← Quay lại trang sách

Chương 36 NHỮNG CÂU TRẢ LỜI

CHÚNG TÔI KHÔNG ĐI TRÊN con đường ven sông vì những lý do hiển nhiên mà xuyên qua những rặng cây, hướng về Haven, như từ trước đến giờ, đạp gãy những cành cây dưới chân, đi xa khỏi Carbonel Downs nhanh hết mức có thể.

Chưa đầy mười phút sau chúng tôi đã nghe thấy tiếng súng.

Chúng tôi không nhìn lại. Chúng tôi không nhìn lại.

Chúng tôi chạy và tiếng động nhỏ dần.

Chúng tôi tiếp tục chạy.

Cả tôi và Viola đều nhanh hơn Ben nên đôi lúc chúng tôi phải chạy chậm lại để chú bắt kịp.

Chúng tôi chạy qua một, rồi hai khu định cư hoang vắng, những nơi rõ ràng đã cân nhắc những tin đồn về đội quân nghiêm túc hơn Carbonel Downs. Chúng tôi cứ đi trong khoảng rừng giữa dòng sông và con đường, nhưng thậm chí không nhìn thấy bất kỳ đoàn người nào. Hẳn họ đang chạy bán sống bán chết đến Haven.

Chúng tôi tiếp tục chạy.

Đêm buông xuống và chúng tôi vẫn chạy.

“Chú ổn chứ?” tôi hỏi Ben khi chúng tôi dừng lại bên bờ sông để lấy thêm nước.

“Cứ đi đi,” chú nói, thở hổn hển. “Cứ tiếp tục đi.”

Viola ném cho tôi một cái nhìn lo lắng.

“Cháu xin lỗi vì chúng ta không có thức ăn,” tôi nói, nhưng chú chỉ lắc đầu đáp, “Cứ tiếp tục đi.”

Nên chúng tôi tiếp tục đi.

Chúng tôi chạy quá nửa đêm.

(Ai mà biết còn bao nhiêu ngày? Ai thèm bận tâm nữa?)

Rồi cuối cùng, Ben nói, “Đợi đã,” rồi dừng lại, chống tay lên đầu gối, thở khó nhọc yếu ớt.

Tôi nhìn quanh dưới ánh trăng. Viola cũng nhìn. Rồi cô chỉ. “Ở đó.”

“Trên kia, Ben,” tôi nói, chỉ lên ngọn đồi nhỏ mà Viola đã nhìn thấy. “Chúng ta sẽ có thể quan sát từ trên đó.”

Ben không nói gì, chỉ thở gấp và gật đầu rồi đi theo chúng tôi. Cây phủ kín sườn đồi, nhưng có một lối đi được làm cẩn thận và một khoảng rừng thưa khá rộng trên đỉnh đồi.

Khi đến nơi, chúng tôi nhận ra tại sao.

“Một nghĩa trang,” tôi nói.

“Một cái gì cơ?” Viola hỏi, nhìn quanh quất những tấm bia vuông vức đánh dấu các ngôi mộ. Hẳn phải đến một hoặc hai trăm mộ, xếp thành từng hàng ngay ngắn giữa bãi cỏ được chăm sóc cẩn thận. Cuộc sống định cư rất khó khăn và ngắn ngủi, nhiều người ở Tân Thế giới đã không thể sống sót.

“Là nơi chôn cất người chết,” tôi nói.

Mắt cô mở lớn. “Nơi để làm gì cơ?”

“Trên vũ trụ không có người chết sao?” tôi hỏi.

“Có,” cô nói. “Nhưng chúng tôi thiêu. Chúng tôi không nhét họ xuống hố.” Cô vòng tay ôm người, miệng và trán nhíu lại, nhìn quanh những ngôi mộ. “Thế này đâu có vệ sinh?”

Ben vẫn không nói gì, chỉ ngồi sụp xuống bên một tấm bia và tựa vào nó, thở hổn hển. Tôi uống một ngụm rồi đưa nước cho Ben. Tôi nhìn quanh quất. Bạn có thể thấy một đoạn đường, và cả dòng sông nữa, đang chảy bên trái chúng tôi. Trời quang đãng, sao đã mọc, hai mặt trăng đang khuyết dần trên đầu chúng tôi.

