhưng phần còn lại vẫn sáng loáng, vẫn mờ ảo và nhập nhòe, nhập nhòe và mờ ảo. Mũi dao nhọn và cong lên như một ngón tay cái xấu xí, đường răng cưa ở một bên trông như những chiếc răng nhe ra, còn mép dao gọn lên như tĩnh mạch đầy máu.

Con dao đang sống.

Chừng nào tôi cầm nó, chừng nào tôi dùng nó, thì con dao đang sống, sống để giết, nhưng con dao phải được chỉ đạo, nó phải được tôi ra lệnh giết, và nó muốn, nó muốn đâm, muốn chặt, muốn chém và muốn mổ, nhưng tôi cũng phải muốn nó làm vậy, ý chí của tôi phải hòa cùng ý chí của nó.

Tôi là người cho phép và tôi là người chịu trách nhiệm.

Nhưng những mong muốn của con dao khiến việc đó trở nên dễ dàng hơn.

Nếu đến nước ấy, liệu tôi có thất bại?

“Không,” con dao thì thầm.

“Có,” cơn gió xuôi dòng thì thầm ngược lại.

Một giọt hồ môi trên trán rớt xuống lưỡi dao, và con dao lại chỉ là con dao, chỉ là một công cụ, chỉ là một mẩu kim loại trong tay tôi.

Chỉ là một con dao.

Tôi đặt nó xuống sàn tàu.

Tôi lại run rẩy. Tôi lại ho ra đờm. Tôi ngước lên, nhìn xung quanh, tảng lờ sự chao đảo của thế giới và để cơn gió hạ bớt nhiệt trong người. Con sông bắt đầu rẽ và tôi tiếp tục trôi xuôi dòng.

Đến rồi, tôi nghĩ. Không còn đường rút lui nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn rặng cây bên trái.

Răng tôi va lập cập.

Tôi chưa nhìn thấy khói.

Cố lên, anh bạn, đó là việc tiếp theo phải xảy ra.

Vẫn không có khói.

Vẫn không có khói.

Và dòng sông rẽ xa hơn.

Cố lên, Manchee.

Vẫn không có khói.

Và răng tôi kêu lập cập lập cập lập cập. Tôi đưa tay ôm người…

Và khói! Một bụm nhỏ đầu tiên, bay lên như những cục bông gòn ở phía xa.

Chó ngoan, tôi nghĩ, nghiến răng lại. Chó ngoan.

Thuyền cứ trôi ra giữa dòng nên tôi cố hết sức chèo đưa nó về mé sông.

Tôi run dữ dội, đến nỗi chẳng thể cầm chèo.

Sông tiếp rẽ xa hơn.

Và cái cây chẽ đôi xuất hiện trước mặt, cành cây bị sét đánh, thò ra ở phía bên trái.

Dấu hiệu cho thấy tôi đã gần đến nơi.

Aaron sẽ ở ngay đó.

Đến rồi đây.

Tôi ho và đổ mồ hôi và run rẩy, nhưng tôi không buông chèo. Tôi tiếp tục chèo, lại gần mé sông hơn. Nếu vì một số lý do nào đó mà Viola không thể chạy, tôi sẽ phải cho thuyền lên bờ để đón cô.

Tôi giữ Tiếng Ồn của mình trống rỗng hết mức có thể, nhưng thế giới đang oằn lại thành những nếp sáng mờ ảo, nên tôi chẳng thể nào làm vậy. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng gió đang đủ ồn và Manchee…

“Todd! Todd! Todd!” tôi nghe thấy từ đằng xa. Con chó của tôi đang sủa tên tôi để dụ Aaron đi. “Todd! Todd! Todd!”

Cơn gió đang ngăn không cho tôi nghe thấy Tiếng Ồn của Aaron nên tôi thậm chí không biết liệu kế hoạch này có hiệu quả hay không, nhưng tôi vẫn trôi thật nhanh đến chỗ cái cây, nên chẳng còn cách nào khác…

“Todd! Todd!”

