Chương 35 LUẬT
“ĐÂY LÀ BEN,” tôi đáp, cố tăng âm lượng Tiếng Ồn để chặn lại tất cả câu hỏi đang lao đến từ những người đàn ông.
“Và Ben là ai?” bác sĩ Snow hỏi, mắt cảnh giác và dò xét.
“Ben là bố cháu,” tôi nói. Vì đó là sự thật, phải không? “Là bố cháu.”
“Todd,” tôi nghe tiếng Ben nói từ sau lưng, đủ loại cảm xúc trong Tiếng Ồn của chú, nhưng chủ yếu là cảnh báo.
“Bố của cháu?” một người đàn ông có râu quai nón đứng đằng sau bác sĩ Snow nói, các ngón tay của ông ta miết dọc theo báng súng, dù không nhấc nó lên.
Chưa nhấc.
“Có lẽ cháu nên cẩn trọng hơn khi nhận ai là bố đấy Todd,” bác sĩ Snow nói từ tốn, kéo Jacob lại gần.
“Ông đã nói thằng nhóc từ Farbranch đến,” một người đàn ông thứ ba có vết bớt màu tím dưới mắt lên tiếng.
“Đó là điều cô bé đã nói với chúng tôi.” Bác sĩ Snow nhìn Viola. “Có phải cháu đã nói vậy không, Vi?”
Viola nhìn lại nhưng không nói gì.
“Không thể tin lời một ả đàn bà,” người có râu quai nón nói. “Đây rõ ràng là người của thị trấn Prentiss.”
“Dẫn đội quân đến thẳng chỗ chúng ta,” người có vết bớt nói.
“Thằng bé vô tội,” Ben nói, và khi quay lại nhìn, tôi thấy tay chú đã giơ lên trời. “Tôi là người các ông muốn.”
“Đính chính,” người có râu quai nón nói, giọng đầy giận dữ và mỗi lúc một giận dữ hơn. “Mày là người mà chúng tao không muốn.”
“Đợi chút đã, Fergal,” bác sĩ Snow nói. “Có điều gì đó không đúng ở đây.”
“Ông biết luật mà,” người có vết bớt nói.
Luật.
Farbranch cũng đã nhắc đến luật.
“Tôi cũng biết đây không phải là tình huống thông thường,” bác sĩ Snow trả lời, rồi quay sang chúng tôi. “Ít nhất chúng ta cũng nên cho họ cơ hội giải thích.”
Tôi nghe tiếng Ben hít vào một hơi. “Tôi…”
“Không phải mày,” người có râu quai nón cắt ngang.
“Chuyện là thế nào, Todd?” bác sĩ Snow hỏi. “Việc cháu nói cho chúng ta biết sự thật là rất quan trọng.”
Tôi hết nhìn Viola rồi lại nhìn Ben.
Tôi nên kể mặt nào của sự thật?
Tôi nghe tiếng súng lên nòng. Người có râu quai nón đã giương súng lên. Và một, hai người đứng sau ông ta cũng vậy.
“Càng chần chừ,” ông ta nói, “mày càng trông giống gián điệp.”
“Bọn cháu không phải là gián điệp,” tôi đáp nhanh.
“Đội quân mà cô gái của cháu đã nhắc đến đang diễu binh xuôi theo con đường dọc bờ sông,” bác sĩ Snow nói. “Một trong các do thám viên của chúng ta đã báo rằng họ còn cách đây không đầy một giờ đồng hồ nữa.”
“Ôi không,” tôi nghe tiếng Viola thì thầm.
“Cô ấy không phải là cô gái của cháu,” tôi nói khẽ.
“Gì cơ?” bác sĩ Snow hỏi lại.
“Cô ấy làm chủ bản thân,” tôi đáp. “Cô ấy không thuộc về ai cả.”
Và Viola nhìn tôi như chưa bao giờ được nhìn.
“Sao cũng được,” người có vết bớt gạt đi. “Chúng ta có một đội quân của thị trấn Prentiss đang diễu binh tiến đến làng, một người đàn ông Prentiss đang trốn trong bụi cây, và một thằng nhóc Prentiss ở giữa làng chúng ta từ tuần trước. Theo ý tôi thì cực kỳ đáng ngờ.”
