← Quay lại trang sách

Chương 34 ĐỪNG BAO GIỜ RỜI BỎ EM

TÔI CHẠY ĐẾN MÉP NUỚC và dừng lại lắng nghe.

Ôi đừng lừa dối em.

“Ben?” tôi gọi, cố vừa hét lên vừa thì thầm cùng lúc.

Viola chạy đến cạnh tôi. “Không phải chú Ben của cậu đấy chứ?” cô ấy hỏi. “Có phải là chú Ben của cậu không?”

Tôi ra hiệu cho cô im lặng và lắng nghe, cố phân loại tiếng sông, tiếng chim và Tiếng Ồn của chính tôi, rồi ở đó, ngay dưới tất cả những tiếng động đó…

Đừng bao giờ rời bỏ em.

“Bên kia sông,” Viola nói rồi chạy qua cầu, chân nện trên mặt gỗ. Tôi chạy sau cô, rồi qua mặt cô, nghe và nhìn và nghe và nhìn, ở đó, ở đó…

Ở đó, trong bụi cây rậm rạp bên kia sông…

Là Ben.

Thực sự là Ben.

Chú đang cúi người phía sau bụi cây rậm rạp, tay chống vào một thân cây, nhìn tôi chạy đến, nhìn tôi chạy qua cây cầu, và khi tôi đến gần, mặt chú giãn ra, Tiếng Ồn của chú rộng mở cũng như hai cánh tay của chú và tôi lao vào cả hai, từ trên cầu nhảy vào bụi cây, gần như xô chú ngã lăn. Tim tôi rền vang và Tiếng Ồn của tôi sáng bừng như bầu trời xanh, và…

Và mọi thứ rồi sẽ ổn.

Mọi thứ rồi sẽ ổn.

Mọi thứ rồi sẽ ổn.

Là Ben.

Chú ôm tôi thật chặt và nói, “Todd,” còn Viola đứng lùi lại, để tôi chào chú. Tôi ôm chú, ôm chặt chú, đúng là Ben, ôi Chúa toàn năng, là Ben, Ben, Ben.

“Là chú đây,” Ben nói, khẽ bật cười vì tôi đang ép không khí ra khỏi phổi của chú. “Ôi, thật mừng khi được gặp lại cháu, Todd.”

“Ben,” tôi nói, buông chú ra. Và tôi không biết phải làm gì với hai cánh tay của mình nên tôi chỉ túm lấy gấu áo của chú mà lay như một cách thể hiện tình thương. “Ben,” tôi lặp lại.

Chú gật đầu và mỉm cười.

Nhưng quanh mắt chú hằn những nếp nhăn, và chưa gì tôi đã có thể thấy những hình ảnh chớm hiện, chúng đến nhanh đến mức hẳn phải nằm ở ngay trên cùng trong Tiếng Ồn của chú, và tôi phải hỏi, “Cillian?”

Chú không đáp mà cho tôi xem những hình ảnh đó, Ben đang chạy về trang trại bốc cháy, chìm trong lửa, một số người của thị trưởng còn kẹt ở bên trong, nhưng Cillian cũng vậy, và Ben đau buồn, đau buồn khôn nguôi.

“Ôi, không,” tôi nói, bụng thắt lại, dù tôi đã đoán ra điều đó từ lâu.

Nhưng đoán là một chuyện, biết lại là chuyện khác.

Ben lại gật đầu, chậm rãi và buồn bã. Tôi nhận ra chú mới bẩn làm sao. Có máu đông trên mũi, và chú trông như thể đã không được ăn suốt một tuần. Nhưng đó vẫn là Ben, và chú vẫn có thể đọc tâm trí của tôi giỏi hơn bất kỳ người nào khác, vì Tiếng Ồn của chú đã đang hỏi tôi về Manchee và tôi thì đã đang cho chú xem và cuối cùng mắt tôi cũng đẫm lệ và chú lại ôm tôi vào lòng. Tôi khóc nức nở vì cái chết của con chó của mình, vì Cillian và vì cuộc sống mà chúng tôi từng có.

“Cháu đã bỏ rơi nó,” tôi nói và nói, vừa sụt sịt vừa ho. “Cháu đã bỏ rơi nó.”

“Chú biết,” chú nói, và tôi biết đó là sự thật vì tôi có thể nghe thấy chính những từ tương tự trong Tiếng Ồn của Ben. Chú cũng đã bỏ rơi cậu ấy, chú nghĩ.

Nhưng chỉ sau một phút, tôi cảm thấy chú nhẹ nhàng đẩy tôi ra và nói, “Nghe này, Todd, không còn nhiều thời gian.”