Đi nào, đi nào…

Qua cái c…

Tôi hụp xuống thuyền…

Tiếng “Todd! Todd” nhỏ dần về phía sau…

Tiếng những cành cây bị gãy…

Rồi tôi nghe thấy “TODD HEWITT!!” Như tiếng gầm của một con sư tử…

Khi con sư tử đang rời đi…

“Nào,” tôi thì thầm với chính mình, “nào, nào, nào…”

Hai bàn tay nắm chặt của tôi run rẩy quanh mái chèo và…

Qua khúc quanh và…

Qua ngọn cây và…

Khu trại hiện ra và…

Cô đây rồi.

Cô đây rồi.

Aaron đã đi khỏi và cô đây rồi.

Nằm trên mặt đất giữa khu cắm trại.

Không nhúc nhích.

Tim tôi rền vang và tôi bật ho mà không nhận ra, rồi tôi nói, “Làm ơn, làm ơn, làm ơn,” qua hơi thở. Tôi chèo thuyền hết sức, đưa thuyền đến gần hơn và gần hơn. Tôi đứng dậy và nhảy xuống nước. Tôi ngã dập mông nhưng vẫn bám vào mạn thuyền. Tôi kéo thuyền lên bờ sông, thả nó ra rồi chạy, lảo đảo chạy, về phía Viola Viola Viola…

“Làm ơn,” tôi nói trong lúc chạy, ngực tôi thắt lại và ho và đau nhói, “Làm ơn.”

Tôi đến chỗ cô đang nằm. Mắt cô nhắm tịt, miệng khẽ hé ra. Tôi áp đầu lên ngực cô, gạt tiếng vo ve trong đầu, gạt tiếng gió rít, tiếng sủa và những tiếng gào thét tên tôi đang vọng lại từ mé rừng.

“Làm ơn,” tôi thì thầm.

Và thình, thịch.

Cô còn sống.

“Viola,” tôi điên cuồng thì thầm. Tôi bắt đầu nhìn thấy những đốm sáng lóe lên trước mặt nhưng tôi ngó lơ chúng. “Viola!”

Tôi lắc vai cô và sờ mặt cô rồi lay mạnh.

“Dậy đi,” tôi thì thầm. “Dậy đi, dậy đi, dậy đi!”

Tôi không thể cõng cô. Tôi đang quá run, quá mất thăng bằng và yếu ớt.

Nhưng tôi sẽ cõng cô nếu buộc phải làm vậy.

“Todd! Todd! Todd!” tôi nghe tiếng Manchee sủa từ sâu trong rừng.

“Todd Hewitt!” tôi nghe tiếng Aaron gào lên trong lúc đuổi theo Manchee.

Rồi, từ bên dưới, tôi nghe thấy, “Todd?”

“Viola?” tôi nói và cổ họng tôi nghẹn lại, mắt tôi nhòe đi.

Nhưng cô đang nhìn lại tôi.

“Trông cậu không ổn lắm,” cô nói, giọng nhờ nhợ và mắt ngái ngủ. Tôi nhận thấy có vết thâm quanh mắt cô và bụng tôi thắt lại vì giận dữ.

“Cô phải đứng dậy,” tôi thì thầm.

“Hắn đã đánh thuốc…” cô nói, nhắm mắt lại.

“Viola?” tôi nói, lại lay người cô. “Hắn đang quay lại, Viola. Chúng ta phải trốn khỏi đây.”

Tôi không nghe thấy tiếng sủa nào nữa.

“Chúng ta phải đi,” tôi nói. “Ngay bây giờ!”

“Tôi nặng lắm,” cô nói, các từ nhịu vào nhau.

“Làm ơn, Viola,” tôi nói, gần như khóc. “Làm ơn.”

Cô mở mắt.

Nhìn vào mắt tôi.

“Cậu đã đến vì tôi,” cô nói.

“Phải,” tôi nói, và ho.

“Cậu đã đến vì tôi,” cô nhắc lại, khẽ nhăn mặt.

Đó là lúc Manchee phóng ra từ bụi rậm, sủa tên tôi như thể tính mạng nó phụ thuộc vào đó.

“TODD! TODD! TODD!” nó kêu ăng ẳng, chạy đến bên chúng tôi rồi qua mặt chúng tôi. “Aaron! Đang đến! Aaron!”

Viola thốt lên một tiếng khe khẽ và cô chống vào người tôi đứng dậy, khiến tôi suýt ngã ngửa nhưng cô đã kịp đỡ lấy tôi. Chúng tôi dựa vào nhau để giữ thăng bằng. Tôi cố chỉ vào con thuyền.

