Chương 40 VẬT HIẾN TẾ
“HẮN ĐÃ NHÌN THẤY chúng ta chưa?” Viola hỏi, giọng căng thẳng.
Tôi chĩa ống nhòm. Aaron xuất hiện dưới ống kính, trông bự chảng và đáng sợ. Tôi nhấn vài nút để hắn trở nên nhỏ hơn. Hắn không nhìn chúng tôi, chỉ chèo như động cơ để đưa thuyền đến mé sông nơi có con đường.
Mặt hắn rách rưới và kinh tởm, máu vón cục lẫn máu tươi, lỗ hổng trên má và lỗ hổng mới ở nơi từng có mũi, dù vậy, bên dưới tất cả những thứ đó vẫn là một vẻ mặt sắt đá và ngấu nghiến, vẻ mặt không chút từ bi, vẻ mặt không chịu dừng lại, không bao giờ chịu dừng lại.
Chiến tranh biến họ thành những tên ác quỷ đội lốt đàn ông, tôi nghe tiếng Ben nói.
Và có một con quỷ đang tiến đến chỗ chúng tôi.
“Tôi không nghĩ hắn đã thấy chúng ta,” tôi đáp. “Chưa thấy.” “Chúng ta có thể chạy nhanh hơn hắn không?”
“Hắn có súng,” tôi trả lời, “và có thể thấy rõ cả con đường dẫn đến Haven.”
“Vậy thì tránh khỏi con đường. Đi giữa những rặng cây.”
“Không có nhiều cây đến vậy để che chắn cho chúng ta dọc đường. Chúng ta phải nhanh chân.”
“Tôi có thể chạy nhanh,” cô nói.
Và chúng tôi nhảy xuống đồi, trượt trên lá và dây leo ẩm ướt, dùng đá làm thứ neo lại. Không có nhiều cây cối che chắn và chúng tôi vẫn có thể thấy dòng sông, thấy Aaron đang chèo thuyền.
Có nghĩa là hắn cũng có thể thấy chúng tôi, nếu hắn nhìn đúng chỗ.
“Nhanh lên!” Viola nói.
Xuống…
Rồi xuống…
Và trượt xuống đường…
Rồi lội bì bõm trong vũng bùn bên mép đường…
Và khi chúng tôi ra đến đường, hắn đã lại khuất tầm mắt, vẫn đang trôi ở tít đoạn trên…
Nhưng chỉ trong một giây…
Vì hắn đã đến rồi…
Dòng nước đưa hắn đi thật nhanh…
Xuôi dòng…
Rõ mồn một…
Nhìn thẳng vào chúng tôi.
Tiếng gầm của thác nước đủ lớn để nuốt chửng bạn, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.
Tôi vẫn nghe thấy, dù có ở phía bên kia của hành tinh.
“TODD HEWITT!”
Và hắn tìm súng.
“Chạy!” tôi hét lên.
Viola chạy vắt chân lên cổ, tôi chạy ngay phía sau, hướng đến mép nơi con đường dốc xuống thành đoạn quanh co.
Chỉ còn mười lăm, hoặc hai mươi bước là chúng tôi có thể biến mất dưới đó…
Chúng tôi chạy như thể đã dành hai tuần vừa qua để nghỉ ngơi…
Thình thịch thình thịch trên mặt đường…
Tôi quay đầu nhìn lại…
Và thấy Aaron đang cố cầm súng bằng một tay…
Cố giữ chắc súng, trong lúc tránh cho thuyền khỏi tròng trành…
Nó bập bềnh giữa ghềnh, đẩy hắn ngả nghiêng…
“Hắn không thể đâu,” tôi hét lên với Viola. “Hắn không thể vừa chèo vừa bắn…”
PẰNG!
Một mẩu bùn bay lên từ dưới đất, cạnh chân Viola, trước mặt tôi…
Tôi hét lên, Viola cũng hét lên, và cả hai chúng tôi cúi rạp xuống theo bản năng…
Chạy nhanh hơn và nhanh hơn…
Thình thịch thình thịch…
Chạy chạy chạy chạy chạy, Tiếng Ồn của tôi gầm lên như một quả tên lửa…
Đừng nhìn lại…
Năm bước…
Chạy chạy…
Ba…
PẰNG!