“Không còn nhiều thời gian cho việc gì?” tôi sụt sịt, nhưng tôi thấy chú đang nhìn Viola.

“Xin chào,” cô ấy nói, mắt đầy vẻ cảnh giác.

“Xin chào,” Ben nói. “Cháu chắc hẳn là cô bé ấy.”

“Hẳn vậy,” cô đáp.

“Cháu đã chăm sóc cho Todd?”

“Chúng cháu đã chăm sóc cho nhau.”

“Tốt,” Ben nói, Tiếng Ồn của chú trở nên ấm áp và buồn bã. “Tốt.”

“Đi nào,” tôi nói, cầm tay chú và cố kéo chú về chân cầu. “Chúng ta phải kiếm gì đó cho chú ăn. Còn có một vị bác sĩ…”

Nhưng Ben không nhúc nhích. “Cháu có thể canh chừng cho bọn chú một lúc được chứ?” chú hỏi Viola. “Hãy ra hiệu cho bọn chú biết nếu cháu nhìn thấy gì, bất kỳ thứ gì. Dù là từ khu định cư hay từ phía đường.”

Viola gật đầu và bắt gặp ánh mắt của tôi lúc bước ra ngoài bụi cây, quay lại con đường mòn.

“Chuyện đã trở nên tồi tệ hơn,” Ben nói với tôi, chậm rãi, nghiêm túc, khiến tim tôi thắt lại. “Cháu phải đến Haven. Càng nhanh càng tốt.”

“Cháu biết, Ben,” tôi nói, “tại sao chú…?”

“Có một đội quân đang đuổi theo cháu.”

“Cháu cũng biết điều đó. và Aaron nữa. Nhưng giờ chú đã ở đây, chúng ta có thể…”

“Chú không thể đi cùng cháu,” chú nói.

Tôi há hốc. “Gì cơ? Dĩ nhiên chú có thể…”

Nhưng chú lắc đầu. “Cháu biết chú không thể.”

“Chúng ta có thể tìm cách,” tôi nói, nhưng Tiếng Ồn của tôi đã đang xoay vòng vòng, suy nghĩ, nhớ lại.

“Đàn ông của thị trấn Prentiss không được chào đón ở Tân Thế giới,” chú nói.

Tôi gật đầu. “Người ta cũng không vui vẻ gì với lũ con trai của thị trấn Prentiss đâu.”

Chú lại cầm tay tôi. “Có ai làm cháu bị thương à?”

Tôi im lặng nhìn chú. “Nhiều người,” tôi đáp.

Chú cắn môi và Tiếng Ồn càng trở nên buồn bã hơn.

“Chú đã tìm cháu,” chú nói. “Ngày và đêm, đi theo đội quân, vòng qua họ, đón đầu họ, tìm nghe những tin đồn về một cậu bé và một cô bé đi cùng nhau. Và giờ cháu đây rồi và cháu vẫn ổn đúng như chú đã đoán. Chú biết mà.” Chú thở dài và có quá nhiều tình thương lẫn nỗi buồn trong tiếng thở đó nên tôi biết chú đang chuẩn bị nói ra sự thật. “Nhưng chú là mối nguy hiểm đối với cháu ở Tân Thế giới.” Chú chỉ tay quanh bụi cây nơi chúng tôi đang trốn như những kẻ trộm. “Cháu phải đơn độc đi nốt quãng đường còn lại.”

“Cháu không đơn độc,” tôi nói mà không buồn nghĩ.

Chú mỉm cười,nhưng vẫn buồn bã. “Không,” chú nói. “Không, cháu không đơn độc, phải không nào?” Chú lại nhìn quanh, ngó qua lớp lá, qua bên kia sông, về căn nhà của bác sĩ Snow. “Cháu đã ốm sao?” chú hỏi. “Sáng hôm qua chú đã nghe thấy Tiếng Ồn của cháu xuôi theo dòng sông, nhưng nghe mê man và ốm yếu. Kể từ đó chú đã đợi ở đây. Chú đã lo có chuyện không ổn.”

“Cháu đã ốm,” tôi nói, và sự tủi hổ bắt đầu che phủ Tiếng Ồn của tôi như một làn sương mờ mịt.

