Chương 38 TÔI NGHE TIẾNG MỘT THlẾU NỮ
“TODD YÊU DẤU CỦA MẸ,” Viola đọc, gắng hết sức bắt chước cách phát âm của Ben. Giống phết. “Con trai yêu dấu của mẹ.”
Giọng của mẹ tôi. Mẹ tôi đang nói.
Tôi khoanh tay nhìn xuống những hạt thóc vương vãi trên đường.
“Mẹ bắt đầu viết cuốn nhật ký này vào ngày con ra đời, ngày mẹ ôm con trên tay lần đầu tiên thay vì trong bụng. Con quẫy đạp chẳng khác gì khi còn ở trong đó! Và con là điều đẹp đẽ nhất từng xảy ra với cả vũ trụ này. Con ắt là điều đẹp đẽ nhất ở Tân Thế Giới, và ở Tân Elizabeth thì không có gì phải bàn cãi, chắc chắn vậy.”
Tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng nhưng mặt trời vẫn chưa lên đủ cao để người khác có thể nhìn thấy.
“Mẹ ước gì cha con vẫn còn sống để được nhìn con, Todd, nhưng Tân Thế Giới và Chúa trên cao đã gọi cha về bằng một cơn bạo bệnh năm tháng trước. Hai mẹ con ta sẽ phải đợi để gặp lại cha ở thế giới bên kia.
“Trông con giống hệt cha. Ừ thì, em bé trông chỉ giống em bé thôi, nhưng mẹ biết trông con giống hệt cha. Con sẽ rất cao lớn, Todd, vì cha con cũng rất cao. Con sẽ rất mạnh mẽ, vì cha con cũng mạnh mẽ. Và con sẽ rất điển trai, ôi, con sẽ cực kỳ điển trai. Các cô gái của Tân Thế Giới sẽ chẳng thể rời mắt khỏi con.”
Viola lật sách, và tôi không nhìn cô. Tôi cảm thấy cô cũng không nhìn tôi. Và tôi không muốn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô vào lúc này.
Vì sự kỳ quái ấy lại đang diễn ra.
Lời của cô mà lại không phải của cô, thốt ra từ miệng cô nghe như một lời nói dối nhưng lại đang tạo thành một sự thật mới, tạo ra một thế giới hoàn toàn khác mà ở đó mẹ tôi đang nói chuyện trực tiếp với tôi, Viola đang nói bằng giọng không phải của cô, và thế giới, ít nhất trong giây lát, thế giới là của tôi hoàn toàn, được tạo ra chỉ dành riêng cho tôi.
“Để mẹ kể cho con nghe về nơi con được sinh ra, con trai. Nó tên là Tân Thế Giới, và nó là một hành tinh được tạo nên hoàn toàn từ hy vọng…”
Viola dừng lại, trong giây lát, rồi tiếp tục.
“Chúng ta đã đáp xuống hành tinh này gần mười năm trước trong quá trình tìm kiếm một cuộc sống mới, một cuộc sống sạch sẽ, đơn giản, chân thật và tốt đẹp, một cuộc sống khác hẳn Cựu Thế Giới ở mọi mặt, nơi người ta có thể sống an toàn và bình yên với Chúa là người chỉ đường, với tình thương dành cho đồng loại.
“Đã có những trắc trở. Mẹ sẽ không bắt đầu kể câu chuyện này cho con nghe bằng một lời nói dối, Todd ạ. Mọi sự đã chẳng được dễ dàng…
“Ôi, nghe mẹ kìa, viết ra từ ‘chẳng’ với con trai của mình. Có lẽ cuộc sống định cư là thế, không có nhiều thời gian dành cho những sự chính xác, và rất dễ hạ mình xuống cùng vị trí với những người quen xuề xòa. Nhưng dùng từ ‘chẳng’ cũng đâu hại gì, phải không? Được rồi, quyết định vậy đi. Lựa chọn sai lầm đầu tiên của mẹ trong vai trò một người mẹ. Con cứ tùy nghi mà nói ‘chẳng’, Todd ạ. Mẹ hứa sẽ không sửa lời con đâu.”
Viola cong môi nhưng tôi không nói gì nên cô lại tiếp tục.
