← Quay lại trang sách

Chương 41 MỘT NGƯỜI SA NGÃ

TÔI THẤY CHÂN HẮN TRUỚC TIÊN, trượt xuống những bậc thang nhưng không hề vội vàng, hắn từ tốn khi đã biết chúng tôi đang ở đây.

Tôi cầm dao trên tay phải, tay trái cũng giơ ra sẵn sàng. Tôi đứng ở lối đi giữa các hàng ghế, gắng đứng ở chính giữa nhà thờ. Viola đứng sau tôi một chút, cách một hàng ghế.

Tôi đã sẵn sàng.

Tôi nhận ra mình đã sẵn sàng.

Những chuyện xảy ra đã đưa tôi đến đây, đến nơi này, với con dao trên tay và một thứ đáng để cứu giữ.

Một người.

Nếu phải lựa chọn giữa cô và hắn, thì chẳng cần phải đắn đo, và đội quân có thể đi chết đi.

Vậy nên tôi đã sẵn sàng.

Sẵn sàng hết mức.

Vì tôi biết hắn muốn gì.

“Đến đây nào,” tôi thì thào.

Hai chân Aaron xuất hiện, rồi đến hai tay, một tay đang cầm súng, tay còn lại bám vào tường để giữ thăng bằng.

Cuối cùng là mặt hắn.

Khuôn mặt khủng khiếp, đáng sợ của hắn.

Nửa rách toạc, vết rách trên má để lộ những chiếc răng, còn lỗ hổng nơi từng có cái mũi thì trống hoác, khiến hắn trông chẳng giống một con người nữa.

Và hắn đang mỉm cười.

Tôi lại thấy sợ.

“Todd Hewitt,” hắn cất tiếng, giọng gần như chào hỏi.

Tôi hét lên giữa tiếng gầm gào của dòng nước, gắng không run rẩy. “Mày có thể hạ súng xuống, Aaron.”

“Ồ, thật sao?” hắn hỏi, mắt mở lớn, nhìn Viola đang đứng sau lưng tôi. Dù không quay lại nhưng tôi biết cô đang đối diện với Aaron, tôi biết cô đang gắng hết sức để tỏ ra dũng cảm.

Và điều đó khiến tôi mạnh mẽ hơn.

“Tao biết mày muốn gì,” tôi nói tiếp. “Tao đã hiểu.”

“Thật sao, nhóc Todd?” Aaron hỏi, và tôi thấy hắn không tự chủ được, cố nhìn vào Tiếng Ồn của tôi, dù chẳng thể nghe được nhiều giữa tiếng gầm của thác.

“Cô ấy không phải vật tế,” tôi nói.

Hắn không nói gì, chỉ tiến những bước đầu tiên vào nhà thờ, ngước mắt nhìn cây thánh giá và những hàng ghế cùng bục giảng.

“Và tao cũng không phải vật tế,” tôi nói tiếp.

Nụ cười quỷ quyệt của hắn mở rộng hơn. Vết rách cũ lại toác ra thêm, máu bắn ra từ đó. “Trí khôn là bạn của quỷ,” hắn nói, tôi nghĩ đây là cách hắn thừa nhận rằng tôi đã đúng.

Tôi đứng vững và xoay theo Aaron trong lúc hắn bước đến phía có bục giảng kinh ở gần mép vực.

“Là mày,” tôi nói. “Mày là vật tế.”

Và tôi mở Tiếng Ồn của mình hết mức để cả hắn và Viola đều thấy được rằng tôi đang nói sự thật.

Những điều Ben đã cho tôi xem trước khi tôi rời trang trại, cách một thằng nhóc ở thị trấn Prentiss trở thành đàn ông, lý do khiến những thằng đã trở thành đàn ông không nói chuyện với những thằng vẫn còn là trẻ nít, lý do khiến những thằng sau khi trở thành đàn ông lại là những kẻ đồng lõa với tội ác của thị trấn Prentiss-

Do là…

Và tôi buộc mình phải nói…

Đó là vì chúng đã giết một người đàn ông khác.

