Chương 42 CHẶNG ĐƯỜNG CUỐI CÙNG ĐẾN HAVEN
VIOLA NGỒI XUỐNG CẠNH TÔI, nhanh và đột ngột gần như thể cô ngã sụp xuống.
Cô thở mạnh và nhìn chằm chằm vào khoảng trống nơi Aaron vừa đứng. Ánh nắng chiếu qua ngọn thác, hắt những lằn sáng gợn sóng lên mặt cô, nhưng đó là thứ duy nhất trên khuôn mặt ấy đang chuyển động.
“Viola?” tôi nói, ngồi xổm dậy cạnh cô.
“Hắn chết rồi,” cô nói.
“Phải,” tôi nói. “Hắn chết rồi.”
Và cô chỉ thở.
Tiếng Ồn của tôi kêu lạch cạch như một chiếc phi thuyền gặp nạn, đầy sắc đỏ, sắc trắng và đủ thứ khác nhau đến nỗi tưởng như đầu tôi đang bị tháo tung ra.
Tôi đã định ra tay.
Tôi đã định ra tay vì cô.
Nhưng thay vào đó…
“Tôi đã định ra tay,” tôi nói. “Tôi đã sẵn sàng ra tay.”
Cô nhìn tôi, mắt mở lớn. “Todd?”
“Tôi đã muốn giết hắn.” Tôi thấy giọng mình lớn hơn một chút. “Tôi đã sẵn sàng ra tay!”
Rồi cằm cô bắt đầu run, không phải vì cô sắp khóc, mà chỉ run thôi, rồi đến hai vai cô. Mắt cô mở lớn hơn nữa và cô đang run rẩy dữ dội. Không có gì rời khỏi Tiếng Ồn của tôi, tất cả đều ở đó, nhưng có thứ gì đấy khác tiến vào và nó là dành cho cô. Tôi túm lấy cô rồi ôm chặt. Hai chúng tôi cứ lắc lư tới lui một hồi để cô có thể run rẩy bao lâu tùy thích.
Cô im lặng hồi lâu, chỉ thốt lên những tiếng rên rỉ khe khẽ trong họng, và tôi nhớ khi mình vừa giết gã Xú Vật, cái cách tôi vẫn cảm thấy những tiếng răng rắc chạy dọc cánh tay, cái cách tôi không ngừng nhìn thấy máu của hắn, cái cách tôi thấy hắn chết hết lần này đến lần khác.
Cái cách đến tận bây giờ tôi vẫn còn thấy tất cả.
(Nhưng tôi đã định ra tay.)
(Tôi đã sẵn sàng.)
(Nhưng con dao đã rơi mất.)
“Giết người không hề giống với những gì họ kể trong các câu chuyện,” tôi nói, tựa cằm lên đỉnh đầu của cô. “Không hề giống.”
(Nhưng tôi đã định ra tay.)
Cô vẫn run rẩy và chúng tôi vẫn ngồi cạnh thác nước đang thịnh nộ gào thét. Mặt trời đã lên cao hơn và trong nhà thờ đã bớt sáng. Chúng tôi ướt nhẹp, bê bết máu. Bê bết máu và ướt nhẹp.
Và lạnh và run rẩy.
“Đi nào,” tôi nói, rồi đứng dậy. “Điều đầu tiên chúng ta cần làm là hong khô người, được chứ?”
Tôi kéo cô đứng dậy, đi lấy chiếc túi vẫn nằm trên sàn giữa hai hàng ghế rồi trở lại bên cạnh cô và xòe tay ra.
“Mặt trời đã lên cao,” tôi nói. “Bên ngoài sẽ ấm.”
Cô nhìn tay tôi trọn một phút trước khi cầm lấy nó.
Nhưng cô vẫn cầm lấy.
Chúng tôi đi vòng qua bục kinh, không thể ngưng nhìn nơi Aaron từng đứng, máu hắn đã bị bọt nước cuốn trôi.
(Tôi đã định ra tay.)