“Ben?” tôi hỏi, ngước lên nhìn màn đêm.

“Ừ?” chú đáp và uống nước.

“Chú ổn chứ?”

“Ổn.” Hơi thở của chú ấy đang bình thường trở lại. “Chú sinh ra để làm việc đồng áng. Không phải để chạy nước rút.”

Tôi lại nhìn hai mặt trăng. Mặt trăng nhỏ hơn đang đuổi theo mặt trăng lớn, hai vầng sáng trên trời cao, vẫn đủ sáng để rọi bóng, không quan tâm đến những rắc rối con người.

Tôi nhìn vào chính mình. Nhìn sâu vào Tiếng Ồn của tôi.

Và tôi nhận ra tôi đã sẵn sàng.

Đây là cơ hội cuối cùng.

Và tôi đã sẵn sàng.

“Cháu nghĩ đã đến lúc rồi,” tôi nói. Tôi quay sang nhìn chú. “Cháu nghĩ đã đến lúc, bằng không sẽ chẳng còn cơ hội nào khác.”

Chú liếm môi và uống nước, rồi đậy nắp chai. “Chú biết,” chú nói.

“Đến lúc làm gì?” Viola hỏi.

“Ta nên bắt đầu từ đâu?” Ben hỏi.

Tôi nhún vai. “Bất kỳ đâu,” tôi đáp, “miễn sao đó là sự thật.”

Tôi có thể nghe thấy Tiếng Ồn của Ben đang tập hợp, tập hợp cả câu chuyện, tách một nhánh ra khỏi dòng sông, nhánh kể những chuyện thực sự đã xảy ra, nhánh đã ẩn nấp quá lâu và quá sâu đến nỗi tôi thậm chí không biết đến sự hiện diện của nó suốt cuộc đời mình đến giờ.

Sự im lặng của Viola giờ còn lặng hơn bình thường, lặng như màn đêm, đợi nghe những gì chú nói.

Ben hít sâu.

“Vi khuẩn Tiếng Ồn không phải là vũ khí chiến tranh của Xú Vật,” chú nói. “Đó là điều đầu tiên. Vi khuẩn đã ở đây khi chúng ta hạ cánh. Một hiện tượng tự nhiên, trong không khí, đã luôn là vậy và sẽ mãi là vậy. Chúng ta bước xuống tàu và chỉ sau một ngày, tất cả đều có thể nghe thấy suy nghĩ của nhau. Thử hình dung sự ngạc nhiên của mọi người xem.”

Chú ngập ngừng, nhớ lại.

“Chỉ có điều không phải tất cả,” Viola nói.

“Chỉ có đàn ông,” tôi nói.

Ben gật đầu. “Không ai biết tại sao. Đến giờ vẫn không biết. Các nhà khoa học của chúng ta chủ yếu là nhà nông nghiệp, và các bác sĩ không thể tìm được nguyên nhân, nên suốt một thời gian dài, mọi thứ hỗn loạn. Chỉ là… hỗn loạn, đến mức các cháu không thể hình dung đâu. Hỗn loạn và hoang mang và Tiếng Ồn và Tiếng Ồn.” Chú gãi cằm. “Nhiều đàn ông đã tự tách ra thành những cộng đồng ở xa, đi khỏi Haven, nhanh và xa hết mức có thể. Nhưng không lâu sau mọi người đã nhận ra rằng chẳng thể làm được gì, nên suốt một thời gian, chúng ta đã tìm cách sống chung với nó, tìm những cách khác nhau để đương đầu với nó, những cộng đồng khác nhau đã chọn những hướng đi khác nhau. Cũng như cách chúng ta đã làm khi nhận ra tất cả gia súc, vật nuôi và sinh vật bản địa đều biết nói.”

Chú ngước lên nhìn trời, nhìn nghĩa trang xung quanh, nhìn dòng sông và con đường bên dưới.

“Mọi thứ trên hành tinh này nói chuyện với nhau,” chú nói. “Mọi thứ. Đó là bản chất của Tân Thế Giới. Thông tin, không bao giờ ngừng lại, dù cháu có muốn hay không. Xú Vật đã biết điều đó, đã tiến hóa để sống cùng với vi khuẩn, nhưng chúng ta không được trang bị để đối phó với chúng. Không hề. Và quá nhiều thông tin có thể khiến một người phát điên. Quá nhiều thông tin trở thành chỉ Tiếng Ồn mà thôi. Và Tiếng Ồn không bao giờ, không bao giờ ngừng lại.”