Ben lại chăm chú nhìn tôi. “Chuyện gì đã xảy ra, Todd?” chú hỏi, nhẹ nhàng đọc lấy Tiếng Ồn của tôi như từ trước đến giờ vẫn thế. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Tôi mở Tiếng Ồn của mình cho chú, tất cả, từ đầu, từ lúc những con cá sấu tấn công Aaron, cuộc chạy đua qua đầm lầy, con tàu của Viola, bị người của thị trưởng cưỡi ngựa truy đuổi, cây cầu, Hildy và Tam, Farbranch và những gì xảy ra ở đó, ngã ba đường, Wilf và những con thú hát Đây, Prentiss Con, Viola cứu mạng tôi.

Và Xú Vật.

Và việc tôi đã làm.

Tôi không dám nhìn Ben.

“Todd,” chú nói.

Tôi vẫn nhìn xuống đất.

“Todd,” chú nhắc lại. “Nhìn chú đây.”

Tôi ngước lên nhìn. Mắt chú, vẫn xanh như vậy, nhìn vào mắt tôi không rời. “Ai cũng từng phạm phải sai lầm, Todd. Tất cả chúng ta.”

“Cháu đã giết nó,” tôi nói. Nuốt khan. “Cháu đã giết hắn. Hắn là đàn ông.”

“Cháu đã hành động dựa trên những gì cháu biết. Cháu đã hành động dựa trên những gì cháu nghĩ là tốt nhất.”

“Và như vậy có thể biện minh cho hành động của cháu sao?”

Nhưng có điều gì đấy trong Tiếng Ồn của chú. Điều gì đấy kỳ quái và đáng chú ý.

“Chuyện gì vậy, Ben?”

Chú ấy thở hắt ra. “Đã đến lúc cháu biết, Todd.” chú ấy nói. “Đã đến lúc cháu biết sự thật.”

Rồi có tiếng cành cây gãy và Viola chạy đến chỗ chúng tôi.

“Có ngựa trên đường,” cô nói, thở không ra hơi.

Chúng tôi lắng nghe. Tiếng vó ngựa đang đến gần, nhanh chóng, từ cuối con đường ven sông. Ben lẻn sâu hơn vào đám cây. Chúng tôi theo chú, nhưng gã cưỡi ngựa đang phóng quá nhanh, không thèm bận tâm đến chúng tôi. Chúng tôi nghe thấy hắn phi trên đường và rẽ qua cây cầu dẫn thẳng đến Carbonel Downs, vó ngựa nện trên ván, rồi trên đất bụi, cho đến khi chúng bị nuốt chửng bởi tiếng loa.

“Đó không thể là tin tốt,” Viola nói.

“Là đội quân,” Ben đáp. “Hẳn giờ họ đang ở cách đây không quá vài giờ.”

“Gì cơ?” tôi nói, lùi lại. Viola cũng nhảy dựng.

“Chú đã bảo cháu chúng ta không còn nhiều thời gian,” Ben nói.

“Vậy chúng ta phải đi thôi!” tôi nói. “Chú phải đi với bọn cháu. Chúng ta sẽ nói với mọi người…”

“Không,” chú đáp. “Không. Các cháu phải tự mình đến Haven. Không bàn cãi gì nữa. Đó là cơ hội tốt nhất của các cháu.”

Chúng tôi ném cho chú những câu hỏi dồn dập.

“Haven có an toàn không?” Viola hỏi. “Trước một đội quân?” “Có thật là họ có thuốc chữa Tiếng Ồn không?” tôi hỏi.

“Họ có thiết bị liên lạc không? Cháu có thể liên lạc với tàu của mình không?”

“Chú có chắc ở đó an toàn không? Chú có chắc không?”

Ben giơ tay lên để ngăn chúng tôi lại. “Chú không biết,” chú nói. “Chú đã không đến đó suốt hai mươi năm nay.”

Viola đứng thẳng dậy.

“Hai mươi năm?” cô hỏi. “Hai mươi năm?” Giọng cô lớn hơn. “Vậy làm sao bọn cháu biết sẽ tìm thấy gì khi đến đó? Làm sao bọn cháu biết liệu nơi đó có còn tồn tại?”

Tôi vuốt mặt và nghĩ. Có lẽ chính sự thiếu vắng Manchee đã khiến tôi nhận ra điều chúng tôi chưa bao giờ muốn thừa nhận.

“Chúng ta không biết,” tôi nói, chỉ ra sự thật. “Chưa bao giờ biết.”

Viola thốt lên một tiếng khe khẽ rồi vai cô chùng xuống, “Ừ,” cô nói. “Có lẽ đúng thế.”

“Nhưng luôn luôn có hy vọng,” Ben nói. “Các cháu phải luôn luôn hy vọng.”

