← Quay lại trang sách

PHẦN VI Chương 32 XUÔI DÒNG

TIẾNG NƯỚC CHẢY.

Và tiếng chim.

Chốn an toàn của tôi ở đâu? chúng hát. Chốn an toàn của tôi ở đâu?

Theo sau là tiếng nhạc.

Tôi thề có tiếng nhạc.

Từng lớp nhạc, thánh thót, kỳ lạ và quen thuộc…

Và có ánh sáng trên nền bóng tối, từng lớp, trắng và vàng.

Và hơi ấm.

Và sự mềm mại trên da tôi.

Và sự im lặng bên cạnh tôi, giày vò tôi, mạnh như trước giờ vẫn vậy.

Tôi mở mắt.

Tôi đang nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ vuông vức với những bức tường trắng và ánh nắng ùa vào từ ít nhất hai cửa sổ đang mở cùng tiếng sông chảy xiết bên ngoài, lũ chim đang chuyền cành (và tiếng nhạc, đó có phải là tiếng nhạc không?). Suốt một phút, tôi không chỉ không biết mình đang ở đâu, mà còn không biết tôi là ai hay chuyện gì đã xảy ra với tôi, hay tại sao tôi lại thấy đau ở…

Tôi nhìn thấy Viola, cuộn người ngủ trên một chiếc ghế đặt cạnh giường, thở bằng miệng, tay kẹp giữa hai đùi.

Tôi vẫn quá mơ màng không thể mở miệng gọi tên cô, nhưng Tiếng Ồn của tôi hẳn đã nói đủ lớn vì mắt cô hấp háy mở, nhìn vào mắt tôi. Cô bật dậy khỏi ghế, vòng tay ôm chặt lấy tôi làm mũi tôi ép lên xương đòn của cô.

“Ôi, Chúa ơi, Todd,” cô nói, ôm tôi thật chặt khiến tôi cảm thấy đau.

Tôi đặt một tay lên lưng cô và hít đầy phổi mùi của cô.

Hoa.

“Tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ tỉnh dậy,” cô nói, và siết chặt. “Tôi tưởng cậu đã chết.”

“Tôi chưa chết sao?” tôi ồm ồm nói, gắng nhớ lại.

“Cậu ốm,” Viola nói, thả người xuống, quỳ gối trên giường của tôi. “Ốm nặng. Bác sĩ Snow còn không chắc cậu có tỉnh dậy nữa không, và đến mức bác sĩ phải thừa nhận như vậy thì…”

“Bác sĩ Snow là ai?” tôi hỏi, nhìn quanh căn phòng nhỏ. “Chúng ta đang ở đâu? Chúng ta đã đến Haven ư? Và tiếng nhạc đó là gì vậy?”

“Chúng ta đang ở khu định cư Carbonel Downs,” cô ấy nói. “Chúng ta đã xuôi dòng sông và…”

Cô dừng lại vì thấy tôi đang nhìn xuống chân giường.

Nơi vắng mặt Manchee.

Tôi nhớ lại.

Ngực tôi thắt lại. Cổ họng tôi nghẹn ứ. Tôi có thể nghe tiếng nó sủa trong Tiếng Ồn của mình. “Todd?” nó nói, tự hỏi tại sao tôi lại bỏ rơi nó. “Todd?” tên tôi trước dấu hỏi, cứ thế, vĩnh viễn hỏi tôi đang đi đâu mà không có nó.

“Nó chết rồi,” tôi nói, như thể đang tự nói với mình.

Viola có vẻ chực nói điều gì đấy nhưng khi tôi ngước lên nhìn, mắt cô long lanh và cô chỉ gật đầu, một phản ứng phù hợp, đúng điều tôi muốn.

Nó đã chết.

Nó đã chết.

Và tôi không biết phải nói gì về điều đó.

“Có phải tôi nghe thấy Tiếng Ồn không ta?” một giọng nói lớn vang lên, đi trước là Tiếng Ồn của chính chủ, qua cánh cửa tự mở ra phía cuối giường. Một người đàn ông bước vào, một người đàn ông to lớn, cao và vạm vỡ, với cặp kính khiến đôi mắt như lồi ra, phần tóc mái vén ra sau, cùng một nụ cười hơi méo. Tiếng Ồn của ông truyền đến tôi đầy vẻ nhẹ nhõm và phấn khởi, khiến tôi phải gắng hết sức để không bò ra ngoài qua cửa sổ sau lưng.

“Bác sĩ Snow,” Viola nói với tôi, nhảy khỏi giường để nhường chỗ.

