← Quay lại trang sách

Chương 33 CARBONEL DOWMS

CÔ DẪN TÔI VÀO một căn bếp sạch và sáng như phòng ngủ. Sông vẫn chảy bên ngoài, lũ chim vẫn huyên náo, và nhạc vẫn…

“Đó là nhạc gì vậy?” tôi hỏi, lại gần cửa sổ để nhìn ra ngoài. Đôi lúc tôi nghĩ mình đã nhận ra nhưng khi nghe kỹ thì chỉ thấy các giọng ca luân chuyển, xoay tròn.

“Nhạc phát ra từ những chiếc loa trên khu định cư chính,” Viola đáp, lấy một đĩa thịt nguội ra khỏi tủ lạnh.

Tôi ngồi xuống bàn. “Đang có lễ hội sao?”

“Không,” cô nói, giọng ngụ ý cứ đợi đi. “Không phải lễ hội.” Cô lấy ra một chút bánh mì và loại quả màu cam mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ, rồi thêm một món đồ uống màu đỏ có vị quả mọng ngòn ngọt.

Tôi chúi đầu vào ăn. “Nói cho tôi biết đi.”

“Bác sĩ Snow là một người tốt,” cô nói, như thể tôi cần được biết điều đó đầu tiên. “Mọi thứ ở ông ấy đều tốt và tử tế, ông ấy đã gắng hết sức để cứu cậu.”

“Được rồi. Vậy có chuyện gì?”

“Nhạc được bật cả ngày lẫn đêm,” cô nói tiếp, nhìn tôi ăn. “Ở đây thì nghe loáng thoáng thôi, nhưng trong khu định cư, cậu thậm chí không thể nghe thấy suy nghĩ của chính mình.”

Tôi dừng ăn, miệng đầy bánh mì. “Như quán rượu.”

“Quán rượu gì?”

“Quán rượu ở Prent…” tôi dừng lại. “Họ nghĩ chúng ta từ đâu đến?”

“Farbranch.”

Tôi thở dài. “Tôi sẽ gắng hết sức.” Tôi cắn một miếng hoa quả. “Quán rượu nơi tôi từng sống bật nhạc suốt ngày để át đi Tiếng Ồn.”

Cô gật đầu. “Tôi đã hỏi bác sĩ Snow tại sao họ làm vậy, và ông ấy đáp, ‘Để giữ kín những suy nghĩ của đàn ông.’ “

Tôi nhún vai. “Inh tai nhức óc, nhưng có lý, phải không? Cũng là một cách để đối phó với Tiếng Ồn.”

“Những suy nghĩ của đàn ông, Todd,” cô nói. “Đàn ông. Và cậu có để ý thấy ông ấy đã nói sẽ dẫn các nam trưởng lão đến hỏi ý kiến của cậu chưa?”

Một ý nghĩ khủng khiếp xuất hiện trong đầu tôi. “Tất cả phụ nữ ở đây cũng đã chết sao?”

“Ồ, có phụ nữ,” cô đáp, và nghịch con dao cắt bơ. “Họ dọn dẹp, nấu nướng, sinh con đẻ cái. Tất cả bọn họ sống trong một khu tập trung lớn ngoài thị trấn, nơi họ không thể làm phiền công chuyện của đàn ông.”

Tôi đặt cái dĩa đầy thịt xuống. “Tôi đã nhìn thấy một chỗ như vậy trong lúc đi tìm cô. Đàn ông ngủ một nơi, đàn bà ngủ một nơi.”

“Todd,” cô nói, nhìn tôi. “Họ không thèm nghe lời tôi nói. Không một lời. Không hề, dù chỉ một lời, khi tôi nhắc đến đội quân. Họ cứ gọi tôi là cô nhóc và gần như vỗ đầu tôi.” Cô khoanh tay. “Lý do duy nhất họ muốn nói chuyện với cậu là vì các đoàn tị nạn đang bắt đầu xuất hiện dọc bờ sông.”

“Wilf,” tôi nói.

Cô nhìn tôi từ trên xuống dưới, đọc Tiếng Ồn của tôi. “Ồ,” cô nói. “Không, tôi chưa thấy ông ấy.”

“Đợi đã.” Tôi uống thêm một ngụm nước. Tôi cảm thấy như mình chưa được uống gì suốt nhiều năm. “Làm sao chúng ta có thể đi trước đội quân một quãng đường xa đến vậy? Làm sao chúng ta chưa bị đuổi kịp trong khi tôi đã ở đây năm ngày?”

“Chúng ta đã ngồi trên thuyền một ngày rưỡi,” cô đáp, lấy móng tay cạy thứ gì đó dính trên bàn.

“Một ngày rưỡi,” tôi lặp lại, cân nhắc thông tin này. “Chắc hẳn chúng ta đã đi được hàng cây số.”