“Đã có những khó khăn và bệnh tật ở Tân Thế Giới và Tân Elizabeth. Trên hành tinh này có thứ gọi là Tiếng Ồn mà đàn ông đã phải chịu đựng kể từ khi chúng ta hạ cánh, nhưng điều kỳ lạ là: con sẽ là một trong số những cậu bé ở khu định cư này không biết đến sự khác biệt, nên sẽ rất khó để giải thích cho con biết cuộc sống trước đó là như thế nào và tại sao hiện tại lại khó khăn đến vậy, nhưng chúng ta đang cố gắng hết sức.
“Có một người tên là David Prentiss, ông ấy có cậu con trai chỉ lớn hơn con một chút, Todd ạ, và ông ấy là một trong số những người lãnh đạo tốt của chúng ta. Mẹ tin rằng ông ấy từng là điều dưỡng viên trên tầu, nếu trí nhớ của mẹ còn đủ tốt…”
Viola dừng lại trước thông tin ấy, nhưng lần này tôi mới là người đợi cô lên tiếng. Cô không nói gì.
“Ông ấy đã thuyết phục Jessica Elizabeth, thị trưởng của chúng ta, đi dựng lên khu định cư nhỏ ở cuối một đầm lầy khổng lồ, để Tiếng Ồn của phần còn lại của Tân Thế Giới không bao giờ có thể tìm đến chúng ta, trừ phi chúng ta cho phép. Nó vẫn đầy Tiếng Ồn như mọi nơi khác, nhưng ít nhất xung quanh là những người chúng ta biết, những người chúng ta tin tưởng. Phần lớn là vậy.
“Vai trò của mẹ ở đây là canh tác một số cánh đồng lúa mạch ở phía Bắc khu định cư. Vì cha con đã mất nên những người bạn thân thiết của chúng ta là Ben và Cillian đã giúp mẹ một tay, vì trang trại của họ ở ngay bên cạnh. Mẹ rất nóng lòng cho con gặp họ. Mà khoan, con đã gặp họ rồi mà! Họ đã bế và chào con, nhìn mà xem, mới ngày đầu tiên trên đời này mà con đã có hai người bạn rồi đấy. Đó là một bước khởi đầu tốt đẹp, con trai ạ.
“Thậm chí mẹ tin chắc rằng rồi con sẽ ổn thôi, vì con đã chào đời sớm hai tuần. Rõ ràng con đã quyết định mình đợi đủ rồi và muốn xem thế giới này có gì đang chờ đợi mình. Mẹ không thể trách con. Bầu trời ở đây thật lớn, thật xanh, và những ngọn cây cũng vậy. Ở thế giới này, động vật biết trò chuyện, trò chuyện thực sự, và con thậm chí còn có thể đáp lại, quá nhiều điều kỳ diệu trong thế giới này, quá nhiều thứ đang đợi con, Todd ạ, đến nỗi mẹ gần như không chịu nổi khi con không thể trải nghiệm nó ngay bây giờ, rằng con phải đợi để tận hưởng cuộc sống phía trước, để làm những việc con có thể làm.”
Viola lấy hơi rồi nói, “Có một đoạn trống ở đây, rồi lại viết Để sau nhé như thể bà ấy bị cắt ngang.” Cô ngước lên nhìn tôi. “Cậu ổn chứ?”
“Ổn, ổn,” tôi gật đầu thật nhanh, tay vẫn khoanh trước ngực. “Đọc tiếp đi.”
Trời đang sáng hơn, mặt trời đã ló dạng hoàn toàn. Tôi hơi quay mặt khỏi cô.
Cô đọc.
“Để sau nhé.
“Xin lỗi con trai, mẹ phải dừng lại một chút vì người truyền đạo của chúng ta, Aaron, đã ghé qua’
Lại ngừng, lại liếm môi.
“Chúng ta rất may mắn khi có được cậu ấy, dù mẹ phải thừa nhận rằng gần đây cậu ấy đang nói những điều mà mẹ không hoàn toàn đồng tình về dân bản địa của Tân ThếGiới. Những người được gọi là Xú Vật, và là một bất ngờ LỚN, vì họ thật nhút nhát, đến nỗi ban đầu, cả những người hoạch định ở Cựu Thế Giới lẫn các tàu do thám đầu tiên đều không biết đến sự có mặt của họ trên hành tinh này!