“Rất mừng khi cuối cùng cũng được gặp cháu, Todd,” bác sĩ Snow nói, cười thật rạng rỡ và ngồi xuống giường, lấy một thiết bị ra khỏi túi áo ngực. Ông đeo hai đầu ống lên tai rồi đặt đầu còn lại lên ngực tôi mà không thèm hỏi. “Cháu hít sâu cho bác kiểm tra nhé?”

Tôi không làm gì cả, chỉ nhìn ông.

“Bác đang kiểm tra xem phổi của cháu đã sạch chưa,” ông ấy nói và tôi nhận ra điều khiến tôi đang chú ý là gì. Cách nói của ông giống với Viola hơn bất cứ ai tôi từng nghe ở Tân Thế giới. “Không hoàn toàn giống,” ông nói, “nhưng cũng gần.”

“Bác ấy là người đã chữa cho cậu,” Viola xen vào.

Tôi không nói gì, chỉ hít sâu.

“Tốt,” bác sĩ Snow gật gù, đặt đầu thiết bị lên chỗ khác trên ngực tôi. “Một lần nữa.” Tôi hít vào rồi thở ra. Tôi nhận ra mình có thể hít vào và thở ra, một cách trọn vẹn căng cả phổi.

“Cháu ốm rất nặng,” ông ấy nói. “Bác đã không chắc liệu chúng ta có chữa được cho cháu hay không. Cháu thậm chí còn không phát ra Tiếng Ồn cho đến tận hôm qua.” Ông nhìn vào mắt tôi. “Đã lâu bác không gặp loại bệnh ấy.”

“Ừ, thì,” tôi nói.

“Đã rất lâu bác không nghe nói đến một vụ tấn công của Xú Vật,” ông nói. Tôi không đáp, chỉ hít thở sâu. “Tốt lắm, Todd,” vị bác sĩ nói. “Cháu cởi áo ra được chứ?”

Tôi nhìn ông ấy, rồi nhìn Viola.

“Cháu sẽ đợi bên ngoài,” cô nói rồi bước ra.

Tôi với tay ra sau để kéo áo qua đầu và khi làm vậy tôi nhận ra chỗ giữa hai bả vai không còn đau nữa.

“Phải khâu vài mũi,” bác sĩ Snow giải thích, đi vòng ra sau. Ông đặt cái thiết bị đó lên lưng tôi.

Tôi né. “Lạnh quá.”

“Cô bé không chịu rời cháu nửa bước,” ông nói, tảng lờ tôi và kiểm tra hô hấp của tôi nhiều chỗ khác. “Thậm chí để đi ngủ cũng không.”

“Cháu đã ở đây bao lâu?”

“Đây là buổi sáng thứ năm.”

“Năm ngày?” tôi nói, và ông còn chưa kịp đáp phải thì tôi đã lật ga trải giường và bước xuống. “Chúng ta phải đi khỏi đây,” tôi nói, hơi loạng choạng nhưng vẫn đứng được.

Viola tựa người vào khung cửa. “Tôi đã cố nói với họ điều đó.”

“Các cháu được an toàn ở đây,” bác sĩ Snow nói.

“Bọn cháu đã nghe điều đó trước đây,” tôi đáp, nhìn Viola tìm sự ủng hộ nhưng cô chỉ gượng cười và tôi nhận ra mình đang mặc một chiếc quần lót sờn cũ rách rưới không đủ che những chỗ cần che. “Này!” tôi nói, đưa tay xuống phần quan trọng nhất.

“Các cháu được an toàn hơn bất cứ nơi nào khác,” bác sĩ Snow nói sau lưng tôi, lấy cho tôi một cái quần từ chồng quần áo được giặt sạch sẽ đang đặt cạnh giường. “Chúng ta từng là một trong những tiền tuyến trong cuộc chiến. Chúng ta biết cách tự bảo vệ mình.”

“Đó là Xú Vật.” Tôi quay lưng lại với Viola và nhét chân vào ống quần. “Đây là người. Cả nghìn đàn ông.”

“Theo tin đồn là vậy,” bác sĩ Snow nói. “Dù con số đó là không thể, về mặt thống kê.”

“Cháu không biết thống kia là gì,” tôi đáp, “nhưng họ có súng.”

“Chúng ta cũng có súng.”

“Họ có ngựa.”

“Chúng ta cũng có ngựa.”

“Các bác có những người sẽ gia nhập bọn họ không?” tôi hỏi, thách thức ông.

Ông không nói gì, khiến tôi thỏa chí. Nhưng xét cho cùng, chẳng có gì đáng để thỏa chí. Tôi cài khuy quần. “Chúng ta phải đi thôi.”

“Cháu cần nghỉ ngơi,” vị bác sĩ nói.