“Thằng bé bị bệnh,” bác sĩ Snow đáp. “Nó đã mê man.”
“Là ông nói vậy,” người có vết bớt nói.
Bác sĩ Snow quay sang ông ta một cách chậm rãi. “Anh bảo tôi nói dối à, Duncan? Hãy nhớ, anh đang nói chuyện với người đứng đầu hội đồng trưởng lão đấy.”
“Ông muốn nói với tôi rằng ông không nhìn thấy âm mưu nào ở đây sao, Jackson?” người có vết bớt hỏi, không chịu nhượng bộ và giương súng của ông ta lên. “Chúng ta đang là những mục tiêu ngon lành. Ai mà biết chúng đã nói gì với đội quân của mình?” Ông ta chĩa súng trường vào Ben. “Nhưng chúng ta sẽ kết thúc chuyện đó ngay bây giờ.”
“Bọn cháu không phải là gián điệp,” tôi nhắc lại. “Bọn cháu đang chạy trốn khỏi đội quân, các ông cũng nên làm vậy.”
Họ nhìn nhau.
Trong Tiếng Ồn của họ, tôi nghe thấy những ý nghĩ về đội quân, về việc bỏ chạy thay vì bảo vệ thị trấn. Tôi cũng thấy sự giận dữ đang dâng trào, giận dữ vì phải đưa ra lựa chọn này, giận dữ vì không biết cách nào là tốt nhất để bảo vệ gia đình họ. Và tôi thấy sự giận dữ đang dồn lại, không phải vào đội quân, không phải vào chính họ vì đã không chuẩn bị, bất chấp Viola đã cảnh báo họ nhiều ngày trước, không phải vào thực trạng hiện thời của thế giới này.
Họ đang dồn cơn giận vào Ben.
Họ đang dồn cơn giận vào thị trấn Prentiss dưới hình hài một người đàn ông.
Bác sĩ Snow cúi xuống ngang tầm Jacob. “Này, anh bạn,” ông nói với cậu con trai. “Con về nhà đi, nhé?”
Bố bố, tôi nghe thấy trong Tiếng Ồn của Jacob. “Tại sao vậy bố?” nó hỏi, nhìn tôi chằm chằm.
“Bố nghĩ con dê đang cô đơn đấy,” bác sĩ Snow nói. “Và không ai muốn một con dê phải cô đơn, đúng không?”
Jacob nhìn bố, rồi nhìn tôi và Ben, nhìn những người xung quanh. “Tại sao mọi người lại giận dữ vậy?” nó hỏi.
“Ồ,” bác sĩ Snow nói, “chúng ta chỉ đang bàn chuyện thôi. Mọi chuyện sẽ sớm trở nên ổn thỏa. Con chỉ cần về nhà trông chừng con dê thôi.”
Jacob suy nghĩ trong giây lát, rồi đáp, “Được ạ.”
Bác sĩ Snow hôn lên đầu nó rồi xoa tóc. Jacob chạy qua cây cầu về nhà. Khi bác sĩ Snow quay sang chúng tôi, một loạt súng đang chĩa ra cạnh ông.
“Cháu có thể hiểu tại sao chuyện này rất không ổn mà, Todd,” ông nói, giọng đượm buồn, nỗi buồn thật sự.
“Nó không biết gì hết,” Ben nói.
“Câm miệng đi, tên sát nhân!” gã có râu nạt và vẫy súng.
Sát nhân?
“Nói cho bác biết sự thật,” bác sĩ Snow nói với tôi. “Có phải cháu từ thị trấn Prentiss đến không?”
“Cậu ấy đã cứu cháu khỏi thị trấn Prentiss,” Viola lên tiếng. “Nếu không có cậu ấy…”
“Im đi, nhóc,” gã có râu quát.
“Giờ không phải là lúc để phụ nữ lên tiếng, Vi,” bác sĩ Snow nói.
“Nhưng…” Viola nói, mặt cô đỏ bừng.