Và Viola ngã xuống…
“KHÔNG!” tôi thét lên…
Và cô ngã qua mép đường, bổ xuống rồi lăn…
“KHÔNG!” tôi lại thét và lao theo cô…
Loạng choạng chạy xuống con dốc…
Uỳnh uỵch chạy xuống nơi cô đang lăn…
Không…
Không phải thế này…
Không phải lúc này…
Không phải khi chúng tôi…
Làm ơn, không…
Và cô lăn xuống một bụi cây thấp ở vệ đường, tiếp tục lăn vào trong…
Rồi dừng lại, úp mặt xuống đất.
Tôi chạy theo và gần như không thể đứng vững. Tôi cúi xuống bụi cây, chộp lấy Viola, xoay người cô lại và tìm vết máu, tìm vết súng, miệng không ngừng nói, “Không không không không không…”
Tôi gần như đui mù vì thịnh nộ, vì tuyệt vọng và vì những lời hứa hão huyền về hy vọng, và không không không…
Rồi cô mở mắt.
Cô mở mắt và chộp lấy tôi, nói, “Tôi không trúng đạn, tôi không trúng đạn.”
“Không ư?” tôi hỏi, khẽ lay người Viola. “Cô chắc chứ?”
“Tôi chỉ bị ngã thôi,” cô đáp. “Tôi thề là mình đã cảm thấy viên đạn bay sát sạt trước mắt và tôi ngã. Tôi không bị thương.”
Tôi thở nặng nề và khó nhọc.
“Tạ ơn Chúa,” tôi nói. “Tạ ơn Chúa.”
Thế giới quay cuồng và Tiếng Ồn của tôi cuộn xoáy.
Cô đã đứng dậy và tôi đứng lên theo, giữa bụi rậm, quan sát con đường xung quanh và bên dưới.
Thác nước đang đổ xuống vách đá bên trái, và con đường ngoằn ngoèo vừa ở sau lưng lại vừa ở trước mặt, uốn lượn thành một chiếc khóa kéo sâu thật dốc xuống tận chân ngọn thác.
Hoàn toàn trống trải.
Không cây cao, chỉ có những bụi rậm thấp lùn.
“Hắn sẽ tóm gọn chúng ta,” Viola nói, ngẩng lên nhìn phía đầu con dốc, đến nơi che khuất Aaron, giờ hắn đang chèo đến mép sông, lội qua dòng nước đang gào thét, thậm chí có thể còn đang bước đi trên đó không chừng.
“TODD HEWITT!” chúng tôi lại nghe thấy, loáng thoáng giữa tiếng gầm của nước, nhưng cũng ồn như cả vũ trụ.
“Không có nơi nào để trốn,” Viola nói, nhìn xung quanh và xuống dưới. “Không có, cho đến khi chúng ta tới chân thác.”
Tôi cũng nhìn quanh. Các sườn đồi quá dốc, con đường quá trống trải, những khu vực giữa nơi con đường uốn gập lại thì quá hẹp và đầy những bụi cây thấp lùn.
Không có nơi nào để trốn.
“TODD HEWITT!”
Cô chỉ lên trên. “Chúng ta có thể trèo lên chỗ những ngọn cây ở đỉnh đồi.”
Nhưng sườn đồi quá dốc, tôi có thể nghe thấy hy vọng đang tụt dần trong giọng nói của Viola.
Và tôi xoay người, vẫn tìm kiếm…
Rồi tôi nhìn thấy nó.
Một lối mòn nhỏ, hẹp đến nỗi hầu như không tồn tại, chẽ ra từ khúc cua đầu tiên của con đường và hướng đến phía thác nước. Lối mòn biến mất chỉ sau vài mét nhưng tôi tiếp tục lần theo nơi nó có thể dẫn đến.