“Ở đó!” tôi nói, gắng hết sức để thở.

Và chúng tôi chạy…

Qua khu trại…

Về phía con thuyền và dòng sông…

Manchee chạy trước, tung mình nhảy lên thuyền…

Viola lảo đảo đi trước tôi…

Và chúng tôi còn cách năm…

Bốn…

Ba bước…

Rồi Aaron phóng ra từ cánh rừng sau lưng chúng tôi…

Tiếng Ồn của hắn lớn đến nỗi tôi không cần phải nhìn…

“TODD HEWITT!”

Viola đến mũi thuyền và đang ngã vào…

Còn hai bước…

Còn một bước…

Và tôi đến nơi, dùng hết sức đẩy nó ra giữa dòng…

Và “TODD HEWITT!!”

Và hắn đến gần hơn…

Và con thuyền không chịu nhúc nhích…

“TAO SẼ TRỪNG PHẠT KẺ ÁC!”

Và gần hơn…

Và con thuyền không chịu nhúc nhích…

Và Tiếng Ồn của hắn giáng vào tôi mạnh như một cú đấm…

Và con thuyền nhúc nhích…

Bước và bước, chân tôi bước xuống sông, và con thuyền đang di chuyển…

Và tôi đang ngã…

Và tôi không còn sức để trèo lên thuyền…

Và tôi ngã xuống nước trong lúc thuyền trôi đi…

Và Viola chộp lấy áo tôi, kéo tôi lên cho đến khi đầu và vai tôi vắt qua thuyền…

“KHÔNG, MÀY KHÔNG THOÁT ĐÂU!” Aaron gầm lên…

Và Viola hét trong lúc cô kéo tôi lên thuyền…

Và Aaron chạy xuống nước…

Và hắn chộp lấy chân tôi…

“Không!” Viola thét, giữ tôi chặt hơn, dùng hết sức bình sinh để kéo tôi…

Và tôi bị nhấc bổng lên trời…

Và thuyền dừng lại…

Và mặt Viola nhăn nhó vì gắng sức…

Nhưng đó là cuộc giằng co mà Aaron sẽ thắng…

Rồi tôi nghe thấy “TODD!” Tiếng sủa tàn bạo đến nỗi tôi tự hỏi có phải một con cá sấu vừa trồi lên khỏi mặt nước…

Nhưng đó là Manchee…

Là Manchee…

Là con chó của tôi, của tôi, của tôi, và nó nhảy qua Viola, tôi cảm thấy chân nó giẫm lên lưng tôi rồi lại rời khỏi lưng tôi khi Manchee phóng thẳng vào Aaron bằng tiếng gầm và tiếng rú và tiếng “TODD!” rồi Aaron gào lên giận dữ…

Và hắn thả chân tôi ra…

Viola ngã ra sau nhưng cô không buông tay. Tôi nhào vào trong thuyền, đè lên người cô.

Cú đẩy khiến chúng tôi trôi xa hơn ra giữa dòng.

Thuyền bắt đầu trôi đi.

Đầu tôi xoay mòng mòng khi tôi quay người. Tôi phải quỳ bằng tứ chi suốt một lúc để giữ thăng bằng, nhưng rồi tôi cũng đứng dậy và tựa vào mạn thuyền, gọi, “Manchee!”

Aaron đã ngã xuống bờ cát mềm bên mé sông, áo choàng mắc giữa hai chân. Manchee lao vào mặt hắn, nào răng nào móng, gầm gừ và gào rú. Aaron cố đẩy nó ra nhưng Manchee đã cắn vào hai cánh mũi của hắn, xoay đầu hắn sang bên.

Nó xé toạc cái mũi của Aaron khỏi mặt.

Aaron gào lên đau đớn, máu bắn khắp nơi.

“Manchee!” tôi gào. “Nhanh lên, Manchee!”

“Manchee!” Viola cũng gọi.

“Nhanh nào, anh bạn!”

Và Manchee ngẩng đầu lên khỏi Aaron để nhìn tôi gọi nó…

Đó là lúc Aaron tận dụng cơ hội.

“Không!” tôi gào lên.