“Làm ơn đi,” bác sĩ Snow nói. Rồi ông nhìn Ben. “Ngươi đã nói gì với đội quân của mình? Rằng bọn ta có bao nhiêu người? Công sự của bọn ta ra sao…”
“Tôi đang chạy trốn đội quân,” Ben nói, tay vẫn giơ lên trời. “Nhìn tôi đi. Trông tôi có giống một binh sĩ được chăm sóc cẩn thận không? Tôi không nói với họ điều gì hết. Tôi đang chạy trốn, đang tìm…” chú ngập ngừng, và tôi biết lý do. “Con trai của tôi,” chú nói.
“Ngươi làm vậy khi biết rõ luật lệ?” bác sĩ Snow hỏi.
“Tôi biết rõ luật lệ,” Ben đáp. “Làm sao tôi có thể không biết?”
“Luật quái gì?” tôi hét lên. “Mọi người đang nói cái quái gì vậy?”
“Todd vô tội,” Ben nói. “Các ông có thể tùy nghi kiểm tra Tiếng Ồn của nó và sẽ không tìm được điều gì cho thấy tôi đang nói dối.”
“Ông không thể tin chúng,” gã có râu nói, vẫn nhìn qua thước ngắm. “Ông biết là không thể.”
“Chúng ta không biết gì hết,” bác sĩ Snow nói. “Đã không biết từ hơn mười năm nay.”
“Chúng ta biết họ đã tự biến mình thành một đội quân,” gã có bớt nói.
“Phải, nhưng tôi không thấy cậu bé này có tội gì cả,” bác sĩ Snow nói. “Cháu có tội không?”
Hơn chục Tiếng Ồn khác nhau chọc vào tôi như những cây gậy.
Ông ấy quay sang Viola. “Và tội của cô bé này chỉ là đã nói dối để cứu mạng người bạn của mình.”
Viola rời mắt khỏi tôi, mặt vẫn đỏ bừng vì giận dữ.
“Và chúng ta có những vấn đề nghiêm trọng hơn,” bác sĩ Snow tiếp tục. “Một đội quân đang trên đường đến, và chúng có thể biết, hoặc không, về việc chúng ta đã chuẩn bị để nghênh đón chúng như thế nào.”
“Bọn cháu không phải là GIÁN ĐIỆP!” tôi hét lên.
Nhưng bác sĩ Snow đang quay sang những người khác. “Đưa hai đứa bé về làng. Cô bé có thể đi cùng những người phụ nữ khác, còn thằng bé đã đủ khỏe để chiến đấu cùng chúng ta.”
“Đợi chút!” tôi hét.
Bác sĩ Snow quay sang Ben. “Và mặc dù tôi tin anh là một người cha đang đi tìm cậu con trai của mình, luật vẫn là luật.”
“Đó là quyết định cuối cùng của ông sao?” gã có râu hỏi.
“Nếu các trưởng lão đồng ý,” bác sĩ Snow đáp. Họ đồng loạt miễn cưỡng gật đầu, nghiêm túc và cục cằn. Bác sĩ Snow nhìn tôi. “Bác xin lỗi, Todd!”
“Đợi đã!” tôi nói, nhưng gã có vết bớt đã tiến lại và chộp lấy tay tôi. “Thả cháu ra!”
Một người đàn ông khác chộp lấy Viola và cô cũng kháng cự chẳng kém gì tôi.
“Ben!” tôi gọi, quay lại nhìn chú. “Ben!”
“Đi đi, Todd,” chú nói.
“Không, Ben!”
“Hãy nhớ, chú yêu cháu.”
“Họ định làm gì?” tôi hỏi, vẫn vùng vẫy để thoát khỏi tay gã có vết bớt. Tôi quay sang bác sĩ Snow. “Các ông định làm gì?”
Ông không nói gì nhưng tôi có thể nhìn thấy trong Tiếng Ồn của ông.
Những gì luật lệ yêu cầu.
“Đừng HÒNG!” tôi hét lên và cánh tay rảnh của tôi đã với tìm con dao, đưa nó lại gần bàn tay của gã có bớt, rạch một nhát trên mu bàn tay. Gã kêu lên và buông tôi ra.
“Chạy đi!” tôi nói với Ben. “Chạy!”
Tôi nhìn Viola cắn tay kẻ đang túm cô. Gã hét lên và cô lảo đảo thoát được.
“Cô nữa!” tôi nói với cô. “Chạy khỏi đây!”
