← Quay lại trang sách

Chương 39 THÁC NƯỚC

MẶT TRỜI BÒ DẦN LÊN CAO và dòng sông vẫn ầm ĩ khi chúng tôi nhìn theo nó. Có thể thấy nó đang chảy xiết xuống cuối thung lũng, làm tung lên những bọt nước trắng xóa.

Viola là người phá vỡ sự im lặng giữa hai chúng tôi. “Cậu biết nó hẳn là gì, phải không?” cô nói, lấy ống nhòm nhìn theo dòng sông. Mặt trời đang lên ở cuối thung lũng. Cô phải đưa tay chắn cho ống kính.

“Là gì?” tôi hỏi.

Cô nhấn một hai nút rồi lại nhìn.

“Cô nhìn thấy gì?” tôi hỏi.

Cô đưa ống nhòm cho tôi.

Tôi nhìn theo dòng sông, theo đám bọt trắng, đến…

Đến khi nó ngừng lại.

Cách đây vài cây số, dòng sông đứt quãng giữa trời.

“Lại một ngọn thác,” tôi nói.

“Trông lớn hơn nhiều so với ngọn thác mà chúng ta đã thấy cùng Wilf,” cô nói.

“Sẽ có đường đi qua thôi,” tôi nói. “Chúng ta không cần lo.”

“Ý tôi không phải vậy.”

“Vậy là gì?”

“Ý tôi là,” cô nói, khẽ cau mày trước sự chậm hiểu của tôi, “những ngọn thác lớn cỡ đó thường sẽ có một thành phố dưới chân. Nếu cậu phải chọn một nơi bất kỳ trên cả hành tinh để xây dựng khu định cư đầu tiên, thì một thung lũng dưới chân thác với đất canh tác màu mỡ và sẵn nước sẽ trông rất hoàn hảo từ ngoài không gian.”

Tiếng Ồn của tôi dâng lên một chút, chỉ một chút.

Vì ai mà dám nghĩ đến?

“Haven,” tôi nói.

“Tôi dám cược bất cứ gì rằng chúng ta đã tìm được nó,” cô nói. “Tôi cược rằng khi đến ngọn thác, chúng ta có thể thấy Haven bên dưới.”

“Nếu chạy,” tôi nói, “chúng ta có thể đến đó sau một giờ. Hoặc ít hơn.”

Lần đầu tiên kể từ sau khi đọc cuốn sách của mẹ tôi, cô nhìn thẳng vào mắt tôi.

Và cô nói, “Nếu chúng ta chạy?”

Rồi cô mỉm cười.

Một nụ cười chân thành.

Và tôi cũng biết nó có nghĩa là gì.

Chúng tôi thu vén một số thứ rồi lên đường.

Nhanh hơn cả lúc trước.

Hai chân tôi rã rời. Chân cô chắc hẳn cũng vậy. Chân tôi phồng rộp và đau nhức. Tim tôi đau nhói vì mọi nỗi nhớ thương và mọi điều đã mất. Tim cô cũng vậy.

Nhưng chúng tôi chạy.

Chúng tôi chạy như chưa bao giờ chạy.

Vì có thể (im đi)…

Chỉ có thể thôi (đừng nghĩ đến nó)…

Có thể thực sự có hy vọng ở cuối con đường.

Sông rộng ra và thẳng hơn trên đường chúng tôi chạy. Các vách của thung lũng nhích lại gần hơn và gần hơn nữa. Vách ở phía chúng tôi đang ép thật sát đến nỗi con đường dần nghiêng lên. Bọt nước lơ lửng trong không khí. Quần áo chúng tôi ướt nhẹp, mặt và tay cũng vậy. Tiếng nước gầm lên như sấm, phủ kín bốn bề, như một vật hữu hình, nhưng không phải theo một cách tồi tệ. Như thể nó đang tẩy trần bạn, đang gột sạch Tiếng Ồn.

Và tôi nghĩ, Làm ơn hãy là Haven dưới chân thác.

Làm ơn.

Vì tôi thấy Viola đang ngoái đầu nhìn trong lúc chúng tôi chạy và mặt cô sáng bừng. Cô không ngừng thúc giục tôi bằng những cái nghiêng đầu và nụ cười, khiến tôi nghĩ có thể hy vọng thực sự là thứ kéo ta về phía trước, có thể là thứ đẩy ta đi, nhưng nó cũng là một thứ nguy hiểm, nó đầy nỗi đau rủi ro, nó thách thức thế giới, và có khi nào thế giới để cho chúng ta thắng một cuộc thách thức?

Làm ơn hãy là Haven ở đó.

Ôi làm ơn ôi làm ơn ôi làm ơn.

Cuối cùng con đường cũng nhô lên một chút, hơi cao hơn so với dòng sông, còn nước bắt đầu va mạnh qua những đoạn ghềnh gồ ghề. Không còn những hàng cây chắn giữa chúng tôi và mặt nước. Chỉ còn một vách núi ngày càng dốc ở phía bên phải nơi thung lũng đang ép vào, rồi chẳng còn lại gì ngoài dòng sông và ngọn thác phía trước.