Chú ngưng nói, và dĩ nhiên Tiếng Ồn vẫn còn, như trước giờ vẫn vậy, Tiếng Ồn của chú lẫn của tôi, và sự im lặng của Viola chỉ khiến chúng càng lớn hơn.

“Thời gian trôi qua,” chú ấy tiếp tục, “cuộc sống khó khăn ngày càng khó khăn hơn trên khắp Tân Thế Giới. Mùa màng thất bát, bệnh tật, và không có thịnh vượng cũng không có vườn địa đàng nào cả. Chắc chắn đây không phải là vườn địa đàng. Và một lời giảng đạo bắt đầu truyền đi khắp các vùng, một lời giảng đạo độc địa bắt đầu đổ lỗi.”

“Họ đổ lỗi cho người ngoài hành tinh,” Viola nói.

“Xú Vật,” tôi nói, và sự tủi hổ quay trở lại.

“Họ đổ lỗi cho Xú Vật,” Ben xác nhận. “Rồi bằng cách nào đó lời giảng đạo đã trở thành một phong trào, và phong trào trở thành chiến tranh.” Chú lắc đầu. “Họ không có cơ hội nào. Chúng ta có súng, họ thì không, và đó là dấu chấm hết cho Xú Vật.”

“Không phải tất cả,” tôi nói.

“Không,” chú đáp. “Không phải tất cả. Nhưng họ đã nhận được một bài học để không bao giờ đến gần con người nữa.”

Một cơn gió thổi qua ngọn đồi. Khi nó dứt, cảm giác như thể chúng tôi là ba người duy nhất còn sót lại trên Tân Thế Giới. Chúng tôi và những con ma nghĩa địa.

“Nhưng chiến tranh không phải là kết thúc của câu chuyện,” Viola nói khẽ.

“Không,” Ben đáp. “Chuyện chưa kết thúc, thậm chí còn chưa được một nửa.”

Và tôi biết nó chưa kết thúc. Tôi biết nó sẽ diễn ra như thế nào.

Và tôi thay đổi ý định. Tôi không muốn nó kết thúc.

Nhưng đồng thời tôi cũng muốn.

Tôi nhìn vào mắt Ben, vào Tiếng Ồn của chú.

“Chiến tranh đã không kết thúc cùng Xú Vật,” tôi nói.

“Không phải ở thị trấn Prentiss.”

Ben liếm môi và tôi cảm thấy sự bất ổn trong Tiếng Ồn của chú, thấy sự khao khát và nỗi đau trước những gì chú đang hình dung sẽ là lần chia ly tiếp theo của chúng tôi.

“Chiến tranh là một con quái vật,” chú nói, gần như với chính mình. “Chiến tranh là tên ác quỷ. Nó nổ ra rồi xâm lấn và lớn dần, lớn dần, rồi lớn dần.” Chú nhìn tôi. “Nói cách khác, những người đàn ông bình thường cũng trở thành quái vật.”

“Họ không thể chịu được sự im lặng,” Viola nói, giọng đều đều. “Họ không thể chịu được khi phụ nữ biết mọi thứ về họ, còn họ thì không biết gì về phụ nữ.”

“Một số đàn ông đã nghĩ như vậy,” Ben nói. “Không phải tất cả. Không phải chú. Không phải Cillian. Vẫn có đàn ông tốt ở thị trấn Prentiss.”

“Nhưng có đủ người nghĩ như vậy,” tôi nói.

“Phải,” chú gật đầu.

Rồi thêm chút ngập ngừng nữa khi sự thật bắt đầu sáng tỏ.

Cuối cùng. Và mãi mãi.

Viola lắc đầu. “Chú muốn nói…?” cô lên tiếng. “Có phải chú muốn nói…?”

Nó đây rồi.

Cốt lõi của mọi chuyện đây rồi.