Hắn chộp lấy gáy Manchee một cách thô bạo, nhấc nó lên trời chỉ bằng một động tác.

“Manchee!”

Tôi nghe thấy tiếng nước tạt và mơ hồ nhận thấy Viola đã chộp lấy mái chèo, tìm cách ngăn chúng tôi khỏi trôi xa hơn ra giữa dòng, và thế giới mờ ảo, rung bần bật, và…

Và Aaron đã bắt được con chó của tôi.

“QUAY LẠI ĐÂY!” Aaron thét, giơ Manchee lên. Nó quá nặng để bị nhấc lên ở gáy. Nó đang kêu ăng ẳng vì đau nhưng không thể quay đầu lại để cắn vào tay Aaron.

“Thả nó ra!” tôi hét.

Aaron cúi mặt xuống.

Máu đang túa ra từ lỗ hổng nơi từng có mũi của hắn, và mặc dù vết rách trên má đã lành, bạn vẫn có thể thấy hàm răng của hắn, và đống bầy hầy ấy nhắc lại, lần này gần như bình tĩnh, lẩm bẩm trong đống máu và sẹo, “Quay lại đây, Todd Hewitt.”

“Todd?” Manchee kêu ăng ẳng.

Viola đang điên cuồng chèo để đưa chúng tôi ra khỏi dòng chảy, nhưng cô quá yếu vì thuốc mê và chúng tôi đang trôi xa hơn, xa hơn. “Không,” tôi nghe tiếng cô nói. “Không.”

“Thả nó ra!” tôi gào lên.

“Con nhãi ấy hoặc con chó, Todd,” Aaron gọi, vẫn vẻ bình tĩnh đáng sợ hơn nhiều so với khi hắn gào thét. “Lựa chọn là của mày.”

Tôi với tay tìm con dao, giơ nó trước mặt nhưng đầu tôi đang quay cuồng nên tôi ngã và đập răng vào băng ghế trên thuyền.

“Todd?” Viola gọi, vẫn chèo ngược dòng, thuyền xoay mòng mòng.

Tôi ngồi dậy, nếm vị máu trong miệng và thế giới chao đảo gần như lại khiến tôi ngã xuống.

“Tao sẽ giết mày,” tôi nói, nhưng quá nhỏ nên chẳng khác gì đang nói với chính mình.

“Cơ hội cuối cùng, Todd,” Aaron nói, không còn vẻ bình tĩnh nữa.

“Todd?” Manchee vẫn kêu ăng ẳng. “Todd?”

Và không…

“Tao sẽ giết mày,” nhưng giọng tôi chẳng khác gì một tiếng thì thầm…

Và không…

Không còn lựa chọn nào khác…

Thuyền đã ra giữa dòng…

Và tôi nhìn Viola, vẫn chèo ngược dòng, nước mắt chảy xuống cằm…

Cô nhìn lại tôi…

Và không còn lựa chọn nào khác…

“Không,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Ôi, không, Todd…”

Và tôi cầm cánh tay cô để ngăn cô chèo tiếp.

Tiếng Ồn của Aaron gầm lên đỏ rực và đen sì.

Dòng chảy cuốn chúng tôi đi.

“Tao xin lỗi!” tôi gào lên khi dòng sông đưa chúng tôi đi, lời của tôi chỉ là những thứ tả tơi bị kéo khỏi người, ngực tôi thắt chặt đến nỗi tôi không thể thở. “Tao xin lỗi, Manchee!”

“Todd?” nó sủa, bối rối và sợ hãi, nhìn chúng tôi bỏ nó lại. “Todd?”

“Manchee!” tôi hét.

Aaron đưa bàn tay còn lại lên con chó của tôi.

“MANCHEE!”

“Todd?”

Và Aaron vặn tay, một tiếng RẮC, tiếng thét và một tiếng kêu ẳng bị cắt đứt giữa chừng vĩnh viễn xé toạc tim tôi thành hai mảnh.

Và cơn đau quá lớn, quá lớn, tay tôi ôm lấy đầu, và tôi ngã ngửa, miệng mở lớn cất lên tiếng than không lời bất tận của toàn bộ bóng tối trong người.

Và tôi rơi trở lại xuống đó.

Và tôi chẳng biết gì nữa trong khi dòng sông đưa chúng tôi đi xa, thật xa.