“Họ là những sinh vật đáng yêu. Khác biệt và có thể vẫn còn nguyên sơ. Chúng ta không tìm thấy ngôn ngữ nói hay viết của họ, nhưng mẹ không đồng tình với một số ý kiến cho rằng Xú Vật là những con thú thay vì những sinh vật có trí khôn. Gần đây Aaron đang thuyết giảng rằng Chúa đã tạo ra ranh giới giữa họ và chúng ta và…
“Đó không phải là việc nên đưa ra nói vào ngày con chào đời, phải không? Aaron toàn tâm toàn ý tin tưởng vào những gì cậu ấy tin tưởng, và cậu ấy đã là trụ cột tín ngưỡng của chúng ta suốt những năm dài đằng đẵng này, nên nếu có người nhặt được cuốn nhật ký này và đọc nó, thì hãy để mẹ nói rõ rằng được cậu ấy ghé thăm và chúc phúc con vào ngày con chào đời là một điều may mắn. Được chứ?
“Nhưng mẹ cũng phải nói rằng sức quyến rũ của quyền lực là một thứ con nên biết trước khi trưởng thành, nó là thứ phân tách đàn ông và những cậu nhóc, dù không phải theo lối mà phần lớn đàn ông vẫn nghĩ.
“Và mẹ sẽ chỉ nói thế thôi. Tai vách mạch dừng mà.”
“Ôi, con trai, có quá nhiều điều kỳ diệu trên thế giới này. Đừng để bất kỳ ai nói với con điều ngược lại. Phải, cuộc sống trên Tân Thế Giới này khó khăn và mẹ thậm chí sẽ thừa nhận điều đó với con ở đây, vì nếu mẹ muốn bắt đầu, thì mẹ phải bắt đầu một cách thành thực, mẹ sẽ nói với con rằng mẹ đã suýt tuyệt vọng. Chuyện ở khu định cư có lẽ phức tạp hơn mẹ có thể giải thích lúc này, và có những điều con sẽ phải tự học trước khi quá muộn, dù mẹ có muốn hay không. Đã có những khó khăn với thức ăn và vì bệnh tật. Thậm chí từ trước khi cha con mất cũng đã đủ khó khăn rồi, và mẹ đã suýt từ bỏ.”
“Nhưng mẹ không làm vậy. Mẹ đã không từ bỏ, vì con, cậu con trai đáng yêu, đáng yêu của mẹ. Một ngay nào đó, con trai tuyệt diệu của mẹ sẽ khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn. Mẹ hứa sẽ nuôi con chỉ bằng tình thương và hy vọng. Mẹ hứa con sẽ thấy một thế giới tốt đẹp hơn. Mẹ hứa.”
“Vì sáng nay, khi lần đầu tiên ôm con vào lòng và cho con bú từ chính cơ thể này, mẹ đã cảm thấy thật nhiều tình thương dành cho con, đến mức gần như đau đớn, gần như thể mẹ không chịu được thêm một giây nào nữa.”
“Nhưng chỉ gần như thôi.”
“Và mẹ đã hát cho con nghe bài hát mà bà vẫn thường hát cho mẹ, bài hát mà cố đã hát cho bà, nó như thế này,”
Rồi, kinh ngạc thay, Viola hát.
Thực sự hát.
Tôi nổi da gà, ngực tôi thắt lại. Chắc hẳn cô đã nghe thấy giai điệu trong Tiếng Ồn của tôi và dĩ nhiên cả lúc Ben hát, vì nó đây, tuôn ra từ miệng cô, lanh lảnh như một hồi chuông.
Giọng Viola tạo ra thế giới bên trong giọng mẹ tôi, hát lên bài ca.
“Một sớm tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng,
Tôi nghe tiếng một thiếu nữ từ dưới thung sâu,
‘Ôi đừng lừa dối em, đừng bao giờ rời bỏ em,
Sao có thể lợi dụng một thiếu nữ đáng thương thế này?’ “
Tôi không thể nhìn cô.
Tôi không thể nhìn cô.
Tôi ôm đầu.