(Nhưng con dao.)
Tôi cảm thấy bàn tay mình run rẩy trong tay cô và tôi không biết là tay ai đang run rẩy.
Chúng tôi đi lên những bậc thang. Đến nửa đường thì cô mới lên tiếng.
“Tôi cảm thấy muốn bệnh,” cô nói.
“Tôi biết,” tôi đáp.
Chúng tôi dừng lại. Cô ngả về phía thác nước và cảm thấy muốn bệnh.
Bệnh nặng.
Có lẽ đây là chuyện xảy ra khi ta giết người.
Cô nhoài người về phía trước, tóc ướt nhẹp và xõa xuống. Cô nhổ nước bọt.
Nhưng không ngẩng lên.
“Tôi không thể để cậu ra tay,” cô nói. “Làm vậy hắn sẽ thắng.” “Tôi đã định ra tay,” tôi nói.
“Tôi biết,” cô nói, với mái tóc, với thác nước. “Bởi vậy tôi đã ra tay.”
Tôi thở hắt ra. “Đáng lẽ cô nên để tôi làm.”
“Không.” Cô ngước lên nhìn trong khi người vẫn đang cúi gập. “Tôi không thể để cậu ra tay.” Cô chùi miệng rồi lại ho. “Nhưng không chỉ có vậy.”
“Còn gì nữa?” tôi hỏi.
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi. Mắt cô ấy mở lớn và đỏ ngầu vì ho.
Và chúng già hơn trước đây.
“Tôi đã muốn làm vậy, Todd,” cô nói, trán nhăn lại. “Tôi đã muốn ra tay. Tôi đã muốn giết hắn.” Cô đưa tay lên mặt. “Ôi Chúa ơi,” cô thở. “Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi.”
“Dừng lại,” tôi nói, cầm tay cô và kéo chúng ra. “Dừng lại. Hắn là kẻ ác. Hắn là kẻ đại ác…”
“Tôi biết!” cô hét lên. “Nhưng tôi cứ nhìn thấy hắn. Tôi cứ nhìn thấy con dao găm vào cổ hắn…”
“Được rồi, cô đã muốn làm vậy,” tôi dừng Viola lại trước khi tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn. “Thì sao? Tôi cũng đã muốn. Nhưng hắn đã khiến cô phải muốn. Hắn đã bắt chúng ta phải lựa chọn, hoặc hắn hoặc chúng ta. Vì thế hắn là kẻ ác. Không phải những gì cô đã làm hay tôi đã làm, mà là những gì hắn đã làm, được chứ?”
Cô ngước lên nhìn tôi. “Hắn đã làm những gì hắn hứa,” cô nói, giọng nhỏ hơn. “Hắn đã khiến tôi sa ngã.”
Cô lại rên rỉ và đặt tay lên miệng, mắt sưng mọng.
“Không,” tôi nghiêm nghị nói. “Không, nghe này, đây là những gì tôi nghĩ, cô nghe chứ?”
Tôi ngước lên nhìn thác nước và đường hầm, không biết mình đang nghĩ gì, nhưng cô đang ở đó và tôi có thể nhìn thấy cô, dù không biết cô đang nghĩ gì nhưng tôi biết cô đang nghĩ gì. Và tôi có thể nhìn thấy cô, cô đang chênh vênh bên bờ vực và đang nhìn tôi, cầu xin tôi hãy cứu cô.
Cứu cô như cô đã cứu tôi.
“Đây là những gì tôi nghĩ,” tôi nói, và giọng tôi cứng rắn hơn, những ý nghĩ đang hình thành, những ý nghĩ rỉ vào Tiếng Ồn của tôi như lời thì thầm sự thật. “Tôi nghĩ có lẽ tất cả mọi người đều sa ngã,” tôi nói. “Tôi nghĩ có lẽ tất cả chúng ta đều phải sa ngã. Và tôi không nghĩ đó là câu hỏi.”
Tôi nhẹ nhàng kéo tay cô để đảm bảo cô vẫn lắng nghe.