Tự tay giết.

Tất cả những người đã biến mất, những người đã cố biến mất.

Sự thật là họ không hề biến mất.

Thầy Royal, thầy giáo cũ của tôi, người thích uống rượu rồi tự sát, đã không tự sát. Thầy bị Seb Mundy bắn, vào ngày sinh nhật lần thứ mười ba của nó, thằng nhóc bị buộc phải đứng một mình và bóp cò trong lúc tất cả những tên đàn ông còn lại của thị trấn Prentiss đứng nhìn. Ông Gault, người sở hữu đàn cừu mà chúng tôi đã tiếp quản khi ông ấy biến mất hai mùa đông trước, thực tế đã không biến mất. Ông bị thị trưởng Prentiss bắt khi đang chạy qua đầm lầy, thị trưởng Prentiss đã làm đúng luật của Tân Thế giới và xử tử ông, chỉ có điều ông ta đã đợi cho đến khi Prentiss Con bước sang tuổi mười ba và bảo cậu quý tử của mình tra tấn ông Gault đến chết mà không cần sự trợ giúp của bất kỳ ai.

Và còn nhiều nữa. Những người đàn ông tôi biết bị những thằng nhóc tôi biết sát hại để chính chúng có thể trở thành đàn ông. Nếu người của thị trưởng đã giam sẵn một kẻ đào tẩu để dành cho sinh nhật mười ba của một thằng nào đấy thì không sao. Nếu không, họ chỉ việc chọn lấy một người bất kỳ mà họ không ưa ở thị trấn Prentiss rồi nói rằng ông ta đã biến mất.

Mạng sống của một người đàn ông được giao cho một thằng nhóc để nó tự tay kết liễu.

Một người đàn ông bỏ mạng, một người đàn ông ra đời.

Tất cả đều đồng lõa. Tất cả đều có tội.

Ngoại trừ tôi.

“Ôi Chúa ơi,” tôi nghe Viola nói.

“Nhưng tao thì khác, phải không?” tôi hỏi.

“Mày là đứa cuối cùng, Todd Hewitt,” Aaron nói. “Chiến binh cuối cùng trong đội quân hoàn hảo của Chúa.”

“Tao không nghĩ Chúa có liên quan gì đến đội quân của mày,” tôi đáp. “Hạ súng xuống đi. Tao biết mình phải làm gì.”

“Nhưng mày có phải một người truyền tin không, Todd?” hắn hỏi và nghiêng đầu, nở nụ cười bất khả ngày càng rộng hơn. “Hay mày là một kẻ lừa gạt?”

“Đọc tao mà xem,” tôi thách thức. “Cứ việc đọc tao nếu mày không tin tao có thể ra tay.”

Hắn đã đến bục giảng kinh, đứng đối diện tôi ở chính giữa lối đi, ném Tiếng Ồn của hắn qua tiếng thác, đẩy nó về phía tôi, chộp lấy những gì hắn có thể, và tôi nghe thấy vật tế và kế hoạch hoàn hảo của Chúa và sự hy sinh của thánh.

“Có lẽ vậy, nhóc Todd ạ,” hắn nói.

Và hắn đặt khẩu súng xuống bục giảng kinh.

Tôi nuốt khan và nắm con dao chặt hơn.

Nhưng hắn nhìn sang Viola và khẽ bật cười. “Không,” hắn nói. “Con nhóc sẽ tìm cách lợi dụng thời cơ, phải không?”

Rồi hắn ném khẩu súng qua vực, xuống thác nước, một cách gần như bình thản.

Nó rơi thật nhanh, chúng tôi thậm chí còn không nhìn thấy nó biến mất.

Nhưng nó đã biến mất.

Rồi chỉ còn lại Aaron và tôi.

Và con dao.

Hắn dang tay, và tôi nhận ra hắn đang làm tư thế giảng kinh mà hắn vẫn thường làm trên bục giảng của hắn ở thị trấn Prentiss. Hắn tựa vào bục giảng bằng đá này và xòe bàn tay ngửa ra, ngước mắt nhìn mái vòm bằng nước trắng xóa đang tỏa sáng trên đầu.