“Gần đến rồi,” Viola gọi với lại, vẫn đang chạy, tóc cô ấy phấp phói sau gáy, mặt trời soi rọi mọi thứ.

Và rồi.

Và rồi, ở mép vực, con đường đột ngột bẻ ngoặt xuống và chạy về mé phải.

Và đó là nơi chúng tôi dừng lại.

Thác nước khổng lồ, rộng dễ đến nửa cây số. Nước gầm gào tràn qua vách đá thành một đám bọt trắng tàn bạo, những hạt nước bắn xa đến hàng trăm mét, trên cao và khắp xưng quanh, khiến quần áo của chúng tôi ướt nhẹp, những chiếc cầu vồng uốn lượn hiện ra khắp nơi khi bụi nước bị ánh mặt trời mới mọc chiếu vào.

“Todd,” Viola nói, thật nhỏ đến nỗi tôi hầu như chẳng thể nghe thấy.

Nhưng tôi không cần phải nghe.

Tôi biết cô muốn nói gì.

Ngay nơi thác nước đổ xuống, thung lũng lại mở ra, rộng như bầu trời, kéo theo dòng sông lại bắt đầu dưới chân thác, ở đó nước trắng xóa đổ ập xuống và lắng lại rồi chuyển thành sông lần nữa.

Chảy vào Haven.

Haven.

Phải là nó.

Trải ra bên dưới chúng tôi như một chiếc bàn đầy đồ ăn.

“Nó đây rồi,” Viola nói.

Và tôi thấy các ngón tay của cô ôm lấy những ngón tay của tôi.

Thác nước ở bên trái, bụi nước và những chiếc cầu vồng ở phía trên, mặt trời trên đỉnh đầu, thung lũng ở phía dưới.

Và Haven đang nằm đợi.

Cách ba, hoặc năm cây số xuôi dưới thung lũng.

Nhưng nó kia rồi.

Chết tiệt, nó kia rồi.

Tôi nhìn quanh, nhìn con đường rẽ ngoặt dưới chân, chạy dốc xuống và cắt vào vách thung lũng ở phía bên phải, nhưng rồi khúc khuỷu đều đều như chiếc khóa kéo xuống sườn đồi, nơi nó tái hợp cùng dòng sông.

Rồi men theo dòng sông tiến thẳng vào Haven.

“Tôi muốn nhìn,” Viola nói, thả tay tôi ra và lấy ống nhòm. Cô nhìn qua nó, chùi những giọt nước khỏi ống kính, rồi nhìn thêm chút nữa. “Nó tuyệt đẹp,” cô chỉ nói thế, rồi cô chỉ nhìn và chùi bọt nước.

Sau một phút không nói thêm nửa lời, cô đưa ống nhòm cho tôi và tôi nhìn Haven lần đầu tiên.

Nước bắn dày đặc, dù đã chùi ống nhòm bạn vẫn không thể thấy các chi tiết như con người hay đại loại như vậy, chỉ có các tòa nhà đủ kiểu, phần lớn vây quanh một thứ trông như nhà thờ lớn ở chính giữa, nhưng cũng có những tòa nhà bự chảng khác, và các con đường thực sự chạy xuyên qua những rặng cây, dẫn đến nhiều khóm nhà khác nữa.

Hẳn phải có ít nhất năm mươi căn nhà.

Có thể là một trăm.

Đó là thứ vĩ đại nhất tôi từng thấy trên đời.

“Phải thừa nhận rằng,” Viola hét lớn, “nó nhỏ hơn so với những gì tôi trông đợi.”

Nhưng tôi không thực sự nghe cô nói.

Tôi dõi ống nhòm theo con đường ven sông từ Haven trở lại và thấy thứ có lẽ là rào cản cùng một hàng rào kiên cố từ đó kéo sang hai bên.

“Họ đangchuẩnbị,” tôinói. “Họ đang chuẩn bị để chiến đấu.”

Viola nhìn tôi, vẻ lo lắng. “Cậu nghĩ nó có đủ lớn không? Cậu nghĩ chúng ta có được an toàn không?”

“Tùy thuộc vào việc những tin đồn về đội quân là thật hay giả.”

Theo phản xạ, tôi ngoái nhìn sau lưng, như thể đội quân đang ở ngay đó đợi chúng tôi lên đường. Tôi ngước lên nhìn ngọn đồi bên cạnh. Một nơi tốt để quan sát.

“Xem thử xem,” tôi đề nghị.

Chúng tôi chạy ngược lại, tìm một vị trí tốt và bắt đầu trèo lên. Chân tôi nhẹ bang, Tiếng Ồn của tôi rõ ràng hơn so với những ngày vừa qua. Tôi buồn vì Ben, tôi buồn vì Cillian, tôi buồn vì Manchee, tôi buồn vì những chuyện đã xảy ra với tôi và Viola.

Nhưng Ben đã đúng.

Có hy vọng ở dưới đáy của ngọn thác lớn nhất trần đời.

Và rốt cuộc có lẽ hy vọng cũng chẳng đau đớn lắm.