Thẳng đến thành vực.
Thẳng xuống một chỗ nào đó gần như ngay dưới dòng nước đang đổ xuống.
Thẳng đến một gờ đá gần như bị che khuất.
Một gờ đá ở ngay dưới ngọn thác.
Tôi bước vài bước ra khỏi bụi cây và quay trở lại con đường. Lối mòn nhỏ biến mất.
Gờ đá cũng vậy.
“Là gì thế?” Viola hỏi.
Tôi lại chui vào bụi cây.
“Ở đằng kia,” tôi nói và chỉ tay. “Cô có thấy không?”
Cô nheo mắt nhìn nơi tôi đang chỉ. Ngọn thác đang đổ chút bóng lên gờ đá, che phủ nơi con đường mòn kết thúc.
“Cô có thể nhìn thấy nó từ đây,” tôi nói, “nhưng không thể thấy từ ngoài đường.” Tôi nhìn cô. “Chúng ta sẽ trốn.”
“Hắn sẽ nghe thấy cậu,” cô nói. “Hắn sẽ đuổi theo chúng ta.”
“Hắn không thể nghe thấy tôi giữa tiếng ầm ĩ này, không thể nếu tôi không gào lên trong Tiếng Ồn của mình.”
Trán cô nhăn lại và cô nhìn xuống con đường dẫn đến Haven rồi tới nơi Aaron sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Chúng ta đã gần lắm rồi,” cô nói.
Tôi cầm tay cô và kéo. “Đi nào. Chỉ tới khi hắn đi khỏi thôi. Chỉ tới khi trời tối. Nếu may mắn, hắn sẽ nghĩ chúng ta đã quay lại để trốn vào những rặng cây phía trên.”
“Nếu bị hắn tìm thấy, chúng ta sẽ mắc kẹt.”
“Và nếu chúng ta chạy vào thành phố, hắn sẽ bắn.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô. “Đây là một cơ hội. Chúng ta có một cơ hội.”
“Todd…”
“Đi cùng tôi,” tôi nói, nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ quyết tâm cao độ, cố vực dậy càng nhiều hy vọng càng tốt. Đừng bao giờ rời bỏ em. “Tôi hứa tối nay sẽ đưa cô đến Haven.” Tôi bóp nhẹ tay cô. Ôi đừng lừa dối em. “Tôi hứa.”
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, lắng nghe tất cả, rồi gật đầu cái rụp, và chúng tôi chạy đến đường mòn, đến nơi nó dừng lại và nhảy qua bụi cây, về hướng đáng lẽ con đường phải tiếp tục, rồi…
“TODD HEWITT!”
Hắn đã đến gần thác nước…
Và chúng tôi quờ quạng trèo xuống một bờ dốc ở cạnh mép nước, thành đồi dốc đứng sừng sững phía trên chúng tôi…
Rồi chúng tôi trượt xuống tới mép vực…
Thác nước ở ngay đằng trước…
Tôi đến mép vực và bỗng nhiên phải tựa vào Viola vì nó thẳng đứng xuống…
Cô túm áo kéo tôi ngược lại…
Nước đổ ào ào trước mặt chúng tôi, xuống những tảng đá bên dưới…
Và gờ đá đang ở ngay đó…
Cách chúng tôi một khoảng trống, một cú nhảy…
“Tôi đã không nhìn thấy chỗ này,” tôi nói, Viola ôm ghì lấy eo của tôi để giữ cho cả hai khỏi ngã nhào.
“TODD HEWITT!”
Hắn đang ở gần, thật gần…
“Bây giờ hoặc không bao giờ, Todd,” cô nói bên tai tôi…
Và cô thả tôi ra…
Và tôi nhảy…
Và tôi lơ lửng giữa không trung…
Và thác nước đổ ập xuống đầu tôi…
Và tôi đáp xuống…
Và tôi quay lại…
Và cô nhảy theo tôi…
Và tôi chộp lấy cô rồi chúng tôi ngã xuống gờ đá…
Và chúng tôi nằm đó thở…
Và nghe…
Và trong khoảnh khắc, tất cả những gì chúng tôi nghe thấy là tiếng gầm của nước trên đầu…
Rồi, thật khẽ, giữa mọi âm thanh…
“TODD HEWITT!”