Môi hắn lầm rầm chuyển động.

Hắn đang cầu nguyện.

“Mày điên rồi,” tôi nói.

Hắn nhìn tôi. “Tao được ban phước.”

“Mày muốn tao giết mày.”

“Nhầm rồi, Todd Hewitt,” hắn nói, tiến một bước xuống lối đi giữa hai hàng ghế, về phía tôi. “Sự căm phẫn là chìa khóa. Sự căm ghét là động lực. Sự căm ghét là ngọn lửa tẩy trần người chiến binh. Người chiến binh buộc phải căm ghét.”

Hắn tiến thêm một bước.

“Tao không chỉ muốn mày giết tao,” hắn nói. “Tao muốn mày xẻo thịt, ăn gan uống máu tao.”

Tôi lùi lại một bước.

Nụ cười lung lay. “Có lẽ thằng nhóc đã hứa hẹn nhiều hơn những gì nó có thể thực hiện.”

“Tại sao?” tôi hỏi, lùi thêm vài bước. Viola cũng lùi lại, vòng ra sau tôi và giờ đứng bên dưới bức điêu khắc của Tân Thế giới. “Tại sao mày làm vậy? Có lý gì trong chuyện này chứ?”

“Chúa đã chỉ cho tao lối đi của mình,” hắn đáp.

“Tao đã ở đây gần mười ba năm,” tôi nói, “và tao chỉ mới nghe thấy tiếng con người.”

“Chúa hành sự thông qua con người,” Aaron trả lời.

“Ác quỷ cũng vậy,” Viola nói.

“À,” Aaron quay sang cô. “Nó biết nói. Những lời cám dỗ để lôi kéo…”

“Im đi,” tôi hằm hè. “Mày không có quyền nói chuyện với cô ấy.”

Tôi đã đi qua hàng ghế cuối cùng. Tôi lùi sang bên phải, Aaron đi theo cho đến khi chúng tôi chậm rãi di chuyển thành vòng tròn. Hai tay hắn vẫn dang rộng, con dao của tôi vẫn giơ trước mặt, Viola vẫn đi sau tôi, bọt nước phủ khắp mọi thứ. Căn phòng từ từ xoay quanh chúng tôi, gờ đá vẫn trơn trượt, bức tường bằng nước vẫn sáng trắng trong ánh mặt trời.

Và tiếng gầm, tiếng gầm không dứt.

“Mày là thử thách cuối cùng,” Aaron nói. “Thằng nhóc cuối cùng. Kẻ cuối cùng để hoàn thiện chúng tao. Với mày trong đội quân, sẽ không có mắt xích yếu nào. Chúng ta sẽ thực sự được ban phước. Một người sa ngã, tất cả cùng sa ngã, Todd. Và tất cả chúng ta đều phải sa ngã.” Hắn nắm chặt tay rồi lại ngước lên nhìn. “Để chúng ta có thể tái sinh! Để chúng ta có thể chiếm lĩnh thế giới bị nguyền rủa này và biến nó thành…”

“Tao sẽ không làm vậy,” tôi nói, và hắn gầm gừ vì bị cắt lời. “Tao sẽ không giết ai hết.”

“À, phải, Todd Hewitt,” Aaron đáp. “Và đó là lý do mày đặc biệt đến vậy, phải không? Thằng nhóc không thể giết.”

Tôi nhìn nhanh sang Viola, người đang đứng chếch khỏi tôi một chút. Chúng tôi vẫn di chuyển thành vòng tròn nhỏ.

Viola và tôi đã đến cửa đường hầm.

“Nhưng Chúa cần một vật tế,” Aaron đang nói. “Chúa cần một kẻ tử vì đạo. Và còn ai tốt hơn để cho thằng nhóc đặc biệt giết ngoài người phát ngôn của Chúa?”