“Nhiều cây số,” cô nói. “Tôi đã để mặc cho chúng ta trôi nổi trên sông. Tôi sợ không dám dừng lại ở những nơi thuyền đi qua. Cậu sẽ không thể tin những chuyện…” cô ngưng bặt, và lắc đầu.

Tôi nhớ đến lời cảnh cáo của Jane. “Người ta trần truồng và nhà làm bằng kính?” tôi hỏi.

Viola nhìn tôi lạ lẫm. “Không,” cô cong môi đáp. “Chỉ là nghèo đói. Nghèo đói khủng khiếp. Một số nơi trông như thể sẽ ăn thịt chúng ta nên tôi cứ thế để thuyền trôi đi và cậu thì càng lúc càng ốm hơn, rồi buổi sáng ngày thứ hai tôi nhìn thấy bác sĩ Snow và Jacob đang câu cá. Tôi thấy trong Tiếng Ồn của ông ấy rằng ông ấy là một bác sĩ, và dù nơi này có vẻ kỳ quái với phụ nữ, ít nhất nó cũng sạch sẽ.”

Tôi nhìn quanh căn bếp sạch như lau như li. “Chúng ta không thể ở lại,” tôi nói.

“Không, chúng ta không thể.” Cô vùi đầu vào tay. “Tôi đã rất lo cho cậu.” Có cảm xúc trong giọng nói của cô. “Tôi cũng đã rất lo vì đội quân đang đến mà không ai chịu nghe lời tôi.” Cô bực tức đập bàn. “Và tôi đã cảm thấy thật có lỗi về chuyện…”

Cô dừng lời. Mặt cô nhăn lại và cô quay đi.

“Manchee,” tôi nói thành lời, lần đầu tiên kể từ khi…

“Tôi rất tiếc, Todd,” cô nói, mắt mọng nước.

“Không phải lỗi của cô.” Tôi đứng dậy thật nhanh, đẩy ghế lùi lại.

“Hắn sẽ giết cậu,” cô nói, “rồi hắn sẽ giết Manchee, chỉ vì hắn có thể.”

“Làm ơn đừng nói về chuyện đó nữa,” tôi nói, rời khỏi bếp và quay về phòng ngủ. Viola đi theo. “Tôi sẽ nói chuyện với những ông lão ấy,” tôi nói, nhặt túi của Viola từ trên sàn và nhét đống quần áo đã giặt vào. “Rồi chúng ta sẽ đi. Cô có biết chúng ta còn cách Haven bao xa không?”

Viola khẽ nở nụ cười. “Hai ngày.”

Tôi đứng thẳng dậy. “Chúng ta đã xuôi dòng xa đến vậy sao?”

“Phải.”

Tôi khẽ huýt sáo. Hai ngày. Chỉ hai ngày. Hai ngày nữa là chúng tôi tới Haven.

“Todd?”

“Sao?” tôi hỏi, quàng túi của cô lên vai.

“Cảm ơn cậu,” cô nói.

“Vì chuyện gì?”

“Vì đã đi tìm tôi.”

Mọi thứ đứng yên.

“Không có gì,” tôi đáp, cảm thấy mặt mình đang đỏ dần, và quay đi. Cô không nói thêm gì nữa. “Cô ổn chứ?” tôi hỏi, vẫn không nhìn cô. “Sau khi bị hắn bắt?”

“Tôi không thực sự…” cô chực nói nhưng chúng tôi nghe tiếng một cánh cửa đóng lại và tiếng ngân nga bố bố bố trôi bồng bềnh qua hành lang về phía mình. Jacob đứng tựa khung cửa thay vì bước vào.

“Bố bảo em đến gọi anh,” thằng bé nói.

“Ồ?” tôi nhướn chân mày. “Giờ lại là anh phải đến chỗ họ sao?”

Jacob gật đầu, vẻ nghiêm túc.

“Nếu vậy, thì bọn anh sẽ đến,” tôi chỉnh lại túi và nhìn Viola. “Rồi chúng ta sẽ đi.”

“Được,” Viola đáp, và cách cô nói khiến tôi vui. Chúng tôi bước ra định đi theo Jacob nhưng nó dừng chúng tôi lại ở ngưỡng cửa.

“Chỉ anh thôi,” thằng bé nói, nhìn tôi.

“Chỉ anh gì cơ?”

Viola khoanh tay trước ngực. “Ý nó bảo chỉ mình cậu được đến nói chuyện với các trưởng lão.”

Jacob gật đầu, lại có vẻ nghiêm túc. Tôi nhìn Viola rồi nhìn Jacob. “Nào nào,” tôi nói, cúi xuống ngang bằng nó. “Em cứ đi nói với bố rằng cả anh và Viola sẽ đến sau một phút nữa. Được chứ?”

Jacob mở miệng. “Nhưng bố nói…”

“Anh không quan tâm bố em nói gì,” tôi dịu dàng đáp. “Đi đi.”

Nó khẽ thở gấp rồi chạy ra ngoài.