Cả hai chúng tôi nhìn chú, và hẳn phải có từ để diễn tả cách chúng tôi nhìn, nhưng tôi không biết từ đó là gì. Chúng tôi nhìn như thể chú đang nói một thứ ngôn ngữ xa lạ, như thể chú vừa nói mình chuẩn bị chuyển đến sống trên một trong hai mặt trăng, như thể chú đang nói với chúng tôi rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng và ai rồi cũng sẽ được ăn kẹo.

“Ở đây không có nhiều thứ để hy vọng, Ben,” tôi nói.

Chú lắc đầu. “Cháu nghĩ điều gì đã thúc đẩy các cháu đến tận bây giờ? Cháu nghĩ điều gì đã dẫn các cháu đến được đây?”

“Nỗi sợ,” Viola đáp.

“Sự tuyệt vọng,” tôi trả lời.

“Không,” Ben nói, kéo cả hai chúng tôi lại gần. “Không, không, không. Hai cháu đã đi xa hơn hầu hết mọi người trên hành tinh này đi suốt cả đời. Hai cháu đã vượt qua những trở ngại và hiểm nguy, vượt qua những điều đáng lẽ đã giết các cháu. Hai cháu đã chạy thoát khỏi một đội quân, một gã điên, căn bệnh chết người, và đã nhìn thấy những điều mà hầu hết người khác sẽ không bao giờ được thấy. Các cháu nghĩ tại sao mình có thể đi xa được đến vậy nếu không có hy vọng?”

Viola và tôi nhìn nhau.

“Cháu hiểu chú đang muốn nói gì, Ben…” tôi mở miệng.

“Hy vọng,” chú nói, bóp tay tôi khi nói ra từ ấy. “Là hy vọng. Chú đang nhìn thẳng vào mắt cháu đây, và chú hứa với cháu rằng có hy vọng dành cho cháu, dành cho cả hai cháu.” Chú ngước lên nhìn Viola rồi lại nhìn tôi. “Có hy vọng đang đợi các cháu ở cuối con đường.”

“Chú không biết điều đó,” Viola nói, và dù không muốn, Tiếng Ồn của tôi cũng đồng tình với cô.

“Không,” Ben đáp, “nhưng chú tin vào điều đó. Chú tin vào điều đó vì hai cháu. Đó là lý do vì sao nó là hy vọng.”

“Ben…”

“Ngay cả khi các cháu không tin,” chú nói, “hãy cứ tin là chú tin.”

“Cháu sẽ tin hơn nếu chú đi cùng bọn cháu,” tôi nói.

“Chú chẳng đi ư?” Viola hỏi, ngạc nhiên, rồi sửa lời chính mình. “Không đi ư?”

Ben nhìn cô, mở miệng định nói rồi thôi.

“Sự thật là gì, Ben?” tôi hỏi. “Sự thật mà bọn cháu cần biết là gì?”

Ben thở ra chậm rãi. “Được rồi,” chú nói.

Nhưng một tiếng gọi “Todd?” lớn và rõ ràng vang lên từ bên kia sông.

Đó là lúc chúng tôi nhận thấy tiếng nhạc của Carbonel Downs đang cạnh tranh cùng Tiếng Ồn của những người đàn ông đang băng qua cầu.

Rất nhiều đàn ông.

Có lẽ đó là mục đích còn lại của tiếng nhạc. Để bạn không thể biết họ đang đến.

“Viola?” bác sĩ Snow gọi. “Hai cháu đang làm gì ở đó vậy?”

Tôi đứng thẳng dậy và nhìn sang. Bác sĩ Snow đang băng qua cầu, cầm tay nhóc Jacob, dẫn đầu một đoàn người trông như những phiên bản ít thân thiện hơn của ông và họ đang nhìn chúng tôi dò xét, họ thấy Ben, thấy tôi và Viola đang nói chuyện với chú.

Tiếng Ồn của họ bắt đầu chuyển sang những màu khác trong lúc những gì họ nhìn thấy dần trở nên sáng tỏ với họ.

Và tôi thấy một số người bọn họ có súng trường.

“Ben?” tôi nói khẽ.

“Cháu phải chạy ngay,” chú nói qua hơi thở. “Cháu phải chạy ngay.”

“Cháu sẽ không bỏ chú lại. Một lần nữa.”

“Todd…”

“Quá muộn rồi,” Viola nói.

Vì họ đã đến gần chúng tôi, qua chân cầu và hướng thẳng đến bụi rậm nơi chúng tôi không còn trốn được nữa.

Bác sĩ Snow đến chỗ chúng tôi đầu tiên. Ông nhìn Ben từ trên xuống dưới. “Và đây là ai?”

Tiếng Ồn của ông không hề vui vẻ.