“Tao không nghĩ Chúa nói chuyện với mày đâu,” tôi đáp. “Dù tao có thể tin rằng ông ta muốn mày chết thật.”

Mắt Aaron trở nên điên cuồng và trống rỗng đến mức tôi cảm thấy ớn lạnh. “Tao sẽ là một vị thánh,” một ngọn lửa nhỏ âm ỉ trong giọng nói của hắn. “Đó là định mệnh của tao.”

Hắn đã đến cuối lối đi và đang bước theo chúng tôi qua hàng ghế cuối cùng.

Viola và tôi vẫn lùi lại

Đã gần đến đường hầm.

“Nhưng phải làm sao để tạo động lực cho thằng nhóc?” Aaron nói tiếp, mắt hắn như hai cái hốc. “Phải làm sao để cho hắn trưởng thành?”

Và Tiếng Ồn của hắn mở ra với tôi, lớn như tiếng sấm.

Mắt tôi mở lớn.

Ruột gan tôi rớt xuống chân.

Vai tôi rũ xuống khi khi tôi cảm thấy sự yếu đuối đè lên mình.

Tôi có thể thấy nó. Nó là một ảo tưởng, một lời nói dối, nhưng những lời nói dối của đàn ông cũng rõ rệt như sự thật của họ, và tôi có thể thấy từng chút một của nó.

Hắn đã định giết Ben.

Đó là cách hắn định ép tôi phải giết hắn. Đó là cách họ định làm. Để bảo vệ đội quân của họ và khiến tôi trở thành một tên sát nhân, họ đã định giết Ben.

Và bắt tôi phải nhìn.

Khiến tôi đủ căm ghét để giết Aaron.

Tiếng Ồn của tôi bắt đầu sôi sục, đủ lớn để nghe thấy. “Thằng khốn kiếp…”

“Nhưng Chúa đã gửi một dấu hiệu,” Aaron nói, nhìn Viola, mắt hắn đang mở lớn, máu túa ra từ vết rách, lỗ hổng nơi từng là mũi hắn phập phồng. “Con bé,” hắn nói. “Món quà từ thiên đường.”

“Đừng có nhìn cô ấy!” tôi hét lên. “Mày không được phép nhìn cô ấy!”

Aaron quay lại nhìn tôi, nụ cười vẫn nở. “Phải, Todd, phải,” hắn nói. “Đó là con đường của mày, đó là con đường mày phải đi. Thằng nhóc có trái tim mềm yếu, thằng nhóc không thể giết. Nó sẽ giết vì ai? Nó sẽ bảo vệ ai?”

Lùi thêm một bước, thêm một bước gần hơn đến đường hầm.

“Và khi sự im lặng quỷ quyệt bị nguyền rủa của nó làm ô nhiễm đầm lầy, tao nghĩ Chúa đã gửi cho tao một vật tế, một ví dụ cuối cùng của ác quỷ biết ẩn náu để tao có thể hủy diệt và tẩy trần.” Hắn nghiêng đầu. “Nhưng rồi mục đích thực sự của nó được bộc lộ.” Hắn nhìn cô, rồi nhìn tôi. “Todd Hewitt sẽ bảo vệ những kẻ đang lâm vào đường cùng.”

“Cô ấy không lâm vào đường cùng,” tôi nói.

“Rồi mày bỏ chạy.” Mắt Aaron mở lớn, như thể đang ngạc nhiên một cách giả tạo. “Mày thà bỏ chạy chứ không chịu thực hiện sứ mệnh của mình.” Hắn lại ngước lên nhìn nhà thờ. “Bởi thế sự chiến thắng của tao trước mày càng tuyệt diệu hơn.”

“Mày chưa thắng,” tôi nói.

“Thật sao?” hắn lại mỉm cười. “Đến đây, Todd. Đến với tao bằng toàn bộ sự căm ghét trong tim mày.”

“Tao sẽ làm thế,” tôi nói. “Tao sẽ ra tay.”

Nhưng lại lùi thêm một bước.