Điều không ngừng lớn dần trong đầu tôi kể từ khi chúng tôi rời khỏi đầm lầy đây rồi. Điều hiện diện trong ký ức của những người đàn ông dọc đường, rõ ràng nhất là trong tâm trí của Matthew Lyle, nhưng cũng cả trong phản ứng của những người từng nghe nhắc đến thị trấn Prentiss nữa.

Nó đây.

Sự thật.

Và tôi không muốn nghe nó.

Nhưng tôi vẫn nói ra.

“Sau khi giết Xú Vật,” tôi nói, “đàn ông của thị trấn Prentiss đã giết đàn bà của thị trấn Prentiss.”

Viola thở gấp dù cô chắc hẳn cũng đã đoán được.

“Không phải tất cả đàn ông,” Ben nói. “Nhưng đa phần. Họ cho phép mình bị thuyết phục bởi thị trưởng Prentiss và những lời giảng đạo của Aaron, kẻ vẫn thường nói rằng những điều bị che giấu hẳn phải xấu xa. Họ đã giết tất cả phụ nữ và tất cả những người đàn ông tìm cách bảo vệ họ.”

“Mẹ cháu,” tôi nói.

Ben gật đầu xác nhận.

Tôi cảm thấy muốn bệnh.

Mẹ tôi bị giết bởi những người đàn ông mà tôi đã gặp hằng ngày.

Tôi phải ngồi xuống một tấm bia.

Tôi phải nghĩ đến chuyện khác, buộc phải làm vậy. Tôi phải nhét thêm chuyện khác vào Tiếng Ồn để có thể chịu được sự thật này.

“Jessica là ai?” tôi hỏi, nhớ đến Tiếng Ồn của Matthew Lyle Ở Farbranch, nhớ đến sự tàn bạo trong đó, Tiếng Ồn mà giờ đây đã trở nên sáng tỏ dù thực ra vẫn không hề sáng tỏ chút nào.

“Một số người đoán được chuyện sắp xảy ra,” Ben nói. “Jessica Elizabeth từng là thị trưởng của chúng ta và bà ấy đã biết gió đang thổi chiều nào.”

Jessica Elizabeth, tôi nghĩ. Tân Elizabeth.

“Bà ấy đã thu xếp để một số cô cậu nhóc bỏ chạy qua đầm lầy,” Ben tiếp tục. “Nhưng trước khi bà ấy có thể đi cùng những người đàn ông và phụ nữ chưa bị mất trí, thì người của thị trưởng hiện tại đã tấn công.”

“Và thế là hết,” tôi nói, cảm thấy người cứng đờ. “Tân Elizabeth đã trở thành thị trấn Prentiss.”

“Mẹ cháu chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra,” Ben nói, tự cười buồn với một kỷ niệm nào đó. “Đầy tình thương, người phụ nữ ấy, đầy hy vọng ở những mặt tốt của con người.” Chú ngưng cười. “Rồi đến lúc quá muộn để bỏ chạy, mà cháu còn quá nhỏ để gửi đi xa, nên cô ấy đã đưa cháu cho bọn chú, bảo bọn chú giữ cho cháu được an toàn, bằng bất cứ giá nào.”

Tôi ngước lên nhìn. “Ở lại thị trấn Prentiss có thể giữ cho cháu được an toàn kiểu gì chứ?”

Ben nhìn thẳng vào tôi, nỗi buồn bao khắp chú, Tiếng Ồn của chú nặng trĩu, thật kỳ diệu khi chú vẫn có thể đứng vững.

“Tại sao chú không bỏ đi?” tôi hỏi.

Chú vuốt mặt. “Vì bọn chú cũng không nghĩ cuộc tấn công sẽ xảy ra. Hay ít nhất là chú đã không nghĩ như vậy. Và bọn chú vừa xây xong trang trại, chú đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc trước khi trở nên cực kỳ tồi tệ. Chú đã nghĩ đó chỉ là những tin đồn và hoang tưởng, kể cả chuyện về mẹ cháu, ngay đến giờ phút cuối.” Chú cau mày. “Chú đã sai. Chú đã quá ngu ngốc.” Chú ngước lên. “Chú đã cố tình làm ngơ.”

Tôi nhớ lại những lời chú nói khi an ủi tôi về chuyện của gã Xú Vật.

Ai cũng từng phạm phải sai lầm, Todd. Tất cả chúng ta.