“Tôi nghĩ câu hỏi là liệu sau khi sa ngã chúng ta có thể đứng lên hay không?”
Thác nước vẫn đổ xuống, chúng tôi vẫn đang run rẩy vì lạnh và vì mọi thứ khác, và cô nhìn tôi chằm chằm, còn tôi đợi và hy vọng.
Rồi tôi thấy cô lùi khỏi mép vực.
Tôi thấy cô quay trở lại bên tôi.
“Todd,” cô nói, và đó không phải một câu hỏi.
Chỉ là tên tôi.
Là con người tôi.
“Đi nào,” tôi nói. “Haven đang đợi.”
Tôi lại nắm tay cô và chúng tôi đi lên những bậc thang còn lại, quay trở lại phần bằng phẳng hơn của gờ đá, đi theo những khúc quanh ôm lấy tường đá, giữ thăng bằng trên mặt đá trơn trượt. Cú nhảy trở lại bờ dốc lần này khó hơn vì chúng tôi đang ướt nhẹp và yếu, nhưng tôi chạy lấy đà rồi nhảy và túm lấy Viola khi cô lảo đảo nhảy theo tôi.
Và chúng tôi đứng giữa ánh nắng.
Chúng tôi hít nó vào đầy lồng ngực suốt một hồi lâu, vắt những chỗ ướt nhất trên người trước khi thu vén đồ đạc và trèo lên bờ dốc nhỏ, lội qua bụi cây ra đến lối mòn và trở lại đường chính.
Chúng tôi nhìn xuống đồi, xuống con đường ngoằn ngoèo.
Nó vẫn ở đó. Haven vẫn ở đó.
“Đoạn đường cuối cùng,” tôi nói.
Viola vắt áo quần thêm một chút. Cô nheo mắt nhìn tôi kỹ hơn. “Cậu rất hay bị đấm vào mặt, cậu biết không?”
Tôi đưa tay lên sờ. Mắt tôi bắt đầu sưng và tôi nhận thấy một vết rách ở khóe miệng nơi tôi đã mất vài chiếc răng.
“Cảm ơn nhé,” tôi nói. “Tôi đã không cảm thấy đau cho đến khi cô nói vậy.”
“Xin lỗi.” Cô khẽ mỉm cười và đưa tay lên sờ gáy rồi nhăn mặt.
“Cô thấy thế nào?” tôi hỏi.
“Đau,” cô nói, “nhưng tôi sẽ sống.”
“Không gì có thể hủy diệt cô,” tôi nói.
Cô lại mỉm cười.
Rồi một tiếng CHÍU vang lên. Và Viola hắt ra một tiếng ối khe khẽ.
Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau trong giây lát, trong ánh nắng, cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên mà không chắc tại sao.
Rồi tôi dõi theo ánh mắt của Viola xuống bụng cô.
Có máu dính trên áo.
Máu của cô.
Máu tươi.
Chảy ra từ một cái lỗ nho nhỏ ngay bên phải rốn.
Cô chạm vào vết máu và giơ tay lên.
“Todd?” cô nói.
Rồi cô ngã xuống.
Tôi đỡ Viola, lảo đảo lùi lại một chút vì sức nặng.
Và tôi ngước lên nhìn đằng sau cô.
Trên đỉnh đồi, ngay chỗ con đường bắt đầu.
Ông Prentiss Con.
Đang cưỡi ngựa.
Tay chìa ra.
Đang cầm một khẩu súng ngắn.
“Todd?” Viola lặp lại, gục vào ngực tôi. “Hình như tôi bị bắn rồi, Todd.”
Không còn lời nào nữa.
Không còn lời nào ở trong đầu lẫn trong Tiếng Ồn của tôi.
Prentiss Con thúc ngựa lao xuống con đường dẫn đến chỗ chúng tôi.
Súng ngắn vẫn chĩa ra.
Không còn nơi nào để chạy.