Rồi đột nhiên hắn nghe như thể đang cách xa cả cây số.
Viola nằm trên người tôi. Hơi thở nặng nhọc của tôi phả vào mặt cô, hơi thở nặng nhọc của cô phả vào mặt tôi.
Rồi chúng tôi nhìn vào mắt nhau.
Xung quanh quá ầm ĩ để cô có thể nghe thấy Tiếng Ồn của tôi.
Sau một giây, cô đặt hai tay xuống đất ở hai bên tôi rồi chống người ngồi dậy. Cô ngẩng đầu lên. Và khi làm vậy, mắt cô mở lớn.
Tôi có thể nghe thấy cô nói, “Ôi.”
Tôi xoay người, nhìn lên.
Ôi.
Đây không chỉ là một gờ đá nhỏ. Nó kéo dài, rất dài men theo vách đá bên dưới ngọn thác. Chúng tôi đang đứng ở đầu một đường hầm với một bên tường được làm bằng đá, bên kia chỉ toàn là nước đang đổ xuống, gầm lên trắng xóa và trong vắt. Nước đổ thật nhanh, trông chẳng khác gì một bức tường rắn chắc.
“Đi nào,” tôi nói và bước dọc theo gờ đá, giày trơn trượt dưới chân. Gờ đá gồ ghề, ướt nhẹp và trơn. Chúng tôi tựa sát sạt vào vách đá, tránh xa khỏi dòng nước đang gầm lên như sấm.
Tiếng Ồn quá kinh khiếp. Lấp đầy tâm trí. Như một thứ hữu hình mà bạn có thể sờ và nếm.
Quá ồn, đến nỗi Tiếng Ồn cũng bị xóa sạch.
Quá ồn, đến nỗi đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy yên tĩnh đến vậy.
Chúng tôi lần mò theo gờ đá, dưới thác nước, bước qua những đoạn gồ ghề và những vũng nước nhỏ mọc rêu xanh. Có cả những rễ cây chĩa xuống từ lớp đá phía trên, của những loại cây gì chỉ có Chúa mới biết.
“Cậu thấy chúng có giống các bậc thang không?” Viola hét, giọng nhỏ xíu giữa tiếng gầm.
“TODD HEWITT!” chúng tôi nghe thấy từ nơi có vẻ ở cách xa cả triệu cây số.
“Hắn đã thấy chúng ta chưa?” Viola hỏi.
“Tôi không biết,” tôi đáp. “Tôi không nghĩ vậy.”
Bờ vực không bằng phảng và gờ đá ôm vòng theo nó trải dài về phía trước. Cả hai chúng tôi đều ướt như chuột lột, nước thì lạnh, và bám vào rễ cây để giữ thăng bằng cũng chẳng dễ gì.
Rồi gờ đá bỗng sụt thẳng xuống và mở rộng ra, những bậc đá trông rõ ràng hơn. Trông gần giống như cầu thang dẫn xuống.
Có người đã từng ở đây.
Chúng tôi đi xuống, nước gầm lên chỉ cách chúng tôi vài phân.
Chúng tôi xuống tới đáy.
“Ôi,” Viola nói sau lưng tôi, và tôi biết cô đang ngước lên nhìn.
Đường hầm bỗng mở ra và gờ đá trải rộng tạo thành một cái hang làm từ nước, đá vươn lên cao quá đầu chúng tôi, thác nước đổ xuống bên ngoài thành một bức tường cong ra như cánh buồm no gió, khép kín vách đá cùng thềm dưới chân chúng tôi.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân của tiếng “Ôi”.
“Là một nhà thờ,” tôi nói.