“Mày đã có lần rất suýt soát, nhóc Todd,” Aaron nói. “Ở đầm lầy, mày đã vung dao, khi tao chuẩn bị giết con bé, nhưng không. Mày đã ngần ngại. Mày gây thương tích nhưng không chịu giết. Rồi tao cướp con bé khỏi tay mày và mày đuổi theo, tao đã biết mày sẽ làm vậy, dù khốn khổ vì vết thương mà tao đã gây ra cho mày, nhưng một lần nữa, thế vẫn không đủ. Mày đã hy sinh con chó thân yêu thay vì chịu nhìn thấy con bé bị hại, mày đã để tao bẻ cổ nó thay vì thực hiện sứ mệnh của mình.”

“Mày câm miệng lại!” tôi gào lên.

Hắn giơ lòng bàn tay lên với tôi.

“Tao đang ở đây, Todd,” hắn nói. “Thực hiện sứ mệnh của mày đi. Trở thành một người đàn ông đi.” Hắn cúi đầu cho đến khi hai mắt ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi. “Sa ngã đi.”

Tôi bặm môi.

Tôi đứng thẳng hơn.

“Tao đã là một thằng đàn ông rồi,” tôi nói.

Và Tiếng Ồn của tôi cũng nói lên điều đó.

Hắn nhìn tôi chằm chằm. Như thể đang nhìn xuyên qua tôi.

Rồi hắn thở dài.

Như thể hắn thất vọng.

“Chưa phải đàn ông,” hắn nói, mặt hắn thay đổi. “Có lẽ không bao giờ có thể.”

Tôi không lùi lại.

“Đáng tiếc,” hắn nói.

Và hắn lao vào tôi…

“Todd!” Viola hét…

“Chạy đi!” tôi hét…

Nhưng tôi không lùi lại…

Tôi lao về phía trước…

Và cuộc chiến bắt đầu.

Tôi lao vào hắn và hắn lao vào tôi. Tôi giơ dao ra nhưng đến phút cuối, tôi nhảy sang một bên, để hắn đâm sầm vào tường…

Hắn xoay người lại, mặt hằm hè, vung tay đấm tôi. Tôi cúi xuống và vung dao chém, cắt dọc cẳng tay hắn nhưng vết thương thậm chí không khiến hắn chậm lại dù chỉ một chút…

Hắn vung tay còn lại để đấm tôi, trúng ngay dưới cằm…

Đánh tôi ngã ngửa…

“Todd!” Viola lại gọi…

Tôi loạng choạng ngã ngửa vào hàng ghế cuối cùng, rớt phịch xuống…

Nhưng tôi đang nhìn lên…

Aaron quay sang Viola-

Cô đang đứng dưới chân những bậc thang…

“Chạy đi!” tôi hét…

Nhưng cô đang cầm một hòn đá phẳng bự chảng trên tay và nhăn mặt, gằn lên giận dữ, lẳng nó vào Aaron. Hắn cúi người tránh, cố dùng một tay gạt hòn đá ra, nhưng nó đập vào trán hắn, khiến hắn loạng choạng lùi lại, xa khỏi cả tôi lẫn cô ấy, về phía gờ đá, về mặt trước của nhà thờ…

“Đi nào!” Viola hét lên với tôi…

Tôi lảo đảo đứng dậy…

Nhưng Aaron cũng đã quay lại…

Máu chảy xuống mặt…

Miệng hắn mở lớn cất lên tiếng thét…

Hắn nhảy về phía trước như một con nhện, chộp lấy tay phải của Viola-

Cô dùng tay trái đấm lên mặt hắn dữ dội, máu bê bết khắp tay…

Nhưng hắn không buông…

Tôi hét lên trong lúc chạy như bay về phía họ…

Dao chĩa ra…

Nhưng một lần nữa tôi xoay nó lại vào phút cuối…

Và chỉ lao mình vào hắn…

Chúng tôi ngã lên bậc thang, Viola nện lưng xuống đất, tôi ngã lên người Aaron, hai tay hắn ghì chặt đầu tôi. Hắn rướn bộ mặt khủng khiếp và cắn một miếng vào phần cổ đang để hở của tôi…