Và tôi không còn con dao…
Thế giới mở ra rõ ràng và chậm rãi như cơn đau tồi tệ nhất. Viola bắt đầu thở khó nhọc, ép vào người tôi, Prentiss Con đang phi ngựa đến gần, và Tiếng Ồn của tôi dấy lên, nhận ra chúng tôi thế là tiêu đời, lần này thì không còn đường thoát, rằng nếu thế giới đã muốn bạn, nó sẽ không ngừng nghỉ cho tới khi có được bạn.
Và tôi là ai mà có thể cưỡng lại? Tôi là ai mà có thể thay đổi chuyện này nếu thế giới muốn nó xảy ra nhiều đến vậy? Tôi là ai mà có thể ngăn cản sự kết thúc của thế giới nếu nó cứ tiếp tục ập đến?
“Tao nghĩ cô ta rất muốn có mày, Todd,” Prentiss Con cười nhạo báng.
Tôi nghiến răng.
Tiếng Ồn của tôi đỏ rực và tím bầm.
Tôi là Todd Hewitt chết tiệt.
Quỷ tha ma bắt, đó là tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, ném Tiếng Ồn vào hắn, và tôi gầm gừ, “Tao đề nghị mày gọi tao là ông Hewitt.”
Ông Prentiss Con khựng người, thực sự khựng người đôi chút và vô tình kéo dây cương, khiến ngựa của hắn khẽ chồm lên.
“Thôi nào,” hắn nạt ngựa, sự tự tin trong giọng nói giảm đi đôi chút.
Và Prentiss Con biết cả hắn lẫn tôi đều có thể nghe ra điều đó. “Giơ tay lên,” hắn ra lệnh. “Tao sẽ đưa mày đến chỗ bố tao.” Và tôi làm điều kỳ diệu nhất.
Điều kỳ diệu nhất mà tôi từng làm.
Tôi lờ hắn.
Tôi khuỵu gối, đặt Viola xuống con đường đất.
“Đau lắm, Todd,” cô nói, giọng thỏ thẻ.
Tôi đặt cô xuống và tháo túi, cởi áo rồi vò lại, áp lên miệng vết thương. “Cô giữ chặt lấy, nghe rõ chứ?” tôi nói, cơn giận bùng lên như nham thạch. “Sẽ không mất quá một giây đâu.”
Tôi ngước lên nhìn Davy Prentiss.
“Đứng dậy,” hắn nói, ngựa của hắn vẫn giậm giật và căng thẳng vì sát khí từ tôi. “Tao không nói hai lần đâu, Todd.”
Tôi đứng dậy.
Tôi tiến về phía trước.
“Tao đã bảo giơ tay lên mà,” Davy nói, ngựa của hắn hí, thở phì phò và giậm hết chân này đến chân khác.
Tôi hiên ngang tiến lại gần hắn.
Nhanh hơn.
Cho đến khi tôi nhấc chân chạy.
“Tao bắn đấy!” Davy hét, vung vẩy khẩu súng, cố kiểm soát con ngựa đang phát ra Xông lên! Xông lên khắp Tiếng Ồn của nó.
“Mày đừng hòng!” tôi hét lớn, chạy thẳng về phía đầu con ngựa, ném một loạt Tiếng Ồn vào nó.
RẮN!
Con ngựa chồm lên trên hai chân sau.
“Quỷ tha ma bắt, Todd!” Davy hét lên, xoay mòng mòng, cố kiểm soát con ngựa bằng bàn tay không cầm súng.
Tôi nhảy tới, tông vào phần thân trước của con ngựa rồi nhảy lùi lại. Con ngựa hí lên và lại chồm dậy.
“Mày là mày chết chắc rồi!” Davy hét lên, xoay mòng mòng với con ngựa đang nhảy và dựng đứng lên.
“Mày chỉ đúng nửa sau thôi,” tôi đáp.