“Rồi thì quá muộn,” Ben nói. “Chuyện đã xảy ra, và tin tức về những việc mà thị trấn Prentiss làm lan đi như lửa rừng, khởi nguồn từ một số người đã thoát được. Tất cả đàn ông của thị trấn Prentiss bị tuyên bố là tội phạm. Chúng ta không thể bỏ đi nữa.”

Tay Viola vẫn khoanh trước ngực. “Tại sao không có ai đến giải cứu? Tại sao phần còn lại của Tân Thế giới không đến tìm các chú?”

“Để làm gì?” Ben hỏi, giọng có vẻ mệt mỏi. “Tiến hành một cuộc chiến khác, nhưng lần này lại là với những người đàn ông được trang bị vũ trang? Nhốt chúng ta vào một nhà ngục khổng lồ? Họ đã đặt ra luật rằng nếu bất kỳ đàn ông nào của thị trấn Prentiss bước ra khỏi đầm lầy, hắn sẽ bị tử hình. Rồi họ để mặc chúng ta.”

“Nhưng họ phải…” Viola nói, vung tay lên trời. “Làm gì đó chứ. Cháu không biết.”

“Nếu chuyện không xảy ra trước cửa nhà cháu,” Ben nói, “sẽ rất dễ để nói, tại sao phải tự chui đầu vào phiền phức? Đã có đầm lầy ngăn cách chúng ta với Tân Thế giới. Thị trưởng đã truyền tin rằng thị trấn Prentiss sẽ là một thị trấn cô lập. Dĩ nhiên, bị đọa đày trong cái chết chậm rãi. Chúng ta đã đồng ý sẽ không bao giờ bỏ đi, và nếu bỏ đi, ông ta sẽ truy đuổi rồi tự tay giết chết chúng ta.”

“Tại sao không có ai thử?” Viola hỏi. “Họ không thử bỏ trốn sao?”

“Họ đã thử,” Ben đáp, đầy ý nhị. “Việc người ta biến mất không phải là hiếm gặp.”

“Nhưng chú và Cillian vô tội…” tôi lên tiếng.

“Bọn chú không vô tội,” Ben đáp chắc nịch, và đột nhiên Tiếng Ồn của chú đầy cay đắng. Chú thở dài. “Bọn chú không vô tội.”

“Ý chú là sao?” tôi hỏi, ngẩng đầu lên. Cảm giác muốn bệnh trong người vẫn chưa nguôi. “Ý chú là sao khi bảo các chú không vô tội?”

“Bọn chú đã để nó xảy ra,” Viola nói. “Bọn chú đã không chết cùng những người đàn ông bảo vệ phụ nữ của thị trấn.”

“Bọn chú đã không chiến đấu,” chú nói, “và bọn chú đã không chết.” Chú lắc đầu. “Không hề vô tội.”

“Tại sao các chú không chiến đấu?” tôi hỏi.

“Cillian đã muốn,” Ben nói nhanh. “Chú muốn cháu biết điều đó. Cậu ấy đã muốn làm tất cả những gì có thể để ngăn họ lại. Cậu ấy sẵn sàng đánh đổi tính mạng.” Chú lại quay mặt đi. “Nhưng chú không cho cậu ấy làm vậy.”

“Tại sao không?”

“Cháu hiểu,” Viola thì thầm.

Tôi nhìn cô, vì tôi không chắc tôi hiểu. “Hiểu cái gì?”

Viola vẫn nhìn Ben. “Hoặc họ sẽ chết trong lúc chiến đấu vì chính nghĩa, và để mặc cậu trở thành một đứa trẻ không có người bảo bọc,” cô nói, “hoặc họ trở thành những kẻ đồng lõa và giữ cho cậu được sống.”

Tôi không biết đồng lõa là gì nhưng tôi có thể đoán.

Họ đã làm vậy vì tôi. Tất cả những chuyện khủng khiếp đó. Họ đã làm vì tôi.

Ben và Cillian. Cillian và Ben.

Họ đã làm vậy để tôi có thể sống.

Tôi không biết phải cảm thấy như thế nào về những chuyện này.

Làm việc đúng đắn đáng lẽ phải dễ dàng.

Đáng lẽ nó không được hỗn loạn như mọi chuyện khác mới phải.