Đó là một nhà thờ. Có người đã dịch chuyển hoặc khắc đá nhằm tạo nên bốn hàng ghế ngồi đơn giản với lối đi ở chính giữa, hướng vào một tảng đá cao hơn, một chiếc bục có bề mặt bằng phẳng để người truyền đạo đứng thuyết giáo, với bức tường nước trắng xóa đổ xuống phía sau lưng, nắng sớm rọi vào làm nó trông không khác gì một tấm màn đầy sao, làm cho cả căn phòng tràn ngập thứ ánh sáng lấp lánh mờ ảo trên mọi bề mặt ẩm ướt sáng bóng, đến tận nơi có một vòng tròn được khắc vào vách đá với hai vòng tròn vệ tinh nhỏ hơn nằm về cùng một phía, Tân Thế giới và hai mặt trăng của nó, căn nhà mới đầy hy vọng và lời hứa của Chúa của những người định cư, được phủ một lớp sơn chống nước màu trắng tỏa sáng trên tường đá, trông xuống và chiếu rọi nhà thờ.
Nhà thờ bên dưới thác nước.
“Tuyệt đẹp,” Viola thốt lên.
“Nó bị bỏ hoang,” tôi nói, vì sau cơn sốc ban đầu khi nhìn thấy nhà thờ, tôi đã phát hiện ra vài hàng ghế bị đổ mà không được thay thế, và khắp tường có các chữ viết, một số được khắc, số khác được viết bằng chính loại sơn chống nước như biểu tượng của Tân Thế giới, hầu hết chẳng có nghĩa gì. P.M. + M.A. và Willz & Chillz Mai Mai và Hãy từ bỏ hy vọng hỡi kẻ gì gì đó.
“Là lũ nhóc,” Viola nói. “Lẻn vào đây phá phách.”
“Thật sao? Con nít làm vậy sao?”
“Khi còn ở trên tàu, có một ống thông gió không được sử dụng mà chúng tôi thường lẻn vào,” cô nói, đảo mắt nhìn quanh. “Viết đủ thứ còn tệ hơn thế này nhiều.”
Chúng tôi bước vào trong, nhìn quanh quất, miệng há hốc. Mái trần nơi thác nước đổ xuống hẳn phải cao cả chục mét và gờ đá rộng dễ đến năm mét.
“Chắc là một hang đá tự nhiên,” tôi nói. “Hẳn họ đã tìm thấy nó và nghĩ nó là một phép mầu.”
Viola khoanh tay trước ngực. “Rồi họ nhận ra nó không tiện để dùng làm nhà thờ.”
“Quá ẩm ướt,” tôi nhận xét. “Quá lạnh.”
“Tôi cược rằng họ bắt đầu xây nhà thờ khi mới hạ cánh,” cô nói, nhìn lên biểu tượng Tân Thế giới màu trắng. “Tôi cược rằng nó được xây ngay trong năm đầu tiên. Mọi thứ còn mới mẻ và đầy hy vọng.” Cô quay người, đón nhận tất cả. “Trước khi hiện thực ập đến.”
Tôi cũng từ từ quay lại. Tôi có thể thấy chính xác những gì họ đã nghĩ. Cách mặt trời chiếu vào ngọn thác, biến mọi thứ trở nên trắng xóa tinh khôi, vừa ồn lại vừa yên tĩnh, đến nỗi ngay cả khi không có bục giảng và những hàng ghế, chúng tôi vẫn có cảm giác như thể vừa bước vào một nhà thờ, như thể nơi này vẫn đầy thiêng liêng ngay cả khi không có ai phát hiện ra.
Rồi tôi nhận ra sau những hàng ghế không còn gì nữa. Gờ đá dừng lại, một khoảng không cách mặt đất bên dưới năm mươi mét.
Vậy đây là nơi chúng tôi phải đợi.
Đây là nơi chúng tôi phải hy vọng.
Trong nhà thờ dưới thác nước.
Tiếng “TODD HEWITT!” nhỏ xíu vọng qua đường hầm tới chỗ chúng tôi.
Viola đang run rẩy. “Chúng ta phải làm gì đây?”