Và tôi nhìn thấy cơ hội của mình…
Con ngựa hí inh ỏi, lắc đầu qua lại…
Tôi đợi…
Davy kéo dây cương…
Tôi tránh…
Tôi đợi…
“Con ngựa chết tiệt!” Davy hét…
Hắn lại cố kéo dây cương…
Con ngựa vẫn xoay thêm một vòng…
Tôi đợi…
Con ngựa đưa Davy vòng lại gần tôi, đẩy hắn nghiêng xuống một bên trên yên…
Và đây là cơ hội của tôi…
Nắm đấm của tôi vung ra sau và chờ đợi…
BỐP!
Tôi đấm vào mặt hắn mạnh như một nhát búa…
Tôi thề rằng mình cảm thấy mũi của hắn gãy lìa dưới các lóng tay…
Hắn thét lên đau đớn và ngã khỏi lưng ngựa…
Đánh rơi khẩu súng xuống mặt đường bụi…
Tôi nhảy lùi lại…
Chân Davy vướng vào bàn đạp…
Con ngựa lại xoay vòng…
Tôi vận hết sức đánh mạnh vào thân sau của nó…
Và con ngựa đã chịu hết nổi.
Nó phóng ngược lên ngọn đồi, chân Davy vẫn mắc kẹt, người đập mạnh vào những tảng đá và bị kéo lê trên con đường đầy bụi, nhanh và ngược lên dốc…
Khẩu súng nằm trên mặt đất…
Tôi lại gần nó…
“Todd?” tôi nghe thấy.
Và không còn thời gian nữa.
Không còn thời gian.
Không buồn suy nghĩ. Tôi bỏ mặc khẩu súng và chạy đến bên Viola đang nằm ở rìa bụi cây.
“Hình như tôi sắp chết rồi, Todd,” cô nói.
“Cô không chết đâu,” tôi đáp, vòng một cánh tay ra sau vai cô, cánh tay còn lại vòng dưới khớp gối.
“Tôi lạnh.”
“Cô sẽ không chết!” tôi nói. “Không phải hôm nay!”
Và tôi đứng dậy, bế cô trên tay. Chúng tôi đang ở đoạn đầu con đường ngoằn ngoèo dẫn xuống Haven.
Sẽ không kịp. Con đường quá dài.
Vậy nên tôi chạy thẳng xuống. Xuyên qua bụi cây.
“Cố lên nào!” tôi nói lớn trong lúc Tiếng Ồn của tôi tự lãng quên chính nó, chỉ còn lại vũ trụ và hai chân đang di chuyển.
Cố lên nào!
Tôi chạy.
Qua bụi cây…
Qua con đường…
Qua bụi cây nữa…
Rồi lại qua con đường khi nó vòng lại…
Xuống và xuống…
Đá tung đất cát và nhảy qua những bụi cây…
Lảo đảo chạy qua những gốc rễ…
Cố lên nào.
“Cố lên,” tôi nói với Viola. “Cô phải cố lên, nghe rõ chứ?” Viola kêu gằn mỗi khi chúng tôi đáp mạnh xuống… Nhưng điều đó có nghĩa là cô vẫn còn thở…
Xuống…
Và xuống…
Cố lên nào.
Làm ơn.
Tôi trượt trên một nhánh cây dương xỉ…
Nhưng tôi không ngã…
Con đường và bụi cây…
Chân tôi đau nhức vì con dốc…
Bụi cây và con đường…
Xuống…
Làm ơn…
“Todd?”
“Đừng bỏ cuộc!”
Tôi xuống đến chân đồi và tiếp tục chạy.
Cô thật nhẹ trên tay tôi.
Thật nhẹ.
Tôi chạy đến nơi con đường tái hợp với dòng sông, con đường dẫn đến Haven, cây lại xuất hiện xung quanh, dòng sông chảy tiếp.
“Cố lên!” tôi lại nói, chạy trên đường, nhanh hết mức có thể.
CỐ lên.
Làm ơn.