“Vậy là bọn chú đã đợi,” Ben nói. “Trong một nhà ngục to bằng cả thị trấn. Đầy những Tiếng Ồn xấu xí nhất mà cháu từng được nghe, trước khi họ bắt đầu chối bỏ quá khứ của chính mình, trước khi thị trưởng nghĩ ra những kế hoạch vĩ đại. Và bọn chú đã đợi cho đến ngày cháu đủ lớn để tự bỏ chạy, vẫn vô tội như bọn chú đã có thể giữ cho cháu.” Chú xoa đầu. “Nhưng thị trưởng cũng đã đợi.”

“Đợi cháu ư?” tôi hỏi, dù tôi biết đó là sự thật.

“Đợi thằng bé cuối cùng trở thành đàn ông,” Ben nói. “Khi những thằng bé trở thành đàn ông, chúng sẽ được kể sự thật. Hay ít nhất là một phiên bản khác của sự thật. Rồi chúng sẽ bị biến thành đồng lõa.”

Tôi nhớ đến Tiếng Ồn của chú lúc ở trang trại, về ngày sinh nhật của tôi, về cách một đứa con trai trở thành đàn ông.

Về ý nghĩa thực sự của việc đồng lõa và cách nó được truyền thụ.

Về cách nó đang đợi để được truyền sang tôi.

Và về những người đàn ông đã…

Tôi gạt nó ra khỏi đầu.

“Việc này thật vô lý,” tôi nói.

“Cháu là người cuối cùng,” Ben nói. “Nếu ông ta có thể biến mọi đứa con trai của thị trấn Prentiss trở thành đàn ông theo cách của ông ta, thì ông ta là Chúa, chẳng phải sao? Ông ta đã tạo ra tất cả chúng ta và nắm mọi quyền kiểm soát.”

“Một người sa ngã,” tôi nói.

“Tất cả cùng sa ngã,” Ben kết lời. “Đó là lý do ông ta muốn cháu. Cháu là biểu tượng. Cháu là đứa trẻ vô tội cuối cùng của thị trấn Prentiss. Nếu ông ta có thể khiến cháu sa ngã, thì đội quân của ông ta sẽ hoàn thiện và là do chính ông ta tạo ra.”

“Nếu không thì sao?” tôi thắc mắc, dù đang tự hỏi liệu mình đã sa ngã hay chưa.

“Bằng không,” Ben nói, “ông ta sẽ giết cháu.”

“Vậy là thị trưởng Prentiss cũng điên chẳng kém Aaron,” Viola nói.

“Không hẳn,” Ben đáp. “Aaron điên thuần túy. Còn thị trưởng đủ khôn ngoan để lợi dụng sự điên cuồng cho mục đích cuối cùng của mình.”

“Đó là gì?” Viola hỏi.

“Là thế giới này,” Ben điềm tĩnh nói. “Ông ta muốn có toàn bộ hành tinh này.”

Tôi mở miệng định hỏi thêm nhiều thứ tôi không muốn biết khác, nhưng rồi, như thể chẳng còn điều gì khác có thể xảy ra, chúng tôi nghe thấy nó.

Lộp cộp lộp cộp lộp cộp. Vang lên trên đường, không ngừng nghỉ, như một trò đùa không chút khôi hài.

“Đừng có giỡn chứ,” Viola nói.

Ben đã đứng dậy và lắng nghe. “Có vẻ chỉ có một con ngựa.”

Chúng tôi nhìn xuống con đường đang lập lòe phản chiếu ánh trăng.

“Ống nhòm,” Viola nói, giờ đang ở bên cạnh tôi. Tôi lấy nó ra mà không nói thêm một lời, nhấn nút ban đêm và nhìn, tìm kiếm nguồn tiếng động trong lúc nó vang lên giữa bầu trời đêm.

Lộp cộp lộp cộp lộp cộp.

Tôi dõi theo con đường, xa hơn và xa hơn, cho đến khi…

Kia rồi.

Hắn đang ở đó.

Còn ai khác nữa?

Prentiss Con, vẫn sống nhăn răng, đã được cởi trói và lại đang cưỡi ngựa.

“Chết tiệt,” Viola nói, đọc Tiếng Ồn của tôi, lúc tôi đưa ống nhòm cho cô.