“Tôi nghĩ mình đã ngán tận cổ việc người ta nói với tôi rằng tôi phải làm gì rồi,” tôi nói và ngạc nhiên trước sự mệt mỏi trong giọng của mình, đột nhiên cảm thấy muốn quay vào giường để ngủ thêm năm ngày nữa.

“Cậu có thể đi bộ đến Haven chứ?” Viola hỏi.

“Thử ngăn tôi xem,” tôi đáp và cô mỉm cười.

Tôi đi qua cửa chính.

Và lần thứ ba tôi trông đợi Manchee sẽ cong đuôi chạy theo.

Sự vắng bóng của nó quá lớn, như thể nó vẫn đang ở đây và tất cả không khí lại bị rút ra khỏi phổi tôi. Tôi phải dừng lại thở sâu, rồi nuốt khan.

“Ôi, trời,” tôi lẩm bẩm một mình.

Tiếng Todd? cuối cùng của nó đọng lại trong Tiếng Ồn của tôi như một vết thương.

Một vấn đề khác của Tiếng Ồn. Mọi thứ từng xảy ra với bạn không ngừng lặp lại, mãi mãi và vĩnh viễn.

Tôi nhìn thấy những đám bụi sau cùng khi Jacob chạy qua đường mòn, qua những rặng cây về phần còn lại của khu định cư. Tôi nhìn quanh. Nhà của bác sĩ Snow không quá lớn, nhưng nó trải dài tới tận một sàn gỗ trên sông. Có một bến sông nhỏ và một cây cầu thật thấp nối con đường rộng chạy từ trung tâm Carbonel Downs đến đường sông phía bên kia. Con đường ở bên kia sông, con đường mà chúng tôi đã dành quá nhiều thời gian để đi qua, hầu như bị che khuất bởi rặng cây. Nó tiếp tục vượt qua khu định cư về phía Haven, cách khoảng hai ngày đường.

“Chúa ạ,” tôi nói. “Nơi này như một thiên đường so với phần còn lại của Tân Thế giới.”

“Thiên đường không chỉ có những tòa nhà đẹp mắt,” Viola đáp.

Tôi nhìn quanh thêm chút nữa. Bác sĩ Snow có một khu vườn được chăm sóc cẩn thận trên lối đến khu định cư. Nhìn theo lối đi, tôi thấy nhiều tòa nhà khác qua những ngọn cây và nghe thấy tiếng nhạc đang phát.

Loại nhạc kỳ quái. Không ngừng thay đổi để bạn không thể quen với nó, tôi đoán vậy. Tôi không nhận ra giai điệu, dù ở ngoài này nghe lớn hơn, và có lẽ ở một mức độ nào đó, bạn không được nhận ra giai điệu, nhưng tôi thề mình đã nghe thấy gì đó trong tiếng nhạc khi tỉnh dậy…

“Gần như không chịu nổi ở giữa khu định cư,” Viola nói. “Hầu hết phụ nữ còn không buồn đến đó mà chỉ ở trong khu tập trung.” Cô cau mày. “Mà tôi nghĩ đó mới là mục đích chính.”

“Vợ của Wilf đã nói với tôi về một khu định cư mà ở đó người ta…”

Tôi dừng lại vì nhạc đã thay đổi.

Chỉ có điều nó không thay đổi.

Tiếng nhạc từ khu định cư vẫn vậy, vẫn lộn xộn, đầy từ ngữ và xoay tròn như một con khỉ.

Nhưng còn gì đó nữa.

Có một tiếng nhạc khác.

Đang lớn dần.

“Cô có nghe thấy không?” tôi hỏi và quay người.

Rồi tôi lại quay người.

Viola cũng quay người.

Cố xác định thứ chúng tôi đang nghe thấy.

“Có lẽ người nào đó đã đặt loa ở phía bên kia sông,” cô nói. “Phòng khi phụ nữ có ý nghĩ táo bạo như là bỏ đi chẳng hạn.”

Nhưng tôi không nghe cô nói.

“Không,” tôi thì thầm. “Không thể nào.”

“Gì cơ?” Viola hỏi, và đổi giọng.

“Suỵt.” Tôi nghe kỹ hơn, cố làm dịu Tiếng Ồn của mình để có thể nghe cho rõ.

“Nó đến từ phía dòng sông,” cô thì thầm.

“Suỵt,” tôi lại nói, vì ngực tôi đang bắt đầu nở ra, Tiếng Ồn của tôi vo ve quá lớn đến mức khó chịu.

Ở ngoài đó, bên cạnh dòng nước, cạnh Tiếng Ồn của những chú chim, có…

“Một bài hát,” Viola nói, thật khẽ. “Có người đang hát.”

Có người đang hát.

Và thứ người ấy đang hát là:

Một sớ-ớ-ớm tinh mơ, khi mặt trời vừa ló-ó-ó dạng, Và Tiếng Ồn của tôi lẫn tôi cùng gào lên.

“Ben.”