Con đường cong và những khúc cua…
Dưới những rặng cây và cạnh bờ sông…
Tôi nhìn thấy đường chiến tuyến ở trước mặt, đường chiến tuyến mà tôi đã thấy qua ống nhòm từ đỉnh đồi. Những thanh gỗ lớn hình chữ X được xếp thành một hàng dài sang hai bên, với một lối đi ở chính giữa.
“CỨU!” tôi hét lên trong lúc đến gần. “CỨU CHUNG TÔI!”
Tôi chạy.
CỐ lên.
“Tôi không nghĩ mình có thể…” Viola nói, giọng cô đứt đoạn. “Có, cô CÓ THỂ!” tôi hét. “Tôi KHÔNG CHO cô bỏ cuộc!” Tôi chạy.
Đường chiến tuyến đang đến gần…
Nhưng không có ai.
Không có ai ở đó.
Tôi chạy qua lối đi ở giữa đường, sang phía bên kia.
Tôi dừng lại đủ lâu để ngoái về phía sau.
Không có ai.
“Todd?”
“Chúng ta gần đến nơi rồi,” tôi nói.
“Tôi không thể chịu nổi nữa, Todd…”
Cô ngửa đầu ra sau.
“Không, KHÔNG ĐƯỢC!” tôi hét vào mặt cô. “TỈNH DẬY, Viola Eade! Mở đôi mắt chết tiệt của cô ra!”
Cô gắng gượng. Tôi thấy cô gắng gượng.
Và cô mở mắt, chỉ he hé, nhưng vẫn mở.
Và tôi lại chạy nhanh hết mức có thể.
Và tôi hét “CỨU!” trong lúc chạy.
“CỨU!”
Làm ơn.
“CỨU!”
Và cô bắt đầu hổn hển.
“Cứu CHÚNG TÔI!”
Làm ơn, không.
Và tôi KHÔNG NHÌN THẤY AI HẾT.
Những căn nhà tôi đi qua đều đang đóng chặt cửa và lặng ngắt. Đường chuyển từ đất sang trải nhựa nhưng vẫn không có ai.
“CỨU!”
Chân tôi nện xuống mặt đường…
Con đường dẫn đến nhà thờ lớn trước mặt, một khoảng trống thưa thớt cây, tháp chuông hắt ánh nắng xuống quảng trường của thị trấn ở trước mặt nó.
Và cũng không có ai ở đó.
Không.
“CỨU!”
Tôi chạy đến quảng trường, băng qua nó, nhìn quanh quất, dỏng tai lắng nghe…
Không.
Không.
Nơi này trống trơn.
Viola đang thở khó nhọc trên tay tôi.
Và Haven trống trơn.
Tôi đã đến chính giữa quảng trường.
Tôi không nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ ai.
Tôi lại xoay người.
“CỨU!” tôi gào lên.
Nhưng không có ai.
Haven hoàn toàn trống trơn.
Không hề có hy vọng ở đây.
Viola khẽ trượt khỏi tay tôi và tôi phải khuỵu gối để đỡ cô. Áo sơ mi của tôi đã rớt khỏi vết thương trên người cô và tôi dùng một tay để giữ nó lại.
Không còn lại gì. Túi, ống nhòm, cuốn sách của mẹ tôi. Tôi nhận ra chúng đã bị bỏ lại trên sườn đồi.
Tôi và Viola là tất cả những gì chúng tôi có, mọi thứ chúng tôi có trên thế giới này.
Và cô đang chảy rất nhiều máu…
“Todd?” cô gọi, giọng cô nhỏ và đang nhịu lại.
“Làm ơn,” tôi nói, mắt ướt nhẹp, giọng vỡ òa. “Làm ơn.”
Làm ơn làm ơn làm ơn làm ơn làm ơn…
“Vì nhóc đã cầu xin một cách tử tế đến vậy,” một giọng nói vang lên từ phía bên kia quảng trường, hầu như chẳng cần lớn tiếng.
Tôi ngước lên nhìn.
Đang đi vòng qua nhà thờ là một con tuấn mã.
Với một kỵ sĩ trên lưng.