“Davy Prentiss ư?” Ben hỏi, cũng đọc Tiếng Ồn của tôi.

“Đích thị là hắn.” Tôi cất những chai nước vào túi của Viola. “Chúng ta phải đi thôi.”

Viola đưa ống nhòm cho Ben và chú tự mình kiểm chứng. Chú hạ nó xuống rồi nhìn chiếc ống nhòm một lượt từ đầu đến cuối. “Tuyệt hảo,” chú nói.

“Chúng ta phải đi thôi,” Viola nói. “Lúc nào cũng vậy.”

Ben quay sang chúng tôi, ống nhòm vẫn ở trên tay. Chú nhìn từng người chúng tôi, và tôi thấy thứ đang hình thành trong Tiếng Ồn của chú.

“Ben…” tôi chực nói.

“Không,” chú nói. “Đây là lúc chú phải rời các cháu.”

“Ben…”

“Chú có thể đối phó với Davy Prentiss chết tiệt.”

“Hắn có súng,” tôi nói. “Chú thì không.”

Ben lại gần tôi. “Todd,” chú nói.

“Không, Ben,” tôi nói, giọng lớn hơn. “Cháu không nghe đâu.”

Chú nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi nhận ra chú không cần phải cúi xuống khi làm vậy nữa.

“Todd,” chú nhắc lại. “Chú phải chuộc lại những lỗi lầm mà chú đã phạm phải khi giữ cho cháu an toàn.”

“Chú không thể bỏ cháu, Ben,” tôi nói, giọng ướt nhoẹt (im đi). “Không phải một lần nữa.”

Chú lắc đầu. “Chú không thể đến Haven với cháu. Cháu biết chú không thể. Chú là kẻ thù.”

“Chúng ta có thể giải thích những chuyện đã xảy ra.”

Nhưng chú vẫn lắc đầu.

“Ngựa đang đến gần hơn,” Viola nói.

Lộp cộp lộp cộp lộp cộp.

“Điều duy nhất khiến chú trở thành một người đàn ông,” Ben nói, giọng chắc nịch như một tảng đá, “là nhìn cháu an toàn trở thành đàn ông.”

“Cháu chưa phải là đàn ông, Ben,” tôi nói, cổ họng nghẹn lại (im đi). “Cháu thậm chí không biết còn bao nhiêu ngày nữa.”

Rồi chú mỉm cười, và đó là nụ cười nói với tôi rằng thế là hết.

“Mười sáu,” chú nói. “Mười sáu ngày nữa sẽ đến sinh nhật của cháu.” Chú nâng cằm tôi lên. “Nhưng cháu đã trở thành đàn ông được một thời gian rồi. Đừng để bất kỳ ai nói với cháu điều ngược lại.”

“Ben…”

“Đi đi,” chú nói và lại gần tôi, đưa ống nhòm cho Viola, rồi ôm tôi. “Không người cha nào có thể tự hào hơn,” tôi nghe tiếng chú nói bên tai.

“Không,” tôi nói, giọng nhịu đi. “Thật không công bằng.”

“Quả vậy.” Chú buông ra. “Nhưng có hy vọng ở cuối con đường. Hãy luôn nhớ điều đó.”

“Chú đừng đi mà,” tôi nói.

“Chú buộc phải làm vậy. Nguy hiểm đang đến.”

“Ngày càng gần,” Viola nói, ống nhòm đặt trên mắt.

Lộp cộp lộp cộp lộp CỘP.

“Chú sẽ ngăn hắn lại. Sẽ kéo dài thời gian cho các cháu.” Ben nhìn sang Viola. “Hãy chăm sóc cho Todd,” chú nói. “Cháu hứa với chú chứ?”

“Cháu hứa,” Viola đáp.

“Ben, làm ơn,” tôi thì thầm. “Làm ơn mà.”

Chú ghì chặt vai tôi lần cuối. “Hãy nhớ,” chú nói. “Hy vọng.”

Rồi chú không nói thêm gì. Chú quay người chạy khỏi nghĩa trang, xuống dưới đường. Khi đến chân đồi, chú quay lại và thấy chúng tôi vẫn nhìn theo chú.

“Các cháu còn chờ gì nữa?” chú hét lên. “Chạy đi!”