“Đó là một bài hát buồn, Todd ạ, nhưng đó cũng là một lời hứa. Mẹ sẽ không bao giờ lừa dối con, mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ con, và mẹ hứa với con điều ấy để một ngay kia con có thể hứa với những người khác và biết rằng điều đó là sự thật.
“Ôi, kìa Todd! Là con đang khóc đấy! Là con đang khóc từ chiếc cũi của mình, con đã thức dậy từ giấc ngủ đầu tiên của ngay đầu tiên trong đời, thức dậy và đòi thế giới đến bên con.”
“Nên hôm nay mẹ phải tạm gác chuyện này lại.”
“Con đang gọi mẹ, con trai, và mẹ sẽ trả lời.”
Viola ngưng, chỉ còn lại dòng sông và Tiếng Ồn của tôi.
“Còn nữa,” Viola nói sau một hồi khi thấy tôi không ngẩng đầu lên. Cô lật những trang sách. “Còn nhiều nữa.” Cô nhìn tôi. “Cậu có muốn tôi đọc thêm không?” Cô lại nhìn cuốn sách. “Cậu có muốn tôi đọc đoạn cuối không?”
Đoạn cuối.
Đọc điều cuối cùng mà mẹ tôi viết trong những ngày cuối cùng trước khi…
“Không,” tôi nói nhanh.
Con đang gọi mẹ, con trai, và mẹ sẽ trả lời.
Mãi mãi ở trong Tiếng Ồn của tôi.
“Không,” tôi nhắc lại. “Tạm thời như vậy là đủ rồi.”
Tôi liếc sang nhìn Viola và có thể thấy mặt cô đang nhíu lại buồn bã như Tiếng Ồn của tôi. Mắt cô đẫm lệ, cằm khẽ rung trong ánh bình minh. Cô thấy tôi đang nhìn, thấy Tiếng Ồn của tôi đang quan sát, và cô quay mặt đi, về phía dòng sông.
Và, ở đây, trong buổi sáng ấy, giữa bình minh của ngày mới, tôi nhận ra một điều.
Tôi nhận ra một điều quan trọng.
Quan trọng đến nỗi khi nó hiện ra trọn vẹn tôi phải đứng dậy.
Tôi biết cô đang nghĩ gì.
Tôi biết cô đang nghĩ gì.
Dù chỉ nhìn lưng cô, tôi cũng biết cô đang nghĩ, đang cảm thấy gì, và có những gì đang diễn ra trong đầu cô.
Cái cách cô xoay người, cái cách cô ôm đầu và hai bàn tay cô và cuốn sách trong lòng cô, cái cách lưng cô hơi căng lên khi cô nghe thấy những điều này trong Tiếng Ồn của tôi.
Tôi có thể đọc chúng.
Tôi có thể đọc cô.
Vì cô đang nghĩ đến việc bố mẹ cô cũng đã đến đây với hy vọng như mẹ tôi. Cô đang tự hỏi liệu hy vọng cuối con đường chúng tôi đang đi có phải là ảo tưởng như hy vọng của mẹ tôi hay không. Và cô đã biến lời của mẹ tôi thành lời của bố mẹ cô, để nghe họ nói rằng họ nhớ và yêu cô nhiều, rằng họ mong mọi điều tốt đẹp nhất trên đời đến với cô. Và cô đem bài hát của mẹ tôi kết hợp với mọi thứ khác cho đến khi nó biến thành một nỗi buồn của riêng cô.
Và điều đó khiến cô đau, không khủng khiếp, nhưng vẫn là đau, một nỗi đau đẹp, nhưng vẫn đau.
Cô đau.
Tôi biết hết.
Tôi biết đó là sự thật.
Vì tôi có thể đọc cô.
Tôi có thể đọc Tiếng Ồn của cô dù cô không hề có Tiếng Ồn.
Tôi biết cô là ai.
Tôi biết Viola Eade.
Tôi áp tay lên hai bên đầu để giữ tất cả lại bên trong. “Viola,” tôi thì thầm, giọng tôi run rẩy.
“Tôi biết,” cô nói khẽ, ôm mình chặt hơn, vẫn không nhìn tôi.
Và tôi nhìn cô ngồi đó, còn cô nhìn ra sông, và chúng tôi chờ trong khi bình minh từ từ ló dạng, mỗi người đều hiểu.
Người này hiểu người kia.