Tôi thét lên và lùi lại, đồng thời đấm mạnh vào hắn…

Tôi tránh xa khỏi hắn, quay trở lại nhà thờ, lấy tay ôm cổ…

Hắn lại lao vào tôi, nắm đấm của hắn vung thẳng đến…

Đấm vào mắt tôi…

Đầu tôi ngửa ra…

Tôi lảo đảo qua những hàng ghế, lùi vào chính giữa nhà thờ…

Một cú đấm khác…

Tôi vung dao lên để cản…

Nhưng xoay lưỡi dao sang một bên…

Và hắn lại đấm tôi…

Tôi loạng choạng lùi khỏi hắn trên mặt đá ướt át…

Qua lối đi, về phía kệ giảng kinh…

Và lần thứ ba nắm đấm của hắn nện vào mặt tôi…

Và tôi cảm thấy hai chiếc răng long khỏi hàm…

Và tôi gần ngã xuống…

Rồi tôi cũng ngã…

Lưng và đầu đập vào bục kinh bằng đá…

Và tôi đánh rớt con dao.

Nó kêu leng keng, văng về phía mép vực.

Vô dụng, như trước giờ vẫn vậy.

“Tiếng Ồn tiết lộ mày!” Aaron gào lên. “Tiếng Ồn của mày tiết lộ mày!” Hắn đang lại gần tôi, đứng phía trên tôi. “Ngay từ lúc bước xuống nơi thiêng liêng này, tao đã biết chuyện sẽ diễn ra như thế này!” Hắn dừng lại ở chân tôi, nhìn chằm chằm xuống tôi, hai nắm đấm bóp chặt và dính dầy máu của tôi, mặt dính đầy máu của chính hắn. “Mày sẽ không bao giờ có thể trở thành đàn ông, Todd Hewitt! Không bao giờ!”

Qua khóe mắt, tôi thấy Viola đang điên cuồng tìm thêm đá…

“Tao đã là đàn ông rồi,” tôi nói, nhưng tôi đã ngã, tôi đã để rớt con dao, tôi đang lắp bắp, tay ôm vết thương đang chảy máu trên cổ.

“Mày đã cướp sự hy sinh của tao khỏi tay tao!” Mắt hắn đã chuyển thành những viên kim cương bùng cháy, Tiếng Ồn của hắn rực đỏ, dữ dội đến mức gần như khiến những giọt nước trên người hắn bốc hơi. “Tao sẽ giết mày.” Hắn cúi đầu nhìn tôi. “Và mày chỉ được chết sau khi trông thấy tao giết con nhãi một cách từ từ.”

Tôi nghiến răng.

Tôi gượng mình đứng dậy.

“Cứ đến đi,” tôi gầm gừ.

Aaron thét lên và tiến thêm một bước về phía tôi.

Tay hắn chìa ra để túm tôi…

Đầu tôi ngẩng dậy để đón hắn…

Và Viola đập vào đầu hắn bằng một tảng đá mà cô phải cố hết sức để nhấc lên…

Hắn lảo đảo…

Tựa vào những hàng ghế để giữ thăng bằng…

Rồi hắn lại lảo đảo…

Nhưng hắn không ngã xuống.

Hắn không chịu ngã xuống.

Hắn loạng choạng nhưng vẫn đứng giữa tôi và Viola, thẳng người lên, lưng quay về phía Viola nhưng vẫn sừng sững trước mặt cô, một tia máu đang bắn ra từ đầu hắn, nhưng hắn vẫn đứng thẳng như một cơn ác mộng…

Hắn thực sự là một con quái vật.

“Mày không phải là người,” tôi nói.

“Tao đã nói với mày rồi, nhãi Todd,” hắn nói, giọng trầm trầm đầy quỷ quyệt, Tiếng Ồn của hắn bừng lên với tôi bằng cơn thịnh nộ thuần khiết đến nỗi nó có thể đẩy tôi ngã ngửa. “Tao là một vị thánh.”