“Là tao thì tao sẽ không làm vậy đâu,” gã có râu nói và súng ở bốn bề đồng loạt lên đạn.
Gã có bớt đang chửi rủa và vung tay định đánh nhưng tôi đã giơ dao trước mặt. “Cứ thử coi,” tôi nói qua kẽ răng. “Đến đây!”
“ĐỦ RỒI!” bác sĩ Snow hét lên.
Và trong sự im lặng bất chợt ập đến ấy, chúng tôi nghe thấy tiếng vó ngựa.
Lộp cộp lộp cộp lộp cộp.
Ngựa. Có năm con. Mười. Thậm chí là mười lăm.
Huỳnh huỵch trên đường như thể ác quỷ đang bám đuôi chúng.
“Trinh sát ư?” tôi hỏi Ben, dù biết không phải.
Chú lắc đầu. “Toán tiên phong.”
“Họ có vũ trang,” tôi nói với bác sĩ Snow và toán người, rồi tính nhanh. “Họ cũng có nhiều súng như các ông.”
Bác sĩ Snow cũng đang nghĩ. Tôi có thể nghe thấy Tiếng Ồn của ông rối loạn, thấy ông nhẩm tính họ còn bao nhiêu thời gian trước khi đám người cưỡi ngựa đến đây, tính xem tôi, Ben và Viola sẽ gây ra những rắc rối gì, và sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian của họ.
Tôi thấy ông đưa ra quyết định.
“Thả họ ra.”
“Gì cơ?” gã có râu hỏi, Tiếng Ồn của gã ngứa ngáy muốn được bắn thứ gì đó. “Hắn là một kẻ phản bội và một tên sát nhân.”
“Còn chúng ta thì có cả thị trấn phải bảo vệ,” bác sĩ Snow nói chắc nịch. “Tôi có con trai phải bảo vệ. Anh cũng vậy, Fergal.”
Gã có râu cau mày nhưng không nói thêm gì nữa.
Những tiếng lộp cộp lộp cộp lộp cộp vọng lại từ cuối đường.
Bác sĩ Snow quay sang chúng tôi. “Đi đi,” ông ấy nói. “Tôi chỉ có thể hy vọng các người chưa định đoạt số phận của chúng ta.”
“Bọn cháu không làm điều đó,” tôi đáp, “đó là sự thật.”
Bác sĩ Snow mím môi. “Bác rất muốn tin cháu.” Ông quay sang người của mình. “Đi nào!” ông nói lớn. “Về vị trí của mình! Nhanh lên.”
Nhóm người tản ra, gấp gáp chạy về Carbonel Downs, gã có râu và có bớt vẫn nhìn chúng tôi hằn học lúc bỏ đi, tìm một lý do để dùng súng, nhưng chúng tôi không đáp ứng họ. Chúng tôi chỉ nhìn họ bỏ đi.
Tôi thấy mình đang khẽ run rẩy.
“Quỷ tha ma bắt,” Viola nói, cúi gập người.
“Chúng ta phải đi khỏi đây,” tôi nói. “Đội quân có hứng thú với chúng ta hơn với họ.”
Tôi vẫn cầm túi của Viola, dù trong đó chẳng có gì ngoài vài bộ quần áo, vài chai nước, ống nhòm và cuốn sách của mẹ tôi vẫn ở trong bọc.
Mọi thứ chúng tôi có trên thế giới này.
Nghĩa là chúng tôi đã sẵn sàng lên đường.
“Chuyện này sẽ cứ tiếp diễn mãi,” Ben nói. “Chú không thể đi cùng hai cháu.”
“Chú có thể chứ,” tôi đáp. “Chú có thể bỏ đi sau, nhưng giờ thì chúng ta phải lên đường, và chú sẽ đi cùng bọn cháu. Bọn cháu sẽ không để chú lại để cho đội quân bắt đâu.” Tôi quay sang nhìn Viola. “Phải không?”
Cô ưỡn ngực và trông đầy quả quyết. “Phải,” cô đáp.
“Quyết định vậy đi,” tôi nói.
Ben nhìn từng người chúng tôi. Chân mày chú nhíu lại. “Chỉ cho đến khi chú biết hai cháu được an toàn.”
“Nói nhiều quá,” tôi lên tiếng. “Chạy thì không lo.”