“Bọn cháu sẽ không ở lại đợi đội quân xuất hiện.” Tôi quay sang để tính cả Viola, rồi lại vô thức quay sang vị trí mà con chó của tôi đáng ra sẽ đứng đợi tôi tính cả nó vào.

Có một quãng lặng khi Tiếng Ồn của tôi lấp đầy căn phòng với hình ảnh về Manchee, chỉ toàn hình ảnh về nó, đi bên cạnh tôi, sủa và sủa và đòi đi ị rồi lại sủa nữa.

Rồi chết.

Tôi không biết phải nói gì về điều đó.

(Nó đã chết. Đã chết.)

Tôi cảm thấy trống rỗng. Hoàn toàn trống rỗng.

“Không ai bắt cháu làm điều mà cháu không muốn, Todd,” bác sĩ Snow dịu dàng nói. “Nhưng các nam trưởng lão của làng muốn nói chuyện với cháu trước khi cháu đi.”

Tôi mím miệng. “Về chuyện gì?”

“Về bất cứ điều gì có thể giúp được.”

“Cháu giúp thế nào được cơ chứ?” tôi hỏi, chộp một chiếc áo đã được giặt và mặc vào. “Đội quân sẽ đến và giết hết những người không chịu gia nhập. Chỉ có vậy.”

“Đây là nhà của chúng ta, Todd,” ông ấy nói. “Chúng ta sẽ bảo vệ nó. Chúng ta không có lựa chọn nào khác.”

“Vậy thì đừng tính cháu vào…” tôi chực nói.

“Bố?” chúng tôi nghe thấy.

Một thằng bé đứng ở ngưỡng cửa, cạnh Viola.

Một thằng bé thực sự.

Nó ngước lên nhìn tôi, mắt mở lớn, Tiếng Ồn của nó hào sảng, vui vẻ, sáng chói. Tôi có thể nghe thấy chính mình được miêu tả là gầy gò và sẹo và anh chàng say ngủ và đồng thời cũng có đủ những suy nghĩ ấm áp dành cho bố nó với chỉ một từ bố lặp đi lặp lại, mang đầy đủ ý nghĩa mà bạn muốn: thắc mắc về tôi, nhận dạng bố nó, nói với bố nó rằng nó yêu ông, tất cả chỉ trong một từ, lặp lại vĩnh viễn.

“Xin chào, anh bạn,” bác sĩ Snow nói. “Jacob, đây là Todd. Đã thức dậy rồi.”

Jacob nhìn tôi lơ đãng, một ngón tay ngậm trong miệng, và khẽ gật đầu. “Dê không ra sữa,” nó nói khẽ.

“Vậy sao?” bác sĩ Snow hỏi và đứng dậy. “Chúng ta nên đi xem có thể thuyết phục nó ra sữa không, nhé?”

Bố bố bố , Tiếng Ồn của Jacob nói.

“Bác sẽ đi xem con dê,” bác sĩ Snow quay sang tôi, “rồi đi tập trung các trưởng lão.”

Tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Jacob. Còn nó không thể ngừng nhìn chằm chằm vào tôi.

Nó ở gần hơn nhiều so với những thằng bé tôi đã nhìn thấy ở Farbranch.

Và nó thật nhỏ.

Bác sĩ Snow nói tiếp. “Bác sẽ dẫn các trưởng lão đến đây, xem cháu có thể không giúp chúng ta không.” Ông cúi xuống cho đến khi tôi nhìn vào ông. “Và xem chúng ta có thể không giúp cháu hay không.”

Tiếng Ồn của ông chân thành và ngay thẳng. Tôi tin ông thực sự tin vào những gì mình nói. Tôi cũng tin ông đã lầm.

“Có thể,” ông đáp. “Cũng có thể không. Cháu chưa được nhìn thấy nơi này. Đi nào, Jake.” Ông cầm tay con trai. “Có thức ăn trong bếp. Chắc cháu đang đói meo. Bác sẽ trở lại sau một tiếng nữa.”

Tôi ra tới cửa nhìn họ rời đi. Jacob, ngón tay vẫn ngậm trong miệng, ngoái đầu nhìn tôi cho đến khi hai bố con ra khỏi nhà.

“Nó bao nhiêu tuổi?” tôi hỏi Viola, vẫn nhìn ra hành lang. “Tôi thậm chí không biết như thế là bao nhiêu tuổi.”

“Nó bốn tuổi,” cô đáp. “Nó nói với tôi 800 lần rồi ấy. Có vẻ quá nhỏ để vắt sữa dê.”

“Ở Tân Thế giới thì không đâu,” tôi trả lời, quay sang cô, và cô chống nạnh, ném cho tôi một cái nhìn nghiêm nghị.

“Đi ăn nào,” cô nói. “Chúng ta cần nói chuyện.”