“Không,” tôi thì thầm.
Không.
Không.
“Phải, Todd,” thị trưởng Prentiss nói. “Ta e là thế đấy.”
Ông ta cưỡi ngựa một cách biếng nhác qua quảng trường, về phía tôi. Trông ông ta vẫn điềm tĩnh và chải chuốt như thường lệ, không hề có lấy một giọt mồ hôi bám trên quần áo, thậm chí còn đang đeo găng cưỡi ngựa, chân đi đôi ủng sạch bong.
Không thể nào.
Không thể nào.
“Sao ông có thể ở đây?” tôi hỏi, xẵng giọng. “Sao có thể…?”
“Ngay đến kẻ ngu đần nhất cũng biết có hai con đường dẫn đến Haven,” ông ta đáp, giọng bình tĩnh và mượt mà, gần như ngạo nghễ, nhưng không đến mức đó.
Đám bụi mà chúng tôi đã nhìn thấy. Đám bụi mà chúng tôi đã nhìn thấy đang chạy về Haven ngày hôm qua.
“Nhưng bằng cách nào?” tôi hỏi, quá choáng váng đến nỗi khó thốt nên lời. “Đội quân còn cách đây ít nhất một ngày…”
“Đôi khi tin đồn về một đội quân cũng hữu hiệu chẳng khác gì chính đội quân, nhóc của ta ạ,” ông ta trả lời. “Điều kiện đầu hàng rất hào phóng. Một trong số đó là dọn đường để đích thân ta chào đón nhóc.” Ông ta ngoái đầu nhìn về phía ngọn thác. “Mặc dù dĩ nhiên ta đã trông đợi con trai ta mang nhóc đến.”
Tôi nhìn quanh quảng trường, và giờ đây tôi đã có thể thấy những khuôn mặt đang ló ra nhìn từ những ô cửa sổ và cửa chính.
Tôi thấy thêm bốn kẻ cưỡi ngựa đang vòng qua nhà thờ.
Tôi quay lại nhìn thị trưởng Prentiss.
“Ồ, giờ đã là Tổng thống Prentiss,” ông ta nói. “Nhóc phải gắng mà nhớ kỹ.”
Rồi tôi nhận ra.
Tôi không thể nghe thấy Tiếng Ồn của ông ta.
Tôi không thể nghe thấy Tiếng Ồn của bất kỳ ai.
“Không,” ông ta nói. “Ta không nghĩ nhóc có thể đâu, dù đó là một câu chuyện thú vị và có thể sẽ không giống những gì mà nhóc…”
Viola tiếp tục trượt khỏi tay tôi, cử động đó khiến cô thở đau đớn. “Làm ơn!” tôi nói. “Làm ơn hãy cứu cô ấy! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn! Tôi sẽ gia nhập đội quân! Tôi sẽ…”
“Ai biết chờ người ấy sẽ được,” thị trưởng nói, cuối cùng cũng có vẻ khó chịu đôi chút.
Ông ta xuống ngựa bằng một động tác thanh thoát và bắt đầu cởi găng tay, từng ngón một.
Và tôi biết chúng tôi đã thua.
Mọi thứ đã mất sạch.
Mọi chuyện đã hết.
“Với tư cách Tổng thống vừa được bổ nhiệm của hành tinh đẹp đẽ của chúng ta,” thị trưởng nói, dang tay ra như để chỉ cho tôi thấy thế giới lần đầu tiên, “cho phép ta là người đầu tiên chào đón nhóc đến thủ đô mới của nó.”
“Todd?” Viola thì thầm, mắt nhắm chặt.
Tôi ghì cô vào lòng.
“Xin lỗi cô,” tôi thì thầm với cô. “Thật lòng xin lỗi cô.”
Chúng tôi đã chạy thẳng vào một cái bẫy.
Chúng tôi đã chạy thẳng đến điểm tận cùng của thế giới.
“Chào mừng nhóc,” thị trưởng nói, “đến với thị trấn Prentiss Mới.”