“Đợi đến khi đêm xuống,” tôi nói. “Rồi lẻn ra ngoài và hy vọng hắn không thấy chúng ta.”
Tôi ngồi xuống một băng ghế đá. Viola ngồi xuống bên cạnh tôi. Cô nhấc túi qua đầu và đặt nó xuống sàn.
“Nếu hắn tìm thấy đường mòn thì sao?” cô hỏi.
“Hy vọng hắn không tìm thấy.”
“Nhưng nếu hắn thấy thì sao?”
Tôi với tay ra sau lưng và lấy con dao.
Con dao.
Cả hai chúng tôi nhìn nó, màn nước trắng phản chiếu trên thân dao, một vài giọt nước đã rớt lên và đọng lại trên lưỡi, khiến nó tỏa sáng như một ngọn đèn nhỏ.
Con dao.
Chúng tôi không nói gì, chỉ nhìn nó tỏa sáng giữa nhà thờ.
“TODD HEWITT!”
Viola ngước lên nhìn lối đi và úp tay lên mặt. Tôi có thể thấy cô đang nghiến răng. “Hắn muốn gì cơ chứ?” đột nhiên cô nổi cơn thịnh nộ. “Nếu đội quân chỉ muốn cậu, thì hắn muốn gì ở tôi? Tại sao hắn lại bắn tôi? Tôi không hiểu.”
“Lũ điên không cần lời giải thích,” tôi đáp.
Nhưng Tiếng Ồn của tôi đang nhớ đến màn hiến tế mà tôi đã thấy hắn định làm với Viola ở đầm lầy.
Hắn gọi cô là dấu hiệu.
Một món quà của Chúa.
Tôi không biết liệu Viola đã nghe thấy những điều này hay chính cô cũng đang nhớ lại, vì cô nói, “Tôi không nghĩ mình là vật hiến tế.”
“Gì cơ?”
Cô quay sang tôi, vẻ lúng túng. “Tôi không nghĩ mình là vật hiến tế,” cô nói. “Hắn đã để cho tôi ngủ gần như suốt thời gian hắn bắt tôi, và khi tình dậy, tôi cứ nhìn thấy những điều khó hiểu trong Tiếng Ồn của hắn, những điều vô nghĩa.”
“Hắn bị điên,” tôi nói. “Điên hơn tất thảy.”
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn dòng thác.
Rồi nắm lấy tay tôi.
“TODD HEWITT!”
Tôi cảm thấy tay cô rụt lại khi tim tôi nẩy lên.
“Nghe có vẻ gần hơn,” cô nói. “Hắn đang đến gần hơn.”
“Hắn sẽ không tìm thấy chúng ta.”
“Hắn sẽ tìm thấy.”
“Nếu vậy chúng ta sẽ giải quyết hắn.”
Cả hai chúng tôi nhìn con dao.
“TODD HEWITT!”
“Hắn đã tìm thấy đường mòn,” cô nói, chộp lấy tay tôi và bóp mạnh.
“Chưa thấy.”
“Chúng ta đã rất gần rồi,” cô nói, hơi lạc giọng. “Gần đến thế rồi.”
“Chúng ta sẽ đến được đó.”
“TODD HEWITT!”
Chắc chắn tiếng của hắn đang lớn dần.
Hắn đã tìm thấy đường hầm.
Tôi ghì chặt con dao và nhìn Viola, cô quay lại nhìn đường hầm. Vẻ mặt cô đầy sợ hãi khiến ngực tôi lại bắt đầu đau nhói.
Tôi ghì con dao chặt hơn.
Nếu hắn đụng vào cô…
Và Tiếng Ồn của tôi tua lại lúc khỏi đầu hành trình, nghĩ tới Viola trước khi cô chịu mở miệng, tới Viola trước khi cô cho tôi biết tên, tới Viola khi cô nói chuyện với Hildy và Tam, tới Viola khi cô giả giọng Wilf, tới Viola khi Aaron bắt được và cướp cô đi, tới Viola khi tôi thức dậy bên cạnh cô ở nhà bác sĩ Snow, tới lời hứa của cô với Ben, tới lúc cô giả giọng mẹ tôi và khiến cả thế giới thay đổi, dù chỉ trong giây lát.