Chúng tôi trèo qua đám cây. Ngọn đồi dốc lên bên trên sông. Chúng tôi phải bám vào đám dây leo và đá để lên đủ cao để nhìn được đoạn đường phía sau, cho đến khi lại thấy thung lũng mình vừa đi qua trải dài bên dưới.

Tôi vẫn cầm ống nhòm nên tôi nhìn xuống dòng sông và con đường, nhìn qua những ngọn cây. Tôi phải chùi kính liên tục.

Tôi nhìn.

“Cậu có thấy họ không?” Viola hỏi.

Tôi nhìn, dòng sông nhỏ dần ởphía xa, xa hơn, xa nữa, xa mãi.

“Không,” tôi nói.

Tôi nhìn.

Rồi lại nhìn.

Và…

Ở đó.

Ở khúc quanh sâu nhất của con đường trong phần sâu nhất của thung lũng, trong bóng tối xa nhất ngược hướng mặt trời lên, họ ở đó.

Một đám đông hẳn phải là đội quân, đang tiến lên, cách xa đến mức tôi hầu như chẳng thể nhận ra, vì nó chẳng khác gì một dòng nước đen đang chảy giữa lòng sông cạn. Khó mà nhìn rõ ở khoảng cách này. Tôi không thể thấy từng người, và tôi không nghĩ mình có thấy ngựa.

Chỉ là một đám đông, một đám đông đang đi trên đường.

“Lớn đến mức nào?” cô hỏi. “Nó đã lớn đến mức nào?”

“Tôi không biết,” tôi đáp. “Ba trăm? Bốn trăm người? Tôi không biết. Chúng ta đang ở quá xa để có thể…”

Tôi dừng lại.

“Chúng ta đang ở quá xa để có thể biết chắc.” Tôi nhoẻn một nụ cười khác. “Xa hàng cây số.”

“Chúng ta đã qua mặt họ,” Viola nói, cũng mỉm cười. “Chúng ta đã chạy, họ đã đuổi theo, và chúng ta đã qua mặt họ.”

“Chúng ta sẽ đến Haven rồi cảnh báo người đứng đầu,” tôi nói nhanh, Tiếng Ồn của tôi dâng lên phấn khích. “Nhưng họ đã có đường chiến tuyến và lối vào rất hẹp. Đội quân còn ít nhất một ngày đường nữa, có thể còn mất cả đêm nay, và tôi thề rằng họ không thể đến một nghìn người.”

Tôi thề.

(Nhưng.)

Viola đang nhoẻn nụ cười mệt mỏi rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy. Cô lại túm tay tôi. “Chúng ta đã đánh bại họ.”

Nhưng rồi những rủi ro của hy vọng lại dâng lên và Tiếng Ồn của tôi hơi ngả sang màu xám. “Chúng ta chưa đến nơi và chúng ta không biết liệu Haven có…”

Nhưng Viola lắc đầu. “Không,” cô gạt đi. “Chúng ta đã qua mặt họ. Cậu hãy nghe tôi và hãy vui lên, Todd Hewitt. Suốt những ngày qua chúng ta đã chạy trốn một đội quân, và đoán xem? Chúng ta đã thoát khỏi họ.”

Cô mỉm cười, nhìn tôi trông đợi.

Tiếng Ồn của tôi rì rầm, hạnh phúc, ấm áp, mệt mỏi, nhẹ nhõm và có đôi chút lo lắng nhưng tôi nghĩ có lẽ cô đã đúng, có lẽ chúng tôi đã chiến thắng và có lẽ tôi nên quàng tay qua người cô nếu điều đó không quá kỳ cục, và tôi thấy, giữa tình thế hiện tại, thực tình là tôi đồng ý với cô.

“Chúng ta đã qua mặt họ,” tôi nói.

Rồi cô quàng tay qua người tôi và ôm chặt, cứ như chúng tôi có thể ngã xuống, và chúng tôi chỉ đứng đó giữa sườn đồi ướt át để thở trong giây lát.

Cô không còn quá nồng mùi hoa nữa, nhưng cũng chẳng sao.

Tôi nhìn xuống và ngọn thác đang ở bên dưới chúng tôi, gầm gào dữ dội. Haven lấp lánh phía xa qua những giọt nước chan ánh nắng, và mặt trời đang chiếu xuống dòng sông bên dưới, thắp sáng nó như một con rắn bằng kim loại.

Tôi để Tiếng Ồn của mình phập phồng những tia lửa nhỏ hạnh phúc và nhìn theo dòng sông, rồi…

Không.

Mọi thớ thịt trên cơ thể tôi giật nẩy.

“Gì thế?” Viola hỏi, giật lùi lại.

Cô quay đầu về hướng tôi đang nhìn.

“Gì thế?” cô lại hỏi.

Rồi cô nhìn thấy.

“Không,” cô nói. “Không thể nào.”

Xuôi theo dòng sông là một con thuyền.

Đủ gần để thấy mà không cần dùng ống nhòm.

Đủ gần để thấy khẩu súng trường và chiếc áo choàng.

Đủ gần để thấy những vết sẹo và cơn thịnh nộ chính đáng.

Đang điên cuồng chèo về phía chúng tôi, ùa đến như chính sự phán quyết.

Aaron.