Hắn vung tay về phía Viola mà không thèm nhìn, trúng mắt cô, đẩy cô ra sau trong lúc cô hét lên và ngã xuống, ngã xuống, vấp phải một chiếc ghế, đập mạnh đầu xuống đá…

Và không đứng dậy.

“Viola!” tôi hét…

Và tôi chạy qua mặt hắn…

Hắn để tôi đi…

Tôi đến chỗ cô…

Hai chân cô đang vắt qua chiếc ghế băng bằng đá…

Đầu cô ở dưới sàn…

Một dòng máu nhỏ đang chảy ra từ đó…

“Viola!” tôi nói và đỡ cô dậy…

Đầu cô ngửa ra sau…

“VIOLA!” tôi hét lên…

Và tôi nghe thấy tiếng ùng ục khe khẽ đằng sau…

Tiếng cười.

Hắn đang cười.

“Mày đã luôn được định sẵn là sẽ phản bội cô ta,” hắn nói. “Điều đó đã được báo trước.”

“Mày IM ĐI!”

“Và mày có biết tại sao không?”

“TAO SẼ GIẾT MÀY!”

Hắn hạ giọng thành một tiếng thì thầm…

Nhưng là tiếng thì thầm khiến tôi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy khắp người…

“Mày đã sa ngã.”

Và Tiếng Ồn của tôi đỏ rực.

Đỏ hơn từ trước đến giờ.

Màu đỏ sát nhân.

“Phải, Todd,” Aaron rít lên. “Phải, phải thế chứ.”

Tôi khẽ đặt Viola xuống và đứng dậy, đối diện với hắn.

Sự căm ghét của tôi quá lớn, nó lấp đầy hang động.

“Đến đây, nhóc,” hắn nói. “Đến đây mà tẩy trần bản thân.” Tôi nhìn con dao…

Đang nằm trong một vũng nước…

Gần mép bục giảng kinh phía sau Aaron…

Nơi tôi đã đánh rơi…

Và tôi nghe thấy nó đang gọi…

Nhặt tôi lên, nó nói.

Nhặt tôi lên mà sử dụng.

Aaron dang tay ra.

“Giết tao đi,” hắn nói. “Trở thành đàn ông đi.”

Đừng bao giờ buông tôi, con dao nói…

“Xin lỗi,” tôi nói khẽ, dù không biết tôi đang nói với ai hay xin lỗi vì điều gì…

Tôi xin lỗi…

Và tôi chạy đến…

Aaron không buồn nhúc nhích, tay vẫn dang ra như để ôm tôi…

Tôi thụi vai vào hắn…

Hắn không kháng cự…

Tiếng Ồn của tôi gào lên đỏ rực…

Chúng tôi ngã xuống bục giảng kinh, gần mép vực…

Tôi đè lên người hắn…

Hắn vẫn không kháng cự…

Tôi đấm vào mặt hắn…

Hết lần này…

Đến lần khác…

Rồi lại đấm…

Đấm nữa…

Đấm cho nó thành một đống nát vụn đầy máu…

Sự căm ghét ứa ra từ nắm đấm của tôi…

Và tôi vẫn đấm…

Vẫn đấm…

Đấm gãy xương…

Đấm gãy sụn…

Và một con mắt nát bét dưới các đốt ngón tay tôi…

Cho đến khi tôi không thể cảm thấy hai tay của mình nữa…

Nhưng tôi vẫn đấm…

Máu hắn bắn khắp người tôi…

Màu đỏ của nó trùng với màu đỏ trong Tiếng Ồn của tôi…

Rồi tôi ngả ra sau, vẫn ngồi trên người hắn, bê bết máu của hắn…

Và hắn đang cười, hắn vẫn đang cười…

Hắn ùng ục thốt lên tiếng “Phải” qua hàm răng gãy, “Phải…”

Và sắc đỏ bừng lên trong tôi…

Và tôi không thể kiềm chế được nữa…

Và sự căm ghét…

Và tôi nhìn sang…

Con dao…

Chỉ cách đó một mét…

Ở gờ đá…

Cạnh bục giảng kinh…

Đang gọi tôi…

Đang gọi…

Và lần này tôi biết…

Lần này tôi biết…

Tôi sẽ sử dụng nó.