Tất cả những điều chúng tôi đã trải qua.
Cách cô khóc khi phải bỏ Manchee lại.
Nói với tôi rằng tôi là tất cả những gì cô có.
Khi tôi nhận ra mình có thể đọc được cô, dù im lặng hay không.
Khi tôi tưởng Aaron đã bắn cô giữa đường.
Cảm giác của tôi trong những giây khủng khiếp ấy.
Cảm giác khi phải mất cô.
Nỗi đau, thật bất công và phi lý.
Cơn thịnh nộ.
Tôi đã ước gì người trúng đạn là tôi.
Tôi nhìn con dao trên tay.
Và tôi nhận ra cô đã đúng.
Tôi nhận ra sự thật suốt từ bấy giờ, dù điều đó điên khùng đến mức nào.
Cô không phải vật hiến tế.
Không phải.
Một người sa ngã, tất cả cùng sa ngã.
“Tôi biết hắn muốn gì,” tôi nói rồi đứng dậy.
“Là gì?” Viola hỏi.
“TODD HEWITT!”
Chắc chắn hắn đang đi trên đường hầm.
Không còn nơi nào để chạy.
Hắn đang đến.
Cô cũng đứng dậy, rồi tôi đứng chắn giữa cô và đường hầm. “Trốn xuống dưới một băng ghế,” tôi nói. “Trốn ngay.” “Todd…”
Tôi rời khỏi cô, tay tôi vẫn giữ lấy cánh tay cô cho đến khi tôi đã cách quá xa.
“Cậu đi đâu vậy?” cô hỏi, giọng thắt lại.
Tôi ngoái đầu nhìn nơi chúng tôi đã đi qua, nhìn lên đường hầm bằng nước.
Hắn sẽ đến đây bất cứ lúc nào.
“TODD HEWITT!”
“Hắn sẽ thấy cậu!” cô nói.
Tôi giơ dao ra trước mặt.
Con dao đã gây ra quá nhiều rắc rối.
Con dao đang giữ quá nhiều quyền năng.
“Todd!” Viola thốt lên. “Cậu đang làm gì vậy?”
Tôi quay sang Viola. “Hắn sẽ không làm hại cô,” tôi đáp. “Khi hắn biết là tôi biết hắn muốn gì.”
“Hắn muốn gì?”
Tôi nhìn cô. Cô đang đứng giữa những hàng ghế, hành tinh và hai mặt trăng màu trắng chiếu xuống cô, cả ánh sáng từ màn nước nữa, tôi nhìn khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể của cô trong lúc cô đứng đó nhìn tôi, và tôi thấy mình vẫn biết cô là ai, cô vẫn là Viola Eade, và sự im lặng không đồng nghĩa với trống rỗng, không bao giờ đồng nghĩa với trống rỗng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi sẽ chào đón hắn như một người đàn ông,” tôi đáp.
Và mặc dù xung quanh đang quá ồn để cô đọc được Tiếng Ồn của tôi, những suy nghĩ của tôi, cô vẫn nhìn lại.
Và tôi thấy là cô đã hiểu.
Cô đứng thẳng người hơn một chút.
“Tôi không trốn đâu,” cô nói. “Nếu cậu không trốn, tôi cũng không trốn.”
Và tôi chỉ cần có thế.
Tôi gật đầu.
“Sẵn sàng chưa?” tôi hỏi.
Cô nhìn tôi.
Và gật đầu cương quyết.
Tôi quay lại đường hầm.
Tôi nhắm mắt lại.
Tôi hít sâu.
Và lấy hết không khí trong phổi, cùng mọi nấc của Tiếng Ồn trong đầu, tôi ngả người ra sau…
Và hét, lớn hết mức có thể…
“AARON!!!!”
Rồi tôi mở mắt và đợi hắn đến.