Và tôi lao tới chỗ nó…

Tay tôi chìa ra…

Tiếng Ồn rực đỏ đến nỗi tôi gần như không thể nhìn…

Phải, con dao nói…

Phải.

Nhặt tôi lên.

Cầm sức mạnh lên.

Nhưng một bàn tay khác đã đến nơi trước…

Viola.

Và khi tôi nhào về phía con dao, một cảm xúc dâng lên trong tôi…

Một cảm xúc trong Tiếng Ồn của tôi…

Một cảm xúc khi nhìn thấy cô…

Khi thấy cô vẫn còn sống…

Một cảm xúc dâng lên cao hơn cả sắc đỏ…

Và tôi nói, “Viola.”

Chỉ “Viola”.

Và cô nhặt con dao lên.

Quán tính đẩy tôi nhào về phía mép vực và tôi quay người cố trụ lại và tôi có thể thấy cô nhặt con dao và tôi có thể thấy cô tiến về phía trước và tôi đang trượt đi trên gờ đá và các ngón tay trơn lùi trên mặt sàn ướt át và tôi thấy Aaron ngồi dậy nhưng hắn chỉ còn lại một mắt và đang nhìn chằm chằm vào Viola lúc cô vung dao lên và tôi không thể cản cô và Aaron đang cố đứng dậy và Viola tiến lại chỗ hắn và tôi đập vai vào gờ đá và dừng lại kịp lúc trước khi rớt xuống và tôi nhìn và những gì còn lại trong Tiếng Ồn của Aaron đang bừng lên vì giận dữ và vì sợ hãi và nó đang nói Không…

Nó đang nói Không phải là mày…

Viola vung tay…

Giơ dao lên…

Rồi bổ xuống…

Xuống…

Xuống…

Đâm thẳng vào một bên cổ Aaron…

Mạnh đến nỗi mũi dao chọc sang tận phía bên kia…

Có tiếng rắc, tiếng rắc mà tôi vẫn còn nhớ…

Aaron ngã xuống vì lực từ cú đâm…

Và Viola buông dao…

Cô lùi lại…

Mặt trắng bệch.

Tôi có thể nghe tiếng cô hổn hển giữa tiếng thác gầm.

Tôi chống người lên…

Và chúng tôi nhìn.

Aaron đang gượng dậy.

Hắn đang gượng dậy, một tay chụp lấy con dao, nhưng nó vẫn găm chặt trên cổ hắn. Con mắt còn lại mở lớn, lưỡi hắn thè ra.

Hắn quỳ gối lên.

Rồi đứng dậy.

Viola khẽ kêu lên và lùi lại.

Lùi lại cho đến khi cô đứng cạnh tôi.

Chúng tôi nghe thấy hắn đang nuốt khó nhọc.

Cố thở.

Hắn tiến về phía trước nhưng vấp phải bục giảng kinh.

Hắn nhìn về phía chúng tôi.

Lưỡi hắn sưng lên và quằn quại.

Hắn đang muốn nói gì đấy.

Hắn đang muốn nói gì đấy với tôi.

Hắn đang cố lên tiếng.

Nhưng hắn không thể.

Hắn không thể.

Tiếng Ồn của hắn chỉ còn là những màu sắc hoang dại và những hình ảnh, những điều tôi sẽ không bao giờ hiểu được.

Hắn nhìn vào mắt tôi.

Và Tiếng Ồn của hắn dừng lại.

Dừng hẳn.

Rốt cuộc.

Và trọng lực thắng cơ thể hắn. Hắn gục người ngã xuống.

Khỏi bục giảng kinh.

Qua mép vực.

Và biến mất sau bức tường nước.

Mang con dao theo cùng.